chương 4
04| Lớp học
Editor: Vện
Đoàn Lĩnh vội xoay người chạy.
Lang Tuấn Hiệp khoác áo ngoài, chân trần bước ra, Đoàn Lĩnh đóng cửa phòng cái rầm.
Lang Tuấn Hiệp đẩy cửa vào, Đoàn Lĩnh nằm trên giường giả bộ ngủ, Lang Tuấn Hiệp dở khóc dở cười, qua chậu nước vắt khăn, ném áo xuống đất, chà lau thân mình trần trụi. Đoàn Lĩnh hé mắt lén nhìn mỗi cử động của Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp nghiêng người, như đang nén xuống xao động nào đó, khăn ướt trùm lên thứ đang ngẩng đầu, bắt nó nghe lời.
Cửa sổ thấp thoáng bóng người.
“Ta ngủ, không qua đó.” Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói.
Tiếng bước chân xa dần, Đoàn Lĩnh trở mình, quay mặt vào tường. Lát sau, Lang Tuấn Hiệp mặc quần, chui vào chăn, lồng ngực dán vào lưng Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh xoay người, Lang Tuấn Hiệp vươn tay ra để nó gối lên, Đoàn Lĩnh yên tâm, ngủ trong lòng Lang Tuấn Hiệp.
Cảm xúc làn da, mùi hương dễ ngửi của Lang Tuấn Hiệp khiến nó mơ thấy mình quay về mùa đông phương Nam, được một người ấm áp như mặt trời ôm vào lòng.
—o0o—
Đêm đó, Tây Xuyên mưa lất phất, màn mưa che khuất bầu trời.
Ánh nến rọi lên cửa sổ, soi sáng hành lang, hai bóng người chầm chậm đi dưới hành lang, theo sau là hai hộ vệ.
“Bị hai vạn binh mã bao vây mà vẫn chạy thoát à.”
“Đừng lo, ta đã tung lưới bủa vây, chặn đường đến Lương Châu, Đông Bắc, trừ khi hắn có thể mọc cánh, bằng không đừng hòng thoát khỏi núi Tiên Ti.”
“Ta đã nói rồi, giao cho bọn họ không ổn đâu, tên ấy chinh chiến ở tái ngoại nhiều năm, rành địa hình, một khi đã lẩn vào núi rừng thì đến cái bóng cũng không bắt được!”
“Vị trên ngai cao kia đã lẩm cẩm từ lâu rồi, chẳng màng chính sự, Tứ hoàng tử là con ma bệnh, ta và ngươi mà ra tay thì không ai còn đường lui nữa. Dù cho hắn có quay về cũng sẽ bị giáng tội bỏ nhiệm vụ, đừng bảo là Triệu tướng quân sợ rồi nhé?”
“Ngươi!”
Người được gọi là “tướng quân” mặc quân phục chỉnh tề, chính là trụ cột của nhà Nam Trần, Thiên hạ binh mã Đại nguyên soái Triệu Khuê.
Đứng song song với ông ta là một người đàn ông mặc áo quan đỏ tía, hàm nhất phẩm, thân phận vô cùng cao quý.
Bóng hai người phản chiếu lên bức bình phong, cả hai đều im lặng, hai hộ vệ sau lưng họ đứng khoanh tay, cũng trầm mặc.
Trên cổ thích khách bên trái xăm hình hổ trắng, đội mũ rộng vành che nửa mặt, khóe miệng vẽ một đường cong như nụ cười, lại như chẳng phải.
Hộ vệ bên phải rất cao, phải đến chín thước, toàn thân chỉ lộ ra hai con mắt, hai tay cũng mang găng, khoác áo che kín mặt, ánh mắt sắc lạnh nham hiểm thi thoảng liếc nhìn, không tập trung.
Triệu Khuê lạnh lùng nói, “Nhất định phải cho người chặn đường hắn, hiện giờ chúng ta ở ngoài sáng, hắn trong tối, đêm dài lắm mộng, trì hoãn e sẽ có biến.”
Người đàn ông cao quý đáp, “Ngoài Ngọc Bích Quan không phải nơi chúng ta có thể điều binh, trước mắt chỉ có thể chờ hắn tự xuất hiện thôi.”
Triệu Khuê thở dài, “Nếu hắn nương nhờ người Liêu, mượn binh quay về thì không còn đơn giản như bây giờ đâu.”
“Vua Liêu sẽ không cho hắn mượn binh.” Người đàn ông cao quý nói, “Bên Nam Viện đã sắp xếp ổn thỏa, hắn sẽ chết trước khi đến được kinh thành.”
“Chớ xem thường hắn.” Triệu Khuê xoay người, hướng mặt ra khoảnh sân mưa rả rích, tóc mai đã nhuốm màu sương gió, nhìn đối phương, gằn từng chữ, “Dưới trướng Lý Tiệm Hồng có một thằng lai căng, là con của người Hán và người Tiên Ti. Dù không rõ lai lịch nhưng theo ta đoán, đó chính là người mà ngươi tìm kiếm bao lâu nay. Thằng con lai ấy đến không thấy hình đi không thấy bóng, thậm chí không ai biết tên họ, chính là quân cờ đắc lực núp trong bóng tối của Lý Tiệm Hồng.”
“Nếu thật như vậy…” Người đàn ông cao quý nói, “Có lẽ Vũ Độc và Xương Lưu Quân đã từng gặp tên đó, dù sao đi nữa, trên đời chẳng có mấy ai là đối thủ của họ. Đã từng nghe danh tên này chưa?”
Hộ vệ che mặt đáp, “Không biết tên, chỉ biết người, có người gọi là Khách Vô Danh, tội ác đầy mình, khó sai khiến, hẳn là không mặc cho Lý Tiệm Hồng sai phái.”
Triệu Khuê hỏi, “Tội ác gì?”
“Phản bội môn phái, giết thầy giết cha, bán đứng đồng môn, trời đất khó dung, ra tay độc ác, chưa bao giờ chừa người sống.” Hộ vệ che mặt nói, “Thanh Phong tắm máu, một kiếm lìa đời chính là hình dung về gã.”
“Cũng là hạng tầm thường trong giới thích khách thôi.” Người đàn ông cao quý nói.
“Một kiếm lìa đời.” Hộ vệ che mặt trầm giọng nói, “Cũng có nghĩa không nghe ai sai phái, nhiệm vụ của thích khách là giết người, người không liên quan sẽ không đụng đến.”
“Dù cho giết lầm người, gã này cũng chẳng thèm chớp mắt.” Hộ vệ che mặt nói.
“Nếu ta nhớ không lầm.” Người đàn ông cao quý nói, “Lý Tiệm Hồng đang nắm giữ Trấn Sơn Hà, có Trấn Sơn Hà, tên đó sẽ nghe lệnh hắn.”
Hộ vệ che mặt nói, “Lý Tiệm Hồng thật sự đang giữ Trấn Sơn Hà, nếu muốn, hắn có thể dùng nó ra lệnh cho mọi người.”
“Thôi.” Triệu Khuê cắt ngang cuộc nói chuyện.
Trong sân lại im lặng, hồi lâu sau.
“Vũ Độc.” Triệu Khuê lên tiếng.
Thích khách đội mũ rộng vành đáp lời.
“Tối nay lên đường.” Triệu Khuê nói, “Bất kể ngày đêm, phải tìm bằng được Lý Tiệm Hồng, tìm thấy cũng không được ra tay, ta sẽ phái người đi theo ngươi, sau khi chuyện thành công thì mang kiếm và đầu người về cho ta.”
Thích khách nhếch khóe môi, chắp tay, xoay người rời đi.
Xe ngựa từ cổng sau phủ tướng quân chạy ra hẻm, phiến đá ướt phản chiếu ánh đèn phương xa.
“Ngươi thấy kiếm Thanh Phong bao giờ chưa?” Người đàn ông cao quý hỏi.
“Ai từng thấy kiếm Thanh Phong đều đã chết.” Hộ vệ che mặt đăm chiêu, vung roi ngựa, lái xe hộ tống người đàn ông.
“Theo ngươi thấy.” Người đàn ông tựa giường gấm trong xe, thuận miệng hỏi, “Vũ Độc và Khách Vô Danh, ai hơn ai?”
Hộ vệ che mặt đáp, “Vũ Độc có vướng bận, Khách Vô Danh thì không. Thứ vướng bận của Vũ Độc là thói háo thắng, thua thì không cam lòng, Khách Vô Danh thì không.”
“Không có vướng bận à?” Người đàn ông cao quý hỏi.
“Người không có ai để quan tâm, không bị thứ gì trói buộc mới xứng là thích khách.” Hộ vệ che mặt thản nhiên nói, “Muốn lấy mạng người khác, trước hết phải mặc kệ tính mạng mình. Nếu dây vào tình cảm nam nữ, thích khách sẽ không tự chủ mà yêu quý tính mạng, không dám liều mạng, đó là thất bại. Nghe nói Khách Vô Danh không có người thân, không giết người vì công danh, cũng không vì phần thưởng, đối với gã, giết người là niềm vui, điểm này thì hơn hẳn Vũ Độc.”
Người đàn ông lại hỏi, “Ngươi so với Vũ Độc thì sao?”
Hộ vệ che mặt thản nhiên nói, “Mong được giao chiến với y một lần.”
“Đáng tiếc không có cơ hội đó.” Người đàn ông tao nhã nói.
Hộ vệ không trả lời.
“Thế, ngươi so với Lý Tiệm Hồng thì sao?” Người đàn ông lại thuận miệng hỏi.
“Dừng!”
Hộ vệ che mặt kéo cương, vén màn xe để người đàn ông kia bước xuống, ngoài cổng phủ treo đèn lồng dán chữ Mục.
Thừa tướng đương triều nhà Nam Trần – Mục Khoáng Đạt.
“Bốn người thuộc hạ, Vũ Độc, Khách Vô Danh và Trịnh Ngạn phải cùng bắt tay.” Hộ vệ che mặt đáp, “Mới có hy vọng đánh một trận với Tam vương gia.”
—o0o—
Hôm sau, ánh dương rực rỡ, kinh thành sau mưa tuyết biến thành một tác phẩm điêu khắc, viện Quỳnh Hoa như cảnh thần tiên, tỳ nữ dâng bữa sáng, nói, “Phu nhân mời Lang đại nhân ăn xong rồi sang trò chuyện.”
“Khỏi.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Nay có việc bận, nấn ná lâu ngày cũng không tiện, thay ta nói lại với phu nhân, cảm tạ thịnh tình.”
Tỳ nữ đi, Đoàn Lĩnh lại hỏi, “Chúng ta đi dạo phố hả?”
Lang Tuấn Hiệp gật đầu, nói, “Ra ngoài không được nhiều lời.”
Đoàn Lĩnh gật đầu, nghĩ đêm qua hình như nó đã quấy rầy Lang Tuấn Hiệp, lại không biết gã làm gì trong phòng kế bên, không dám nói lung tung, may mà Lang Tuấn Hiệp như đã quên mất chuyện này, ăn sáng xong liền dắt Đoàn Lĩnh ra từ cửa sau.
Có chiếc xe ngựa đậu bên ngoài, màn xe cuốn lên, là Đinh Chi ngồi trong đó, Đinh Chi nói, “Mới ở có một đêm mà, lại tính đi đâu? Chẳng phải nói ở luôn không đi nữa à? Lên đây.”
Lang Tuấn Hiệp dắt tay Đoàn Lĩnh, như đang do dự, Đoàn Lĩnh kéo tay Lang Tuấn Hiệp, muốn đi.
Lang Tuấn Hiệp nói với người trong xe, “Không dám làm phiền, có chuyện cần làm.”
Đinh Chi đành từ bỏ, Lang Tuấn Hiệp dắt Đoàn Lĩnh vào phố xá sầm uất, Đoàn Lĩnh nhìn hàng quán đến hoa mắt. Lúc này, Thượng Kinh là nơi tập kết hàng của toàn phương Bắc, ba thành, bốn mươi mốt tộc người Hồ đều chuyển hàng hóa về đây, lại sắp đến sinh nhật của Hoàng thái hậu Đại Liêu, Nam Trần phái sứ giả đến dâng lễ, trên đường tấp nập người qua kẻ lại, đồ cổ quý giá, châu báu, dược liệu, phấn son, trang sức… muôn màu rực rỡ.
Đoàn Lĩnh nhìn cái gì cũng muốn ăn, nhất là thịt tẩm bột chiên năm xưa từng thấy mà không thể ăn ở Thượng Tử. Lang Tuấn Hiệp mua cho Đoàn Lĩnh hai bộ quần áo mới, lại vào tiệm sách mua bút, mực, giấy, nghiên.
“Người mua viết chữ hả?” Đoàn Lĩnh tò mò hỏi.
Ông chủ đặt từng món lên quầy, nghiên Đoan Châu, mực Huy Châu, bút Hồ Châu, giấy Tuyên Châu.
“Cho con dùng.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Để đọc sách viết văn, nếu không sẽ muộn.”
“Công tử thật tinh mắt.” Ông chủ cười nói, “Những thứ này đều là vật phẩm tốt nhất thương nhân phương Bắc mang đến hồi năm ngoái, nhưng mà không đủ giấy, chờ ta sang tiệm khác lấy thêm mười hai xấp cho hai vị nhé.”
“Người Liêu không chú ý nhiều thế đâu.” Lang Tuấn Hiệp thuận miệng nói, “Cũng chỉ muốn lấy tiền thôi, lấy đi, mai ta đến nhận.”
“Mắc quá à.” Đoàn Lĩnh xót tiền thay Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp vừa vung tay đã chi một đống tiền.
Lang Tuấn Hiệp nói, “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc*, bản lĩnh đọc sách viết văn chính là báu vật vô giá.”
*Hai câu trích từ một bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng nhằm khuyến khích việc học, có nghĩa: Trong sách có nhà lầu vàng, trong sách có dung nhan như ngọc.
“Ta được đi học hả?” Đoàn Lĩnh hỏi.
Lúc còn ở Nhữ Nam, nó thấy trẻ con đi học cũng ôm lòng hâm mộ, lại chưa bao nghĩ sẽ có ngày mình được đến trường đọc sách, cõi lòng ngập tràn vui sướng, đồng thời sinh lòng cảm kích, dừng bước, ngơ ngẩn nhìn Lang Tuấn Hiệp.
Lang Tuấn Hiệp hỏi, “Sao vậy?”
Tâm tư Đoàn Lĩnh rất phức tạp, nói, “Ta phải báo đáp người thế nào đây?”
Lang Tuấn Hiệp nhìn Đoàn Lĩnh, cảm thấy nó thật đáng thương, ánh mắt dịu đi, miễn cưỡng cười, nghiêm túc nói, “Đến trường đọc sách là chuyện hết sức bình thường, con không cần báo đáp ta. Ngày sau sẽ có người con cần báo đáp.”
Mua hết giấy bút, ăn đồ ăn vặt, Lang Tuấn Hiệp còn mua cho Đoàn Lĩnh một cái lò sưởi tay, một chiếc túi vải thêu hoa, cất miếng ngọc bán nguyệt vào túi, nhét vào trong áo.
“Dù thế nào cũng không được làm mất vật này.” Lang Tuấn Hiệp dặn, “Nhớ kỹ đấy.”
Lang Tuấn Hiệp dẫn Đoàn Lĩnh đi dọc phố phường đông đúc, rẽ sang một con phố khác rất yên tĩnh, mấy ngôi nhà ven đường đều mang phong cách cổ xưa, tường trắng ngói đen, trên ngói đọng tuyết, vô cùng giản dị, cây bách cây tùng trong sân bị tuyết phủ trắng xóa, có tiếng trẻ con lanh lảnh.
Đoàn Lĩnh nghe thấy liền phấn chấn, từ lúc đi theo Lang Tuấn Hiệp, đã rất lâu rồi không gặp bạn cùng tuổi, suốt ngày phải tuân lễ nghi, không thể lăn lê nghịch bùn đất như ở thành Nhữ Nam, không biết trẻ con Thượng Kinh thường chơi cái gì.
Lang Tuấn Hiệp dắt Đoàn Lĩnh vào một ngôi nhà, tuyết trong sân đã được quét sạch, có ba đứa nhóc cao hơn nó cả cái đầu đứng cách đó mười bước, cầm mũi tên ném vào một chiếc bình. Nghe tiếng bước chân, mấy thằng nhóc quay lại nhìn Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh hơi sợ, nép vào Lang Tuấn Hiệp.
Lang Tuấn Hiệp không đứng lại, dẫn nó vào sảnh, trong sảnh có một ông lão râu tóc hoa râm đang ngồi uống trà.
“Đứng đây chờ ta một lát.” Lang Tuấn Hiệp nói.
Đoàn Lĩnh khoác áo choàng xanh đậm, đứng dưới hành lang, Lang Tuấn Hiệp vào phòng, bên trong vang tiếng nói chuyện. Đoàn Lĩnh đứng thả hồn, chợt thấy sau cây cột có một thằng nhóc đang quan sát mình, trước cái chuông có một đứa, đằng xa cũng có không ít trẻ con khoảng tám, chín tuổi nhìn Đoàn Lĩnh, nhỏ giọng bàn tán, có đứa muốn đến bắt chuyện với nó, lại bị thằng nhóc cao nhất cản lại.
Nó đứng dưới chuông, hỏi Đoàn Lĩnh, “Ngươi là ai?”
Đoàn Lĩnh nhẩm trong đầu: Ta là Đoàn Lĩnh, cha ta là Đoàn Thịnh… Ngoài miệng lại im re, chợt có linh cảm sắp gặp rắc rối.
Thấy Đoàn Lĩnh sợ người lạ, đám trẻ con phá ra cười, Đoàn Lĩnh không biết chúng cười cái gì, nhưng vẫn nổi giận.
“Từ đâu tới?” Thằng nhóc kia cầm côn sắt, nhịp vào tay, bước đến.
Đoàn Lĩnh theo bản năng muốn chạy, thằng nhóc kia lại chụp vai nó, cậy mạnh kéo nó vào lòng, dùng côn sắt nâng cằm Đoàn Lĩnh, bắt nó ngẩng đầu, trêu, “Mấy tuổi?”
Đoàn Lĩnh muốn né nhưng lần nào cũng bị thằng nhóc kia bắt lại, khó khăn lắm mới đẩy ra được, nó cũng không dám chạy, vì Lang Tuấn Hiệp đã dặn đứng đây chờ, nó phải chờ.
“Ê.” Thằng nhóc kia cao hơn Đoàn Lĩnh cả cái đầu, mặc trang phục người phương Bắc, khoác áo lông sói, đội mũ đuôi cáo, con ngươi đen láy lấp lóe ánh xanh, da ngăm đen, đứng trước mặt Đoàn Lĩnh, mang khí thế của sói con sắp trưởng thành.
“Cái gì đây?” Thằng nhóc đưa tay lên cổ Đoàn Lĩnh, kéo ra chiếc túi vải luồn qua sợi dây đỏ, Đoàn Lĩnh lại tránh.
“Qua đây coi.” Thằng nhóc thấy Đoàn Lĩnh chỉ nhịn mà không nổi đóa, cứ như đấm vào bông, không thú vị gì cả, liền vỗ mặt nó, “Hỏi sao không trả lời, bị câm hả?”
Đoàn Lĩnh nhìn thằng nhóc kia, siết nắm tay, mắt lóe ánh sáng hung dữ. Trong mắt thằng nhóc, Đoàn Lĩnh chỉ là công tử bột của gia đình giàu có nào đó, đánh một côn là sẽ khóc kêu cha gọi mẹ, nhưng trước khi ra tay, thằng nhóc muốn vờn nó thêm lát nữa…
“Cái gì đây?” Thằng nhóc đến gần, vươn tay giật túi vải trên cổ Đoàn Lĩnh, nhỏ giọng chế nhạo bên tai nói, “Người vừa rồi là cha ngươi hay anh ngươi? Hay là tướng công bao nuôi ngươi? Đang dập đầu van xin phu tử phải không?”
Đám trẻ con lấp ló đằng xa nghe vậy lại phá lên cười, Đoàn Lĩnh sợ túi vải bị kéo rách, bèn nghiêng người theo hướng thằng nhóc kia, kéo bên phải nghiêng sang phải, kéo bên trái nghiêng sang trái, cố gắng giữ cho sợi dây không đứt.
“Chà—” Thằng nhóc kia điều khiển như thật, nói, “Y như con lừa.”
Đám trẻ con đứng xem cười nắc nẻ, Đoàn Lĩnh đỏ bừng mặt.
Thằng nhóc chưa kịp nói tiếp đã thấy nắm đấm của Đoàn Lĩnh dí sát mặt, cái mũi vang lên tiếng xương gãy đau điếng, thằng nhóc bị đánh ngã ngửa ra đất.
Hỗn chiến bắt đầu, thằng nhóc kia máu mũi chảy ròng vẫn không lùi bước, xông lên húc vào Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh cúi người, leo lên lưng đối phương, đạp thằng nhóc vào hành lang, lăn ra vườn hoa, lần này, đám trẻ vây xem trầm trồ khen hay, quây thành vòng tròn xem hai đứa vật nhau trong tuyết.
Mặt Đoàn Lĩnh trúng một đấm, ngực trúng một đá, mắt nổ đom đóm, bị thằng nhóc kia ngồi đè lên mà đánh, máu của thằng nhóc rơi xuống cổ Đoàn Lĩnh, đánh Đoàn Lĩnh tối tăm mặt mũi, nó bộc phát sức mạnh dồn nén, chụp mắt cá chân thằng nhóc hất văng ra.
Ngay sau đó, Đoàn Lĩng nhào lên như chó điên, cắn tay thằng nhóc kia, đám trẻ con ồ lên. Thằng nhóc bị đau la hét ầm ĩ, giật cổ áo Đoàn Lĩnh, nắm đầu nó đập mạnh vào chuông đồng.
Chuông vang “boong” một tiếng thật lớn, Đoàn Lĩnh nằm bất động, mũi, miệng, tai chỉ còn nghe ù ù.
Tương Kiến Hoan
05| Xa cách
Editor: Vện
“Dừng tay! Dừng tay mau!”
Tiếng chuông kinh động Lang Tuấn Hiệp, gã lao ra ngoài như cơn gió, phu tử chạy theo sau, giận dữ hét, “Mau dừng lại!”
Đám trẻ con tự giác lùi về sau tường, thằng nhóc kia bỏ chạy, phu tử giận dữ bước đến tóm cổ. Lang Tuấn Hiệp tái mặt, vội vã ôm Đoàn Lĩnh kiểm tra thương tích.
“Sao không gọi ta?!” Lang Tuấn Hiệp nổi giận, thật sự chào thua cái tính này của Đoàn Lĩnh, Lang Tuấn Hiệp đương nhiên biết bên ngoài có ẩu đả, nhưng Đoàn Lĩnh không nói tiếng nào, gã nghe tiếng trẻ con làm ầm chỉ tưởng là trêu chọc đứa nào khác.
Mắt trái Đoàn Lĩnh sưng húp, mặt mày thê thảm, cười với Lang Tuấn Hiệp.
Nửa canh giờ sau.
Lang Tuấn Hiệp rửa mặt cho Đoàn Lĩnh, lau bụi đất trên tay, trên người nó.
“Dâng trà cho phu tử.” Lang Tuấn Hiệp ra lệnh, “Đi nào.”
Đoàn Lĩnh vừa bị đánh xong, tay cầm chén trà run bần bật, run đến độ chén gõ canh cách.
“Vào chỗ ta học thì phải kiềm chế thói hiếu động háo thắng lại.” Phu tử ung dung nói, “Không bỏ được tính tàn bạo thì ta chỉ cho con đường khác, qua Bắc Viện ấy, tất có chỗ cho ngươi.”
Phu tử nhìn Đoàn Lĩnh, không nhận trà, Đoàn Lĩnh bưng trà nửa ngày, không biết nên nói gì, thấy phu tử không uống bèn đặt chén trà lên bàn, nước tràn ra, bắn lên tay áo phu tử, phu tử biến sắc, cả giận mắng, “Láo xược!”
“Phu tử.” Lang Tuấn Hiệp liền quỳ một gối, cầu xin phu tử, “Nó không hiểu quy củ, là ta không biết dạy.”
“Người đứng dậy đi.” Đoàn Lĩnh vừa bị sỉ nhục, kéo Lang Tuấn Hiệp, muốn bắt gã đứng lên, lời thằng nhóc kia vẫn còn vang bên tai. Lang Tuấn Hiệp chợt nổi giận với Đoàn Lĩnh, nói, “Quỳ xuống! Con quỳ xuống cho ta!”
Đoàn Lĩnh đành quỳ theo, lúc này phu tử mới nguôi ngoai, lạnh lùng nói, “Không hiểu thì mang về dạy lại đi, chỗ ta có binh sĩ Xu Mật Viện, có con tin ngoại tộc, có ai dám nói không hiểu quy củ không?!”
Lang Tuấn Hiệp không nói gì, Đoàn Lĩnh cũng không lên tiếng, phu tử mắng khô miệng, bưng trà của Đoàn Lĩnh nhấp một ngụm, nói, “Vào đây học rồi thì ai cũng bình đẳng như nhau, còn đánh nhau nữa sẽ đuổi học.”
“Đa tạ phu tử.” Tảng đá trong lòng Lang Tuấn Hiệp rơi xuống, lại bảo Đoàn Lĩnh lạy ba lạy, Đoàn Lĩnh lòng không cam tình không nguyện dập đầu lạy, rồi được Lang Tuấn Hiệp dẫn về.
Lúc đi ngang sân trước thì thấy thằng nhóc kia đang quỳ úp mặt vào tường kiểm điểm, Đoàn Lĩnh nhìn thằng nhóc, thằng nhóc cũng liếc nó, trong mắt hai đứa là hận thù ngút trời.
“Sao bị đánh mà không chịu lên tiếng?” Lang Tuấn Hiệp nhíu tít mày, vừa về viện Quỳnh Hoa liền rửa mặt bôi thuốc cho Đoàn Lĩnh.
Đoàn Lĩnh nói, “Nó đánh trước.”
Lang Tuấn Hiệp vò khăn, thuận miệng nói, “Ta không trách con, nhưng con bị đánh tại sao không biết chạy?”
“Ồ.” Đoàn Lĩnh đáp.
Lang Tuấn Hiệp kiên nhẫn nói, “Nếu lại có ai chọc con, con phải suy nghĩ, nhắm thắng được thì hãy đánh, đánh không lại thì chạy, ta sẽ thay con giải quyết nó, tuyệt đối không được liều mạng, biết chưa?”
“Ừm.” Đoàn Lĩnh đáp.
Trong phòng yên lặng, Đoàn Lĩnh đột nhiên nói, “Người biết đánh nhau không? Dạy ta đi.”
Lang Tuấn Hiệp buông khăn, lẳng lặng nhìn Đoàn Lĩnh, cuối cùng nói, “Sau này sẽ có rất nhiều người giễu cợt con, muốn giết con, dù cho con học được cách giết người, nhưng thế gian nhiều người như vậy, phải giết đến bao giờ mới xong?”
Đoàn Lĩnh không hiểu, mù mờ nhìn Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp nói, “Thứ con nên học là đọc sách, sau này muốn giết ai thì dùng trăm mưu nghìn kế, chứ dùng nắm đấm thì biết chừng nào mới giết hết? Muốn báo thù thì hãy chăm chỉ đọc sách.”
“Hiểu chưa?” Lang Tuấn Hiệp lại hỏi.
Đoàn Lĩnh không hiểu mà vẫn gật đầu, Lang Tuấn Hiệp vươn tay chọt mu bàn tay nó, nói, “Không được tái phạm tình huống như lần này nữa.”
“Ừa.” Đoàn Lĩnh đáp.
“Hôm nay dọn vào trường luôn.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Chập tối ta đưa con qua, thứ gì nên mua thì mua, cần mượn thì mượn.”
Tim Đoàn Lĩnh nảy lên, không kịp tiêu hóa tin tức, mấy ngày qua, Lang Tuấn Hiệp đã thành người thân duy nhất của nó, từ ngày có ý thức, chưa một ai đối đãi với nó với nét mặt ôn hòa như vậy, giống như cuối cùng cũng tìm được chốn về, mà nay phải chia xa sao?
“Người thì sao?” Đoàn Lĩnh hỏi.
“Ta có việc phải làm.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Đã nói với phu tử rồi, “Mùng một và mười lăm hàng tháng ta sẽ đến đón con, kiểm tra bài vở, nếu học tốt thì dẫn con đi chơi.”
“Ta không đi!” Đoàn Lĩnh nói.
Lang Tuấn Hiệp dừng động tác, nhìn Đoàn Lĩnh, ánh mắt nghiêm túc, gã vẫn chưa lên tiếng nhưng Đoàn Lĩnh có thể cảm giác được khí thế toát ra từ gã, là loại khí thế không được cãi lời.
Đoàn Lĩnh không thể không khuất phục, cố nén nước mắt, Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói, “Con là đứa trẻ ngoan, ngày sau sẽ làm nên việc lớn.”
“Rời khỏi Nhữ Nam, rời khỏi Thượng Tử.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Trên đời này không còn đau khổ nào hành hạ con nữa, dù cho có cũng chẳng đáng gì so với quá khứ con từng gánh chịu, chỉ là đến trường một mình thôi mà, có gì mà khóc?”
Lang Tuấn Hiệp khó hiểu nhìn Đoàn Lĩnh, như không giải thích được nỗi sợ và đau thương của Đoàn Lĩnh, suốt chặng đường, gã cho rằng Đoàn Lĩnh sẽ nghĩ thế này hoặc thế kia, nhưng Đoàn Lĩnh luôn làm những chuyện ngoài dự đoán của gã.
Nó khó chịu, nhưng cũng không mè nheo với Lang Tuấn Hiệp, từ khi chấm dứt những năm bị nhốt trong phòng củi Đoàn gia ở thành Nhữ nam, nó đã được sống những ngày an nhàn sung sướng.
Chỉ là đi học thôi mà, sao lại mang bộ dạng như sắp vào hang sói vậy? Lang Tuấn Hiệp không có thói quen xem Đoàn Lĩnh là trẻ con, cũng không biết dỗ khi nó xuống tinh thần, nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra gã vẫn luôn nuông chiều nó.
“Chịu được khổ trong khổ mới xứng làm kẻ bề trên.”
Lang Tuấn Hiệp nghĩ ngợi hồi lâu, chỉ dạy nó như vậy.
Xẩm tối, tuyết bắt đầu rơi, Đoàn Lĩnh không muốn đến trường, nhưng nó không có lựa chọn nào khác, dường như từ khi sinh ra đã chẳng có ai buồn hỏi ý nó. Lang Tuấn Hiệp ngoài mềm trong cứng, bình thường cực kỳ ít nói, nhưng một khi không tuân lời gã, gã sẽ giương cặp mắt như mắt sói rình rập trong đêm, tỏa ra luồng khí vô cùng nguy hiểm.
Mỗi lần Đoàn Lĩnh không nghe lời, khí thế nguy hiểm đó sẽ xuất hiện, vô hình trung khống chế nó, đến khi nó nhường bước mới thôi. Mọi chuyện lớn nhỏ trong sinh hoạt thường ngày cũng là nói một không hai.
Hôm sau, Lang Tuấn Hiệp mua hết vật phẩm cần dùng, đóng tiền học, đến dãy phòng phía Đông.
“Ta đã nhờ vài người bạn của Đinh Chi chăm sóc con.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Thường có quan lớn quý nhân đến viện Quỳnh Hoa uống rượu, nàng đã cho người nhắc nhở đám nhóc người Nguyên, chúng sẽ không đến gây sự với con đâu.”
Mỗi ngày sẽ có tôi tớ đến quét dọn, nhóm lửa, bếp kề sát tường, dù không bằng viện Quỳnh Hoa nhưng vẫn rất ấm, Đoàn Lĩnh được ăn ngày hai bữa, nghe tiếng chuông mà tập hợp, nó cất kỹ bát đũa Lang Tuấn Hiệp mua cho, quay vào phòng.
Đoàn Lĩnh ngồi, Lang Tuấn Hiệp khom người trải giường chiếu cho nó.
“Nhớ cất kỹ ngọc bội.” Lang Tuấn Hiệp dặn đi dặn lại, “Lúc ngủ thì đặt dưới gối, đừng làm mất, dậy thì đeo vào người.”
Đoàn Lĩnh không nói gì, mắt đỏ lên, Lang Tuấn Hiệp làm như không thấy.
Giấy bút mực nghiên đưa cho trường bảo quản.
Lang Tuấn Hiệp trải giường xong, ngồi đối diện Đoàn Lĩnh, trong sân này chỉ có một mình Đoàn Lĩnh ở, sắc trời tối dần, người hầu đến đốt đèn, ánh sáng hắt lên Lang Tuấn Hiệp đang ngồi bất động, đẹp như bức tượng điêu khắc, Đoàn Lĩnh ngồi trên giường ngẩn người.
Mãi đến khi vang ba tiếng chuông, Lang Tuấn Hiệp đứng lên nói, “Đi thôi, đi ăn đi, nhớ mang bát đũa.”
Đoàn Lĩnh cầm bát đũa theo Lang Tuấn Hiệp đến phòng ăn, dọc đường, Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta đi đây, mùng một tháng sau ta đến đón con.”
Đoàn Lĩnh ngơ ngác, Lang Tuấn Hiệp nói, “Đi ăn cơm đi, nhớ lời ta dặn, chuông vừa vang là phải dậy liền, đừng ngủ nướng, mấy ngày nữa sẽ có người dạy con học.”
Lang Tuấn Hiệp dừng lại, ý bảo Đoàn Lĩnh vào trong, Đoàn Lĩnh lại đứng đó không chịu đi.
Hai người đối mặt, im lặng hồi lâu, Đoàn Lĩnh ôm bát đũa, mở miệng muốn nói gì, rốt cuộc lại chẳng thốt nên lời.
Cuối cùng Lang Tuấn Hiệp nén tâm tình, xoay người đi, vừa mới chuyển động, Đoàn Lĩnh đã chạy theo.
Lang Tuấn Hiệp quay lại nhìn, không muốn ở lâu hơn, chân bước thật nhanh. Đoàn Lĩnh cầm bát đuổi theo, chạy ra tới cửa sau, người gác cửa chặn lại, không cho Đoàn Lĩnh ra ngoài. Đoàn Lĩnh đứng trong cửa nhìn Lang Tuấn Hiệp, nước mắt rưng rưng.
Lang Tuấn Hiệp nhức đầu, vừa đi lùi vừa nói, “Về đi! Nếu không mùng một ta không đến!”
Đoàn Lĩnh đành đứng yên trong cửa, Lang Tuấn Hiệp nhìn mà xót xa, nhưng biết không thể ở lại, nhoáng một cái, biến mất sau cửa.
“Thôi, vào đọc sách, nghiên cứu học vấn, mai này còn làm quan.” Ông lão gác cửa dỗ Đoàn Lĩnh, “Vô trong đi.”
Đoàn Lĩnh vừa đi vừa lau nước mắt, trời tối mịt, trong trường chong ánh đèn vàng, đi được một nửa thì không nhớ đường, cũng may có phu tử và các tiên sinh đi qua hành lang, Đoàn Lĩnh ngồi dưới hành lang đọng tuyết chùi nước mắt.
“Đang làm gì đó?!” Phu tử chưa nhận ra Đoàn Lĩnh, cả giận nói, “Hở chút là khóc, thương xuân buồn thu, còn ra thể thống gì?!”
Đoàn Lĩnh lập tức đứng dậy, sợ chọc phu tử giận, cũng sợ Lang Tuấn Hiệp giận.
“Con nhà ai đây?” Một tiên sinh hỏi.
Phu tử nhìn Đoàn Lĩnh nửa ngày mới nhớ ra, nói, “À, là thằng nhóc vừa đến đã đánh nhau, sao lúc đó không mít ướt như bây giờ hả? Đi theo tiên sinh đi.”
Tiên sinh dẫn Đoàn Lĩnh đến nhà ăn, đám trẻ đã ăn gần xong, trên bàn bừa bộn, người hầu đưa đồ ăn cho Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh ăn sạch sành sanh, đặt bát xuống, trên bát và đũa gỗ có khắc tên nó, sau đó có người dọn đi rửa, Đoàn Lĩnh về phòng ngủ.
Không biết là ai đang thổi sáo.
Tiếng sáo quanh quẩn khi gần khi xa, lại ngắt quãng, như khúc hát ly biệt dưới hoàng hôn thành Nhữ Nam, tất cả như giấc mộng. Lên phương Bắc hơn một tháng, Đoàn Lĩnh sắp quên mất chuyện Đoàn gia, có Lang Tuấn Hiệp bên cạnh, đó là bằng chứng cho khởi đầu cuộc sống mới.
Nhưng một khi tiếng nhạc biến mất, trong phòng chỉ còn bóng tối, lửa bắn tanh tách dưới cửa sổ, chỉ còn một mình, Đoàn Lĩnh không dám ngủ, sợ khi thức giấc sẽ thấy mình quay về phòng củi âm u, thương tích đầy mình, lo âu sợ hãi, dường như có cơn ác mộng đang chờ nó, chờ nó ngủ, chờ nó buông lỏng cảnh giác sẽ bắt nó về Nhữ Nam xa xôi nghìn dặm kia.
May mà có khúc sáo du dương vẽ ra khung cảnh cánh đào lả lướt trong mơ, làm bạn với nó.
Lang Tuấn Hiệp đứng dưới mái hiên, áo choàng phủ đầy tuyết.
Gã im lặng một lúc lâu, móc trong ngực ra một phong thư chưa từng được giao, nhíu chặt đôi mày.
Tiểu Uyển.
Thấy thư như thấy người, người đưa thư là do ta phái đến, có giữ vật làm tin năm xưa nàng đưa cho ta, lấy ra đối chứng.
Nam Trần có người phản ta, tình thế khẩn cấp, để không bị thích khách triều đình khống chế, nàng hãy theo người đưa thư lên phương Bắc, mùng ba tháng Giêng ta sẽ đến Thượng Kinh gặp nàng.
Hồng.
Giờ Tý, mùng bốn tháng Giêng, Lý Tiệm Hồng vẫn chưa đến.
Lang Tuấn Hiệp quay lại viện Quỳnh Hoa dọn đồ, thay trang phục đi đêm, khoác áo choàng.
“Lại muốn đi đâu?” Đinh Chi xuất hiện ngoài cửa.
“Làm việc.” Lang Tuấn Hiệp hờ hững đáp.
“Đã nhờ vả thay huynh rồi.” Đinh Chi nói, “Em trai của Tuần ti sử sẽ chăm sóc nó.”
“Mua giúp ta một ngôi nhà, khỏi cần quét dọn.” Lang Tuấn Hiệp lấy một tờ ngân phiếu nhét dưới đồ chặn giấy.
“Chừng nào về?” Đinh Chi hỏi.
Lang Tuấn Hiệp đáp, “Mười lăm.”
Đinh Chi bước vào phòng, im lặng hồi lâu, sau đó hỏi, “Thằng bé huynh đưa về rốt cuộc lai lịch ra sao?”
Lang Tuấn Hiệp mặc áo quần đen, cổ áo choàng che kín mặt, vóc dáng cao to, đứng ở cửa, đôi mắt sáng ngời nhìn Đinh Chi.
Ngón cái tay cầm kiếm đẩy kiếm, lưỡi kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo.
“Phương Nam truyền tin, Hoàng đế nước Trần đã tước binh quyền của Lý Tiệm Hồng.” Đinh Chi nói, “Vũ Độc dẫn mười tám thích khách chạy thâu đêm lên phương Bắc, chắc là truy tìm tung tích Lý Tiệm Hồng, ta nghĩ huynh không dưới trướng Lý Tiệm Hồng, cớ gì lại bảo vệ thằng bé ấy…”
Lang Tuấn Hiệp thong thả nâng tay trái, Đinh Chi ngừng nói.
“Còn ai biết chuyện này không?” Giọng Lang Tuấn Hiệp phát ra từ sau mặt nạ, kiếm đã gác trên cổ Đinh Chi, lưỡi kiếm sắc bén đặt ngay yết hầu Đinh Chi.
“Chỉ có ta biết.” Đinh Chi khẽ nhướn mày, ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lang Tuấn Hiệp, “Nếu huynh ra tay thì bí mật này sẽ được chôn vùi mãi mãi.”
Lang Tuấn Hiệp trầm ngâm một khắc, như đang suy tư, sau đó thu chiêu, qua đứng bên cạnh Đinh Chi, nghiêng đầu nhìn nàng.
“Cẩn thận Vũ Độc.” Đinh Chi thấp giọng nói.
Lang Tuấn Hiệp không trả lời, ra sân sau, phóng lên ngựa, áo choàng tung bay, chạy đi.
Lúc Đoàn Lĩnh mở mắt thì trời đã sáng, chuông vang ba hồi, người hầu đứng ngoài phòng gọi, “Đoàn thiếu gia, đã đến giờ học, mời.”
Đoàn Lĩnh không gặp ác mộng, cũng không quay về Nhữ Nam, đau buồn đêm qua như mất hết, nhớ lời dặn của Lang Tuấn Hiệp, vội vàng dậy rửa mặt, gia nhập với đám trẻ đi đọc sách.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”
“Kim sinh Lệ Thủy, ngọc xuất Côn Cương…”
“Trị bản ư nông, vụ tư giá sắc…”
*Ba câu trên trích Thiên Tự Văn, có nghĩa: Bầu trời tối đen, mặt đất có màu vàng; vũ trụ bao la, hoang sơ và hỗn độn. Vàng sinh ra từ sông Lệ, ngọc thạch xuất xứ từ núi Côn Luân. Trị quốc lấy nông nghiệp làm gốc, chuyên việc cày cấy, trồng trọt và gặt hái.
Đoàn Lĩnh ngồi vào chỗ trống cuối cùng, bắt chước đám nhóc rung đùi đắc ý, cố gắng đuổi theo khẩu hình, nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ, không hiểu mình đang đọc cái gì, may mà trước kia từng nghe lén ngoài trường, cảm giác như đã thuộc từ lâu, chẳng mấy chốc đã bắt kịp tiết tấu.
Đọc xong, tiên sinh phát xuống một xấp giấy ngà luyện chữ, Đoàn Lĩnh nhập học trễ, đọc rất trúc trắc, nhận mặt chữ được gần nửa rồi lại thả hồn, thầm nghĩ thằng nhóc hôm qua đánh nhau với nó không biết đang ở đâu.
Ngôi trường này là do nhóm người Hán đầu hàng khi quân Liêu xuôi Nam xây nên. Chia làm ba khu, lớp học vỡ lòng, khu luyện chữ và Thư Văn Các, trẻ con mới vào học phải đến lớp vỡ lòng học chữ, có thể nhận mặt chữ rồi sẽ được kiểm tra, thi đậu sẽ cho lên khu luyện chữ đọc sách nội dung phức tạp hơn, trong Thư Văn Các sẽ có các sư phụ dạy chữ Liêu, chữ Hán, chữ Tây Khương, dạy viết văn, dạy đủ lục nghệ*.
*Ý chỉ lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Học đến khi Thư Văn Các không còn gì để dạy thì có thể rời trường, đến Tích Ung Quán trực thuộc Nam Xu Mật Viện đọc Ngũ Kinh, chờ ngày đi thi.
Trình độ của các học trò không đều, Đoàn Lĩnh thấy thằng nhóc hôm qua đọc sách ở khu luyện chữ, rồi chỉ gặp một lần trong lúc dùng bữa trưa. Thằng nhóc gác chân lên ghế, xung quanh không ai dám ngồi, cầm bát sắt ăn cơm, trừng Đoàn Lĩnh.
Một đứa trẻ người Hán đến ngồi, hỏi Đoàn Lĩnh, “Đệ là Đoàn Lĩnh đúng không?”
Đoàn Lĩnh đề phòng quan sát thằng nhóc người Hán này, đối phương trông chỉ lớn hơn nó một chút nhưng dáng vẻ chín chắn, áo quần sang trọng, cổ tay áo thêu hoa văn mặt trời, trước vạt áo đính một viên đá quý màu xanh, mày rậm như mực, răng trắng môi hồng, như con nhà quý tộc.
“Huynh… sao huynh biết?” Đoàn Lĩnh hỏi.
Thằng nhóc quý tộc nhỏ giọng nói với Đoàn Lĩnh, “Anh của ta được nhờ, để ta trông chừng đệ, không cho ai bắt nạt.”
Đoàn Lĩnh lại hỏi, “Anh của huynh là ai?”
Thằng nhóc không trả lời, vươn một ngón tay chỉ đứa hôm qua đánh nhau với Đoàn Lĩnh, nói, “Nó là người nhà Bố Nhi Xích Kim, cha nó là con chó của Hàn phủ, nếu nó gây sự với đệ thì hãy đi méc tên này.”
Nói rồi, thằng nhóc quý tộc lại chỉ một đứa trẻ mập mạp, mặt mũi hiền lành cách đó không xa, đường nét gương mặt không sắc sảo, xung quanh có không ít trẻ con đi theo.
“Đó là Hàn công tử.” Thằng nhóc quý tộc dặn Đoàn Lĩnh, “Nếu Bố Nhi Xích Kim gây rối, đệ hãy nhờ nó giúp.”
Đoàn Lĩnh không hiểu lắm, nhưng biết thằng nhóc này có ý tốt, nó lại hỏi, “Người nhà là quan phương Bắc hay quan phương Nam?”
Đoàn Lĩnh nói, “Ta không biết.”
Thằng nhóc lại hỏi, “Người Hán hay người Liêu?”
Đoàn Lĩnh đáp, “Người Hán, cha ta là Đoàn Thịnh, buôn bán ở Thượng Tử.”
Thằng nhóc gật đầu, nói, “Ra là thương nhân, ta họ Thái, tên Thái Diêm, anh của ta là Tuần ti sử Thượng Kinh, tên Thái Văn, ta là người Hán, Hàn công tử cũng là người Hán, nếu bị bắt nạt cứ đến tìm chúng ta, vậy nha.”
Thái Diêm không giải thích gì thêm, cầm bát đi, cũng chẳng buồn làm thân với Đoàn Lĩnh, chỉ hoàn thành nhiệm vụ anh nó dặn.
Đoàn Lĩnh ăn xong thì đi ngủ, sau giờ Ngọ, chuông vang, ngày đông lười biếng, đám trẻ ngồi ngay ngắn, buổi chiều dạy viết chữ, trong phòng rất ấm, đám trẻ gà gật, có đứa nằm nhoài trên giấy Tuyên mà ngủ, nước dãi dây từa lưa.
“Viết to ra!” Phu tử ung dung nói, “Đừng tiếc giấy.”
Ngày đầu nhập học, vô số buồn phiền tạm quên đi, Đoàn Lĩnh rất quý trọng cơ hội hiếm hoi này, tập trung viết chữ, phu tử đi qua bên phải, dùng thước quất vào mặt thằng nhóc đang ngủ.
Mặt nó sưng vù, òa khóc như lũ tràn bờ đê, bị phu tử túm áo phạt ra hành lang đứng. Đoàn Lĩnh run lên, hoảng sợ nhìn thằng nhóc kia, không dám lười biếng.
Ngày qua ngày, thằng nhóc kia không tìm Đoàn Lĩnh trả thù như dự đoán, đám Thái Diêm cũng chẳng xem trọng nó hơn. Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, không ai hỏi xuất thân của nó, cũng không hỏi nguyên do nó đến đây học, chỉ xem Đoàn Lĩnh như cái cây trong sân đình.
Tan học, Đoàn Lĩnh nằm trong phòng trằn trọc, nhớ đến tiếng sáo trong đêm đầu tiên.
Tiếng sáo chỉ xuất hiện đúng một lần, làn điệu du dương trầm bổng, như đóa hoa phương Nam héo tàn phất phơ trong gió, ẩn chứa một chút phiền muộn, một chút mong chờ, mỗi lần nghe, Đoàn Lĩnh lại nhớ đến bài hát phu tử dạy.
Mùa xuân hẳn đã đến với Nhữ Nam rồi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro