Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

002

Mối quan hệ giữa Dư Cảnh Thiên và La Nhất Châu ngày càng cứng ngắc. Ngay cả sau khi cùng đi Trùng Khánh trở về, cũng vẫn lạnh băng với nhau.

Ai cũng biết La Nhất Châu chưa buông xuôi, Dư Cảnh Thiên cũng thế nhưng từ lâu đã bị sự im lặng của người kia kích thích tiếng lòng.

Khi trở lại, Dư Cảnh Thiên yên lặng một góc nhìn anh và người khác cười nói, quan tâm đến nhau, vậy mà chẳng có dũng khí nói một câu đã lâu không gặp.

Nói đến cũng thật buồn cười, em cứ cư nhiên thật sự từng chút sa vào La Nhất Châu. Vẫn luôn không nhận ra, cho đến khi anh triệt để rời đi rồi, em mới đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Dư Cảnh Thiên liền đi tìm chiếc vòng tay xanh của em, hai người đều có, nhưng em bất cẩn làm mất khi nào không biết.

.

"Em làm gì ở đây?"

Ngữ khí của La Nhất Châu lạnh băng, lạnh đến sởn gai ốc, đôi mắt không mang theo một tia ấm, nhìn đến cả người Dư Cảnh Thiên rét run.

"Vòng tay.. em tìm thấy rồi.."

Dư Cảnh Thiên thấp giọng nói, cùng lúc xòe tay ra trước mặt La Nhất Châu.

Trong mắt anh chứa đầy sự châm chọc.

"Tìm làm gì? Đừng nói rằng hiện tại em thích anh."

"Em.. mỗi lần đều có thể nhìn thấy anh trong mơ."

Dư Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy mình dường như đã cảm nhận được cảm giác lúc đó của La Nhất Châu, thật cẩn trọng mà không biết nên tiến hay lùi.

"Tiểu Thiên đây là nhập diễn quá sâu sao? Một lần nữa đi tìm cá nhân tạo cp là được, dù sao đều là vì giá trị thương mại, người kia là ai cũng không quan trọng."

Dư Cảnh Thiên nghe vậy trầm mặc không nói, hốc mắt phút chốc đã đỏ bừng.

La Nhất Châu tiếp tục cười nói, "Em không có anh không phải là không được. Mà đối với loại người như em mà nói, không thích hợp nói thích, chỉ thích hợp nói giá trị."

Dư Cảnh Thiên nước mắt rưng rưng, cẩn thận đem vòng tay xanh đặt vào lòng bàn tay La Nhất Châu.

Anh không chút do dự mà ném nó vào thùng rác, "Anh đã nói nó không có ý nghĩa nữa, em thích nhặt phế phẩm như vậy sao?"

Phế phẩm.. không phải, đó là hồi ức của chúng ta..

"Tôi không thích cũng không tin diễn viên, vậy nên mời về cho."

Hồi ức trước đây của hai người bị Dư Cảnh Thiên nghiền nát, hiện tại đổi lại là La Nhất Châu. Hết thảy quá khứ đều biến mất triệt để sạch sẽ.

Có vài người bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, thua chính là thua, sau này có bù đắp thế nào cũng không thay đổi được.

Một diễn viên giỏi có thể lừa trời, lừa đất, lừa gạt hết thảy vạn vật thế gian, duy chỉ không lừa được chính mình. Thời điểm thật sự chân thành lại chỉ có thể đổi lấy một câu: "Xin lỗi, anh không tin diễn viên."





____






Và,

Một thời gian rất lâu sau đó..

"Anh phải đi Thái Lan."

"Ngày mai phải đi rồi?"

"Đúng, vốn dĩ ngày mai định nói với em."

"Có ý gì?"

"Anh cùng anh hoàn thành giấc mơ của em, bây giờ anh muốn thực hiện ước mơ của chính mình.

Dư Cảnh Thiên cảm thấy những lời này như rơi vào trong sương mù, không rõ chân tướng.

"Là sao? Anh muốn cùng em chia tay?"

"Xem như là vậy đi, giống như em chưa bao giờ chứng thực quan hệ của chúng ta với người ngoài."

La Nhất Châu..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro