Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 10

10| Đất khách


Editor: Vện

Người che mặt cười lạnh, từ sau cây nhảy ra đánh lén, kiếm Thanh Phong tung ra vô số kiếm ảnh bao vây Vũ Độc.

Chiêu ấy chặn hết bốn phía, Vũ Độc đành phải lùi về chuồng ngựa, một tay rút kiếm, nhếch nụ cười châm chọc.

Người che mặt đâm kiếm hướng cổ họng Vũ Độc.

Vũ Độc mặt không đổi sắc, khóe môi vẫn đeo nụ cười, không cản đòn, trở tay đâm kiếm vào Thái Diêm đang bất tỉnh.

Ai ngờ người che mặt chẳng hề để ý đến Thái Diêm, chiêu thức không đổi, thế đến cực nhanh, trong chớp mắt, dù Vũ Độc có giết Thái Diêm thì y cũng sẽ bị người che mặt đâm xuyên cổ, không thể không biến chiêu. Nhưng thế mạnh đã mất, Vũ Độc đã đoán sai, nghiêng đầu tránh đường kiếm quét ngang của người che mặt, mũi kiếm để lại một vệt máu trên mặt Vũ Độc!

Vũ Độc lùi một bước, người che mặt đuổi theo như hình với bóng. Vũ Độc nhận ra không thể dùng thằng nhóc trong tay làm con tin, liền thu chiêu, nhảy lên nóc chuồng ngựa, găm kiếm vào cột. Người che mặt ném kiếm, dùng tay đánh phía bụng Vũ Độc.

Luồng chưởng im hơi lặng tiếng kia dồn hết sức mạnh của người che mặt, làm chấn thương nội tạng Vũ Độc, Vũ Độc phun một ngụm máu, ngã ra phía sau.

Phán đoán sai lầm khiến Vũ Độc suýt bỏ mạng. Ngay lúc nhảy khỏi nóc chuồng ngựa vừa sập xuống, Vũ Độc xoay cổ tay trái, ném phấn độc, người che mặt lập tức nín thở, cầm bội kiếm chạy đi. Vũ Độc chạy xuyên khói độc, thuận lợi rút kiếm ra, loạng choạng đuổi theo người che mặt.

Người che mặt nhảy lên tường, áo choàng tung tay, Vũ Độc đuổi tới, hai người rượt đuổi trên mái nhà, xẹt qua đầu hộ vệ, người che mặt như có thương tích, không đủ sức chạy, Vũ Độc thì bị hai chưởng làm chấn thương nội tạng, hai người cùng trượt chân, đạp rơi mấy mảnh ngói.

Nhóm hộ vệ nghe tiếng động, dồn dập ùa ra, nhìn lên mái nhà.

Nhân lúc này, Đoàn Lĩnh và Hách Liên Bác chạy ra, hợp sức kéo Thái Diêm vào hành lang.

Lúc hộ vệ ngẩng đầu thì đã không còn thấy bóng dáng Vũ Độc và người che mặt, hai người dùng khinh công, đi không tiếng động, vượt nóc băng tường nhảy qua mái phòng khác.

Vết thương trên mặt Vũ Độc còn nhỏ máu, đuổi theo người che mặt đến mái căn phòng lớn nhất.

Vũ Độc và người che mặt quan sát lẫn nhau, không dám bất cẩn, biết trận này là một mất một còn.

Giọng người che mặt rất khàn, “Làm sao ngươi biết?”

Vũ Độc cười lạnh nói, “Chừa cho ngươi một mạng cũng vì muốn bắt cá lớn, sau khi mỗi người một ngả, ngươi vội vàng chạy về Thượng Kinh, nếu không vì bảo vệ hậu duệ của hắn thì còn ai vào đây? Nếu hắn có con thì ắt cũng từng tuổi này rồi.”

Người che mặt khàn giọng nói, “Cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, Vũ huynh bản lĩnh hơn người.”

Vũ Độc, “Ngươi bảo vệ được nó lúc này, không bảo vệ được cả đời.”

Người che mặt đáp, “Được lúc này cũng phải bảo vệ, hôm nay ngươi thua rồi.”

Vũ Độc cười lạnh nói, “Còn lâu mới biết.”

Người che mặt không nói nữa, đột nhiên vận công đạp sập mái nhà, Vũ Độc biến sắc, nhảy lên không kịp, rơi xuống theo.

Gia Luật Đại Thạch đang ban thưởng trong phòng, đột nhiên sụp mái nhà, quả nhiên đúng như danh ngôn của người Hán, tấm thân nghìn vàng chớ ngồi dưới hiên, thấy hai thích khách cùng rơi xuống, trong phòng náo loạn, Đại vương rống giận, hộ vệ kêu gào, phu tử la hét, trẻ con tè ra quần, muôn màu muôn vẻ, vô cùng náo nhiệt!

“Kẻ nào—”

“Có thích khách!”

“Bảo vệ Đại vương!”

Gia Luật Đại Thạch cũng là cao thủ, phản ứng rất nhanh, nhấc bàn đá về phía hai người.

Vũ Độc và người che mặt miễn cưỡng nhảy lên, không lên tiếng, phá cửa sổ lao ra, người che mặt trốn hướng Đông, Vũ Độc chạy hướng Tây, ngay sau đó, hơn trăm mũi tên đồng loạt bắn về phía hai người.

Tên xé gió lao qua cột băng, nước nhỏ tí tách.

Người che mặt phi thân lên hòn non bộ, tài bắn cung của người Liêu trăm phát trăm trúng, bậc nhất Thần Châu*, toàn nhắm vào chỗ hiểm, người che mặt nheo mắt, đầu tên phóng tới như những điểm đen chi chít.

*Chỉ Trung Quốc.

Gã giang tay, đạp hòn non bộ, lộn người ra sau như diều hâu tung cánh, tránh thoát hàng loạt mũi tên, biến mất sau tường.

Vũ Độc thì nhảy lên tường, sau lưng là tên nhọn, y đạp lên đầu tường, mượn lực xoay vòng, áo choàng cuốn lấy mũi tên, vận lực bắn ngược lại, tên bay bốn phương tám hướng!

Hộ vệ đuổi ra sân trước, đã chẳng thấy bóng dáng Vũ Độc.

Bên ngoài vang tiếng vó ngựa, Thái Văn dẫn quân đến, Bạt Đô thấy Vũ Độc đáp đất, vội hô, “Chính là y!”

Kỵ binh xông lên, Vũ Độc bị thương, không dám ham chiến, chạy vào hẻm, vừa mới rẽ sang ngã khác lại có kỵ binh đuổi theo, bao vây thành thế gọng kìm, Vũ Độc nhảy lên không trung, rút trường kiếm, chém phía mặt sông đóng băng.

“Rầm” một tiếng, mặt băng nứt toác, Vũ Độc nhảy xuống nước, biến mất.

Trong sân, Đoàn Lĩnh và Hách Liên Bác đang lay Thái Diêm.

“Thái Diêm!” Đoàn Lĩnh lo lắng gọi.

“Nước.” Hách Liên Bác đưa nước cho Đoàn Lĩnh, để nó đút Thái Diêm uống.

Người che mặt đột ngột xuất hiện, Hách Liên Bác vội kéo Đoàn Lĩnh lùi lại, Đoàn Lĩnh xua tay ý nói không sao. Người che mặt khom lưng, đưa tay dò hơi thở Thái Diêm, lại dò mạch cổ. Đoàn Lĩnh định nói gì, người che mặt lại giơ tay kia đặt lên môi.

Ngoài sân nghe tiếng của Thái Văn, người che mặt chỉ Thái Diêm, lắc ngón trỏ với Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh hiểu là không nguy hiểm tính mạng, sau đó người che mặt leo tường ra ngoài, Thái Văn đã đến.

Chiều hôm đó, Gia Luật Đại Thạch tức giận, phong tỏa toàn trường, đám trẻ đều bị thẩm vấn đến kiệt sức, có đứa gào khóc không ngừng.

Bạt Đô đi gọi viện binh nên không thấy Vũ Độc đánh nhau với người che mặt, Đoàn Lĩnh chứng kiến từ đầu đến cuối thì bị thẩm vấn ba lần, nó không dám nhắc đến Lang Tuấn Hiệp, còn lược bớt vài chi tiết. Chỉ bảo trong lúc đi tìm Bạt Đô thì vô tình phát hiện Thái Diêm bị bắt, sau đó xuất hiện một thích khách thần bí vân vân.

Sau khi tỉnh lại, hỏi gì Thái Diêm cũng chẳng biết. Lúc thẩm vấn Hách Liên Bác, Gia Luật Đại Thạch đích thân đến nghe, nhưng nó lại lắp ba lắp bắp, nói không rõ nghĩa. Gia Luật Đại Thạch tình nguyện nghe Đoàn Lĩnh kể mười lần chứ không muốn nghe Hách Liên Bác nói một lần nào nữa, cuối cùng chỉ lấy khẩu cung của Đoàn Lĩnh và Thái Diêm. Thái Văn cũng không điều tra được gì, mọi người như lạc vào sương mù, chỉ đành cho qua.

Đoàn Lĩnh bị thẩm vấn mệt rã rời, cơm tối không ăn được bao nhiêu, lúc về phòng lại nghĩ đến chuyện ban ngày, trằn trọc không ngủ được. Lúc này, ngoài sân vang tiếng sáo du dương, Đoàn Lĩnh dần dần bình tâm, ngủ say.

Hôm sau tất cả trở lại như bình thường, chỉ có Thái Diêm vẫn còn uể oải. Đoàn Lĩnh qua hỏi thăm, Thái Diêm chỉ gật đầu, hai người nói nửa ngày, Thái Diêm vẫn không đoán ra nhà mình đắc tội với ai, chỉ kể với Đoàn Lĩnh là anh trai Thái Văn phát hiện một tạp dịch bị đánh ngất trong phòng chứa bút, nói vậy tức là thích khách đã giả dạng tạp dịch đó để trà trộn vào.

Còn tại sao lại lựa ngay lúc này để lẻn vào trường ám sát, tại sao đối tượng lại là Thái Diêm, thân phận người che mặt là ai thì ngay cả Thái Văn cũng nghĩ mãi không ra. Lính Tuần phòng ti phát hiện trên sông đào ngoài thành bị đục một hố băng, liền đoán được kẻ ám sát đã chạy thoát.

Đêm đó, viện Quỳnh Hoa.

Lang Tuấn Hiệp mở gói thuốc bột, nhìn qua gương, bôi lên vết thương sau lưng và bên eo. Bên cạnh dựng một bức bình phong, sau bình phong là sáu cô gái ăn mặc lộng lẫy, có cả Đinh Chi, sáu người đều là sáu cái tên đứng đầu viện Quỳnh Hoa – Lan, Thược, Cẩn, Chỉ, Mạt, Chi.

Sáu nàng cầm lò sưởi tay, có người dâng trà, vây quanh một người phụ nữ, chính là người Đinh Chi gọi “phu nhân”, chủ nhân của viện Quỳnh Hoa.

“Đúng là số mệnh của ngươi và đứa trẻ kia.” Phu nhân lạnh nhạt nói, “Hay là tìm một ngôi nhà mới, vài bữa nữa dọn qua.”

Bóng nửa thân trên cởi trần của Lang Tuấn Hiệp hắt lên bình phong.

“Trốn Đông trốn Tây, chi bằng ôm cây đợi thỏ.”

“Thằng bé ấy được ông trời phù hộ, lần này người đến là Vũ Độc.” Phu nhân nói, “Chúc cũng là cao thủ trong Ảnh đội, thế mà lại phạm sai lầm, để chết trong tay một đứa bé, ắt cũng là số mệnh. Lần sau có thể không phải Vũ Độc.”

“Dù là Xương Lưu Quân đến cũng có sao đâu?” Lang Tuấn Hiệp đặt đĩa thuốc xuống, thuận miệng nói.

“Chớ có khinh địch.” Phu nhân nói nhẹ như mây, “Vũ Độc mặc dù chuyên dùng độc nhưng y khác với các ngươi, có thể bỏ thuốc mê thì bỏ, có thể giữ mạng thì giữ, mỗi lần giết người thì số người sống còn nhiều hơn kẻ thù của y, thi thoảng còn tha mạng, lòng dạ quá tốt không xứng làm thích khách.”

Lang Tuấn Hiệp đổi thuốc xong, khoác áo ngoài, buộc chặt đai lưng, bước ra từ sau bình phong.

Phu nhân mặc áo gấm đỏ thẫm, vạt áo thêu hạc tiên giang cánh rất sống động, mày như núi xanh, mắt tựa suối biếc, tuy là chủ nhân viện Quỳnh Hoa nhưng chưa quá ba mươi xuân xanh, gương mặt mang nhiều nét của người Tây Vực.

“Ta nghĩ Xương Lưu Quân sẽ không tới.” Lang Tuấn Hiệp nói.

Phu nhân thản nhiên nói, “Ngươi càng lúc càng to gan.”

Lang Tuấn Hiệp nói, “Vua Nam Trần chẳng còn bao nhiêu thời gian, thế cục Bắc phạt đã định, trong vòng ba năm, quân đội Nam Trần không thể vượt qua Ngọc Bích Quan, tiếp theo, Triệu Khuê và Mục Khoáng Đạt chỉ bận đấu đá nội bộ.”

“Một khi bắt đầu nội đấu, Vũ Độc và Xương Lưu Quân sẽ không dám rời khỏi chủ nhân.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Thượng Kinh là địa bàn của người Liêu, xa xôi nghìn dặm, họ sẽ không phái thích khách trứ danh đến tìm một đứa trẻ không rõ lai lịch.”

Lang Tuấn Hiệp gật đầu với phu nhân, xoay người rời khỏi viện Quỳnh Hoa.

Phu nhân trầm ngâm không nói.

—o0o—

Đêm, Nam Trần.

“Tha mạng cho gã.”

“Cái gì?” Vũ Độc tưởng mình nghe lầm.

Vũ Độc vừa về từ Thượng Kinh, nhếch nhác thảm hại, vừa không tìm được tung tích Lý Tiệm Hồng, cũng không thể giết Khách Vô Danh trong truyền thuyết, chỉ mang về một tin hữu dụng.

Triệu Khuê ngồi trong phòng, sau lưng là ngọn đèn tù mù, ẩn mình vào bóng tối, ánh đèn hắt lên vẻ mặt cực kỳ phức tạp của Vũ Độc.

“Còn ai biết nữa?” Triệu Khuê hỏi.

Vũ Độc lắc đầu, đáp, “Chúc đã chết, các thích khách của Ảnh đội cũng không thể trà trộn vào Thượng Kinh, Câu tiếp ứng ngoài thành, thuộc hạ đoán được tin tình báo. Nhưng ta không hiểu…”

“Bệ hạ không còn nhiều thời gian.” Triệu Khuê chậm rãi nói, “Tứ vương gia không có con nối dõi, Lý Tiệm Hồng không rõ tung tích, chỉ sợ triều đình sau này sẽ là thiên hạ của Mục Khoáng Đạt. Nếu không chừa đường lui e là khó có thể kiềm chế lão ta. Ngươi cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Vũ Độc hiểu rõ, gật đầu.

“Tướng quân, lúc ở thành Hồ Xương, ta không đếm xỉa đến tung tích Lý Tiệm Hồng mà chạy lên Thượng Kinh, có thể Mục tướng… đã đoán ra rồi.”

Triệu Khuê cười lạnh nói, “Mục Khoáng Đạt có biết cũng không dám tự tiện phái Xương Lưu Quân đến Thượng Kinh đâu, một khi không còn Xương Lưu Quân bảo vệ, lão chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên. Huống chi sau hành động lần này của các ngươi, trong thành ắt sẽ phòng thủ nghiêm ngặt, lão không còn cơ hội nữa.”

—o0o—

Thượng Kinh giới nghiêm mười ngày liền, trong trường cũng có vệ binh tuần tra, chăm chăm quan sát lũ trẻ, các tiên sinh ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Qua chuyện lần này, Thái Diêm và Đoàn Lĩnh thân thiết hơn nhiều, thỉnh thoảng Thái Diêm còn ôm sách vở đến kiểm tra Đoàn Lĩnh, có gì không hiểu thì giải thích cho Đoàn Lĩnh, đốc thúc nó tập trung học.

Lúc vệ binh tuần tra rút đi cũng là ngày cuối tháng Giêng, hôm nay người nhà đến đón đông hơn kỳ trước nhiều, ai cũng biết chuyện ám sát, vẻ mặt lo lắng, bàn luận sôi nổi, xe ngựa chen kín con hẻm, trước xe quan lớn quý nhân có cả võ sĩ canh gác.

“Đoàn gia, Đoàn thiếu gia.” Người gác cổng hô to, “Có không?”

Hôm nay Lang Tuấn Hiệp đến sớm nhất, chưa tới giờ Mùi đã chờ trước cửa.

“Có! Có!” Đoàn Lĩnh vội chạy ra, nộp lệnh bài, nhào vào lòng Lang Tuấn Hiệp, gã vươn một tay ôm nó.

“Về nhà thôi.” Lang Tuấn Hiệp dắt tay Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh quay đầu nhìn cánh cửa sau hàng rào, Bạt Đô đứng ở sân trước, từ xa nhìn theo Đoàn Lĩnh.

Lang Tuấn Hiệp đoán được suy nghĩ Đoàn Lĩnh, liền dừng chân, hỏi, “Con là bạn với Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô?”

Đoàn Lĩnh gật đầu.

Lang Tuấn Hiệp lại hỏi, “Muốn mời nó đến nhà chúng ta ăn tối không?”

Đoàn Lĩnh hỏi, “Được hả?”

Lang Tuấn Hiệp, “Bạn của con mà, dĩ nhiên là được.”

“Bạt Đô!” Đoàn Lĩnh gọi Bạt Đô, “Cùng đi thôi! Tối qua nhà ta.”

Bạt Đô xua tay, Đoàn Lĩnh chờ một hồi, mãi đến khi người trong hẻm đi gần hết, Bạt Đô cũng không ra, chắc lại không ai đón, Đoàn Lĩnh lại hô, “Đi đi.”

Bạt Đô không đáp, cầm gậy sắt gõ chuông quay đầu vào sân trong. Nắng chiều chiếu vào cửa Bắc, Đoàn Lĩnh rầu rĩ.

Nhưng sau khi về nhà, chút rầu rĩ của Đoàn Lĩnh biến mất tăm, vì Lang Tuấn Hiệp đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, bày sẵn trên bàn. Đoàn Lĩnh hoan hô ngồi vào chỗ, chưa rửa tay đã muốn ăn, bị Lang Tuấn Hiệp đè lại, dùng khăn ướt lau mấy móng vuốt bẩn thỉu.

“Ta không giỏi nấu ăn.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Không bằng Trịnh Ngạn, sau này con sẽ được ăn nhiều món ngon, ắt không còn nhớ bàn cơm này đâu, cứ dùng tạm đi rồi nghỉ ngơi.”

Trịnh Ngạn là ai? Đoàn Lĩnh thầm nghĩ, nhưng không quan trọng, nó nhét đầy miệng đồ ăn, không còn tâm trạng nói chuyện, lát sau có người gõ cửa, Lang Tuấn Hiệp nhíu mày.

“Đoàn Lĩnh!” Tiếng Bạt Đô vang bên ngoài.

Đoàn Lĩnh vội nuốt đồ ăn, chạy ra mở cửa, áo lông dê của Bạt Đô đã lâu không giặt, trông rất bẩn, dính bùn đất và lá cây, đứng ngoài cửa nói, “Anh của Thái cẩu nói không sai, đúng là nhà ngươi ở đây, cho ngươi nè.” Nói rồi đưa cho nó một túi thức ăn.

Đoàn Lĩnh hỏi, “Sao ngươi lén ra đây được?”

Bạt Đô nói, “Ta đương nhiên có cách.”

Đoàn Lĩnh lại nói, “Mau vào ăn đi.”

Đoàn Lĩnh kéo Bạt Đô vào, Bạt Đô không chịu, hai đứa lằng nhằng ở cửa một hồi, mãi đến khi Lang Tuấn Hiệp xuất hiện sau lưng Đoàn Lĩnh, nói, “Vào uống chén trà đi.” Bạt Đô mới không từ chối nữa, vào Đoàn phủ.

Lang Tuấn Hiệp đưa đũa cho nó, Bạt Đô nói, “Ta ăn rồi, đến tìm Đoàn Lĩnh nói chuyện.”

“Hai đứa cứ tự nhiên.” Lang Tuấn Hiệp ra ngoài, Đoàn Lĩnh hơi thất vọng, lại thấy Lang Tuấn Hiệp lấy ghế ngồi ngoài cửa, Đoàn Lĩnh muốn gọi gã, Bạt Đô lại nói, “Ngươi ăn đi.”

Bạt Đô cầm chén trà, thèm thuồng nhìn bàn thức ăn, Đoàn Lĩnh khuyên mãi, Bạt Đô chỉ kiên trì nói đã ăn trong trường, Đoàn Lĩnh không miễn cưỡng nó nữa. Hai đứa trẻ trò chuyện hồi lâu, vừa nói vừa cười. Đoàn Lĩnh tiến bộ rất nhanh, đã vào khu luyện chữ, đầu tháng là có thể lên lớp.

Chờ Lang Tuấn Hiệp ăn xong, Đoàn Lĩnh dọn bàn, tìm quần áo của mình cho Bạt Đô mặc, đi tắm cùng nó. Mới đầu Bạt Đô không chịu, nhưng mùi trên người nó thật sự quá khó ngửi, vừa rồi đến Thái phủ hỏi đường cũng bị khinh thường, thế là ỡm ờ, bị Đoàn Lĩnh kéo đến nhà tắm công cộng.

Hai đứa ngâm mình trong phòng tắm, áo lông dê của Bạt Đô thì giao cho người hầu giặt, hong khô, Bạt Đô và Đoàn Lĩnh quậy ầm một trận, Lang Tuấn Hiệp lại gọi người lau mặt cắt móng tay cho Bạt Đô, gã cũng tự tay sửa soạn cho Đoàn Lĩnh.

“Mắt của ngươi y như hồ nước vậy.” Đoàn Lĩnh soi gương, nhìn hình phản chiếu của Bạt Đô trong gương, nói, “Đẹp ghê, phải chi mắt ta cũng xanh thì hay quá.”

Bạt Đô nói, “Ngươi thích mắt xanh như ta, ta lại ước có mắt đen như ngươi.”

Lang Tuấn Hiệp thuận miệng nói, “Mắt xanh hay mắt đen gì cũng có cái đẹp riêng, mỗi người mỗi vẻ, ước cũng không được.”

Đoàn Lĩnh gật đầu, khi đó nó vẫn chưa hiểu ý Lang Tuấn Hiệp, rất lâu về sau, không biết tại sao câu nói ấy thường xuyên vang vọng trong ký ức của nó và Bạt Đô.

Đêm khuya, Bạt Đô mặc áo lông dê vẫn chưa khô hẳn, bảo Đoàn Lĩnh, “Ta đi đây.”

“Ngủ lại nhà ta đi.” Đoàn Lĩnh nói.

Bạt Đô vung tay không cho Đoàn Lĩnh nói nữa, chạy đi, Đoàn Lĩnh nhìn theo Bạt Đô, hồi lâu không nói lời nào.

Bạt Đô chạy qua hẻm nhỏ, đến ngoài trường, chui qua lỗ chó ở hàng rào quanh vườn hoa, kéo mấy chậu vạn niên thanh che cái lỗ, về Tàng Thư Các ngủ.

“Con có thể kết bạn với Bố Nhi Xích Kim.” Lang Tuấn Hiệp dặn dò, “Nhưng không được học cách đối nhân xử thế của nó.”

Đoàn Lĩnh gật đầu.

Trẻ con đứa nào chẳng ham vui, trong trường không phải không có ai muốn làm bạn với Đoàn Lĩnh, nhưng Đoàn Lĩnh xưa nay thích ở một mình, lại nghe lời dạy của Lang Tuấn Hiệp, cũng có tính cảnh giác từ nhỏ, nó sợ mất đi những thứ trước mắt, sợ liên lụy phụ thân phương xa, nên luôn lặng lẽ ở yên trong phòng, không ra ngoài kết bạn.

Trong thế giới của Đoàn Lĩnh chỉ có Lang Tuấn Hiệp và người cha chưa gặp bao giờ.

Mới đầu, đám trẻ tưởng nó nhát gan, không dám hòa nhập, lâu dần mới phát hiện Đoàn Lĩnh thật sự không muốn giao thiệp nên cứ thế chấp nhận. Người ở Thượng Kinh phóng khoáng tự do, phong tục của người Liêu cũng chưa bao giờ bắt ép người khác làm chuyện mình không thích, mọi người tôn trọng lẫn nhau. Thỉnh thoảng chạm mặt sẽ gật đầu với nó, Đoàn Lĩnh cũng khách khí dừng lại, chỉnh áo đáp lễ như phu tử dạy.

Đó mới đúng là “sơ giao”, các học trò lấy làm mới mẻ, còn cười cợt, sau đó lại thấy Đoàn Lĩnh thanh tú sạch sẽ, hành lễ rất đẹp, thế là kéo nhau học lễ quân tử. Chỉ có Thái Diêm là thật sự kính trọng nó, dù không nói ra cả hai lại ngầm hiểu trong lòng. Thái Văn gặp Đoàn Lĩnh mấy lần cũng thích tác phong nghiêm túc của nó.

Sau khi vào khu luyện chữ, Đoàn Lĩnh ngồi chung với Hách Liên Bác cao to cà lăm, bạn cùng bàn này rất ít nói, phần lớn thời gian luôn im lặng, rất hợp với tính cách thích yên tĩnh của Đoàn Lĩnh.

Thời gian thấm thoắt trôi, giờ nắng dài hơn, tuyết tan thành nước, đông qua xuân đến. Đoàn Lĩnh ngồi trong trường mà ước được nhanh chóng về nhà, từ ngày đó, Lang Tuấn Hiệp không còn đến muộn nữa. Lúc Đoàn Lĩnh đọc sách, nó thậm chí cảm giác có ai nhìn chằm chặp sau lưng mình.

Tiết trời nóng dần, trong buổi học giờ Ngọ, Đoàn Lĩnh mất tập trung, gục xuống bàn ngủ gật, bị ai chọi quả mận vào đầu.

“Ui da!” Đoàn Lĩnh ngẩng đầu lên, thấy trên bờ tường có bóng người lướt qua rồi biến mất, đành nghiêm túc luyện chữ. Nó học xong chương trình vỡ lòng chỉ trong ba tháng, nhanh hơn các học trò khác, sau đó không lâu lại được phân vào lớp khác. Càng lên cao nội dung học càng khó, từ thiên văn thuật số đến khởi, thừa, chuyển, hợp*… cái nào cũng phải vắt óc suy nghĩ.

*Thứ tự cách viết văn thời xưa, khởi là ban đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

Đêm xuân ấm áp, có thứ cảm giác kỳ quái rục rịch trong lòng, Đoàn Lĩnh nhớ đến đêm đầu tiên đến Thượng Kinh, nhớ bóng dáng Lang Tuấn Hiệp trong viện Quỳnh Hoa.

Ngoài sân vang tiếng sáo du dương, trăm hoa đua nở, như muốn trò chuyện cùng Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh mang máng nhận ra là tiếng sáo của Lang Tuấn Hiệp, nhưng không nhìn thấy gã. Đoàn Lĩnh mặc áo đơn, chân trần chạy ra đứng dưới trăng, mãi đến khi không còn nghe tiếng sáo nữa mới quay vào phòng, trằn trọc không ngủ được.

Nửa năm trôi qua trong chớp mắt, Lang Tuấn Hiệp giữ lời hứa, không rời nhà lần nào nữa, trông coi Đoàn phủ gọn gàng ngăn nắp, mỗi khi Đoàn Lĩnh được nghỉ sẽ dẫn nó ra ngoài đạp thanh, cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên bát ngát, ngắm đàn bò đàn dê, ngồi dưới núi A Nhĩ Kim, uống nước tuyết lạnh buốt, ra sông câu cá, thỉnh thoảng còn dẫn theo Bạt Đô.

Đoàn Lĩnh thấy mình vô cùng hạnh phúc, nhưng dường như Bạt Đô chẳng muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này, dần dà, nó luôn tìm cớ không đi cùng Đoàn Lĩnh nữa. Lang Tuấn Hiệp nói, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có những lúc đừng nên miễn cưỡng người ta.

“Cha ta đến chưa?” Mỗi lần về nhà Đoàn Lĩnh lại hỏi Lang Tuấn Hiệp câu này.

“Sắp rồi.” Lang Tuấn Hiệp nói với Đoàn Lĩnh, “Ngài sẽ không bỏ con.”

Đoàn Lĩnh hỏi thế chỉ vì muốn nghe câu trả lời chắc chắn, Lang Tuấn Hiệp lại nói, “Con phải chăm chỉ đọc sách, vậy mới không khiến cha con thất vọng.”

Đoàn phủ được quét tước gọn gàng, Đoàn Lĩnh trồng thảo dược trong vườn hoa, có cây sống, có cây chết rũ, Lang Tuấn Hiệp thấy kỳ quái, hỏi, “Trồng nhiều thuốc thế làm gì?”

“Vui mà.” Đoàn Lĩnh quẹt mồ hôi, đáp.

Lang Tuấn Hiệp hỏi, “Con muốn học y sao?”

Đoàn Lĩnh nghĩ có lẽ là muốn, nó đã từng nếm mùi đau ốm, lúc nào cũng phập phồng lo sợ, tuổi người có hạn, ai rồi cũng phải chết, thế nên có hứng thú với việc chữa bệnh cứu người, thường ngày ngoại trừ đọc sách, nó còn mượn vài quyển sách thuốc để phân biệt các loại thảo dược.

“Đừng học y.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Cha con đặt rất nhiều kỳ vọng vào con, tương lai con ắt sẽ làm lên nghiệp lớn.”

Đoàn Lĩnh ngoan cố nói, “Ta chỉ nghĩ thôi mà.”

Lang Tuấn Hiệp nói, “Nếu con thích trồng hoa cỏ, vậy chắc không ngại trồng cây này.”

Lang Tuấn Hiệp ra chợ mua cho Đoàn Lĩnh một gốc đào từ phương Nam chuyển lên, Giang Nam hoa đào nở rộ, nhưng khó sống nổi ở Thượng Kinh. Lang Tuấn Hiệp cùng Đoàn Lĩnh chôn gốc đào xuống đất, lại nói, “Hoa đào nở cũng là lúc cha con đến.”

“Thật không?” Đoàn Lĩnh hỏi.

Thế là nó dốc lòng chăm sóc cây đào kia, nhưng khí hậu khắc nghiệt, cành đào khẳng khiu, xuân đến chỉ nhú ba đóa hoa, chưa kịp nở đã héo.

Lại một mùa thu sang, ngoài thành là cỏ úa rạp mình, cuồng phong phương xa thổi tới, Lang Tuấn Hiệp dắt ngựa, nghỉ chân bên bờ sông, phóng mắt nhìn quanh.

Đoàn Lĩnh đã quên mất Nhữ Nam xa xôi, từ lớp vỡ lòng đến khu luyện chữ, sau đó vào Thư Văn Các, người Mông, người Liêu và người Kim ngày càng ít, người Hán ngày càng nhiều, nó cũng biết được rất nhiều chuyện Lang Tuấn Hiệp chưa bao giờ nói.

Như phần lớn người Hán ở Thượng Kinh là từ phương Nam tới.

Như phu tử trong trường từng là bậc đại nho của Nam Trần.

Như viện Quỳnh Hoa là chốn uống rượu mua vui của Nam Viện, Bắc Viện, các cô nương trong đó là do tú bà mang về lúc xuôi Nam.

Như rất nhiều người Hán ở Thượng Kinh đều ôm mộng được về cố hương liễu bay theo gió, hoa đào nở rộ.

Như cây đào tuy khó sống ở Thượng Kinh nhưng vẫn có rất nhiều người trồng, sách của người Hán tuy khó hiểu nhưng mọi người vẫn học.

Như Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô, Hách Liên Bác, Ô Nhĩ Lan… cha của các học trò này đều có thân phận đặc biệt, là con tin.

Như Thái gia, Lâm gia, Triệu gia… người nhà của họ đều là quan phương Nam.

Tất cả đều nhung nhớ cố hương, tuy không nói nhưng sâu trong nội tâm mỗi người đều có một niềm tin vững chắc – một ngày nào đó sẽ trở về.

Tương Kiến Hoan

11| Huyết thống

Editor: Vện


Rời trường, ngày cuối trước khi đến Tích Ung Quán, phu tử phát cho mỗi học trò một viên đá Thanh Long khắc tên từng người, mặt trước khắc chữ Hán, mặt sau chữ Liêu.

“Đây là đá từ núi Ngọc Hành.” Phu tử ngồi giữa phòng, thong thả uống trà, nói, “Không được quên viên đá ấy đến từ đâu.”

Hơn mười thiếu niên khom người với phu tử, chúng đã hoàn thành chương trình học ở trường, tháng sáu, chúng sẽ mang thư tiến cử của phu tử và các tiên sinh đến Tích Ung Quán thi đầu vào.

Đoàn Lĩnh cầm thư tiến cử, trong lòng chợt có cảm giác quái lạ.

“Ta là người Hán hả?” Hôm đó, Đoàn Lĩnh không nhịn được hỏi Lang Tuấn Hiệp.

“Dĩ nhiên con là người Hán.” Lang Tuấn Hiệp đang đánh vảy cá trong bếp, nói nhẹ như mây, “Con là người Hán trong những người Hán.”

Đoàn Lĩnh không còn là thằng nhóc ngu ngơ lúc trước, nhạy bén nhận ra ý khác trong lời Lang Tuấn Hiệp, hỏi, “Có ý gì?”

Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói, “Thì là ý trên mặt chữ, đi đọc sách đi.”

Đoàn Lĩnh nói, “Nhưng ta họ Đoàn, không phải bốn họ lớn của Trung Nguyên.”

Lang Tuấn Hiệp nói, “Rồi có ngày con sẽ biết.”

Đoàn Lĩnh đứng một bên nhìn Lang Tuấn Hiệp làm cá. Ngón tay Lang Tuấn Hiệp cực kỳ linh hoạt, xẹt vài cái đã xắt thịt cá mỏng như tờ giấy, Đoàn Lĩnh muốn giúp, Lang Tuấn Hiệp lại nói, “Quân tử xa nhà bếp, đọc sách của con đi.”

Đoàn Lĩnh thấy chán, nhưng chung sống lâu ngày với Lang Tuấn Hiệp đã quen nghe lời gã, liền lững thững ra sân đình, vớ cây trường côn múa vài đường.

“Chừng nào dạy ta tập võ?” Đoàn Lĩnh lại hỏi, “Người đã đồng ý với ta rồi, chờ ta đọc hết sách trong trường sẽ dạy ta học võ, cưỡi ngựa bắn cung.”

“Hiệp dĩ võ phạm cấm.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Kẻ lỗ mãng dốt đặc cán mai mới tập võ, có gì tốt mà học? Tập võ chỉ chuốc lấy rắc rối.”

“Nho dĩ văn loạn pháp.” Đoàn Lĩnh nói, “Nhưng chẳng phải ai cũng học Tứ Thư Ngũ Kinh đó sao?”

*Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm trích quyển Ngũ đố – Hàn Phi. Có nghĩa Nho lấy văn để làm loạn pháp luật, hiệp dựa võ mà phạm điều cấm kỵ, biểu thị nguyên nhân của loạn.

Lang Tuấn Hiệp nhất thời cứng họng, Đoàn Lĩnh phân tích rành mạch, thông minh sáng suốt, đã không còn là đứa trẻ Lang Tuấn Hiệp nói gì nghe nấy, khi tranh luận thì cực kỳ nhanh nhạy, thậm chí có nhiều lúc Lang Tuấn Hiệp nói không lại hắn.

“Người khác là dao, ta là cá, không học võ ta sẽ bị đánh.” Đoàn Lĩnh nghiêm túc nói.

“Suốt đời này luôn có người bảo vệ con.” Lang Tuấn Hiệp lau tay bước ra, nói, “Buông đao nhấc bút, đạo cai trị sẽ là kiếm của con, người sống trên đời chỉ có thể làm tốt một việc mà thôi, con vừa muốn học y, vừa muốn học võ, hơi sức đâu mà học nhiều như vậy?”

Đoàn Lĩnh nói, “Bố Nhi Xích Kim nói không ai đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào bản thân.”

Lang Tuấn Hiệp nhếch khóe môi, hỏi, “Ta cũng không đáng tin à?”

Đoàn Lĩnh, “Người đương nhiên sẽ bảo vệ ta, nhưng lỡ như… người cũng gặp nguy hiểm, ta biết làm sao để bảo vệ người?”

“Không bảo vệ được con.” Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói, “Là ta không làm tròn trách nhiệm, ta không chết cũng có người đến giết ta, mà cũng chẳng sao, sau khi ta chết, chắc chắn sẽ có người khác lần lượt đứng lên, thay con chặn đao nuốt kiếm…”

Lang Tuấn Hiệp mới nói một nửa, Đoàn Lĩnh đã đến dụi vào lưng gã, nói, “Không đâu, ta muốn che phía trước người.” Rồi xoay người đi.

Nắng sớm rọi vào, đầu ngón tay Lang Tuấn Hiệp bị lưỡi dao cứa rách, lại chẳng phát hiện.

Đoàn Lĩnh ra sân sau dựng sào phơi đồ, vắt áo đơn và quần trắng của hai người lên. Từ ngày dọn vào nhà mới, Lang Tuấn Hiệp không tuyển người hầu, ăn uống sinh hoạt thường ngày đều do Lang Tuấn Hiệp làm hết, lúc Đoàn Lĩnh đi học, thỉnh thoảng Lang Tuấn Hiệp còn đến quan sát, thuận tiện gửi đồ ăn vặt.

Đoàn Lĩnh được nghỉ, Lang Tuấn Hiệp lo ăn lo mặc cho hắn không thiếu thứ gì.

Đoàn Lĩnh cũng thấy lạ, hỏi Lang Tuấn Hiệp lấy tiền đâu ra, Lang Tuấn Hiệp chỉ nói hắn không cần lo.

Đầu xuân, Đoàn Lĩnh lười đọc sách, Lang Tuấn Hiệp ngồi bên mài mực, châm hương, chuẩn bị khăn nóng lau tay cho hắn. Đoàn Lĩnh lười biếng, chỉ thấy sâu trong nội tâm có thứ gì đó bắt đầu rục rịch, đứng ngồi không yên, thấy Lang Tuấn Hiệp ra ngoài liền rón rén rời phòng, cầm xẻng ra vườn chăm hoa.

Lúc còn ở Nhữ Nam, Đoàn Lĩnh thường xem thợ trồng hoa, chiết cành, sau đó thích cái nghề này, Lang Tuấn Hiệp khuyên mấy lần không được, đành mặc kệ hắn, chỉ cần không trễ nãi việc đọc sách là được.

Đọc sách đọc sách, lúc nào cũng đọc sách… dù Đoàn Lĩnh không bài xích việc đọc sách, nhưng đọc mãi cũng phát bực. Thái Diêm hơn hắn hai tuổi, đã đến Tích Ung Quán từ lâu, Bạt Đô thì chẳng có hứng học hành, sau khi rời trường chẳng biết đã đi đâu, chào từ biệt cũng không, Đoàn Lĩnh đến tìm nhiều lần mà không gặp được người. Nhà Bạt Đô âm u khủng bố, cha Bạt Đô quắc mắt trừng Đoàn Lĩnh, bảo Đoàn Lĩnh không được đến nữa, chỉ vì Đoàn Lĩnh là người Hán.

Mẹ của Hách Liên Bác thì vô cùng thân thiện, có lẽ vì người Hán và tộc Đảng Hạng* có quan hệ tốt, bà kéo tay Đoàn Lĩnh hỏi thăm, cảm ơn hắn đã chăm sóc thằng con cà lăm của bà.

*Một nhánh của dân tộc Khương.

Không đến trường, cũng không đến Tích Ung Quán, Đoàn Lĩnh ở nhà trồng hoa.

Hôm nay, hắn cẩn thận đào một gốc mẫu đơn, dời qua hố khác, giọng Lang Tuấn Hiệp chợt vang lên sau lưng, “Bữa nào mời thợ trồng hoa đến chăm, miễn cho con lại phân tâm.”

Đoàn Lĩnh giật mình, suýt làm đứt rễ cây, nói, “Tự ta làm được mà.”

“Tháng sáu thi rồi.” Lang Tuấn Hiệp nhướn mày, nói, “Nhìn con chẳng tập trung chút nào.”

Đoàn Lĩnh vươn vai, nói, “Lát nữa đọc sách.”

Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta cũng phải sắm cây thước thôi, bằng không rời trường rồi không ai khẽ tay, không quản nổi con.”

Đoàn Lĩnh cười ha ha, Lang Tuấn Hiệp chưa bao giờ đánh hắn, có cằn nhằn cũng không mang ý quở trách, không vui không buồn, chỉ như cây trúc lẳng lặng đứng bên đình.

“Hay là dẫn con đến viện Quỳnh Hoa ở một đêm?” Lang Tuấn Hiệp hỏi.

Đoàn Lĩnh bỗng dưng đỏ mặt, trong trường có không ít học trò thích bàn luận chuyện nam nữ. Có lần Bạt Đô và Hách Liên Bác còn dắt hắn chui lỗ chó hàng rào vườn hoa, lén vào viện Quỳnh Hoa, vừa khéo thấy Đinh Chi đang hầu anh của Thái Diêm uống rượu.

Đoàn Lĩnh đã biết sơ lược viện Quỳnh Hoa là nơi như thế nào, liền đỏ mặt chạy vào phòng.

Lang Tuấn Hiệp lại hỏi, “Đỏ mặt cái gì?”

Đoàn Lĩnh về phòng, thấy bóng Lang Tuấn Hiệp đi đến cuối hành lang, ngày xuân ấm áp, gục xuống bàn ngủ, đánh một giấc thẳng đến tối, đêm lại ngủ không được, lăn qua lăn lại. Đã nhiều năm rồi hắn không ngủ chung với Lang Tuấn Hiệp nữa, chỉ hay nghe tiếng động phòng sát vách.

“Uống nước à?” Lang Tuấn Hiệp hỏi cách cánh cửa.

Đoàn Lĩnh ậm ừ, không trả lời, cảm giác như Lang Tuấn Hiệp đang ngồi ngoài cửa.

“Người không ngủ được hả?” Đoàn Lĩnh trở mình, mơ màng hỏi.

“Không ngủ được.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta ngồi một lát.”

Hôm sau trời trong, vừa sáng, Lang Tuấn Hiệp đứng bên ngoài nói, “Đoàn Lĩnh, ta ra ngoài làm chút chuyện, tối mới về.”

Đoàn Lĩnh mơ màng đáp lại, còn buồn ngủ, nắng ấm rọi qua khung cửa, rọi vào mặt hắn, Đoàn Lĩnh nhích đầu né ánh sáng.

Nắng lại chuyển hướng, Đoàn Lĩnh lại né không cho nắng chiếu vào mặt.

Lý Tiệm Hồng đứng ngoài cửa sổ, im lặng nhìn Đoàn Lĩnh, đường xa mỏi mệt, mặc áo gai, đôi môi khô nứt khẽ run.

“Nó là con ta.” Lý Tiệm Hồng nói.

“Vâng, điện hạ.” Lang Tuấn Hiệp đáp, lấy tờ giấy khai sinh ố vàng trong ngực áo, cung kính dâng hai tay cho Lý Tiệm Hồng.

Lý Tiệm Hồng không nhận, thậm chí không nhìn lấy một cái, Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói, “Năm đó Vương phi xuôi Nam dọc theo Ngọc Bích Quan, lúc về Đoàn gia thì đã có thai, Thượng Tử bị chiếm đóng, Vương phi không dám nói rõ thân phận tiểu điện hạ, sau lại khó sinh… cuối cùng chỉ bảo vệ được mỗi đứa nhỏ này.”

Trên cổ tay lộ ra ngoài của Lý Tiệm Hồng chằng chịt vết đao, dưới vành tai có sẹo, mấy năm qua không ngừng chạy trốn công cuộc truy sát quy mô lớn của thích khách Nam Trần, đơn độc trơ trọi, khổ không kể xiết, lại sợ liên lụy đứa con duy nhất nên không dám chạy lên phương Bắc.

Sau khi lành vết thương, hắn mai danh ẩn tích trong núi thần Tiên Ti, quê hương của Lang Tuấn Hiệp, sau đó đến Cao Ly, trà trộn vào đội thương buôn đến Tây Khương, mãi đến khi xác nhận triều đình Nam Trần cho rằng hắn đã chết mới từ Tây Khương bôn ba về Thượng Kinh.

Chặng đường này đã làm mất quá nhiều thời gian, chỉ có một niềm tin mịt mờ chống đỡ cho hắn đến tận bây giờ. Đến chỗ hẹn với Lang Tuấn Hiệp, hắn không dám bước vào, không dám tin, thậm chí không dám đoán có thứ gì đang chờ hắn.

Khả năng lớn nhất là chẳng có gì cả, một khi gõ lên cánh cửa này, thứ chào đón hắn sẽ là số kiếp cô độc mãi mãi.

May mà ông trời không xử tệ với hắn, đương lúc lang bạt trên con đường tối tăm giơ tay không thấy ngón thì bắt được một chiếc đèn.

Giữa dòng sông sinh tử mịt mờ vẫn chừa cho hắn một con thuyền.

Ánh đèn kia dù tù mù lay lắt nhưng cũng đủ thắp sáng sinh mệnh hắn.

Thời khắc nhìn thấy Đoàn Lĩnh, rốt cuộc hắn đã được cứu rỗi.

Đôi mắt hắn như làn nước thu trong trẻo, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm vô hình, nhưng lúc này ánh nhìn chỉ chan chứa dịu dàng.

“Mặt mày con ta giống hệt mẹ nó.” Lý Tiệm Hồng nói, “Môi giống phụ hoàng ta, là môi của Lý gia ta.”

“Vâng, điện hạ.” Lang Tuấn Hiệp đáp.

Lý Tiệm Hồng nhìn Đoàn Lĩnh đang ngủ say không chớp mắt, trong năm năm qua, Đoàn Lĩnh đã cao lên nhiều, đôi môi mềm, mặt thanh tú, mũi cao thẳng, giống Lý Tiệm Hồng như đúc.

“Năm nay mười ba rồi.” Lang Tuấn Hiệp vẫn nâng tờ giấy, nói, “Sinh nhật là mùng sáu tháng Chạp.”

“Ừ, đúng thế, đúng là tháng hai năm ấy.” Lý Tiệm Hồng lẩm bẩm, “Tiểu Uyển bỏ ta về phương Nam.”

“Thuộc hạ bất tài.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Lại phạm sai lầm, vừa không thể bảo vệ Vương phi, vừa không thể tiếp ứng điện hạ. Đêm đó thuộc hạ đến thành Hồ Xương tìm điện hạ, lại bị Vũ Độc chặn đường…”

“Không.” Lý Tiệm Hồng gằn từng chữ, “Lang Tuấn Hiệp, lỗi lầm của ngươi xóa bỏ từ đây.”

Đoàn Lĩnh xoay lại, ánh nắng rọi vào gương mặt vẫn còn nét trẻ con, Lý Tiệm Hồng không kiềm được bước lên một bước, suýt va trúng cửa sổ.

Hắn nhìn Đoàn Lĩnh, như người khách sa mạc kiệt sức dưới nắng gắt, đang hấp hối thì phát hiện đằng xa có một ốc đảo.

Vừa ngập tràn khát vọng vừa nơm nớp lo sợ, sợ gần trong gang tấc mà xa cách biển trời, sợ ốc đảo kia chỉ là ảo ảnh tựa khói sương.

Tương Kiến Hoan

12| Ngọc bội

Editor: Vện


Đoàn Lĩnh lăn một vòng trên giường, nắng rọi thẳng vào mặt, rốt cuộc không còn chỗ tránh, phải dậy.

“Lang Tuấn Hiệp!” Đoàn Lĩnh gọi.

Ngoài cửa sổ, Lang Tuấn Hiệp khẽ nhúc nhích, Lý Tiệm Hồng giơ ngón tay, lắc lắc, lấy tờ giấy khai sinh của Đoàn Lĩnh, cũng chẳng buồn nhìn, gấp lại trả cho Lang Tuấn Hiệp, ra dấu bảo gã cất cẩn thận.

Trong phòng, Đoàn Lĩnh nhớ hồi sáng Lang Tuấn Hiệp đã nói ra ngoài làm công chuyện, thế nên tự xuống giường mặc quần áo đàng hoàng, chỉnh sửa áo ngoài, rửa mặt, đẩy cửa ra, vừa ngáp vừa vào sân đình.

“Theo lời ngài dặn.” Lang Tuấn Hiệp giải thích, “Đưa đến trường đọc sách, tiểu điện hạ vô cùng thông minh, đã biết làm văn.”

Lý Tiệm Hồng không nói gì, vội đi dọc hành lang, đuổi theo Đoàn Lĩnh, đứng sau cánh cửa nhìn Đoàn Lĩnh, thấy Đoàn Lĩnh đang lục đồ ăn trong bếp, lát sau tìm được hộp thức ăn Lang Tuấn Hiệp đã chuẩn bị sẵn.

“Học võ chưa?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Lang Tuấn Hiệp nói, “Luôn đòi học võ, không dám làm trễ việc học.”

Lý Tiệm Hồng im lặng hồi lâu, mắt đỏ ửng, vẫn luôn nhìn Đoàn Lĩnh, không nỡ dời mắt.

Lang Tuấn Hiệp gọi, “Điện hạ?”

Lý Tiệm Hồng bước lên một bước, lại lùi về một chút, núp sau cửa, nhất thời không dám ra. Dù là thiên quân vạn mã hắn cũng chưa từng sợ hãi, vậy mà bây giờ không dám xuất hiện trước mặt con mình.

“Nó có hận ta không?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

“Chưa bao giờ.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Luôn chờ ngài đến, thần nói với tiểu điện hạ khi nào hoa đào nở, điện hạ sẽ trở về.”

Ngay đến nhịp thở cũng không ổn định, Lý Tiệm Hồng giơ tay, một hồi lâu vẫn không dám đẩy cửa.

Đoàn Lĩnh đang ăn cơm trưa, thấy có con chim bay đến, liền nhót vài hạt cơm cho nó, Lý Tiệm Hồng sau cửa trông thấy, mỉm cười.

“Đã đọc Tứ Thư Ngũ Kinh.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Có tiếp thu được không thì chẳng biết, chờ vào Tích Ung Quán để phu tử giảng lại. Chữ rất đẹp, học theo nét chữ của Vệ phu nhân*. Cũng đọc cả tạp thư như Tôn Tử, Ngô Tử, Tư Mã, thích Kinh Thi, Cổ Thi, học hỗn tạp, bình thường được nghỉ thì hay đọc sách y, thảo dược.”

*Chỉ Vệ Thước, một nữ thư pháp gia nổi tiếng thời Đông Tấn.

“Chắc chắn Đoan Bình công chúa sẽ thích con ta.” Lý Tiệm Hồng thấp giọng nói, “Muội ấy học sâu hiểu rộng, thông thạo từ thiên văn thuật số đến đủ loại trào lưu học thuật.”

Ăn xong, Đoàn Lĩnh tự dọn hộp cơm, vươn vai, ngồi thừ người trong đình, nắng rọi lên gương mặt non trẻ đầy sức sống, như cây cỏ mùa xuân sinh trưởng mạnh mẽ.

Dù đang ngẩn người nhưng trong đầu Đoàn Lĩnh vẫn nghĩ đủ thứ chuyện, vừa muốn đọc sách viết chữ vừa nhớ đến vườn hoa – khoảnh trời nhỏ của hắn.

“Thích ăn đồ cay.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Khẩu vị y hệt ngài, thích trồng hoa cỏ, đã học được chút kinh nghiệm từ Đoàn gia Nhữ Nam, sở thích quá rộng, thần không dám dạy hết, chỉ lựa vài thứ để hướng dẫn, thường ngày vẫn đọc sách là chính.”

“Con ta có thích con gái nhà ai ở Thượng Kinh không?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Lang Tuấn Hiệp lắc đầu.

Khó có lúc Lang Tuấn Hiệp vắng nhà cả ngày, không ai quản lý, Đoàn Lĩnh quyết định chăm sóc vườn hoa trước.

Trong sân đình, hoa đào nở.

Đoàn Lĩnh “oa” một tiếng, tâm tình vui sướng, năm nay hoa đào nở rất đẹp, nhiều hơn năm ngoái vài bông. Cánh hoa rơi đầy đất, Đoàn Lĩnh vội chạy vào phòng tìm cái hộp gỗ, nhặt hoa rơi cất vào hộp rồi tưới nước cho thảo dược.

Đặt thùng nước xuống, Đoàn Lĩnh chợt cảm giác sau lưng có người.

“Chẳng phải đã đi rồi à?” Đoàn Lĩnh quay lại, phát hiện là một người đàn ông xa lạ, nhất thời ngẩn ra, nhưng không sợ, thầm nghĩ chắc là thợ trồng hoa mới đến nhỉ? Lang Tuấn Hiệp thật sự mời thợ trồng hoa đến à? Nhìn không giống lắm.

Người này cao hơn Lang Tuấn Hiệp, cũng cường tráng hơn, đường nét gương mặt góc cạnh, da đậm màu hơn người Thượng Kinh, ánh mắt sâu xa, sáng như sao trời, môi mềm mũi thẳng, đồng tử đen láy. Bộ dáng tuy nghèo túng mà đẹp hơn bất kỳ người đàn ông nào Đoàn Lĩnh từng gặp, vóc dáng cao lớn khiến người ta có cảm giác an toàn.

Hắn cởi mũ rộng vành, mắt đen như mực, thần thái thông tuệ, vành mắt đỏ ửng, chăm chú nhìn Đoàn Lĩnh.

Đoàn Lĩnh chỉ thấy người này thân thiết lạ thường, như đã từng quen biết trong mơ.

“Mấy cây này đều là con trồng à?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Đoàn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng chậm rãi bước đến. Đoàn Lĩnh ngồi trên băng ghế nhỏ, ngắm cây cỏ trong vườn, lại nhìn Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng ngồi quỳ bên cạnh Đoàn Lĩnh cho ngang tầm, dời mắt nhìn mảnh vườn, chỉ được một lúc lại nhìn Đoàn Lĩnh.

“Đó là hoa gì?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

“Đây là thược dược, bên đó là hồng đằng, kia là phong lan…”

Đoàn Lĩnh giới thiệu cho Lý Tiệm Hồng từng loài hoa trong khoảnh trời nhỏ của mình, Lý Tiệm Hồng trước sau vẫn không dời mắt khỏi Đoàn Lĩnh, cười với Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩng chẳng hiểu tại sao, cũng cười theo.

“Sao huynh khóc?” Đoàn Lĩnh hỏi.

Lý Tiệm Hồng lắc đầu, không nói nên lời, Đoàn Lĩnh dùng tay áo lau nước mắt cho hắn, chừa chỗ để hắn ngồi, Lý Tiệm Hồng ngồi khoanh chân sau lưng Đoàn Lĩnh, Đoàn Lĩnh dùng xẻng xới đất, nói, “Huynh có giun không? Xuân đến rồi, nên thả giun vào đất.”

“Mai ta bắt giun cho con.” Lý Tiệm Hồng nói.

“Ta phải đọc sách rồi.”

Đoàn Lĩnh vào thư phòng, Lý Tiệm Hồng cũng vào theo, mới đầu Đoàn Lĩnh tưởng hắn là thợ trồng hoa, nhưng nhìn không giống, bèn hỏi, “Huynh là bạn của Lang Tuấn Hiệp hả?”

“Lang Tuấn Hiệp chưa về, hôm nay ra ngoài làm công chuyện rồi.” Đoàn Lĩnh nói.

Lý Tiệm Hồng gật đầu, Đoàn Lĩnh cho hắn vào thư phòng, pha trà cho hắn, Lý Tiệm Hồng nói, “Trà mầm núi tuyết à.”

“Nhận ra hả?” Đoàn Lĩnh cười nói, “Ta mua trong chợ đó, lấy le với khách.”

Đoàn Lĩnh đưa khăn ướt cho hắn, Lý Tiệm Hồng hỏi, “Dạo này đọc cái gì?”

“Đọc Lân Sử.” Đoàn Lĩnh đáp.

“Đến bộ nào rồi?” Lý Tiệm Hồng lại hỏi.

“Nhảy đến Tả Truyện.” Đoàn Lĩnh mở sách, đáp, “Đang đọc Cốc Lương Truyện, phu tử nói ta chỉ hiểu sơ sài.”

Lý Tiệm Hồng cười nói, “Lấy Thập Tam Kinh Chú Sớ đi, cùng đọc.”

Đoàn Lĩnh lôi ra một quyển sách nặng trịch, vẫy vẫy Lý Tiệm Hồng, nói, “Mượn trong tiệm Thành Khang đó, huynh cũng đọc sách hả?”

Lý Tiệm Hồng nhấp ngụm trà, đáp, “Ta đọc ít, chưa xem hết Tứ Thư Ngũ Kinh, không biết làm văn, được như con thì tốt rồi, không hoang phế tri thức tổ tiên.”

“Huynh là người Hán à?” Đoàn Lĩnh tò mò hỏi.

Lý Tiệm Hồng ngồi dưới nắng, ánh sáng phủ khắp người, tuy áo quần tả tơi nhưng khí chất cao quý uy nghiêm khó tả nên lời, hắn nghiêm túc nhìn Đoàn Lĩnh, nói, “Phải, khi xưa nhà ta từng có một vị thánh nhân đấy.”

Đoàn Lĩnh kinh ngạc, hỏi, “Vị nào?”

“Con đoán xem?” Lý Tiệm Hồng nói.

Đoàn Lĩnh lại hỏi, “Quý tính huynh là?”

Lý Tiệm Hồng cười nói, “Họ Lý.”

Đoàn Lĩnh nói, “Phiêu phong bất chung nhật, sậu vũ bất chung triêu.”

Lý Tiệm Hồng gật đầu, nói, “Thiên địa thượng bất năng cửu, nhi huống vu nhân hồ? Không sai, chính là Lý Nhĩ.”

*Hai câu của Đoàn Lĩnh và Lý Tiệm Hồng trích từ Đạo Đức Kinh – Lão Tử. Có nghĩa: gió lốc không hết buổi sáng, mưa rào không suốt ngày, trời đất còn không thể lâu, huống hồ là con người.

*Tên riêng của Lão Tử có thể là Lý Nhĩ.

Đoàn Lĩnh há miệng trố mắt, Lý Tiệm Hồng nói, “Nhà ta có bốn anh em, chỉ có ta ít đọc sách nhất, thường hổ thẹn với tổ tiên.”

Đoàn Lĩnh cười nói, “Ắt hẳn huynh rất giỏi những lĩnh vực khác, thứ huynh đeo sau lưng là kiếm hả?”

Đoàn Lĩnh chú ý tới cái hộp dài bên cạnh Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng đặt hộp lên bàn, mở ra cho Đoàn Lĩnh xem, Đoàn Lĩnh ngạc nhiên hỏi, “Đây là bội kiếm của huynh à?”

“Con thích không?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Trong hộp đựng một thanh kiếm đen nhánh, cao gần bằng Đoàn Lĩnh, chuôi kiếm khắc hoa văn Thái Cực, thân kiếm khắc ký tự kỳ lạ, toát ra hơi thở cổ xưa nhưng sáng loáng như mới. Đoàn Lĩnh muốn sờ, lại bị Lý Tiệm Hồng dùng hai ngón tay kẹp cổ tay, không thể nhúc nhích. Lý Tiệm Hồng nắm mấy ngón tay hắn, cầm bàn tay hắn, dặn, “Trọng kiếm thiên thạch, nặng bốn mươi cân, tóc rơi là đứt, chém sắt như chém bùn, không cẩn thận là rụng ngón tay đấy.”

Đoàn Lĩnh nhoẻn cười, Lý Tiệm Hồng bao lấy bàn tay Đoàn Lĩnh đặt lên chuôi kiếm, kiếm kia khẽ rung như có sinh mạng.

“Kiếm tên gì?” Đoàn Lĩnh hỏi.

“Có người gọi là Trấn Sơn Hà.” Lý Tiệm Hồng nói, “Ta gọi nó là Vô Danh, vì trước kia nó từng là một cây đao, tên Vô Danh Đao, sau này non sông rơi vào tay giặc mà thuộc về ngoại tộc, bị thợ rèn nung chảy, đúc lại thành năm món binh khí phân tán khắp nơi.”

Đoàn Lĩnh nghe đến xuất thần.

“Sau đó, Nam Trần ta đánh hạ Lâu Lan, thu hồi binh khí, đúc lại thành thanh kiếm này, nó tượng trưng cho đạo trời, chặn núi ngăn sông, dùng kim loại tinh luyện gọt giũa nhiều lần mà thành, nó là kiếm truyền quốc của người Hán.”

Đoàn Lĩnh gật đầu, đóng hộp, nói, “Lang Tuấn Hiệp cũng có một thanh kiếm bén lắm.”

“Kiếm của gã tên Thanh Phong.” Lý Tiệm Hồng giải thích, “Kiếm Thanh Phong của Lang Tuấn Hiệp, kiếm Liệt Quang của Vũ Độc, kiếm Bạch Hồng của Xương Lưu Quân, Tử Điện Kim Mang của Trịnh Ngạn, Trảm Sơn Hải của Tầm Xuân và Đoạn Trần Duyên của Không Minh đại sư đều là những danh kiếm tiền triều để lại, trong số đó, Trịnh Ngạn, Xương Lưu Quân, Vũ Độc và Lang Tuấn Hiệp là thích khách.”

“Huynh thì sao? Huynh đến từ đâu?” Đoàn Lĩnh cực kỳ tò mò về kiếm khách lang thang này, “Huynh là thích khách à?”

Lý Tiệm Hồng lắc đầu, nói, “Ta đến từ phương Nam, con đã đi qua nơi ấy chưa?”

Đoàn Lĩnh đáp, “Ta chỉ từng sống ở thành Nhữ Nam, sau này đến Thượng Kinh, chưa đi nơi khác bao giờ.”

Lý Tiệm Hồng nói, “Nay đã là đất khách, ta từng sống ở Tây Xuyên, Tây Xuyên phố gấm mười dặm, sông xanh uốn lượn, núi Ngọc Hành vây giăng mây mù, Giang Châu đèn hoa rực rỡ, thâu đêm suốt sáng.”

Đoàn Lĩnh nhếch môi, Lý Tiệm Hồng lại nói, “Cây cối Giang Châu xanh mướt chứ không ngả màu cỏ úa như Thượng Kinh, xuân đến hoa đào nở rộ, có biển rộng không biên giới.”

Đoàn Lĩnh hỏi, “Huynh đã đi qua nơi đó rồi à?”

Lý Tiệm Hồng gật đầu, cười nói, “Từng qua Điền Nam, Điền Nam cảnh đẹp như tiên, không có tuyết, bốn mùa như xuân. Hồ Điền Nam phẳng lặng như gương, trong hơn cả nước suối trên núi tuyết. Còn có Ngọc Bích Quan, Ngọc Bích Quan vào thu nhìn đâu cũng là rừng phong phủ tuyết.”

Đoàn Lĩnh nghe say mê, nói, “Không biết sau này ta có được thấy cảnh đó không.”

Lý Tiệm Hồng nói, “Nếu con muốn, mai ta sẽ dẫn con đi.”

Đoàn Lĩnh, “…”

“Thiệt hả?” Đoàn Lĩnh khó có thể tin.

“Đương nhiên.” Lý Tiệm Hồng nghiêm túc nói với Đoàn Lĩnh, “Lấy trời làm chăn, đất làm chiếu, con muốn đi đâu cũng được.”

“Nhưng ta phải đọc sách.” Đoàn Lĩnh dở khóc dở cười, “Chờ thi lấy công danh nữa, Lang Tuấn Hiệp sẽ không cho đi đâu.”

“Gã không quản được con, con muốn bất cứ thứ gì trên đời ta cũng có thể cho con.” Lý Tiệm Hồng nói, “Tối nay chào gã một tiếng, con muốn đi đâu, ngày mai ta đưa con đi. Con muốn học võ chứ gì? Ta dạy con học võ, không muốn đọc sách thì khỏi đọc.”

Đoàn Lĩnh tròn mắt, cảm thấy người này chỉ đùa mình thôi, nhưng hắn nói rất nghiêm túc, khiến người ta không thể nghi ngờ. Dù Đoàn Lĩnh đã mười ba nhưng vẫn còn mang tâm tính thiếu niên ham chơi, sao có thể ngồi yên được?

“Ừm… thôi quên đi.” Đoàn Lĩnh không muốn nghĩ nữa, biết không có khả năng đi chơi.

“Tại sao?” Lý Tiệm Hồng chăm chú nhìn Đoàn Lĩnh.

Đoàn Lĩnh nói, “Ta phải chờ một người, Lang Tuấn Hiệp đã nói người đó sẽ đến.”

“Chờ ai?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Đoàn Lĩnh suy nghĩ, nói, “Chờ cha ta, Lang Tuấn Hiệp nói cha ta dễ nổi nóng lắm.”

Mặt trời ngả về Tây, thời gian như ngưng đọng, đóa hoa đào ngoài cửa sổ rời cành, xoay tròn đáp xuống mặt ao, trong ao vang tiếng quẫy nước, là cá nhỏ ngoi lên đớp mồi.

Lý Tiệm Hồng từ từ lấy ra một vật từ túi đeo bên hông, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Đoàn Lĩnh, tiếng ngọc thạch chạm bàn khe khẽ vang lên.

“Con đang chờ nó đúng không?” Lý Tiệm Hồng nghẹn ngào.

Đoàn Lĩnh như ngừng thở, đó là miếng ngọc bội bán nguyệt trong veo như băng, trên ngọc khắc bốn chữ.

Đoàn Lĩnh run rẩy, cởi chiếc túi đeo trên cổ, cẩn thận lấy nửa mảnh ngọc bội còn lại, ghép thành một miếng ngọc khắc hình ưng bay rồng cuộn hoàn chỉnh, hợp thành tám chữ.

Thịnh Thế Thiên Hạ, Cẩm Tú Sơn Hà.*

*Thiên hạ phồn vinh, non sông gấm vóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #💙💚