Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Thái Từ Khôn vẫn giữ chặt lấy Ngô Tuyên Nghi, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của cô.
Đôi môi anh lướt nhẹ qua làn da mịn màng, để lại những nụ hôn nóng bỏng trên bụng cô, dần tiến xuống thấp hơn.

Khi môi anh gần chạm đến hoa huyệt, Ngô Tuyên Nghi khẽ giật mình.
Cô nhẹ nhàng đưa chân lên, đặt trước ngực anh, ngăn không cho anh tiến thêm.

"Đừng..." – Giọng cô nhẹ nhưng đầy kiên quyết, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt.

Thái Từ Khôn ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên sự bất mãn pha lẫn nét cưng chiều.
"Em ngại gì chứ?" – Anh hỏi khẽ, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, như muốn trấn an. "Ngoan, để anh..."

"Không được." – Cô lắc đầu, đôi má đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
"Cậu... đừng như vậy."

Anh thở dài khẽ, nhưng không ép buộc cô.
"Được rồi, anh sẽ không làm em sợ." – Anh thì thầm, đặt một nụ hôn dịu dàng lên bàn chân cô như một lời nhượng bộ.

"Nhưng em biết không, Tuyên Nghi..." – Anh tiếp tục, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tràn đầy khao khát. "Anh thật sự rất muốn em."

Ngô Tuyên Nghi khẽ cắn môi, lòng dậy lên cảm giác khó tả. Cô biết mình không thể phủ nhận sự chân thành và mãnh liệt từ anh, nhưng vẫn cố giữ lấy chút khoảng cách cuối cùng.

Thái Từ Khôn thở nhẹ, ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy vẻ bối rối trong ánh mắt của Ngô Tuyên Nghi.
"Được rồi, không làm em sợ nữa." – Anh khẽ cười, ngồi thẳng dậy, đôi tay nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho cô.

Bàn tay anh chậm rãi kéo lại vạt áo, đôi mắt đầy sự cưng chiều.
Từng động tác đều nhẹ nhàng và chu đáo, như muốn xoa dịu cảm giác ngượng ngùng của cô.

"Em thấy chưa, anh đâu có vội." – Anh thì thầm, giọng nói trầm thấp như một lời trấn an. "Anh chỉ muốn em thoải mái khi ở bên anh."

Ngô Tuyên Nghi khẽ cúi đầu, đôi tay siết lấy góc áo, không dám nhìn thẳng vào anh.
Cảm giác ấm áp từ những ngón tay anh vẫn còn đọng lại trên da, khiến cô không biết phải nói gì.

Thái Từ Khôn nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự kiên nhẫn nhưng vẫn không giấu được khao khát dịu dàng.
"Em không cần lo lắng đâu." – Anh nói, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô. "Chỉ cần để anh ở cạnh em thế này là đủ."

"Cậu thật..." – Ngô Tuyên Nghi khẽ thở dài, nhưng không đẩy anh ra như thường lệ.
"Thật gì?" – Anh nhướn mày, đôi môi nhếch lên một nụ cười. "Thật tốt với em? Hay thật biết cách khiến em bối rối?"

Cô không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, nhưng đôi mắt lại lộ rõ sự mềm mại khó che giấu.
"Cậu đúng là không để người khác từ chối được."

"Anh đâu cần em từ chối." – Anh nhún vai, vòng tay ôm cô nhẹ nhàng. "Chỉ cần em biết, anh ở đây vì em."

Cả hai chìm vào bầu không khí yên bình, không cần thêm bất kỳ lời nói nào, nhưng sự gần gũi ấy đã nói lên tất cả.

Thái Từ Khôn nhẹ nhàng nâng cằm Ngô Tuyên Nghi, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Anh cúi xuống, đôi môi nhếch lên một nụ cười lả lơi nhưng đầy mê hoặc.

"Có thích không?" – Anh khẽ hỏi, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, khiến cô không khỏi rùng mình.
"Anh rất tuyệt, đúng chứ?" – Đôi mắt anh ánh lên sự tự tin pha chút trêu chọc, như thể đã biết trước câu trả lời của cô.

Ngô Tuyên Nghi đỏ bừng mặt, hơi thở khẽ dồn dập, nhưng không thể thốt nên lời.
Cô cúi đầu, tránh ánh mắt quá mức áp đảo của anh, nhưng trong lòng không ngừng vang lên những cảm xúc mãnh liệt.

"Này, đừng né tránh." – Thái Từ Khôn bật cười khẽ, đôi tay khẽ nâng gương mặt cô lên, buộc cô phải đối diện với mình.
"Em thật sự không cảm thấy gì sao? Anh đã cố gắng hết sức để em nhớ mãi cảm giác này."

Dưới ánh sáng từ đèn trần, gương mặt anh hiện rõ từng đường nét hoàn hảo, đẹp đến mức khiến cô ngẩn ngơ.
Đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy dịu dàng, sống mũi cao, và nụ cười đầy tự tin trên môi anh, tất cả như muốn hút lấy hồn cô.

Ngô Tuyên Nghi khẽ cắn môi, ánh mắt lạc trong vẻ siêu thực ấy.
"Cậu..." – Cô lúng túng, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình vẫn còn nóng rực từ những nụ hôn và cử chỉ trước đó.

"Nói thật đi, có thích không?" – Anh tiếp tục, giọng nói lả lơi nhưng mang theo sự bá đạo. "Anh rất giỏi, đúng không?"

"Cậu... đừng tự mãn như vậy." – Cô nói nhỏ, nhưng giọng nói không che giấu được sự run rẩy.

"Không phải tự mãn, là sự thật." – Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả nhẹ bên má cô. "Anh chỉ muốn em công nhận."

Cô im lặng, nhưng ánh mắt bối rối đã nói lên tất cả. Thái Từ Khôn bật cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
"Không cần phải nói. Anh hiểu rồi. Em không cần phủ nhận cảm giác này."

Đêm qua, căn phòng chìm trong ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, chỉ có hơi thở dồn dập của Ngô Tuyên Nghi và Thái Từ Khôn xen lẫn trong không gian tĩnh lặng.
Thái Từ Khôn cúi xuống, đôi môi nóng rực lướt dọc theo cơ thể cô, từng nụ hôn như muốn in dấu sự hiện diện của anh lên từng tấc da thịt mềm mại.

"Ngoan, đừng căng thẳng." – Giọng anh trầm ấm vang lên, đôi mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự khát khao sâu thẳm.
"Anh sẽ không làm em sợ đâu. Chỉ cần để anh chăm sóc em."

Ngô Tuyên Nghi run rẩy, hơi thở dồn dập, cơ thể không ngừng căng lên khi anh tiến xuống thấp hơn.
Đôi môi anh nhẹ nhàng phủ lên hoa huyệt của cô, đầu lưỡi khẽ lướt qua từng đường nét nhạy cảm, khiến cô không thể kiềm chế được tiếng rên khe khẽ thoát ra.

"Ưm... Thái Từ Khôn..." – Cô gọi tên anh, giọng nói run rẩy nhưng không mang theo chút ý chống cự.

Anh tiếp tục, từng cú liếm nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc, như muốn cô hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác mà anh mang lại.
Đôi tay anh giữ lấy eo cô, ngăn cô khép lại, ánh mắt đầy sự cưng chiều và nhẫn nại.

"Em ngọt thật, Tuyên Nghi..." – Anh thì thầm, giọng nói khàn khàn. "Mỗi lần đều khiến anh không muốn dừng lại."

Cô chỉ biết khẽ nghiêng đầu, đôi tay bấu chặt lấy ga giường, hoàn toàn bất lực trước sự dịu dàng đầy bá đạo của anh.

Sáng hôm sau, ánh sáng dịu nhẹ tràn vào căn phòng.
Ngô Tuyên Nghi ngồi trước gương, đôi má thoáng đỏ bừng khi nhớ lại cảm giác từ đêm qua.

"Cậu đúng là không biết chừng mực." – Cô lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại không còn sự bối rối hay khó chịu như trước.
Cảm giác quen thuộc với những lần hôn liếm của anh khiến cô không thể phủ nhận rằng, từng chút một, sự thân mật ấy đã trở thành một phần trong mối quan hệ của họ.

Khi Thái Từ Khôn bước vào phòng, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng quen thuộc.
"Em nghĩ gì mà thất thần thế?" – Anh bước đến, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô.

"Không gì cả." – Cô nói nhỏ, nhưng ánh mắt thoáng chút bối rối khi bắt gặp ánh nhìn đầy ý cười của anh trong gương.

Anh khẽ nhếch môi cười, vòng tay ôm lấy vai cô.
"Anh biết em đang nghĩ gì. Đêm qua em ngoan thế, sáng nay lại muốn trốn anh sao?"

"Cậu thật sự..." – Cô thở dài, nhưng không đẩy anh ra, chỉ cúi đầu, để mặc cho anh tiếp tục ôm lấy cô.

Thái Từ Khôn cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm tràn ngập sự chiếm hữu khi nhìn vào cơ thể mềm mại đang run rẩy của Ngô Tuyên Nghi.
Anh giữ chặt lấy eo cô, không cho cô cơ hội khép lại đôi chân, hơi thở nóng rực phủ lên hoa huyệt ướt át.

"Ngoan, để anh yêu em." – Anh thì thầm, giọng nói trầm thấp như một lời trấn an trước khi lưỡi anh tiến vào trong.

Đầu lưỡi khéo léo của anh lướt qua từng đường nét nhạy cảm, sau đó cắm sâu vào hoa huyệt mềm mại.
Anh bắt đầu di chuyển, từng cú xoáy nhẹ rồi lại sâu, như muốn khám phá tất cả bên trong cô.

"Ưm... Thái Từ Khôn... a..." – Ngô Tuyên Nghi thốt lên, giọng nói đứt quãng, cơ thể không ngừng cong lên theo từng nhịp chuyển động của anh.

Lưỡi anh như làm loạn bên trong, khẽ đẩy vào rồi rút ra, không ngừng trêu chọc những điểm nhạy cảm nhất.
Đôi tay anh vẫn giữ chặt lấy eo cô, không cho cô chút cơ hội nào để thoát ra.

"Ngọt thật..." – Anh rời ra một chút, giọng nói khàn khàn vang lên trước khi cúi xuống tiếp tục khám phá, đôi mắt ánh lên tia mê đắm không thể che giấu.

Ngô Tuyên Nghi chỉ biết bấu chặt lấy ga giường, tiếng rên rỉ ngày một lớn hơn, cơ thể hoàn toàn bị cuốn vào cảm giác mà anh mang lại.
Mỗi lần anh cử động, từng cú đẩy của lưỡi đều như đánh thẳng vào lý trí của cô, khiến cô không thể phản kháng, chỉ biết chìm đắm trong sự mê hoặc ấy.

Ngô Tuyên Nghi run rẩy, cả cơ thể mềm nhũn khi cảm giác mãnh liệt từ cao trào vừa qua vẫn còn lưu lại.
Hơi thở cô dồn dập, đôi mắt mơ màng khẽ hé mở, nhìn Thái Từ Khôn vẫn cúi xuống trước cô.

Thái Từ Khôn không rời đi ngay, đôi môi anh vẫn lưu luyến trên hoa huyệt, nhẹ nhàng mút thêm một chút, như muốn tận hưởng từng dư vị cuối cùng.
"Ngọt thật..." – Anh thì thầm, giọng nói trầm thấp vang lên đầy mê hoặc.

Cô khẽ giật mình, đôi chân khẽ co lại, nhưng vẫn không thể giấu được sự bối rối trên gương mặt.
"Cậu... đủ rồi..." – Cô nói nhỏ, nhưng giọng nói yếu ớt như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng hơn là phản kháng.

Thái Từ Khôn khẽ nhếch môi cười, cúi xuống hôn nhẹ từng chút lên đùi cô, rồi đến eo và bụng.
"Được rồi, anh nghe đây." – Anh nói khẽ, giọng điệu vẫn mang theo sự trêu chọc.

Anh đứng dậy, đôi tay khéo léo chỉnh lại váy áo cho cô, động tác chậm rãi, cẩn thận như sợ làm cô thêm ngượng ngùng.
Khi mọi thứ đã được chỉnh chu, anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

"Tối nay anh phải ra sân bay để bay sang Singapore." – Anh nói, đôi mắt dịu dàng nhìn cô. "Nên em mới chiều anh như vậy, đúng không?"

Ngô Tuyên Nghi đỏ bừng mặt, ánh mắt lảng tránh, nhưng không đáp lại.
Cô biết rằng sự dịu dàng của mình hôm nay là vì sự chia xa tạm thời này, nhưng không muốn thừa nhận trước anh.

Thái Từ Khôn bật cười khẽ, cúi xuống gần hơn, đôi môi kề sát tai cô.
"Yên tâm, anh sẽ quay lại sớm thôi. Lần sau, em sẽ không thoát được đâu."

Ngô Tuyên Nghi khẽ đẩy vai anh, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự mềm mại không thể che giấu.
"Cậu đi chuẩn bị đi, đừng nói linh tinh nữa."

"Anh biết rồi, nhưng anh vẫn muốn nghe em nói nhớ anh." – Anh nói, ánh mắt đầy sự trêu chọc nhưng giọng nói lại pha lẫn sự chân thành.

Thái Từ Khôn bước ra ngoài phòng khách, chỉnh lại chiếc áo sơ mi của mình trong gương.
Từ phản chiếu, anh thấy Ngô Tuyên Nghi đang ngồi trên sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống nhưng đôi má vẫn thoáng nét ửng hồng.

"Em còn ngồi đó à?" – Anh nói, quay lại nhìn cô với nụ cười lả lơi quen thuộc. "Không tiễn anh sao? Chỉ vài ngày thôi, mà em đã không muốn gặp lại anh rồi à?"

Ngô Tuyên Nghi ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút trầm lặng.
"Cậu đừng nói linh tinh. Không phải cậu quen với việc tự bay đi tự bay về rồi sao?"

"Tự bay thì quen, nhưng không có em thì chẳng quen chút nào." – Anh nhún vai, tiến lại gần cô, cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô. "Lần này anh đi, em nhớ phải ngoan đấy. Nếu anh nghe được em không tự chăm sóc mình, anh sẽ không tha đâu."

Ngô Tuyên Nghi khẽ bật cười, nhưng không phản kháng khi anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
"Cậu đi đi. Đừng trễ giờ." – Cô khẽ nói, giọng điệu dịu dàng hơn trước.

"Không nỡ để anh đi à?" – Anh trêu chọc, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự dịu dàng lẫn tiếc nuối. "Yên tâm, anh sẽ gọi cho em mỗi tối."

"Cậu lúc nào cũng phiền phức như vậy." – Cô lẩm bẩm, nhưng không hề đẩy anh ra.

"Đúng, anh chỉ phiền em thôi." – Anh cười, ôm lấy cô thật chặt lần cuối trước khi bước ra cửa.
Tay anh khẽ siết lấy tay cô một chút trước khi rời đi, như để khắc ghi cảm giác từ cô trước khi ra sân bay.

Tối hôm đó, điện thoại của Ngô Tuyên Nghi rung lên khi cô vừa ngồi xuống giường.
Tên "Thái Từ Khôn" hiện lên trên màn hình, khiến cô thoáng giật mình.

[Thái Từ Khôn]: "Anh đến nơi rồi. Nhớ anh không?"

Ngô Tuyên Nghi chần chừ một chút, sau đó gõ lại.
"Cậu đừng hỏi những câu thừa thãi. Ngủ sớm đi."

Ngay lập tức, tin nhắn khác từ anh gửi đến.
"Ngủ sớm thì không nhớ em được nhiều. Nhớ trả lời tin nhắn của anh. Anh sẽ gọi."

Cô khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút ấm áp mà không muốn thừa nhận.
Bàn tay cô giữ chặt điện thoại, chờ đợi cuộc gọi từ anh, như một thói quen mới mà cô dần chấp nhận.

Đúng như dự đoán, điện thoại của Ngô Tuyên Nghi rung lên sau vài phút, tên Thái Từ Khôn hiện lên trên màn hình.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một lúc, cân nhắc có nên nhấc máy hay không, nhưng rồi vẫn lướt ngón tay để trả lời.

"Alo?" – Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, nhưng không giấu được sự chờ đợi.

"Anh tưởng em sẽ không trả lời." – Giọng Thái Từ Khôn vang lên từ bên kia, trầm ấm và đầy ý cười. "Nhớ anh đúng không?"

Ngô Tuyên Nghi mím môi, lườm nhẹ dù anh không thể thấy.
"Cậu đang làm gì ở đó? Không phải cậu nói bận rộn sao?"

"Thì bận, nhưng vẫn phải gọi cho em." – Anh đáp ngay, giọng điệu vừa như trêu chọc vừa thật lòng. "Cả ngày hôm nay anh chẳng nghĩ được gì khác ngoài em."

Cô đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh dù chỉ có một mình trong phòng.
"Đừng nói những lời không đứng đắn như vậy."

"Anh nói thật mà." – Anh bật cười, âm thanh ấy như len lỏi qua điện thoại, làm tim cô khẽ rung lên. "Hôm nay tập luyện cả ngày, nhưng chỉ mong đến giờ để được nghe giọng em."

Ngô Tuyên Nghi im lặng, lòng dậy lên cảm giác khó tả.
Dường như, sự lả lơi của anh không còn khiến cô cảm thấy khó chịu, mà thay vào đó là sự quen thuộc và ấm áp kỳ lạ.

"Cậu tập xong thì nghỉ ngơi đi, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa." – Cô đáp, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh.

"Được, nhưng em phải hứa với anh." – Giọng anh chợt trở nên nghiêm túc hơn. "Ăn uống đầy đủ, ngủ sớm. Đừng làm anh lo lắng."

Cô khẽ bật cười, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn.
"Cậu quản tôi nhiều như vậy từ bao giờ?"

"Từ khi em là của anh." – Anh trả lời ngay, không chút do dự. "Đừng quên điều đó, Tuyên Nghi."

Tim cô khẽ lỡ một nhịp, nhưng cô không đáp, chỉ nói nhỏ.
"Được rồi, ngủ sớm đi."

"Em cũng vậy. Anh sẽ gọi em mỗi tối." – Anh nói, giọng trầm ấm như một lời hứa. "Ngủ ngon, Tuyên Nghi."

Cô tắt điện thoại, nhưng không thể ngăn được nụ cười mỉm xuất hiện trên môi mình.

Thái Từ Khôn cầm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào màn hình sau khi cuộc gọi kết thúc.
Nụ cười nhẹ trên môi anh không hề tắt, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia, có một tia nuối tiếc khó nhận ra.

"Thật phiền." – Anh lẩm bẩm với chính mình, đặt điện thoại xuống chiếc bàn bên cạnh.
Chuyến đi Singapore chỉ mới bắt đầu, nhưng cảm giác xa cô khiến anh không thể ngừng nghĩ về cô dù chỉ một giây.

"Ngô Tuyên Nghi." – Anh gọi tên cô nhỏ như một thói quen, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng khách sạn.
Cô luôn như vậy, cố giữ khoảng cách, cố tỏ ra bình thản, nhưng anh biết rõ hơn ai hết rằng cô không thể thực sự phớt lờ anh.

Thái Từ Khôn nằm ngửa trên giường, ánh mắt nhìn lên trần nhà.
Trong tâm trí anh, những hình ảnh về cô ùa về, từ ánh mắt ngại ngùng, đôi má ửng đỏ, đến những khoảnh khắc cô khẽ cắn môi khi anh trêu chọc.

Anh bật cười nhẹ, tay đưa lên xoa nhẹ trán mình.
"Cô gái ngốc này, lúc nào cũng giả vờ mạnh mẽ."

Lúc luyện tập cả ngày hôm nay, anh vẫn không thể ngừng nghĩ về cô.
Cả đội tập trung cho concert sắp tới, những bước nhảy mạnh mẽ và nhạc nền sôi động lấp đầy thời gian, nhưng chỉ cần một giây ngừng lại, hình ảnh của cô lại xuất hiện.

"Cô ấy chắc chắn đang nghĩ anh phiền." – Anh tự nói, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự kiên nhẫn và cưng chiều.
Cô càng cố đẩy anh ra, anh càng muốn kéo cô lại, muốn cô hiểu rằng, dù cố gắng trốn tránh, cô đã hoàn toàn thuộc về anh.

"Nhưng cô ấy sẽ quen thôi." – Thái Từ Khôn tự nhủ, đôi môi nhếch lên một nụ cười lả lơi nhưng đầy sự chắc chắn.
Sự dịu dàng anh dành cho cô không chỉ là một lời hứa, mà là một cam kết. Anh biết rằng chỉ cần cho cô thời gian, cô sẽ không còn muốn rời xa anh nữa.

Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vang lên, anh lập tức vươn tay với lấy điện thoại.
Tay lướt nhanh đến phần tin nhắn, anh gõ một dòng đơn giản: "Dậy chưa?"

Anh không phải người kiên nhẫn, nhưng với cô, mọi nguyên tắc của anh đều bị phá vỡ.
Bàn tay lướt qua màn hình, ánh mắt chờ đợi câu trả lời, trong lòng lại thầm nghĩ: "Cô ấy có biết rằng, từng giây từng phút anh đều muốn trở về bên cô không?"

Thái Từ Khôn nhìn dòng chữ "Đã xem" hiện lên trong khung tin nhắn, nhưng không thấy hồi đáp.
Anh khẽ bật cười, tưởng tượng biểu cảm của Ngô Tuyên Nghi lúc này. Có lẽ cô đang nhìn điện thoại, bối rối không biết phải trả lời gì, hoặc cố tình phớt lờ để anh phải chờ.

"Lại chơi trò này với anh à?" – Anh lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch.

Anh biết cô luôn cố giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng những phản ứng nhỏ của cô đã hoàn toàn bán đứng cảm xúc. Càng nghĩ đến gương mặt thoáng đỏ của cô khi ngồi đối diện anh, anh càng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Buổi sáng bận rộn trôi qua với những buổi tập và họp chuẩn bị cho concert.
Nhưng ngay cả giữa những giờ phút căng thẳng, Thái Từ Khôn vẫn không thể ngừng kiểm tra điện thoại, mong chờ một tin nhắn từ cô.

Đến giờ nghỉ trưa, anh lướt nhanh qua màn hình.
Vẫn không có gì. Chỉ có biểu tượng "Đã xem" lạnh lùng nhắc nhở anh rằng cô đang cố tình phớt lờ.

"Cô gái ngốc, không trả lời tin nhắn anh đâu có nghĩa là em không nghĩ đến anh." – Anh cười nhẹ, nhưng trong lòng dậy lên cảm giác vừa chờ mong vừa không thể kiềm chế.

Tối hôm đó, sau khi hoàn thành lịch trình, anh trở lại phòng khách sạn, ánh mắt vẫn vô thức tìm đến chiếc điện thoại.
Cuối cùng, một tin nhắn từ cô hiện lên.

[Ngô Tuyên Nghi]: "Cậu tập xong chưa? Nghỉ ngơi đi."

Thái Từ Khôn bật cười khẽ, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
Cô luôn nói những câu đơn giản, nhưng anh biết để gửi một dòng tin ngắn như vậy, cô đã suy nghĩ rất lâu.

[Thái Từ Khôn]: "Tập xong rồi. Em thì sao? Đã ăn tối chưa?"

Tin nhắn gửi đi, anh lập tức gọi điện. Chuông điện thoại chỉ reo hai lần trước khi cô nhấc máy.

"Alo?" – Giọng cô vang lên, dịu dàng và quen thuộc, khiến tim anh nhẹ nhàng hơn sau một ngày dài.

"Anh nhắn tin còn chưa kịp trả lời, em đã gọi rồi." – Anh nói, giọng điệu lả lơi nhưng ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
"Nhớ anh đúng không?"

"Cậu..." – Cô dừng lại, có chút bối rối, nhưng không phủ nhận. "Tôi chỉ sợ cậu làm việc quá sức thôi."

"Vậy là em quan tâm đến anh." – Anh bật cười khẽ, nằm xuống giường, ánh mắt lấp lánh. "Nghe thấy giọng em, anh thấy cả ngày hôm nay thật đáng giá."

Ngô Tuyên Nghi không đáp, chỉ để mặc anh nói, nhưng sự im lặng ấy lại là sự chấp nhận.

"Tuyên Nghi, hứa với anh, khi anh về, đừng trốn tránh nữa. Em biết anh không có ý định buông tay đâu." – Anh nói, giọng điệu nghiêm túc hơn, nhưng vẫn pha chút dịu dàng.

"Cậu..." – Giọng cô thoáng chút lạc đi. "Cậu nói gì cũng tự tin như vậy."

"Bởi vì anh biết em đã thuộc về anh rồi." – Anh thì thầm, đôi mắt khẽ nhắm lại, tưởng tượng hình ảnh cô trong đầu. "Ngoan, ngủ sớm. Để anh mơ thấy em."

Cuộc gọi kết thúc, nhưng nụ cười trên môi anh vẫn không tắt.
Trong lòng, anh thầm hứa rằng concert kết thúc, điều đầu tiên anh sẽ làm là quay lại tìm cô.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thái Từ Khôn vẫn nằm yên trên giường khách sạn, ánh mắt hướng về trần nhà.
Dù mệt mỏi sau một ngày dài tập luyện, hình ảnh của Ngô Tuyên Nghi vẫn hiện rõ trong tâm trí anh. Cô thật khác biệt, không giống bất kỳ ai anh từng gặp trước đây. Chính sự lạnh lùng, kiêu hãnh xen lẫn sự mềm yếu mà cô cố giấu đi khiến anh không thể dừng lại.

Anh khẽ nhắm mắt, hồi tưởng lại những khoảnh khắc bên cô.
Nhớ ánh mắt thoáng nét bối rối khi anh nhìn cô quá lâu, nhớ đôi má ửng đỏ khi anh trêu chọc, và đặc biệt, nhớ cảm giác từ những lần anh hôn cô – khi cô cố gắng kháng cự, nhưng cơ thể lại thành thật hơn chính cô nghĩ.

Sáng hôm sau, lịch trình dày đặc lại bắt đầu.
Những buổi tập luyện không ngừng nghỉ, đội ngũ sản xuất kiểm tra từng chi tiết nhỏ cho buổi biểu diễn, nhưng tâm trí anh vẫn luôn có một khoảng dành cho cô.

"Khôn, hôm nay sao có vẻ phân tâm vậy?" – Người quản lý bước đến, nhìn anh với ánh mắt dò xét.
Thái Từ Khôn khẽ cười, nhún vai như không có gì. "Không gì đâu. Chỉ nghĩ một chút thôi."

Quản lý nhìn anh, hơi nghi ngờ, nhưng không nói thêm gì.
Thái Từ Khôn biết rõ rằng, càng cố giải thích, anh sẽ càng để lộ nhiều hơn. Và cô gái trong tâm trí anh, anh không muốn bất kỳ ai ngoài anh biết về cô.

Đêm diễn tại Singapore diễn ra như dự kiến, với tiếng hò reo không ngớt từ hàng nghìn người hâm mộ.
Thái Từ Khôn đứng trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng, từng động tác của anh đều hoàn hảo, từng câu hát vang lên đầy cảm xúc. Nhưng trong lòng, anh chỉ nghĩ về một điều duy nhất: cảm giác được trở về bên cô.

Khi đèn sân khấu tắt và sự yên lặng bao trùm hậu trường, anh lập tức với lấy điện thoại.
Một tin nhắn ngắn gọn được gửi đi: "Đang làm gì đấy?"

Không lâu sau, cô trả lời.
"Tôi đang chuẩn bị đi ngủ. Còn cậu?"

[Thái Từ Khôn]: "Anh vừa xong buổi diễn. Em không hỏi anh mệt hay không à?"
"Cậu không quen với việc mệt mỏi sao?" – Cô đáp lại, nhưng anh có thể tưởng tượng được sự dịu dàng ẩn sau lời nói lạnh nhạt ấy.

Anh nhếch môi cười, tay gõ thêm một tin nhắn:
"Mệt, nhưng nhớ em nên chẳng thấy gì cả."

Trở về khách sạn, nằm trên chiếc giường rộng lớn, anh cảm thấy khoảng cách giữa họ như đang được rút ngắn.
Ngô Tuyên Nghi dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Không chỉ là khao khát chinh phục, mà là một mong muốn thật sự: có cô, hoàn toàn và mãi mãi.

"Chờ anh về, Tuyên Nghi." – Anh thì thầm với chính mình, đôi mắt khép lại trong sự chờ mong. "Khi đó, em sẽ không thoát được nữa đâu."

Một tuần sau, Thái Từ Khôn đứng trước cánh cửa căn hộ của Ngô Tuyên Nghi, hành lý vẫn còn trên tay.
Chuyến bay từ Singapore vừa hạ cánh cách đây vài giờ, nhưng anh không dành thời gian nghỉ ngơi. Thay vào đó, anh đến đây, nơi mà trái tim anh đã thuộc về từ lâu.

Gõ cửa ba lần, anh lùi lại một chút, tay xoa nhẹ cổ áo sơ mi.
Cánh cửa bật mở, và trước mặt anh, Ngô Tuyên Nghi xuất hiện với mái tóc buộc hờ, đôi mắt hơi ngạc nhiên nhưng không giấu được chút bối rối.

"Cậu... sao không về nhà trước?" – Cô khẽ hỏi, giọng nói pha chút trách móc, nhưng ánh mắt không thể che giấu sự ngạc nhiên pha lẫn mong chờ.

Thái Từ Khôn nhếch môi cười, ánh mắt sáng rực dù cả người toát lên vẻ mệt mỏi.
"Vì anh muốn gặp em trước." – Anh nói thẳng, như thể đó là điều hiển nhiên. "Không lẽ em không muốn thấy anh sao?"

Ngô Tuyên Nghi khẽ cắn môi, lùi lại nhường đường cho anh vào nhà.
"Cậu lúc nào cũng thế, làm việc tùy tiện." – Cô nói nhỏ, nhưng không hề từ chối sự hiện diện của anh.

Anh đặt hành lý xuống cạnh sofa, quay người lại nhìn cô đang chỉnh lại dây buộc tóc.
"Em gầy hơn thì phải." – Anh nhận xét, đôi mắt ánh lên tia trách móc pha lẫn sự quan tâm. "Không phải anh đã bảo em phải ăn uống đầy đủ sao?"

"Cậu... đừng làm quá mọi chuyện." – Cô đáp, tránh ánh mắt của anh.

Thái Từ Khôn không trả lời, chỉ bước lại gần cô, tay nhẹ nhàng chạm lên gò má cô.
"Ngô Tuyên Nghi, em thật sự không biết anh lo cho em thế nào sao?" – Giọng anh thấp xuống, mang theo sự dịu dàng nhưng kiên định.

Cô thoáng ngẩn ra, đôi mắt nhìn anh chằm chằm, như muốn tìm lời đáp trả nhưng không thể.
"Cậu mệt rồi, nghỉ ngơi đi." – Cuối cùng, cô lảng tránh.

Anh bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào mình.
"Anh mệt, nhưng không muốn nghỉ. Anh muốn ở bên em." – Anh thì thầm, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mái tóc cô. "Mỗi lần rời đi, anh đều nghĩ, tại sao mình không giữ em chặt hơn."

Ngô Tuyên Nghi khẽ đẩy vai anh, nhưng đôi tay lại không có sức lực.
"Cậu đừng như vậy..."

"Đừng gì?" – Anh cúi xuống, đôi mắt khóa chặt ánh nhìn của cô. "Đừng yêu em? Đừng nhớ em? Hay đừng làm mọi cách để có em?"

Cô im lặng, nhưng hơi thở dồn dập và đôi má đỏ bừng đã phản bội cô.

Thái Từ Khôn nhếch môi cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
"Đừng lo, anh sẽ từ từ. Em không cần vội, nhưng đừng trốn anh nữa."

Ngô Tuyên Nghi cúi đầu, không nói thêm gì, nhưng lần này, cô không đẩy anh ra.
Cô biết rõ, dù có phủ nhận thế nào, trái tim cô đã bắt đầu quen với sự hiện diện của anh.

Đêm đó, khi cô đã ngủ yên, Thái Từ Khôn ngồi bên cạnh giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
"Anh đã nói rồi, em không thoát được đâu, Tuyên Nghi." – Anh thì thầm, khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô trước khi tựa đầu vào ghế, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro