Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

₀₄

Mắt liếc thấy con cún bự đang gục lên gục xuống cố gắng chống lại cơn buồn ngủ khiến Lưu Vũ có chút buồn cười, anh nhẹ nhàng nói: "La Ngôn, mau đi ngủ đi."

Có lẽ là muốn phủ nhận, cũng muốn khiến mình tỉnh táo lại đôi chút, La Tiểu Cún liền dùng sức mà lắc lắc đầu, sau đó bị Lưu Vũ cưỡng ép đè gục xuống bàn, một lát sau liền thiếp đi mất.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã sắp đến rạng sáng, Lưu Vũ cuối cùng cũng phân loại xong tất cả các loại thảo dược vừa hái hôm trước, anh thở phào một hơi, ngồi xuống bên cạnh La Ngôn. Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang say sưa ngủ trước mặt, Lưu Vũ phát sầu: bây giờ làm sao để xách con cún to bự này lên giường đây?

Sau khi suy xét một hồi, cuối cùng Lưu Vũ quyết định gục đầu lên bàn, đối mặt với La Ngôn rồi nhắm mắt lại, ở bên cạnh hắn, từ lâu anh đã chẳng thấy cô đơn lạnh lẽo nữa.

Ban đêm nhiệt độ hạ thấp, lạnh lẽo len từ khe cửa ùa vào. Lưu Vũ vô thức nhích lại nguồn nhiệt gần nhất, áp cả thân thể kề sát vào người La Ngôn, anh thỏa mãn nhắm mắt lại khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp độc nhất vô nhị của người bên cạnh.

Mặc dù La Ngôn nhìn vào thoạt trông có chút tuỳ tiện cùng ngốc nghếch, nhưng hắn ta quả thật là một lính gác có năng lực tự học cực mạnh, chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, La Ngôn đã phân biệt được tất cả các loại thảo dược ở chỗ anh, ngoài ra hắn ta còn học được cách gia cố rào cản tinh thần của bản thân.

Về vế phía sau, Lưu Vũ tình nguyện không muốn hắn học được nhanh như vậy.

Anh thực sự thích cái ấm áp đơn thuần không chút tạp niệm này của La Ngôn, như thể nó có thể làm tan chảy băng giá, xua tan màn đêm vĩnh cửu, khiến thế giới của anh dần trở nên có màu sắc hơn.

Thế giới tinh thần của Lưu Vũ là một đại dương sâu thẳm u ám, thế nhưng hiện tại, bởi vì có hơi ấm từ bên ngoài truyền vào, nhiệt độ nước cũng ấm áp hơn, lần đầu tiên anh thấy chú cá voi của mình bơi lội vui vẻ như vậy.

Thời gian trôi nhanh, mới đó ngày mới đã đến, khi sắc trời vừa hửng sáng, La Ngôn đã mở mắt tỉnh dậy. Tối qua ngủ rất thoải mái, mơ mơ hồ hồ nhớ dường như hắn đã có một giấc mộng rất đẹp, La Ngôn vô cùng sảng khoái chuẩn bị duỗi eo, thế nhưng lại bị một hình ảnh làm cho tâm tư bị câu đi mất. 

Đập vào mắt hắn là hàng mi dài cong cong cùng nốt ruồi xinh đẹp dưới khóe mắt.

La Ngôn nhanh chóng kìm nén cơn hoảng hốt, chần chừ ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới cẩn thận bế người trở về phòng. Ngay khi hắn vừa đặt được Lưu Vũ lên giường, anh bỗng dưng lẩm bẩm, "La Ngôn..."

Gần như theo phản xạ, La Ngôn lập tức vòng tay ôm lấy Lưu Vũ. Giữ yên một hồi, đến khi thấy người trong lòng đã an ổn ngủ trở lại, hắn thở phào, rồi lại lập tức cảm thấy căng thẳng vì đã gần gũi với anh như thế này.

Thế nhưng tâm trạng của hắn rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Lưu Vũ lúc này đang ngủ say, lớp phòng vệ cũng không còn vững chắc như lúc tỉnh táo nữa, La Ngôn có thể cảm nhận được rõ ràng từng tia tinh thần lực tuy lạnh lẽo nhưng cũng ôn nhu quá đỗi của anh. Lưu Vũ dường như có ma lực thần kỳ nào đó, mà khi ở cạnh anh, hắn luôn cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng.

Thế nên lần đầu tiên La Ngôn trốn huấn luyện mà nghiêng người nằm xuống bên cạnh Lưu Vũ. Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi tận hưởng những giây phút an lành hiếm hoi.

Thế giới tinh thần của La Ngôn vốn là một mảnh sa mạc cằn cỗi, hiện tại, dường như cả thế giới đã được tắm mát bằng biển sâu dịu dàng, nhiệt độ đã không còn nóng bức như trước nữa, sói xám trốn biệt từ lâu cuối cùng cũng có thể dạo bước trên sa mạc, thích ý dậm chân.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời treo trên cao chiếu sáng rực rỡ, Lưu Vũ ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, cảm giác mệt mỏi toàn bộ bị quét sạch. Anh thoải mái mở mắt ra, liền sửng sốt, "La Ngôn?"

"A, Lưu, Lưu, Lưu Vũ ca, ừm, em, em..." La Tiểu Cún lập tức buông tay đứng dậy khỏi giường, khẩn trương nắm chặt ngón tay, "Lưu Vũ ca, em thề, em chưa làm gì hết!"

Cảnh tượng quá mức khôi hài, không khỏi khiến Lưu Vũ phải "phốc" một tiếng phì cười. Nhìn thấy con chó bự mặt đỏ bừng bừng đang không biết làm sao để giải thích trước mặt, anh chậm rãi rời khỏi giường, lần đầu tiên chủ động ôm lấy La Ngôn.

Cũng kể từ hôm đó, Lưu Vũ đã tìm ra một biện pháp rất hữu hiệu để xóa tan mệt mỏi và nhanh chóng lấy lại tinh thần: đó là tựa vào con cún bự lúc nào cũng ở bên cạnh.

La Ngôn mới đầu vẫn còn khẩn trương không thôi, thế nhưng mới qua vài lần, liền trở nên quen thuộc mà thầm vui vẻ, khóe miệng không tự chủ được cong lên. 

Thật ra Lưu Vũ rất thích làm nũng.

Nghe có vẻ hơi khó tin, thế nhưng sự trưởng thành Lưu Vũ bày ra luôn khiến cho mọi người bỏ qua việc vốn dĩ tuổi của anh ấy cũng không lớn lắm. Những hành động làm nũng trong vô thức, đại đa số thời điểm đến cả anh ấy cũng không nhận thức được, âm mũi mềm mại thoát ra, cứ thế nhẹ nhàng quét qua tâm La Ngôn, thuận tiện đem linh hồn hắn câu đi mất.

Dù người muốn trăng hay sao, bằng mọi giá, hắn cũng sẽ hái xuống tặng cho người.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro