Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Nghị Ba] Bắt Yêu

Warning : 18+, rồng x phượng , xuân dược

Vẫn là tha thứ cho author không biết viết tiếng rên. Nếu mn ok thì có chương sau 2JJ hehe

( ̄ー ̄)

Trạch Nghị đáp xuống thung lũng giữa hai ngọn núi cao, chân thân màu lục của hắn không quá khác biệt lớn với từng mảng cỏ xanh ở đây. Thanh long theo làn khói biến mất, một nam tử tầm đôi mươi xuất hiện, ngũ quan tuấn tú, giữa hai chân mày có một tầng sát khí, khí chất bất phàm, dân gian nhìn diện mạo kia cứ ngỡ là thiên tử.

Nhị Lang Thần chờ hắn đã lâu, nhìn thấy nam tử trước mắt không khỏi trầm trồ, chỉ hai trăm năm không đến Đông Hải, tứ thái tử long tộc quả nhiên trưởng thành không ít, văn võ song toàn, tu vi đã sớm hơn những học trò tiểu tiên của ngài. Nam tử nhìn thấy ngài thì cúi đầu lễ nghi, đợi đến khi Nhị Lang Thần phất tay mới bước đến chờ ngài ra lệnh.

Hung thú quấy rối nhân gian đã sớm được ngài thu phục, giao tinh là thê tử của hung thú vẫn còn hoành hành, bị Nhị Lang Thần đánh trọng thương đang lẩn trốn ở vùng Giang Nam này. Thiên Đế vẫn không yên tâm cử thêm hai tiểu tiên xuống giúp ngài, tiểu tiên còn lại đã sớm đi tìm tung tích của giao tinh.

Nhị Lang Thần đưa cho hắn một món bảo vật rồi cũng hóa phép bay về trời, sớm đem hung thú tới trước mặt Thiên Đế xử trảm. Trạch Nghị nhận lấy tiên pháp, đi tìm tiểu tiên còn lại, hắn phải nhanh chóng bắt được giao tinh rồi đến Thiên Đình, hắn nhớ tiểu phượng hoàng ở vườn thượng uyển, muốn lập công thành tiểu tiên rồi ở lại Thiên Đình, mỗi ngày đều có cớ gặp tiểu phượng hoàng.

Tiên pháp phát sáng càng mạnh khi hắn càng đi sâu vào khu rừng, dọc theo con suối, mảng xanh rì trên bầu trời sớm đã chuyển sang một màu âm u, sâu trong sơn cốc một gian nhà nhỏ, tiếng động nhỏ bên trong truyền ra, kiếm của hắn bay ra khỏi vỏ lao về phía giao tinh đang hóa thành một yêu nữ.

Giao tinh bay vọt ra khỏi nhà tranh, cái đuôi lớn quật ngã hắn, yêu nữ so với hắn không bằng sức lực càng không bằng tu vi, Trạch Nghị điều khiển lưỡi kiếm cắm sâu vào đuôi giao tinh, tiên pháp theo phép của hắn mà thu phục yêu nữ.

Trạch Nghị đem tiên pháp giam chặt trong cổ thụ, nhờ lâm thần giữ bảo vật, hắn còn phải cứu người bị giam trong gian nhà nhỏ. Nhìn thấy người bị giao tinh tấn công trong nháy mắt khiến gã đau như bị rút gân.

Tiểu tiên nhìn thấy ý trung nhân của mình đến gần, dùng chút sức còn lại cho hắn một chưởng ngã ra đất, muốn đuổi người kia đi. Trạch Nghị cứ ngỡ tiểu phượng hoàng của hắn nhìn nhầm là giao tinh, cái chân nhanh nhẹn tới gần Lập Ba, ôm người vào ngực.

Phượng hoàng của hắn trong hình dạng nam tử mặc bạch y, cái eo được bó gọn trong dây ngọc, một tay là ôm hết, cả người nóng rẫy, môi đỏ cắn chặt, tóc đen được cài trâm ngọc thạch.

"Tiểu phượng hoàng ngươi không sao chứ ?"

Hắn muốn ôm người đi tìm đại phu, bị người trong lòng ra sức lắc đầu. Cái đuôi phượng sớm vì giao tinh mà rũ xuống, ngón tay yếu ớt chỉ về gian nhà sau. Trạch Nghị vội ôm bảo bối đi theo hướng được chỉ, phía sau có một con suối nhỏ. Suối lạnh khiến hắn giật bắn người nhưng lại khiến người trong ngực thanh tỉnh một chút.

Lập Ba vô lực đẩy người ôm mình ra suối, y bị mắc bẫy của giao tinh, cả người khô nóng, cảm giác tê dại lan tứ chi, mặc cho giao tinh muốn ôm liền ôm, y phục đẫm mồ hôi, dính nhớp khó chịu. Tiểu thần tiên như y chưa từng biết cảm giác cả cơ thể bị khống chế đến vô lực này là gì.

Nhìn sắc mặt ý trung nhân càng khó coi, nhịp thở cũng muôn phần gấp gáp, trên gò má y hiện một lớp mây hồng, Trạch Nghị lúng túng sờ lên mặt tiểu phượng hoàng đang cố ngâm nước để thoát khỏi bể dục. Chân thân của y vốn là phượng hoàng so với hắn nóng hơn mấy tầng bây giờ lại gấp bội lần, giống như cái lò đan nhỏ.

"Ngươi mau nhìn ta, ta ôm ngươi đi tìm thái thượng lão quân"

Lập Ba được hắn ôm cảm thấy thật thoải mái, lúc nãy bị giao tinh đụng chạm vào tuy bài xích nhưng dễ chịu một chút. Thứ độc dược kỳ lạ này y không biết cách giải mà giao tinh sớm đã mất nửa cái mạng với Trạch Nghị.

Tiểu phượng hoàng ôm chầm lấy hắn, cọ thân dưới tìm thoải mái, ngọc hành cách mấy lớp y phục đang ngẩng cao đầu, lỗ chuông chảy ra một sợi tơ mỏng, hòa vào nước suối.

"Cái này...ách không được"

Trạch Nghị thấy tiểu phượng hoàng trong ngực làm càn, hắn không chấp nhưng y muốn cởi y phục còn hôn liếm cổ hắn, nơi khó nói kia đang đỉnh vào phần bụng. Hắn rất thích Lập Ba, còn lén gọi hỏa thần là nhạc phụ nhưng cái này không được, vì chưa có thành thân nha. Đại ca nói muốn cởi y phục phải sau khi thành thân bái đường mới được cởi.

Phụng nhãn mị tình mơ màng nhìn hắn, nâng người dán môi lên môi hắn, hàn nhiệt trên người Thanh Long đã sớm giúp Phượng Hoàng thoát khỏi khô nóng nhưng y phục trên người hắn quá nhiều, y muốn thêm.

Hắn dùng sức giữa lại đôi tay mảnh khảnh của người không biết nguy hiểm sắp đến, dùng tu vi trăm năm của mình ngăn lại dục vọng nguyên thủy đang dâng lên. Sừng rồng vì hắn dùng quá nhiều phép mà dựng lên. Lập Ba nhìn vật kỳ lạ trên đầu nam tử, đưa tay lên sờ soạng.

Trạch Nghị tránh trái tránh phải, sợ làm người trong lòng bị thương, không ngờ được ý trung nhân của hắn rất thích long gạc lành lạnh, sờ không đủ đem đầu lưỡi ướt nóng liếm lên, lông tơ trên gạc bị liếm ướt.

Hắn nghe được tâm mình nổ tung một tiếng, mặc kệ Hỏa thần có đem hắn thành con rắn bốn chân nướng cháy, Trạch Nghị phải đem người dám chạm vào sừng của hắn động phòng.

Một tiếng chói tai, Lập Ba bị kéo ngồi trở lại, phiến môi lạnh như băng khóa chặt môi y, hắn chưa từng hôn ai, cái lưỡi chỉ có thể trong miệng y làm càn. Thắt lưng ngọc trai bị ném ra sau vách đá, cả trâm ngọc cũng bị mạnh tay kéo xuống, ngọc thạch xanh biếc biến thành vảy rồng quen mắt.

Đây là lần trước hắn cùng phụ vương lên thiên đình, đã tặng cho tiểu phượng hoàng cái vảy rồng hộ thân, bảo bối tâm can của hắn đem tín vật biến thành trâm cài, mỗi ngày đều mang trên tóc.

Trạch Nghị ôm người đang mê đắm cơ thể hắn ra khỏi suối, hóa phép biến ra một tấm vải lót cho y nằm trên bãi cỏ xanh rì, cởi ra bộ y phục vì ngâm nước mà nặng nề. Lập Ba ôm chặt lấy hắn như ôm lấy tấm gỗ duy nhất giúp y nổi trên bể dục. Từng lớp y phục rơi xuống bãi cỏ, tiết khố trôi lềnh bềnh trên mặt suối, chỉ còn một lớp sa y mỏng vắt vẻo trên vai Lập Ba, thân thể phơi bày trước hắn.

Người trúng tình dược là y nhưng người hưng phấn là hắn. Thanh tu trăm năm không ngăn được long tính mà người đang quyến rũ hắn lại là người hắn yêu nhất.

Tiểu phượng hoàng dưới thân gấp gáp sờ lên từng tấc da thịt trên người hắn, theo bản năng hôn dọc gương mặt rồi cái cổ cao gầy. Hai chân ôm chặt thắt lưng của ý trung nhân, không ngừng cọ ngọc hành vào y phục của hắn tìm thoải mái.

Lưỡi hắn liếm qua quả ngọt chín rục trên ngực tiểu phượng hoàng, Lập Ba thống khoái rên một tiếng, ngửa đầu ra sau rên rỉ, quên mất cả việc đang cắn xương vai xanh của Trạch Nghị. Dục hỏa cầu hoan chiếm thế thượng phong, giống như một con mèo nhỏ cố lấy lòng chủ nhân.

Đợi đến khi đầu ngực y to thêm một vòng, óng ánh nước bọt, Trạch Nghị mới di đầu lưỡi đến bên còn lại, tiếp tục giày vò bảo bối của hắn. Phượng Hoàng từ nhỏ đã được hỏa thần cưng chiều, bây giờ bị khi dễ đến đáng thương.

Mỗi tấc da thịt trên người y, Trạch Nghị đều tỉ mỉ nếm qua , tựa như nếm một loại rượu quý ngon nhất nhân gian. Làn da Lập Ba một màu mật nhưng lực cắn của hắn lớn hơn, từng chút tạo thành những đóa hồng mai. Bạch trọc thành dây chảy dọc theo đùi trong, ngọc hành đáng thương cọ lên y phục hắn cuối cùng được khoang miệng ôm lấy, đầu ngón chân tiểu phượng hoàng vì sung sướng mà cong lại, ngón tay đan vào suối tóc của hắn, nước mắt trào ra.

Lập Ba thanh tỉnh một chút sau khi bị mút đến bắn ra, nhìn thấy ánh mắt dâm mỹ của hắn lại ngượng chín mặt, không dám nhìn thẳng. Nam nhân phía trên dường như phát hiện biến đổi của y, từ hạ thân thẳng người, đem mặt đối mặt.

"Không dám nhìn ta rồi"

Cằm bị ép mở, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Trạch Nghị đè cổ tay y xuống mặt cỏ rồi dần đổi thành mười ngón tay đan chặt, móng phượng vụng về ôm lấy phần gáy cổ hắn, cái hôn dần sâu hơn. Lập Ba bị ép nuốt một ít dịch của chính mình, cảm giác kỳ quái đã bị dục vọng lần nữa chiếm giữ.

Trạch Nghị đem cổ chân y vắt trên vai, hôn lên mắt cá xinh đẹp, trải dọc hai chân thon dài những dấu đậm nhạt, huyệt động xử nam bị vật lạ tiến vào, đầu lưỡi bị tầng lớp nộn thịt kẹp chặt.

"Đừng liếm...a~"

Lập Ba khổ sở van khóc, vào trong tai hắn lại thành lông tơ phẩy qua tim, càng chạm càng ngứa. Thủy dịch bài tiết làm huyệt động càng trơn mềm, đầu lưỡi hắn gảy vào vách thịt, tách mở lối vào.

Dạ thần điện hạ đang say giấc dường như nghe được tiếng hét của nhi tử, giật mình trở dậy, hỏa thần ngủ say bên cạnh không hề biết đứa con trai thần yêu quý nhất đang bị phá thân.

Trạch Nghị thay đầu lưỡi bằng long căn của hắn, tiểu phượng hoàng bị phá thân, hét lớn một tiếng, cơ thể như bị tách làm hai nửa, mùi tanh của máu xộc vào mũi, hai chân không ngừng đạp loạn.

Hắn bị kẹp chặt, miệng huyệt nóng hổi mút chặt phân thân của hắn, đợi đến khi tiểu phượng hoàng bị tình dược giày vò lần nữa, Trạch Nghị mới đem hai chân dài tách ra, dùng sức đỉnh một cái, tiến sâu vào cơ thể mà hắn yêu thích nhất.

"Đau... quá.. Lấy ra"

Trong huyệt kia núi non trùng điệp, từng tấc đều ôm theo chiều dài của hắn. Mỗi lần rút ra mị thịt gắt gao ôm chặt như không muốn rời, lúc đâm vào cái eo phẳng lì như tả lại hình dáng của hắn trong bụng y.

Tấm vải đáng thương bị y vò đến nhăn nhúm, đau đớn qua đi, Lập Ba bị động tác thao lộng làm cho thần trí đảo lộn, tách hai chân mình ra để nam nhân dễ dàng yêu thương y. Long căn lạnh băng ở trong cơ thể y như dập bớt đi ngọn dục hỏa do giao tinh gây ra.

"Đừng...hỏng mất... quá sâu"

Móng tay cào loạn lên lưng hắn, vẽ ra mấy đường đỏ tươi trên nước da trắng lạnh của long tộc, tóc tiểu phượng hoàng chuyển sang hung đỏ, là bị thao đến sắp không giữ được hình dáng con người. Trạch Nghị bị huyệt động mê người kia làm mất lý trí, tròng mắt đã sớm đổi thành hình kim bạc, vảy rồng lấp ló trên gương mặt. Đều là thần của tam giới giờ phút này lại yêu dị khác thường.

Bên trong bị mài nát, thịt non sắp bị làm cho chín, lần đầu song tu Trạch Nghị chỉ có thể nương theo bản năng, chen quy đầu vào nơi sâu nhất, ngoại trừ tiếng rên rỉ của tiểu phượng hoàng chỉ còn lại tiếng nước nơi giao hợp, khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Long tinh nóng hổi xối lên thịt huyệt mà tiểu phượng hoàng cũng xuất lần thứ hai, môi lưỡi lại triền miên, hút lấy từng hơi thở của nhau.

Nhưng long huyết không phải một lần liền xong, tiểu phượng hoàng lần nữa bị bế xuống suối, hai chân run rẩy chống đỡ vách đá, từ từ ngồi xuống. Nước suối nổi lên từng đợt bọt trắng, cái mông thịt bị long trảo nhồi bóp. Dưới ánh trăng tròn, đôi mắt tiểu phượng hoàng như chứa cả thiên hà, là bảo bối xinh đẹp của hắn.

( ^Д^)

Lập Ba tỉnh dậy vào giờ Dần, đang gối đầu lên ngực hắn, cả người ê ẩm không nhấc nổi ngón tay, may y là thần tiên nếu không hôm qua đã sớm mất mạng với tứ thái tử Long Vương. Sau khi bị bế khỏi suối, long nhân vô tâm vô phế còn đem y thao ở cửa sổ và giường gỗ, cái giường tội nghiệp suýt nữa đã bị làm gãy vì lực của hắn.

Y phục đã sớm được đổi mới, trâm ngọc trên gối đầu, Lập Ba tỉ mỉ khắc họa gương mặt hắn vào trong tâm. Đợi đến nghe được tiếng gà trống gáy mới hóa thành cột khói biến mất khỏi nhà tranh. Dạ thần điện hạ cả đêm không ngủ, đi lại trước Nam Thiên Môn đợi nhi tử, Lập Ba thất tha thất thểu bị phụ thân bắt tại trận.

"Con bị thương à"

"Nhi thần không sao" Lập Ba kéo vạt áo che đi vết cắn sưng đỏ trên cổ, làm lộ ra một sợi chỉ vàng trên cổ tay. Hắn lợi dụng lúc y bất tỉnh đã cột vào tay y.

Dạ thần không tiếp tục vạch trần nhi tử, để y bay về tiên phủ, người đã sớm cảm nhận được trên người Lập Ba có ấn khí của Long tộc. E là chuyến này lão công của người sắp nổi đóa.

Quả nhiên người không đoán sai, hai tháng sau nhi tử của người đang tập kiếm thì ngất xỉu, dạ thần nhìn thấy trong bụng con trai đã sớm có một cái trứng rồng. Hỏa thần điện hạ ở cung Thái Vi trở về, biết được tin kia vội đạp mây đến tìm Nhị Lang Chân Quân, tìm ra được kẻ gây tội.

Tứ thái tử long tộc đang tủi thân vì mấy tháng trời không được gặp tiểu phượng hoàng dù hắn đã được lên thiên đình. Trạch Nghị chột dạ nhìn hỏa thần điện hạ đang nổi giận đùng với sư phụ.

"Ngài đã sai tên tiểu tiên nào cùng con ta xuống nhân gian diệt yêu"

"Là tứ thái tử của Long Vương, tuần trăng này đã về Đông Hải" Nhị Lang Thần đánh lạc hướng Hỏa Thần, để cho con phượng hoàng kia bay đi, đồ nhi của ngài ăn một chưởng của hỏa thần chắc còn nửa cái mạng.

Đợi đến khi hỏa thần đã rời đi lâu, Nhị Lang Thần mới phất tay, Trạch Nghị trở lại hình người. Ngài đã sớm biết hai đứa trẻ kia yêu thích nhau, vốn chỉ định tạo cơ hội cho hai tiểu tiên ở nhân gian hẹn hò, không ngờ học trò học 1 giỏi 10, làm đến tiểu phượng hoàng kia có ấn ký Long tộc.

"Mau về chịu tội với Long vương, ta sẽ nói giúp ngươi ở chỗ Thiên Đế và Dạ thần giúp Hỏa thần không tức giận nữa"

Long Vương nhìn thấy con trai quỳ dưới bệ san hô, tứ thái tử là một trong hai niềm tự hào trong tam giới của Ngao Trạch. Văn võ song toàn, không mắc lỗi sai, có chí cầu tiến nhưng giờ phút này quỳ đợi phạt.

"Thưa phụ vương, con muốn thành thân"

"Với ai? Tiên nhân nào khiến cho con trai ta đem lòng yêu thích"

"Là nhi tử của Hỏa thần"

Trạch Nghị nghe tiếng đại ca của y ném sách tre bộp một tiếng, binh tôm bên cạnh ngăn lại hành động của đại ca. Cả phụ vương cũng ho một tiếng, trước kia đại ca luôn là người bênh vực hắn nhưng bây giờ lại tức giận.

"Được"

Trạch Nghị không ngờ Long Vương lại nhanh chóng cho phép, hắn còn đang thủ bộ dập đầu tạ ơn đã bị câu tiếp theo làm cho cứng người.

"Nhưng ta có điều kiện, con phải chọn giữa Bắc Hải và nó. Ta sẽ đồng ý cho con thành thân với nhiệm vụ trở về Bắc Hải cai quản hoặc tìm thêm một con rồng cái khác làm nhị phu nhân. Con phải chọn một trong hai"

Trạch Nghị bấu chặt vạch áo, được theo Nhị Lang Thần học, trở thành tướng trời giúp đỡ nhân gian là ước mơ của hắn nhưng hắn cũng không muốn ủy khuất tiểu phượng hoàng. Vỏ trai ở phía xa cũng đang run rẩy khi đợi quyết định của hắn, ở đây là biển pháp lực của y sắp không chịu nổi.

"Nhi thần...nhi thần chọn Bắc Hải. Con không muốn thành thân với bất kỳ ai ngoài tiểu phượng hoàng"

Nét mặt của đại ca cuối cùng cũng giãn ra, Long Vương nở một nụ cười hiền từ, xem như đã hiểu được con trai của người có mấy phần yêu thương thật lòng.

"Ta đồng ý cho con thành thân"

"Đa tạ phụ vương" Trạch Nghị dập đầu với Long Vương, muốn nhanh chóng đến trước mặt hỏa thần xin tội, nếu chậm trễ một chút tiểu phượng hoàng sẽ bị hỏa thần trách phạt.

"Ngươi muốn đi đâu ? Tìm ta à" Giọng của hỏa thần vang bên tai, ngài trở về hình dáng cũ cả binh tôm bên cạnh cũng trở về hình dáng dạ thần.

"Hỏa thần điện hạ... Ngày đó là lỗi của thần xin người đừng trách phạt tiểu phượng hoàng, là ta cưỡng ép đệ ấy"

"Tiểu phượng hoàng ? Gọi cũng thật là êm đi, ngươi đã làm gì con ta" Mặc dù đây là Long Cung, pháp lực của ngài đã giảm đi mấy phần nhưng vẫn đủ khiến Trạch Nghị rụt rè.

"Thần...thần giúp đệ ấy giải độc"

"Ngươi khi dễ con ta còn nói dễ nghe như vậy, đáng chết"

Quạt giấy giơ lên còn chưa đánh vào người hắn, đã bị Lập Ba ngăn lại. Dây tiên vàng chóe nổi bật trên cổ tay, Hỏa thần nâng cổ tay của Lập Ba lên, đưa đến trước mặt Long Vương, chê món đồ rẻ tiền của Long tộc.

"Con nghĩ con núp sau cột ta và phụ quân con liền không thấy" Dạ thần nhìn con trai sợ ái nhân bị đánh liền vọt ra cản, mất hết cả giá mà Hỏa thần xây dựng cho y.

"Cái dây chết tiệt này là gì, ngươi muốn trói con ta cả đời ?"

"Hỏa thần đừng coi thường, đó là gân tiên của Long tộc, thêm một sợi hồn phách, người đeo nó sẽ không cảm nhận được nỗi đau xác thịt khi bị tấn công"

"Thần...thần e sợ ngài sẽ trách phạt đệ ấy nên mới đeo cho đệ ấy cái này, thần sẽ thay đệ ấy chịu đau" Trạch Nghị quỳ rạp dưới chân Hỏa thần mà con trai ngài cũng quỳ bên cạnh, mười ngón tay đan chặt.

"Hảo, đứng lên đi, ta đi tìm ngày tốt cho hai con thành thân" Dạ thần nhìn hai đứa sinh tử không rời này cảm động, con trai đã tìm được một người yêu thương thật lòng là quá tốt.

"Chuyện Bắc Hải cũng là thử con thôi, cứ tiếp tục ở Thiên Đình, thỉnh thoảng đem long tôn về đây chơi với ta"

Hỏa thần ôm một cục tức vì con trai bị cướp đi mất nhưng không dám trái ý Dạ thần, mãi đến khi Trạch Nghị đồng ý đội khăn trùm đầu làm tân nương ngài mới nguôi được một chút. Long Vương không buồn phản kháng nữa, con ngài đã triệt để đi theo người ta rồi, mặc dù bên ngoài là Long tộc chịu thiệt nhưng trứng rồng là phượng hoàng mang.

( '∀` )b

Trạch Nghị ôm Lập Ba nằm trên đám mây trắng, xem Vân Trung Quân vẽ hoàng hôn, tiện thể ăn đậu hũ mỹ nhân, bị y ghét bỏ hất ra.

"Không gọi ta là tướng công nữa à ?"

Ngày đó Lập Ba ý loạn tình mê, bị hắn dụ dỗ nói mấy lời dâm mỹ, bây giờ đầu óc thanh tỉnh làm sao dám nói.

"Huynh đã đồng ý với phụ quân ta làm tân nương, sắp thành nương tử của ta rồi"

Trạch Nghị say mê nhìn cái môi xinh đẹp đóng mở, kéo Lập Ba ngã vào người mình, tách môi y cường thế hôn sâu. Trâm ngọc dưới ánh sáng của mặt trời càng sáng chói, giống như trái tim của hắn luôn nồng nhiệt khi ở cạnh y.

Cả kiếp tiên này của ta chỉ có em thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro