85
Chương 85:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Đại quân đang tiến gần tới cửa thành, lần lượt có mấy con ngựa chiến chạy vội ra thành, chia nhau phi nhanh về hai hướng khác nhau, để trong thời gian ngắn nhất đưa tin tức kinh thành bị vây vào tay Cảnh vương và Tạ Trác. LQĐ
Dân chính trong kinh vẫn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đám triều thần nhận được tin tức toàn bộ đều thất kinh: Cựu Thái tử? Vĩnh Khang vương? Bọn họ lại liên hiệp? Binh lực còn lại ở kinh thành không đủ đánh! Quả thật khó có thể tin!
Hoàng đế thiếu chút nữa thở không nổi, gắng gượng chỉ đạo Vương Thuật Chi dẫn đầu đám trọng thần chạy ra ngoài cổng thành, ngón tay run rẩy chỉ đại quân đông nghìn nghịt cách đó không xa, cuối cùng thả một câu: Tử thủ cho trẫm!
Dạ! Vương Thuật Chi vô cùng trấn định đáp lại, nhưng cấm vệ quân xung quanh lại có vẻ bối rối, mặc dù trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh song trong lòng lại bất ổn.
Thời gian yên bình đã lâu, chiến tranh thì đã có đại quân tọa trấn, không tới phiên bọn họ xuất lực, thành Kiến Khang phồn hoa náo nhiệt nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đã quen sống an nhàn, đã bao giờ gặp phải cảnh chiến tranh như vậy?
Cửa thành nhanh chóng đóng kín, dân chúng trong thành lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có, mọi nhà đóng chặt cửa không dám ra ngoài.
Vương Thuật Chi nhìn phản quân phía ngoài thành, từng mệnh lệnh nhanh chóng được ban xuống, chuẩn bị ứng chiến đồng thời trong lòng so sánh lực lượng của hai bên.
Rất rõ ràng, tuy bên ngoài binh lực phản quân không coi là quá lớn, nhưng nếu so sánh với cấm vệ quân tuyệt đối chiếm ưu thế, hơn nữa đối phương đến có chuẩn bị, phe mình thì vội vàng ứng đối, muốn đánh lui phản quân trừ phi trời sập.
Bây giờ duy nhất có thể làm chính là dựa vào tường thành này kéo dài chờ viện binh tới, nhưng lương thảo trong thành lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Hoàng đế nghe Vương Thuật Chi trần thuật liên quan vấn đề lợi hại, gấp đến độ phun ra một ngụm máu khiến các đại thần hoàng sợ hơn, nhanh chóng dìu về hoàng cung, cũng may lần này không bị hôn mê, thực sự đủ khiến các ngự y kinh hồn bạt vía bận rộn chăm sóc.
Đại quân rất nhanh phát động tiến công, thế như cầu vồng, đúng là cực kỳ dũng mãnh, đám văn thần sớm bị dọa vỡ mật, Vương Thuật Chi ngại bọn họ vướng víu, phất tay muốn đuổi người, đám đại thần từng ra trận thì không cần hắn nhiều lời liền nhất quyết ở lại, còn một số cấm vệ quân và tướng lãnh ở lại, nhìn chung cảm thấy thoải mái không ít.
Vương Thuật Chi nhìn chằm chằm vào phản quân có tiến có lùi dưới thành, lặng lẽ thở dài: Xem ra Vĩnh Khang vương mưu đồ đã lâu.
Trên trường thành chém giết loạn xạ, rất nhanh bị máu tươi nhuộm đỏ, kinh thành lâm vào cục diện bế tắc gian nan cố thủ.
Hoàng đế giao tất cả quyền hạn điều đồng cấm vệ quân cho Vương Thuật Chi, trong lòng không hề cam lòng, chỉ là trong triều tạm thời không tìm thấy người thích hợp chống đỡ, chỉ có thể như thế, bởi vậy sau đó vẫn kiên cường chống chọi, chú ý tình hình bên ngoài.
Hoàng thượng sợ là bệnh đến hồ đồ, đã kiêng kị Vương thị như vậy sao không giao toàn bộ cấm vệ quân vào tay điện hạ? Với mưu trí thủ đoạn của điện hạ đâu kém Vương Thuật Chi chỗ nào! Một lão già thấy sắc mặt Nghị vương Tư Mã Khoát khó lường, dè dặt cẩn thận nịnh nọt một câu.
Tư Mã Khoát nâng mắt, thấy vẻ mặt vài vị phụ tá đều phẫn hận không cam lòng, nhẹ nhàng nở nụ cười: Các vị bình tĩnh đừng nóng, sợ là phụ hoàng vẫn cho rằng bổn vương và Thừa tướng đồng lòng, giao trong tay hắn hoặc giao cho bổn vương thì có gì khác nhau? Ít nhất Lang Gia Vương thị bọn họ dẫn binh có kinh nghiệm hơn bổn vương.
Đám phụ tá thấy sắc mặt hắn ta lạnh nhạt, đều khen hắn ta có tấm lòng rộng lượng.
Điện hạ, bây giờ cửa thành đóng chặt, tin tức không thông, cũng không biết chỗ Thái tử Thế nào rồi? Một khi điện hạ đã tính toán, chắc chắn chỗ Thái tử rất thuận lợi?
Thái tử. Nghị vương nhíu mày, trên thực tế giờ phút này trong lòng hắn ta cũng không an ổn, dù Tư Mã Vanh chết, bên ngoài vẫn còn một Thái tử bị phế âm hồn bất tán, nếu Vương Thuật Chi không chống lại nổi, vậy kinh thành này có thể rơi vào tay Thái tử bị phế.
Thật sự biết chọn thời điểm ghê! Nghị vương hận Tư Mã Xương đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong hoàng cung, Hoàng đế giùng giằng ngồi dậy, triệu tướng quân trong điện lại hỏi: Bên ngoài thế nào rồi?
Tướng quân trong điện âm thầm lau mồ hôi lạnh: Bẩm bệ hạ, lương thảo trong thành không đủ, các tướng sĩ sắp không chống đỡ nổi nữa.
Hoàng đế lắp bắp kinh hãi: Chẳng phải Thừa tướng chỉ đạo chúng thần giúp quyên tiền lương thực trong nhà rồi sao?
Ít quá không đủ. Tướng quân trong điện mặt lộ vẻ khó xử, Thừa tướng đã hạ lệnh mượn lương thực từ dân chúng.
Mượn? Hoàng đế há to miệng, trầm ngâm một lúc, không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt càng khó coi.
Bẩm Hoàng thượng! Việc lớn không xong! Cung thị phía ngoài vội vàng xông vào.
Đông công công đi lên trước ngăn lại: Làm càn! Chuyện gì mà gấp gáp hốt hoảng như thế?
Người tới quỳ rạp xuống đất: Thành Cửa thành bị phá! Bệ hạ nhanh. Nhanh
Cái gì? Hoàng đế cả kinh lập tức đứng lên, nhất thời hoang mang lo sợ.
Tin tức rất nhanh truyền ra, trong cung nhất thời rối loạn, đám phi tần mặt mày thất sắc, bắt đầu vội vàng thu dọn vàng bạc châu báu, nhưng bị bao vây nên không biết trốn hướng nào.
Cung nữ trong cung bất chấp chủ tử, đấu đá bừa bãi, khắp nơi trong đại điện nhanh chóng loạn thành một nùi.
Tiếng thét chói tai trong cung vang lên khắp nơi, phủ Nghị vương cũng trời u ám.
Ngoài cung hỗn loạn không chịu nổi, lương thực không đủ, Vương Thuật Chi dù ổn định lại cũng không thể, các tướng sĩ thủ thành vô lực chèo chống, cuối cùng vẫn để phản quân tiến vào.
Cấm vệ quân vừa đánh vừa lui, phản quân phía ngoài mạnh như vũ bão, dũng mãnh tiếp vào kinh thành như thủy triều, may mắn Vương Thuật Chi đã sớm hạ lệnh dân chúng trốn trong nhà, cựu Thái tử và Vĩnh Khang vương lương thảo đầy đủ, lại một lòng cướp đoạt long vị, nhất định sẽ không lãng phí tinh lực quấy nhiễu dân chúng.
Hai bên chém giết đến ngoài cung, tiếng hét rung trời, trong cung bao trùm bởi tiếng khóc than.
Sắc mặt Hoàng đế trắng bợt, chân trần lao ra ngoài cửa điện, chỉ thấy bên ngoài ánh lửa phóng lên trời, đôi chân lập tức mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm nói: Ông trời muốn trẫm chết sao? Ông trời muốn trẫm chết sao?
Bên ngoài tiếng hò hét đột nhiên cất cao, Hoàng đế cả kinh giật nảy mình, đờ đã ngẩng đầu nhìn qua, thấy lửa càng lúc càng mạnh, tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, vội lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh một chút, đứng lên hoảng hốt chạy bừa trốn đi.
Bệ hạ! Bệ hạ! Vẻ mặt Đông công công tràn đầy hớn hở chạy tới, sau khi nhìn thấy đại điện trống rỗng thì ngẩn ngơ, vội chạy tìm kiếm khắp nơi, trong miệng thét lên: Cảnh vương đã dẫn binh mã tới cứu giá! Cảnh vương đã dẫn binh mã tới cứu giá!
Tin tức lần nữa truyền ra, hỗn loạn trong cung dần lắng lại, lập tức ai cũng mừng rỡ.
Phủ Nghị vương, Nghị vương Tư Mã Xương đứng lên, vẻ mặt có chút vặn vẹo: Cảnh vương tới đây?
Dạ! Tâm phúc gật đầu, nhìn sắc mặt của Nghị vương cũng có thể đoán được vài phần tâm tư của hắn ta, nhất định một mặt vì kinh thành có thể được cứu mà vui mừng, mặt khác lại vì Cảnh vương tới mà sinh lòng cảnh giác.
Phụ tá trong phòng đứng ngồi không yên: Thân phận Cảnh vương thấp kém, lập nhiều công hơn nữa, cuối cùng cũng là Thái tử chiếm được lợi nhiều hơn. Bây giờ cửa thành đã bị phá, điện hạ nên nhanh chóng phái người đi thám thính tin tức, chỉ cần Thái tử. Nói xong làm tư thế tay ở cổ, hạ giọng: Cảnh vương thì không đáng để lo.
Nghị vương gật đầu, đang muốn hạ lệnh thì thấy một người vội vàng chạy vào, ghé sát lỗ tai hắn ta thấp giọng nói vài câu.
Sắc mặt Nghị vương nghiêm túc: Mau bảo hắn ta tiến vào.
Rất nhanh có một người chạy vào, người này phong trần mệt mỏi, tiến vào liền vô lực quỳ xuống đất: Bẩm điện hạ, Thái tử mất tích, sống chết không rõ.
Tất cả phụ tá phía dưới đều đứng dậy, tập trung nhìn, mới phát hiện ra người này chính là một trong những tâm phúc Nghị vương phái đi, chắc chắn vẫn luôn trốn ngoài thành, thừa dịp cửa thành bị phá tìm cơ hội đi vào.
Nghị vương nhíu mày: Sống chết không rõ?
Người nọ xấu hổ cúi đầu xuống: Thuộc hạ vô năng
Bỏ đi. Nghị vương khoát tay, ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: Phái thêm ít nhân thủ ra ngoài tìm! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!
Thấy người kia lĩnh mệnh đi ra ngoài, đám phụ tá lập tức vây quanh: Ngộ nhỡ Thái tử không chết.
Nghị vương nâng mắt nhìn đám người kia cười cười, trong mắt xẹt qua vẻ cương quyết: Bổn vương còn để lại một tay. Nói xong nhìn tâm phúc thân cận nhất bên cạnh.
Tâm phúc này liền vội vàng tiến lên.
Nghị vương nâng chung trà lên, chậm rãi nói: Đi truyền tin cho ba vị thống lĩnh, một khi cựu Thái tử và Vĩnh Khang vương đền tội, những ngư ông chúng ta cũng nên thu lưới.
Phụ tá bên cạnh vừa mừng vừa sợ, thoáng cái sắc mặt vi diệu: Ba vị thống lĩnh? Ba vị thống lĩnh cấm vệ quân bị Nghị vương thu nạp? Nhưng bọn họ làm phụ tá lại không hề hay biết
Binh mã Cảnh vương đến rất kịp thời, rất nhanh cùng cấm vệ quân hình thành thế trong ngoài giáp công.
Phản quân xông tới vốn tinh thần hăng hái, đột nhiên lâm vào thế tiến không được lùi cũng chẳng xong, lập tức mất hết khí thế.
Một đêm chiến đấu kịch liệt, sắc trời vừa sáng thì Thái tử bị phế Tư Mã Xương vã Vĩnh Khang vương bị bao vây, biết không thể cứu vãn lần lượt tự sát.
Vương Thuật Chi dù mệt mỏi tới cực điểm, nhưng vẫn mở to hai mắt đỏ ngầu cố gắng chống đỡ, quay đầu hỏi: Hoàng thượng đâu?
Lập tức có người đi tìm.
Người tìm Hoàng thượng còn chưa kịp trở lại, Bùi Lượng đã vọt tới trước mặt hắn, sắc mặt nặng nề, thì thầm nói: Bẩm Thừa tướng, Thái tử điện hạ gặp chuyện, không rõ tung tích.
.. Toàn thân Vương Thuật Chi cứng đờ, vẻ mặt vốn không còn nhiều huyết sắc lập tức mất hết, quay đầu trợn mắt nhìn hắn ta, như thể không rõ lời hắn ta nói.
Bùi Lượng khẽ cắn môi: Thái tử điện hạ gặp.. Thừa tướng!
Vương Thuật Chi nghiêng người một cái, tựa trên người hắn ta hôn mê bất tỉnh.
Hết chương 85
Chương 86:
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Liên tục mấy ngày đêm chưa hề chợp mắt, Vương Thuật Chi sớm mệt mỏi hết sức lực, hơn nữa bỗng nhiên nghe tin dữ, khí huyết dâng lên, cuối cùng lập tức hôn mê.
Bùi Lượng đi theo hắn thời gian đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy hắn chống đỡ đến thế suy sức yếu, lập tức luống cuống, liền vội dìu người tới chỗ gần nhất trong điện, lại sai cung thị đi mời thái y.
Cảnh vương vừa rồi cũng nhìn thấy từ xa, vội xuống ngựa chạy ngay tới, đồng thời sai người đi tìm Hoàng đế.
Đợi nửa ngày, thái y chạy vội tới.
Bùi Lượng khẩn trương nhìn ông ta, hỏi: Thừa tướng thế nào rồi?
Cũng không đáng lo ngại. Thái y thu tay thở ra: Thừa tướng chỉ là mệt mỏi quá độ, cộng thêm hỏa công tâm, đợi lát nữa là tự tỉnh lại, không cần dùng thuốc, lại nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể hoàn toàn khỏe hẳn.
Cảnh vương cũng thở phào nhẹ nhõm theo, nhìn hai bên một chút, nhíu mày: Còn chưa tìm được phụ hoàng sao?
Bây giờ phản quân đã bị nhân mã của Cảnh vương vây khốn, chết thì đã chết, hàng thì đã hàng, trách nhiệm của Cảnh vương đã xong, quân nhiều như vậy không thể đợi lâu ở đây, chỉ đợi đến khi tìm thấy Hoàng đế liền ra khỏi thành quay về đất phong.
Cảnh vương đợi mãi không đợi được tin tức của Hoàng đế, trong lòng lo lắng, đành phải đi thăm Thái hậu trước.
Hiển nhiên Thái hậu cũng bị dọa sợ không nhẹ, tuy nghe nói phản loạn bên ngoài đã bị dẹp loạn nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cảnh vương trấn an một hồi, lại vội vàng đi ra, thấy Vương Thuật Chi đã tỉnh, cuối cùng trong lòng được thả lỏng phân nửa, vừa tới gần vài bước chợt nghe hắn trầm giọng phân phó: Tìm kiếm dọc đường, không thể bỏ qua chút dấu vết nào!
Cảnh vương mặt lộ vẻ kinh ngạc, không biết nên hỏi hay không hỏi.
Vương Thuật Chi ngẩng đầu nhìn hắn, bước lại gần, thấp giọng nói: Thái tử gặp chuyện, bây giờ tung tích không rõ.
Cái gì? Trong đầu Cảnh vương ong ong, lập tức sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa gấp đến độ nhảy dựng lên.
Vương Thuật Chi bất chấp thân phận của hắn, dứt khoát đè hai vai hắn xuống, sau đó nói hết lời: Hạ quan đã sai người nghiêm mật tìm kiếm, sau khi Cảnh vương ra khỏi thành lại phái thêm người hành động, hành sự cần phải cẩn thận.
Đã có tâm tư lấy mạng Tư Mã Vanh, không rõ tung tích chắn chắn không phải là điều đối phương mong muốn, tất nhiên bây giờ còn có một nhóm người đang tìm kiếm.
Cảnh vương tuy thoạt nhìn vô cùng cẩu thả, thật ra trong thô có tinh tế, rất nhanh liền hiểu được ý tứ của Vương Thuật Chi: Nhất định phải chạy đi tìm được người trước đối phương.
Trong cung đã khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại mùi máu tươi phiêu tán chưa tan, Vương Thuật Chi đi đến chỗ phản quân bị vây, còn rất nhiều chuyện cần hắn xử lý.
Lúc này, trong góc khuất thiên điện không hề thu hút, Hoàng đế đang run rẩy tránh trong góc tối, nghe thấy bên ngoài nói đã dẹp được loạn, không biết rốt cuộc là phản quân bị đánh lui hay là phản quân đã được như ý, vận số của mình đã hết, hồi lâu không dám đi ra ngoài.
Nghịch tặc đã đền tội, cần phải tìm được Hoàng thượng! Cửa đại điện truyền đến giọng nói quen thuộc.
Hoàng đế chấn động tinh thần, cẩn thận dè dặt đi ra ngoài, thấy có bóng dáng đi tới cửa điện, vội đứng thẳng lưng, điều chỉnh lại vẻ mặt, trong nháy mắt khôi phục thần thái ngày trước.
Hoàng thượng! Người tới thấy ông ta từ trong bóng tối đi ra, không khỏi cẩn thận nhìn, chỉ nhìn đơn thuần một thân đế phục quý giá đẹp đẽ thì lập tức nhận ra, vội kinh hỉ tiến lên hai bước, quỳ xuống đất chắp tay hành lễ.
Trong lòng Hoàng đế lập tức an ổn không ít, cười rộ lên: Chu thống lĩnh miễn lễ, bên ngoài thế nào rồi?
Bẩm Hoàng thượng, phản quân đã hàng, nghịch tặc sợ tội tự sát, thần cũng nên hộ tống Hoàng thượng quay về!
Ừ. Hoàng đế gật đầu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chu thống lĩnh theo ông ta đi ra ngoài, nháy mắt sang bên cạnh, cấm vệ quân rải rác xung quanh lập tức im lặng hành lễ, thoáng chốc như có như không bao bọc xung quanh vây Hoàng đế ở giữa.
Hoàng đế vừa muốn quẹo trái, thì thấy vài tên cấm vệ quân ngăn cản đường đi, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Hoàng thượng, mời đi bên này. Chu thống lĩnh ra hiệu phía bên phải, vẻ mặt cung kính.
Hoàng đế lại lập tức cảm thấy khác thường, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm gã ta: Chu thông lĩnh đây là có ý gì?
Sắc mặt Chu thống lĩnh trầm ổn: Đường kia không an toàn, Hoàng thượng nên đổi đường đi thôi.
Làm càn! Trong lòng Hoàng đế lộp bộp một tiếng, lập tức nổi giận: Ai cho ngươi mượn lá gan thế!
Chu thống lĩnh vẫn vững như núi, còn cấm vệ quanh xung quanh nghiễm nhiên đã phủ kín đường đi, chỉ chừa đường đi phía bên phải.
Hoàng đế nhìn hai bên một chút, thấy bộ dạng bọn chúng như thể bất cứ lúc nào cũng lĩnh mệnh đưa mình lên giá, tức giận đến toàn thân run rẩy, vòng vo vài vòng như thú bị vây hãm, cuối cùng hung hăng phất tay áo nhanh chóng đi về phía con đường duy nhất.
Còn lúc này, Cảnh vương và Vương Thuật Chi đợi mãi không thấy Hoàng đế đi qua, trong lòng càng lo lắng, không chỉ băn khoăn an nguy của Hoàng đế mà con lo lắng không biết Tư Mã Vanh ở phương nào.
Nhân mã của Cảnh vương không tiện trắng trợn đi tìm trong cung, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên đầu cấm vệ quân, đang lúc bất an thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương thống lĩnh cau mày bước nhanh tới.
Thừa tướng, tình hình có chút không ổn. Vẻ mặt Phương thống lĩnh nghiêm túc: Hình như người của Chu thống lĩnh cố ý cản trở hạ quan, hạ quan nghi ngờ. Trong này đã xảy ra chuyện gì rồi.
Vương Thuật Chi nghe hắn ta vừa rồi cố tình bẩm báo kỹ càng người của Chu thống lĩnh cản trở bên ngoài, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề, trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói: Bổn tướng tự mình đi tìm!
Hoàng thượng có chỉ! Đang muốn nhấc chân thì tiếng cung thị xa xa truyền tới.
Vương Thuật Chi thấy vẻ mặt cung thị này xa lạ, hai mắt không khỏi nheo lại.
Cung thị vội vàng đi tới, thánh chỉ nắm trên tay nhưng không mở ra, chỉ cất giọng nói: Hoàng thượng có chỉ, lệnh Cảnh vương lập tức dẫn đại quân quay về đất phong.
Vương Thuật Chi nhảy dựng mày: Cảnh vương có công cứu giá, không nói đến luận công ban thưởng, làm thế nào cũng không có đạo lý vội vã đuổi người quay về thế được.
Cung thị lại nói: Thừa tướng và Cảnh vương lập nhiều đại công, sau này nhất định sẽ ban thưởng, Hoàng thượng lệnh Thừa tướng về nghỉ ngơi cho khỏe trước, tàn dư của phản quân giao cho Chu thống lĩnh xử lý.
Vương Thuật Chi và Cảnh vương đã sớm nảy sinh nghi ngờ, tiếp nhận thánh chỉ lập tức mở ra xem, thấy có ấn thiên tử đóng rõ ràng rành mạch, đành đè nén nghi ngờ trong lòng.
Thần xin gặp mặt Hoàng thượng một lát. Sắc mặt Vương Thuật Chi lạnh nhạt, như thể không nhìn ra chỗ không ổn.
Hoàng thượng có chút bị kinh hãi, cần nghỉ ngơi. Cung thị cười cười, mang theo vài phần nịnh nọt.
Vương Thuật Chi và Cảnh vương liếc nhau, biết bây giờ không phải là thời cơ để xông vào, đành phải mang theo thánh chỉ rời đi.
Sau khi họ ra khỏi cửa cung không lâu, có một bóng người đi ra từ góc tối, nhìn hướng họ rời đi, bên môi nở nụ cười như có như không.
Người này đúng là lén lẻn vào hoàng cung, Nghị vương Tư Mã Khoát.
Kinh thành đột nhiên bị vây khốn, Tạ Trác nhận được tin cấp báo tất nhiên lo lắng vạn phần, để lại một nhóm người tiếp tục tìm tung tích Tư Mã Vanh, còn mình thì dẫn đại quân vội vàng đi về kinh, cũng may không lâu sau lại nghe tin phản quân đã bị diệt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ông không ngờ tới chính là, trong kinh sớm gió nổi mây vần.
Trong rừng núi quận Ngô, một chiếc xe bò chậm rãi lăn bánh, tới cửa một tòa viện cũ nát thì dừng lại.
Một vị văn sĩ trung niên y phục mộc mạc từ trên xe đi xuống, phất phất tay áo rộng thùng thình, quay đầu nhìn xe bò, rối rít nói: Khiêng người xuống, cẩn thận một chút.
Hết chương 86
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro