Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10


Những ngày sau đó, lịch trình bận rộn kéo cả hai vào guồng quay công việc.
Thái Từ Khôn bay ra nước ngoài để tham dự một fashion show đình đám, trở thành tâm điểm của truyền thông với những bộ trang phục thời thượng và thần thái đỉnh cao.

Trong khi đó, Ngô Tuyên Nghi cũng tất bật với lịch ghi hình cho một chương trình gameshow nổi tiếng.
Cô không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, mỗi ngày đều kín lịch, từ họp kịch bản đến ghi hình kéo dài đến tối muộn.

Thời gian rảnh hiếm hoi của cả hai chỉ còn lại trên WeChat.

[Thái Từ Khôn]: "Hôm nay anh làm đại sứ cho thương hiệu này. Bận lắm nhưng vẫn nhớ em. Em thì sao? Show ghi hình vui chứ?"

Ngô Tuyên Nghi trả lời ngắn gọn:
"Cũng bình thường. Đừng quấy rầy tôi làm việc."

Anh gửi lại một loạt biểu cảm cún con, nhưng không quên nhắn thêm:
"Làm việc chăm chỉ thế, có mệt không? Nếu em cần gì, nói với anh."

Cô thoáng mỉm cười khi đọc tin nhắn, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu lạnh nhạt.
"Tôi không cần gì cả. Cậu tập trung vào fashion show của mình đi."

[Thái Từ Khôn]: "Được, nhưng nhớ phải ăn uống đàng hoàng đấy. Nếu anh không ở gần, em phải tự chăm sóc mình."

Dù không gặp nhau trực tiếp, những tin nhắn ngắn ngủi ấy vẫn khiến cả hai duy trì sự kết nối.
Ngô Tuyên Nghi biết, dù không thừa nhận, sự quan tâm của anh vẫn mang lại cho cô một cảm giác an tâm và ấm áp giữa những ngày bận rộn.

Một tối muộn sau khi kết thúc ghi hình, Ngô Tuyên Nghi ngả người trên sofa, cảm giác mệt mỏi rã rời bao trùm.
Điện thoại rung lên, một tin nhắn từ Thái Từ Khôn hiện ra.

[Thái Từ Khôn]: "Vẫn còn bận sao? Em không trả lời anh cả ngày nay."

Cô khẽ thở dài, cầm điện thoại lên và gõ lại:
"Vừa mới xong. Cậu cũng bận còn gì, nhắn tin làm gì?"

Anh trả lời ngay, như thể đang chờ cô hồi âm.
[Thái Từ Khôn]: "Bận thì bận, nhớ em vẫn phải nhắn. Anh vừa xong họp báo ở đây, nhìn thấy vài món đồ hợp với em, có nên mua không?"

Ngô Tuyên Nghi hơi sững người trước sự quan tâm bất ngờ ấy. Cô gõ lại một dòng, cố giữ giọng điệu bình thường.
"Đừng lãng phí. Tôi không cần gì cả."

[Thái Từ Khôn]: "Ai bảo em cần? Là anh thích mua cho em thôi."

Cô không đáp ngay, nhưng môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ. Anh luôn biết cách khiến cô mềm lòng mà không cần phải gặp mặt.

Ngày hôm sau, Ngô Tuyên Nghi đang chuẩn bị cho buổi ghi hình tiếp theo thì điện thoại lại rung lên.

[Thái Từ Khôn]: "Em ăn chưa? Đừng để bản thân mệt quá đấy."

Cô cầm điện thoại, gõ nhanh.
"Đang chuẩn bị quay, không kịp ăn. Cậu đừng nhắn nhiều quá."

[Thái Từ Khôn]: "Không ăn được thì gọi trợ lý mang đồ đến. Anh không muốn thấy em ốm."

Ngô Tuyên Nghi:"Đừng quản tôi."

[Thái Từ Khôn]: "Anh phải quản. Anh muốn em khỏe mạnh, để còn có sức mà nhớ anh."

Cô bật cười khẽ, nhưng không đáp lại. Trong lòng, sự ấm áp anh mang lại khiến cô không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy thoải mái hơn.

Vài ngày sau, khi lịch trình của cả hai tạm thời lắng xuống, một tin nhắn bất ngờ từ Thái Từ Khôn khiến Ngô Tuyên Nghi khựng lại.

[Thái Từ Khôn]: "Hôm nay anh về nước. Gặp em nhé?"

Ngô Tuyên Nghi do dự, nhưng trước khi cô kịp từ chối, anh đã gửi thêm một dòng.
[Thái Từ Khôn]: "Đừng nói không. Anh biết em cũng muốn gặp anh mà."

Cô im lặng, ánh mắt thoáng nét bối rối. Lần này, cô không trả lời ngay. Nhưng trong lòng, sự chờ mong nhỏ bé ấy đã bắt đầu len lỏi.

Buổi tối hôm ấy, sau khi Ngô Tuyên Nghi trở về căn hộ, cô vừa đặt túi xách xuống thì điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ Thái Từ Khôn hiện ra.

[Thái Từ Khôn]: "Anh về nước rồi. Đang ở gần khu em, có nên ghé qua không?"

Cô lướt mắt qua tin nhắn, lòng không khỏi dao động. Nhưng lý trí cố giữ bình tĩnh, cô gõ lại một dòng.
"Không cần. Cậu nghỉ ngơi đi."

Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.

Ngô Tuyên Nghi đứng sững tại chỗ, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Cô bước ra mở cửa, và hình ảnh Thái Từ Khôn xuất hiện trước mặt, trên tay anh còn cầm một túi giấy lớn.

"Cậu..." – Cô định nói gì đó, nhưng anh đã bước vào, đóng cửa lại sau lưng.
"Anh mang đồ ăn đến cho em. Đừng nói không cần, vì anh biết em chưa ăn gì đâu."

Ngô Tuyên Nghi lườm anh, nhưng không có ý định đuổi anh ra.
"Cậu lúc nào cũng như thế, làm gì cũng không hỏi ý kiến người khác."

"Không hỏi ý kiến là vì anh biết em sẽ từ chối." – Anh nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tia nghịch ngợm. "Nhưng em không nỡ đuổi anh đi, đúng không?"

Cô không đáp, chỉ xoay người đi vào bếp, để anh tự nhiên bước theo.
Anh đặt túi giấy lên bàn, lấy ra những món ăn cô thích, tất cả đều được chuẩn bị chu đáo.

Trong lúc cả hai ăn tối, không khí dường như nhẹ nhàng hơn.
Thái Từ Khôn liên tục quan sát cô, ánh mắt mang theo sự dịu dàng và cưng chiều.

"Em gầy đi rồi." – Anh khẽ nói, đôi mắt nhìn cô chăm chú.
"Lịch trình bận quá, ăn uống không được đầy đủ sao?"

"Cậu quản cả việc đó sao?" – Cô nhướn mày, cố gắng giữ giọng điệu lạnh nhạt.
"Chỉ là bình thường thôi, không cần phải lo."

"Anh không chỉ quản, mà còn lo." – Anh đặt đũa xuống, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự kiên định. "Em quan trọng với anh. Anh không muốn em bỏ bê sức khỏe của mình."

Ngô Tuyên Nghi im lặng, lòng dậy lên cảm giác khó tả.
Cô biết mình không thể từ chối sự quan tâm ấy, dù luôn cố giữ khoảng cách.

Sau bữa tối, khi cả hai ngồi trên sofa, anh bất ngờ nghiêng người sát lại.
"Em không nhớ anh chút nào sao?" – Giọng anh lả lơi, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia chân thành.

Cô quay đi, cố gắng tránh ánh nhìn của anh.
"Cậu... bớt nói mấy câu nhảm nhí đi."

"Nhảm nhí?" – Anh bật cười, kéo nhẹ cô lại gần, bàn tay đặt lên eo cô một cách tự nhiên. "Còn nói nhảm nữa, anh sẽ không chỉ ngồi yên đâu."

Ngô Tuyên Nghi đỏ mặt, cố gắng đứng dậy, nhưng anh đã nhanh hơn, kéo cô vào lòng.
"Ngồi yên đi, Tuyên Nghi. Chúng ta đều mệt rồi, để anh ôm em một lát."

Cô khựng lại, cảm nhận hơi ấm từ anh lan tỏa, lòng không khỏi dao động.

Thái Từ Khôn khẽ kéo Ngô Tuyên Nghi lại gần, vòng tay ôm lấy eo cô, gương mặt vùi nhẹ vào vai cô.
"Em thật vô tâm. Anh vừa về nước, đến gặp em mà em vẫn lạnh nhạt thế này." – Giọng anh vang lên, pha chút nhõng nhẽo nhưng không giấu được sự bá đạo thường ngày.

Ngô Tuyên Nghi khẽ bật cười, nhưng không đẩy anh ra.
"Cậu đang làm nũng đấy à?" – Giọng cô dịu dàng, ánh mắt thoáng nét mềm mại mà cô không nhận ra.

"Làm nũng thì sao?" – Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự cưng chiều nhìn cô. "Anh chỉ làm thế này với em thôi. Ngoài em, ai dám để anh ôm thế này?"

Ngô Tuyên Nghi hơi đỏ mặt, ánh mắt né tránh, nhưng cũng không nỡ tỏ ra lạnh lùng.
"Cậu lúc nào cũng thế, luôn khiến người khác không nói được gì."

"Chỉ cần em không đẩy anh ra, thì anh muốn thế nào cũng được." – Anh siết chặt vòng tay, như thể muốn cô hoàn toàn dựa vào anh.

Cô nhẹ nhàng tựa vào vai anh, hơi thở dần chậm lại.
"Thái Từ Khôn... cậu biết không, đôi khi cậu khiến tôi cảm thấy..." – Cô khựng lại, không nói hết câu.

"Cảm thấy sao?" – Anh nghiêng đầu, ghé sát hơn, giọng nói tràn đầy sự dịu dàng lẫn tò mò.
"Cảm thấy anh đáng yêu, đúng không?"

Ngô Tuyên Nghi bật cười, khẽ lắc đầu.
"Cậu bá đạo thì có, đáng yêu chỗ nào."

"Bá đạo chỉ vì anh muốn bảo vệ em." – Anh đáp, đôi mắt ánh lên sự chân thành. "Còn đáng yêu? Anh nghĩ chỉ em mới thấy thôi."

Không khí giữa họ dần trở nên ấm áp hơn, không cần thêm lời nói nào, cả hai đều hiểu rằng khoảng cách đã ngày một thu hẹp.

Thái Từ Khôn cúi xuống, đôi môi tìm đến môi Ngô Tuyên Nghi một lần nữa, kéo cô vào nụ hôn sâu và mãnh liệt.
Hơi thở của anh nóng bỏng, đôi tay ôm trọn lấy eo cô, như muốn chiếm lấy mọi cảm giác từ cô.

Khi rời môi, anh không buông cô ra ngay mà thì thầm bên tai, giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc.
"Xem em là gì của anh?"

Ngô Tuyên Nghi ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ, trái tim đập loạn nhịp.
"Cậu... đừng hỏi như vậy." – Giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe rõ, nhưng không còn sự phản kháng mạnh mẽ.

Thái Từ Khôn nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự cưng chiều pha lẫn bá đạo.
"Đừng tránh né anh nữa, Tuyên Nghi. Em biết rõ mà."

Cô cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh. Nhưng trong lòng, những lời anh nói khiến cô không thể phớt lờ.
"Cậu... thật sự nghiêm túc sao?"

"Nếu không nghiêm túc, em nghĩ anh sẽ ở đây, hôn em, giữ em trong vòng tay anh thế này sao?" – Anh đáp ngay, giọng nói chắc chắn không chút dao động.

Ngô Tuyên Nghi không thể trả lời, đôi má đỏ bừng khi nghe anh nói.
Cô khẽ mím môi, nhưng thay vì phản bác, cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh vang lên đều đặn.

"Em là tất cả của anh, Tuyên Nghi. Và anh cũng muốn em coi anh như thế." – Thái Từ Khôn thì thầm, đôi tay siết nhẹ eo cô, đặt thêm một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.

Lần này, Ngô Tuyên Nghi không từ chối, đôi mắt khẽ khép lại, để mặc cho sự dịu dàng của anh bao quanh lấy mình.

Thái Từ Khôn khẽ nghiêng người, đôi môi trượt nhẹ trên làn da mềm mại của Ngô Tuyên Nghi, cho đến khi vùi mặt vào tuyết lê đầy đặn của cô.
Hơi thở anh nóng rực, gương mặt tựa như đang tìm kiếm sự an ủi từ cô.

Ngô Tuyên Nghi khẽ rùng mình, nhưng lần này không còn phản kháng.
"Thái Từ Khôn... cậu lại làm gì thế này?" – Giọng cô không còn lạnh nhạt, mà pha chút dịu dàng, như một lời trách nhẹ.

"Cho anh ôm một lát thôi." – Anh thì thầm, đôi môi khẽ nhếch lên, nhưng không rời khỏi tuyết lê mềm mại. "Anh mệt cả ngày, chỉ muốn ôm em thế này."

Cô khẽ bật cười, đôi tay nhẹ nhàng luồn lên mái tóc anh, vuốt ve như một cách trấn an.
"Lớn rồi còn nhõng nhẽo như trẻ con. Ai mà chiều cậu mãi được."

"Ngoài em, còn ai dám chiều anh thế này?" – Anh đáp ngay, giọng nói lả lơi nhưng không giấu được sự chân thành.

Ngô Tuyên Nghi khẽ thở dài, nhưng không gạt anh ra.
"Cậu mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền nữa." – Lời nói nhẹ nhàng, mang theo chút ân cần mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

Thái Từ Khôn siết nhẹ vòng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt ánh lên tia nghịch ngợm.
"Anh có làm phiền đâu, em chẳng phải đang chiều anh đấy sao?"

Cô không đáp, chỉ cúi đầu khẽ vỗ nhẹ lên vai anh, như một cách nhắc nhở.
"Cậu đúng là hết cách, nhưng lần này thôi đấy."

Anh cười khẽ, nhưng không đáp, lại cúi xuống vùi mặt vào tuyết lê mềm mại, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.
"Thế này là đủ rồi, chỉ cần em không đẩy anh ra."

Ngô Tuyên Nghi khẽ vuốt nhẹ vai Thái Từ Khôn, giọng nói dịu dàng hơn thường ngày.
"Sắp tới cậu lại có tour diễn ở nước ngoài, bận như thế thì phải giữ sức khỏe, đừng để kiệt sức."

Thái Từ Khôn ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng bất ngờ trước sự quan tâm của cô.
"Em lo cho anh à?" – Anh cười nhẹ, đôi mắt tràn đầy sự cưng chiều.

"Đừng hiểu lầm." – Cô quay đi, nhưng giọng nói không còn lạnh lùng như trước. "Tôi chỉ nhắc thôi. Cậu không giữ sức khỏe, rồi ai chịu nổi cậu khi ốm chứ."

Thái Từ Khôn bật cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Được, nghe lời em. Nhưng em cũng phải giữ sức khỏe đấy. Lịch trình của em còn bận hơn cả anh."

Ngô Tuyên Nghi mím môi, ánh mắt thoáng nét dịu dàng.
"Biết rồi, cậu đừng lo."

"Là anh muốn lo thôi." – Anh thì thầm, đôi tay khẽ siết nhẹ vòng eo cô, kéo cô lại gần hơn. "Lo cho em là đặc quyền của anh."

Cô không phản bác, chỉ nhẹ nhàng dựa vào vai anh, cảm nhận sự an ủi từ hơi ấm của anh.
Dường như, những lời nói bá đạo của anh, qua từng ngày, đã dần khiến cô quen thuộc và không còn phòng bị nữa.

Thái Từ Khôn khẽ cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngô Tuyên Nghi đang ngồi trên sofa, đôi mắt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Đừng ngồi đây nữa. Về phòng nghỉ đi."

Ngô Tuyên Nghi khẽ ngẩng lên nhìn anh, chưa kịp nói gì thì đã bị anh cúi xuống bế lên.
"Cậu..." – Cô thốt nhẹ, nhưng giọng nói không hề mang ý trách móc.

"Đừng nói gì cả." – Anh nhấn giọng, vòng tay siết nhẹ cô trong lòng. "Anh biết em mệt rồi."

Ngô Tuyên Nghi khẽ thở dài, tựa đầu lên vai anh, ánh mắt thoáng nét dịu dàng.
"Cậu lúc nào cũng tự quyết định như thế."

"Vì anh biết em không từ chối được." – Anh cúi đầu khẽ cười, hơi thở nóng ấm phả nhẹ bên tai cô. "Ngoan, để anh lo."

Anh bước thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường lớn.
Không gian trong phòng thoang thoảng hương thơm quen thuộc, khiến cả hai đều cảm thấy thoải mái hơn.

Ngô Tuyên Nghi khẽ kéo chăn lên, ánh mắt nhìn anh đầy ý nhị.
"Cậu không về phòng mình à?"

"Không." – Anh đáp gọn, đôi môi khẽ nhếch lên. "Anh ở đây với em. Có vấn đề gì không?"

Cô mím môi, không nói thêm lời nào. Sự im lặng của cô như một lời chấp nhận ngầm, khiến anh bật cười khẽ.

Thái Từ Khôn ngả người xuống cạnh cô, vòng tay kéo nhẹ cô vào lòng.
"Ngủ đi. Có anh ở đây, em không cần lo gì cả." – Giọng anh trầm ấm, pha chút bá đạo nhưng vẫn mang đầy sự cưng chiều.

Ngô Tuyên Nghi không phản kháng, chỉ khẽ tựa vào anh, đôi mắt khép lại, cảm nhận hơi thở đều đặn và ấm áp của anh bên cạnh.
Mọi sự phòng bị dường như đã tan biến, thay vào đó là cảm giác bình yên khó có được giữa cuộc sống bận rộn.

Buổi sáng hôm sau, sau khi dùng bữa cùng nhau, Thái Từ Khôn đứng dậy, khẽ chỉnh lại áo khoác của mình.
Anh quay lại nhìn Ngô Tuyên Nghi, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng nhưng không giấu được nét tinh nghịch thường ngày.

"Anh phải đến phòng tập bây giờ." – Anh nói, cúi xuống gần cô hơn. "Tour diễn sắp tới, không thể lơ là được."

Ngô Tuyên Nghi gật nhẹ, tay khẽ cầm lấy tách cà phê trên bàn.
"Cậu tập trung mà làm việc đi. Đừng để tôi thấy tin tức cậu bị kiệt sức nữa."

Thái Từ Khôn nhếch môi cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
"Yên tâm. Anh luôn giữ sức khỏe vì em nhắc nhở rồi mà."

Trước khi cô kịp đáp, anh lại cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên môi cô, một nụ hôn tạm biệt đầy dịu dàng.
"Anh đi đây. Ở nhà ngoan, nhớ ăn uống đầy đủ."

Ngô Tuyên Nghi khẽ đỏ mặt, nhưng chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt lặng lẽ tiễn anh ra cửa.
Cánh cửa khép lại, không gian yên tĩnh, nhưng cảm giác ấm áp mà anh mang lại vẫn còn đọng lại trong lòng cô.

Ngô Tuyên Nghi ngồi lại trong căn phòng yên tĩnh sau khi Thái Từ Khôn rời đi.
Cô khẽ lắc đầu, đôi môi vẫn còn vương cảm giác từ nụ hôn tạm biệt đầy dịu dàng của anh.

Cô đặt tách cà phê xuống, ánh mắt thoáng chút trầm tư.
Thái Từ Khôn, với tính cách ngạo mạn nhưng luôn biết cách dịu dàng đúng lúc, từng chút một đã xóa đi khoảng cách mà cô cố gắng dựng lên.

Điện thoại rung lên trên bàn, một tin nhắn từ anh hiện ra.
[Thái Từ Khôn]: "Nhớ đừng làm việc quá sức. Chiều nay anh có thể ghé qua nếu em không bận."

Ngô Tuyên Nghi khẽ thở dài, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười nhẹ.
"Cậu lo cho bản thân trước đi. Tôi không bận, nhưng không phải lúc nào cũng có thời gian tiếp cậu."

Anh đáp ngay, như thể đang chờ câu trả lời.
[Thái Từ Khôn]: "Không sao. Anh sẽ tự đến, không cần em tiếp."

Buổi chiều, khi Ngô Tuyên Nghi đang xem lại một số tài liệu, tiếng chuông cửa vang lên.
Cô bước ra, không hề bất ngờ khi thấy Thái Từ Khôn đứng trước cửa, trên tay còn cầm một túi giấy.

"Cậu đúng là phiền phức thật." – Cô nói, nhưng giọng điệu không còn sự lạnh nhạt như trước.

"Anh phiền vì em thôi." – Anh nhếch môi cười, bước vào nhà như thể đó là nơi của mình. "Đây, mang đồ ăn đến cho em. Đừng nói không cần, vì anh biết em lại quên ăn."

Cô nhìn túi giấy trong tay anh, ánh mắt thoáng nét dịu dàng.
"Cậu tự lo còn không xong, lại bận rộn, làm gì có thời gian mang đồ đến đây?"

"Bận thì sao? Chỉ cần là cho em, lúc nào cũng có thời gian." – Anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chắc chắn.

Ngô Tuyên Nghi không đáp, chỉ khẽ xoay người đi vào bếp, để anh tự nhiên đặt túi giấy lên bàn.

Họ ngồi lại cùng nhau, không cần nhiều lời, nhưng không khí giữa hai người lại mang một sự thoải mái lạ kỳ.
Thái Từ Khôn vừa ăn vừa kể về buổi tập luyện sáng nay, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cô như muốn xác nhận rằng cô đang lắng nghe.

"Em thấy không?" – Anh nói, đôi mắt lóe lên tia tinh nghịch. "Một ngày của anh đều xoay quanh em cả. Làm gì cũng nghĩ đến em."

Ngô Tuyên Nghi mím môi, không đáp, nhưng ánh mắt thoáng nét mềm mại.
Sự hiện diện của anh, những lời nói nửa thật nửa đùa, dường như đã trở thành điều không thể thiếu trong những ngày gần đây.

Thái Từ Khôn ngồi sát cạnh Ngô Tuyên Nghi trên sofa, đôi mắt chăm chú nhìn cô, ánh mắt mang theo sự dịu dàng pha chút nghịch ngợm.
Anh chậm rãi vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô gần lại, hơi thở của anh nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cô cảm thấy sự hiện diện đầy mãnh liệt.

"Cậu..." – Cô khẽ lên tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được hơi ấm từ anh.
Anh cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai cô, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên làn da nhạy cảm.

"Em thơm quá." – Anh khẽ thì thầm, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo chút nũng nịu. "Cho anh dựa một lát, được không?"

Ngô Tuyên Nghi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút bất lực nhưng không có vẻ phản kháng.
"Cậu... thật sự không có chừng mực gì cả." – Giọng cô dịu dàng hơn, như một lời trách nhẹ, nhưng không khiến anh dừng lại.

"Không có chừng mực, nhưng với em thì anh không muốn có giới hạn." – Anh đáp, giọng nói tràn đầy sự bá đạo quen thuộc, tay siết nhẹ eo cô, kéo cô sát hơn vào mình.

Cô khẽ thở dài, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vai anh, không đẩy ra mà như một cách chấp nhận sự thân mật ấy.
"Cậu phải tập trung vào công việc của mình đi, đừng quên lịch trình sắp tới."

"Anh nhớ, nhưng bên em thế này vẫn quan trọng hơn." – Anh nói khẽ, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, nhưng không rời khỏi hõm vai cô. "Chỉ một chút thôi, anh sẽ ngoan."

Ngô Tuyên Nghi khẽ cười, nhưng không đáp lại, chỉ để mặc anh ôm cô trong vòng tay, hơi thở dần hòa vào sự ấm áp giữa hai người.

Thái Từ Khôn nhìn Ngô Tuyên Nghi trong vòng tay mình, ánh mắt sâu thẳm ánh lên tia khao khát không thể che giấu.
Không thể kiềm chế thêm, anh cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên cổ cô, để lại từng dấu hôn mờ nhạt trên làn da mịn màng.

Ngô Tuyên Nghi khẽ rùng mình, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
"Cậu... đừng thế..." – Cô thốt lên, nhưng giọng nói nhẹ nhàng, không mang chút sức mạnh phản kháng nào.

"Đừng thế nào?" – Anh thì thầm, đôi môi di chuyển từ cổ xuống vai, nhẹ nhàng mút lấy làn da nhạy cảm, tạo nên cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể cô.

Bàn tay anh trượt dần từ eo lên, những ngón tay khẽ lướt qua đường cong mềm mại.
"Anh không nhịn được, Tuyên Nghi... Em thật sự khiến anh mất kiểm soát."

Trước khi cô kịp đáp, Thái Từ Khôn khẽ nhấc cô lên, đặt cô ngồi gọn trong lòng anh.
Vòng tay anh siết nhẹ eo cô, giữ cô thật gần, như thể muốn cảm nhận trọn vẹn sự mềm mại và ấm áp từ cô.

Ngô Tuyên Nghi khẽ thở gấp, đôi tay chống lên vai anh, nhưng không còn ý định đẩy ra.
"Cậu... thật sự..." – Cô nói, nhưng ánh mắt bối rối và hơi thở đứt quãng khiến lời nói trở nên lạc đi.

"Ngoan nào." – Anh thì thầm, đôi môi lướt qua hõm cổ cô, tay không ngừng di chuyển từ eo lên, chạm nhẹ vào tuyết lê đầy đặn. "Anh sẽ dịu dàng."

Ngô Tuyên Nghi đỏ bừng mặt, đôi tay khẽ nắm chặt lấy áo anh.
Cảm giác từ anh, từng nụ hôn, từng cử chỉ đầy chiếm hữu, khiến cô không thể phản kháng, chỉ có thể khẽ nghiêng đầu, để mặc anh cuốn lấy mình trong cơn cuồng nhiệt.

Ngô Tuyên Nghi thở gấp, cảm giác nóng bỏng từ môi anh trên cổ và vai lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô không thể giữ được lý trí.
Đôi mắt cô khẽ nhắm lại, từng tiếng rên khe khẽ thoát ra khi bàn tay anh tiếp tục làm loạn, chạm vào từng nơi nhạy cảm khiến cô run rẩy.

"Tuyên Nghi..." – Anh gọi tên cô, giọng khàn khàn đầy mê hoặc, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào cô như muốn nuốt trọn tất cả.
"Em biết không, mỗi lần gần em, anh không thể dừng lại được."

Ngô Tuyên Nghi cắn môi, đôi má đỏ ửng, ánh mắt mơ màng lạc trong sự dịu dàng nhưng bá đạo của anh.
"Cậu... dừng lại đi." – Cô nói, nhưng giọng nói yếu ớt không chút sức thuyết phục, như một lời mời gọi hơn là khước từ.

"Dừng lại?" – Anh cười nhẹ, bàn tay khẽ siết lấy eo cô, kéo sát hơn. "Nhìn em như thế này, em nghĩ anh dừng lại được sao?"

Anh cúi xuống, đôi môi lần nữa tìm đến tuyết lê, để lại những nụ hôn nóng rực trên làn da nhạy cảm.
Bàn tay anh mơn trớn từng đường cong mềm mại, sự vuốt ve của anh khiến cô không thể kiểm soát được những phản ứng của cơ thể.

"Ưm... Thái Từ Khôn..." – Cô khẽ gọi tên anh, hơi thở dồn dập, cơ thể hoàn toàn rơi vào sự mê hoặc mà anh tạo ra.

"Ngoan nào, đừng cố chống lại cảm giác này." – Anh thì thầm, giọng nói trầm thấp pha lẫn chút dỗ dành, đôi môi không ngừng khám phá làn da mịn màng của cô.

Cô không thể nói thêm gì nữa, cơ thể như bị tan chảy dưới sự cưng chiều và chiếm hữu của anh.
Sự mê hoặc mà anh mang lại khiến cô không thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra, chỉ có thể để mặc mình chìm đắm trong cơn lốc cảm xúc cuồng nhiệt.

Thái Từ Khôn vẫn giữ chặt Ngô Tuyên Nghi trong lòng, cơ thể cô ngồi gọn trên chân anh, không có khoảng cách nào giữa họ.
Anh cúi đầu, đôi môi tìm đến tuyết lê đầy đặn, nhẹ nhàng ngậm lấy đỉnh ngọc hồng, tạo nên cảm giác nóng rực lan tỏa khắp cơ thể cô.

"Ưm..." – Ngô Tuyên Nghi khẽ rên lên, bàn tay bám chặt lấy vai anh, không biết nên đẩy ra hay giữ lại.
Những nụ hôn của anh không chỉ mang đến cảm giác mãnh liệt, mà còn chứa đựng sự cưng chiều đến khó cưỡng.

Thái Từ Khôn không dừng lại, đôi môi mơn trớn, lưỡi anh khẽ lướt qua từng đường nét mềm mại, như muốn khám phá trọn vẹn từng góc nhạy cảm.
Bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lấy eo cô, cố định tư thế để cô không thể tránh né.

"Em ngọt thật, Tuyên Nghi..." – Anh thì thầm, giọng nói trầm thấp mang theo sự khao khát không thể che giấu. "Anh thật sự không muốn buông em ra."

Ngô Tuyên Nghi cảm thấy toàn thân mình nóng bừng, hơi thở dồn dập hơn.
"Thái Từ Khôn... cậu..." – Cô thốt lên, nhưng lời nói bị chặn lại bởi cảm giác mãnh liệt từ anh.

"Ngoan, để anh chăm sóc em..." – Anh dỗ dành, ánh mắt dịu dàng nhưng lại sâu thẳm như muốn chiếm trọn linh hồn cô.
Đôi môi anh không rời khỏi tuyết lê, tiếp tục ngậm mút đầy đắm say, mỗi cú chạm như khiến cô rơi sâu hơn vào vòng xoáy cảm xúc.

Ngô Tuyên Nghi khẽ nhắm mắt lại, cơ thể mềm nhũn trong vòng tay anh, không còn sức chống cự.
Cô không thể phủ nhận, cảm giác từ anh mang lại khiến cô hoàn toàn mê đắm, không thể thoát ra cũng không muốn thoát ra.

Thái Từ Khôn cúi đầu, đôi môi nóng bỏng phủ lấy tuyết lê căng tròn của Ngô Tuyên Nghi.
Anh nhẹ nhàng ngậm lấy đỉnh ngọc hồng, đôi môi mềm mại khẽ mút từng chút một, đầu lưỡi lướt qua như đang trêu đùa, mang đến từng đợt cảm giác mãnh liệt chạy dọc cơ thể cô.

Tiếng mút chụt nhẹ vang lên trong không gian yên tĩnh, đôi tuyết lê dần ửng hồng, phủ một lớp nước óng ánh dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng.
Anh ngậm chặt hơn, đầu lưỡi cuộn tròn quanh đỉnh ngọc hồng, tạo nên những cú mút sâu khiến cô khẽ cong người, không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ thoát ra.

"Ưm... Thái Từ Khôn..." – Ngô Tuyên Nghi gọi tên anh, giọng nói đứt quãng đầy bất lực, đôi tay cô bấu nhẹ vào vai anh.

Bàn tay anh giữ lấy tuyết lê còn lại, những ngón tay khéo léo vuốt ve đường nét mềm mại, như muốn cảm nhận trọn vẹn sự căng mịn của làn da.
"Em thật đẹp, Tuyên Nghi..." – Anh thì thầm, giọng nói khàn khàn, đầy mê hoặc. "Đẹp đến mức anh không thể dừng lại được."

Đôi môi anh tiếp tục ngậm lấy, lần này mạnh mẽ hơn, đầu lưỡi di chuyển chậm rãi từ đỉnh ngọc hồng xuống vành ngọc đào, để lại một lớp nước bóng lấp lánh.
Anh khẽ hít sâu, như muốn khắc ghi trọn vẹn hương thơm và sự mềm mại của cô vào ký ức.

Ngô Tuyên Nghi đỏ bừng mặt, ánh mắt mơ màng, không thể thốt lên bất kỳ lời nào.
Cảm giác từ anh mang lại khiến cô như tan chảy, từng cú mút, từng cái liếm đều khắc sâu vào tâm trí, khiến cô hoàn toàn chìm đắm vào sự mê hoặc mà anh mang lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro