04.
Có lẽ anh không biết rằng Gia Gia là con của anh ấy.
Lâu Vận Phong nắm tay Gia Gia đi phía trước, theo sau là Triệu Gia Hào, người rõ ràng vẫn đang trong tình trạng suy não. Ban tổ chức từ trước đã tiết lộ với cậu rằng Triệu Gia Hào sẽ đến Tây An để tham dự sự kiện cùng với cậu, nhưng cậu cảm thấy không quá quan trọng, thế giới lớn như vậy, sớm muộn gì cả hai cũng sẽ gặp nhau. Nhưng Lâu Vận Phong không bao giờ nghĩ rằng Triệu Gia Hào và Gia Gia sẽ gặp nhau, điều này vượt quá mọi dự đoán của cậu và phá vỡ kế hoạch ban đầu.
Là một cựu tuyển thủ hỗ trợ xuất sắc có tầm nhìn bao quát, trước khi một bộ kế hoạch đối phó hoàn chỉnh được hình thành, Lâu Vận Phong chọn biện pháp đối phó an toàn nhất, đó là im lặng. Bên cạnh đó, Triệu Gia Hào không hoàn toàn chắc chắn Gia Gia là con của ai, Lâu Vận Phong vẫn hiểu nguyên tắc nói ít mắc lỗi ít, nói nhiều mắc lỗi nhiều.
Thật không may, Lâu Vận Phong đã quên Gia Gia, nhân tố lớn nhất không thể kiểm soát.
Cô bé vừa đi vừa hỏi: "Ba, đây là ai?"
"À, đây là bạn của ba, Triệu Gia Hào." Lâu Vận Phong cắn răng nói, không dám suy đoán về sắc mặt và suy nghĩ hiện tại của Triệu Gia Hào.
"Trong tên của chú cũng có chữ Gia sao? Chẳng lẽ chúng ta có liên quan gì đến nhau?"
Lâu Vận Phong trong lòng kêu cứu, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cấp một. Cậu mở miệng không biết nên trả lời như thế nào, cúi đầu lại nhìn thấy khuôn mặt chờ mong của Gia Gia, cậu chỉ cảm thấy mình bây giờ gặp rắc rối lớn rồi, sao lại đồng ý tham gia sự kiện của câu lạc bộ.
Không còn cách nào khác, hai kẻ thù duy nhất của Lâu Vận Phong trên thế giới này là ở đây, cậu chỉ có thể đầu hàng. "Giống nhau, thật là trùng hợp."
"Thật trùng hợp." Triệu Gia Hào đã đuổi kịp bọn họ từ lúc nào, đi bên cạnh Gia Gia, "Con tên gì?"
"Con tên là Lâu Gia Gia." Gia Gia quay đầu nhìn về phía Triệu Giai Hào, nở một nụ cười ngọt ngào.
Lâu Vận Phong hơi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Gia Hào và Gia Gia. Thật kỳ lạ, mọi người đều nói rằng Gia Gia giống cậu hơn, nhưng Lâu Vận Phong lại thấy sự giống nhau kỳ lạ giữa hai người.
Có lẽ đây là quan hệ huyết thống, một cô bé luôn nhút nhát như Gia Gia lại có thể giao tiếp thân thiện với Triệu Gia Hào, và Gia Gia thậm chí còn bắt đầu lấy chiếc kẹo mà cô bé không ăn được từ trong túi của mình và chia sẻ nó với Triệu Gia Hào.
Vì vậy, khi Khương Thần nhìn thấy ba người họ cùng nhau đẩy cửa để vào phòng chờ, anh đã đá chiếc ghế nhựa của Vạn Lỗi và làm đổ trà sữa trong tay ra khắp sàn nhà.
"Chết tiệt, Phong Phong, tại sao cậu lại đến đây với Triệu Gia Hào? Hai đứa đã làm hòa với nhau sao? Cậu ấy có biết Gia Gia là con gái của cậu ấy không?" Khương Thần phản ứng nhanh chóng, kéo Lâu Vận Phong vào phòng tắm.
"Không, bọn em tình cờ gặp nhau, không có quay lại." Lâu Vận Phong bực bội gãi đầu, "Không biết cậu ấy có biết hay không, nếu cậu ấy biết thì cũng không biết nên làm như thế nào."
"Cậu đang chơi vè đọc nhịu với anh ở đây à?" Khương Thần đau đầu, ước gì có thể phát 'Triệu Gia Hào, cậu có một cô con gái năm tuổi tên là Lâu Gia Gia' trên loa của nhà thi đấu, nhưng anh không dám, chỉ cần anh nói một câu, Lâu Vận Phong liền ném anh xuống Hoàng Hà, "Triệu Gia Hào có quyền được biết, cậu không thể tước quyền được biết của cậu ấy. Mỗi bên nhường một chút, Gia Gia cũng có quyền được biết, cô bé cũng cần được biết người cha còn lại của cô bé là ai."
"Đợi chút nữa, cho em chút thời gian." Lâu Vận Phong hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, hất một nắm nước lạnh lên mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Sau đó, cậu quay đầu và đụng phải Triệu Gia Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro