Chương 40-41-42
Chương 40:
"Em lớn lên rồi anh đẹp trai có thể cưới em không?"
Đây là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng đối mặt với một "người theo đuổi" trắng trợn nhưng đáng yêu đến vậy, suýt chút nữa đã sặc nước bọt.
"Được không anh?"
Cẩu Đản không nhận được lời đáp lại, còn đang chấp nhất hỏi tiếp:
"Cái này không được." Kim Tại Hưởng ôm bạn nhỏ vào lòng, anh nhìn khuôn mặt nhỏ của Cẩu Đản, nói vô cùng nghiêm túc:
"Chuyện kết hôn là một chuyện rất nghiêm túc, em phải trải qua một thời gian ở chung, tìm được người thích hợp nhất rồi mới có thể suy xét đến chuyện muốn kết hôn hay không."
Kim Tại Hưởng nói những lời này vô cùng tự nhiên, như không cảm thấy trước mặt anh chỉ là một bạn nhỏ mới năm tuổi, không coi bé còn nhỏ không hiểu gì mà đùa giỡn như những người khác.
Điền Chính Quốc ban nãy còn đang giận dỗi, giờ lại ngẩn người, cảm thấy cho đến bây giờ Kim Tại Hưởng đều luôn có nguyên tắc của riêng mình.
Anh xem mỗi đối tượng đối mặt với mình, là một người hoàn toàn độc lập để đánh giá.
Giống như anh sẽ nghiêm túc từ chối bạn nhỏ năm tuổi "cầu hôn", bất kể là phát hiện trợ lý 5 năm của mình có sở thích mặc đồ nữ, hay là khi biết thực tế trợ lý của mình là một người âm dương, từ đầu đến giờ, Kim Tại Hưởng chưa lần nào dùng ánh mắt khác thường hoặc tò mò mà nhìn cậu.
Điền Chính Quốc không phải năm tuổi, cậu biết thái độ này của Kim Tại Hưởng có bao nhiêu khó có được.
Tình huống thân thể đặc biệt của cậu, cuộc sống chú định sẽ khó khăn hơn người bình thường.
Điền Chính Quốc rất khó có bạn thân, cậu đã từng vì vấn đề thân thể của mình mà bị người bạn kia rêu rao khắp nơi đến nỗi phải chuyển trường.
Cậu đã trải qua chuyện bị người chặn ở bên ngoài WC không cho đi vào, mắng cậu bất nam bất nữ, xé bài tập của cậu, muốn cậu nan kham.
Thời kỳ học sinh ác độc so với rắn rết còn đáng sợ hơn.
Cho dù người nhà của mình rất yêu thương mình, cũng không thể chăm sóc chu đáo cho mình về mọi mặt.
Điền Chính Quốc mười mấy tuổi cũng đã từng có thanh xuân khóc trong lòng mẹ mình. Tại sao cậu không giống như phần lớn người khác? Tại sao cậu không làm chuyện xấu gì cả, lại bị người khác nhắm vào?
Trên đời này, không ai sinh ra đã bất khả chiến bại, ai cũng phải cố gắng để học được hai chữ kiên cường.
Cậu có cha mẹ yêu thương cậu cầm tay từng chút từng chút dạy cậu trưởng thành, dạy cậu tự tin, dạy cậu phải tự mình cố gắng lạc quan tích cực.
Nhưng mà còn Kim Tại Hưởng thì sao?
Kim Tại Hưởng không có gì cả, trên đường đời gặp gian truân, anh cũng chỉ có một mình.
Mắt Điền Chính Quốc ươn ướt, nhưng không phải vì chính mình.
Cậu cảm thấy tủi thân dùm Kim Tại Hưởng.
Cậu muốn đưa tay cho đối phương một cái ôm, rồi lại sợ hãi không làm được.
Chỉ có trẻ con mới có thể dũng cảm nói thích, mà người lớn thì luôn do dự.
__________
Bạn nhỏ Cẩu Đản bị từ chối cũng không có gì không vui, tiếp tục dán soái ca đọc truyện tranh. Kim Tại Hưởng nào đã làm chuyện này bao giờ, từng câu từng chữ không lên không xuống, đọc giống niệm kinh.
Điền Chính Quốc ở bên cạnh cười không ngừng, Cẩu Đản bị trai đẹp làm mờ mắt cũng không khỏi nghi hoặc.
"Không phải như thế mà."
Tại sao không giống như trước đây bé từng nghe nhỉ?
Kim Tại Hưởng có hơi xấu hổ, quả thật anh không am hiểu mấy thứ này lắm.
"Đi thôi Cẩu Đản, đi tắm rửa sạch sẽ nào."
Kim Tại Hưởng bị ôm đùi lắc qua lắc lại: "Muốn anh đẹp trai tắm cho cơ."
"Giữ chút liêm sỉ đi nhóc Cẩu Đản."
Điền Chính Quốc xách Cẩu Đản từ phía sau lên, trực tiếp kẹp nách đến nhà tắm.
Tắm rửa nào.
__________
"Anh Tiểu Quốc, em muốn mặc cái váy ngủ công chúa Bạch Tuyết kia!"
"Anh lấy đâu ra cho em mặc?"
Điền Chính Quốc cũng tắm cùng bé, cậu quấn khăn tắm ở trong nhà tắm hơi nước mù mịt nói chuyện: "Cái này màu trắng thuần cũng đẹp lắm mà."
"Không đẹp." Cẩu Đản ngẩng cái đầu xù bông bông cãi cọ: "Anh đẹp trai mới đồng ý sẽ dỗ em ngủ, em muốn mặc cái váy ngủ đẹp nhất."
Điền Chính Quốc nhướng mày, vậy cậu cũng muốn mặc!
Ai mà không có váy ngủ xinh đẹp chớ!
Thường ngày Điền Chính Quốc mặc váy ngủ cổ lật vô cùng đứng đắn, cúc áo cài tận cổ, hôm nay cậu lục tung tìm ra cái váy ngủ hai dây mà ngày xưa chẻ chow mua.
Lúc ấy cậu thấy đẹp nên mua về, mua về xong lại thấy quá hở hang, không dám mặc, nên nhét vào dưới đáy tủ.
Cũng may chưa ném đi, quả nhiên cơ hội là dành cho người có chuẩn bị.
Không thể chỉ để một mình yêu phi Cẩu Đản hoa hòe lộng lẫy, cậu cũng phải ra sức chiến đấu!
__________
Kim Tại Hưởng cảm thấy một lớn một nhỏ tắm có hơi lâu, anh nhìn vài lần vào cửa phòng ngủ đóng chặt của Điền Chính Quốc, không khỏi đoán có phải họ ở nhà tắm làm một trận chiến bọt biển rồi không.
Nhưng thật sự anh không tiện đi vào, Điền Chính Quốc và Cẩu Đản ít nhiều gì cũng không giống anh, không thể xem họ là con trai bình thường được.
Kim Tại Hưởng đang suy nghĩ hay là gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc thử xem, thì thấy Cẩu Đản như một viên đạn vọt ra.
"Anh ơi!"
Nhóc Cẩu Đản mặc váy công chúa Bạch Tuyết, lẹp bẹp lẹp bẹp nhào vào lòng Kim Tại Hưởng.
"Anh dỗ em ngủ được không?"
"Tắm xong rồi?" Kim Tại Hưởng sờ sờ cái kẹp hình con bướm trên đầu công chúa Cẩu Đản, bế công chúa nhỏ đến phòng ngủ.
"Cẩu Đản ngủ ở..."
Người anh thích đang ở trong nhà anh, mặc váy ngủ mềm mại trắng tinh gấp chăn.
Trên thế giới này còn có chuyện khiến người khác động tâm hơn không?
Đột nhiên Kim Tại Hưởng cảm thấy đôi mắt mình cay cay.
Tại sao anh lại muốn khóc chứ?
Chương 41:
Cẩu Đản hào hứng đi lựa một quyển truyện tranh yêu thích, cầm đưa lên trước mặt Kim Tại Hưởng.
"Anh kể chuyện cho em nghe được không?"
Lúc này Kim Tại Hưởng mới hoàn hồn, anh bế bạn nhỏ lên giường, đắp cái chăn in hình dâu tây mua riêng cho bé, chiếc chăn mềm mại đắp lên người bạn nhỏ, làm khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ đáng yêu thêm vài phần.
Kim Tại Hưởng nhìn bạn nhỏ, màu mắt cũng dịu dàng hơn.
"Ừm."
Anh lật bìa truyện sặc sỡ sắc màu ra, nghiêm túc đọc:
"Ở một vùng quê xa xôi, có một con heo mẹ và ba con heo con..."
Kim Tại Hưởng rút kinh nghiệm trước đó, cố gắng đọc có vần có điệu, Điền Chính Quốc ngồi ở mép giường bên kia, nhìn Kim Tại Hưởng cố làm ra dáng vẻ ngây thơ chất phác, trong lòng nhũn cả ra. Cậu không trách Kim Tại Hưởng cứng đờ lạ lẫm, suy cho cùng thì ba mươi mấy năm qua, có lẽ sếp Kim chưa từng đọc truyện cổ tích cho ai nghe đâu.
Điền Chính Quốc không chút nghi ngờ, một ngày nào đó trong tương lai, Kim Tại Hưởng cũng sẽ làm những chuyện như vậy cho tâm can bảo bối của anh.
Kim Tại Hưởng sẽ là một người cha tốt, nhưng mà lúc ấy, cậu sẽ ở đâu đây?
__________
[Ha ha! Mình có nhà riêng của mình rồi!] Lão tam mừng rỡ đầy sức mạnh..."
Kim Tại Hưởng đọc đọc, bị Cẩu Đản tinh thần sáng láng cắt ngang.
Cẩu Đản nhéo góc chăn, chớp chớp mắt: "Tại sao có nhà ở thì phải nhảy nhót lung tung vậy anh?"
Kim Tại Hưởng do dự trả lời: "Chắc tại vì quá vui vẻ đó."
Bạn nhỏ hơi buồn bã: "Nhưng mà Cẩu Đản không có nhà ở."
Kim Tại Hưởng nghiêm trang khuyên nhủ: "Em còn nhỏ, cha mẹ có nhà ở là được rồi."
Cẩu Đản nghe đến đó đột nhiên thở dài một hơi, dáng vẻ rất ưu sầu: "Không có mẹ haizz."
Kim Tại Hưởng sửng sốt, anh lập tức hốt hoảng, anh vô tình chọc vào chuyện đau lòng của bạn nhỏ rồi, nhưng mà anh không biết khuyên nhủ người khác, chỉ có thể lúng túng nói sang chuyện khác: "Ngày mai muốn đi công viên giải trí chơi không?"
Cũng may Cẩu Đản không quá đau lòng, bị Kim Tại Hưởng dời sự chú ý: "Anh dẫn em đi hả?"
Điền Chính Quốc ở bên cạnh xem đến sửng sốt, nghe được Kim Tại Hưởng chém đinh chặt sắt đáp lời.
"Dẫn."
Lúc này Cẩu Đản vui vẻ, hưng phấn một lúc lại đưa ra câu hỏi: "Công viên giải trí có gì chơi vậy anh?"
"Có..."
Kim Tại Hưởng dựa nghiêng lên đầu giường lập tức mắc kẹt, anh chưa từng đi, anh cũng không rõ lắm.
Cuối cùng Điền Chính Quốc tiếp lời nói, cậu chống đầu nằm nghiêng nhẹ nhàng vỗ về bạn nhỏ, giọng điệu thong thả kéo dài: "Công viên giải trí ấy, có bánh xe quay to to, có thể nhìn đến nơi rất xa rất xa rất xa, còn có ngựa gỗ xoay tròn, phía trên ngựa gỗ có thật nhiều đèn màu, có màu đỏ, vàng, xanh, tím, lam... những con ngựa gỗ xoay xoay xoay, xoay xoay xoay."
Nhóc Cẩu Đản theo vòng quay ngựa gỗ mà buồn ngủ nhắm mắt lại, Điền Chính Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thấy Kim Tại Hưởng đang dựa vào đầu giường cũng trượt nửa người xuống rồi.
"Làm sao mà ngủ hết cả hai luôn rồi?"
Thôi miên đến vậy sao?
__________
"Tiểu Quốc..."
Điền Chính Quốc nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy có người gọi cậu, cậu cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy Kim Tại Hưởng ở bên cạnh cười gọi cậu.
"Hửm?"
Điền Chính Quốc có hơi mơ hồ, tại sao cậu lại nằm trên giường cùng Kim Tại Hưởng?
"Thức dậy nào, Tiểu Quốc."
Kim Tại Hưởng ghé sát vào cậu, một khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt, nhẹ giọng nói chuyện.
Điền Chính Quốc cảm thấy có gì đó sai sai, còn cố gắng thanh tỉnh: "Anh gọi em làm gì?"
Kim Tại Hưởng lại ôm cậu vào lòng, nói bên tai cậu:
"Anh rất thích em."
Mỗi một chữ nói ra, kèm một dòng khí nhợt nhạt đánh vào vành tai Điền Chính Quốc, làm run rẩy cả trái tim cậu, cậu không nói được nên lời.
"A..."
Điền Chính Quốc dựa vào lòng ngực Kim Tại Hưởng, cảm giác như ba hồn bảy phách đều bay hết ra ngoài.
"Anh thích em lắm." Kim Tại Hưởng giống như nhẹ nhàng hôn bên tai cậu, mỗi một cái hôn đều hôn ra một ngôi sao, Kim Tại Hưởng lẩm bẩm từng lời vào lòng Điền Chính Quốc: "Thích đến trái tim muốn nhảy ra ngoài, cả người sắp điên luôn rồi."
"Ưm!"
Điền Chính Quốc muốn quay đầu, lại bị nâng mặt hôn lên cánh môi. Cậu cảm thấy mình giống như một cây kẹo bông gòn, bị người ta từng chút từng chút liếm tan.
Điền Chính Quốc rất kỳ quái, sao Kim Tại Hưởng lại có thể hôn cậu như vậy, cậu vẫn chưa đồng ý với lời tỏ tình của anh đâu.
"Em cũng, cũng thích..."
"Ăn đùi gà lớn!"
__________
Đùi gà lớn?
Điền Chính Quốc mở to mắt, phát hiện Lý Cẩu Đản đang giơ một cái đùi gà kho đứng bên giường vẫy tay.
Giống như vẫy lightstick.
"Anh Tiểu Quốc!"
Điền Chính Quốc mê mang đáp lời: "Hả?"
"Trời sáng rồi, mặt trời chiếu đến mông." Cẩu Đản vừa uốn éo mông chạy đi, vừa vui vẻ nói: "Anh đẹp trai làm đùi gà lớn nè!"
Kim Tại Hưởng đứng ở cửa phòng chờ Cẩu Đản vui sướng lao tới: "Anh Tiểu Quốc của em thức rồi?"
"Thức rồi!"
Giọng của Cẩu Đản truyền vào phòng ngủ, Điền Chính Quốc dùng chăn bịt kín đầu mình.
"A..."
Thì ra đều là mơ cả sao?
Điền Chính Quốc cảm thấy mình có hơi buồn bã mất mát, cọ tới cọ lui mới sửa soạn xong đi ra khỏi phòng ngủ, Cẩu Đản đã ngoan ngoãn bưng cốc nhỏ đi đánh răng rồi.
"Điền Chính Quốc."
Điền Chính Quốc ngồi trên bàn cơm, suýt nữa đã nhảy dựng lên: "Gì vậy?"
"Gà viên chiên." Kim Tại Hưởng nhìn thoáng qua Cẩu Đản, lặng lẽ đưa cho Điền Chính Quốc một cái chén nhỏ: "Vừa mới chiên xong, lén bạn nhỏ..."
Kim Tại Hưởng cười y như trong giấc mơ của cậu, hình như trong mắt chỉ toàn là bóng dáng Điền Chính Quốc.
"Chỉ cậu mới có."
Điền Chính Quốc trăm mối ngổn ngang ăn xong phần gà viên độc nhất cho cậu, rất muốn hỏi anh.
Vậy trong lòng anh có em không hả?
Tiểu Quốc u buồn.
(Chú thích nhỏ: Nếu bạn đọc truyện này trên wikidich hay các bản qt khác thì phía sau chương 41 sẽ có một phiên ngoại Cuộc sống sau khi kết hôn. Nhưng trên Trường Bội thì tác giả đã cắt đoạn phiên ngoại này đi, viết riêng thành một chương sau khi đã xong chính văn. Cho nên t sẽ edit theo trình tự trên Trường Bội nhé."
Chương 42:
Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng bước vào cổng lớn của công viên giải trí.
Đám người rộn ràng nhốn nháo tới tới lui lui, bên tai còn có tiếng du khách la hét khi chơi các trò cảm giác mạnh, công chúa Cẩu Đản lập tức hưng phấn.
"Woa!"
Nhưng mà bé đang mặc váy nhỏ, còn chưa đi được mấy bước, đã bị soái ca bế lên.
"Quá nhiều người, không an toàn." Kim Tại Hưởng cau mày nói với Điền Chính Quốc, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tủi thân của Cẩu Đản, dỗ bé: "Hôm nay Cẩu Đản là công chúa điện hạ, công chúa ra ngoài không cần tự mình đi bộ."
Mấy ngày nay năng lực kể chuyện cổ thích cho bạn nhỏ của Kim Tại Hưởng càng thêm lưu loát, Điền Chính Quốc nhìn thế là đủ rồi.
"Vậy anh đẹp trai là hoàng tử sao?"
Nhóc Cẩu Đản vô cùng hứng thú với giả thiết này, hỏi thêm, hiển nhiên vẫn chưa bỏ ý định gả cho anh đẹp trai.
"Không phải." Kim Tại Hưởng không am hiểu lắm với các giả thiết trong truyện cổ tích, anh nghĩ nghĩ, nói: "Anh là tả hộ pháp."
"Phụt."
Hay cho thế giới cổ tích trong mắt người lớn, thiếu chút nữa Điền Chính Quốc đã sặc nước bọt, còn phải hành lễ với công chúa điện hạ.
"Anh... là hữu hộ pháp."
Hộ pháp thì hộ pháp đi, vui vẻ là được.
__________
Trước đây Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy Kim Tại Hưởng làm người rất nghiêm túc cẩn thận, đến hôm nay, lần đầu tiên mới cảm nhận được rõ ràng, Kim Tại Hưởng làm việc có bao nhiêu cẩn thận.
Hôm nay người bên ngoài rất nhiều, cậu cảm giác rõ ràng Kim Tại Hưởng khẩn trương hơn bình thường, thần kinh đều căng thẳng.
Anh chăm bạn nhỏ còn cẩn thận hơn giáo viên trong nhà trẻ, theo trước theo sau, chưa từng dời mắt đi.
Những trò chơi mà bạn nhỏ có thể chơi đều không có gì thú vị, phần lớn gia trưởng đều chờ ở bên dưới.
Kim Tại Hưởng không giống vậy, anh không để bụng có nhàm chán hay không, càng không để bụng chút tiền vé này, chỉ cần là trò mà Cẩu Đản muốn chơi, cho dù không thú vị Kim Tại Hưởng vẫn có thể phụng bồi.
Chỉ với trò ly cà phê xoay tròn (*), Cẩu Đản đã ngồi mười tám lần, Điền Chính Quốc không chịu nổi sự xoay chuyển đó, muốn nôn, Kim Tại Hưởng lại cùng bé chơi đến chán thì thôi.
Người lớn không thích vận động như trẻ nhỏ, dù người có thể lực tốt như Kim Tại Hưởng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
"Anh để nó chơi một mình đi, trước mắt thôi mà, không sao đâu." Điền Chính Quốc đưa nước cho Kim Tại Hưởng, lại bị từ chối.
"Tuổi này là tuổi hiếu động, khoảng cách khá xa, có chuyện gì làm sao phản ứng kịp." Kim Tại Hưởng nhìn Cẩu Đản đã ngồi ngoan ngoãn giữa hai người họ, dùng ống hút uống nước, lại nói với Điền Chính Quốc: "Lỡ có chuyện gì, cậu làm sao ăn nói với mẹ và cậu của cậu?"
Trên đời này, bạn nhỏ đáng yêu nghe lời có rất nhiều, dù tình yêu của anh to lớn cũng không thể thích được nhiều người như vậy. Kim Tại Hưởng làm rất nhiều chuyện, bất kể là nhọc lòng cho bạn nhỏ ăn, mặc, ở, đi lại hay là như bà mẹ già nhọc lòng vấn đề an toàn của con trẻ, suy cho cùng còn không phải vì nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi sao?
Bởi vì anh thích Điền Chính Quốc, cho nên mới thích người nhà của cậu, cho nên mới nguyện ý chia sẻ trách nhiệm cùng đối phương.
Đạo lý này thật sự rất đơn giản, đơn giản đến nỗi khiến trái tim Điền Chính Quốc đập bất thường.
"Anh..." Bên tai Điền Chính Quốc vẫn là tiếng cãi cọ ầm ĩ của du khách, hoàn cảnh hiện tại cũng không giống một nơi có thể tỏ tình, cho nên cậu chỉ cười cười, thử nói: "Anh Tại Hưởng, sau này nếu anh làm cha rồi, chắc chắn cũng là một người cha tốt."
"Vậy sao?" Kim Tại Hưởng ngồi xổm xuống lót khăn lông phía sau cái lưng ướt đẫm mồ hôi cho công chúa Cẩu Đản: "Hi vọng mẹ của con tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy."
Lỗ tai Điền Chính Quốc đỏ lên, cảm thấy lời nói của Kim Tại Hưởng dường như có ẩn ý, lại cảm thấy mình có lẽ đã nghĩ nhiều rồi.
__________
Công viên giải trí này tương đối lớn, còn có công viên nước, nhưng mà Cẩu Đản thật sự quá nhỏ, Kim Tại Hưởng chỉ có thể cho bé ngâm mình trong bể bơi nhi đồng, Điền Chính Quốc bị ép ngồi trên bờ trông đồ.
"Anh Tại Hưởng, em cũng muốn vọc nước."
"Hôm nay không được." Kim Tại Hưởng đang đội mũ bơi cho công chúa Cẩu Đản, anh mặc cái quần bơi tùy tiện mua lúc nãy, vẫn hiên ngang hấp dẫn tầm mắt của người khác: "Sau này nói sau đi."
"Tại sao?" Điền Chính Quốc không hài lòng, lại nghe Kim Tại Hưởng nói.
"Tôi không có tinh lực để trông coi hai bạn nhỏ cùng một lúc."
Điền Chính Quốc cãi cọ: "Chỗ nào của em giống bạn nhỏ chứ?"
Kim Tại Hưởng không để ý đến cậu, chỉ đưa đồ dùng cá nhân cho Điền Chính Quốc trông, còn nói.
"Trong mắt tôi, cậu không chỉ là bạn nhỏ, mà còn là một bạn nhỏ không ngoan." Kim Tại Hưởng mang Cẩu Đản bắt đầu làm nóng cơ thể: "Đuối nước mới khôi phục không bao lâu, không được xuống nước chơi nữa."
Được rồi được rồi, Điền Chính Quốc từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn ngồi chờ trên bờ.
Cậu nhìn Cẩu Đản chơi đùa trong nước, toàn bộ hành trình Kim Tại Hưởng đều nhìn chằm chằm bé, anh đẹp trai lai láng, thân hình cao lớn, đứng trong bể bơi toàn bạn nhỏ cứ như hạc trong bầy gà.
Chỉ chốc lát đã hấp dẫn không ít ánh mắt của cả trai lẫn gái. Thậm chí không ít cô bé đến gần anh.
Cho dù không biết giá trị tài sản của anh, chẳng sợ dù anh có mang theo đứa nhỏ, đều sẽ có người vì bề ngoài của anh mà nhào tới.
Điền Chính Quốc ở bên cạnh uống mấy bình dấm lớn, lại hoàn toàn không có tư cách gì để nói.
Thật ra ngẫu nhiên cậu cũng sẽ cảm thấy Kim Tại Hưởng có ý với cậu, chỉ là cái loại có ý này giống như cá trong hồ nước, không chạm vào được. Đầu ngón tay Điền Chính Quốc còn chưa đụng tới mặt nước, cá đã vèo một cái chẳng thấy đâu.
Có lẽ Kim Tại Hưởng cũng có chút hảo cảm với cậu, nhưng loại hảo cảm này không nhất định có thể chống đỡ anh kiên định ở bên cậu cả đời.
Suy cho cùng thì với tình huống thân thể cậu, cũng không phải ai cũng không ngại.
Đột nhiên Điền Chính Quốc có hơi ủ rũ, cậu có thể cố gắng yêu bản thân mình, những đâu thể ép buộc người khác cũng yêu mình.
Nếu Kim Tại Hưởng thích cậu nhiều hơn một chút nữa thì tốt rồi, chỉ cần Kim Tại Hưởng có thể thành thật kiên định bước ra bước đầu tiên, cậu sẽ có thể trực tiếp chui vào lòng đối phương luôn.
Cậu có thể chờ đến ngày đó sao?
__________
"Anh đẹp trai." Cẩu Đản mang phao bơi đang nỗ lực bơi chó, bé bơi mệt liền bắt đầu nói chuyện phiếm với Kim Tại Hưởng: "Anh không chịu cưới em, vậy anh cưới anh Tiểu Quốc được không?"
Phản ứng đầu tiên của Kim Tại Hưởng là nhìn về phía Điền Chính Quốc, thấy đối phương đang ngẩn người, mới quay đầu lại nhìn Cẩu Đản: "Nói cái gì đó, đợi lát nữa anh Tiểu Quốc của em nghe được sẽ tức giận."
"Sao có thể..." Cẩu Đản vỗ vỗ mặt nước: "Anh đẹp trai như vậy, cả nhà bọn em đều thích người đẹp trai."
"Vọc nước đi, nhỏ mà lanh."
Kim Tại Hưởng dời đề tài đi, lại nhịn không được nghĩ,
Nếu là thật sự thì tốt rồi, nhưng mà Điền Chính Quốc làm sao sẽ coi trọng anh đây?
Mặt đẹp thì có ích lợi gì, tính cách anh tệ như vậy, căn bản sẽ không có ai chịu nổi anh.
Còn không bằng cách xa một chút, giữ khoảng cách còn có thể khiến người ta bớt ghét.
__________
Trên bờ dưới nước bọn họ không biết, bất tri bất giác đã đi vào vòng luẩn quẩn trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Nhưng mà khi yêu một người, ai lại không quá mức quý trọng vì yêu thích chứ?
Trong tình yêu không có thượng đế toàn trí toàn năng, chỉ có cảm xúc khiến người ta thấp thỏm nhưng lại không chịu từ bỏ.
(*) Ly cà phê xoay tròn:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro