[Qi Guan Yan] Giữ gió
[Đã được sự cho phép của tác giả]
Tác giả: https://ajiangbaozhemao.lofter.com/
Giáo sư đại học Mã Gia Kỳ x Trợ giảng Nghiêm Hạo Tường.
==========================
"Chúng ta trên thế giới này phải yêu nhau mới cảm nhận được khói sương thế giới, mới cảm thấy được ta thật sự tồn tại trên đời này, người liền sẽ không như gió, đến rồi đi."
Nghiêm Hạo Tường nhìn pháo hoa đang nở trên bầu trời, bây giờ là 23:55 Mã Gia Kỳ đang đứng bên cạnh nhìn cậu, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra cách đây đã lâu, cậu và Mã Gia Kỳ khá thô bạo.
Theo quan điểm của Mã Gia Kỳ, khoảng thời gian mà anh ấn tượng nhất là ngày Nghiêm Hạo Tường rời đi.
"Thật ra, em rất may mắn mới gặp được anh, Mã ca."
Mã Gia Kỳ vẫn nhớ rất rõ ngày Nghiêm Hạo Tường kéo vali của mình, quay lưng đi về phía mặt trời, hòa mình vào biển người. Khi ấy là sự rực rỡ của Nghiêm Hạo Tường và cũng là cấm địa mà Mã Gia Kỳ không muốn chạm vào.
Anh đã đánh mất cậu vào ngày đấy, cậu biến mất một cách sạch sẽ, hoàn toàn không còn xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Trong không gian bị ánh nắng ấm áp xé nát lúc đó, từ trong trống rỗng, có một đôi bàn tay khô héo màu máu sắc bén, gớm ghiếc, từng chút từng chút cọ xát vào trái tim Mã Gia Kỳ.
Con diều bay trên trời bị đứt dây rơi xuống vũng nước.
Nghiêm Hạo Tường, em đã tính toán từ trước?
"Tại sao em lại sẵn sàng để anh ở đây một mình."
Một ngày ba năm sau, Nghiêm Hạo Tường kéo hành lý của mình và gõ cửa.
Khuôn mặt mà anh ngày đêm nhớ thương thấu xương ấy, khoảng thời gian yêu thương ấy luôn tồn tại trong anh, khoảnh khắc anh mở cửa, nó lại ùa vào tim anh.
Nghiêm Hạo Tường.
Tôi không thể quên em.
Tôi không thể quên em.
Mã Gia Kỳ ngăn lại ý muốn rơi nước mắt và bắt gặp một ánh mắt khắc khoải. Ba năm rồi cậu không thay đổi nhiều. Nghiêm Hạo Tường vẫn là Nghiêm Hạo Tường như vậy, như lúc cậu đứng thẳng người và thẳng thắn rời đi. Bây giờ cậu trở lại một cách lịch sự.
Tất nhiên, ba năm qua như một giấc mơ.
Cậu vẫn ở đó khi anh tỉnh dậy, ngay bên cạnh anh.
"Em ... sao em về đột ngột, không chào."
"Em đã trở về, sau khi em hoàn thành khóa nghiên cứu. Anh không chào đón em sao, Mã ca? Em nghĩ anh sẽ rất vui khi em trở lại."
Mã Gia Kỳ gọt táo và nhìn Nghiêm Hạo Tường một cách không che giấu, nhưng người đối diện lại lãng tránh.
"Anh rất vui, rất hạnh phúc."
"Em về làm trợ giảng trong trường, không có chỗ ở nên em nghĩ đến việc đến nhờ anh. Nếu anh không để em vào, em thật sự phải ngủ ở ngoài đường."
Cậu nói một cách tự nhiên và uyển chuyển chủ đề.
"Ồ tốt đấy."
Nghiêm Hạo Tường không nói thêm nữa, Mã Gia Kỳ đưa quả táo đã gọt cho Nghiêm Hạo Tường, sau đó đẩy vali của Nghiêm Hạo Tường vào để bắt đầu sắp xếp quần áo.
"Ba năm của em..."
"Thực ra, em rất may mắn khi gặp được anh."
Khi Mã Gia Kỳ ngắt lời Nghiêm Hạo Tường, động tác trên tay anh tăng tốc. Anh chưa sẵn sàng nói với người bạn thân cũ của mình về ba năm nay. Anh cảm thấy rõ ràng rằng có một khoảng cách rất lớn giữa hai người họ, đó giống như là toàn bộ sông Gia Lăng đang ngăn cách họ. Nghiêm Hạo Tường không thể bơi sông Gia Lăng trong khi chiếc thuyền trôi dạt ở giữa sông.
"Sáng mai anh sẽ gọi cho em, em đi ngủ đi, Hạo Tường."
Khoảnh khắc đèn tắt đi, trong lòng có điều gì đó nóng lên.
Không ngạc nhiên khi Nghiêm Hạo Tường vẫn có thể nhớ rõ cảnh khi Mã Gia Kỳ tỏ tình với cậu.
Giáo sư Mã rất nổi tiếng trong trường vì nhiều lý do khác nhau.
Anh chàng trợ giảng Nghiêm cũng nổi tiếng vì ngoại hình rất ưa nhìn.
Người ta nói rằng hai thầy trò quen nhau.
Các sinh viên đã nổ phát súng đầu tiên và thảo luận về vấn đề đó trước mặt Giáo sư Mã.
"Giáo sư Mã! Trợ giảng mới liên quan gì đến thầy vậy?"
Giáo sư Mã sửng sốt, sau đó mỉm cười, thần bí thốt ra hai chữ, "Bí mật."
Mối quan hệ của họ khôi phục sau vài tháng tại bữa tiệc tốt nghiệp của sinh viên. Dưới sức mạnh của một vài sinh viên tinh quái, họ đổ dồn vào Giáo sư Mã luôn hiền lành. Dưới sự chỉ dẫn say khướt của Giáo sư Mã, họ bấm một chuỗi số nào đó không hơn không kém.
"Xin chào?"
"Mã ca đã xảy ra chuyện gì?"
Điện thoại nhanh chóng được trả lời, truyền đến giọng nói của trợ lý Nghiêm, đám sinh viên sửng sốt một chút nhưng không dám hỏi thêm, đành phải thận trọng thông báo: "Trợ lý Nghiêm, tôi là học trò của giáo sư Mã. Giáo sư Mã là say rượu, thầy ấy để chúng tôi gọi điện cho anh. Bây giờ anh có tiện không? Nếu có thời gian anh có thể đến đón giáo sư Mã được không? Tôi sẽ gửi vị trí cho anh."
Vừa gửi địa điểm, điện thoại đã bị Giáo sư Mã giật lấy, Mã giáo sư đỏ mặt, trên mũi đeo kính gọng vàng, say sưa nói nhỏ vào điện thoại: "Hạo Tường ... Ta nhớ ngươi rất nhiều..." .Em không có ở đây, ba năm rồi anh nhớ em vô cùng ... "
Điện thoại được bật ở chế độ rảnh tay và mọi sinh viên có mặt đều có thể nghe rõ những lời nói thiếu kiên nhẫn pha lẫn một chút khắt khe của trợ lý Nghiêm.
"Mã Ca? Mã Gia Kỳ? Mã Gia Kỳ, đợi tôi, tôi sẽ đón anh ngay bây giờ."
Giáo sư Mã phàn nàn với điện thoại di động rằng Nghiêm Hạo Tường đã im lặng trong ba năm, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa và khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường lại hiện ra trước mắt.
Giáo sư Mã mở rộng vòng tay, đỏ mặt liếc nhìn trợ giảng Nghiêm: " Hạo Tường... đưa anh về nhà ... Hạo Tường... Anh vẫn thích em..."
Sau bao nhiêu năm, đứng bên ban công cậu vẫn thấy bồi hồi xúc động.
Nghiêm Hạo Tường nhớ lại một câu hỏi mà cậu đã hỏi mẹ mình khi còn nhỏ.
Tiểu Nghiêm hỏi, "Khi con lớn lên, con có thể ở độc thân, không kết hôn không?"
Rồi mẹ cậu nói với cậu: "Bên ngoài trời có pháo hoa, thức ăn hàng xóm dậy mùi thơm, trên đường các cặp đôi nắm tay nhau nếu con có thể kìm được không khóc thì con có thể."
Tiểu Nghiêm lại nói: "Vậy con nhất định sẽ không khóc."
Nếu là Tiểu Nghiêm trước 20 tuổi, thì cậu có thể kiên quyết ra nước ngoài nghiên cứu sinh, ở lại hàng chục năm và không bao giờ trở về. Dù gì thì trước 20 tuổi, Tiểu Nghiêm tin rằng độc thân là thoải mái nhất, đúng vậy rồi cậu đã làm vậy. Vì vậy Tiểu Nghiêm đã hối hận về điều đó khi cậu hơn 20 tuổi. Cậu vội vàng kết thúc quá trình nghiên cứu học tập của mình. Cậu xách va li trở về Trung Quốc bất chấp sự phản đối của thầy cô và nhóm nghiêm cứu của mình. Không ăn uống hay tìm một khách sạn mà cậu đã đến tìm Tiểu Mã ngay sau khi xuống máy bay.
Ngay lúc đó, trong lòng Tiểu Nghiêm, Mã Gia Kỳ là người đứng đầu số một cho đến nay.
Sau 20 tuổi, Tiểu Nghiêm thực sự hối hận vì quyết định của Tiểu Nghiêm trước tuổi 20. Cậu hối hận vì suýt đánh thứ mình yêu nhất và còn không tìm được bạn trai.
Ngày cậu trở về, nhìn thấy lon bia trên bàn, cậu hỏi Mã Gia Kỳ: "Em có ba năm..."
"Thực ra, em rất may mắn khi gặp được anh."
Mã Gia Kỳ lớn tiếng ngắt lời cậu, không thèm ngẩng đầu nhìn cậu, cậu hiểu sự ra đi của mình khiến Mã Gia Kỳ rất đau đớn, nó như một cái gai đâm sâu vào trái tim Mã Gia Kỳ, không thể nói ra cũng như không thể chạm vào.
Những vỏ lon bia nằm lộn xộn trên bàn ăn, cậu nhìn theo bóng lưng của Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ đung đưa như cây lô hội mọc bên bờ sông Gia Lăng.
Đêm đó trăng như đang khóc.
Vào thời khắc tắt đèn, Nghiêm Hạo Tường quyết định dùng phần còn lại của cuộc đời mình để bù đắp cho anh ba năm đã qua.
Mã Gia Kỳ vỗ vỗ lưng cậu, "Đã 23:59 rồi, sắp Tết rồi."
Nghiêm Hạo Tường nhìn vào khuôn mặt của Mã Gia Kỳ. Anh đã lật ngược quan điểm về tình yêu trong hai mươi năm qua của cậu. Cậu đột nhiên cảm thấy rằng ở một mình không quá tốt. Cậu không thể ăn cùng Mã Gia Kỳ, không thể ngủ với Mã Gia Kỳ hoặc không thể đánh nhau với Mã Gia Kỳ. Một người quá cô đơn.
Cậu muốn đốt pháo hoa với Mã Gia Kỳ, muốn đi ăn với Mã Gia Kỳ, muốn nắm tay Mã Gia Kỳ đi dạo trên phố, cậu hứa rằng cậu sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, cả đời này sẽ không khóc vì Mã Gia Kỳ sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Bạn sẽ dành cả cuộc đời để bù đắp cho những lỗi lầm khi còn trẻ, bạn sẽ trân trọng những cơ hội đã bỏ lỡ nếu cơ hội ấy lại đến lần nữa. Bạn sẽ đón được ngọn gió mà vài năm trước bạn đã không nắm bắt được, hãy nắm giữ trong tay những đám mây và giữ mặt trăng với mặt trời.
Còn 30 giây nữa là đến Tết.
Tôi hy vọng Mã Gia Kỳ sẽ khỏe mạnh trong năm mới.
Còn 16 giây nữa là đến Tết.
Tôi hy vọng Mã Gia Kỳ sẽ có một cuộc sống suôn sẻ trong tương lai.
Còn 3 giây nữa là đến Tết.
Nghiêm Hạo Tường nắm lấy vòng tay của Mã Gia Kỳ, xoa đầu anh và nói.
"Em yêu anh Mã Gia Kỳ."
"Chúc mừng năm mới Mã Gia Kỳ."
Mã Gia Kỳ, anh đã đi qua Đại Tây Dương và quay trở lại sông Gia Lăng, còn cậu đã vượt qua thế giới và trở lại thế giới.
Mã Gia Kỳ, em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.
Em thật sự yêu anh.
Em luôn luôn yêu anh.
Ende.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro