Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Tán tỉnh và hé lộ trong vùng đất trinh nguyên


Chương 5: Tán tỉnh và hé lộ trong vùng đất trinh nguyên

Phòng họp điều hành đúng như những gì Khương Tiểu Soái mong đợi từ một người như Quách Thành Vũ: sang trọng vừa đủ, nhưng ẩn giấu một mối đe dọa quyền lực. Căn phòng xa hoa, trang trí tinh tế đến mức khiến người ta choáng ngợp. Khương Tiểu Soái lắc đầu, cố tập trung vào lý do tại sao mình lại được gọi đến đây.

Quách Thành Vũ đứng quay lưng về phía cửa, hai tay chắp sau, nhìn ngắm quang cảnh thành phố buổi chiều. Ngay cả khi chỉ nhìn nghiêng, anh ta vẫn đẹp đến mức chết người: mái tóc được chải chuốt hoàn hảo, làn da trắng, những ngón tay thon dài và khí thế thống trị đặc trưng của một Alpha cấp S. Chỉ lúc đó Khương Tiểu Soái mới nhận ra, Quách Thành Vũ còn cao hơn mình.

“Tiểu Soái, cảm ơn em đã đến.”
Giọng Quách Thành Vũ lập tức khiến sống lưng Tiểu Soái rùng mình. Cậu phải siết chặt tập hồ sơ trên tay để che giấu sự run rẩy.

“Tất nhiên rồi, thưa ngài. Tôi có thể giúp gì cho ngài?” – Khương Tiểu Soái lễ phép đáp.

Khi Quách Thành Vũ quay lại, đôi mắt đen ấy như soi xét từng chi tiết trên người cậu. Cánh mũi Alpha hơi phập phồng, và Tiểu Soái bắt được dấu hiệu vi tế của sự nhận ra: đồng tử giãn to, tư thế hơi cứng lại – những dấu hiệu không thể nhầm.

“Mời ngồi.”
Khương Tiểu Soái ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ý thức rõ rệt về sự hiện diện quá gần của Alpha cấp S. Dù ngăn cách bởi chiếc bàn họp rộng, pheromone của anh ta vẫn tràn ngập. Nồng nàn như rượu vang thượng hạng – Château? Cabernet Sauvignon? – pha lẫn dư vị anh đào tươi. Ngay lập tức tuyến pheromone ở cổ Tiểu Soái nhói lên, cậu nuốt khan. Cậu cảm nhận rõ lớp dịch đang rỉ ra dưới đáy quần, làm ướt sũng quần lót.

“Công việc của em ở khoa Nhi thật sự xuất sắc.” Quách Thành Vũ mở lời, giọng như đang trò chuyện bình thường. “Viện trưởng Bạch Lộ đánh giá rất cao kỹ năng chẩn đoán và cách em chăm sóc bệnh nhân.”

“Cảm ơn ngài. Tôi rất thích làm việc với trẻ con.” – Tiểu Soái khẽ đáp.

“Đúng vậy. Anh thấy em có bản năng… rất dịu dàng.” Từng từ Quách Thành Vũ lựa chọn như mang hàm ý mập mờ.

“Nói cho anh nghe đi, Khương Tiểu Soái, em có thấy hạnh phúc khi làm việc ở Bệnh viện Tổng hợp Thiên Hoa không?”
Câu hỏi nghe tưởng vô hại, nhưng ánh nhìn chăm chú kia khiến tim Tiểu Soái đập nhanh.
“Rất hạnh phúc, thưa ngài. Đây là một chương trình đào tạo tuyệt vời.” – Cậu trả lời ngay.

“Tốt. Anh sẽ rất tiếc nếu mất đi một bác sĩ nội trú tài năng như em.” Quách Thành Vũ hơi nghiêng người về phía trước, và Tiểu Soái hứng trọn luồng pheromone ngọt ngào, mạnh mẽ hơn. “Nhất là một người có… những phẩm chất đặc biệt.”

Một cơn đau buốt bùng lên ở tuyến pheromone trên cổ Tiểu Soái, cậu khó khăn lắm mới kìm được bàn tay đang muốn chạm vào. Một điều chắc chắn: cậu sẽ cần thay quần lót mới.

“Thưa ngài…?” – Tiểu Soái dè dặt.
“Em rất đẹp, Khương Tiểu Soái. Chắc hẳn em đã được nghe điều này nhiều lần.” – Quách Thành Vũ bình thản đáp.

Má Tiểu Soái đỏ bừng, càng khiến cậu trông đáng yêu.
“Chuyện đó… không liên quan gì đến đào tạo y khoa của tôi cả.”
“Thật sao?” Nụ cười của Quách Thành Vũ sắc bén, xen lẫn chiếm hữu. “Trong xã hội này, nhan sắc như em thường đi kèm với… những rắc rối. Sự chú ý không mong muốn từ những Alpha không thực sự nghĩ cho lợi ích của em.”

Lời nói như cái bẫy, nhưng Tiểu Soái không xác định nổi nguy hiểm cụ thể.
“Tôi đã học cách xử lý mọi sự tiếp cận không phù hợp theo cách chuyên nghiệp, thưa ngài.”

“Anh tin vậy. Thân phận Beta giúp mọi thứ đơn giản hơn, đúng không? Ít áp lực, ít kỳ vọng hơn.” – Quách Thành Vũ khẽ nói.

Cách anh ta nói “thân phận Beta” như đang bàn về một lớp ngụy trang chẳng mấy thuyết phục. Miệng Tiểu Soái khô khốc:
“Vâng… thưa ngài.”

Quách Thành Vũ đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, tay lại chắp sau lưng.
“Anh đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện hôm kiểm tra. Có điều gì đó cứ ám ảnh anh.”

“Ám ảnh” – từ đó khiến Tiểu Soái rùng mình, chẳng liên quan đến nhiệt độ trong phòng.

“Có một khoảnh khắc,” Quách Thành Vũ tiếp tục, “anh bắt được thoáng qua một mùi hương phi thường. Hoa kim ngân ngọt ngào, xen lẫn vanilla và mật ong. Thứ mùi có thể khiến bản năng của Alpha ngân vang nhận thức.”

Trái tim Tiểu Soái đập loạn trong lồng ngực.
“Tôi… không hiểu ý ngài, thưa ngài…”
“Thật không?” Quách Thành Vũ xoay lại đối diện, đôi mắt đen ấy như xuyên thấu mọi lời dối trá. “Bởi vì anh nghĩ em hiểu rất rõ, bác sĩ Khương Tiểu Soái. Cũng như anh nghĩ em biết vì sao cổ em nhức nhối ba ngày qua. Vì sao em thường xuyên phải vào nhà vệ sinh chỉ để thay quần.”

Lời buộc tội treo lơ lửng giữa họ. Bàn tay Tiểu Soái xấu hổ đưa vô thức lên cổ, xác nhận lời Quách Thành Vũ.

“Tôi… tôi nên quay lại với bệnh nhân của mình…” – Tiểu Soái đứng dậy, cảm thấy hoảng loạn như chim cút bị cáo dồn vào góc.

“Ngồi. Xuống.”

Mệnh lệnh vang lên với uy quyền trầm lặng, nhưng nó lập tức đánh thẳng vào Khương Tiểu Soái. Cơ thể cậu nghe lời trước cả khi lý trí kịp phản kháng, ngoan ngoãn ngồi phịch xuống ghế với sự phục tùng đầy xấu hổ.

Nụ cười của Quách Thành Vũ càng rộng hơn.
“Phản ứng thú vị đấy, với một Beta.”

Chiếc mặt nạ của Khương Tiểu Soái đang dần nứt vỡ, và cả hai đều hiểu rõ.
“Anh muốn gì ở tôi?” – giọng cậu vang lên khàn khàn, nhưng vẫn đầy giai điệu êm dịu.

“Thành thật.” Quách Thành Vũ bước lại gần, vòng quanh bàn với dáng vẻ vừa săn mồi vừa khát khao chiếm hữu. “Tôi muốn em ngừng giả vờ mình là thứ mà em không phải. Tôi muốn em thừa nhận những gì đang xảy ra giữa chúng ta.”

“Không có gì xảy ra cả. Anh là cấp trên, tôi thì…” – Khương Tiểu Soái bật lại đầy phẫn nộ. Nếu biết trước sẽ phải đối diện cuộc trò chuyện thế này, cậu thà xin nghỉ bệnh còn hơn.

“Em là một Đại Omega đã che giấu thân phận thật suốt nhiều năm.” Giọng Quách Thành Vũ dịu dàng nhưng chắc nịch. “Còn tôi là một Alpha cấp S, bạn đời của em, kẻ đang phát điên dần kể từ khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương thật sự của em…”

Những lời ấy như lột sạch mọi lớp phòng bị còn sót lại. Khương Tiểu Soái gục xuống ghế, mệt mỏi kiệt quệ sau bao năm giả vờ.
“Làm sao anh biết được?”

“Giống như cách em biết rõ tôi là gì, dù từ lúc em bước vào đây, tôi chưa hề giải phóng một giọt pheromone áp chế nào.” Quách Thành Vũ quỳ xuống cạnh ghế, mùi hương đậm đặc bao trùm. “Hội chứng tiền liên kết không bao giờ nói dối, Khương Tiểu Soái. Cơ thể chúng ta nhận ra nhau, kể cả khi lý trí kháng cự.”

Khương Tiểu Soái cúi xuống nhìn người đàn ông quyền lực ấy đang quỳ bên cạnh, không thấy một kẻ săn mồi, mà là một người cũng đang vật lộn với khao khát được kết nối.
“V-Vậy… giờ sẽ thế nào..?”

“Điều đó phụ thuộc vào em.” Bàn tay Quách Thành Vũ lơ lửng cạnh tay cậu, không chạm nhưng cũng chẳng rời. “Tôi có thể ép buộc, yêu cầu kiểm tra định danh chính thức, lợi dụng chức vụ để dồn em vào góc. Nhưng tôi không muốn làm Alpha kiểu đó với em.”

“Vậy anh muốn làm kiểu gì?” – Khương Tiểu Soái hỏi khẽ.
“Là người xứng đáng với sự tin tưởng của em. Là người chứng minh rằng không phải tất cả Alpha cấp S đều là quái vật nhốt chặt bạn đời của họ. Là người xứng đáng với tình yêu của một Đại Omega, chứ không chỉ là sự khuất phục.” Giọng Quách Thành Vũ dịu dàng, yếu ớt một cách chân thật.

Cổ họng Khương Tiểu Soái nghẹn lại bởi những cảm xúc không ngờ tới. “Anh chẳng biết gì về tôi cả.”

“Tôi biết em chọn ngành y vì muốn chữa lành cho người khác. Tôi biết em luôn bảo vệ Trì Sính, cũng giống như cậu ấy bảo vệ em. Tôi biết em đủ dũng cảm để giấu mình suốt nhiều năm, và đủ dịu dàng để lũ trẻ con tin tưởng ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Quách Thành Vũ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu. “Và tôi biết khi em nhìn tôi, em thấy một người đáng để em mạo hiểm nói thật.”

Những lời ấy chạm đến tận đáy lòng. Khương Tiểu Soái nhận ra, bấy lâu nay cậu vẫn lén lút dõi theo Quách Thành Vũ: cách anh quan tâm đến nhân viên bệnh viện, sự hào phóng trầm lặng trong việc tài trợ y tế, hay việc anh chỉ dùng quyền lực để áp chế khi thật sự cần thiết.

“Cha mẹ tôi có lẽ sẽ không bao giờ tha thứ nếu chuyện này bị phát hiện.” Khương Tiểu Soái thì thầm.

“Vậy thì chúng ta sẽ khiến họ hiểu, rằng đó là lựa chọn của em. Không ai ép buộc hay cưỡng ép cả.” Cuối cùng, Quách Thành Vũ để những ngón tay khẽ chạm vào tay cậu, và cả hai đều run lên trước tiếp xúc mong manh ấy. “Chúng ta sẽ làm theo tốc độ của em, theo điều kiện của em.”

Khương Tiểu Soái nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan nhau, thoáng nghĩ liệu Ngô Sở Uý có đang trải qua điều tương tự, nếu như cậu ấy ngừng kháng cự.
“Còn sự nghiệp của tôi thì sao? Đại Omega đâu phải điều phổ biến trong ngành y.”

“Em sẽ có toàn bộ sự ủng hộ của tôi. Bất cứ Alpha nào có ý kiến sẽ phải đối mặt trực tiếp với tôi.” Giọng Quách Thành Vũ dứt khoát tuyệt đối. “Tài năng của em thuộc về y học, bất chấp giới tính phụ của em là gì.”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Khương Tiểu Soái dám tưởng tượng về một tương lai nơi cậu không cần phải che giấu. Vừa đáng sợ, vừa phấn khích.
“Tôi sợ…” cậu thú nhận.

“Tôi cũng vậy.” Ngón cái Quách Thành Vũ khẽ vuốt mu bàn tay cậu. “Nhưng có lẽ lần này, chúng ta đang sợ đúng thứ cần sợ.”

Trong căn phòng họp ấy, chỉ với những ngón tay khẽ chạm, cả hai cảm nhận gánh nặng của bao năm lừa dối dần được tháo bỏ. Bản năng sinh học vẫn tồn tại, nhưng giờ nó song hành với sự lựa chọn – một mối quan hệ dựa trên tôn trọng lẫn nhau, chứ không chỉ là sự chiếm hữu mù quáng.

Khương Tiểu Soái lúc này mới thật sự hiểu những gì Ngô Sở Uý từng trải qua. Nghĩ lại cuộc gọi ấy, khi Ngô Sở Uý thú nhận với cậu về hội chứng tiền liên kết cùng Trì Sính, cậu đã từng thắc mắc vì sao trong sự hấp dẫn kia lại có nhiều hơn cả sinh học. Giờ thì cậu đã hiểu. Giờ thì cậu biết lý do tại sao Ngô Sở Uý dám đánh đổi tất cả, chỉ để có được một cơ hội cho điều gì đó chân thật

Trong khi đó, tại Tập đoàn Trì thị, khi đồng hồ điểm sáu giờ, Ngô Sở Uý bất ngờ đưa ra một quyết định khiến chính cậu cũng ngạc nhiên. Cậu ngẩng nhìn Trì Sính, do dự không biết nên mở lời thế nào.

“Ngài… ngài có muốn… dùng bữa tối không? Ý tôi là, nếu anh chưa có kế hoạch gì khác. Gần đây có một quán ăn nhỏ…”

Trì Sính ngẩng lên khỏi màn hình máy tính, đôi mắt đen lập tức sáng quắc, lộ rõ sự hứng thú.
“Em đang hẹn hò với tôi đấy à, Sở Uý?” – Trì Sính hỏi, khóe môi cong lên nụ cười có phần ngạo mạn.

Má Ngô Sở Uý đỏ bừng, cậu lúng túng xoắn chặt ngón tay.
“Em… không phải… ý em là… em nghĩ chúng ta có thể bàn công việc. Ở ngoài văn phòng.”

Nụ cười Trì Sính chậm rãi mà chí mạng.
“Anh rất sẵn lòng.”

Một tiếng sau, cả hai ngồi đối diện nhau trong một quán ăn nhỏ yên tĩnh, tạm gác lại thân phận cấp trên – nhân viên. Ánh đèn dịu và bầu không khí khác biệt lẽ ra phải khiến Ngô Sở Uý căng thẳng, nhưng kỳ lạ thay, đây là lần đầu tiên mấy ngày nay cậu lại cảm thấy thật bình thản.

“Em đang chịu đau đớn,” Trì Sính mở lời, đi thẳng vào trọng tâm. “Cổ em. Anh đã để ý thấy em thường đưa tay chạm vào.”

Bàn tay Ngô Sở Uý vô thức di chuyển lên chỗ ấy, rồi khựng lại.
“Chuyện này… rất phức tạp.” Cậu khẽ đáp, giọng trầm mềm mang âm sắc ngân nga.

“Những điều đáng giá đều phức tạp cả.” Giọng Trì Sính nhẹ nhàng. “Anh sẽ không giả vờ rằng không biết chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta, Uý Uý. Vấn đề là, chúng ta sẽ làm gì với nó?”

Nghe anh gọi bằng biệt danh quen thuộc, lồng ngực Ngô Sở Uý nóng bừng.
“Em không biết. Em đã giấu thân phận mình quá lâu, đến mức chẳng chắc có thể dừng lại thế nào nữa.”
Cậu biết rõ Trì Sính hẳn đã nhận ra định danh thật sự của mình. Ngô Sở Uý cũng chẳng còn lý do để tiếp tục giả vờ, nhất là khi bản thân bị Alpha cấp S này cuốn hút không cách nào cưỡng lại. Sinh học chỉ là một phần, nhưng hơn hết… cậu thật sự thích Trì Sính. Rất nhiều…

“Vậy rốt cuộc em là ai?”

Ngô Sở Uý nhìn thẳng vào mắt Trì Sính, nơi chỉ có sự tò mò chứ không hề có phán xét.
“Là một người đã quá mệt mỏi vì phải sống trong sợ hãi.”

Trì Sính vươn tay qua bàn, những ngón tay khẽ chạm vào tay Ngô Sở Uý. Lần này, cả hai đều không rụt lại. Sự tiếp xúc mang đến cảm giác nhẹ nhõm, gỡ bỏ phần nào căng thẳng họ đã mang theo suốt mấy ngày qua.

“Anh có một đề nghị,” Trì Sính nói khẽ. “Thẳng thắn tuyệt đối. Không còn trò chơi, không còn giả vờ. Chúng ta cùng thừa nhận chuyện này, rồi cùng nhau quyết định cách bước tiếp.”

Tim Ngô Sở Uý đập dồn dập.
“Nếu em chưa sẵn sàng để thành thật đến mức đó thì sao?”

“Vậy thì anh chờ. Dù bao lâu đi nữa.” Nụ cười Trì Sính ấm áp, chân thành. “Anh sẽ không rời đi đâu, Uý Uý. Cũng như thứ chúng ta đang cảm nhận, nó cũng sẽ không biến mất.”

Trong bữa tối giản dị và những câu chuyện nhỏ, cả hai đều cảm thấy gánh nặng đang dần vơi đi. Bản năng sinh học vốn không thể tránh, nhưng nay lại được song hành cùng sự lựa chọn – một mối quan hệ có khả năng trở thành đối tác thật sự, chứ không đơn thuần là sự chiếm hữu.

Lần đầu tiên kể từ khi tất cả bắt đầu, Ngô Sở Uý cho phép bản thân tưởng tượng về một tương lai nơi cậu không cần phải che giấu. Vừa đáng sợ, vừa phấn khích.

Trong sâu thẳm, cậu cũng hy vọng người bạn thân Khương Tiểu Soái rồi cũng sẽ tìm thấy ánh sáng cho riêng mình.

Căn hộ của Ngô Sở Uý giống như một nơi trú ẩn an toàn khi hai người bạn thân ngồi xếp bằng trên giường, chia nhau hộp đồ ăn mang về và trò chuyện thoải mái. Ánh chiều tà tràn vào căn phòng, phủ một màu vàng ấm áp.

Khương Tiểu Soái đến từ một giờ trước, vẫn còn run rẩy vì cuộc chạm trán với Quách Thành Vũ, và hai người đã dành 20 phút đầu tiên chỉ để ôm lấy nhau, cố biến cơn hoảng loạn thành nỗi lo âu có thể chịu đựng.

“Không thể tin được là tớ thật sự đã nói cho anh ấy biết sự thật,” Khương Tiểu Soái vừa gẩy đũa vào hộp mì, vừa nói, chẳng còn chút khẩu vị nào. “À, không phải toàn bộ, nhưng đủ để không thể quay lại nữa rồi.”

“Cậu cảm thấy thế nào?” Ngô Sở Uý hỏi, quan sát kỹ gương mặt bạn để tìm dấu hiệu hối hận.
“Sợ hãi. Nhẹ nhõm. Bối rối.” Khương Tiểu Soái đặt đũa xuống rồi ngả đầu vào thành giường của Ngô Sở Uý. “Uý Uý, họ hoàn toàn không giống như những gì cha mẹ chúng ta từng cảnh báo. Không giống như những câu chuyện mà ta từng nghe.”

Ngô Sở Uý gật gù, trầm ngâm. “Trì Sính lẽ ra có thể bắt buộc tớ làm bài kiểm tra định tính ngay ngày đầu tiên. Anh ấy cũng có thể dùng pheromone của mình để ép tớ phục tùng và chiếm hữu, sau khi phát hiện tớ dễ bị ảnh hưởng đến mức nào. Anh ấy đủ nghi ngờ, cũng đủ quyền lực. Nhưng anh ấy đã không làm thế. Ngược lại, anh ấy… rất kiên nhẫn. Rất quan tâm.”

“Còn Quách Thành Vũ thì quỳ gối trước mặt tớ,” Khương Tiểu Soái nói, giọng đầy kinh ngạc. “Một Alpha cấp S, quỳ xuống bên ghế tớ ngồi, cầu xin tớ tin tưởng thay vì đòi hỏi sự phục tùng. Tớ chưa từng tưởng tượng nổi…”

“Họ không phải quái vật,” Ngô Sở Uý thì thầm, “điều đó vừa khiến mọi thứ tốt hơn, lại vừa phức tạp hơn.”

Hai người ăn trong im lặng dễ chịu, mỗi người đều đang xử lý sự thay đổi dần dần trong nhận thức về những Alpha cấp S. Nhưng rồi, cuộc trò chuyện tất yếu xoay sang chuyện tương lai, nếu họ thực sự muốn tiến tới trong mối quan hệ mới này.

“Tiểu Soái, chúng ta cần nói về chuyện tiếp theo.”
“Ý cậu là những kỳ phát tình khẩn cấp mà cơ thể chúng ta sắp chuẩn bị cho à?”
Ngô Sở Uý nhăn mặt. “Ngoài chuyện đó ra nữa. Theo như nghiên cứu của cậu, chúng ta có khoảng một tuần trước khi thuốc ức chế mất tác dụng hoàn toàn.”

“Có lẽ còn ít hơn, với việc tiếp xúc hằng ngày cùng pheromone của họ.” Khương Tiểu Soái, dù chuyện quá riêng tư, vẫn để bản năng nghề y lên tiếng. “Hội chứng tiền liên kết tăng tốc mọi thứ. Cơ thể chúng ta cơ bản là đang cố ép việc giao phối diễn ra càng nhanh càng tốt.”
“Và khi chúng ta bước vào kỳ phát tình…” má Ngô Sở Uý ửng hồng.

“Chúng ta sẽ cần Alpha của mình. Không chỉ muốn, mà là cần. Cần về sinh học, về cảm xúc, về mọi phương diện.” Giọng Khương Tiểu Soái bình thản, nhưng đôi tay lại run nhẹ. “Uý Uý, tớ đã đọc nghiên cứu rồi. Omega cấp cao trong kỳ phát tình không thể hoạt động nếu không có Alpha đã định bên cạnh. Không chỉ là khó chịu, mà còn nguy hiểm cho chúng ta.”

Ngô Sở Uý ôm gối, bất chợt thấy mình thật nhỏ bé. “Tớ sợ lắm, Soái. Không hẳn là sợ họ, mà sợ… tất cả những thứ còn lại.”
“Cụ thể là gì?” Tiểu Soái lo lắng hỏi.

“Chúng ta đều là trai tân.” Lời nói bật ra trong vội vã. “Cả hai. Chưa từng ở bên ai, chứ đừng nói là trải qua kỳ phát tình cùng Alpha. Và Alpha cấp S…”
“Lớn hơn mức trung bình,” Khương Tiểu Soái dịu dàng tiếp lời. “Mạnh mẽ hơn, mãnh liệt hơn trong lúc giao phối. Tớ biết, Uý Uý. Tớ cũng nghĩ đến những điều ấy.”

Họ cùng im lặng, suy ngẫm những câu hỏi vẫn luôn né tránh. Nghiên cứu rất rõ: sinh lý Alpha cấp S sinh ra là để chiếm hữu Omega cấp cao một cách toàn diện.

“Còn một chuyện nữa,” Ngô Sở Uý lên tiếng. “Khả năng thụ thai.”

Khương Tiểu Soái trở nên nghiêm túc. “Tớ cũng đã nghiên cứu rồi. Tinh trùng của Alpha cấp S có sức sống cực mạnh, cộng thêm khả năng sinh sản cao của Omega cấp cao chúng ta. Sự tương thích sinh học này…” Cậu dừng lại, chọn từ thật cẩn thận. “Uý Uý, khi chúng ta giao phối với họ, khi bị thắt nút trong kỳ phát tình và thụ thai, tỷ lệ mang thai gần như một trăm phần trăm.”

“Một trăm phần trăm…” Ngô Sở Uý lặp lại trong thẫn thờ.

“Đúng. Khả năng sinh sản của Omega cấp cao, cộng với sức mạnh của Alpha cấp S, cùng những biến đổi sinh học xảy ra trong lúc thắt nút… cơ thể chúng ta gần như chắc chắn sẽ thụ thai ngay lần đầu.”

Ngô Sở Uý vùi mặt vào đầu gối. “Tớ thích trẻ con, Soái. Cậu biết mà. Nhưng tớ mới 23 tuổi, sự nghiệp chỉ vừa bắt đầu, ý nghĩ phải mang thai sớm thế này…”
“Tớ hiểu.” Khương Tiểu Soái xoa lưng bạn. “Tớ cũng vậy. Tớ muốn có con sau này, nhưng bây giờ tớ muốn hoàn thành nội trú, gây dựng sự nghiệp bác sĩ trước đã.”

“Chúng ta có thể dùng biện pháp bảo vệ? Bao cao su? Thuốc tránh thai?” Ngô Sở Uý hỏi, giọng đầy hy vọng.

Tiểu Soái khẽ nhíu mày. “Chúng ta có thể thử, nhưng Uý Uý, với cơ chế thắt nút, bao cao su rất dễ rách… và lượng tinh dịch Alpha cấp S xuất ra khi giao phối có thể tràn ra ngoài… khiến mọi phương pháp rào chắn đều dễ thất bại. Còn thuốc tránh thai, theo hướng dẫn của Hội Sản phụ khoa Trung Quốc, tuyệt đối không được dùng trong kỳ phát tình khẩn cấp vì sẽ ảnh hưởng khả năng thụ thai sau này.”

“Vậy nghĩa là gần như chắc chắn sẽ có thai nếu chúng ta tiến tới?”
“Có lẽ ngay trong kỳ phát tình đầu tiên.”

Cả hai rơi vào im lặng, đối diện thực tế nặng nề này. Họ đều có ước mơ, có hoài bão, nhưng không thể phủ nhận tiếng gọi sinh học đang gõ cửa.

“Cậu có nghĩ đến việc phá thai không?” Ngô Sở Uý thì thầm.

Khương Tiểu Soái im lặng hồi lâu. “Thật lòng… tớ nghĩ mình không làm được. Nhất là khi đó sẽ là đứa con của tớ và người bạn đời định mệnh. Còn cậu?”

“Không.” Ngô Sở Uý thừa nhận. “Chỉ nghĩ đến thôi tim tớ đã thắt lại rồi. Nếu đó là con của Trì Sính…” Cậu vô thức chạm vào bụng mình. “Tớ nghĩ mình sẽ muốn giữ lại. Nghĩa là… chúng ta thật sự đang nói đến chuyện làm cha mẹ trong năm nay.”

“Có lẽ chỉ trong tám tháng thôi,” Tiểu Soái chỉnh lại. “Thai kỳ của Omega cấp cao ngắn hơn, khoảng tám tháng thay vì chín.”

Họ ngồi đó, im lặng trước quyết định to lớn.

“Tiểu Soái?” Ngô Sở Uý khẽ gọi.
“Ừ?”

“Cậu có bị hấp dẫn bởi Quách Thành Vũ không? Ý tớ là bỏ qua tất cả mối ràng buộc sinh học, cậu thực sự thấy anh ấy cuốn hút chứ?”

Một nụ cười dịu dàng lướt qua môi Khương Tiểu Soái. “Anh ấy đẹp trai, Uý Uý. Nguy hiểm, tao nhã và thông minh. Khi anh ấy nhìn tớ, tớ cảm thấy… được thấy. Được khao khát, nhưng cũng được tôn trọng.” Cậu ngừng lại. “Còn Trì Sính thì sao?”

“Cũng vậy. Anh ấy thật sự khiến người ta choáng ngợp, nhưng lại chu đáo, biết kiềm chế. Khi anh ấy chạm vào tay tớ lúc ăn tối, tớ chẳng hề muốn anh ấy buông ra.” Má Ngô Sở Uý đỏ ửng. “Có sai không khi tớ tò mò… sẽ như thế nào nếu được ở bên anh ấy?”

“Không sai gì cả.” Khương Tiểu Soái đáp nhẹ. “Tớ cũng nghĩ đến bàn tay anh ấy, giọng nói của anh ấy, cảm giác sẽ ra sao khi được anh ấy đánh dấu.”
“Dù biết nó sẽ thay đổi cả cuộc đời?”
“Có lẽ chính vì nó sẽ thay đổi cả cuộc đời.” Tiểu Soái nhìn thẳng vào mắt bạn. “Uý Uý, nhỡ đâu đây chính là điều mà chúng ta vốn dĩ phải mong muốn? Nhỡ đâu vì cố gắng chống lại sinh học, chúng ta đã bỏ lỡ việc nhận ra họ thực sự là người hoàn hảo cho chúng ta?”

Ngô Sở Uý ngẫm nghĩ. “Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta giành quyền kiểm soát thay vì để sinh học chi phối.” Giọng Tiểu Soái dứt khoát. “Chúng ta còn khoảng một tuần trước khi cơ thể tự quyết định thay ta. Hãy dùng thời gian đó thật khôn ngoan.”

“Như thế nào?”
“Hẹn hò. Những buổi hẹn thật sự, để tìm hiểu họ như một con người chứ không chỉ là Alpha. Những lần qua đêm để thử mức độ hòa hợp, nhưng chưa phải giao phối hoàn toàn. Những cuộc trò chuyện thành thật về kỳ vọng, cả những điều nhỏ bé về tương lai chúng ta muốn.”

Ngô Sở Uý vừa sợ hãi, vừa hồi hộp. “Ý cậu là tán tỉnh nhau như cặp đôi bình thường?”
“Đúng vậy. Chỉ khác là nếu chúng ta chọn tiến tới, chuyện mang thai gần như không tránh khỏi.” Nụ cười Tiểu Soái trở nên kiên định. “Nhưng ít ra đó sẽ là lựa chọn của chúng ta…”

“Một tuần để yêu những người bạn đời định mệnh.”
“Một tuần để quyết định có đủ tin tưởng họ để xây dựng một cuộc sống chung hay không.” Khương Tiểu Soái nắm tay bạn. “Uý Uý, tớ nghĩ chúng ta sẽ đồng ý. Cơ thể đã chọn họ, và tất cả những gì chúng ta biết đều cho thấy họ là những người tốt, sẽ đối xử tử tế với chúng ta.”
“Cậu nghĩ họ sẽ làm người cha tốt?”

“Tớ nghĩ họ sẽ là những ông bố tận tụy. Alpha cấp S vốn dĩ bảo vệ gia đình theo bản năng.” Nụ cười Tiểu Soái hơi tinh nghịch. “Hơn nữa, thử tưởng tượng con chúng ta sẽ đẹp đến mức nào với sự kết hợp gen ấy đi.”

Dù lo lắng, Ngô Sở Uý vẫn bật cười. “Vẻ đẹp của Omega cấp cao cộng với sức mạnh và trí tuệ của Alpha cấp S.”
“Chúng ta sẽ phải dùng gậy để đuổi những kẻ tán tỉnh khi chúng lớn lên mất.”

Cả hai bật cười khúc khích.

“Vậy là chúng ta thật sự sẽ làm chuyện này?” Ngô Sở Uý hỏi khi đã bình tĩnh lại.
“Chúng ta sẽ thử. Một tuần hẹn hò tập trung, rồi đưa ra quyết định lớn nhất đời mình.”
“Cùng nhau chứ?”
“Luôn luôn cùng nhau, Uý Uý. Dù có thế nào.”

Cả hai cuộn tròn lại trên giường, chia sẻ hơi ấm và sự an ủi, như bao năm qua. Trong bảy ngày tới, hoặc họ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới bên những Alpha cấp S định mệnh, hoặc cố tìm cách kiềm chế sinh học thêm vài tháng nữa – điều gần như không thể.

Lúc này, triệu chứng tiền liên kết vẫn còn nhưng đã dễ chịu hơn, vì họ đã chấp nhận điều tất yếu. Đây chính là “end game” của họ. Họ chọn nó. Đó mới là điều quan trọng. Bởi sâu thẳm trong tim, họ đã biết câu trả lời.
Chỉ còn chờ xem lý trí có chịu bước theo trái tim hay không.

Dưới ánh hoàng hôn, phòng họp của Tập đoàn Trì như biến thành một chiến phòng, nhưng cuộc chiến được lên kế hoạch lại không phải là thâu tóm thương trường mà là chuyện tình cảm. Trì Sính đứng ở đầu chiếc bàn gỗ bóng loáng, chăm chú rà soát một lộ trình chi tiết về cách mình muốn theo đuổi Tiểu Ô cao quý của mình, trong khi Quách Thành Vũ ngồi tựa vào ghế, trong lòng mãn nguyện giống như một thợ săn đã dồn được con mồi vào góc… chỉ khác là lần này, với tình yêu.

“Trong một tuần,” Trì Sính lên tiếng, giọng điệu giống hệt lúc đàm phán. “Bảy ngày để chứng minh rằng chúng ta xứng đáng với sự tin tưởng của họ trước khi sinh lý thúc ép mọi chuyện.”
“Nếu như mốc thời gian nghiên cứu của chúng ta là chính xác,” người bạn thân của anh đáp, tay lướt qua những tài liệu trên máy tính bảng. “Tiến triển của hội chứng tiền-kết đôi có thể thay đổi, nhưng với việc tiếp xúc hằng ngày…” Anh ngẩng lên. “Có khi chúng ta còn ít thời gian hơn.”

Trì Sính gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. “Nghĩa là chúng ta phải tiến hành nhanh nhưng thận trọng. Nôn nóng quá sẽ làm họ sợ, chậm quá thì mất kiểm soát hoàn toàn.”

“Anh định tiếp cận Ngô Sở Uý thế nào?”

“Cầu hôn truyền thống. Hẹn ăn tối, đi sự kiện văn hóa, để cậu ấy thấy tôi ngoài môi trường công việc.” Biểu cảm của Trì Sính thoáng dịu lại. “Cậu ấy cần hiểu rằng tôi xem cậu ấy là bạn đời, chứ không phải chiến lợi phẩm.”
“Còn về mặt thể xác?”
“Tôi để cậu ấy quyết định nhịp độ. Nhưng tôi cũng sẽ chắc chắn để cậu ấy biết tôi luôn sẵn sàng khi cậu ấy muốn.” Nụ cười của Trì Sính đầy mong đợi. “Còn Khương Tiểu Soái thì sao?”

“Cách tiếp cận trực diện hơn. Cậu ấy phản ứng tốt với sự thẳng thắn, nên tôi không giấu diếm ý định hay ham muốn của mình nữa.” Ánh mắt Quách Thành Vũ sáng lên. “Tôi đã sắp xếp cho cậu ấy theo tôi trong các cuộc họp hội đồng bệnh viện tuần này. Để cậu ấy hoàn toàn bước vào thế giới của tôi.”

“Nguy hiểm đấy. Nếu cậu ấy hoảng thì sao?” Trì Sính nhíu mày.

“Cậu ấy sẽ không đâu. Bây giờ thì không, bởi sự thật đã phơi bày hết rồi.” Quách Thành Vũ tự tin nói, rồi bước tới bên cửa sổ. “Hơn nữa, tôi nghĩ những Tiểu Ô của chúng ta dũng cảm hơn nhiều so với họ nghĩ. Bao nhiêu năm nay họ vẫn che giấu ngay trước mắt mọi người, thế đã là can đảm phi thường rồi.”

Trì Sính bước lại gần, cùng bạn thân ngắm nhìn thành phố ngoài kia. “Có chuyện khác cần bàn,” anh khẽ nói. “Chuyện mang thai.”

“À, đúng rồi. Tỉ lệ thụ thai một trăm phần trăm.” Giọng Quách Thành Vũ xen lẫn sự mãn nguyện, khiến Trì Sính hơi nhướn mày.

“Anh nghe có vẻ rất vui?” Trì Sính trầm giọng.
“Chẳng lẽ anh không thế sao? Cơ hội để trao cho bạn đời Ô của chúng ta đứa con ngay lập tức, được nhìn thấy họ mang thai người thừa kế của chúng ta?” Nụ cười Quách Thành Vũ thoáng mang chút chiếm hữu, lộ rõ mong mỏi làm cha. “Đó vốn là sứ mệnh của chúng ta, Trì Sính. Alpha cấp S sinh ra là để kết đôi với Tiểu Ô và sinh con. Dĩ nhiên, trong trường hợp này chúng ta phải cân nhắc đến cảm nhận của họ nữa.”

Trì Sính suy nghĩ. “Không phải tôi muốn gì, mà là Ngô Sở Uý có thể chịu được gì. Em ấy mới 23, sự nghiệp chỉ mới bắt đầu. Mang thai quá sớm có thể khiến em ấy sợ hãi.”

“Tôi cũng thấy Tiểu Soái có thể có cùng lo lắng. Dù thế nào đi nữa, chúng ta phải cho họ thấy rằng mình sẽ luôn hỗ trợ trọn vẹn. Tài chính, tinh thần, sự nghiệp.” Quách Thành Vũ quay lại nhìn bạn mình. “Trì Sính, chúng ta không phải đàn ông bình thường. Chúng ta có đủ nguồn lực để bảo đảm bạn đời Ô của mình vừa có sự nghiệp, vừa có gia đình, vừa có hạnh phúc cá nhân.”

“Chỉ khi họ tin tưởng chúng ta đủ để thử.” Trì Sính khẽ đáp.
“Họ sẽ tin.” Quách Thành Vũ chắc nịch, niềm tin của anh tuyệt đối. “Bởi chúng ta sẽ chứng minh rằng mình chính là thứ họ cần.”

Ngày hôm sau, ở phía bên kia thành phố, hai Tiểu Ô cũng đang có cuộc trò chuyện riêng bên tách cà phê tại quán quen. Ánh sáng buổi sớm hé lộ những thay đổi nhỏ trên gương mặt họ: sắc hồng nhàn nhạt không bao giờ tan hết, đôi tay vô thức chạm vào cổ, tất cả khiến họ thêm phần quyến rũ.

“Hôm nay Trì Sính lại mời tớ đi ăn tối,” Ngô Sở Uý vừa nhấp trà gừng vừa nói. “Một chỗ sang trọng, anh ấy bảo muốn ‘theo đuổi cho đàng hoàng.’ ”

“Còn Quách Thành Vũ thì cho tớ theo anh ấy dự họp hội đồng bệnh viện cả tuần này.” Giọng Khương Tiểu Soái vừa xen lẫn ngạc nhiên vừa lo lắng. “Anh ấy gọi đó là để tớ ‘toàn quyền bước vào thế giới của anh ấy.’ Tớ nghĩ anh ấy muốn tớ thấy cuộc sống khi làm bạn đời của anh ấy sẽ thế nào.”
“Cậu có sẵn sàng cho chuyện đó không?” Ngô Sở Uý hỏi.

“Tớ nghĩ chẳng ai có thể sẵn sàng thật sự cho chuyện này cả.” Khương Tiểu Soái bật cười khẽ. “Nhưng tớ tò mò. Vừa sợ, vừa tò mò…”
Hai người rơi vào im lặng. Cuối cùng, Ngô Sở Uý nói ra điều vẫn đè nặng trong lòng cả hai.
“Soái à, chúng ta cần hỏi thẳng họ về chuyện mang thai. Tớ không thể đưa ra quyết định lớn thế này mà không biết rõ mình sẽ phải đối mặt với gì.”

“Tớ đồng ý. Chỉ riêng ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc sống đã quá lớn rồi…” Bản năng của một bác sĩ trong Khương Tiểu Soái trỗi dậy. “Chúng ta phải biết rõ kỳ vọng của họ, những hệ thống hỗ trợ của họ, tất cả mọi thứ.”
“Vậy tối nay. Tớ sẽ hỏi thẳng Trì Sính.”
“Còn tớ sẽ nhắc chuyện này với Quách Thành Vũ trong buổi tham quan bệnh viện.”

Buổi tối hôm đó, Ngô Sở Uý ngồi trong nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, đối diện với Trì Sính tại một bàn riêng có tầm nhìn tuyệt đẹp ra cảng. Khung cảnh lãng mạn đến nghẹt thở, nhưng chính ánh mắt chăm chú của Trì Sính mới khiến tim cậu đập loạn.

“Uý Uý, tối nay em thật đẹp,” Trì Sính nói, giọng anh ấm áp, chan chứa sự chân thành chứ không chỉ là lời tâng bốc.

Ngô Sở Uý đã chọn trang phục rất kỹ: một chiếc áo len cashmere mềm mại, tôn lên những đường nét tuấn tú thanh thoát của mình mà không quá gợi cảm. “Cảm ơn anh. Nơi này… đẹp thật,” Ngô Sở Uý khẽ đáp, đôi mắt mở to ngắm nhìn khung cảnh xa hoa của nhà hàng, điều mà một người xuất thân trung lưu như cậu chưa từng trải qua.

“Anh muốn một chỗ để chúng ta có thể nói chuyện riêng. Không bị bầu không khí công việc xen vào,” Trì Sính dịu giọng.
Họ vừa thưởng thức bữa ăn ngon miệng, vừa trò chuyện đủ thứ từ sách vở đến du lịch, đến cả ước mơ tương lai. Trì Sính vừa chăm chú, vừa hài hước, thậm chí còn để lộ sự yếu đuối hiếm thấy khi nói về nỗi cô đơn trong vị trí của mình. Đến khi món tráng miệng được dọn ra, Ngô Sở Uý thấy mình đã thoải mái hơn nhiều so với mấy tuần gần đây.

“Ngài… ý em là, Trì Sính,” cuối cùng Ngô Sở Uý lấy hết dũng khí. “Chúng ta cần bàn về một chuyện quan trọng.”
“Tất nhiên. Em đang nghĩ gì?” Trì Sính hỏi.

“Chuyện mang thai. Giữa Alpha cấp S và… và Tiểu Ô.” Má Ngô Sở Uý đỏ ửng, nhưng cậu vẫn cố gắng nói tiếp. “Em muốn biết anh mong đợi điều gì.”
Sắc mặt Trì Sính trở nên nghiêm túc. “Điều gì khiến em lo lắng?”

“Em mới hai mươi ba tuổi. Sự nghiệp chỉ vừa mới bắt đầu. Ý nghĩ mang thai ngay lập tức…” Giọng Ngô Sở Uý lạc dần.

“Làm em sợ,” Trì Sính dịu dàng tiếp lời. “Anh hiểu. Uý Uý, anh muốn em biết rằng dù thế nào, em cũng có sự ủng hộ toàn diện của anh. Về tài chính, tinh thần, sự nghiệp. Nếu em chọn mang thai con anh, em sẽ không phải hy sinh ước mơ của mình. Chúng ta sẽ tìm cách để cùng đạt được.”

“Nếu… em chưa sẵn sàng làm cha mẹ thì sao?” Ngô Sở Uý lo lắng. Dù cậu biết câu hỏi này gần như vô ích — kỳ phát tình khẩn cấp chắc chắn sẽ tới, việc kết đôi sẽ diễn ra, và cậu chắc chắn sẽ mang thai với Trì Sính. Nhưng cậu vẫn muốn xem anh phản ứng thế nào.

Trì Sính vươn tay nắm lấy tay cậu. “Vậy thì chúng ta sẽ cố gắng chờ đến khi em sẵn sàng. Sự thoải mái và hạnh phúc của em quan trọng hơn bản năng sinh học của anh. Kể cả khi em mang thai mà không muốn giữ đứa bé, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em.”

Sự chân thành trong giọng nói của Trì Sính khiến cổ họng Ngô Sở Uý nghẹn lại. “Anh thật sự nói thật?”
“Anh chưa từng nói dối em.” Trì Sính đưa ngón cái khẽ lướt qua gò má đang hồng lên của Tiểu Ô. “Anh muốn làm bạn đời của em, Uý Uý. Không phải chủ nhân của em.”

Trong khi đó, ở phía bên kia thành phố, Khương Tiểu Soái cũng đang tự mình trải nghiệm những gì việc trở thành bạn đời của Quách Thành Vũ đồng nghĩa. Cuộc họp hội đồng bệnh viện là cơ hội để cậu chứng kiến Quách Thành Vũ điều khiển cả căn phòng toàn những nhân vật quyền lực một cách tự tin, lại vẫn giữ được sự quan tâm thật lòng đến bệnh nhân và sự phát triển bệnh viện.

Giờ đây họ đang ngồi trong văn phòng riêng của Alpha, cùng ăn đồ ăn ngoài và bàn chuyện tương lai.
“Chuyện mang thai làm em lo lắng,” Quách Thành Vũ quan sát, nhận ra vẻ trầm ngâm của Khương Tiểu Soái.

“Còn nhiều chuyện khác nữa.” Khương Tiểu Soái đặt đũa xuống. “Thành Vũ, em cần hoàn thành kỳ thực tập y khoa. Em muốn trở thành bác sĩ nhi, để giúp trẻ em. Ý nghĩ mang thai xen ngang điều đó…”

“Nếu anh nói rằng chuyện đó sẽ không phải trở ngại thì sao?” Giọng Quách Thành Vũ chắc nịch. “Anh có quan hệ trong ngành y. Chúng ta có thể sắp xếp để em tiếp tục đào tạo kể cả khi mang thai. Thời khóa biểu điều chỉnh, thêm sự hỗ trợ, bất cứ điều gì em cần.”

“Anh thật sự sẽ làm vậy?”
“Tiểu Soái, anh không theo đuổi em để nhốt em trong lồng. Anh muốn thấy em thành công — vừa là bác sĩ, vừa là bạn đời, vừa là cha của con chúng ta.” Nụ cười Quách Thành Vũ dịu dàng. “Ước mơ của em quan trọng với anh.”
“Cảm ơn anh rất nhiều,” Khương Tiểu Soái thì thầm, trái tim dâng trào cảm xúc mà cậu chưa từng nghĩ sẽ có được.

Trên đường về căn hộ của Khương Tiểu Soái, ngồi trong xe của Quách Thành Vũ, cậu bắt đầu tìm hiểu thêm về chuyện mang thai của Tiểu Ô, vừa vì tò mò nghề nghiệp, vừa vì bản thân. Khi đọc đến lý do vì sao lần kết đôi đầu tiên chắc chắn dẫn đến mang thai, và liệu những lần sau có giống thế không, phát hiện khiến cậu bật thốt thành tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Quách Thành Vũ lập tức cảnh giác.

“Chu kỳ kết đôi đầu tiên,” Khương Tiểu Soái đọc to từ màn hình, giọng run lên vì kinh ngạc. “Tỉ lệ thụ thai 100% chỉ xảy ra ở lần kết đôi đầu tiên giữa Alpha cấp S và Tiểu Ô. Sau lần mang thai đầu tiên… Tiểu Ô có thể kiểm soát việc thụ thai bằng ý chí. Chúng ta có thể chọn khi nào mang thai theo mong muốn của mình.”

“Một cơ chế bảo vệ sinh học,” Quách Thành Vũ trầm ngâm, lập tức hiểu ra. “Đảm bảo lần đầu tiên tạo ra con, nhưng sau đó thì cho phép lựa chọn.”

Khương Tiểu Soái lập tức nhắn tin cho Ngô Sở Uý: Phát hiện quan trọng: Tỉ lệ mang thai 100% chỉ áp dụng cho LẦN kết đôi đầu tiên. Sau lần đó, Tiểu Ô có thể chủ động chọn thời điểm mang thai! Sau khi sinh đứa con đầu lòng, chúng ta hoàn toàn có quyền quyết định những lần sau.

Điện thoại rung lên ngay: Thật sao?! Điều này thay đổi tất cả. Sinh học của Tiểu Ô thú vị thật đấy! — tin nhắn từ Ngô Sở Uý.

“Thật không thể tin nổi…” Khương Tiểu Soái đưa nghiên cứu cho Quách Thành Vũ xem. “Tiểu Ô chúng ta không chỉ là công cụ sinh sản. Chúng ta có sự lựa chọn sau lần đầu.”
“Nghĩa là việc mang thai lần đầu không còn là bản án suốt đời, mà là nền móng,” Quách Thành Vũ suy nghĩ. “Một đứa trẻ để củng cố kết đôi, rồi sau đó chúng ta có quyền quyết định chuyện sinh thêm.”

“Đúng thế!!” Khương Tiểu Soái hứng khởi. “Em có thể sinh con đầu lòng, hồi phục, hoàn thành kỳ thực tập, rồi chúng ta sẽ tính toán những lần mang thai tiếp theo theo đúng cột mốc sự nghiệp của em.”
“Con của chúng ta…” Quách Thành Vũ sửa lại khẽ khàng, giọng anh đầy ấm áp chiếm hữu khiến Khương Tiểu Soái rùng mình. “Ừ, anh thích cách gọi đó.”

Tối hôm đó, Ngô Sở Uý và Khương Tiểu Soái gọi video cho nhau, cả hai cuộn tròn trong chăn, laptop đặt trước mặt, tiếp tục đọc thêm bài báo.

“Cơ chế kiểm soát sinh học này thay đổi tất cả,” Ngô Sở Uý nói, gương mặt sáng bừng vì phấn khích trên màn hình của Khương Tiểu Soái. “Một lần mang thai để hoàn thành kết đôi, và rồi chúng ta được quyền chọn. Trì Sính đã rất vui sau khi em nói với anh ấy thông tin này.”

“Nó khiến mọi thứ không còn giống nô lệ sinh học nữa, mà trở thành sự đồng hành,” Khương Tiểu Soái đồng tình. “Chúng ta có thể chủ động lập kế hoạch cho gia đình.”
“Và cả Trì Sính lẫn Quách Thành Vũ đều cực kỳ ủng hộ những lo lắng về sự nghiệp.” Giọng Ngô Sở Uý chứa đầy ngạc nhiên. “Trì Sính nói ước mơ của em còn quan trọng hơn bản năng sinh học của anh ấy.”

“Quách Thành Vũ còn sẵn sàng điều chỉnh chính sách bệnh viện để em có thể tiếp tục thực tập trong lúc mang thai.” Khương Tiểu Soái lắc đầu. “Hai người họ thật sự khác xa những gì chúng ta tưởng tượng, Uý Uý.”

“Chúng ta thực sự sẽ chấp nhận kết đôi sao?” Ngô Sở Uý khẽ hỏi, nhưng chính cậu cũng đã biết câu trả lời.

Khương Tiểu Soái im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng: “Em nghĩ trong tim mình, chúng ta đã đồng ý rồi. Chỉ là đầu óc vẫn đang đuổi theo…”

“Còn sáu ngày theo đuổi nữa.” Ngô Sở Uý mỉm cười.

“Sáu ngày để hoàn toàn yêu những bạn đời định mệnh của mình,” Khương Tiểu Soái khẽ sửa, môi nở nụ cười dịu dàng. “Mà anh nghĩ chắc chẳng cần đến ngần ấy đâu.”

Khi nói lời chúc ngủ ngon, cả hai đều thấy gánh nặng như rơi khỏi vai. Những Alpha cấp S của họ đang chứng minh mình xứng đáng với sự tin tưởng, tình yêu và sự đồng hành.

Câu hỏi duy nhất còn lại là họ có thể kháng cự được bao lâu trước sức hút của sự hòa hợp trọn vẹn. Mà có khi… họ chẳng hề muốn kháng cự.

Thấy hay cho tớ 1 like nha
------

Kiếp nạn của người dịch là tôi, dịch chương 10000 chữ với vốn từ tiếng Anh như cớt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro