89
Chương 89:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vầng sáng cuối cùng biến mất nơi chân trời, Vương Đình cung kính đưa vài vị đại phu vào cửa, đứng dưới hàng hiên phân phó người hầu đưa bọn họ đi dùng bữa tối.
Mấy vị lão phu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng, dẫn đầu là một người râu tóc bạc hết, xoay người nhìn Vương Đình, muốn nói lại thôi.
Mấy vị đại phu này đều là những người có tiếng tăm, không thể tưởng tượng có một ngày lại đụng phải vấn đề không ai giải được, lúc nãy đều đã bắt mạch kiểm tra cho Tư Mã Vanh, nhưng đều không nhìn ra tột cùng là nguyên nhân nào khiến y ngủ mê không tỉnh, chỉ có thể kê mấy đơn thuốc bổ dưỡng, không khỏi thấy hổ thẹn.
Tuy không biết người nằm trên giường có thân phận gì, nhưng nhìn bộ dạng Thừa tướng vô cùng khẩn trương với y, ít nhất cũng có thể đoán được người này vô cùng quan trọng.
Vương Đình nhìn ra vẻ mặt bọn họ sầu não, cười cười: Mấy vị tiên sinh đừng lo quá, Thừa tướng tuy vô cùng lo lắng nhưng sẽ không làm khó các vị, chỉ là phải uất ức các vị ở tạm trong phủ Thừa tướng một thời gian, nói không chừng ngày nào đó sẽ nghĩ ra cách.
Đó là tất nhiên. Mấy vị đại phu cùng gật đầu, chạm phải chứng bệnh cổ quái như vậy, bọn họ cũng nguyện ý ở lại quan sát thêm.
Vương Đình tiễn người đi, lúc xoay người liếc nhìn một vòng trắng xóa, tập trung nhìn vào, bên ngoài đã có tuyết rơi, bông tuyết như bông liễu rơi nhẹ nhàng trên gạch men trong sân, đảo mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Trời đã vào đông giá rét, không lâu lại sắp tới lễ mừng năm mới rồi, đến lúc đó Hoàng thượng không lộ mặt, sợ là trong triều hoàn toàn hỗn loạn, chỉ là Thái tử điện hạ..
Vương Đình tuy nói là người hầu, trên thực tế lại như tâm phúc, đối với tin tức của triều đình tất nhiên cũng biết một vài phần, lúc này nhìn tuyết dần dày đặc bên ngoài, nghĩ đến người trong phòng không khỏi thở dài, nhấc chân đi qua cửa vào bên trong.
Vương Thuật Chi ngồi bên giường, nắm chặt tay Tư Mã Vanh áp lên mặt mình, ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt lưu luyến, vô hình trung tựa như có một bức tường chắn ngang, ngăn cách hắn và Tư Mã Vanh ở hai mảnh trời khác nhau.
Vương Đình kiên trì tiến lên quấy rầy, Thừa tướng, nên dùng bữa tối ạ.
Vương Thuật Chi giống như chưa tỉnh, chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt gầy gò của Tư Mã Vanh, đuôi lông mày khóe mắt đều lóe lên vẻ đau lòng.
Vương Đình nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, xoay người đi ra ngoài, qua một lúc sau bưng một chén thuốc đi tới, thấp giọng nói: Thừa tướng, thuốc. Của công tử Yến Thanh đã sắc xong.
Cuối cùng Vương Thuật Chi cũng có chút động tĩnh, cẩn thận dè dặt nâng Tư Mã Vanh dậy, lập tức ngồi sau lưng y, để y dựa vào trên vai mình, cũng không quay đầu lại mà chỉ đưa một tay ra.
Thừa tướng, coi chừng bị phỏng. Vương Đình vội vàng thức thời dâng chén thuốc lên.
Vương Thuật Chi gật đầu, khàn giọng Ừ một tiếng, nếm thử thuốc, lại thổi mấy lần, cảm thấy hơi nguội mới mở miệng Tư Mã Vanh ra đút thuốc cho y.
Nước thuốc mới đổ vào được chút, rất nhanh theo khóe môi chảy xuống, chất lỏng màu đen đọng trên đôi môi đã không còn chút máu, khiến hai cánh môi mỏng càng thêm tái nhợt.
Vương Đình giật mình, tay chân luống cuống cầm khăn qua đưa cho hắn lau.
Vương Thuật Chi nhìn Tư Mã Vanh, nhớ tới lúc trước y ở nơi xa xôi không tin tức, so ra, bây giờ có thể nằm cạnh mình, đối với mình mà nói đã là an ủi lớn lao, vội hít sâu một hơi, nhanh chóng đè nén hoảng loạn trong lòng, nâng chén thuốc lên uống một ngụm, vùi đầu xuống chậm rãi mớm vào miệng Tư Mã Vanh, cứ chống đỡ nơi cổ họng bắt buộc y nuốt xuống.
Vương Đình nhìn thấy choáng váng, chớp mắt liên tục, chờ sau khi kịp phản ứng thì trên mặt đỏ ửng, khẩn trương nuốt nước miếng, nín thở lui chân ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Vương Các đi tới chỉ thấy hắn ta sững sờ ngẩn người nhìn bông tuyết đọng ngoài mái hiên càng lúc càng dày, như bị trúng tà, bước lên trước hai bước, nhìn cửa bên cạnh hắn ta đóng chặt, vẻ mặt không hiểu gãi gãi đầu, Thừa tướng nói khi nào dùng bữa tối không?
Vương Đình đột nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ đến ngày trước mình từng vụng trộm trêu ghẹo chuyện Thừa tướng cùng công tử Yến Thanh, bây giờ mới vừa tận mắt chứng kiến đã bị hù dọa, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng ho khan một tiếng: Hả?
Chờ một chút! Vương Đình ngăn tay hắn chuẩn bị mở cửa lại, Chờ một chút!
A. Vương Các không hiểu nội tình đành phải đứng bên cạnh, nhìn bông tuyết thấp giọng nói: Mấy vị đại phu còn đang bàn luận, ta thấy bọn họ nhất thời không có chủ ý gì, cũng không biết công tử Yến Thanh rốt cuộc là bị làm sao, rõ ràng vết thương đã chữa lành, sao vẫn còn chưa tỉnh lại chứ?
Vương Đình xoa đôi bàn tay, lắc đầu: Ai. Ai biết được Đúng rồi, trời càng ngày càng lạnh, nhớ lát nữa gọi người mang thêm vài chậu than tới.
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân, vội vàng im bặt.
Cửa mở từ bên trong, Vương Thuật Chi đen mặt đi tới, trên mặt âm trầm như có thể trút được mưa, khiến hai người đứng trước cửa cùng hoảng sợ.
Thừa. Thừa tướng. Vương Đình căng thẳng nhìn hắn, không biết có phải hắn nổi giận vì chuyện Tư Mã Vanh hay không.
Vương Thuật Chi cảm nhận có làn gió mát thổi vào mặt, trong nháy mắt tỉnh táo vài phần, hít sâu một hơi, nhíu mày suy nghĩ, trầm giọng phân phó nói: Kêu Lý đại phu tới đây!
Vâng! Đi ngay đây! Trong lòng Vương Đình lộp bộp, cho rằng Tư Mã Vanh xảy ra chuyện gì đó, vội vàng xoay người chạy như bay.
Không bao lâu sau, Lý đại phu vội vã chạy tới, vừa chạy vừa lau mồ hôi đổ trên trán, thở hồng hộc nói: Thừa tướng, xảy ra chuyện gì?
Thoáng chốc vẻ mặt Vương Thuật Chi cổ quái, lập tức mời ông ta vào trong.
Lý đại phu thấy Tư Mã Vanh nằm im, xem sắc mặt chả khác gì lúc trước, mặt lộ vẻ khó hiểu.
Lý đại phu, nếu như đổi lại là ông Sắc mặt Vương Thuật Chi khó coi, mím môi, nói tiếp: Đối với người hôn mê bất tỉnh, ngay cả thuốc cũng không uống vào được, vậy ông sẽ đút thuốc cho hắn thế nào?
Đút thuốc?
Lý đại phu vô thức nhìn sang chén thuốc bên cạnh.
Đây không phải đã đút rồi sao!
Bẩm Thừa tướng, phương pháp thông dụng là có thể trực tiếp ép đổ vào, nếu như vậy thật sự không được vậy thì có thể lấy. Một cái ống nhỏ.
Cơn lửa giận của Vương Thuật Chi như gặp nước lạnh, Xèo một tiếng bị tưới tắt, cuối cùng sắc mặt u ám cũng dịu xuống, chợt nói: Thì ra là thế. (Ảnh ghen, sợ là Tô tiên sinh cũng mớm thuốc cho Mã Vanh như hắn)
Vương Đình đột nhiên hiểu ra: ..
Lúc này tại quận Ngô xa xôi, Tô tiên sinh đang đánh cờ cùng Lục Tử Tuyên bỗng hắt xì hơi liên tục, khó khăn lắm mới ngừng được.
Đồ đệ lo lắng nhìn ông: Sư phụ, không phải là có người nhắc tới ngài đấy chứ?
Nói bậy! Tô tiên sinh xoa xoa mũi, Đây là bị cảm lạnh rồi!
Vương Thuật Chi tiêu tan lửa giận không hiểu từ đâu tới, vội gọi người mang bữa tối tới, đầu tiên là tận tâm tận lực đút cháo loãng cho Tư Mã Vanh, sau đó mới nghĩ tới mình, vội vàng lấp đầy bụng, lại kêu người đưa nước ấm tới.
Trong phòng đã bị lửa than hun nóng, Vương Thuật Chi cho mọi người lui ra ngoài, không buông tay y, vẻ mặt chăm chú giúp Tư Mã Vanh cởi đai lưng, cởi thân trước áo.
Tư Mã Vanh ngủ mê bao lâu thì có bấy lâu chưa ăn cơm, hàng ngày đều dựa vào thuốc và cháo chống đỡ, rõ ràng trở nên gầy đi rất nhiều.
Vương Thuật Chi đưa tay cẩn thận vuốt ve khắp người y, cảm giác nơi đầu ngón tay và lòng bàn tay đi qua tiếp xúc nhau, lập tức đỏ mắt, đáy mắt cuồn cuộn hận ý, ngực giống như bị đao cùn hung hăng cắt qua cắt lại, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi y, lẩm bẩm nói: Yến Thanh, đệ mau tỉnh lại
Tư Mã Vanh lẳng lặng nằm, không chút phản ứng.
Trong lòng Vương Thuật Chi chua xót, tỉ mau lau người cho y, lúc thì nghĩ làm thế nào mới có thể khiến y tỉnh lại, lúc thì lại nghĩ làm thế nào để nuôi y có thêm chút thịt.
Xong mọi thứ, bên ngoài tuyết đã bay lả tả, thậm chí lúc rơi xuống cành cây phát ra tiếng vang lộp bộp, nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.
Vương Thuật Chi nằm xuống bên cạnh Tư Mã Vanh, nghiêng người nhìn y không biết chán, đầu ngón tay xẹt qua giữa hai hàng lông mày quen thuộc, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Yến Thanh, khi nào đệ mới có thể tỉnh lại đây? Vương Thuật Chi hôn khẽ lên khóe môi y, thở dài một tiếng, Ngày mai ta lại phái người đi tìm danh y, nhất định sẽ khiến đệ tỉnh lại, đệ cứ yên tâm.
Hơi thở của Tư Mã Vanh kéo dài, chẳng khác gì đang ngủ say.
Vương Thuật Chi không nhận được câu trả lời, đôi mắt sắc ảm đạm, lại sờ lên tóc mai y, giọng điệu dịu dàng trước nay chưa từng có, lộ vẻ đau lòng: Ông trời sẽ không khắt khe với đệ, đời trước đã khiến đệ nếm nhiều đau khổ, đời này tất nhiên sẽ bù đắp lại, ta sẽ chờ đệ tỉnh lại.
Vương Thuật Chi sợ y cảm thấy cô đơn, trong đời lần đầu tiên nói luyên thuyên như thế, cũng không biết nói bao lâu,,,, cuối cùng ánh nến càng lúc càng yếu, cùng với tiếng tuyết rơi, ôm chặt y ngủ say.
Hết chương 89
Chương 90:
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Vương Thuật Chi cũng không hoàn toàn giấu Tư Mã Vanh trong phòng, sau khi tuyết ngừng rơi liền bao kín người y, dẫn y ra đình nhỏ bên hồ ngồi, hâm một bình rượu, thưởng thức lớp áo bạc bao phủ đất trời một phương.
Yến Thanh, trên mặt đột cuối cùng cũng có chút thịt rồi. Vương Thuật Chi sờ lên má Tư Mã Vanh, mấy ngày gần đây miễn cưỡng xem như thỏa mãn vài phần.
Mỗi ngày chỉ có thể cảm nhận hô hấp bình ổn của y, sắc mặt Vương Thuật Chi thoạt nhìn bình thường, trên thực tế trong lòng đã sớm hoảng loạn, bây giờ thấy y đã hơi khởi sắc, loại khủng hoảng không cách nào khống chế kia rốt cuộc cũng biến mất chút ít.
Bây giờ chúng ta đang ngồi bên hồ, nước hồ đã kết một tầng băng mỏng, xunh quanh trắng xóa, cảnh đẹp như thế chi bằng đệ mở mắt ra xem thử? Vương Thuật Chi nắm tay Tư Mã Vanh, xúc cảm ấm nóng, lại dán lên mặt hắn, thấy không lạnh trong lòng mới an tâm hơn chút.
Thấp giọng tả cảnh đẹp hồi lâu, Vương Thuật Chi xem mình là hai mắt của Tư Mã Vanh, cuối cùng khẽ cười nói: Động tĩnh của phủ Thừa tướng kinh động không ít tai mắt thám thính của người khác, nhưng đệ không cần lo lắng, không ai biết được thân phận thật của đệ. Bây giờ khắp kinh thành đều truyền ta bị đệ - một tên nam sủng mê hoặc đầu óc choáng váng.
Hai tỳ nữ từ đi trên đường mòn cách đó không xa, thấy hộ vệ đứng xung quanh đình mặt không biểu tình, vội cẩn thận dè dặt đi qua, nhưng vẫn không nhịn được liếc qua bên này một cái, đúng lúc Vương Thuật Chi cong môi cười dịu dàng, lập tức châu đầu vào nhau xì xào bàn tán.
Rốt cuộc công tử Yến Thanh bị bệnh quái lạ gì thế?
Không rõ lắm, trong phủ nhiều đại phu như vậy đều không có biện pháp cứu y, ngươi nói có phải trúng tà hay không?
Nói bậy! Nếu thật sự trúng tà thì chẳng phải Thừa tướng sẽ nguy hiểm? Ta thấy Thừa tướng ngày ngày khỏe mạnh mà.
Vậy cũng đúng, chỉ là công tử Yến Thanh gầy hơn trước kia rất nhiều, quả thật rất tội.
Tiếng tỳ nữ thảo luận xa dần, bước Lạo xạo giẫm trên tuyết.
Vương Thuật Chi vừa quay đầu lại thì thấy Bùi Lượng đi lên bậc thềm, không khỏi khẽ nhíu mày, thu liễm ý cười: Sao bây giờ đã tới?
Phủ Thừa tướng cũng không phải thùng sắt, trong phủ nhiều đại phu như vậy không thế giấu giếm người ngoài, từ sau khi tin tức Nam sủng của Thừa tướng bệnh nặng truyền ra ngoài, Vương Thuật Chi lập tức tăng thêm người giám sát chặt chẽ chỗ ở của Nghị vương, ngay cả Vương Dự ở Kinh châu cũng tăng không ít cơ sở ngầm.
Thấy Bùi Lượng vội vàng đi tới, hắn vô thức lo lắng Vương Dự nhận được tin tức, sắc mặt không khỏi nghiêm túc.
Bùi Lượng bước nhanh tới chỗ hắn, cúi người thì thầm: Phủ Nghị vương có động tĩnh, không biết tìm được ở đâu một xác chết trôi, nói là tìm được Thái tử điện hạ bị rơi xuống nước.
Hả? Vương Thuật Chi nghe xong sững sờ, lập tức hiểu tính toán của Nghị vương, khóe môi cong lên cười khẩy nói: Xác chết trôi? Bị ngâm trong nước cha mẹ đều không nhận ra hả? Sao hắn ta thuyết phục được mọi người đó chính là Thái tử?
Bớt sau thắt lưng.
Nụ cười của Vương Thuật Chi cứng đờ, không thể tin trừng mắt nhìn hắn ta, nhất thời không đoán ra sao Nghị vương lại biết đến chiếc bớt này.
Thừa tướng, bây giờ Thái tử điện hạ. Bùi Lượng nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, Cần phải dẫn Thái tử điện hạ ra mặt không?
Không thể! Vương Thuật Chi lập tức khoát tay, Yến Thanh hoàn toàn chưa tỉnh, cứ như vậy dẫn ra ngoài nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vậy thì. Không thể giải thích.
Bùi Lượng không nói gì thêm, chỉ lộ vẻ khó xử nhìn hắn.
Vương Thuật Chi nhéo nhẹ lòng bàn tay Tư Mã Vanh, nghĩ đến hành động của Nghị vương trong mắt kết một tầng băng lạnh, sau khi cân nhắc một hồi, khóe môi lại hiện lên nụ cười lạnh: Chuẩn bị xe ngựa, không, đợi chút Đi mời Lục Tử Tu tới đây một chuyến.
Đưa Tư Mã Vanh về phòng, lại ở với y một lúc, nghe báo Lục Tử Tu tới, vội sắp xếp tâm phúc trông coi, bản thân vội vàng ra sảnh đường.
Lục Tử Tu đè xuống nghi hoặc trong lòng, đang muốn hàn huyên vài câu, Vương Thuật Chi lại nói thẳng: Lục đại nhân không cần đa lễ, hôm nay mời ngươi tới đây là có một chuyện cần nhờ vả.
Lục Tử Tu lộ vẻ khó hiểu, chắp tay nói: Thừa tướng có việc xin cứ phân phó, nếu hạ quan có thể làm, nhất định sẽ làm hết sức.
Vương Thuật Chi đảo mắt, cười cười: Ngươi có thể.
Trong lòng Lục Tử Tu khẽ giật mình, không hiểu sao cảm thấy trong nụ cười của hắn chứa vài phần tính toán, vô thức lòng bàn tay chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Vương Thuật Chi liếc nhìn hắn ta một cái, nghiêng người sát vào, thấp giọng thì thầm: Nguyên Sinh của ngươi.
Lục Tử Tu nghe hắn nói xong, sắc mặt khó duy trì trấn định, nâng mắt nhìn Vương Thuật Chi cười tự nhiên, hít sâu một hơi, nghiến răng nói: Chuyện này, xin thứ cho hạ quan bất lực!
Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ! Vương Thuật Chi cười châm trà cho hắn ta, tựa như không hề lo lắng hắn sẽ không đồng ý.
Không cần nghĩ nữa! Lục Tử Tu vẫn từ chối, sắc mặt hơi tối xuống: Hạ quan sẽ không để Nguyên Sinh đi vào chỗ chết! Xin Thừa tướng thứ tội!
Thật sự không muốn nghĩ nữa? Vương Thuật Chi nhíu mày nhìn hắn ta, cười như không cười, Nếu ngươi không giúp chuyện này, nếu tương lai Vương thị ta không ổn, ta không chắc chắn có thể bảo vệ chức quan của ngươi. Đến lúc đó, ngươi lại về quận Ngô, không thể chống lại Lục thái thú, thật sự có thể bảo vệ được Nguyên Sinh?
Tay cầm chén trà của Lục Tử Tu khẽ run lên, vẻ mặt càng kiên định hơn: Đi một bước tính một bước, bất kể thế nào chuyện Thừa tướng nhờ vả, Lục mỗ không thể đồng ý!
Vương Thuật Chi không thèm để ý, cười nói: Nếu không phải lúc trước Thái tử điện hạ cố tình thả cho Nguyên Sinh một con ngựa thì hắn ta đã sớm không còn trên đời này nữa. Chi bằng ta mời Nguyên Sinh tới, hỏi hắn ta xem có nguyện ý giúp chuyện này không?
Lục Tử Tu nảy sinh lo lắng, từ khi trở về Nguyên Sinh rất khen ngợi Tư Mã Vanh và Cảnh vương, trong lòng vẫn luôn cảm kích, nếu trực tiếp hỏi hắn, nào có đạo lý từ chối?
Vương Thuật Chi quan sát sắc mặt của hắn ta, cười nói: Lục đại nhân thật sự ích kỷ, bổn tướng tự hỏi đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại báo đáp bổn tướng thế này?
Lục Tử Tu lộ vẻ áy náy, há to miệng, bất đắc dĩ nói, Hạ quan cảm ơn Thừa tướng có ơn tri ngộ, chỉ là liên quan tới Nguyên Sinh, hạ quan thật sự là.
Được rồi, gì mà ơn tri ngộ? Vương Thuật Chi cười nhạo, Ngươi cũng đâu phải thật tình muốn làm quan, tất nhiên không muốn tiếp tay làm việc xấu, ngươi bảo vệ Nguyên Sinh, ta có thể hiểu.
Sắc mặt Lục Tử Tu hơi thả lỏng, chắp tay với hắn: Đa tạ
Có điều.. Vương Thuật Chi cắt ngang lời hắn ta, ý cười càng sâu, Chuyện này ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Sắc mặt Lục Tử Tu cứng đờ.
Vương Thuật Chi ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa lập tức có hai hộ vệ xông vào, một trái một phải nhanh chóng kìm hãm Lục Tử Tu, một người trong số đó thấp giọng nói: Lục đại nhân, xin đắc tội!
Thừa tướng! Lục Tử Tu kinh hãi, sắc mặt lập tức tái nhợt: Thừa tướng đây là có ý gì?
Vương Thuật Chi từ từ đứng lên, cười vô cùng ôn hòa: Lục đại nhân bớt giận, trước kia ngươi vì Nguyên Sinh lén lút bắt Yến Thanh tới chỗ ngươi, nếu không phải ta tới nhanh, chỉ sợ Yến Thanh sẽ phải nếm chút khổ sở.
Sắc mặt Lục Tử Tu cứng đờ.
Vương Thuật Chi nói tiếp: Chuyện này lúc ấy ta không truy cứu, nhưng không có nghĩa là sẽ quên! Ta thay Yến Thanh, cũng trói ngươi một thời gian.
Lục Tử Tu lại không phản bác được, thậm chí ngay cả cơn giận khi bị trói cũng bớt vài phần.
Vương Thuật Chi cười tủm tỉm nhìn hắn ta: Như vậy, chúng ta đã thanh toán xong, thế nào?
Lục Tử Tu im lặng, có chút bất đắc dĩ, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Vương Thuật Chi phân phó hai hệ vệ: Mang Lục đại nhân đi nghỉ ngơi, nhớ hầu hạ cho tốt, không được sơ suất. Nói xong nhìn Lục Tử Tu, nâng tay lên nói: Lục đại nhân, xin mời!
Lục Tử Tu thở dài một tiếng: Thừa tướng xin mời!
Vương Thuật Chi cảm thấy vừa lòng thỏa ý, nâng tà áo nhấc chân bước qua cửa, lặng lẽ nói với tâm phúc bên cạnh: Tới quý phủ Lục đại nhân mời Nguyên Sinh đi theo, chú ý bảo vệ, chớ để lộ tin tức.
Hôm sau, tin tức Thái tử chết khiến vua và dân hết sức kinh hãi.
Thi thể Thái tử đã tìm được, Hoàng đế cực kỳ bi thương, Thái hậu nghẹn ngào khóc ngất, bá quan trong triều mặc kệ thật tình hay không, đều lộ vẻ mặt đau buồn.
Duy nhất sắc mặt như thường chỉ có Vương Thuật Chi.
Dưới ánh mắt hoặc khó hiểu hoặc sợ hãi của triều thần, Vương Thuật Chi chậm rãi nói ra nghi ngờ: Nghe nói Thái tử điện hạ là Nghị vương tìm thấy? Chỉ là tướng mạo thi thể khó xác minh, không biết Nghị vương làm thế nào để xác định người này là Thái tử điện hạ?:
Đáy mắt Nghị vương xẹt qua vẻ khinh thường, nghiêm mặt nói: Sau lưng Thái tử điện hạ có một vết bớt, đã nghiệm đúng người đó, chẳng lẽ Thừa tướng lại nghi ngờ bổn vương giở trò?
Hạ quan không dám. Vương Thuật Chi cười đến gió thổi mây bay, Chỉ là hạ quan tò mò, sao Nghị vương điện hạ biết trên người Thái tử có vết bớt?
Bổn vương và Thái tử điện hạ từ nhỏ đã tình cảm thân thiết, điều này có gì lạ?
Vương Thuật Chi nghe xong trong lòng buồn nôn, sắc mặt nghiêm lại: Thì ra là thế, có điều đây chỉ là lời nói của một mình Nghị vương.
Nghị vương đè nén nụ cười lạnh: Vết bớt trên người Thái tử, Thái hậu cũng biết.
Vương Thuật Chi rũ mắt suy nghĩ, Thái hậu và Tư Mã Vanh có thể nói là cùng vinh cùng nhục, tất nhiên sẽ không tiết lộ việc này, xem ra là người thân cận bên cạnh Thái hậu đã sớm bị hắn ta mua chuộc.
Nghị vương thấy hắn không lên tiếng, cho rằng hắn không còn lời nào để nói, không khỏi giễu cợt: Thừa tướng còn có gì lo lắng?
Vương Thuật Chi nâng mắt nhìn hắn ta: Nghị vương điện hạ xác định đó là Thái tử?
Tất nhiên.
Hai bên nhất thời ồn ào, triều thần có tâm tư đều có chút không kiềm chế được, thậm chí có một số người đã bắt đầu cân nhắc trình tấu chương lập Thái tử khác.
Vương Thuật Chi nhìn bốn phía xung quanh, khóe môi cong lên: Cực kỳ khéo léo, hôm qua bổn tướng cũng vừa tìm được Thái tử điện hạ.
Bốn phía lâm vào yên tĩnh, lập tức lại xôn xao, người có tâm tư liền vội vàng hỏi: Thừa tướng tìm được Thái tử điện hạ, cũng có bớt?
Hai Thái tử điện hạ?
Chẳng lẽ đều chết đuối?
Vương Thuật Chi nghe những lời bàn tán này, thiếu chút nữa bị sặc: Chư vị đại nhân, bổn tướng tìm được Thái tử điện hạ là một người sống.
Xung quanh lại lần nữa im ắng.
Nghị vương bỗng chốc quay đầu lại nhìn Vương Thuật Chi, giống như đang cân nhắc lời hắn nói thật hay giả, sắc mặt trắng xanh bất định.
Vương Thuật Chi không đếm xỉa tới ánh mắt của hắn, xoay người nhìn ra phía ngoài, cất giọng nói: Xin mời Thái tử điện hạ vào điện!
Đồng tử của Nghị vương đột nhiên co rút, hai tay xiết chặt, quay đầu theo ánh mắt hắn nhìn qua.
Bên ngoài tuyết đọng chưa tan, giữa màu sắc chói mắt, vào thời khắc này tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng có vẻ càng rõ ràng, chỉ thấy mũ ngọc dần xuất hiện dưới bậc thềm, sau đó lộ ra khuôn mặt mọi người không tính là quen thuộc nhưng cũng tuyệt đối không hề xa lạ.
Đang lúc mọi người bên trong trợn mắt há hốc mồm, Thái tử mặc hoa phục, bước từ dưới lên, cuối cùng đứng trước cửa đại diện, vì ngược sáng, khuôn mặt và thần sắc ngược lại hơi mơ hồ so với lúc đi lên.
Nhưng dù ai cũng không cách nào phủ nhận thân phận của hắn.
(Đoạn này tg vẫn để Thái tử nên ta để y nguyên, Thái tử này là Nguyên Sinh thế chỗ nhé)
Vương Thuật Chi chạm phải ánh mắt Thái tử lia tới, mặt lộ vẻ vui mừng.
Vì vậy, đang lúc mọi người chú ý Thái tử lướt qua tất cả triều thần đi đến phía trước, xoay người lẳng lặng đứng đó.
Bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế!
Vương Thuật Chi dập đầu trước, triều thần như trong mộng tỉnh lại, đều vội vàng quỳ xuống, một vùng như núi.
Khuôn mặt Nghị vương cứng đờ, hai tay xiết chặt rồi thả lỏng, cắn răng xốc vạt áo bào lên, kiên trì quỳ xuống.
Miễn lễ. Thái tử mở miệng, giọng nói nghe hơi khàn.
Triều thần cũng không nghĩ nhiều, sau khi đứng lên lại ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Thái tử trước mặt có chút tái nhợt, lập tức có người lên tiếng hỏi thăm: Thân thể Thái tử điện hạ không khỏe?
Vương Thuật Chi nói: Thái tử điện hạ bên ngoài chịu không ít cực khổ, vốn tính nghỉ ngơi một ngày rồi mới tiến cung, chỉ là không ngờ đột nhiên truyền tới tin tức Thái tử chết, quả thật không giải thích được, điện hạ lo sợ chư vị hiểu lầm, chỉ có thể kiên cường chống đỡ vào cung.
Mọi người quen thói Vương Thuật Chi nắm toàn bộ quyền hành, cũng không thấy hắn thay mặt Thái tử trả lời có gì kỳ quái, lại nghe hắn nói như vậy, lập tức lộ vẻ hổ thẹn, đều cảm kích trời xanh, may mắn Thái tử bình an trở về.
Về phần chỗ Nghị vương Ai mà biết được.
Nghị vương tức giận ngã ngửa, ánh mắt nhìn về phía Thái tử và Vương Thuật Chi giống như mũi tên nhọn kịch độc, hận không thể lập tức đâm chết họ.
Hết chương 90
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro