Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Kết hôn nha!!!

"Điền ca, anh mang thai... Anh mang thai!!!"

Kim Thái Hanh kích động đến cánh tay cầm giấy cũng run rẩy, trái tim kịch liệt nhảy lên, gương mặt sung huyết ửng hồng, đôi mắt xanh biển kiếp sợ đến tỏa sáng, lập lòe rực rỡ.

Lập tức đem khuôn mặt tuấn mỹ chiếu sáng bừng cả lên.

Điền Chính Quốc nhìn đến ngốc vài giây, từ bên ngoài nhìn vào đôi mắt lạnh lùng không hề có chút biến hóa, trên thực tế, tầm mắt Điền Chính Quốc luôn mê đắm sa vào Kim Thái Hanh... Khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp đến kinh người đó.

... Kim Thái Hanh lớn lên hợp với gu anh ghê.

Vốn ban đầu yêu cầu của Điền Chính Quốc đối với bạn đời của mình là tính cách tốt, dung mạo đoan chính, tam quan phù hợp, với ngoại hình cũng không yêu cầu nhiều lắm, sau đó liền đụng phải Kim Thái Hanh.

Chỉ có ánh mắt là không thể lừa gạt được, tầm mắt Điền Chính Quốc khi dừng trên người Kim Thái Hanh sẽ luôn lưu luyến vài giây so với những người khác.

Cho dù hiện tại Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt cảnh đẹp ý vui này, lửa giận ban nãy trong lòng đã giảm bớt không ít, còn tưởng rằng...

Nếu đứa con trong bụng lớn lên giống Kim Thái Hanh, hẳn là rất đáng yêu.

"Điền ca —— mang thai, trong bụng anh có em bé, đó thật sự là em bé! Ôi —— Em, em rất muốn được làm ba!!!"

Tâm tình Kim Thái Hanh phấn khởi đến nói năng có chút lộn xộn, đôi mắt sáng ngời sức sống nhìn thẳng Điền Chính Quốc, trong chờ mong còn có chút thấp thỏm.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt màu hổ phách mang theo ý cười: "Đúng vậy, em bé trong bụng là họa em gây ra."

Kim Thái Hanh càng kích động cong khóe miệng, tựa hồ lấy làm tự hào khoe khoang.

"Vậy cũng là em bé thông minh, vừa hay lọt vào trong bụng Điền ca."

Điền Chính Quốc giả vờ tức giận nói: "Không phải tại em dám làm một Alpha..." Còn đúng lúc đem một bé hạt giống đưa vào khoang sinh sản của anh, những lời này anh không có mặt mũi để nói.

Vốn dĩ khoang sinh sản của Alpha như anh bị thoái hóa, tỉ lệ mang thai rất thấp, không ngờ tới vậy mà lại trúng chiêu.

"Ừm ừm, được rồi... Em sai rồi! Điền ca, anh đừng nóng, tất cả là tại hôm đó em không tốt."

Nghe Điền Chính Quốc oán giận khiển trách, Kim Thái Hanh không ngừng gật đầu nhận sai, nhưng đôi mắt xanh biển đầy vui sướng từ cõi lòng mong chờ nhìn về hướng Điền Chính Quốc.

Tầm mắt nóng cháy chứa đầy nhiệt tình nhìn đến Điền Chính Quốc cũng không chống đỡ nổi, vốn tưởng rằng nói ra là tốt rồi, anh cũng chưa nghĩ sẽ đến việc đứa bé có thêm một người cha sẽ như thế nào.

Nhưng nhìn đôi mắt lóe sáng càng chờ mong kia của Kim Thái Hanh, hắn cũng mong chờ đứa bé này chào đời chẳng kém gì anh.

Trái tim Điền Chính Quốc vốn dĩ cứng như đá, lại giống như một viên kẹo trái cây bị vỡ, dần hòa tan thành nước đường, trong lòng trào ra chút ngọt ngào anh chẳng thể giải thích.

Điền Chính Quốc ho nhẹ nói: "Được rồi, em biết đứa bé này là của em, vậy em có tính toán gì không?"

Ánh mắt Kim Thái Hanh chân thành tha thiết, nhếch miệng cười toe toét như một người ba ngốc ngốc.

"Ha ha... Ha ha ha... Em, Điền ca, em cam đoan với anh, em sẽ là một người ba tốt có trách nhiệm, bé con sẽ mạnh khỏe vui vẻ lớn lên, Điền ca, trong lúc anh mang thai em sẽ chăm sóc anh thật tốt."

Một nụ cười bất giác hiện lên trên mặt Điền Chính Quốc, đôi mắt màu hổ phách như được bọc trong tầng sáng nhu hòa, trong lòng lại được ngâm trong nước mật ong.

Nghe được những lời tha thiết hy vọng và thái độ chân thành có trách nhiệm của Kim Thái Hanh nói với đứa bé chưa sinh ra, không thể không nói... Có một chút cao hứng vượt qua mong đợi của anh.

Bản thân anh cũng xuất thân từ một gia đình không hạnh phúc trọn vẹn, vốn dĩ anh tính sẽ một mình sinh ra đứa bé, nhưng có sự cam kết của người bên cạnh này, dường như một gia đình trọn vẹn viên mãn cũng không còn xa vời đến thế.

Không hiểu sao mắt Điền Chính Quốc có hơi chua xót, mũi cũng đỏ lên.

Gương mặt Kim Thái Hanh ngây ngốc, nhìn Điền ca vậy mà hạnh phúc đến khóc, đôi mắt màu hổ phách phủ một tầng nước mắt mềm mại.

"Làm sao vậy? Điền ca, không cần khóc, em sẽ ở bên cạnh anh mà." Ánh mắt Kim Thái Hanh rất đỗi dịu dàng trìu mến, vươn tay lau đi nước mắt của anh.

"... Không có gì." Điền Chính Quốc hậu tri hậu giác đỏ bừng gương mặt, còn cảm thấy khóc trước mặt Kim Thái Hanh nhỏ tuổi hơn mình nhiều rất là mất mặt.

Mười ngón tay bụm mặt, đôi mắt chớp chớp, muốn mau mau lau khô nước mắt, không muốn để Kim Thái Hanh nhìn thấy.

Đôi mắt Kim Thái Hanh lóe lên ý cười, Điền ca da mặt mỏng như vậy, lúc thẹn thùng liền đặc biệt... đáng yêu.

Để dời đi lực chú ý của Điền ca, miễn cho thật sự chọc Điền ca thẹn quá hóa giận.

Đáy mắt Kim Thái Hanh ẩn chứa ý cười, nói: "Đứa bé rất khỏe mạnh, khoảng gần bốn tháng đi."

Điền Chính Quốc chậm rãi dừng động tác, khẽ mở ngón tay, đôi mắt màu hổ phách lộ ra vài phần khẩn trương chờ đợi: "... Đứa bé, em xem đến đâu rồi?"

Kim Thái Hanh nắm chặt tay Điền Chính Quốc, trấn an cười nói: "Chà, rất khỏe mạnh... Còn có hơi hoạt bát."

Nhắc đến em bé rất hoạt bát, trong đầu Kim Thái Hanh lập tức hiện lên hạt đậu kia, thân thể tinh thần nhỏ bé cáu kỉnh, từ đáy mắt trào ra ý cười nhàn nhạt.

Có chút giống Điền ca, phỏng chừng sau này lớn lên cũng là tính tình như Điền ca.

Hai mắt Điền Chính Quốc sáng ngời, chợt nhớ đến dị năng tinh thần lực của Kim Thái Hanh, quả thật có thể nhìn ra tình trạng hiện tại của đứa bé, nhịn không được hỏi thêm vài câu.

"Còn gì nữa không?"

"Bé con thế nào?"

"Khỏe mạnh là được, có hoạt bát hay không cũng không sao, em bé thì nên hoạt bát một chút."

Kim Thái Hanh: "Đều rất tốt, em bé phát triển rất khá, anh và bé đều sẽ rất khỏe mạnh... Ừm, hoạt bát hay không cũng không sao, miễn đừng làm phiền Điền ca là được, thai động có khó chịu không?"

Điền Chính Quốc lắng nghe tình hình của bé con rất nghiêm túc, lần đầu làm cha, trong lòng anh vẫn có chút bất an. Đặc biệt là với cơ thể của Alpha, thậm chí bác sĩ còn yêu cầu anh phải chú ý hơn. Nghe đến em bé bình an không có việc gì, rất khỏe mạnh còn phát triển rất khá, tâm tình thấp thỏm lo âu của anh cuối cùng cũng được thư giãn.

Nhưng trước ánh mắt lo lắng của Kim Thái Hanh anh cảm nhận được tâm trạng sầu lo về tình trạng thể chất của anh, giờ có thêm một người khẩn trương với anh, điều này khiến anh có thêm dũng khí để đối mặt, nội tâm trở nên thong dong, không còn lo lắng mù quáng nữa.

Trong mắt Điền Chính Quốc mang theo ý cười, nói: "Yên tâm, hôm nay là lần thai động đầu tiên của bé con, anh không cảm thấy quá khó chịu, nó rất tốt."

Kim Thái Hanh âm thầm thở dài, sau đó cau mày hỏi: "Điền ca, không phải anh là Alpha sao? Mang thai có ảnh hưởng gì đến anh không?"

Trong lòng Điền Chính Quốc lộp bộp rơi, nhớ tới lời bác sĩ khuyên anh, khoang sinh sản phát triển không hoàn chỉnh, lại vốn hẹp, hơn nữa anh còn có chứng rối loạn pheromone, nguy hiểm gấp đôi... Cho dù bên cạnh còn có Kim Thái Hanh, chứng rối loạn pheromone của anh cải thiện hơn trước. Cuối cùng có thể bình an sinh đứa bé ra không, đến cả anh cũng không rõ.

Nhưng anh không hy vọng Kim Thái Hanh lo lắng quá, anh vẫn nhớ rõ lời dửng dưng lạnh nhạt Kim Thái Hanh nói ở bệnh viện khi nhìn thấy thai phụ kia.

[Tôi cũng tuyệt đối không để nó làm nguy hại đến tính mạng bạn đời... Đứa trẻ chưa chào đời không phải sinh mệnh thật sự...]

Điền Chính Quốc khẽ cau mày, đối diện với ánh mắt lo lắng của Kim Thái Hanh, chủ động cười nói: "Không sao, bác sĩ bảo chú ý chút là được, có không ít Alpha cũng mang thai như anh."

Kim Thái Hanh không quá yên tâm, nắm tay Điền Chính Quốc, nói: "Vậy ta mau chóng kết thúc chuyện này, trở về bệnh viện Đế Đô em lại kiểm tra với anh lần nữa."

"Còn nữa... Điền ca, đứa bé này cũng gần bốn tháng tuổi rồi đi."

Điền Chính Quốc không hiểu sao đột nhiên chuyển tới chủ đề này, vẫn theo bản năng 'ừ' một tiếng.

Trong mắt Kim Thái Hanh mang theo vẻ trêu đùa, nói: "Bốn tháng, rồi lễ cưới của chúng ta. Điền ca, anh còn mặc lễ phục kết hôn được không?"

"Hả???" Ánh mắt Điền Chính Quốc kinh ngạc, có chút không phản ứng kịp.

Chờ đến khi phản ứng lại Điền Chính Quốc đã thấy người trước mặt quỹ một gối xuống đất, đôi mắt xanh biển sáng ngời đầy hy vọng như ngọc bích rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt Kim Thái Hanh chân thành, tha thiết, thâm tình, nhẹ nắm lấy tay Điền Chính Quốc, thần thánh mà trang trọng hôn lên ngón tay Điền Chính Quốc.

Cánh môi ấm áp hôn lên tay anh, lập tức, cảm giác rung động tê dại trào ra từ đáy lòng, Điền Chính Quốc kinh ngạc mở to mắt, trong lòng có hơi rung động.

Kim Thái Hanh nâng đôi mắt, nụ cười lộng lẫy kinh diễm hiện lên trong mắt Điền Chính Quốc.

"Điền ca, chúng ta kết hôn nhé?"

"!!!"

"Nha?"

Mong chờ trong mắt Kim Thái Hanh còn có tia thấp thỏm, nhìn đến lòng Điền Chính Quốc mềm nhũn.

"Được."

Câu kia nói ra như thuận lý thành chương, lại khiến người ta khao khát.

"A —— Điền ca, em hạnh phúc quá."

Kim Thái Hanh kích động ôm chầm lấy Điền Chính Quốc, nhưng kiêng dè đứa bé trong bụng anh, chỉ dám ôm nhẹ, nhưng đôi mắt xanh biển vẫn kích động ánh lên tia sáng hạnh phúc.

Điền Chính Quốc cố nén ý cười trong mắt, nhìn chồng tương lai trẻ tuổi tuấn mỹ, cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ.

... May mà hắn đã đủ tuổi kết hôn hợp pháp, bằng không anh ăn không vô cái cỏ non này.

======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe