Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Qi Guan Yan] Chỉ số tình yêu

[Qi Guan Yan] Chỉ số tình yêu

[Đã được sự cho phép của tác giả]
Tác giả: https://ajiangbaozhemao.lofter.com/

Trên thực tế, Mã Gia Kỳ luôn có một bí mật, một bí mật mà anh đã che giấu với cậu suốt 18 năm qua, nhưng bí mật này đã biến mất không dấu vết sau khi anh và Nghiêm Hạo Tường chính thức xác nhận mối quan hệ.

Hãy bắt đầu với anh khi anh còn trẻ.

Từ khi còn nhỏ, Mã Gia Kỳ có thể nhìn thấy những con số màu xám và những biểu tượng cổ đại trên đầu người khác khi người khác nói chuyện với mình. Lúc đầu anh nghĩ rằng mọi người đều có thể nhìn thấy nó, cho đến khi học lớp ba thì anh mới biết chỉ mình mới có thể nhìn thấy.

Sau đó, anh đã nghiên cứu kỹ và nhận thấy chuỗi số này rất hữu ích và đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống xã hội sau này của anh. Chuỗi số đó thể hiện sự chân thành trong lời nói của đối phương khi nói với anh và biểu tượng nhỏ là chính là trạng thái của người đó.

Nhưng điều này không quá quan trọng, để mỗi lần anh ta vay tiền của người khác, anh ta luôn có thể tránh được rủi ro một cách hoàn hảo, rốt cuộc có người vay tiền rồi không trả lại, những gì họ nói là không chân thành là trong khoảng 30-50.

Sau này, anh trở thành thực tập sinh, điều này không có gì đáng nói, trọng tâm nên đặt ngay sau khi bảy người họ thành lập nhóm.

Nói chung, độ thành khẩn của Đinh Trình Hâm khi nói chuyện với anh rất cao, ngoại trừ một số lời nói gian xảo và cố ý, con số trên đầu anh ta cơ bản ổn định trong khoảng 75-89.

Ngoại trừ Nghiêm Hạo Tường, các con số màu xám của mọi người còn lại cũng dao động ở mức 80. Về phần em trai Nghiêm Hạo Tường, bị anh loại ra, anh cảm thấy lạ.

Người em trai này không nói nhiều với anh, nhưng độ chân thành của cậu lần nào cũng trên 90. Đây được coi là người chân thành nhất mà anh từng gặp trong mười tám năm cuộc đời. Cha mẹ anh đôi khi nói dối  để chăm sóc anh thì con số trên đầu sẽ trở thành 50, nhưng người em trai này chưa bao giờ nói dối anh.

Điều này khiến Mã Gia Kỳ rất khó hiểu. Làm sao có ai đó không bao giờ nói dối được?

Anh không tin nên nằm trên giường từ 8 giờ tối đến 10 giờ tối để suy nghĩ, sau đó nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, mang dép đi xuống nhà dưới thì thấy mấy đứa em đang rủ nhau nấu mì, dẫn đầu là Lưu Diệu Văn nhìn thấy anh, liền gọi lớn tiếng: "Mã ca, anh đói không? Ăn mì được không?"

Số 83 trên đầu, biểu tượng là mặt trời nhỏ, xem ra tâm trạng khá tốt.

Mã Gia Kỳ bước tới, xoa đầu cậu út rồi nói với cậu: "Sắp hỏng rồi, cái nồi này nhỏ quá". Nếu anh có thể nhìn thấy con số màu xám trên đầu mình bây giờ, anh tin rằng nó phải là 100. Một trận nhốn nháo ở phía sau, anh nghe thấy cậu út sốt ruột hét lên: "Trào rồi!" Tống Á Hiên ở bên cạnh thì thào nói: "Nhiều mì quá".

Mã Gia Kỳ lấy trong tủ bếp ra một cái nồi lớn đặt lên bếp, bảo em trai đổ vào, thêm chút nước rồi nấu, sau đó đề nghị bọn họ cho thêm gia vị. Khi quay người định ra khỏi bếp, anh gặp Nghiêm Hạo Tường, anh rất thích người em trai dễ thương và chân thành này, khi nhìn thấy cậu, đôi mắt của anh sáng lên, biểu tượng trên đầu cậu biến thành tai gấu, trên mái tóc bồng bềnh rải rác xung quanh có bốn ngôi sao nhỏ.

"Tiểu Mã ca!" - Con số 96 có vẻ là biểu hiện rất vui, Mã Gia Kỳ không kìm lòng được, đưa tay xoa lên mái tóc của chú gấu trông khá thông minh này. Đôi tai gấu cũng lắc lư theo cái lắc đầu của chủ nhân và chuyển động của đôi tay của Mã Gia Kỳ, giống như đó thực sự là một đôi tai gấu.

"Tiểu Mã ca cũng xuống ăn mì?" - Với con số 91, một dấu hỏi lớn màu nâu xuất hiện bên cạnh tai của con gấu.

Anh cười rồi nói với Gấu Nhỏ là anh đi ngang qua, anh có thể ở lại ăn mì được không. Đôi tai trên đầu gấu cử động, điều này thể hiện tâm trạng tốt của chủ nhân, biểu tượng còn điểm thêm một vài bông hoa màu hồng vào khoảng trống. Cậu em trai này thực sự rất dễ thương.
Làn gió đêm thổi nhẹ nhàng, nó thổi nhẹ từ bên kia sông Gia Lăng, băng qua dòng sông vô hình, như một vòng tay âu yếm của người tình.

Mã Gia Kỳ thích đứng trên ban công và nghe thổi gió buổi tối. Anh thích nhìn về phía cuối sông Gia Lăng, nó trở nên nhỏ hơn và mờ ảo dọc theo đường chân trời. Anh ấy thích nhìn thấy những con sóng của sông Gia Lăng với mặt trăng và các vì sao trên bầu trời chuyển động trên mặt sông.
"Tiểu Mã ca, gió lớn rồi" _ Giọng khói thấp.

Anh quay đầu lại và nhìn thấy con số 93 màu xám trên đầu Nghiêm Hạo Tường và một ngọn cỏ nhỏ trên đầu cậu, đang đung đưa qua lại theo tần suất của làn gió đêm.

Mã Gia Kỳ bước từ ngoài ban công nắm tay cậu đẩy vào phòng ngủ, không biết người em này đứng đó nhìn mình bao lâu, trên tay vẫn cầm một cốc nước đã cạn, nhưng giờ đã muộn bọn trẻ nên giữ sức khỏe thật tốt, phải bắt chúng đi ngủ nếu không thì đám cỏ vừa nhìn thấy trên đầu cậu vào sáng mai có thể sẽ héo úa.

Anh tâm trạng tốt sờ lên tóc cậu, bảo cậu đi ngủ sớm hơn. Cậu hơi bối rối, có lẽ vì vừa mới ngủ dậy uống nước nên cậu ngoan ngoãn xoa xoa lòng bàn tay, sau đó mở rộng vòng tay từ từ đấm vào anh. Trong vòng tay của anh, cậu vô thức nũng nịu như một đứa bé.

"Tiểu Mã ca, anh thơm quá."

Cậu hờ hững phun ra những lời này, Mã Gia Kỳ nghe xong thì sững sờ, không thèm để ý đến mấy con số màu xám, phản ứng xong liền vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Hạo Tường, ngủ đi."

Cậu di chuyển chậm rãi, từ từ rút khỏi vòng ôm của anh, không biết gì mà liếc anh một cái, ngáp một cái, lười biếng vươn vai, khóe mắt chảy ra một chút nước.

"Tiểu Mã ca của ta, ngủ ngon." - Con số 97.

"Chúc ngủ ngon."

Cậu nhẹ nhàng nhìn em trai mình đóng cửa lại rồi đi sâu vào hành lang, nghĩ đến hành động và lời nói của cậu, nhịp tim của anh có chút bối rối, liền tăng tốc bước vào phòng ngủ.

Cậu rất thích cư xử như một đứa trẻ với anh ấy, hay nói theo cách khác, những người anh em trong nhóm rất thích làm nũng với anh ấy. Ngay cả Đinh Nhi cũng đối xử với anh ấy như vậy. Người hâm mộ còn nói rằng anh ấy là "công tắc" để các anh em trong nhóm làm nũng. Làm nũng còn lớn hơn cả bầu trời, theo cách nói của Đinh Nhi, "tiền làm sao có thể quan trọng hơn hành động làm nũng của em trai".

Mã Gia Kỳ cũng sẵn sàng chiều chuộng bọn họ, nhưng thành thật mà nói, Nghiêm Hạo Tường hơi quá dính. Đinh Nhi cũng có thể nhìn thấy điều đó, đêm qua khi anh đang ngồi trên giường và anh ta đã hỏi rằng anh đã cho Nghiêm Hạo Tường uống thuốc gì để cậu ấy dính anh như vậy. Và số trên đầu anh ta cũng ngẩng cao, thật là nực cười, nhưng anh lúc đó cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống giường bên cạnh Đinh Nhi nói "Vô lý".

Quên đi, cứ coi như em trai phụ thuộc vào anh trai.

Mã Gia Kỳ bị nhân viên đánh thức, hỏi nhân viên lần sau có thể thay đổi chiêu trò không, sau đó trực tiếp khóa cửa lại rồi nhận nhiệm vụ buổi sáng như thể định mệnh đã sắp đặt, vậy nạn nhân đầu tiên chính là bạn cùng phòng Đinh Trình Hâm.

"Anh thật phiền phức."

Số hiển thị là 98. Mã Gia Kỳ cảm thấy anh ta hơi nguy hiểm, số của Đinh Trình Hâm hiếm khi cao như vậy, cảm thấy nguy hiểm nên quyết định đổi phòng và bắt đầu nhiệm vụ buổi sáng.

Khi cánh cửa được mở ra, căn phòng tối om, anh mở cửa sổ trước, sau đó bước đến giường của Nghiêm Hạo Tường và lắc vai em trai mình.

"Hạo Tường, thức dậy đi nào."

Em trai mở mắt, hơi nheo mắt nhìn anh rồi đưa tay ôm anh vào lòng lẩm bẩm: "Tiểu Mã ca ... ngủ thêm một lát đi..."

Chân thành là 95, cỏ trên đầu đang nằm trên gối. Mã Gia Kỳ lại lay vai cậu, nói nhỏ em trai dậy, liền thấy cậu buông tay ra, dụi dụi mắt, ngơ ngác ngồi trên giường. Anh đi gọi người khác.
Một lúc sau, khi mọi người ở trên bàn ăn ở tầng dưới, anh cũng vừa lấy được đồ ăn sáng đi từ cửa vào. Họ luôn thích chơi trò chơi trên bàn ăn, nhưng anh không tham gia. Một vài anh em kém tuổi đã cùng nhau chơi trò thật và sau đó trò chuyện.

"Tường Ca, cậu gần đây với thích dính lấy Mã ca quá."

Mã Gia Kỳ không để ý đến em trai mình đang nói gì, chỉ cắn chiếc bánh hamburger trên tay để quan sát Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn Mã Gia Kỳ, nuốt thức ăn vào miệng, thản nhiên đáp: "Tôi thích Mã ca."

Đó là một cú đánh thẳng mà em trai lâu ngày quen biết và luôn khiến anh ấy an toàn khi ở bên cạnh.

Với mức chân thành là 99, Mã Gia Kỳ đã bị dọa khi nhìn thấy con số này cực kỳ gần với 100. Anh không biết cậu đang nghĩ gì và anh cũng ngừng ăn chiếc bánh hamburger trên tay. Anh liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường và sau đó lại nhìn người quay phim đang cầm máy quay, cảm thấy một chút lo lắng mà suy nghĩ: "Cái này có thể phát không?"

"Em cũng thích Mã ca!" Cậu út không thể không đồng ý khi nghe anh mình nói chuyện, cậu cáu kỉnh nói với một mức độ chân thành cao, là 92, có một ngọn lửa nhỏ lơ lửng bên tai.

Sau đó các huynh đệ trên bàn ăn đều nói.

"Tôi cũng vậy!"

"Tôi cũng thích Mã ca!"

Ngay cả Đinh Trình Hâm cũng quay đầu lại, một đôi tai hồ ly xinh đẹp nhướng mày nhìn anh, sau đó giễu cợt nói: "Mã ca, tôi cũng thích cậu."

Thôi nào, con số 81 có yếu tố tình anh em, nhưng nó là để chọc cười anh, OK?

Anh hoảng sợ nhìn những người khác trong bàn, nhưng bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường đang nhìn anh một cách bất cần, sau đó cắn chặt miếng bánh hamburger, đôi tai gấu trên đầu khẽ lắc lư, đó là biểu cảm rất vui vẻ của cậu em trai đối đầu với anh. Sau khi mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên, bên cạnh đôi mắt hơi híp lại nổi lên một ít hoa đỏ.
Mã Gia Kỳ cúi đầu, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh mấy độ, hai má nóng lên, lỗ tai rất nóng, loại cả người ngột ngạt, hoảng sợ sau khi ăn hết cái bánh hamburger trong tay, bỏ lại câu "Anh no rồi". Chạy vào phòng tắm.

Tường Ca hơi thất vọng và đột nhiên chán ăn, anh trai không hiểu ám hiệu của cậu và khiến anh trai sợ hãi.

Mã Gia Kỳ cảm thấy chính mình hơi kỳ lạ, trước đây khi nghe những lời nói như vậy anh ấy chỉ mỉm cười và không để tâm, nhưng bây giờ anh ấy cảm thấy rất hoảng sợ, không phải là sự lo lắng cần hít thở sâu khi chờ đợi lên sân khấu lần đầu tiên, cũng không phải đứng trên sân khấu mà gấp gáp hoàn thành nhiệm vụ có thời hạn. Hoảng sợ này càng giống như ... trái tim bất an, hồi hộp của một chàng trai khi mới sinh ra không biết gì về cảm xúc lần đầu tiên nhịp tim đã tăng tốc trong mười tám năm.

Mã Gia Kỳ không nhịn được mở vòi nước, tạt một ít nước lạnh vào mặt, nhưng hai má vẫn còn nóng, nhìn lên gương thì thấy nóng từ sau tai đến cổ.

"Tiểu Mã ca."

Giọng nói của em trai từ ngoài phòng tắm truyền đến, hai người cách nhau một cánh cửa, có thể đoán được hành vi của em trai mình ngoài cửa, mất đi sức sống trước đây và tràn đầy thất vọng.
Mã Gia Kỳ mở cửa bước nhanh lướt qua mặt em trai, không dám nhìn cậu, khi nói ra những từ khó hiểu, lời nói không nhất quán: "Tường ... Tường Ca ... Em đi tới phòng tắm à? Anh sẽ lên lầu trước ... lần sau gặp haha. "

Sau đó anh tránh cậu và đi lên lầu. Anh nên quan tâm đến mối quan hệ với cậu là gì.

Các thành viên đề nghị đi dạo dọc sông Gia Lăng vào buổi tối, vì nghe nói rằng có người sẽ đốt pháo hoa bên sông và nếu có thể thì họ muốn đi bộ trên sông.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đi cuối một mình, nhưng con gấu nhỏ không đến gần anh như trước đây, cúi đầu và chân đá vào những hòn đá nhỏ làm chúng lăn dài trên đất. Anh cố tình đi chậm lại.

"Hạo Tường."

"Hả?" Chú gấu nhỏ nghe thấy giọng nói ngẩng đầu lên. Sự thành thật là 90. Trên đầu không có cỏ, tai gấu, thay vào đó là một đám mây đen nhỏ với gió, sấm và mưa. Sau đó bạn nhỏ hỏi anh:

"Tiểu Mã, anh không thích em sao?" - Với lòng thành 95, đứa trẻ lại nhìn xuống đôi giày của mình, mây đen trên đầu càng lớn.

"Hạo Tường, sư huynh rất thích ngươi." Mã Gia Kỳ sờ sờ đầu đứa nhỏ, khí thế xung quanh đứa nhỏ giảm xuống, cả người trở nên vô cùng phiền muộn, mưa mây đen truyền nhanh từ trên đầu đứa trẻ rơi xuống.

Vừa rồi anh nói có gì chỗ nào sai à? Thật khó để đoán được tâm trí của bạn nhỏ này. Mã Gia Kỳ đang hụt hẫng không biết làm sao để an ủi, ngoài ý muốn nghe cậu hỏi.

"Chỉ là anh trai thích em trai sao?"

Chân thành là số 90, đây là lần đầu tiên Mã Gia Kỳ nhìn thấy số 90 trên đầu em trai mình hai lần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Khi cúi đầu xuống, anh nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu. Đột nhiên anh thấy bị mắc kẹt và không biết làm gì. Anh không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của cậu, câu hỏi mà trong nhiều giờ vẫn chưa được trả lời. Sau đó đứa trẻ nói như đang nói với chính mình:

"Nhưng em thích Tiểu Mã ca lắm. Không phải là anh trai thích em trai. Là em thích, em chỉ thân thiết với anh như vậy. Nhưng Tiểu Mã ca không bao giờ hiểu được. Anh luôn đối xử với em như một người anh trai, ngay cả nụ cười của em anh cũng không đáp lại." 

Chân thành là 99.

Đứa trẻ phàn nàn rất khó chịu, nhưng Mã Gia Kỳ không có phản ứng lại, vì vậy anh vội vàng giải thích, "Không."

"Không gì?" - Chân thành là 99.

"Không phải anh trai thích em trai."

Mã Gia Kỳ không biết mình nói câu này như thế nào, về tình huống đêm đó, anh chỉ nhớ tới pháo hoa nổ trên bầu trời và những bông hoa đỏ khôi phục sức sống trên đầu đứa trẻ, bọn chúng trở nên sôi nổi. Cậu nhào vào vòng tay và vùi đầu vào cổ anh.

"Em thích Mã ca nhất." - Chân thành là 100.

Đó là lần cuối cùng Mã Gia Kỳ nhìn thấy các con số và biểu tượng màu xám.
Ende.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro