03.
Trên thực tế, Triệu Gia Hào đã lâu không tới Tây An, văn chương mà nói thì là vì đã xa quê nhiều năm, khi quay lại cảm thấy bất an khó bình tĩnh.
"Dựa theo cách nói của người Giang Tây bọn anh, cậu sợ đến Tây An vì sợ gặp Lâu Vận Phong." Khương Thần đến Thượng Hải để tham gia một sự kiện và dành thời gian đi ăn tối với Triệu Gia Hào, ném một câu như vậy trước mặt Triệu Gia Hào qua nồi lẩu nghi ngút khói, "Này, anh bảo, sao cậu không đến Tây An và mời anh ăn Haidilao, những cửa hàng ở Thượng Hải thậm chí còn không có chân giò lợn."
"Lâu như vậy không gặp, nhất định là xấu hổ lắm." Mắt kính bị một tầng sương mù bao phủ, Triệu Gia Hào tháo kính ra lau sạch.
"Làm sao có thể xấu hổ?" Khương Thần trong lòng nóng nảy, suýt nữa hưng phấn đứng lên, chiếc đũa trong tay trên không trung vẽ ra mấy đường vòng cung, "Hai người dùng bữa, nói về quá khứ và mối quan hệ của cả hai. Phải không? Sau đó chỉ cần nói chuyện phiếm là được rồi."
"Nói sau đi, nói sau đi." Triệu Gia Hào cười ha ha một tiếng, ra hiệu phục vụ gọi thêm ba phần thịt bò, "Ăn nhiều hơn đi".
Bởi vì Khương Thần biết Triệu Gia Hào không muốn về Tây An và gặp Lâu Vận Phong, cho nên khi nghe nói Triệu Gia Hào sẽ đến Tây An và tham gia một sự kiện với Lâu Vận Phong, miệng anh mở đủ rộng để thả một quả bóng.
Trên thực tế, Triệu Gia Hào ban đầu định từ chối như thường lệ, nhưng lần trước khi anh uống rượu với Trần Thần, Trần Thần đã chỉ vào đầu anh ấy và khiển trách.
"Triệu Gia Hào, cậu không dám đi gặp Lâu Vận Phong, là bởi vì lo lắng cậu ấy hoàn toàn buông tay, đúng không?"
Triệu Gia Hào cảm thấy rằng anh ấy luôn là một người thẳng thắn và táo bạo, nhưng anh ấy sẽ trở thành một kẻ hèn nhát khi nói về mọi thứ liên quan đến Lâu Vận Phong. Bởi vì anh sợ sẽ nhìn thấy Lâu Vận Phong bước vào một cuộc sống mới, và bởi anh vẫn đứng yên, Triệu Gia Hào đã chọn không nhìn thấy.
"Đã năm năm rồi, Triệu Gia Hào, cậu phải để cho mình tiến lên."
Vì vậy, anh đã nhận lời mời của câu lạc bộ, chọn lên chuyến bay đến Tây An và đẩy mình ra khỏi thế giới khép kín. Máy bay đáp xuống sân bay Hàm Dương, Triệu Gia Hào cũng hoàn thành xây dựng tâm lý, xách vali đỏ thẳng tiến đến Khúc Giang.
Hôm nay là ngày thi đấu, cả Vạn Lỗi và Trương Vĩ đều ở với đội, anh ấy cũng trực tiếp đến địa điểm. Cách bố trí của sân đấu hơi khác so với trước đây và Triệu Gia Hào bị lạc trong hành lang rẽ trái và rẽ phải. Triệu Gia Hào tuyệt vọng tìm kiếm con đường trong đầu, chậm rãi mò mẫm theo trí nhớ, khi rẽ vào một góc, anh gặp một cô bé cũng lạc lõng như mình.
"Chú ơi, chú có biết đường đi đến phòng chờ không ạ? Con tìm ba con mà không thấy." Cô gái nhỏ mặc váy kẻ sọc xanh không sợ người lạ, chủ động hỏi đường anh.
"Ba con là ai? Ba con làm việc ở đây sao? chú dẫn con đi tìm ba." Triệu Gia Hào từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo được phát trên máy bay. Anh cảm thấy mình rất giống những người chú xấu xa mà bố mẹ anh đã nói, tay cầm kẹo không biết phải làm sao.
"Ba con là..."
"Gia Gia!"
Triệu Gia Hào quay đầu lại và nhìn thấy Lâu Vận Phong thở hổn hển, sau đó anh nhìn thấy cô gái nhỏ đáng yêu chạy một đường và lao vào vòng tay của Lâu Vận Phong.
"Ba."
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Gia Hào, nhưng anh không bắt được bất kỳ điều gì trong số đó, anh bất lực đứng dậy và nói với người bạn cũ, đồng đội cũ và cũng là người yêu cũ mà anh đã năm sáu năm không gặp.
"A, đã lâu không gặp, Phong Phong."
Anh nghe thấy một giọng nói bên trong cơ thể mình nói rằng.
Tôi thà đứng im mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro