Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lạc Bạch

Hàn Gia Lạc x Bách Hân Dư

Tác giả: Silver River.
Tên gốc: In the eye
Cre: https://pepsi-ss.lofter.com/post/1f167570_1cd2e6afa

__________________

| In the eye |

*Tự viết

*Đừng áp đặt lên người thật

.....

[Chị đang ở Bắc Kinh.]

Hàn Gia Lạc gửi một tin nhắn, Bách Hân Dư nheo mắt lại miễn cưỡng nhìn vào màn hình điện thoại, nhẹ nhàng kéo khung chat lên, những dòng chữ vẫn giống như năm ngoái vẫn còn trên màn hình.

[Ồ.]

[Em đã về Thượng Hải rồi.]

Sau khi Bách Hân Dư nhắn xong, gửi đi với một vẻ mặt vô hồn. Ngày hôm qua ngoại vụ ở Bắc Kinh kết thúc, thật sự đối với tôi không quan tâm chút nào a. Cô nhìn vào chằm chằm vào điện thoại một lúc, cảm thấy đối phương dường như không có ý hồi đáp lại, liền đem điện thoại cất vào trong túi.

Mùa xuân luôn mang đến cho con người cảm giác lười biếng, Bách Hân Dư nghĩ có lẽ bản thân thích hợp mặc những bộ quần áo ấm áp nhưng không dày dặn để đi ra ngoài dạo một chút, ánh mặt trời xuyên qua những táng cây trên đường phố Thượng Hải tại bầu không khí râm mát trên khuôn mặt cô, làm cô chìm đắm trong vẻ đẹp của mùa xuân, tận hường cảnh quang tốt đẹp này.

Thay vì mang một cái khẩu trang nhàm chán hãy đề phòng tơ liễu trên đường phố làm người ta khó chịu.

Bách Hân Dư bị dị ứng với tơ liễu, mỗi khi đến mùa này liền ho khan, nước mũi không ngừng chảy. Vừa mới kết thúc ngoại vụ ở Bắc Kinh trở lại Thượng Hải, còn chưa nằm được lên giường đã phải khổ sở lê thân đến bệnh viện kê đơn thuốc chữa dị ứng.

Cô ngồi trên ghế ở nhà ga, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo chờ đến khi xe buýt đến.

Quả nhiên, sau khi lên xe nếu không phải Hàn Gia Lạc "rất đúng lúc" mà gửi tin nhắn đến, cô hẳn đã ngủ quên mất.

Bách Hân Dư đón ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, dị ứng khó chịu cùng với công việc bận rộn của lần ngoại vụ khiến đầu óc cô hỗn loạn, không thể không nói là không vui nhưng cũng là không thoải mái. Cô tựa đầu vào cửa sổ, rồi lại dán đầu lên ghế, cảm thấy thế nào cũng không thoải mái. Đơn giản từ bỏ ý định ngủ, sau đó dường như vô số lần như vậy không biết phải làm gì, cô cầm điện thoại lên, nhìn chầm chầm vào màn hình khóa trống rỗng phát ngốc một lúc, lại thuần thục bỏ lại vào trong túi.

Đã không gặp Hàn Gia Lạc một thời gian dài. Bách Hân Dư chống cằm, ánh nắng cùng những vật thể chuyển động nhanh trên đường làm mắt cô mông lung, hai năm qua các cô không liên lạc nhiều với nhau, thỉnh thoảng những tin nhắn trò chuyện màu trắng trên WeChat được gửi đến, đơn giản chỉ là [Chị đến đây] [Chị đi đây]. Trước kia cả đêm cũng không ghi lại được hết lịch sử trò chuyện, hai năm nay chỉ cần dùng 1 tấc màn hình thì đã có thể chứa. Tuy rằng đối với bản thân mà nói Bách Hân Dư không cảm thấy mối quan hệ bị xa cách, nhưng thời gian cùng khoảng cách thật sự sẽ làm những người từng không có gì để giấu nhau cũng có khoảng trống.

Cô và Hàn Gia Lạc lần gần nhất gặp mặt nhau cũng là vào sinh nhật năm trước của cô, cô nhớ lại cảnh tượng vui vẻ trong KTV ngày hôm đó, lại phát hiện như thế nào cũng không nhớ được đôi mắt của Hàn Gia Lạc.

_____

Bách Hân Dư được đánh thức.

Cô gái bên cạnh nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, "Tiểu thư, xe đến trạm rồi."

"A? ồ ồ cảm ơn." Bách Hân Dư vẫn còn mơ hồ nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, cô lịch sự cảm ơn cô gái đó, cầm theo thuốc cùng túi xách xuống xe.

Mang khẩu trang làm Bách Hân Dư đều nghe được rõ ràng từng nhịp thở của mình, nhưng nó khiến đầu óc cô choáng váng, cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trên đường trở về trung tâm cô luôn cảm thấy mình quên mất cái gì đó, cố gắng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Cô thậm chí có thể cảm nhận được đoạn ký ức này đã bị giấc ngủ đánh cắp đi, dường như cơn say gió vẫn luôn quanh quẩn bên cô, chẳng qua là nhìn không thấy, sờ không được, cũng không hiểu nổi.

Về đến trung tâm, vừa mới tiến đến ngã mình trên giường liền nghe thấy cửa đột nhiên bị đẩy ra, Bách Hân Dư sợ đến mức giật mình bật dậy khỏi giường.

"Bạch Bạch !" Lưu Nhàn kêu với giọng mũi nặng nề, "Mình bị viêm mũi dị ứng, mấy bảo bối của mình giao cho cậu! Chờ khi mình khỏe lại sẽ đến đón chúng về!"

Trước khi Bách Hân Dư kịp phản ứng lại thì trên giường cô đã chất đầy những con gấu nhồi bông của Lưu Nhàn. Bách Hân Dư cảm thấy đau đầu, trước khi Lưu Nhàn lưu luyến còn chưa ra khỏi phòng, cô cắt hai vĩ thuốc vừa được kê ra, "Uống cái này đi, hiểu quả rất tốt."

Thời điểm chuyển mùa là như vậy, rất nhiều tiểu cô nương ở trung tâm đều bị dị ứng, mà trung tâm lại ẩm ướt và lạnh lẽo, một số người bị dị ứng nghiêm trọng thật sự rất khó chịu khi ở trong ký túc xá vẫn phải mang khẩu trang.

Năm trước Bách Hân Dư đã uống vài lần thuốc dị ứng, cô gần như có thể sống sót qua được cái mùa tơ liễu bay tán loạn này, nhưng vài tháng sau tổng tuyển cử cô đã rất bận rộn với ngoại vụ, trắng đen tới lui, khả năng miễn dịch cũng suy giảm, lần này bị dị ứng không chỉ tra tấn mũi miệng còn khiến cả người cô không còn chút sức lực, đầu óc choáng váng, vì vậy, đối mặt với cơn dị ứng dữ dội lần này, Bách Hân Dư không thể không làm tốt việc bảo hộ bản thân.

Lúc vừa mới về đến trung tâm, Bách Hân Dư gặp Kim Oánh Nguyệt đang đi lấy nước, vì quầng thâm dưới mắt của cô nặng đến kéo dài xuống mặt đất nên Kim Oánh Nguyệt đã cười đến mức làm đổ nước xuống đất. "Aiya mẹ ơi, phạm vi quầng thâm mắt đen thế này của em liền có thể kêu em là Hắc Hân Dư đó hahaha."

"Biến đi"

Bách Hân Dư không còn sức để đùa với cô ấy, chỉ muốn nhanh chóng đến bên chiếc giường của mình, sau khi tiễn Lưu Nhàn về, cô cuối cùng cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút.

_____

Lần này là tiếng chuông báo thức đặt trong lúc đi ngoại vụ đã đánh thức cô, đã đến giờ ăn tối, bất quá Bách Hân Dư lại cảm thấy rằng việc bỏ lỡ một giấc ngủ thoải mái còn đáng tiếc hơn là bỏ lỡ một bữa ăn cho nên cô không thiệt thòi.

Đơn giản rửa mặt một chút sau đó liền đi đến nhà ăn. Hôm nay hầu hết đồ ăn ở nhà ăn đều là đồ cay, Bách Hân Dư nước miếng chảy ròng ròng khi nhìn thấy đậu phụ Mapo, nhanh chóng lấy cho mình một phần.

Cô vừa chuẩn bị xuống tay, đột nhiên nhớ ra gần đây mình bị dị ứng phải ăn kiêng, không thể ăn đồ cay, chỉ có thể miễn cưỡng bỏ những thứ yêu thích, bất đắc dĩ mà nở nụ cười. Cô ngồi một mình trên ghế, nhìn những bằng hữu đi thành từng nhóm đến ăn cơm, tự mình dùng đũa nhẹ nhàng xới xới cơm, lại có chút cô đơn.

Trước đây khi Hàn Gia Lạc vẫn còn ở đây, chị ấy luôn ngồi đối diện cô cùng nhau ăn cơm, thường xuyên cằn nhằn cô nên ăn thứ gì đó tốt cho sức khỏe, đừng ăn nhiều đồ đậm vị, nghe chị ấy giáo huấn mình đến ăn không ngon, lại nhướng đôi mày xinh đẹp của mình gắp cho cô một ít đồ ăn.



Những lời trong tâm trí tự nói cho Bách Hân Dư chính là,

Hàn Gia Lạc khi cười rộ lên thực sự mang đến một loại cảm giác tốt đẹp, đôi mắt chị ấy không giống như trăng tròn như vậy đầy đặn; nó không dài và hẹp như cầu An Hà; có lẽ là cầu An Hà trong mây mù Thanh Huy, trong mắt còn chứa làn nước sông trong trẻo và đa tình. Xinh đẹp như thế, nhưng Bách Hân Dư vẫn không nhớ được đôi mắt kia trong như thế nào, cô chỉ nhìn thấy khóe miệng Hàn Gia Lạc nhếch lên, tóc mái che khuất đôi mắt mơ hồ.


Bách Hân Dư ăn chưa no đã trở về ký túc xá, vừa bước vào cửa cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, vừa quay đầu lại phát hiện đống gấu bông trên giường tất cả đều không thấy nữa, ngay sau đó nhìn thấy Lưu Nhàn thở hổn hển chạy đến nhét vào tay cô một túi bánh mì cũ, loại bánh mì lâu đời này hoàn toàn được làm thủ công, không giống với các tiệm bánh mì có tuổi đời nhỏ ở trên phố, Bách Hân Dư rất thích ăn.

"Gì đây, hôm nay lương tâm trổi dậy à?" cô nhìn xuống Lưu Nhàn người thấp hơn cô một cái đầu, Lưu Nhàn nói đùa đẩy cô một cái, "Bánh mì cũng không ngăn được cái miệng của cậu"

"Đa tạ đa tạ, còn mấy con gấu bông đâu? Cậu dị ứng mới nửa ngày đã khỏe rồi sao? Như vậy thật thần kỳ a."

"Hơ hơ, bảo trọng bản thân cậu đi"

Lưu Nhàn cười nhạt hai tiếng, quay đầu đi về ký túc xá, "Nhớ phải ăn bánh mì!"

Bách Hân Dư mở túi bánh mì ra, cắn hai miếng, dần dần hồi phục từ nỗi cô đơn mất mát. Trước đây, khi cô không ăn đúng giờ, ăn không đủ no, luôn thích tìm chút đồ ăn vặt để ăn qua loa cho xong. Cho đến một ngày cô cùng Hàn Gia Lạc đi dạo phố, ở con phố cách Du Đường hơn 1km gặp được một tiệm bánh mì nhỏ làm thủ công khiến cô tâm tâm niệm niệm*. Cho nên mỗi lần đi ngang qua đây Hàn Gia Lạc đều sẽ mua cho cô một phần, "Dù sao thì nó vẫn tốt hơn đồ ăn vặt" Hàn Gia Lạc luôn nói như vậy.

(*) vẫn luôn nghĩ đến (ai)

Tuy rằng miếng bánh mì trong tay cũng được làm thủ công, nhưng vẫn kém một chút so với cửa hàng ở Bắc Kinh, nhất là khi nhớ đến cửa hàng ở Bắc Kinh đã đóng cửa, cô trong nháy mắt vẫn có chút hoài niệm.


Cũng sau sinh nhật năm trước, Bách Hân Dư cũng không còn đến Bắc Kinh nữa.

Đối với cô mà nói, Hàn Gia Lạc và Bắc Kinh luôn buộc chặt với nhau, cô, Hàn Gia Lạc, Bắc Kinh cũng luôn buộc chặt với nhau. Mà ở giữa sự buộc chặt này, Hàn Gia Lạc đã tự mình thêm vào hai chữ "Lui đoàn", ngăn cách hai người các nàng, cũng làm Bách Hân Dư ngăn cách Bắc Kinh.

Chính là trong khoảng thời gian chờ đợi, thời gian mà sự tách rời đã trở thành một thói quen, Bách Hân Dư đã chấp nhận sự "không quen" này mà Hàn Gia Lạc muốn rời đi.

[Không thể ở lại sao?]

[Có vẻ là không thể được] ngữ khí của Hàn Gia Lạc vẫn như bình thường, mà Bách Hân Dư vẫn đang tìm kiếm một khả năng khác.

[Không còn cách nào sao?]

Người bên kia màn hình điện thoại cũng không lập tức đáp lại, Bách Hân Dư bị bố mẹ và người thân giục đi ăn tối, bất đắc dĩ ném điện thoại xuống sofa.

Mãi đến sáng hôm sau, Bách Hân Dư mới nhìn thấy tin nhắn mà Hàn Gia Lạc đã gửi cho cô:

[Mộng tưởng, mồ hồi, kiên trì. Chị từng có mộng tưởng, đã đổ mồ hôi, cũng đã kiên trì. Ở trong đoàn chị đều đã trải qua rất nhiều điều có ý nghĩa và vô nghĩa. Từng vào vòng, cũng không hối tiếc. Chị cũng đã nắm bắt rất nhiều cơ hội. Chị cảm thấy khá tốt, không còn gì để theo đuổi, các staff đã nói như vậy, chị hiện tại cũng không muốn kiên trì nữa.]

[Vào một ngày nào đó, chị đột nhiên cảm thấy trong đoàn này không còn tìm thấy được cảm giác khó tả khi lần đầu tiên tiến vòng, đơn giản không tìm kiếm nó. Có chút không vui.]

[Vậy chúc chị tiền đồ như gấm, Hàn Gia Lạc.]

Sự nhượng bộ của Bách Hân Dư ở khung đánh chữ, từ đầu đến cuối đừng để Hàn Gia Lạc biết.

____

Năm trước Bách Hân Dư quyết định tổ chức sinh nhật ở Bắc Kinh, một là trở về để gặp những bằng hữu cũ của J đội, hai là để Hàn Gia Lạc đến cho thuận tiện.

Các nàng một đám nữ nhân ở Haidilao uống, rồi sau đó say khướt chạy đến KTV tiếp tục uống, Bách Hân Dư uống hết ly này đến ly khác, đến bia cũng không chịu được uống như thế, chưa kể tửu lượng cô không tốt. Một đám người say xỉn, mơ mơ màng màng nhớ về quá khứ, ở KTV cầm micro la hét kêu gào. Người khác không biết thấy được khẳng định sẽ cảm thấy các nàng là kẻ điên.


Hàn Gia Lạc không có uống rượu, cô ấy nhìn lần lượt mọi người, hết người này đến người khác la hét, hết lần này đến lần khác lại chỗ cô ấy nháo, nhưng cô ấy chỉ yên lặng mà ngồi, nhìn Bách Hân Dư nhe nanh múa vuốt trước mặt, đột nhiên cảm thấy chính mình mới là kẻ hoang đường nhất.


Hàn Gia Lạc đem bọn họ từng người từng người lên taxi, cuối cùng khi muốn gọi xe cho Bách Hân Dư, Bách Hân Dư đã nắm lấy tay cô ngã vào vai cô, "Dù sao cũng không xa a.", em ấy mơ hồ không rõ nói, "Chúng ta đi về đi thôi."

Bách Hân Dư uống say đến không còn biết gì, nhưng vì quá cao cô ấy đỡ cũng đỡ không được, cả người thẳng tấp ngã xuống. Hàn Gia Lạc không còn cách nào khác, chỉ có thể để em ấy tựa vào vai mình, dìu em ấy hoàn thành quãng đường tính là không xa này.

"Hàn Gia Lạc," người bên cạnh lẩm bẩm, "Em có phải hay không, không phải là một bằng hữu thật tốt a."

Bước chân Hàn Gia Lạc dừng lại, đem tay Bách Hân Dư kéo qua một chút, để em ấy dựa gần vào mình một chút sau đó tiếp tục bước đi.

"Chị và em đứng cùng một vị trí, có cùng cảnh ngộ, có phải là có thể biết được những gì em đang nghĩ."


Đêm đó khi tổng tuyển kết thúc, vừa mới xuống sân khấu Bách Hân Dư đã gọi video cho Hàn Gia Lạc. Em ấy cười rất vui vẻ, phấn khích đưa chiếc cúp lên cho cô xem và nói, "Hàn Gia Lạc, em vào vòng rồi!"

"Chị đã sớm biết rồi"

Bách Hân Dư chậm rãi kiềm chế lại biểu tình của mình chuyển sang mỉm cười giống như Hàn Gia Lạc. Sau đó từ từ mở miệng. Có lẽ do hậu trường quá ồn ào, Hàn Gia Lạc không có nghe rõ em ấy nói gì.

"Được rồi được rồi, một chút nữa còn rất bận, mau đi đi". Nói xong, Hàn Gia Lạc ngáp một cái, nhìn lại Bách Hân Dư đang phấn khích trên màn hình rồi cúp điện thoại.

Sau này Hàn Gia Lạc mới biết được, trên mặt mang theo nụ cười, cũng không nhất định là thật sự đang cười.

____

Bách Hân Dư một đêm không ngủ cuối cùng cũng tìm lại được giấc mơ mà cô đã bỏ lại trên chuyến xe buýt ngột ngạt đó. Trong giấc mơ, cô ở KTV hôm sinh nhật điên cuồng náo loạn, vừa quay đầu lại cô thấy Hàn Gia Lạc ở một góc ngăn cách mới sự ồn ào mỉm cười với cô, cô cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được đôi mắt mà chính mình muốn theo đuổi, trước đây cô đã xem ảnh của Hàn Gia Lạc vô số lần, nhưng khi nhắm mắt lại liền quên mất đôi mắt đó.

Hàn Gia Lạc nghiêng đầu, Bách Hân Dư cũng nhìn chị mỉm cười, sau đó quay lại tiếp tục náo loạn.

Cô ở trong giấc mơ thỏa thích ca hát. Cô cái gì cũng không giữ được, không giữ được tiệm bánh mì cũ mà mình yêu thích, không giữ được Du Đường, không giữ được nhiều tình cảm và nhiệt huyết, không giữ được Hàn Gia Lạc. Cô không hiểu Hàn Gia Lạc cảm thấy thế nào khi đi một đường đến cuối cùng lại từ bỏ, vì vậy chính bản thân cô càng thêm quyết tâm muốn xem qua phong cảnh mà Hàn Gia Lạc đã nhìn thấy. Cô không rõ mỗi cuộc trò chuyện ngắn ngủi của Hàn Gia Lạc điều chỉ để nói với cô [Chị đến đây], vì thế nên vào đêm tổng tuyển đó cũng cố ý để Hàn Gia Lạc không nghe rõ câu nói kia "Chị biết gì không?"

Nhưng Bách Hân Dư không biết chính là đêm hôm đó sau khi Hàn Gia Lạc cho cô uống thuốc giải rượu, bởi vì say sưa nói chuyện cùng cô mà lang thang một mình cả đêm ngoài hành lang, sẽ giả vờ tiện đường mà đi mua cho cô không để ai nhìn thấy, chỉ vì đó là bánh mì mà Bách Hân Dư thích nhất. Đã từng một ngày nọ đi ngang qua ký túc xá của cô phát hiện thuốc dị ứng đã hết hạn sử dụng liền đổi cho cô một lọ mới, sẽ vào lúc chuyển mùa cố ý bắt cô ăn kiêng, cho cô ăn những món thanh đạm một chút. Khi chính mình không ở bên cạnh cô, đã nhờ Lưu Nhàn chiếu cố cô vì tưởng rằng cô bị dị ứng chỉ có chính mình biết.(?)


Nếu đôi mắt của Bách Hân Dư cũng tinh tế như Hàn Gia Lạc, sẽ phát hiện rằng sau những cuộc trò chuyện ngắn ngủi được gửi đi, vĩnh viễn đều có [Chị muốn đi gặp em] của đối phương đang rõ vào, vĩnh viễn đều có một phần miêu tả sinh động nhưng lại từ bỏ [Tơ liễu bay, em phải chú ý thân thể].

Nếu đôi mắt của Hàn Gia Lạc nhìn thấy Bách Hân Dư cũng có chút tính cách cố chấp của chính mình, thì tùy tính và cố chấp của cô ấy có lẽ sẽ bớt góc cạnh hơn.

Cả hai đều đem phong cảnh trong mắt của chính mình cho đối phương, nhưng chưa bao giờ hiểu được phong cảnh trong mắt của đối phương.


[Bởi vì tơ liễu ở Bắc Kinh đang tung bay.]

"Nếu vũ trụ có điềm báo trước, mỗi nhịp tim đập, mỗi phút mỗi giây, phải chăng chúng ta vẫn còn viết nguệch ngoạc."

END.

_________________

Cảm ơn mọi người đã đọc và hoan nghênh những lời góp ý của mọi người😊

cái fic ngâm sương sương có 2 tháng à 🙄 a hí

Xiexie~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro