5 - 6
5.
Lưu Thanh Tùng mơ một giấc mơ, rực rỡ lạ lùng.
Trở về cái ngày cậu quay lưng rời khỏi FPX.
Có điều góc nhìn này đến từ Lâm Vĩ Tường. Cậu thông qua đôi mắt của hắn, thấy được bản thân năm hai mươi tư tuổi.
Trước ngày ra đi, Lưu Thanh Tùng ngồi trong phòng ngủ sắp xếp hành lý. Cậu lột cái ga giường màu xanh đã giặt nhiều đến mức bai hết màu ra. Cái ga giường từng thuộc về cả hai đứa, theo chân họ suốt từ Ninh Ba đến Thượng Hải, cũng coi như một vật tùy thân đã chứng kiến hết tuổi trẻ dữ dội của họ.
Lưu Thanh Tùng nói, Cái này để lại cho mày đấy.
Lâm Vĩ Tường đáp, Được.
Cậu bảo hai đứa phải có cúp vô địch thế giới, Lâm Vĩ Tường nói được. Cậu bảo nên tách ra tránh ống kính, Lâm Vĩ Tường nói được. Cậu bảo mình muốn chuyển đi, tìm một cơ hội mới, Lâm Vĩ Tường im lặng giây lát, rồi mở miệng nói được.
Lưu Thanh Tùng mở mắt trân trân, chứng kiến chính mình đột nhiên phát cáu, vò nhàu cái ga ném vào ngực Lâm Vĩ Tường, đạp cửa đánh rầm một cái rồi ném mọi thứ đồ dùng trong tầm mắt vào vali.
Nhiều năm về sau, cậu cuối cùng cũng thông suốt trái tim mình khi ấy, sự phẫn nộ chỉ là phản ứng tuyệt vọng đến từ mong muốn được phản hồi. Tán thành hay phản đối, có lẽ là thế nào cũng được, dù quyến luyến ôm ấp hay gay gắt cãi vã cũng chẳng sao. Cậu chỉ là không thể chịu nổi sự dung túng vô hạn của đối phương, ở một góc độ khác cũng giống như tấm mặt nạ lạnh nhạt. Cậu giãy dụa trong sự hoài nghi mình gây sự vô lý, hoặc có chăng là... đã chẳng còn quan trọng đến vậy.
Thế nhưng không phải mày từ chối trước sao. Dựa vào cái gì mà đến cuối cùng, thằng điên tiết lên lại vẫn là mày thế?
Ấu trĩ thật đấy, Lưu Thanh Tùng nhếch môi, chỉ là mãi mà vẫn chẳng cười thành tiếng. Cõi lòng cậu như thể bị chiếm cứ bởi một khoảng không mênh mông, đè nén mọi xúc cảm. Lưu thiếu ngẩn người, rồi bỗng chợt muộn màng nhận ra, cảm giác này là sự thảng thốt ngập tràn trong tim người còn lại.
Ở cuối giấc mơ, Lâm Vĩ Tường đứng bên cửa sổ, không nói lời nào nhìn ra bên ngoài, nơi hỗ trợ của hắn kéo vali rời gaming house. Thật ra Lưu Thanh Tùng rất muốn nói với hắn, cậu khi ấy chẳng dám quay đầu lại, bởi vì tất cả vẻ kiên định cứng rắn chẳng qua chỉ là nỗ lực diễn trò của trẻ con. Hai mươi mấy xuân xanh, họ nói cho cùng vẫn chưa đủ già dặn, làm sao có thể nhàn nhạt bình tâm mà chôn cất bảy năm gắn bó.
Có lẽ sự tan vỡ đã bắt đầu từ vết nứt ngày ấy, một vết thương hở đến nay vẫn chưa hề khép miệng.
Rời khỏi chiếc ghế bên cạnh Lâm Vĩ Tường, cậu cũng bắt đầu chuỗi ngày để lạc mất bản thân, phiêu phiêu lãng lãng chu du qua nhiều năm mà vẫn chẳng tìm thấy được chốn về. Cuộc đời của tuyển thủ chuyên nghiệp vốn đã có định hướng và mục tiêu rõ ràng, chỉ cần để lại trong mắt người đời một bóng lưng rực rỡ đầy kiên định. Thế nhưng sau khi bước xuống con đường ấy, cũng là đi qua thanh xuân và trở về làm một Lưu Thanh Tùng nguyên vẹn, cậu lại bỗng thấy mình chẳng khác gì đứa trẻ mười lăm tuổi năm đó. Ba mươi tuổi đầu, sau bấy nhiêu tranh đấu ồn ã, lại lần nữa cô độc và hoang mang.
Điều duy nhất khác biệt, là tuổi mười lăm của cậu đợi chờ Lâm Vĩ Tường, tuổi ba mươi chỉ đợi chờ cơ thể quá hạn sẵn sàng nghênh đón chấn thương và bệnh tật. Những thứ đó đổi lại một dãy số bắt mắt trong tấm thẻ ngân hàng, là minh chứng yếu ớt mà người ta dùng để đo lường thành công của người lớn.
Thực ra sau kì chuyển nhượng đó, Lưu Thanh Tùng vẫn thường xem các trận đấu của Lâm Vĩ Tường. Cậu ngồi cả tối trước màn hình bật sáng, đôi khi sẽ rơi vào bối rối ngẫu nhiên, rằng tại sao cậu ta thi đấu mà mình lại ngồi đây. Để rồi vài giây sau tỉnh lại, nhận ra mọi chuyện đã khác xưa, và con người cũng khác. Những hỗ trợ mới sau này của Lâm Vĩ Tường đều còn rất trẻ. Cậu cũng sẽ đưa ra những suy đoán thừa thãi vô vị, tỉ như thằng chó kia liệu có xem mình thi đấu hay không. Liệu rằng hắn, có quan tâm người lúc này ngồi cạnh cậu là ai không?
Lâm Vĩ Tường có thể giành chiến thắng đương nhiên là chuyện tốt. Thế nhưng mỗi lần hắn thua cuộc, Lưu Thanh Tùng cũng thấy lòng mình nổi lên chút tự mãn kỳ lạ và đáng khinh, như thể tầm quan trọng của cậu đang được mạnh mẽ khẳng định. Nếu không có tao, cuộc sống của mày cũng chỉ rối rắm và mờ mịt vậy thôi. Nếu không có tao, mày vốn dĩ là chẳng thể sống tốt. Rồi tới khi tận mắt nhìn thằng chó ảo não, lầm lũi một bên rút dây cắm gear, xoay bài mãi không thắng nổi một trận, cậu lại đóng tab stream quay đầu bỏ chạy. Cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn trò chuyện cười đùa cùng những đồng đội mới. Quay lưng khuất mắt, lại nhắn tin hỏi Sử Sâm Minh và Điền Dã có đi uống được không.
Lưu Thanh Tùng không phải dạng bợm rượu, bình thường cũng chỉ gọi bia, thi thoảng mới đụng vào rượu tây thì cũng là loại pha loãng, chỉ như nước trái cây có cồn. Thực ra cậu chưa bao giờ thử test tửu lượng của mình cả, sợ dẫm phải vết xe đổ của tấm gương Lâm Vĩ Tường, uống ngu người gạ tài xế xe công nghệ solo, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được mặt mũi. Nhưng mà hôm ấy, Lưu Thanh Tùng không thực sự để ý mình đang uống gì, chỉ mải miết tập trung vào hình ảnh những fan hâm mộ cuồng nhiệt trên khán đài. Thật đáng tiếc khi đội ngũ vô địch năm nào đã chia tay, ai cũng hướng theo con đường riêng; thật đáng tiếc khi năm cuối cùng khép lại đầy tiếc nuối, đáng tiếc vì hành trình bảy năm của Lâm Vĩ Tường bên cạnh Lưu Thanh Tùng chính thức dừng lại. Chỉ cần bấm vào Hupu hay Douban, bất kì ai cũng dễ dàng bắt gặp những bài đăng dài thượt rên rỉ lụy tình từ đám người năm cũ, buộc tất cả những ai chứng kiến phải nhớ lại và gặm nhấm tất cả vui buồn nhớ thương, tất cả những khoảnh khắc của vẻ đẹp bất toàn chỉ còn lại trong ký ức.
"Mẹ," Lưu Thanh Tùng rốt cuộc vẫn không nhịn được, chửi đổng một tiếng. "Cũng có phải là chết rồi đâu, hộp sọ chứa não hay cái gì mà khóc lóc giỏi thật."
Điền Dã ngồi bên cạnh vốn nhạy cảm với chủ đề chia ly, cậu nhẹ nhàng nói, chắc là vì người ta không nỡ.
Sử Sâm Minh tiếp lời, mày thì sao, có từng thấy không nỡ xa thằng... mấy đứa kia không?
Câu trả lời của Lưu Thanh Tùng khô khốc lạnh nhạt, có gì mà không nỡ, quan trọng là thằng nào ra đi cũng kiếm được mớ tiền.
"Chứ gọi bọn tao ra đây làm gì?"
Lưu Thanh Tùng ngừng nói, hồi lâu mới đặt ly rượu xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, cũng không biết là gồng mình cho ai xem, "Bố mày thích gọi."
Cậu cúi đầu chú mục xuống nền đất. Dù ở bất cứ nền tảng SNS nào, mỗi khi chủ đề Song Tử Tinh được nhắc đến, những cuộc bàn luận rồi sẽ loanh quanh vòng về một trong những bí ẩn kì quặc nhất làng Liên minh chuyên nghiệp: tại sao bọn họ sau này tránh né nhau. Vì sao lại muốn triệt tiêu mọi liên tưởng, kể cả với bạn bè cùng ngành về quan hệ hai người. Không phải lần đầu Lưu Thanh Tùng nhận được những thắc mắc như thế. Cậu cũng đã lặp lại câu trả lời của mình đến phát ngán, không ngần ngại đổ lỗi cho những người hâm mộ, rằng ảo tưởng gán ghép của họ thật kinh khủng.
Thực ra Lưu Thanh Tùng ở tuổi ba mươi sẽ hiểu được, là vì sự tồn tại của Lâm Vĩ Tường khi ấy làm mờ nhòe những ranh giới xác định giữa tình bạn, tình thân và tình yêu đôi lứa trước đó trong mắt cậu, rung chuyển trái tim vốn duoc xep dat chặt chẽ, đảo lộn quá nhiều những quyết định mà cậu cần đưa ra. Ở lứa tuổi niên thiếu, họ có thể thoải mái thân thiết chẳng bận tâm điều gì, nhưng khi lớn lên, cuộc sống tước đoạt khỏi họ sự vô lo và mọi người dần thấy mình mất kiểm soát, thói quen và sự phụ thuộc giữa họ như bức vách bị thời gian lật đổ. Chuyện ràng buộc với một người khuấy động đồng loạt những cảm xúc phẫn nộ, vui sướng và hoảng loạn cực điểm, giống như bị ném vào một vũng lầy ác mộng, khiến cậu phải tận lực quẫy đạp tìm mọi cách thoát ra.
Khi đó, Lưu Thanh Tùng tưởng rằng chỉ bằng cách trốn tránh, cậu có thể bịt miệng người hâm mộ và tất thảy rồi sẽ trở lại bình thường như cách nó từng là. Chỉ cần tỏ ra lạnh lùng xa cách thôi, cậu sẽ giữ cho trái tim mình câm lặng và tất cả những gợn sóng rung động sai trái kia sẽ chậm rãi tan đi theo thời gian. Tình yêu hay tự tôn non nớt của tuổi thiếu niên cũng sẽ bị vùi chôn dưới hàng ngàn mét đất. Ôm ấp suy nghĩ ấy, cậu đâm đầu vào quá trình lôi kéo hành hạ giữa hai người, cố gắng tách bạch nhưng vẫn không xóa tan được ý muốn gần gũi, kết quả là lý tưởng và thực tế trái ngược nhau, nỗi đau chỉ gia tăng chứ chẳng hề được xoa dịu.
Thật không may, Lưu Thanh Tùng của tuổi hai tư chẳng thể nghĩ được đến như thế, cộng thêm quá nhiều chất cồn rót vào cơ thể đêm hôm đó, sự tỉnh táo còn lại không cho phép cậu nhớ được tất cả những lí lẽ và diễn biến cuộn xoáy trong lòng mình. Cậu chỉ đờ đẫn chớp mắt, thì thầm một cách ngây thơ, "Tao cũng không biết nữa."
Không một người trong cuộc nào đưa ra câu trả lời rõ ràng, thì làm sao khán giả có thể biết được đây.
Sử Sâm Minh không dám hỏi tiếp, đành phải vòng tay qua lưng cậu an ủi. Lưu Thanh Tùng siết lấy cánh tay đang ôm mình, vùi đầu vào ngực áo người kia, câu nói như thể muốn gắt lên, nhưng hơi thở quá mỏng manh, mệt nhoài rệu rã.
"Chết tiệt, tao làm gì được bây giờ? Tao nên làm gì bây giờ?"
Không có ai đáp lời. Một lúc lâu sau, Lưu Thanh Tùng thở dài, giọng nói cũng trầm xuống, mang theo chút âm khàn ướt đẫm của sương đêm và rượu mạnh.
"Quên đi."
Những góc cạnh sắc bén của tuổi trẻ dữ dội đó, những ý chí nổi loạn bung ra từ cốt tủy, sự tươi tắn ngọt ngào của sức sống mãnh liệt, cuối cùng cũng cháy hết phần mình và gom lại thành một tiếng "quên đi" nhẹ bẫng.
Năm đổi tháng dời, cùng người bước đến, lại chẳng thể kết thúc bên nhau.
6.
Lâm Vĩ Tường nhìn Lưu Thanh Tùng nằm trên giường bệnh ngủ không ngon giấc, thầm nghĩ dường như quá trình trưởng thành luôn đặt lên vai người ta những gánh nặng bất kham. Thiếu niên ngày xưa có thể kê cao gối ngủ tới khi mặt trời lên quá ngọn sào, giờ lại bị quấy rầy bởi những cơn ác mộng.
Lần trước gặp nhau, Lưu Thanh Tùng cũng không thể rời khỏi giường vì cái đốt sống cổ trở chứng của cậu ta. Khi ấy hai người vẫn còn là đồng đội, ngày cậu ta xuất viện trùng với lịch thi đấu. Lâm Vĩ Tường không kịp để ý bản thân leo thẳng lên hotsearch bằng con Alistar 100% winrate, trong đầu chỉ có người bệnh bị xương khớp hành hạ đau đớn đang ở nhà một mình. Hắn vội vàng chạy thẳng lên tầng hai khi vừa về tới căn cứ, đầu đầy mồ hôi, nóng lòng chia sẻ chiến thắng cùng với người trước mặt. Nhưng những bước chân của hắn chậm lại, nhẹ nhàng hơn trước cảnh tượng khi ấy.
Lưu Thanh Tùng đang nhắm mắt ngủ say.
Có lẽ cũng bởi chiến thắng ngày hôm đó khiến tâm trạng thoải mái, cậu ngủ thẳng giấc cho tới tận nửa đêm. Khi tỉnh dậy nhìn mặt Lâm Vĩ Tường, không đợi người kia mở lời đã nói trước: "Coi con bò của mày rồi, khai mau mày bí mật luyện tập sau lưng bố phải không?"
Chiến tích tỷ lệ thắng tuyệt đối rõ ràng khiến Lâm Vĩ Tường rất tự hào, đáy mắt hắn lấp lánh, cái đuôi tưởng tượng quẫy tít mù sau lưng. Hắn hất mặt nhìn Lưu Thanh Tùng, vô cùng vui vẻ, "Xem lại lần nữa nhá?"
Hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc giường đơn bật VOD, nghe các thể loại bình luận phân tích, vừa làm bộ chê bai vừa cười rõ vui vẻ, căn phòng vốn hơi trống trải cũng không còn lạnh lẽo nữa. Sau cùng, Lâm Vĩ Tường vươn tay xoa xoa vết đỏ để lại do nẹp cổ, bắt mắt khó chịu trên da Lưu Thanh Tùng, thì thầm, "Bao giờ mày khỏi thế?"
"Nghỉ thêm vài trận nữa thì đừng trách tao đá chén cơm của mày."
Lưu Thanh Tùng uể oải trả lời, chắc là cũng sớm thôi.
Sau đó gắng hết sức để hơi quay người lại, trong nguồn sáng bàng bạc duy nhất từ cửa sổ rọi vào, nói ra một câu không đầu không cuối: "Tường ca, tao hình như cũng sắp cố không nổi nữa rồi."
ADC thoáng chốc ngơ ngác, miệng vẫn treo nụ cười dang dở nhưng cõi lòng có chút rung động. Trong nhận thức của Lâm Vĩ Tường, cậu hiếm khi gọi tên người khác bằng tông giọng gần gũi mềm mại như thế. Cậu là một người mạnh mẽ đến mức gần như độc đoán, một người luôn kiên định và quả cảm, cứ như sinh ra đã không hề nao núng, không bao giờ quay đầu nhìn những chiến trường mà mình đã bỏ lại. Đó là lần duy nhất Lưu Thanh Tùng cởi bỏ lớp vỏ cứng rắn của mình, tìm kiếm chỗ dựa cho sự yếu ớt trong tâm khảm cậu ở ngay rìa vách đá – chỉ tiếc rằng phiên bản trẻ tuổi của Lâm Vĩ Tường năm ấy đã ngây thơ bỏ qua.
Khi đó chỉ có trực giác mách bảo hắn, rằng những lời này có thể mang theo ý tứ sâu xa hơn. Nhưng cuối cùng hắn chẳng nghĩ ra được, chỉ mơ hồ đáp lại cậu, ừ, chắc do mình già rồi.
Vậy nên trong cuộc phỏng vấn ở trận đấu cặp thứ 400, hắn cũng lặp lại những lời nói ấy. Thấy mình già rồi đó, haha, nuốt những tham vọng hẹn ước về trận đấu thứ năm trăm xuống sâu tận cuống phổi.
Hóa ra ngay từ lúc đó, những vết rạn đau đớn của chia ly đã âm thầm xuất hiện. Điềm báo ấy sinh non, như cái cách người ta nói về day dứt khi vẫn chưa tường tận bản chất của nhớ thương.
Sau này Lâm Vĩ Tường cuối cùng cũng hiểu được, khi Lưu Thanh Tùng nói không gắng gượng nổi nữa, cậu muốn bộc bạch nỗi sợ rằng tình cảm trong tim cậu sẽ không còn trong sáng như xưa. Rằng đỉnh cao của hai người rồi cũng sẽ qua đi, cậu sợ hãi trước năm tháng lướt qua số phận mình, trước thế sự đổi dời và thời gian dần cạn, trước viễn cảnh cả hai bị tổn thương và chia cắt. Đôi khi Lâm Vĩ Tường cũng tự trách khi nghĩ tới kết cục ấy, có phải hắn không cho hỗ trợ của mình đủ cảm giác an toàn không? Nếu như ngày đó hắn có thể kiên định hứa hẹn một câu, nói rằng Lưu Thanh Tùng, anh đây carry mày, tao vẫn có thể mang mày tới Chung kết Thế giới, chúng ta sẽ còn tiếp tục có trận đấu cặp thứ năm trăm, đến chơi hộ mày thằng này còn làm được, chúng ta vẫn có thể mãi đồng hành.
... thì liệu hiện tại có đổi khác hay chăng?
Nếu như Iceland xuất hiện kỳ tích, nếu như Lưu Thanh Tùng cam tâm tình nguyện rúc đầu vào cơn mơ ấm áp đó cùng hắn.
Chỉ tiếc rằng tương lai là vô định. Nếu đã định sẵn là điều bất khả, vậy hãy đừng kết luận chuyện gì, bởi giữa đại dương mênh mông, dù có quay đầu cũng chẳng tìm ra bờ bến.
May mắn thay, đội tuyển thi đấu đủ tốt ở thời điểm đó – để việc thiếu vắng hỗ trợ chính không gây ra hậu quả gì ngoài tầm kiểm soát. Nhưng khi Lưu Thanh Tùng trở về căn cứ, cậu vẫn xin lỗi đồng đội từng người một, bằng một thái độ bất lực và trịnh trọng, lặp đi lặp lại nhiều lần. Kim Taesang và Cao Thiên Lượng an ủi cậu, nói rằng có sao đâu, bệnh tật là thứ không ai mong muốn, điều quan trọng vẫn là sức khỏe của chính cậu. Ngay cả Jang Hakwon không nói sõi tiếng Trung cũng cố gắng trả lời cậu, nói rằng ổn cả, không sao mà anh ơi.
Cuối cùng cậu bước đến ghế xạ thủ, Lâm Vĩ Tường sợ thằng nhóc này thật sự muốn xin lỗi, bèn nhanh nhẹn bắt tay cậu trước kèm một câu đùa cợt.
"Tha bố mày, đừng có nói mấy câu buồn nôn."
Lưu Thanh Tùng do dự một chút, nhưng cũng không phản kháng, chỉ hạ giọng chửi thằng chó này không biết xấu hổ.
Vậy là kết thúc bảy năm giữa đôi bên không một lời xin lỗi.
Trên thực tế, không một ai hỏi Lâm Vĩ Tường rằng hắn có từng giữ chân hỗ trợ của mình không. Lâm Vĩ Tường khi đó sẽ làm bộ bất cần, nhưng giọng nói lại chứa đầy dịu dàng cùng hoài niệm, Ai mà thèm giữ chân nó chứ.
Tại sao lại không? Vì lo sợ mình sẽ bị từ chối ư?
Lâm Vĩ Tường thầm nghĩ, kì thực điều hắn lo sợ là cậu sẽ gật đầu.
Lưu Thanh Tùng tính cách thực tế, rất kiên cường mạnh mẽ, sự nghiệp và mục tiêu cá nhân luôn được cậu đặt lên trên tất cả. Nếu cậu chỉ vì một lời níu kéo, sau này phải cúi đầu hối tiếc trước khoảnh khắc thua trận, nếu cậu cảm thấy mình đã chọn sai đường, chọn sai người, năm tháng tuổi trẻ dông dài mỏi mệt, khó tránh lòng chất chồng những phẫn uất không tên.
Tình cảm dù sâu sắc đến thế nào, cũng không đủ để cứu vớt con người khỏi chất kịch độc ấy.
Đương nhiên cũng còn một lí do sâu xa hơn, quan trọng hơn mà người ngoài thường sẽ bỏ qua. Đó là lòng kiêu hãnh của đàn ông trưởng thành.
Kiêu ngạo của Lưu Thanh Tùng sắc bén đến lóa mắt, trong khi tự tôn nơi Lâm Vĩ Tường lại dịu dàng và kiềm chế, nhưng xét cho cùng về mặt bản chất, yếu tố tâm lý này ở hai người là như nhau. Trong quãng đời kéo dài từ niên thiếu đến trưởng thành, bản năng hiếu thắng đã khắc sâu trong gen của tất cả động vật giống đực, khát vọng cạnh tranh hiển hiện ở tất cả mọi cuộc đua – không có lí do gì để tỏ ra yếu đuối, không có nguyên cớ gì để lui bước đầu hàng. Không một ai trong số họ lại không muốn trở thành kẻ mạnh, để giành lấy sự công nhận và thán phục của bên kia.
Về điểm này, hắn lại lần nữa đạt được sự nhất trí ngầm cùng Lưu Thanh Tùng. Bên cạnh nhu cầu sống thực tế, chứng tỏ bản thân dường như cũng là mục tiêu mà nam giới trưởng thành theo đuổi cả đời – khi tình cảm riêng tư và con đường sự nghiệp thắt nút giao nhau, Lâm Vĩ Tường càng háo hức chứng minh rằng hắn vẫn rất ổn khi rời bỏ người cũ. Không có cậu, hắn vẫn có thể làm mưa làm gió, xứng đáng với cái danh xạ thủ vô địch thế giới đầy cao quý và vinh hạnh. Sự chia ly chẳng mang lại bất lợi gì cho đôi bên, đó là viễn cảnh mà bọn họ đều giành được phần thắng. Hai đứa trẻ từng siết chặt lấy nhau qua chừng ấy năm để chia sẻ hơi ấm, cuối cùng đã sẵn sàng chinh chiến trên những ngả đường riêng biệt.
Vậy nên dù bằng bất cứ tư cách nào, Lâm Vĩ Tường cũng tuyệt đối không thể tác động vào lựa chọn của cậu. Bởi vì mọi bước chân Lưu Thanh Tùng bước đều là vị bản thân, vị kỳ vọng rằng những năm tới trên chặng đường của sự nghiệp này, cậu có thể sống viên mãn và vui vẻ.
Thế nhưng rất nhanh, hắn cũng thấm đòn từ quyết định của mình. Và Lâm Vĩ Tường lần này lại chẳng phải là người duy nhất. Hỗ trợ vô địch thế giới Crisp cũng không thể nhanh chóng thích nghi môi trường mới, giai đoạn chạy đua thì luôn luôn đớn đau. Những góc cạnh của mảnh ghép vốn sinh ra cho người đồng hành trước, nay phải được san phẳng và từ từ uốn nắn lại. Đó là một quá trình như thể không hồi kết, mỗi tấc cơ thể, tâm trí và linh hồn cậu đều rỉ máu không ngừng.
Thay đổi có phải là chuyện tốt không? Có lẽ là có, với những người trẻ tuổi. Nhưng nếu biết trước những khổ cực mình sẽ phải trải qua trong tương lai, liệu có mấy ai không do dự mà sẵn sàng đi tiếp?
Chỉ là thỏa thuận đã xong rồi, con thuyền trôi ra giữa biển không có cách nào trông thấy bờ bến cũ. Nỗi đau phản chiếu mà ngã rẽ ấy gán cho mỗi người, cuối cùng đã trở thành một loại tương hợp tâm hồn khác giữa họ.
Ngày đầu tiên là đối thủ, họ chạm tay nhau trên sân thi đấu, nhìn nhau như bao đồng đội cũ có quan hệ tốt thông thường. Có quá nhiều lý do để họ trao nhau một cái ôm, thể hiện lòng khoan dung và thấu hiểu, thế nhưng cuối cùng chỉ nhìn nhau mỉm cười, những đốt ngón tay chạm nhau ngay lập tức dứt ra.
Ủng hộ và đồng hành suốt bảy năm ròng là lựa chọn của cả hai, chia tay để bước trên con đường mới cũng là ý nguyện của cả hai. Họ đã cùng nhau, chẳng hoàn toàn tận hưởng cũng không hoàn toàn bỏ lỡ, những ngày tháng rực rỡ chói chang như phượng đỏ. Ký ức thuộc về dòng chảy của thời gian, chịu chung số phận của vẻ đẹp tinh túy ấy, lấp lánh đến mức chuốc say con người, nhưng lại chẳng cách nào quay lại.
Đến cùng, Lâm Vĩ Tường mới chợt nhớ về nụ hôn chân thành và dè dặt dưới ánh bình minh Iceland nhiều năm trước.
Thiên Yết yêu ghét sâu sắc, chẳng dễ dàng bỏ quá khứ lại phía sau, nhưng một khi đã bước qua được, thì vĩnh viễn không bao giờ quay đầu.
Lâm Vĩ Tường thực ra ăn nói vấp váp, khó lòng bì được với Lưu Thanh Tùng. Câu nói "Mày có yêu tao không" đã tiêu tốn hết dũng khí và kiêu ngạo nửa đời góp lại.
Chỉ tiếc rằng, người ấy không yêu hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro