chương 3
03| Vào kinh
Editor: Vện
“Cho hai tô cháo Lạp Bát*.”
*Theo truyền thống của người Trung Quốc, vào mùng tám tháng Chạp, người Hán sống ở khu vực có chùa chiền Phật giáo đều nấu cháo Lạp Bát dâng lên chùa cúng dường đức Phật. Cháo Lạp Bát nấu bằng gạo đỗ và củ quả như táo, hạt dẻ, hạt sen…
Giọng Lang Tuấn Hiệp vang bên tai, xung quanh là ánh đèn ấm áp, Đoàn Lĩnh không mở nổi mắt, mơ màng trở mình, lại bị Lang Tuấn Hiệp lay tỉnh.
Trong quán trọ trạm dịch, tiểu nhị bưng lên hai tô cháo Lạp Bát, Lang Tuấn Hiệp đẩy qua cho Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh lại ăn như hùm như sói, tròng mắt đảo qua đảo lại, nhìn lén Lang Tuấn Hiệp.
“Còn đói không?” Lang Tuấn Hiệp hỏi.
Đoàn Lĩnh nghi ngờ nhìn gã, Lang Tuấn Hiệp ngồi trên giường, Đoàn Lĩnh lùi về giữa giường, vẻ mặt căng thẳng.
Lang Tuấn Hiệp chưa khi nào chăm trẻ con, mặt ngơ ngác, cũng không mang kẹo để dỗ con nít, suy nghĩ một hồi, tháo ngọc bội hình bán nguyệt đeo bên hông, nói, “Cho con này.”
Miếng ngọc trong suốt như kẹo đường, Đoàn Lĩnh không dám nhận, ánh mắt chuyển từ miếng ngọc sang mặt Lang Tuấn Hiệp.
“Thích thì cầm đi.” Lang Tuấn Hiệp nói.
Câu từ tuy ấm áp nhưng giọng gã không hề chứa tình cảm, ngón tay hơi cong lại, ném miếng ngọc cho Đoàn Lĩnh.
Đoàn Lĩnh bất an cầm lấy, lật qua lật lại, lại dời mắt nhìn Lang Tuấn Hiệp.
“Người là ai?” Đoàn Lĩnh chợt nhớ tới một người, hỏi, “Người… người là cha ta hả?”
Lang Tuấn Hiệp không trả lời, Đoàn Lĩnh đã nghe vô số lời đồn về cha nó, có người nói cha nó là yêu quái trên núi, người thì nói cha nó là ăn mày, cũng có người tin rồi sẽ có ngày cha nó quay lại đón nó, rằng nó là mệnh giàu sang phú quý.
Nhưng Lang Tuấn Hiệp lại đáp, “Không, làm con thất vọng rồi, ta không phải cha con.”
Đoàn Lĩnh cũng cảm giác gã không phải cha mình nên không thất vọng gì, Lang Tuấn Hiệp như đăm chiêu, rồi lấy lại tinh thần, nằm xuống, đắp chăn cho nó, nói, “Ngủ thôi.”
Gió tuyết thổi vù vù bên tai Đoàn Lĩnh, họ đã bỏ xa Thượng Tử bốn mươi dặm, Đoàn Lĩnh mang thương tích, vừa ngủ đã gặp ác mộng hứng chịu đòn roi, đó mới chỉ là khởi đầu.
Nó cuộn người như con tôm, hoảng sợ la hét, run bần bật.
Mới đầu Lang Tuấn Hiệp trải nệm nằm dưới đất, nửa đêm thấy Đoàn Lĩnh gặp ác mộng liên miên, bèn lên ngủ kế nó, mỗi khi nó vươn tay ra, gã sẽ dùng bàn tay to lớn ấm áp nắm thật chặt, mấy lần như vậy Đoàn Lĩnh mới bình tĩnh lại.
Hôm sau, Lang Tuấn Hiệp sai người bưng nước nóng tắm cho Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh gầy trơ xương, trên cánh tay, đùi chằng chịt sẹo, thương cũ chưa lành thương mới đã chồng lên, ngâm mình vào nước nóng đau như kim chích. Nhưng chút đau đớn đó chẳng đáng là gì, Đoàn Lĩnh chỉ lo chơi đùa miếng ngọc bán nguyệt.
Đoàn Lĩnh, “Cha ta phái người đến hả?”
“Suỵt.” Lang Tuấn Hiệp đưa ngón trỏ lên môi, nói, “Không nên hỏi, chớ hỏi gì cả, sau này từ từ cho con biết.”
“Nếu có ai hỏi, con cứ trả lời mình họ Đoàn, cha con là Đoàn Thịnh.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta và con là người Đoàn gia, cha con ở kinh thành, thường xuyên buôn bán ở Tây Xuyên nên gửi con về nhà cho chú chăm nom, nay con đã lớn nên cha con phái ta đến đón con về kinh thành đi học. Nhớ chưa?”
Lang Tuấn Hiệp bôi thuốc trị thương cho Đoàn Lĩnh, mặc áo đơn, trùm thêm áo lông chồn, để nó ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhìn vào mắt nó.
Đoàn Lĩnh nửa tin nửa ngờ, đối mặt Lang Tuấn Hiệp hồi lâu, rốt cuộc vẫn gật đầu.
“Nói lại một lần xem.”
“Cha ta là Đoàn Thịnh.”
Ngựa ra đến bờ sông, Lang Tuấn Hiệp nhảy xuống, dắt ngựa lên bến đò đóng băng, đưa Đoàn Lĩnh qua sông.
“Ta là người Đoàn gia…” Đoàn Lĩnh lẩm bẩm.
“Lên kinh đi học…” Đoàn Lĩnh buồn ngủ, lắc lư trên ngựa.
—o0o—
Nghìn dặm nơi xa, dưới Ngọc Bích Quan, Lý Tiệm Hồng lê từng bước, khó khăn tiến lên phía trước.
Cả người hắn đầy thương tích, đi lảo đảo, nhiều chỗ bị gãy xương, thứ duy nhất bầu bạn là thanh kiếm đeo sau lưng và sợi dây đỏ buộc trên cổ.
Trên dây đỏ là mặt ngọc trong veo, một miếng ngọc bán nguyệt trắng hoàn mỹ không tì vết.
Gió thốc qua, miếng ngọc lay động, ánh sáng dìu dịu mập mờ trong đêm tối.
Ở một góc trời xa, một miếng ngọc khác ẩn chứa vô vàn sức mạnh đang kêu gọi, như diều hâu không vượt nổi núi Tiên Ti, như cá nhỏ không thể bơi ngược sông Đông Tuyền, nguồn sức mạnh đó cách trở một dòng sông. Là ràng buộc, cũng là số mệnh.
Sức mạnh kia trỗi dậy từ trong sâu thẳm linh hồn, chảy xuôi dòng máu, chống đỡ cho hắn kiên cường tiếp bước.
Trong gió tuyết, dường như có thứ gì đang tiếp cận, là sói đồng hoang hay gió xoáy?
“Bôn Tiêu!” Lý Tiệm Hồng quát.
Một con ngựa lông đen nhánh, bốn vó trắng như tuyết đạp tung bụi mù chạy đến chỗ hắn.
“Bôn Tiêu—”
Ngựa chiến hí dài phá hư không, lao đến Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng bắt dây cương, dùng hết sức phi thân lên ngựa, nằm sấp trên lưng ngựa.
“Đi!” Lý Tiệm Hồng quát, Bôn Tiêu mất bóng trong gió tuyết.
—o0o—
Qua sông, chạy lên phía Bắc, ven đường dần xuất hiện nhà dân, trời cũng ngày càng lạnh hơn, Lang Tuấn Hiệp dặn đi dặn lại Đoàn Lĩnh là không được nói nó gặp gã bên ngoài, dặn cho đến khi Đoàn Lĩnh thuộc lòng, Lang Tuấn Hiệp lại kể cho nó vài chuyện ly kì, chọc Đoàn Lĩnh quên âu lo, cũng không bị chán.
Ác mộng cũng như thương tích trên người Đoàn Lĩnh từ từ khỏi hẳn, đến khi vết thương trên lưng kết vảy tróc ra, chỉ còn dấu sẹo mờ, cuối cùng Lang Tuấn Hiệp cũng đi hết chặng đường dài, Đoàn Lĩnh thấy một tòa thành phồn hoa nhất trong đời.
Lầu cao xanh màu trời, gấm nhung vương ánh nắng, mặt trời khuất về phía Tây núi Tiên Ti, ráng chiều đỏ rực trải dọc cánh đồng mênh mông. Sông đào như dải lụa bọc quanh tòa thành, mặt sông đóng băng phản chiếu ánh sáng đủ màu.
Thượng Kinh sừng sững giữa hoàng hôn.
“Đến rồi.” Lang Tuấn Hiệp nói với Đoàn Lĩnh.
Đoạn Lĩnh quấn áo kín mít, dọc đường rất lạnh, nó được Lang Tuấn Hiệp ôm vào lòng, hai người cùng ngắm kinh thành đằng xa, Đoàn Lĩnh nheo mắt, cảm thấy thật ấm áp.
Lúc đến Thượng Kinh thì trời đã tối, cổng thành được canh gác nghiêm ngặt, Lang Tuấn Hiệp trình công văn, thủ vệ chú ý tới Đoàn Lĩnh.
“Từ đâu tới?” Thủ vệ hỏi.
Đoàn Lĩnh nhìn thủ vệ chằm chặp, thủ vệ cũng đau đáu nhìn Đoàn Lĩnh.
“Cha ta là Đoàn Thịnh.” Đoàn Lĩnh đã học thuộc, nói, “Ta là người Đoàn gia…”
Thủ vệ mất kiên nhẫn ngắt lời nó, hỏi, “Hai ngươi có quan hệ gì?”
Đoàn Lĩnh nhìn Lang Tuấn Hiệp.
“Ta là bạn của cha nó.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
Thủ vệ xem công văn, cuối cùng không tình nguyện thả hai người vào thành. Trong thành đèn đuốc sáng trưng, hai bên đường tuyết đọng chất cao, sắp qua năm cũ, đàn ông trong quán chong đèn uống rượu, ca kỹ trên lầu cao đàn ca hát xướng, thậm chí ngồi hoặc nằm ngoài những quán rượu chờ truy hoan hưởng lạc.
Đêm hôm khuya khoắt, âm thanh suồng sã của khách làng chơi quanh quẩn trên đường, lính tuần tra đeo bội kiếm ngẩng đầu nhìn, phú thương say khướt trái ôm phải ấp, loạng chòa loạng choàng, suýt va đổ gánh mì. Bánh xe ngựa lăn lộc cộc trên mặt đường đóng băng, kiệu phu hô một tiếng, vững vàng nâng cỗ kiệu lớn xa hoa như một dinh thự, tản khắp bốn phương tám hướng Thượng Kinh.
Đường chính không cho phóng ngựa, Lang Tuấn Hiệp để Đoàn Lĩnh ngồi trên ngựa, gã dắt cương đi phía trước, Đoàn Lĩnh bịt kín chỉ chừa con mắt, tò mò quan sát phố phường. Rẽ vào một con hẻm, Lang Tuấn Hiệp nhảy lên ngựa, bụi tuyết tung bay, lao nhanh vào hẻm tối.
Tiếng nhạc bỏ lại sau lưng, đèn vẫn rạng, trong con hẻm yên tĩnh treo đèn lồng đỏ thẫm, chỉ có tiếng móng ngựa đạp lên băng, vang lên tiếng vỡ vụn rất khẽ. Sâu trong hẻm nhỏ là một dãy tòa nhà hai tầng, đèn lồng lủng lẳng trên đầu, đến những hạt tuyết li ti cũng bị hàng đèn ấy chặn lại.
Đến cửa sau một tòa nhà, Lang Tuấn Hiệp nói Đoàn Lĩnh, “Xuống đi.”
Có tên ăn mày ngồi ngoài cửa, Lang Tuấn Hiệp chẳng buồn nhìn, búng tay một cái, bạc vụn rơi vào bát tên ăn mày, gõ “lạch cạch”, Đoàn Lĩnh tò mò nghiêng đầu nhìn, lại bị Lang Tuấn Hiệp ôm xuống, phủi tuyết bám trên người, dắt vào. Lang Tuấn Hiệp ngựa quen đường cũ, đi hết hành lang vào sân, đến dãy phòng bên, dọc đường nghe tiếng đàn réo rắt.
Vào sảnh, Lang Tuấn Hiệp như thở phào, nói, “Ngồi đi, đói chưa?”
Đoàn Lĩnh lắc đầu, Lang Tuấn Hiệp để Đoàn Lĩnh ngồi ở bàn thấp trước lò lửa, quỳ một gối, cởi áo lông cho nó, lau giày, tháo bịt tai, khoanh chân ngồi xuống trước mặt nó, ngẩng đầu nhìn nó, một chút dịu dàng sâu trong đôi mắt chợt lóe rồi tan biến.
“Đây là nhà của người hả?” Đoàn Lĩnh mù mờ.
Lang Tuấn Hiệp nói, “Chỗ này là viện Quỳnh Hoa, ở tạm thôi, một thời gian nữa đưa con đến nhà mới.”
Đoàn Lĩnh vẫn nhớ Lang Tuấn Hiệp dặn “Chớ hỏi gì cả”, nên rất ít khi đặt câu hỏi, bao nhiêu nghi vấn giấu trong lòng, như con thỏ dù bất an nhưng bề ngoài vẫn rất nghe lời, chỉ chờ Lang Tuấn Hiệp chủ động giải thích với nó.
“Lạnh không?” Lang Tuấn Hiệp lại hỏi, đôi tay to lớn cầm bàn chân lạnh như băng của Đoàn Lĩnh, chà xát, nhíu mày nói, “Thể chất con yếu quá.”
“Tưởng huynh không quay lại nữa chớ.” Giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng Lang Tuấn Hiệp.
Đoàn Lĩnh ngẩng đầu nhìn hướng đó, thấy ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp mặc áo thêu, phía sau có hai nha hoàn.
“Ra ngoài làm công chuyện.” Lang Tuấn Hiệp không quay lại, cởi đai lưng của Đoàn Lĩnh, xoay người mở túi hành trang, lấy quần áo khô thay cho nó, lại giũ áo choàng rồi mới quay đầu nhìn cô gái kia. Nàng bước vào phòng, cúi đầu quan sát Đoàn Lĩnh.
Đoàn Lĩnh bị nhìn cho mất tự nhiên, nhíu mày, nàng kia lên tiếng trước, “Ai đây?”
Đoàn Lĩnh ngồi thẳng lên, trong đầu chạy lời thoại: Ta là Đoàn Lĩnh, cha ta là Đoàn Thịnh…
Nhưng chưa kịp mở miệng, Lang Tuấn Hiệp đã trả lời thay nó.
“Là Đoàn Lĩnh.” Lang Tuấn Hiệp giới thiệu với Đoàn Lĩnh, “Đây là Đinh cô nương.”
Đoàn Lĩnh dựa theo lễ nghi Lang Tuấn Hiệp đã dạy, ôm quyền với Đinh cô nương, lại quan sát nàng. Cô gái kia tên Đinh Chi, nàng mỉm cười, khom người với Đoàn Lĩnh, nhẹ nhàng cười nói, “Bái kiến Đoàn công tử.”
“Vị ở Bắc Viện đã tới chưa?” Lang Tuấn Hiệp bất an hỏi.
“Quân đội biên cương báo rằng tướng quân lãnh binh đánh thành, chỉ e trong vòng ba tháng không thể về đây.” Đinh Chi ngồi xuống, dặn tỳ nữ, “Lấy vài món tráng miệng cho Đoàn công tử lót dạ.”
Tiếp đó, Đinh Chi tự tay nhấc ấm rót trà, đưa đến tay Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp nhận trà, nhấp một ngụm, nói, “Trà gừng, xua khí lạnh.” Rồi đưa cho Đoàn Lĩnh.
Dọc đường, đồ ăn thức uống của Đoàn Lĩnh đều phải được Lang Tuấn Hiệp thử trước, Đoàn Lĩnh cũng đã quen, lúc uống trà thì thấy ánh mắt Đinh Chi mang vẻ gì đó nó không hiểu, đôi mắt đẹp khẽ nhíu, nhìn nó không chớp mắt.
Lát sau, tỳ nữ bưng thức ăn lên, toàn là những món Đoàn Lĩnh chưa thấy bao giờ. Lang Tuấn Hiệp như biết nó sắp càn quét, liền nhắc, “Ăn ít thôi, còn cơm tối nữa.”
Suốt đường đi, Lang Tuấn Hiệp đã dặn mãi là bất luận món gì cũng không được ăn như đói tám kiếp, Đoàn Lĩnh đã quen ăn như vậy, nhưng không thể không nghe lời Lang Tuấn Hiệp, dần dần nó cũng nhận ra sẽ không có ai giật đồ ăn của nó nữa. Bấy giờ mới lấy một miếng bánh, nhai từ từ. Đinh Chi điềm nhiên ngồi đó, giống như trong phòng xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến nàng.
Mãi đến khi bưng lên hai hộp cơm, Lang Tuấn Hiệp để Đoàn Lĩnh ngồi ở bàn thấp, ý bảo có thể ăn rồi, Đinh Chi mới nhận bầu rượu đã đun ấm, ngồi quỳ bên cạnh Lang Tuấn Hiệp, rót rượu cho gã.
Lang Tuấn Hiệp giơ ngón tay chặn chén rượu, nói, “Uống rượu hỏng việc.”
“Rượu mạnh phương Nam tiến cống tháng trước đó.” Đinh Chi nói, “Không thử hả? Phu nhân cố ý chừa lại, chờ huynh về uống đấy.”
Lang Tuấn Hiệp không từ chối, uống một chén, Đinh Chi rót thêm, Lang Tuấn Hiệp lại uống, Đinh Chi rót chén thứ ba, Lang Tuấn Hiệp uống xong thì úp chén.
Lúc Lang Tuấn Hiệp uống rượu, Đoàn Lĩnh trông mong nhìn.
Đinh Chi định rót rượu cho Đoàn Lĩnh, Lang Tuấn Hiệp nhấc hai ngón tay kẹp tay áo nàng, không cho nàng rót.
“Không được cho nó uống rượu.” Lang Tuấn Hiệp nói.
Đinh Chi liền cười với Đoàn Lĩnh, tỏ vẻ bất lực.
Đoàn Lĩnh rất muốn uống thử rượu, nhưng sự phục tùng Lang Tuấn Hiệp đã chiến thắng khát khao uống rượu.
Đoàn Lĩnh ăn bữa tối, lòng thầm đoán chỗ này là nơi nào, Lang Tuấn Hiệp có quan hệ gì với cô gái kia? Nhất thời nhấp nhổm không yên, không nhịn được lén nhìn Lang Tuấn Hiệp và nàng kia, chỉ muốn nghe xem hai người nói gì.
Đến bây giờ, Lang Tuấn Hiệp vẫn không cho Đoàn Lĩnh biết tại sao đưa nó đến đây, liệu Đinh cô nương có biết không nhỉ? Tại sao nàng không hỏi lai lịch của nó?
Thỉnh thoảng Đinh cô nương lại nhìn Đoàn Lĩnh, như đang suy tính điều gì, Đoàn Lĩnh gác đũa, rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, trái tim của Đoàn Lĩnh thót lên cổ họng.
“Thức ăn có hợp khẩu vị công tử không?” Đinh Chi hỏi.
Đoàn Lĩnh đáp, “Trước kia chưa ăn lần nào, ngon lắm.”
Đinh Chi nhoẻn cười, tỳ nữ mang hộp cơm đi, Đinh Chi nói, “Vậy xin cáo lui.”
“Đi thôi.” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Lần này về tính ở Thượng Kinh bao lâu?” Đinh Chi lại hỏi.
“Ở luôn không đi nữa.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
Ánh mắt Đinh Chi bừng sáng, nàng mỉm cười, nói với tỳ nữ, “Đưa đại nhân và Đoàn công tử đến biệt viện.”
Tỳ nữ cầm đèn đi trước, Lang Tuấn Hiệp dùng áo lông sói của mình quấn Đoàn Lĩnh, ôm nó lên, đi qua hành lang uốn khúc, vào một biệt viện trồng đầy trúc xanh. Đoàn Lĩnh nghe trong căn phòng gần đó có tiếng chén bát vỡ, cả tiếng quát mắng của đàn ông say xỉn.
“Đừng nhìn lung tung.” Lang Tuấn Hiệp dặn Đoàn Lĩnh, ôm nó vào phòng, nói với các tỳ nữ, “Không cần hầu hạ.”
Tỳ nữ khom người cáo lui, trong phòng có hương thơm thoang thoảng, không có chậu than mà vẫn rất ấm, ngoài phòng có một ống khói thông xuống đất, dẫn hơi ấm từ địa long* phả vào trong.
*Hệ thống lò sưởi dưới lòng đất.
Lang Tuấn Hiệp cho Đoàn Lĩnh súc miệng, Đoàn Lĩnh mệt rã rời, mặc áo đơn lên giường nằm, Lang Tuấn Hiệp ngồi bên giường, nói, “Mai ta dẫn con đi dạo phố.”
“Thiệt hả?” Đoàn Lĩnh bừng bừng sức sống.
Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta đi ngủ, ở ngay phòng bên cạnh thôi.”
Đoàn Lĩnh níu tay áo Lang Tuấn Hiệp, có vẻ thất vọng, Lang Tuấn Hiệp không rõ, nhìn Đoàn Lĩnh, lát sau mới hiểu, Đoàn Lĩnh muốn mình ngủ cùng nó.
Từ sau khi rời thành Nhữ Nam, Lang Tuấn Hiệp chưa bao giờ rời khỏi Đoàn Lĩnh, ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, bây giờ Lang Tuấn Hiệp muốn đi, Đoàn Lĩnh lập tức phát hoảng.
“Này…” Lang Tuấn Hiệp hơi do dự, nói, “Thôi, ta ngủ cùng con.”
Lang Tuấn Hiệp cởi áo đơn, lộ ra lồng ngực cường tráng, ôm Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh gối đầu lên cánh tay mạnh mẽ, mắt trĩu xuống, chìm vào giấc ngủ.
Lang Tuấn Hiệp có mùi da thịt đàn ông rất dễ ngửi, Đoàn Lĩnh đã quen mùi áo, mùi cơ thể gã, chỉ cần được gã ôm ngủ sẽ không gặp ác mộng. Mấy ngày qua trải qua quá nhiều chuyện, trong đầu nó dồn đống thông tin mơ hồ, mơ cũng nhiều, đêm dài cũng chỉ có thế, ngủ bao nhiêu cũng không đủ.
Hơn nửa đêm thì tuyết ngừng, không khí yên ắng đến bất thường, những giấc mộng nối tiếp mà đến, Đoàn Lĩnh giật mình tỉnh giấc, xoay lại chỉ ôm được ổ chăn ấm áp.
Lang Tuấn Hiệp không biết đã đi đâu, bên cạnh vẫn còn vương hơi ấm của gã, Đoàn Lĩnh hốt hoảng, không biết làm sao, bèn rón rén xuống giường, đẩy cửa ra ngoài.
Căn phòng sát vách sáng ánh đèn, Đoàn Lĩnh đi chân trần trên hành lang, nhón chân nhìn qua cửa sổ.
Trong phòng trống trải, tấm màn buông xuống che nửa phòng, Lang Tuấn Hiệp đưa lưng về phía cửa sổ, cởi áo.
Cổ áo của gã cao đến dưới trái cổ, lúc này thong thả cởi ra, vắt đai lưng qua một bên, quần áo trượt xuống, phô bày tấm lưng rộng, vòng eo rắn rỏi, bờ mông chắc. Cơ thể trần trụi nhìn không sót cái gì, từng đường cong, từng thớ cơ bắp ẩn chứa sức mạnh như ngựa chiến, vật đang ngẩng cao đầu cũng thấy rõ ràng.
Đoàn Lĩnh nín thở, tim đập loạn xạ, lùi một bước, lại va đổ giàn hoa.
“Ai?” Lang Tuấn Hiệp quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro