Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46-47-48

Chương 46:

Lòng Điền Chính Quốc vui vẻ đến nở rộ đầy pháo hoa.

Tuy rằng vào lúc cậu nhận được hoa kia liền biết được Kim Tại Hưởng cũng có ý với cậu, nhưng mà khi thật sự nghe được đối phương đáp lại vẫn vui vẻ đến không khống chế được khóe miệng đang cong lên của mình.

"Vậy từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai của em rồi!" Điền Chính Quốc cười tủm tỉm.

Kim Tại Hưởng gật đầu, anh cũng nói theo: "Anh là bạn trai của em, em là ..."

Điền Chính Quốc nhướng mày, chờ Kim Tại Hưởng nói nửa câu sau.

Cậu rất khó ở, mặc kệ Kim Tại Hưởng nói cậu là bạn trai hay là bạn gái, Điền Chính Quốc đều sẽ cáu kỉnh.

Ít nhất phải hôn mặt hai lần mới hết giận.

"Em là gì?"

Kim Tại Hưởng nắm lấy bàn tay Điền Chính Quốc đang áp trên mặt của anh, hôn mu bàn tay của cậu, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng làm lòng Điền Chính Quốc ấm lên.

Kim Tại Hưởng gằn từng chữ, trong mắt chứa đầy chân thành: "Em là cục cưng của anh."

"Bạn trai à sao anh vừa đẹp trai vừa biết nói chuyện quá vậy!" Điền Chính Quốc hô ra tiếng, cậu quật cường xoa xoa mặt Kim Tại Hưởng, liên tục cảm thán: "Em cảm thấy bây giờ anh nên hôn em một chút!"

Mặt Kim Tại Hưởng cứng đờ, anh thật sự không ngờ cục cưng mới nhậm chức chưa được 5 phút của anh lại không biết rụt rè như vậy, ánh mắt anh lập lòe: "Quá nhanh rồi."

"Chỗ nào nhanh?" Điền Chính Quốc không vừa lòng mím môi lại: "Em quen biết anh năm năm, ở chung hai tháng rưỡi, tỏ tình bốn phút 56 giây, còn chưa thể hôn một cái sao?"

Kim Tại Hưởng bị logic mạnh mẽ này đánh trúng, nhất thời á khẩu.

"Em nằm mơ cũng đã mơ thấy hôn anh ba lần rồi, anh không sốt ruột sao?"

Kim Tại Hưởng bị cục cưng trêu ghẹo đến đỏ mặt tía tai, chỉ có thể trơ mặt gật đầu.

"Được rồi được rồi, ngừng lại đi."

Ngồi trên người anh còn không nghiêm túc, có hơi càn rỡ rồi đó.

"Nhanh lên hôn cái nào."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hất hất cằm về phía Kim Tại Hưởng.

Cậu đang chờ được hôn, lại hoàn toàn không ngờ được bị Kim Tại Hưởng đụng trúng mũi.

"Suýt!"

Hai người đều đau đến rụt vai bịt mũi lại.

Nước mắt của Điền Chính Quốc cũng chảy ra, giọng nói nghèn nghẹn: "Mũi anh cao như vậy để làm chi hả?"

Kim Tại Hưởng cũng đau, mũi hồng hồng: "Chắc để đâm người ta đó."

"Phụt." Điền Chính Quốc nhịn không được cười phụt ra, cậu đưa tay ôm mặt Kim Tại Hưởng lần nữa, từ từ đến gần, nhìn ảnh ngược của mình trong mắt Kim Tại Hưởng càng lúc càng lớn.

Kim Tại Hưởng không chớp mắt mà nhìn cậu, nhìn đến tai Điền Chính Quốc đỏ lên hết cả.

"Phiền..." Điền Chính Quốc đưa tay phải lên che kín đôi mắt của Kim Tại Hưởng: "Không cho nhìn em."

Điền Chính Quốc nói xong liền nghiêng đầu, dán lên môi Kim Tại Hưởng.

Mềm quá đi.

Trừ suy nghĩ này ra, trong đầu Điền Chính Quốc trống rỗng. Cậu cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi, thật ra đã hồi hộp đến run run, trên đùi cũng nổi một lớp da gà.

Cậu chỉ miệng dán miệng cứng đờ như thế, không nhúc nhích ngồi sững trong lòng Kim Tại Hưởng.

"Chỉ vậy thôi?" Kim Tại Hưởng lui về phía sau, nhìn người trong lòng ngực lúc nãy còn to gan lớn mật, giờ đã đỏ hồng cả mặt. Anh đỡ eo Điền Chính Quốc đưa về phía trước, làm Điền Chính Quốc sợ đến nỗi dùng đôi chân rũ hai bên câu lấy hông của anh, bọn họ ôm chặt lấy nhau, kín mít dán vào nhau. Điền Chính Quốc cọ cọ lại càng đỏ mặt thêm.

Pháp côn chọt người!

"Anh, anh đừng làm bậy nha..." Điền Chính Quốc rén liền: "Em sai rồi, bạn trai."

"Được thôi." Kim Tại Hưởng cũng học hư theo: "Hôn một cái đi rồi anh tha cho em."

Anh không hề kiềm chế, liếm hôn sô cô la của riêng anh.

Ngoài cùng là một lớp vỏ bánh nếp mềm mại, vừa mềm vừa dai, Kim Tại Hưởng quý trọng liếm thật lâu, liếm đến khi phần vỏ vỡ ra một khe hở, mới không nỡ bỏ đi mà hút chút ngọt cuối cùng.

Ở giữa là nước ca cao mềm như tơ lụa, Kim Tại Hưởng rất cẩn thận nhấp từng chút một, nhưng vẫn sẽ có ca cao hòa tan từ khe hở chảy ra, rơi xuống trên quần áo, lưu lại một vệt nước.

Chính giữa là hạt phỉ đầy đặn, Kim Tại Hưởng không nỡ một ngụm ăn luôn, nên mang về trong miệng ngậm mút, không đành lòng nuốt vào. Nhưng hình như hạt phỉ có suy nghĩ riêng của mình, thường chạy trốn đi, Kim Tại Hưởng chỉ có thể một lần lại một lần mang nó trở về, một lần lại một lần nhấm nháp hương vị của nó.

Dưới cái nóng bức ấy, sô cô la dần tan chảy, Kim Tại Hưởng cũng dịu dàng bưng nó thả lại tủ lạnh chờ lần sau ăn tiếp.

Điền Chính Quốc mê mang nằm lại lên giường, Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng đắp chăn rồi ém chăn đàng hoàng cho cậu.

Hôn lên mí mắt nóng bừng của cục cưng.

"Tiểu Quốc ngủ ngon."

Anh nói như thế, dịu dàng đến lạ kỳ.

Chương 47:

Gần đây Tiền Tiền vô cùng vui vẻ.

Người dẫn đường cho kiếp sống trợ lý của cậu, người huấn luyện thú đại ma đầu -- Thầy Điền Chính Quốc, một lần nữa nhập chức!

Không chỉ trở vì cương vị công tác, còn thăng chức tăng lương, hiện tại thành sếp phó Điền.

Gần tan tầm, Tiền Tiền đặc biệt đến văn phòng sếp phó, còn mang theo đặc sản quê nhà của cậu ta cho Điền Chính Quốc.

"Thầy Điền!"

Cậu ta vui vẻ đặt túi lên cái tủ thấp trong văn phòng Điền Chính Quốc.

"Đây là đặc sản mẹ em gửi lên cho em, em đem một ít đến, thầy Điền đem về nếm thử đi."

"Cảm ơn trợ lý Tiền."

Điền Chính Quốc cười ra tiếng, hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở về cương vị công tác, công việc vẫn còn thanh nhàn. Trong thời gian này, tóc cậu đã dài ra một ít, cậu dứt khoát tém hết ra sau rồi buộc lại.

Dáng vẻ của Điền Chính Quốc vốn dĩ đã thanh tú, cả người sạch sẽ thoải mái, để tóc dài cũng không kỳ quái, còn có vẻ thời thượng.

Tiền Tiền lại tiếp tục oán giận.

"Thầy Điền ơi em nhớ anh lắm, em còn tưởng rằng anh sẽ không trở lại nữa, để lại mình em trong lòng bàn tay đại ma đầu chịu đau khổ dày vò..."

Cậu ta cho rằng cậu ta với Điền Chính Quốc đều là nhân viên nô lệ trong tay quỷ hút máu, lại không ngờ rằng tình huống có biến rồi, cậu ta vẫn là nhân viên nô lệ, còn Điền Chính Quốc thì không phải nữa.

Tiền Tiền càng nói càng hăng, như hận không thể treo Kim Tại Hưởng lên cửa thành ném trứng thối.

Điền Chính Quốc hừ lạnh một tiếng: "Xem cậu đang nói gì kìa, suy cho cùng còn không phải vì cậu không tìm thấy người tiếp quản công việc của mình à?"

"Thầy Điền, sao em lại cảm thấy anh thay đổi mất rồi?" Tiền Tiền hốt hoảng, vừa nãy cậu ta thấy được bóng dáng của đại ma đầu trên người Điền Chính Quốc, cậu ta khẩn trương nói: "Có phải anh bị ma quỷ nhập thân rồi không?!"

"Ha ha ha ha, cậu mới bị ma nhập ấy." Điền Chính Quốc không so đo với người trẻ tuổi: "Tôi nghe sếp Kim nói, biểu hiện của cậu trong thời gian này cũng tàm tạm, đáng được cổ vũ."

Tuy rằng Tiền Tiền than vãn nhiều, nhưng thái độ làm việc vẫn đáng được ghi nhận, người cũng không có ý xấu.

Có thể dùng được, nhưng mà đôi khi có hơi khờ khạo.

Vẻ mặt Tiền Tiền như đưa đám: "Haizz, nghe được hai chữ "tàm tạm" từ miệng sếp Kim, còn khó hơn tiêu chuẩn hồi học đại học của em nữa."

"Bớt làm bộ tội nghiệp đi." Điền Chính Quốc không thèm để ý đến dáng vẻ đó của cậu ta: "Hôm nay tan tầm tôi mời đồng nghiệp đi ăn lẩu, cậu giúp tôi truyền lời một chút."

"Tốt quá đi, cảm ơn sếp Điền."

Tiền Tiền vui rạo rực trốn đi, còn nịnh nọt không ít lời.

Điền Chính Quốc cũng bị chọc cười, cậu sắp xếp một vài tài liệu, dặn dò: "Bớt bẻm mép lại, làm việc đàng hoàng đi."

Cẩn thận quỷ hút máu lột da bây giờ.

__________

Nhà tư bản không biết mình đã bị Tiền Tiền mắng vốn thế nào, vừa làm việc xong, mở ra di động, gửi tin nhắn cho cục cưng.

[Đang làm gì đó?]

Điền Chính Quốc vừa dọn dẹp xong liền nhìn thấy di động trên bàn sáng lên, cậu cầm lên, còn chưa trả lời, trên môi đã nở nụ cười.

[Làm việc đó, nhà tư bản ạ.]

Kim Tại Hưởng cũng cong cong khóe miệng, nhịn không được tiếp tục gửi tin nhắn.

[Anh bận xong rồi.]

Lần này Điền Chính Quốc trả lời rất nhanh.

[Sau đó thì sao?]

Kim Tại Hưởng nhìn mấy chữ này, hơi sững người, nghĩ nghĩ rồi gửi đi hai chữ.

[Nhớ em.]

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế dựa, nhịn không được xoay ghế một vòng, ý cười trên mặt không hạ xuống được.

Cậu nhấn nhấn trên di động, tắt máy tính, kiểm tra đồ dùng cá nhân xong ra khỏi văn phòng.

__________

[Ỏ.]

Kim Tại Hưởng nhìn di động khó hiểu thật lâu, ỏ là có ý gì?

Nhưng mà tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Kim Tại Hưởng khóa màn hình, khôi phục sự nghiêm túc thường ngày, nói:

"Vào đi."

Điền Chính Quốc đẩy cửa đi vào.

Cậu bước từng bước đến trước bàn làm việc của Kim Tại Hưởng, đôi tay chống lên mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

"Sếp Kim."

Kim Tại Hưởng thấy cậu nghiêm túc cũng nghiêm túc theo, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Hạng mục lúc nãy anh nói kia..." Điền Chính Quốc gật đầu, "Em cảm thấy khá tốt."

Kim Tại Hưởng không hiểu ra sao: "Hả?"

Điền Chính Quốc thấy anh thật đáng yêu, cậu cười tủm tỉm đến trước mặt Kim Tại Hưởng, cúi người hôn Kim Tại Hưởng một ngụm: "Sao bạn trai của em lại ngọt như thế chứ?"

Kim Tại Hưởng bị Điền Chính Quốc gặm một phát, ngu người, Điền Chính Quốc chuẩn bị làm chuyện bậy bạ lần nữa, mới bị nắm mặt lại.

"Trong văn phòng, đừng càn rỡ."

Điền Chính Quốc co được dãn được, lập tức làm vẻ mặt đứng đắn: "Em tới nói với anh, đêm nay em muốn mời đồng nghiệp đi liên hoan... Tổng giám đốc Kim có muốn tham gia không?"

Kim Tại Hưởng nhất thời không nói gì, liền thấy Điền Chính Quốc lắc lắc ngón tay: "Nếu không tham gia, thì phải chịu chăn đơn gối chiếc đó nhe."

"Anh đi."

Tan tầm, dù là nhà tư bản thì cũng phải nghe lời cục cưng.

Chương 48:

Một bữa cơm ăn thật sự chịu tội.

Các đồng nghiệp liên tục chịu đựng, cuối cùng vẫn hết dũng khí mà lần lượt vẫy tay tạm biệt với đại ma đầu, cuối cùng chỉ còn thừa Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng ngồi ở tiệm cơm, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Anh đã nói anh không muốn đến rồi." Kim Tại Hưởng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, anh biết sẽ có hiệu quả thế này mà.

"Nhưng mà em không muốn để anh ở nhà một mình chờ em." Hôm nay Điền Chính Quốc có uống chút rượu, khuôn mặt hơi say ửng hồng, cậu từ chỗ ngồi của mình chạy đến bên cạnh Kim Tại Hưởng, đặt đầu mình dựa lên vai anh, lầm bầm: "Em đau lòng."

Điền Chính Quốc vỗ ngực tỏ vẻ mình thật sự đau lòng.

Cậu tưởng tượng đến việc từ nhỏ đến lớn Kim Tại Hưởng đều tự lập tự cường, một người yêu quý anh, đau lòng cho anh cũng không có, liền cảm thấy chua xót, chỉ muốn mỗi ngày cầm loa nhắc đi nhắc lại rằng mình có bao nhiêu thích Kim đại ma đầu này.

Kim Tại Hưởng tùy ý Điền Chính Quốc cọ đến cọ đi, anh nói: "Anh không tới, mọi người sẽ càng tự nhiên hơn."

"Em quan tâm đến người khác tự nhiên hay không tự nhiên làm gì?" Điền Chính Quốc nhíu mày, nửa tỉnh nửa say có hơi trẻ con: "Em chỉ muốn giấu anh vào túi áo, mang theo mỗi ngày."

Điền Chính Quốc ngây ngốc nâng mặt Kim Tại Hưởng lên, đặc biệt nghiêm túc tuyên bố: "Em rất thích anh đó."

"Đừng có tâng bốc anh." Kim Tại Hưởng vẫn vô cùng mạnh miệng, còn liếc mắt nhìn cậu: "Vô sự hiến ân cần..."

"Em vô sự hiến ân cần chỗ nào chứ." Điền Chính Quốc bị Kim Tại Hưởng đẩy ra lại nhảy nhót dán tới: "Em rõ ràng mỗi ngày đều ân cần."

Kim Tại Hưởng tùy ý Điền Chính Quốc dính dính một lát, mới nói: "Về nhà."

Khi anh nói ra lời này, trong lòng không khỏi ấm lên, anh cũng là người có nhà rồi đó.

"Ừm." Điền Chính Quốc đỡ bàn đứng lên: "Em đi tính tiền."

Kim Tại Hưởng sợ cậu té ngã, cũng đứng lên đỡ người: "Anh tính xong rồi."

Chụt!

Điền Chính Quốc nâng cằm lên hôn vào sườn mặt Kim Tại Hưởng một cái, trong mắt cậu như có sao trời lấp lánh.

"Bạn trai của em giỏi quá đi."

"..." Tim Kim Tại Hưởng đập nhanh hơn mấy phần, ngoài miệng vẫn rất cứng: "Làm mặt anh bóng nhẫy rồi này."

Điền Chính Quốc còn biết làm nũng: "Về em sẽ rửa cho anh."

Lòng Kim Tại Hưởng mềm nhũn cả ra.

__________

Trên xe về nhà, Điền Chính Quốc ngồi trên ghế phó lái hỏi anh.

"Này... trước kia anh có nghĩ tới anh sẽ yêu đương với loại người thế nào không?"

"Không có."

Điền Chính Quốc có được đáp án cũng không hài lòng, hỏi tiếp: "Tại sao?"

"Anh cho rằng anh thuộc chủ nghĩa độc thân..."

Kim Tại Hưởng còn chưa nói xong, Điền Chính Quốc đã tiếp lời anh: "Không ngờ té ngã trên người em chứ gì? Ha ha ha ha."

Kim Tại Hưởng không khỏi nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc, ở chung lâu với Điền Chính Quốc, anh phát hiện tính cách ngầm của Điền Chính Quốc giống như một bạn nhỏ. Thích dính người, cũng rất hoạt bát, không giống với trợ lý Điền nhanh nhẹn nghiêm túc trước đây anh từng biết, nhưng Điền Chính Quốc như vậy lại càng thêm có độ ấm, ôm cũng ấm áp hơn.

"Thật em thì em có nghĩ tới." Điền Chính Quốc tự mình thẳng thắn, cậu hỏi: "Đã từng nghĩ sẽ một đối tượng thế nào."

"Lúc em học trung học muốn tìm một cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn làm vợ, sau đó để cô ấy ở nhà, còn em cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày về nhà sẽ kéo kéo tay nhỏ hôn hôn miệng nhỏ... Ha ha ha ha."

Điền Chính Quốc tự nói, còn vui tươi hớn hở tự giễu.

"Sau đó em lại cảm thấy có lẽ những cô gái xinh đẹp sẽ chướng mắt em, người ta mang giày cao gót vào là cao bằng em rồi, ra đường cứ như chị em."

"Vậy..."

Kim Tại Hưởng muốn nói lại thôi, Điền Chính Quốc vẫn đang tự bạch, cậu nói:

"Dù sao cũng không phải là loại người như anh."

"Trở ngược về 5 năm trước em nghĩ cũng không dám nghĩ, em sẽ yêu đương với anh." Cậu thẳng thắn: "Anh rất hung dữ đó, vừa nghiêm khắc vừa nóng nảy. Trong công ty không ai không sợ anh hết, chỉ nói Tiền Tiền thôi, hiện tại cậu ta báo cáo công việc với anh, bắp chân còn chuột rút luôn đấy."

Điền Chính Quốc hồn nhiên cười ngây ngô, không biết mình đã đắc tội bạn trai khiến người ta đen cả mặt luôn rồi.

__________

Mãi cho đến khi về nhà, từng người đi tắm xong, Điền Chính Quốc mới phát hiện Kim Tại Hưởng vậy mà lại giận dỗi, cậu tắm xong đã tỉnh rượu hơn một nửa, ôm gối đi gõ cửa phòng bạn trai.

Kim Tại Hưởng không nỡ sập cửa trước mặt cậu, nhưng mở cửa ra rồi vẫn không để ý đến người ta, sầm mặt ngồi bên mép giường không nói lời nào.

"Không nói chuyện?" Điền Chính Quốc bò lên nệm, chọc chọc cánh tay rắn chắn của Kim Tại Hưởng: "Giận em hả?"

"Em sai rồi được không?" Điền Chính Quốc giữ chặt cánh tay Kim Tại Hưởng, lắc qua lắc lại.

Cậu không cảm thấy nhõng nhẽo là chuyện gì kỳ quái, bất kể trước mặt người ngoài cậu có dáng vẻ gì đi nữa, về nhà đóng cửa lại, cậu ở trước mặt người mình yêu, là có thể yếu đuối làm nũng. Loại quan niệm này mưa dầm thấm đất, như mẹ cậu ở ngoài dũng cảm gan dạ, còn lập được công chế phục kẻ bắt cóc, về nhà rồi không phải vẫn muốn được ôm được hôn được ông xã thương thương sao? Ba của cậu ở bên ngoài lạnh lùng nghiêm túc, lạnh đến nỗi hộ sĩ làm chung cũng không dám nói giỡn với ông, về nhà rồi còn không phải vẫn muốn cọ muốn ôm muốn được bà xã khen ngợi?

Chuyện này không liên quan gì với giới tính cả, mỗi người trước mặt người mình yêu đều có thể lộ ra vẻ trẻ con nhất của mình.

"Bây giờ em thơm lắm này!" Điền Chính Quốc ghé vào lòng Kim Tại Hưởng hít thở, hơi nóng hầm hập ấm cả hai người: "Anh có ngửi thấy không? Em thơm lắm đó"

Quả thật cậu rất thơm, trên người có mùi sữa tắm hoa sơn chi, tựa như đóa hoa nở đẹp nhất vào buổi sớm mai còn dính vài giọt sương sớm.

Trước kia Kim Tại Hưởng không biết thưởng thức hoa, bây giờ đã biết.

Anh biết cách ngửi mùi hương hoa sơn chi, còn biết xoa nắn nhụy hoa mềm mại, thậm chí còn biết từng chút từng chút xoa nát cánh hoa ép ra mật hoa ngọt ngào, lại hút đi từng giọt từng giọt, cho đến khi cánh hoa như bạch ngọc kia lộ ra màu đỏ hồng.

Điền Chính Quốc cuộn mình trong chăn, cả người héo rũ như đóa hoa.

Lúc này Kim Tại Hưởng mới khoan thai kết thúc bữa tiệc ngắm hoa muộn.

Anh đắp chăn cho Điền Chính Quốc đàng hoàng, tắt đèn, nói một câu ngủ ngon.

"Gặp mặt gia trưởng, làm tiệc cưới rồi nói sau đi."

Điền Chính Quốc nghiêng người nhìn anh, mắt cong cong mắt: "Anh muốn cưới em hả?"

Kim Tại Hưởng hôn hôn lên đôi mắt của Điền Chính Quốc, dỗ cậu ngủ.

"Mỗi ngày đều muốn."

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe