Sơ Luyến
Sau ba năm học tập tại Nhà hát Trần Hữu Trang, Kim Long và Ngọc Mỹ đã trở thành một đôi bạn diễn ăn ý nhất . Dù ở trên sân khấu hay trong cuộc sống thường ngày, họ luôn có một sự kết nối đặc biệt mà chính họ cũng không thể lý giải.
Kim Long vẫn là cậu thiếu niên bộc trực, đôi khi bướng bỉnh nhưng luôn tràn đầy đam mê với sân khấu. Còn Ngọc Mỹ, dù tính cách vui vẻ, hòa đồng, nhưng trong lòng vẫn có chút dè dặt, đặc biệt là với Kim Long—một chàng trai mà cô ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Những ngày tập luyện vất vả, những buổi học khuya tại lớp, những lần cùng nhau ôn thoại… tất cả những khoảnh khắc đó dần khiến trái tim họ xao động.
Ban đầu, Ngọc Mỹ chỉ nghĩ rằng đó là sự quý mến của hai người bạn. Nhưng càng ngày, cô càng nhận ra rằng mình luôn để ý đến Kim Long.
Mỗi khi anh nói chuyện với cô gái khác, cô cảm thấy có chút không vui. Mỗi khi cậu vắng mặt, cô lại cảm thấy trống trải,lạc lõng đến vô chừng.
Còn Kim Long, anh cũng dần thay đổi. Nếu trước đây cậu vô tư với tất cả mọi người, thì giờ đây, ánh mắt anh luôn dành cho Ngọc Mỹ , có một điều gì đó đặc biệt khiến anh luôn có một cảm giác rất khác thường với cô. Anh không còn trêu chọc cô như trước, mà thay vào đó, luôn âm thầm quan tâm đến cô , anh còn luôn lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười của cô.
Và rồi, một ngày nọ, Kim Long nhận ra anh không thể giấu được tình cảm của mình nữa.
Hôm đó, sau buổi học, Kim Long kéo Ngọc Mỹ ra một góc sân khuất . Trời đã xế tà , ánh nắng hoàng hôn mang một màu vàng pha lẫn chút tim tím nhuốm đậm cả một khoảng trời .
— “Anh có chuyện muốn nói với em.” – Kim Long hít một hơi sâu.
— “Chuyện gì mà em thấy anh nghiêm túc vậy?” – Ngọc Mỹ cười, nhưng trong lòng lại hồi hộp lạ thường.
Kim Long im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, thẳng thắn nói ra lòng mình .
— “Anh… anh thích em.”
Ngọc Mỹ sững người.
Kim Long không đợi cô trả lời, tiếp tục nói:
— “Anh không biết từ khi nào nữa. Chỉ là… mỗi ngày, anh đều muốn gặp em, muốn nói chuyện với em. Khi thấy em cười, anh vui. Khi thấy em buồn, anh lại muốn làm gì đó để em vui trở lại. Anh không thể tưởng tượng một ngày nào đó, nếu không có em bên cạnh, anh sẽ như thế nào.”
Tim Ngọc Mỹ đập mạnh.Cô chưa từng nghĩ rằng Kim Long người luôn vui vẻ, năng động lại có thể nghiêm túc đến vậy.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Kim Long hồi hộp chờ đợi. Một giây… hai giây…
Rồi Ngọc Mỹ khẽ gật đầu.
— “Em cũng vậy.”
Kim Long sững sờ, rồi bỗng bật cười , trong sự phấn khích .
— “Vậy là… từ giờ, em là người yêu của anh rồi đúng không?”
Ngọc Mỹ ngượng đến đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ gật đầu lần nữa.
Kim Long vui mừng đến mức suýt hét lên, nhưng rồi chỉ nắm chặt tay cô, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.
Đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong quãng đời thanh xuân của Tiên
Từ hôm đó, họ không chỉ là bạn diễn, mà còn là những người yêu đầu tiên của nhau.
-----------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro