[Qi Guan Yan] Hôn em trong mơ
[Qi Guanyan] Hôn em trong mơ
[Đã được sự cho phép của tác giả]
Tác giả: https://ajiangbaozhemao.lofter.com/
Cơn gió đêm trong giấc mơ hẵn là nóng nực, mang theo độ ẩm của không khí và nhiệt độ của mặt trời, giống như cơn gió đang thổi lúc này, thực ấm áp.
Nghiêm Hạo Tường cảm thấy rằng cậu ấy đang mơ.
Thế giới trong mơ thường phồn hoa, muốn làm gì thì làm, không có quá nhiều lo lắng, không cần lo lắng học hành, cũng không cần phải đối mặt với muôn vàn vấn đề ngoài đời, giống như bây giờ, cậu đang giẫm chân lên bờ cát của sông Gia Lăng, cảm thấy từng đợt sóng xô vào bờ, tràn qua mắt cá chân của mình, thậm chí còn cảm thấy nước ấm.
Ai đó đang đốt pháo hoa ở bên kia sông, pháo hoa nổ trên bầu trời, tạo thành những chùm pháo hoa nhỏ khác nhau, giống như những viên ngọc bích của Nhật Bản. Đom đóm bay trên không trung, vây quanh Nghiêm Hạo Tường, cậu duỗi tay ra bắt lấy nhưng lại chúng lại bay lên cao hơn.
Có người gọi cậu quay lại, chính là Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ bảo cậu đi qua và cậu ngoan ngoãn đi lại gần anh.
"Những người còn lại đâu rồi?"
Nghiêm Hạo Tường hỏi, và rồi cậu nghĩ nếu Mã Gia Kỳ có thể hôn cậu, thì cậu sẽ cảm nhận được hơi ấm trong môi anh.
Đó thực sự là giấc mơ của cậu ấy ở đây.
Nghiêm Hạo Nhiên đột nhiên tỉnh dậy, trên gối vẫn còn vương vết mồ hôi, ướt đẫm, điều hòa trong phòng hiện 24 độ, cậu ôm trán, mở chăn bông rồi đi vào phòng tắm.
Trời nóng.
Toàn thân cậu nóng bừng.
Cậu vùi đầu vào chậu rửa mặt đổ đầy nước, cảm thấy làn nước lạnh buốt từ từ thấm vào tai và mũi, rồi làm ướt tóc.
Cậu vẫn cảm thấy rất nóng, nóng khác thường, khác hẳn với say nắng, lúc này cơ thể có chút mềm nhũn.
Mở vòi nước ở mức thấp nhất, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mắt mình hơi cay, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào xuống dưới đáy thau.
Cậu không thể nín thở được nữa, cả người nhanh chóng ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, có chút thở gấp, nhưng vẫn nhìn theo những giọt nước chảy ra từ tóc, lông mi và má thay phiên nhau rơi xuống mặt nước của thau và tạo thành những vòng tròn, từng vòng tròn gợn sóng.
Có lẽ đó chỉ là do giấc mơ.
Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, lấy khăn tắm bên cạnh lau mặt, khóa nước, tắt đèn rồi đóng cửa sau đó lại nằm lên giường của chính mình. Cậu kéo những tấm rèm ra, cậu chỉ đơn giản là nhìn muốn ra ngoài cửa sổ. Màn sương lơ lửng trên sông Gia Lăng. Trăng khuyết và những vì sao rất sáng, phản chiếu trên mặt sông, giống như một cái bánh quy rắc đường đóng trắng.
Quang cảnh nhìn từ tầng cao của tòa nhà đẹp hơn nhiều so với các tầng ở thấp, nhưng cậu không cảm kích lắm, nhắm mắt lại, đầu óc toàn là những cảnh mộng mị, cậu không ngủ được, cậu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ suốt đêm, nghĩ nếu nó là một vòng tròn thì sẽ tốt hơn, như thế sẽ giống một cái bánh quy hơn.
Buổi sáng Mã Gia Kỳ gõ cửa, có lẽ lại bị nhân viên gọi tới, đoàn làm chương trình luôn thích kiểu như vậy, bởi vì Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm có thói quen lần nào cũng không khóa cửa. Có lẽ vì họ sợ mấy đứa nhỏ đôi khi muốn tìm họ trong trường hợp khẩn cấp. Đúng vậy, nhưng cửa phòng ngủ của bọn cậu lại đang khóa, Hạ Tuấn Lâm và Trương Chân Nguyên vẫn chưa thức dậy. Nghiêm Hạo Tường xoa xoa mái tóc sau đầu, cả đêm không ngủ được vẫn còn đang cáu kỉnh, chưa đầy mười giây sau khi Mã Gia Kỳ gõ cửa, cánh cửa đã mở ra. Như thường lệ, ước chừng anh sẽ có phải đợi ba đến bốn phút, Mã Gia Kỳ hơi ngạc nhiên, thời điểm cửa mở ra, anh nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường.
Em trai nước da không tốt lắm, gốc tai đỏ lên dị thường, quầng thâm dưới mắt có chút nặng nề, cả người lộ vẻ bối rối, nhưng không giống người chưa tỉnh lắm.
"Tối hôm qua không ngủ ngon à?"
Mã Gia Kỳ hơi lo lắng vỗ vai em trai, nhưng cậu đã ngã vào lòng.
"Tiểu Mã ca, em cảm thấy có chút không thoải mái."
Cậu nói gì cũng yếu ớt, Mã Gia Kỳ hốt hoảng vuốt trán em trai, hai tay sợ hãi trong lòng: Em trai phát sốt rồi, còn rất nghiêm trọng.
Nghiêm Hạo Tường rất bối rối, cậu nghĩ, cảm giác phát sốt thật sự rất khó chịu, đầu óc rối bời, không ngẩng đầu lên được, có lẽ trong giây phút sau, đầu cậu sẽ cuối xuống đất, đứng không nổi, giống như giẫm phải quả bóng biển. Và rồi cậu không thể mở mắt và không muốn di chuyển, tất nhiên sẽ tốt hơn nếu cậu luôn ở trong vòng tay của Mã Gia Kỳ.
"Tiểu Mã ca, ở trong lòng anh thật thoải mái, thơm quá."
Câu nói vô thức được nói ra, nó làm rối loạn suy nghĩ của Mã Gia Kỳ, nếu anh có thể tự nhìn thấy khuôn mặt của mình lúc này, anh tin rằng nó phải đỏ bừng, giống như kẹo bông gòn trên nền trời đang trôi qua rồi trôi lại.
"Tiểu Mã ca, đừng nhúc nhích, để em dựa vào, một lát nữa sẽ ổn."
Người trong vòng tay không ngừng cọ xát, Mã Gia Kỳ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích, tóm lại là hoảng hốt hoảng sợ, nhất thời quên mất em trai mình bị sốt.
"Em rất thích anh, Tiểu Mã ca."
Mã Gia Kỳ sửng sốt trong chốc lát, sau khi hoàn hồn, nhiệt độ cơ thể tăng nhanh, sắc mặt đỏ bừng đến tận gốc mang tai, có chút trầm xuống.
Tiểu Mã đang hoảng loạn, Tiểu Mã cảm thấy rất ngại và Tiểu Mã cảm thấy sợ hãi.
"Tiểu Mã, ngươi rất nóng, có bệnh không?"
Tiểu Tường muốn ngẩng đầu nhìn anh trai, vừa mở mắt đã đập vào đôi mắt bối rối của anh trai, sau đó anh trai đột nhiên quay đầu lại đẩy cậu ra khỏi vòng tay của mình, đẩy cậu vào trong một cách thất thần.
"Hạo ... Hạo...Tường ... em, em phát sốt, phát sốt rồi, em đều nói nhảm, anh, không, em, không không không, anh giúp em đi vào, Tường, Tường ca..." . "
Tiểu Mã đẩy người vào cửa, hốt hoảng đóng cửa lại, lùi lại đứng giữa hành lang, dòng suy nghĩ miên man, chưa kịp phản ứng với tình huống vừa xảy ra thì chợt nghe thấy tâm thanh bất lực từ bên trong cửa, nó không quá lớn, nghe rất trống rỗng, chậm rãi có chút thở hổn hển.
"Tiểu Mã ca, ngươi không vào à?"
Mã Gia Kỳ định thần lại, mở cửa đi vào lần nữa, tránh khỏi tầm mắt của Nghiêm Hạo Tường, chỉ bảo cậu nằm xuống giường, sau đó vào phòng tắm lấy khăn tắm.
Trong mười tám năm cuộc đời đây là lần thứ hai Tiểu Mã hoảng sợ, lần đầu tiên là khi anh qua đường vào năm ba tuổi, khi nhìn thấy đèn giao thông, anh hoảng sợ khóc, một mình anh đứng trên bên vệ đường khóc thút thít, đưa tay nhỏ lau nước mắt nhìn đèn đỏ, miệng xìu xuống, đến khi mẹ phát hiện Tiểu Mã đang khóc thì nhỏ nhẹ hỏi có chuyện gì, Tiểu Mã mới chỉ từng vạch từng vạch trước đèn đỏ và trả lời: "Con không thể vượt qua con ngựa vằn."
Tiểu Mã cảm thấy mình mới ba tuổi, còn cả một chặng đường dài phía trước, ít nhất còn lâu mới đến sinh nhật lần thứ 4. Cậu bé nhà bên cạnh còn nói sẽ dẫn bé đi ăn bánh. Con khủng long trong cửa sổ cửa hàng đồ chơi chưa mua được, cô giáo còn nói lần sau sẽ mời bé đi ăn nho, phim hoạt hình trên TV vào tối nay 8 giờ bé còn chưa xem. Bé nhìn kẹo mút trong tay sắp có hương vị mới rồi ủy khuất, tưởng rằng còn nhiều việc Tiểu Mã sẽ không được làm, sợ mình sẽ không bao giờ qua được con đường này, Tiểu Mã nghĩ đến điều đó càng đau khổ, nước mắt lưng tròng mà rơi xuống.
Nhưng sự hoảng sợ lúc đó khác với bây giờ, thật sự là hoảng loạn. Tiểu Mã biết mình là người nhút nhát nên hít một hơi thật sâu rồi mới đi ra ngoài, con gấu nhỏ ở trên giường ậm ừ lúc nào không biết đang nói cái gì, Tiểu Mã để khăn trùm lên đầu em trai mình. Hạ Tuấn Lâm và Trương Chân Nguyên đã bị đánh thức, để họ trông Nghiêm Hạo Tường, còn mình đi ra ngoài để gọi các thành viên khác trong đội.
Đồ ăn sáng được đặt mua tại một quán ăn sáng nổi tiếng gần thành phố.
Mấy đứa em vẫn đang tán gẫu, Đinh Trình Hâm vừa mới thức dậy, nhìn chằm chằm vào giữa bàn ăn và nhai bánh mà không chút suy nghĩ.
Mã Gia Kỳ chỉ nhìn lên khi mọi người nói về Nghiêm Hạo Tường, nhưng đột nhiên nhớ lại những gì cậu đã nói cách đây không lâu.
"Ây, Tại sao Tường ca không xuống?"
"Tường ca bị sốt và ngủ trên đó."
"Ồ, Mã ca, lát nữa chúng ta lên xem cậu ấy sao rồi?"
"Mã Ca?"
Mã Gia Kỳ bị mê hoặc, trong đầu hiện lên câu nói "Anh thích em rất nhiều" của Nghiêm Hạo Tường, nghĩ rằng cậu ấy chỉ là tình anh em với Nghiêm Hạo Tường, nên vội vàng lớn tiếng đáp lại
"Không, không!"
"Ma ... Mã ca?"
Sau khi phản ứng quá mức, bản thân Mã Gia Kỳ cũng phải thót tim, ngay cả Đinh Trình Hâm đang ở bên cạnh cũng bị anh làm sửng sốt quay đầu lại nhìn anh.
"Không phải, anh vừa mới nói Hạo Tường bị sốt, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy."
Mã Gia Kỳ vội vàng viện cớ, rồi tiếp tục dùng bữa mà không tham gia cùng họ.
Không có lịch trình trong hôm nay, nên mọi người đều rất nhàn nhã. Vốn dĩ đang nghĩ đến việc lấy một cái hồ bơi bơm hơi nhỏ để nghịch nước ở sân sau, nhưng vừa phát hiện ra thì trời cũng mưa to. Họ liền đi ngay ra ngoài, họ vui vẻ tắm dưới mưa mặc cho trời có sấm sét.
Đúng lúc này, Nghiêm Hạo Tường từ trên lầu đi xuống, trên đầu có dán miếng dán chống sốt của nhân viên đưa, đáng thương ngồi trên sô pha, miệng vẫn ngậm nhiệt kế.
Mã Gia Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra Nghiêm Hạo Tường, bước đến bên em trai nhìn trông có vẻ khốn khổ này, rồi lấy nhiệt kế điện tử trên miệng cậu.
37.3 độ
Cơn sốt gần như đã hết, đỡ hơn nhiều so với buổi sáng, tuy còn hơi nóng nhưng không vấn đề gì, nên dán thêm miếng dán chống sốt một lúc.
"Mã ca, anh ngồi với em một lát."
Em trai hiếm khi làm nũng, Mã Gia Kỳ đương nhiên rất muốn ngồi ở chỗ đó.
Cả hai người đều không nói cho đến khi mọi người gợi ý rằng họ muốn được trở lại thời thơ ấu và cuối cùng đã nhất trí bầu chọn chơi trò trốn tìm. Đối với việc chơi kéo búa bao thì Mã Gia Kỳ chính là hố đen của trò chơi, chính anh cũng biết điều đó.
Tiểu Mã dựa vào tường, lấy tay che mắt và hét lên những con số.
"Ba."
"Hai."
"Một."
"Anh bắt đầu tìm người."
Tiểu Mã quay ra quay vào nhiều lần nhưng kỹ năng ẩn nấp của đồng đội quá tốt. Anh không tìm thấy một ai cả. Anh chỉ đơn giản quay trở lại phòng ngủ của mình. Anh ta có linh cảm rằng người em trai giống gấu nhỏ sẽ ở đây. Vì vậy anh chỉ trong góc sau bức màn, anh thấy cậu đang thu mình trong góc.
"Hạo Tường, anh tìm thấy em rồi."
Em trai ngẩng đầu nhìn anh, mặt còn hơi đỏ, lên tiếng đáp lại anh.
"Anh đã tìm thấy em."
Mã Gia Kỳ nghĩ rằng anh chắc chính mình đã thích Nghiêm Hạo Tường, nếu không tại sao điều đầu tiên nghĩ đến trong nhiệm vụ buổi sáng là phải nhanh chóng gặp Nghiêm Hạo Tường; và sẽ không ngấm ngầm thêm một quả trứng cho đứa em trai đang lớn này mỗi khi em ấy xuống ăn sáng; sẽ không vì em trai mà tình nguyện pha trò, anh sẽ chịu khó đi mua bánh tóc khi tan sở, sẽ không cùng cậu tâm sự những chuyện phiền muộn cả đêm khi cậu nhắn tin cho anh.
Nhiều người sẽ không.
"Hạo Tường, anh hỏi em, những gì em nói buổi sáng có tính không?" - Mã Gia Kỳ không tự chủ được mà nhìn chăm chú vào mắt em trai.
"Câu nào?" - Cậu giả vờ hỏi lại.
"Em thích anh." - Tiểu Mã rất nghiêm túc trả lời.
"C...ó chứ"
Không có pháo hoa bên ngoài cửa sổ, cũng không phải trên bãi biển bên sông Gia Lăng, xung quanh không có đom đóm, gió không nóng, nước không ấm.
Mã Gia Kỳ hôn cậu nơi không có gì trong giấc mơ trước đó.
Bộ não của Gấu con đóng băng và véo vào đùi mình.
Ồ, hóa ra những điều trong mơ sẽ thực sự thành hiện thực.
Ende.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro