chương 7
07| Tập kích trong đêm
Editor: Vện
“Lang Tuấn Hiệp!” Đoàn Lĩnh vội lay gã, gọi tên gã, Lang Tuấn Hiệp không hề phản ứng, tuyết đọng trên tán tùng trút xuống người Đoàn Lĩnh.
Khoảnh khắc đó, Đoàn Lĩnh không còn hơi sức nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, nỗi sợ lấp đầy tâm trí, trong đầu chỉ còn một suy đoán, nhất định là gã bị lạnh bất tỉnh. Đoàn Lĩnh không giải thích được vết máu trên người Lang Tuấn Hiệp vì đâu mà có, cũng không biết gã đã làm gì, nhưng bất luận thế nào cũng phải giúp gã khỏe lên.
Nó gắng sức kéo Lang Tuấn Hiệp vào phòng, mệt bở hơi tai, Lang Tuấn Hiệp vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Đoàn Lĩnh gọi gã mấy lần, để tay trước mũi dò hơi thở, Lang Tuấn Hiệp vẫn thở đều, chỉ là màu môi vẫn tái.
Phải nhóm lửa, Đoàn Lĩnh vừa nghĩ vừa lật tung nhà mới, tìm được than củi và một cái lò đất, bèn nhóm lửa ngay trong phòng.
Trong phòng còn có chăn đệm, nó bèn chèn đệm cho Lang Tuấn Hiệp, bấy giờ mới phát hiện dưới người Lang Tuấn Hiệp toàn là máu.
Vết máu kéo dài từ trong phòng ra đến cửa, để lại vệt đỏ bắt mắt trên nền tuyết. Máu nhỏ từ cửa chính, rải dọc con hẻm, ngã rẽ, kéo ra ngoài phố.
Đoàn Lĩnh lục lọi trên người Lang Tuấn Hiệp, không có thuốc trị thương, chỉ có một túi vải nhỏ cất giấy khai sinh của nó. Làm sao bây giờ? Mặt Lang Tuấn Hiệp trắng bệch, hiển nhiên yếu vô cùng, còn sốt cao, Đoàn Lĩnh lấy một mẩu bạc chạy ra ngoài mời đại phu.
Bị bệnh phải mời đại phu đến xem bệnh bốc thuốc, lúc còn ở Đoàn gia, mọi người xem nó là chân chạy vặt, thường sai nó đến hiệu thuốc.
Thượng Kinh về đêm ẩn chứa một sức mạnh thần bí, trời buốt giá, Vũ Độc chẳng biết xuất hiện từ khi nào, mặc áo bông rách rưới, đội mũ rộng vành, ngón tay kẹp dao găm xoay tới xoay lui, đi qua từng nhà, thỉnh thoảng nghiêng đầu lắng nghe.
Một người áo đen đi sau y, nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh.
Vũ Độc, “Phát hiện manh mối cũng không được tự ý hành động.”
Người áo đen cười lạnh, nói, “Vũ Độc! Đừng quên, tướng quân chỉ phái ngươi đến hỗ trợ ta! Đã mang thương tích còn có thể chạy đi đâu chứ?”
“Nào dám tranh công với Chúc huynh, nếu chê ta phá hư chuyện tốt thì cứ tự đi tìm người.” Vũ Độc nói.
Người áo đen thoáng nhìn Vũ Độc, cười gằn, không nói tiếng nào, xoay người đi, giấu mình vào Thượng Kinh.
Vũ Độc trầm ngâm một lát, nhìn nơi xa, đi đến hướng chợ.
Đoàn Lĩnh gõ cửa sau Vinh Xương Đường, nghiêng mình chạy vào.
“Đại phu đi khám bệnh tại nhà rồi, bị gì?”
“Chảy máu!” Đoàn Lĩnh cầu xin, “Không nhúc nhích! Chừng nào đại phu về?”
“Vết thương gì?” Ông chủ mất kiên nhẫn hỏi, “Nam hay nữ? Nhiêu tuổi?”
Đoàn Lĩnh vừa nói vừa ra dấu, lo sốt vó, ông chủ giương đôi mắt lờ đờ, chỉ nói với nó đại phu không có ở đây, đang uống rượu cách đây hai con đường thì ở phố Đông có một ca khó sinh, đại phu xách hòm thuốc đến xem rồi. Còn tới nhà nào thì ông chủ cũng không rõ.
Đoàn Lĩnh sắp nổi điên, ông chủ vẫn bình chân như vại, nói, “Không sao không sao, ta lấy cho nhóc kim sang dược, trộn với vài vị thuốc lành da lưu thông máu, mang về sắc uống, hạ sốt là khỏe…”
Ông chủ loạng choạng lên lầu chế thuốc, Đoàn Lĩnh đứng ngồi không yên, đứng sau quầy, nhớ có ai từng nói nhân sâm trị bách bệnh, bèn bắc ghế, leo lên tủ thuốc tìm nhân sâm.
Lúc này, ngoài cửa vang tiếng gõ.
“Có ai không?” Một giọng trầm khàn.
Đoàn Lĩnh một tay cầm đèn, một tay cầm củ sâm già, chần chừ không lên tiếng. Cửa kẽo kẹt mở ra, rõ ràng đã khóa, không biết vị khách kia làm sao vào được, Đoàn Lĩnh rón rén leo xuống, cất ghế, để đèn lại chỗ cũ, từ sau quầy nhìn quanh.
Người vào là một thanh niên trẻ, người bám đầy tuyết, tay trái đặt trong ngực áo như đang cầm thứ gì, tay phải lộ ra ngoài, bị lạnh đỏ ửng.
Ngón tay thanh niên kia thuôn dài, nghiêng người gác khuỷu tay lên quầy, cúi đầu quan sát Đoàn Lĩnh, nhìn vào mắt nó, Đoàn Lĩnh quá nhỏ, đứng sau quầy chỉ lộ ra nửa gương mặt, chợt nhận ra cảm giác uy hiếp.
Gương mặt thanh niên kia gầy gò, mắt sâu, xương gò má hiện rõ, da ngăm, đôi mày vừa rậm vừa đen như lối chữ thảo, sườn mặt dưới cổ có hình xăm màu mực, trông như mặt nghiêng của loài thú nào đó.
“Đại phu đâu?” Thanh niên kia lạnh nhạt nói, nhịp tay, giữa ngón tay kẹp một hạt châu vàng óng, Đoàn Lĩnh bị hạt châu đẹp đẽ kia thu hút, sửng sốt nhìn hạt châu vàng, lại nhìn thanh niên kia. Thanh niên dùng ngón trỏ và ngón giữa xoay một cái, hạt châu quay vòng vòng trên bàn thuốc.
“Đại phu… đi đỡ đẻ rồi.” Mắt Đoàn Lĩnh không thể dứt khỏi hạt châu, đáp, “Phố Đông… có một ca khó sinh.”
Thanh niên kia ngoắc tay, hạt châu lăn tới trước mặt Đoàn Lĩnh.
Thanh niên ra dấu tự cầm đi, nói, “Trừ ca khó sinh, hôm nay còn ai khác đến tìm đại phu không?”
“Không.” Đoàn Lĩnh đáp không cần nghĩ.
Nó cảm nhận được mùi nguy hiểm toát ra từ người này, cũng không dám cầm hạt châu, sợ có gì đó khác thường, chịu khổ từ nhỏ khiến nó cực kỳ cảnh giác.
“Đại phu là cha ngươi à?”
“Không phải.” Đoàn Lĩnh lùi về sau, quan sát thanh niên kia.
“Đang cầm gì đấy?” Thanh niên lại chú ý đến dược liệu trong tay Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh đương nhiên không dám nói là trộm được, bèn mở ra cho y xem, “Nhân sâm cho sản phụ.”
Thanh niên kia im lặng một lúc, Đoàn Lĩnh sợ ông chủ xuống vạch trần mình nói dối, liền hỏi, “Còn gì nữa không?”
“Không.” Thanh niên kia nhoẻn nụ cười gian xảo, một tay đặt lên quầy, ngón tay gõ nhịp theo tiết tấu, hạt châu vàng lập tức bung ra, hiện nguyên hình là một con rết lưng vàng kim, bụng ngũ sắc.
Con rết bò đến Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh sợ hét toáng lên, thanh niên kia lại mỉm cười, vươn tay lấy con rết, biến mất ngoài trời tuyết.
Đoàn Lĩnh vội chạy lên lầu, thấy ông chủ cầm một túi thuốc, gục đầu vào hộc tủ, xỉn quắc cần câu, tảng đá đè trong lòng rơi xuống, nó khẽ khàng lấy túi thuốc, tự tìm thêm kim sang dược, men theo đường cũ về nhà.
Tuyết lớn đã lấp đi dấu máu của Lang Tuấn Hiệp, đường đêm rộng thênh thang, ngựa còn đứng ngoài cửa, Đoàn Lĩnh thấy nó lạnh run cầm cập, liền dắt nó vào chuồng ngựa sân sau, bốc cỏ khô cho nó ăn, nói với nó, “Chờ xíu ta quay lại.”
Đoàn Lĩnh vừa mới xoay người đã bị một bàn tay tóm lấy, định há miệng la lên, lập tức bị một bàn tay khác bịt miệng.
“Ưm… ưm…” Đoàn Lĩnh giãy dụa, lực tay của người sau lưng rất mạnh, gác lưỡi dao sáng loáng lên cổ, con ngươi Đoàn Lĩnh mở to, không dám lộn xộn.
Sau lưng vang lên tiếng đàn ông, “Lang Tuấn Hiệp đâu?”
Đoàn Lĩnh nhìn ảnh phản chiếu trên lưỡi dao, thấy mình bị một thích khách mặc trang phục đi đêm bắt giữ, lúc này nó cực kỳ bình tĩnh, ngậm miệng không nói tiếng nào.
“Chỉ đường! Gã ở đâu?! Nếu không giết mày!” Thích khách kia thấp giọng đe dọa.
Đoàn Lĩnh chỉ hướng sân sau, thầm nghĩ cách dụ thích khách đi nơi khác, hoặc hô lên để Lang Tuấn Hiệp cảnh giác. Một tay thích khách bóp cổ Đoàn Lĩnh, đi theo hướng nó chỉ, đường đóng băng trơn trợt, lúc qua hành lang, Đoàn Lĩnh đột ngột cắn mạnh vào tay thích khách.
Thích khách không đề phòng, bị cắn trúng ngón út, đau đến mức quát lên, trở tay rút đao đánh Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh ngã xuống đất, thừa cơ bỏ chạy, thích khách đuổi sát đằng sau, biết nó muốn tìm người cứu, liền thong thả bám theo.
Đoàn Lĩnh lại quá thông minh, không chạy đến chỗ Lang Tuấn Hiệp mà chạy dọc hành lang, đập cửa gỗ va vào nhau rầm rầm, hô to, “Giết người! Giết người!” Sau đó phóng đến chuồng ngựa, cố dụ thích khách ra khỏi đây, sợ Lang Tuấn Hiệp bị phát hiện.
Thích khách vốn muốn lợi dụng Đoàn Lĩnh tìm đến chỗ Lang Tuấn Hiệp, thấy Đoàn Lĩnh chạy ra ngoài, thầm nghĩ không ổn, bèn vọt lên phía trước, ngón tay sắp chạm đến sau cổ Đoàn Lĩnh…
Sau cây cột, một mũi kiếm lóe sáng vung ra, thích khách nâng dao đỡ, “keng” một tiếng, dao găm gãy đôi, một chiêu kiếm tung ra như chớp, Lang Tuấn Hiệp mặt tái mét, hơi thở suy yếu, cầm kiếm lảo đảo đâm hướng thích khách, nhưng bước chân gã không có sức, kiếm đâm chệch nửa tấc.
Thích khách né được cú đâm vào bụng, Lang Tuấn Hiệp bước hụt một bước, trước mắt tối sầm, ngã xuống tuyết, Đoàn Lĩnh hét một tiếng, quay đầu chạy ngược lại, nằm lên lưng Lang Tuấn Hiệp.
Thích khách cười lạnh, tiến lên đá bay trường kiếm văng dưới đất, xách áo Đoàn Lĩnh, đấm vào mặt nó. Mặt Đoàn Lĩnh như sắp lệch qua một bên, vừa quay lại thì ăn thêm một đấm vào mắt, trong đầu chỉ còn nghe ù ù, mắt nổ đom đóm, ngã ra đất.
Thích khách túm tóc Lang Tuấn Hiệp, bắt gã ngửa đầu, rút con dao khác kề ngay cổ gã.
“Lý Tiệm Hồng đang ở đâu?” Thích khách thấp giọng hỏi.
“Đừng giết thằng bé, ta sẽ cho ngươi biết…”
Môi Lang Tuấn Hiệp khẽ động đậy, thều thào.
Đoàn Lĩnh ngọ ngoạy, cảm giác như hai mắt bị đánh lọt vào óc, dù là thế, nó vẫn cố hết sức bắt lấy thanh kiếm dưới đất.
Thích khách thật sự đã đánh giá thấp khả năng chịu đòn của Đoàn Lĩnh, trước bờ vực sống chết, con người có thể ngoan cường đến mức nào liên quan mật thiết với cuộc sống trước đó. Đoàn Lĩnh cực khổ từ nhỏ, bị chọi gạch, bị đấm đá, đã luyện ra được bản lĩnh chịu đòn, biết mỗi khi bị đánh phải cố tránh mũi và huyệt thái dương, dùng mắt mà đỡ đòn.
Thích khách bước lên từng bước, trong mắt Lang Tuấn Hiệp phản chiếu cảnh Đoàn Lĩnh nhặt thanh kiếm của gã, liều mình xông tới…
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, thích khách vừa định xoay lại thì bị Đoàn Lĩnh đâm một kiếm vào sau gáy. Kiếm bén vang lên âm thanh rất khẽ, thích khách bị ghim xuống đất.
“Ta…”
Đồng tử của thích khách giãn ra, hoàn toàn không tin được mình lại chết trong tay một thằng nhóc gầy gò yếu ớt, một tay cào tuyết, khí quản đã bị đâm thủng, bỏ mạng.
Hơi thở của thích khách biến mất, đất trời chỉ còn hoa tuyết mịt mù, đây là lần đầu tiên Đoàn Lĩnh giết người, trên tay và mặt nó toàn là máu, không thể tin nhìn thích khách, bò đến gần Lang Tuấn Hiệp, chui vào ngực Lang Tuấn Hiệp.
Lang Tuấn Hiệp nhắm mắt, ôm Đoàn Lĩnh vào lòng, Đoàn Lĩnh sợ hãi quay đầu nhìn, thích khách chết không nhắm mắt, hai mắt vẫn mở to trừng bọn họ, Lang Tuấn Hiệp nâng tay che mắt Đoàn Lĩnh, không muốn nó nhìn.
Nửa canh giờ sau.
“Kẻ nào?!”
Diều hâu lượn trên bầu trời, quan binh tuần tra phát hiện một người đàn ông trẻ giục ngựa lao nhanh, người kia huýt vài tiếng phía trạm gác, nhưng chỉ nghe tiếng gió tuyết, không ai trả lời.
Quan binh ngày càng đông, thả chim truyền tin cho các trạm gác khác, lính từ bốn phương tám hướng ùa đến vây bắt, người đàn ông kia nhảy lên nóc nhà, lẩn vào hẻm nhỏ, lợi dụng tuyết lớn cắt đuôi truy binh. Vừa ra đầu hẻm đã đụng truy binh núp sẵn.
Người kia không dám ham chiến, lập tức tút lui, bước chân nhẹ như bèo trôi trên nước, chỉ để lại vài dấu vết mờ nhạt trên tuyết, không ngờ phía trước đã có quan binh vây kín, lần lượt giương cung, nhưng thế trận còn chưa thi triển xong, người đàn ông nọ đã xoay một vòng, trong vạt áo phóng ra vô số ám khí nhỏ như râu bắp.
Vệ binh tuần tra phóng ngựa giết đến, giận dữ quát, “Kẻ nào dám làm càn trong thành!”
Lúc ngựa sắp tông trúng người đàn ông kia, người nọ vội cởi mũ rộng vành, ném đi, vệ binh ngã ngựa. Mũ bay một vòng rồi quay lại theo quán tính, người đàn ông kia bắt lấy, đội lên đầu, không nói gì, lại ẩn mình vào hẻm nhỏ, không còn dấu vết.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, kỵ binh đi gõ cửa từng nhà tìm vây cánh kẻ quấy rối.
Đoàn Lĩnh vào phòng nhóm lửa, đặt Lang Tuấn Hiệp nằm trên giường, bôi kim sang dược cho gã, lại cắt nhỏ nhân sâm bỏ vào ấm nấu.
“Nhân sâm lấy đâu ra?” Lang Tuấn Hiệp nhắm mắt, hỏi.
“Trộm trong hiệu thuốc.” Đoàn Lĩnh hỏi, “Tại sao có kẻ đến giết người? Là kẻ xấu hả?”
Lang Tuấn Hiệp đáp, “Mười hai ngày trước, ta vào thành Hồ Xương làm việc, bị thích khách Vũ Độc phát hiện bám đuôi. Định mượn cơ hội giết y, nhưng tên kia quá xảo quyệt, ta trúng liên hoàn kế của y, đánh một trận trọng thương, ta dùng hết khả năng mới cắt đuôi được y dưới núi A Nhĩ Kim.”
“Y là… tên áo đen đã chết kia hả?” Đoàn Lĩnh hỏi.
“Không.” Lang Tuấn Hiệp nhắm mắt đáp, “Tên áo đen ngoài kia là Chúc, là thành viên của Ảnh đội nước Trần, từ trước đến nay Ảnh đội và Vũ Độc không ưa nhau, chắc muốn đuổi theo ta đến Thượng Kinh độc chiếm công to, không ngờ lại sơ sót chết dưới tay con.”
Thì ra Lang Tuấn Hiệp không có ý đón nó, là làm việc, thành Hồ Xương ở đâu nhỉ? Đoàn Lĩnh ôm một bụng nghi vấn, vừa định hỏi, Lang Tuấn Hiệp lại nói, “Giấu xác chết trong chuồng ngựa đi, lấy cỏ che lại, xúc tuyết lấp vết máu, thay quần áo luôn.”
Đoàn Lĩnh còn sợ, nhưng nó vẫn làm theo lời Lang Tuấn Hiệp, cái xác vẫn mở mắt trừng trừng, không biết buổi tối có biến thành ma đến đòi mạng nó không. Xong việc, cởi áo dính đầy máu, vừa mặc áo đơn, chợt nghe ngoài cửa có tiếng vó ngựa.
“Tuần ti sử làm việc! Mau mở cửa!” Một vệ binh đứng ngoài hô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro