Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Hey!

Buổi họp khẩn cấp kết thúc khi đồng hồ điểm 11 giờ khuya, Chu Chí Hâm là người cuối cùng ra về. Với một công ty nhỏ, chỉ vỏn vẹn có chục nhân viên như công ty anh đang theo làm, thân là một thư ký tổng giám đốc – cũng là người có thu nhập nhiều thứ hai trong công ty, Chu Chí Hâm còn phải kiêm luôn n chức vụ, ví dụ như kế toán, ví dụ như biên dịch, hay ví dụ như bảo vệ – người ở lại kiểm tra việc khóa chốt văn phòng cuối cùng.

Cơ thể nặng nề vì thiếu nghỉ ngơi cùng bộ não đau nhức do căng thẳng quá độ khiến bước chân Chu Chí Hâm chuếnh choáng như kẻ đang say. Trước mắt anh mờ nhoè, bên tai thì ong ong từng đợt, mũi thì tắc nghẽn, những tiếng còi xe inh ỏi cùng ánh đèn đường sáng rực ở trung tâm thành phố Trùng Khánh đầy khói bụi càng làm anh khó chịu hơn. Chu Chí Hâm lẳng lặng rẽ vào con phố nhỏ ít người qua lại – một con đường xa lạ chẳng biết dẫn tới đâu.

Phố thoáng, ánh đèn cam dịu, không có ai, chẳng tiếng còi xe cũng chẳng chút khói bụi. Chu Chí Hâm tham lam hít thật sâu một hơi.

Anh lững thững bước đi trên vỉa hè cho đến khi bàn chân hơi tê dại thì dạt vào bên một trạm xe bus xa lạ ngồi nghỉ tạm. Xung quanh vẫn không người.

Bất chợt, điện thoại trong túi áo vest rung lên, Chu Chí Hâm rút ra xem thử. Là giám đốc Vương.

Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dặn anh về sửa sang lại ghi chép cuộc họp tối nay, ngày mai nộp lại trước giờ làm. Thời gian có hơi gấp gáp nhưng biết làm sao được, công ty ế ẩm mấy năm, hiện tại mới đang thời kỳ phất lên, công việc tất nhiên sẽ vừa nhiều vừa gấp.

Chu Chí Hâm chỉ trả lời lại một câu: "Vâng ạ." rồi tắt máy đi.

Anh khẽ khàng thở dài.

Rõ ràng là công việc ngày càng phát triển, anh nên thấy vui hơn mới phải. Mà có lẽ trong lòng anh cũng đang vui đấy. Chỉ là, anh thấy hơi mệt mỏi mà thôi.

Là con người, ai lại không mệt mỏi được chứ?

Chu Chí Hâm lơ đãng nhìn quanh, bất ngờ nhìn thấy chiếc poster của trạm xe bus: Liên hoan nghệ thuật dành cho học sinh phổ thông toàn thành phố lần thứ 15.

Đôi đồng tử đen láy vốn đang mơ hồ đột nhiên co chặt.

Đã là lần thứ 15 rồi!

Đã mười năm rồi!

Chu Chí Hâm thoáng thẫn thờ.

Anh cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn chiếc poster đối diện cho tới tận khi một cơn gió lạnh ùa đến, thổi bay vài lọn tóc mềm.

Chu Chí Hâm tựa như sực tỉnh từ cơn mê, bối rối chỉnh lại vạt áo vest của mình.

Một tên đàn ông 29 tuổi thì nên chú trọng vào sự nghiệp của bản thân, chứ không phải mơ tưởng về quá khứ xa xôi chẳng chút thực tế nào.

Giờ thì anh nên về nhà và hoàn thành biên bản ghi chép cuộc họp cho sếp.

Chu Chí Hâm chống một tay xuống ghế, nặng nề đứng thẳng dậy. Ánh đèn đường vẫn chiếu rọi lên dáng người cao gầy.

"Hey!"

Một tiếng gọi từ đâu vang đến, bước chân của Chu Chí Hâm thoáng khựng lại.

"Hey!"

Lại một tiếng gọi nữa, chẳng hiểu sao trong lòng Chu Chí Hâm lại gợn sóng.

"Chu Chí Hâm!"

Chu Chí Hâm không dám tin, chầm chậm quay đầu lại nhìn.

Đối diện với anh chỉ có con đường trải dài xa tít tắp.

Vẫn không một bóng người.

Chu Chí Hâm tự cười nhạo chính mình.

Đã 29 tuổi rồi, còn nhớ thương gì nữa? Ước mơ là do mình dẫm đạp, bạn tốt cũng là do mình làm tổn thương, muốn quay về cũng chẳng thể quay về nổi nữa rồi. Vẫn nên sống với hiện thực mà thôi.

Anh chậm rãi quay đầu lại, chuẩn bị rời khỏi con phố xa lạ ấy. Bất ngờ, trước mắt Chu Chí Hâm tối lại rồi lại vụt sáng. Cây đèn điện bên đường chẳng hiểu sao lại chớp tắt liên tục, tới lần thứ ba, tiếng vỡ giòn tan vang ngay trên đỉnh đầu Chu Chí Hâm.

Bóng tối cuối cùng cũng bao trùm toàn bộ.

...

Lúc Chu Chí Hâm một lần nữa có thể nhìn rõ mọi vật, trước mặt anh là một trần nhà trắng phau. Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Chu Chí Hâm nằm trên giường, chớp mắt mấy cái nhớ lại sự việc đêm qua, còn chưa kịp nghĩ đến việc tại sao mình lại không thấy đau đớn gì anh đã bật người dậy khỏi giường, lao nhanh về phía bàn làm việc.

Anh còn chưa sửa lại biên bản cuộc họp để gửi cho giám đốc nữa kìa!!!

Chu Chí Hâm nhìn bàn làm việc trống hoác chỉ bày sách với vở thì hoảng hốt kéo ngăn kéo ra, muốn tìm laptop làm việc nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.

Lẽ nào đã bị trộm cuỗm đi rồi?

Suy nghĩ này khiến Chu Chí Hâm hoảng hốt vô cùng.

Tiền tiết kiệm của anh!!!

Chu Chí Hâm lại vội vội vàng vàng tìm cuốn tạp chí Music số 112 màu cam vàng trên giá sách nhưng tìm mãi, tìm mãi, tới một góc sách cũng không thấy đâu.

Chu Chí Hâm chuẩn bị khóc ra máu rồi đấy!

Đó là số tiền anh tích cóp chuẩn bị trả tiền cây đàn guitar mới mua ở chỗ lão Cổ Quái mà! Ba tháng lương công ty của anh đấy! Không có ít đâu!

Chu Chí Hâm tuyệt vọng rút ra một tờ tạp chí cũng màu cam vàng xuống rồi bất chợt ngẩn ra.

"Thiếu niên"?

Tạp chí "Thiếu niên" số 407?

Tạp chí này chẳng phải đã ngừng xuất bản từ tám năm trước rồi sao? Mà toàn bộ số tạp chí Chu Chí Hâm mua trước đó đều bị anh tự tay bán sạch ra tiệm sách cũ rồi còn đâu? Sao lại xuất hiện ở đây được? Hơn nữa còn rất mới nữa chứ?

Chu Chí Hâm cảm nhận có điều gì đó không ổn lắm.

Anh quay đầu nhìn lại chiếc bàn làm việc của mình. Sao bỗng chốc trở thành bàn gỗ nhỏ thế này? Còn có, tại sao trên bàn toàn là sách vở cho học sinh lớp 11 thế?

Anh chớp mắt đảo quanh một vòng, bàng hoàng nhận ra nơi đây hoàn toàn không phải là căn hộ mà mình đang thuê, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng phải chốn xa lạ gì. Đây là phòng ở nhà của Chu Chí Hâm.

Có... chuyện gì thế này?

Chu Chí Hâm hoảng hốt lao ngay vào phòng tắm rồi lại chết lặng nhìn bản thân ở trong gương. Vẫn là gương mặt anh tự nhìn ngắm mỗi sáng, chỉ là từng đường nét trên gương mặt trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, bên má vẫn còn chút mỡ phính, hai mắt thiếu mất độ sắc, mà sống mũi vẫn chưa đủ cao như khi trưởng thành. Hay nói một cách thẳng thắn hơn, người trong gương vẫn là Chu Chí Hâm đấy nhưng là Chu Chí Hâm của mười năm trước.

Chu Chí Hâm nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay tự véo lên cánh tay mình một cái.

Da thịt của cậu nhóc con chưa thành niên vẫn còn mềm mại, vừa véo một cái đã in hằn dấu đỏ, mà Chu Chí Hâm cũng đau tới mức bên vành tai thoáng đỏ ửng lên.

Quả nhiên, chuyện này là thật!

Tiếng mở cửa phòng vang lên không hề có chút e ngại nào, giọng người phụ nữ quen thuộc từ trong phòng ngủ truyền vào: "Ái chà, nay còn tự giác dậy được cơ à?"

Mẹ Chu thoáng ngạc nhiên khi thấy cậu quý tử có thể tự thân vận động vào sáng sớm như thế, cũng không tiếc lời khen ngợi: "Giỏi đấy! Nhanh rồi xuống ăn sáng mà còn đi học nhé!"

Chu Chí Hâm lâng lâng từ trong phòng tắm đi ra nhìn mẹ.

Là một người phụ nữ nhạy cảm, cho dù có đang vật lộn với nồi canh trứng dưới nhà vào buổi sớm, mẹ Chu vẫn có thể tinh ý nhận ra cậu con trai của mình đang có gì đó bất ổn. Bà híp mắt, quét một lượt từ đầu tới chân người kia, hỏi: "Làm sao đấy?"

Chu Chí Hâm không chớp mắt nhìn mẹ mình, mãi lâu sau mới nói ra một câu thật lòng: "Mẹ... mẹ... trẻ ra nhiều... nhiều đấy ạ!"

Mẹ Chu ở đối diện kiên nhẫn nghe con trai "khen ngợi" một câu xong, vừa trộm cười vừa trừng mắt: "Nỡm! Thế ý anh là mọi khi nhìn mẹ già hả?"

Chu Chí Hâm cười trừ không nói.

Cho dù có chăm sóc tốt thế nào thì hiển nhiên mười năm sau mẹ cũng không thể trẻ bằng mười năm trước được rồi.

"Thôi, nhanh cái chân cái tay lên, xuống mà ăn cho nóng đấy! Đừng để mẹ lên giục lần nữa!" Mẹ Chu phất tay rồi nhanh chóng quay trở lại với món ăn còn đang nấu dở của mình.

Cũng may mẹ Chu rời đi ngay lúc đấy mới có thể cứu được nồi canh suýt chút nữa cháy khét của mình.

Cơm nước xong xuôi, Chu Chí Hâm được mẹ đưa đến trường. Cả quãng đường đi, anh đều rất hưởng thụ cảm giác được sống lại cái thuở được dựa dẫm vào người thân mà chẳng phải nghĩ suy gì thế này. Cho tới khi tới cổng trường.

Chu Chí Hâm chào tạm biệt mẹ, nhìn bảng tên trường vô cùng hoành tráng trước mặt mình: Trường Trung học phổ thông Số 7.

Là một đứa trẻ bị tật nói lắp từ nhỏ, Chu Chí Hâm vẫn thường xuyên bị người khác cười nhạo, châm chọc, thậm chí là sỉ nhục bằng lời nói, đay nghiến bằng vũ lực. Mà mỗi lần bị bắt nạt như thế dù cho nhà trường hay gia đình có nỗ lực ra sao, anh vẫn luôn là người phải rời đi.

Không phải vì Chu Chí Hâm sai, mà vì anh là kẻ lạc loài. Một kẻ lạc loài bị người ta coi là thấp kém và hắt hủi.

Có lẽ, cũng bởi vì thế, Chu Chí Hâm từ nhỏ đã luyện được cách thích nghi với môi trường xung quanh nhanh nhất có thể. Nếu không, có lẽ, anh đã sớm chẳng thể tồn tại trong một xã hội phân chia đẳng cấp rõ ràng như này rồi.

Chu Chí Hâm của tuổi 19 đã có thể lặng lẽ lắng nghe sự khiêu khích của những tên choai choai đồng trang lứa mà không hề nổi nóng.

Chu Chí Hâm của tuổi 29 đã có thể thản nhiên mỉm cười với tên khách hàng khùng điên chế nhạo tật nói lắp của anh mà không hề phản pháo.

Chu Chí Hâm vẫn lén lút tự hào việc mình có thể "vô cảm" tới thế, việc mình có thể bình tĩnh đón nhận mọi giông bão của cuộc đời, và chấp nhận mọi đổi thay trong môi trường sống. Cũng giống như việc anh chấp nhận mình đã xuyên không, từ một người đàn ông thành niên 29 tuổi thành một thằng nhóc vị thành niên mới qua tuổi 19, chỉ trong vỏn vẹn mười phút đồng hồ.

Vậy nhưng, hẳn nhiên, có nhiều khi chính Chu Chí Hâm cũng chẳng thể làm chủ được cảm xúc của mình. Tựa như hiện tại đây, tự tận nơi cõi lòng anh, những cơn sóng mà Chu Chí Hâm từng vô số lần ép chặt xuống, lại một lần nữa quẫy đạp, khao khát được cuồn cuộn bốc lên xé nát trái tim thổn thức lắm vết sẹo ẩn, xé nát sợi dây thanh quản từ nhỏ đã chịu thương tổn, xé nát cả những bình yên bề mặt mà Chu Chí Hâm vẫn luôn giăng ra lừa mình dối người.

Khi nuối tiếc, nhớ thương và khao khát hoà quyện lại, thì còn đắng và đau hơn cả thuốc độc mụ phù thủy trao cho Bạch Tuyết.

"Này! Em học sinh kia, sắp tới giờ vào lớp rồi đấy! Còn ngẩn ra đó làm gì?"

Lời nhắc nhở của thầy chủ nhiệm Ngô đầu hói khiến Chu Chí Hâm sực tỉnh. Anh vội vàng chỉnh lại dây cặp trên lưng, vội vã cất bước vào trường.

Ngôi trường vẫn vậy, hệt như những gì còn đọng lại trong từng vệt kí ức loang lổ của anh.

Hàng cây,

Sân bóng,

Hành lang,

Tiếng nô đùa,

Mùi nắng vàng,

Và cả... bóng dáng của một cậu thiếu niên năm nào.

Chu Chí Hâm chớp mắt nhìn vị trí cuối lớp gần sát cửa ra vào trống không, trái tim co chặt lại, chẳng rõ nguyên nhân gì.

"Ai da, bạn học Chu... Chu... Chu... Chu... Chu... Chí Hâm của chúng ta đến rồi này!" Chẳng biết cậu học sinh nào hô lên đầu tiên, tất cả đám nam sinh lại bắt đầu cười ầm.

Chu Chí Hâm chuyển tầm nhìn khỏi chỗ trống nọ, lặng lẽ đi về chỗ ngồi trong trí nhớ của mình.

Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên.

Chỗ ngồi kia vẫn bỏ trống.

Qua bốn năm ngày, Chu Chí Hâm hoàn toàn tin tưởng việc mình xuyên không trở về mười năm trước. Mọi việc lại bắt đầu tái diễn tựa như khi xưa, bắt đầu ngày tháng học lại, cũng bắt đầu việc ôn thi đại học lại từ đầu. Điều này chẳng quá khó với anh. Chỉ duy nhất một điều khiến Chu Chí Hâm bận lòng, đó là điểm khác biệt duy nhất so với quá khứ – người kia không xuất hiện.

Chẳng thấy bóng dáng, cũng không có bất kì ai nhắc đến cái tên đó.

Tựa như cậu thiếu niên với đôi mắt long lanh và nụ cười ngọt ngào – bóng hình người khắc sâu trong từng mảnh hồi ức học đường của Chu Chí Hâm hoàn toàn chẳng tồn tại. Hay rằng tất cả những gì đã qua chỉ là giấc mộng ảo của riêng mình anh thôi?

Chu Chí Hâm bắt đầu hồ nghi chính những kí ức mình đang có.

Tận khi nhận được thông báo mở đơn cho Liên hoan nghệ thuật dành cho học sinh phổ thông toàn thành phố lần thứ 5, Chu Chí Hâm vẫn chẳng rõ lòng mình đang nghĩ gì.

Cảm thấy may mắn vì người kia không xuất hiện?

Hay là thất vọng vì chẳng thể gặp lại nhau?

Anh cũng chẳng rõ nữa.

"Mặc kệ lời bọn họ, cậu cũng xem qua chút đi!" Cô bạn lớp trưởng Từ Tư Ý vừa đưa tờ thông báo cho Chu Chí Hâm vừa dịu dàng an ủi cậu trước những tràng cười khiếm nhã của lũ con trai.

Chu Chí Hâm thôi nghĩ suy, ngẩm đầu lên, mỉm cười đáp lại cô: "Cảm... cảm ơn nhé!"

Từ Tư Ý cũng mỉm cười gật đầu với cậu một cái.

Trong vô thức, Chu Chí Hâm đột nhiên muốn hỏi người đối diện, liệu rằng trong lớp của bọn họ, ở vị trí bàn cuối sát cửa ra vào kia, có bạn học nào ngồi ở đấy không, nhưng rồi anh lại tự kìm lòng xuống.

Có những chuyện trên đời, cần biết rõ đáp án mới tốt. Nhưng cũng có những chuyện trên đời, biết quá rõ đáp án chỉ khiến người ta thêm khốn khổ mà thôi.

Cứ coi như người đó là ánh trăng sáng*, trên bầu trời long lanh của mình anh là đủ rồi. Thật hay giả. Có hay chăng. Nào đâu còn quan trọng!

Chu Chí Hâm gấp tờ giấy thông báo về việc mở đơn cho Liên hoan nghệ thuật năm nay, lặng lẽ đeo tai nghe, đi lên sân thượng của tòa nhà bỏ hoang – căn cứ địa trước kia của bọn họ.

Vốn dĩ, anh đã nghĩ, vì sợ câu chuyện lại lần nữa lặp lại, anh sẽ không đến đây nữa, sẽ không để người kia tìm thấy anh nữa, sẽ không để cho hai người có được lí do đối mặt với nhau. Chỉ là chẳng ngờ, tính tới tính lui, người kia còn chẳng hề xuất hiện.

Chu Chí Hâm ngồi trên bức tường gạch, đung đưa đôi chân trong không khí, cảm nhận được sự chới với hệt như bất cứ khi nào cũng có thể ngã nhào. Anh khép hờ hàng mi, lẳng lặng cất tiếng hát.

"Người nào nhìn thấy tôi, nên tôi chẳng thể vui vẻ ~~"

"Vũ trụ nhiều ngôi sao đến thế, khó tránh khỏi vài ngôi bị lãng quên ~~"

Bài hát rất dài, nhưng Chu Chí Hâm chỉ lặp đi lặp lại đúng hai câu hát này. Không có nghĩa lí gì cả, đơn giản vì muốn hát mà thôi.

Anh hát. Rất trôi chảy. Rất dịu dàng. Rất ấm. Rất êm.

Chẳng có chút dáng vẻ nào của một tên nói lắp cả.

Những gièm pha, những tiếng chế nhạo xung quanh đều đã bị vũ trụ nuốt chửng, chỉ còn lại mình Chu Chí Hâm ở đây, giữa ngân hà bao la, lặng lẽ tìm kiếm bóng hình ngôi sao cùng đồng hành với mình. Một ngôi sao dù có bị vùi lấp bởi trăm triệu những tinh thể lấp lánh khác, anh vẫn có thể tìm thấy được. Một ngôi sao sẵn sàng vượt cả vạn năm ánh sáng để đến bên Chu Chí Hâm.

Ngôi sao ấy, giờ ở đâu?

Sao lại chẳng thể tìm thấy bóng dáng nữa?

Anh thật lòng muốn tìm lại ngôi sao ấy, nhưng cũng sợ hãi đối mặt với ngôi sao ấy.

Sự mâu thuẫn đáng sợ trải qua bao ngày càng lúc càng bóp nghẹt trái tim sớm đã "vô cảm" của anh, biến những cảm xúc vô hình thành thứ hữu hình, vò nát nỗi nhớ mong, kỳ vọng cùng khao khát đã bị chôn vùi bấy lâu trong anh, ép thành loại chất lỏng nóng rẫy đổ dài xuống bên gò má.

"Hey!"

Âm thanh mơ hồ vang lên lẫn cùng với tiếng nhạc khe khẽ, cả người Chu Chí Hâm thoáng khựng lại.

"Hey!"

Lại một tiếng gọi nữa, cõi lòng Chu Chí Hâm bắt đầu gợn sóng.

"Chu Chí Hâm!"

Chu Chí Hâm mở bừng mắt ra, quay đầu lại nhìn.

Lần này, không còn là bóng tối, ngược lại, lại là từng luồng sáng rực rỡ.

Một dáng người cao gầy đứng giữa sân thượng hoang đầy cỏ dại, trên tay còn đang cầm một cuốn vở nâng cao, che đi ánh nắng chói chang rọi trên đỉnh đầu. Cậu đứng ngược nắng, tỏa ra ánh hào quang của ngân hà. Chu Chí Hâm căn bản nhìn không rõ gương mặt của người ấy, nhưng quá rõ ràng anh biết người đối diện là ai.

Trước mắt thoáng mờ nhòe, bóng hình kia giống như tan ra. Chu Chí Hâm cố gắng chớp mắt, bóng hình kia đã lại hợp lại.

Chu Chí Hâm không kìm nổi giọng mình, bật lên một tiếng gọi: "Tô Tân Hạo!"

Rất trôi chảy. Rất dịu dàng. Rất ấm. Rất êm. Tựa như đang hát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #苏朱