Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tên sát nhân năm ấy Châu Kha Vũ truy đuổi (2)

【 Văn phòng chi cục Nam Tân 】

Châu Kha Vũ đưa cho Riki một cuốn sổ: "Riki, anh có muốn xem nhật kí của em không."

". . . . . .Thôi, anh không thích nhòm ngó đời tư của người khác."

Châu Kha Vũ ngại ngùng nói: "Em đây nào có đời tư gì đâu, nhật kí cũng chẳng khác gì hồ sơ ghi chép vụ án, chỉ là có thêm chút cảm nhận riêng tí thôi, nên anh cứ coi như đang xem hồ sơ vụ án đi, biết đâu anh đứng ở góc độ người xem có thể phát hiện ra gì đó mới thì sao."

Do dự một lúc, Riki đành nhận lấy cuốn nhật kí của Châu Kha Vũ, lật mở.

"Ngày 13 tháng 4, bị sếp mắng"

"Ngày 20 tháng 4, lại bị mắng"

"Ngày 1 tháng 5, ngày nghỉ mà vẫn phải tăng ca"

"Ngày 6 tháng 5, lần đầu tiên nhìn thấy người khổng lồ, cả ngày cứ thấy buồn nôn"

"Ngày 7 tháng 5, tiếp tục buồn nôn"

"Ngày 8 tháng 5, nôn đến chết mất"

"Ngày 9 tháng 5, cục trưởng Hùng bảo còn nôn nữa thì đi khám phụ sản đi"

Châu Kha Vũ thấy Riki mãi chẳng nói gì, chỉ mím môi cười thầm, nghiêng người nhìn qua mới phát hiện mình đưa nhầm cuốn nhật kí, bèn giật lại ôm chặt vào lòng, mặt mũi méo xệch nói: "Riki anh anh anh ! ! ! ! Cái anh này, không phải anh bảo anh không thích nhòm ngó đời tư người khác à? Sao biết rõ em đưa nhầm nhật kí mà không nói!"

"Gần đây Riki sensei còn điều tra cả nhật kí của Châu Kha cơ à, tình thú phết nhỉ." Lưu Chương cầm bản báo cáo, xuất hiện không đúng lúc, nhưng cũng rất đúng lúc.

Châu Kha Vũ giấu cuốn nhật kí đi: "Chuyện của đội trưởng anh bớt nhiều chuyện đi, có kết quả khám nghiệm tử thi rồi hả?"

Lưu Chương phớt lờ bàn tay giơ ra của Châu Kha Vũ, đưa bản báo cáo cho Riki: "Không khác với phán đoán ban đầu của đội trưởng Châu cho lắm, đúng là cái xác đã bị người ta di chuyển, tình trạng phân hủy của cô ấy không giống hai thi thể dưới nước kia."

"Có kết quả đối chiếu DNA chưa?"

"Ngoại trừ Vương Tương ra thì DNA của hai hộp sọ trùng khớp với nạn nhân vụ tàn thi án."

"Vậy bắt đầu từ chỗ Vương Tương, cậu đi thông báo chuẩn bị họp nhé."

Châu Kha Vũ áy náy nói: "Riki, em xin lỗi, đã lỡ hẹn ở sân bay rồi còn khiến anh vừa mới tới đã phải đi họp."

"Cũng đâu phải ngày đầu tiên anh tiếp xúc với khối lượng công việc của cảnh sát đâu." Riki lấy trong túi ra một chiếc bùa hộ mệnh, nhét vào tay Châu Kha Vũ, "Hơn nữa nói chuyện với Keyu hàng tiếng đồng hồ anh còn chưa mệt nữa là." Nói xong, anh quay lưng đi về phía phòng họp.

"Hồi trước anh kể chuyện đi thỉnh bùa hộ mệnh, ra là thỉnh cho em đấy à!" Châu Kha Vũ cẩn thận cất lá bùa vào túi áo, nhanh chân bước đến bên cạnh Riki.

【 Phòng họp 】

Tiểu Dương là cảnh sát mới chuyển đến hai tháng trước, cũng không tham gia điều tra vụ tàn thi án năm ngoái, cho nên Châu Kha Vũ bảo cậu sắp xếp tư liệu để làm báo cáo vụ án.

"Triệu Nhất Phàm, nam, 29 tuổi, người của vùng Giang Sơn thành phố Nam Tân, sau khi tốt nghiệp cấp ba hắn mở một cửa hàng bán rượu, quy mô không nhỏ, nhưng không có hồ sơ nào về việc hắn thuê nhân viên, có lẽ hắn tự kinh doanh một mình." Tiểu Dương chiếu một bức ảnh lên màn hình, là ảnh của Triệu Nhất Phàm trong cửa hàng.

"Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn nghiêm trọng vậy sao?" Riki ngạc nhiên nói.

"Đúng vậy, không giống như sự lộn xộn của các cửa hàng khác, tất cả các mặt hàng trong tiệm của Triệu Nhất Phàm đều được sắp xếp gọn gàng dựa theo phân loại, màu sắc, kích thước, thậm chí vị trí của logo cũng không lệch một li, đây cũng có thể là một trong những nguyên do hắn không thuê nhân viên." Châu Kha Vũ bổ sung thay Tiểu Dương.

"Vậy ngoại trừ chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Triệu Nhất Phàm có thể hiện khuynh hướng Acrotomophiles gì không?"

"Ngoài bức di thư Triệu Nhất Phàm để lại ra thì không có gì chứng minh hắn có khuynh hướng Acrotomophiles."

Tiểu Dương chiếu bức di thư kia lên màn hình, "Giám định bút tích đạt yêu cầu, hơn nữa nét chữ trong bức di thư cũng trùng khớp với nét chữ thông thường của Triệu Nhất Phàm, cho nên nội dung của bức di thư được coi như là chứng cứ hợp lệ."

Năm ngoái lúc điều tra vụ án Châu Kha Vũ đã nghiên cứu bức di thư kia rất nhiều lần, ngoại trừ nét chữ, mảnh giấy không phải được xé từ một cuốn sổ, mà là được cắt bằng một con dao sau khi dỡ cuốn sổ ra, viết di thư xong chờ mực khô rồi xếp lại ngay ngắn, bất kì điểm nào cũng có thể chứng minh tên Triệu Nhất Phàm quả thực mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.

Không để Châu Kha Vũ có thêm thời gian suy ngẫm, Tiểu Dương tiếp tục tóm tắt: "Hai nạn nhân này lần lượt mất tích trong vòng hai ngày, không có điểm chung nào ngoài nốt ruồi son ở giữa hai lông mày, giữa hai lông mày của hung thủ Triệu Nhất Phàm cũng có một nốt ruồi son."

Ảnh chụp của hai nạn nhân và hung thủ đồng loạt xuất hiện trên màn hình.

Đây là lần đầu tiên Riki nhìn thấy tấm ảnh này, không khỏi có chút tò mò: "Rất khác với Triệu Nhất Phàm trong tưởng tượng của tôi."

"Ý anh là sao?"

"Người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sẽ luôn khó chịu với trật tự của những đồ vật xung quanh, cho nên bình thường rất hay soi mói, thậm chí sự soi mói này còn truyền sang cả đồ ăn, bệnh biếng ăn hay kén ăn rất dễ xảy ra với những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, huống hồ bệnh của Triệu Nhất Phàm vô cùng nghiêm trọng, vì thế trong đầu tôi luôn nghĩ hắn là một người gầy gò ốm yếu." Riki chỉ lên Triệu Nhất Phàm trên màn hình, "Công tử bột của gia đình địa chủ ~"

Châu Kha Vũ bị Riki chọc cười, "Ảnh này được chụp từ rất lâu rồi, lúc bọn em tìm thấy hắn, hắn sụt cân rất nhiều, trông như mấy tháng trời không ăn uống gì ấy."

"Người mấy tháng không ăn uống thì lấy đâu ra sức lực bắt cóc rồi phân thây hai người phụ nữ liên tiếp?"

Châu Kha Vũ chợt căng thẳng, đây cũng là cảm giác kì lạ xuất hiện khi cậu nhìn thấy thi thể của Triệu Nhất Phàm, "Riki nghĩ Triệu Nhất Phàm có người giúp đỡ?"

"Anh không nói thế." Riki lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không rõ, phương diện này anh với Châu Kha Vũ đều thận trọng giống nhau.

"Năm ngoái cảnh sát dựa theo phạm vi hoạt động của hai nạn nhân để suy đoán vị trí bọn họ, sau đó tìm ra hiện trường vụ án đầu tiên ở dưới tầng hầm của một vườn hoa ở trung tâm thành phố, chỉ tiếc lúc ấy cảnh sát đã chậm một bước, Triệu Nhất Phàm đã mang hai nạn nhân bị phân thây đi." Màn hình hiển thị bốn bức tường đẫm máu của tầng hầm lạnh lẽo, một cẳng chân nằm trơ trọi trên chiếc giường mát xa giữa phòng, mặc dù mặt cắt của cẳng chân rất lởm chởm, nhưng nó có dấu hiệu được người khác làm sạch.

"Hung thủ sợ tội nên tự sát, cảnh sát lại khó khăn hơn trong việc tìm kiếm thi thể của nạn nhân, cuối cùng hộp sọ và một số nội tạng vẫn chưa được tìm thấy." Tiểu Dương chuyển sang hình chụp của hiện trường vụ án hôm nay: "Nhưng trong số thi thể ở khu thắng cảnh Phóng Sơn sáng nay phát hiện hai hộp sọ của nạn nhân trong vụ tàn thi án, hộp sọ được đóng vào ba chiếc bao tải cùng hai thi thể khác, miệng bao tải được nối với lốp xe dưới đáy hồ nhân tạo của khu thắng cảnh, hồ nhân tạo sâu 3m, dòng nước chảy ổn định, cho nên không ai phát hiện ra thi thể. Thi thể nổi trên mặt nước sáng nay hẳn là bị ném vào đêm hôm qua, lỗ tai và khoang miệng chứa nhiều bùn đất, có lẽ trước đây được chôn trong vườn, đêm hôm qua mới bị đào lên ném vào hồ nhân tạo."

Kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ hoàn toàn có thể chứng minh suy đoán của Châu Kha Vũ hồi sáng, có người dẫn đường cho cánh sát phát hiện những thi thể đó.

"Trước mắt chỉ mới xác minh được danh tính của Vương Tương, quê quán ở thôn Tiểu Phương vùng Giang Sơn, đến Nam Tân làm việc năm năm, được người trong thôn giới thiệu vào một tiệm mát xa bất chính, tổ chống mại dâm của Giang Sơn từng truy quét cô ấy vài lần, lần gần đây nhất là ngày 19 tháng 3 năm ngoái, ước tính Vương Tương bị sát hại sau hôm đó."

"Ước tính? Sau khi cô ấy mất tích người nhà bạn bè không ai báo án à?" Châu Kha Vũ rất không hài lòng với kết quả điều tra này.

"Không có, cha mẹ của Vương Tương hiện đang trong tù, vừa rồi tôi đã gọi điện tới, bọn họ tưởng Vương Tương không quan tâm đến họ nữa nên mới không liên lạc."

"Còn tên đồng hương dẫn dắt Vương Tương làm nghề bất chính đâu?"

"Đồng hương kia tên là Cao Phượng, chị họ của Vương Tương, đã báo tin cho cô ta rồi."

"Vậy thì Tiểu Dương, lát nữa cậu giữ chân Cao Phượng, còn lại tiếp tục điều tra những người mất tích hai năm qua, đặc biệt là phụ nữ có nốt ruồi son ở giữa hai lông mày, tôi và Riki sẽ ghé Văn phòng Chống tà giáo của chi cục thành phố một chuyến, có tin tức gì chúng tôi sẽ về báo lại sau."

【 Trong xe 】

"Riki có đói không?"

"Keyu đói chưa?"

Sự ăn ý bất ngờ làm bầu không khí trong xe chợt trở nên mờ ám, Riki lấy ra một túi bánh quy nhỏ, vốn định đưa cho Châu Kha Vũ, nhưng suy đi nghĩ lại, anh xé mở bao bì, đưa lên miệng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cười hì hì cắn miếng bánh quy: "Có người nhà cùng đi điều tra thật tốt."

"Keyu công khai chuyện của tụi mình với đội rồi à?"

"Còn cần phải công khai cơ á? Rảnh ra một cái là em lại call video với anh, lần nào cũng hẳn mấy tiếng đồng hồ, bọn họ đâu có đui."

"Anh hiểu rồi." Riki rũ mắt, hàng mi dài chớp chớp vài cái.

Châu Kha Vũ ù ù cạc cạc: "Anh. . . . . .Anh hiểu gì cơ?"

"Lúc về em gái nói với anh, không chủ động không từ chối không chịu trách nhiệm chính là tra nam, bảo anh phải cảnh giác cao độ."

"Em không chủ động không từ chối không chịu trách nhiệm hồi nào?" Châu Kha Vũ lao thẳng vào bãi đậu xe của chi cục thành phố, sau đó hai tay ôm lấy mặt Riki xoay anh sang đối diện với mình, "Em đã làm gì khiến Riki không vui sao?"

"Em đậu xe lại cho đàng hoàng cái đã."

Lúc này Châu Kha Vũ mới nhận ra mình đang lấn mất hai chỗ, đậu xe xong xuôi nhân viên cảnh sát của Văn phòng Chống tà giáo đã ra đón hai người.

Riki theo sau Châu Kha Vũ đi đến trước mặt viên cảnh sát.

"Chào đội trưởng Châu, tôi là Tiểu Trương, xin hỏi vị này là?" Nhân viên cảnh sát nhìn Riki đầy thắc mắc.

Châu Kha Vũ nghĩ đến những gì Riki vừa nói, bèn ôm lấy bả vai Riki giới thiệu: "Đây là người yêu tôi, Rikimaru Chikada, cũng là chuyên gia pháp y được chi cục thành phố mời đến trao đổi, tốt nghiệp Đại học Y nổi tiếng, hiện đang là chuyên gia xuất sắc trong ngành, vụ án giết người và đánh bom hàng loạt ba tháng trước cũng có công lao của bác sĩ Chikada. . . . . .Ui da!" Nếu Riki không nhéo Châu Kha Vũ một cái thì Chúa mới biết cậu định thao thao bất tuyệt bao lâu, ngay cả nụ cười trêu chọc của Tiểu Trương cậu cũng không nhìn thấy.

"Xin chào, gọi tôi là Riki hay Lực Hoàn cũng được." Dứt lời, anh thân thiện bắt tay với Tiểu Trương.

Suốt lúc đi theo Tiểu Trương lên lầu Châu Kha Vũ vẫn còn ngẫm nghĩ vừa rồi mình biểu hiện thế nào? Có cần gọi cho em gái Riki một cuộc hay không, cũng phải làm quen với bạn bè Riki chứ nhỉ. . . . . .Đi hết hai cầu thang, suýt chút nữa thì Châu Kha Vũ thu xếp ổn thỏa cho thú cưng của Riki luôn rồi.

Văn phòng Chống tà giáo vắng hoe, Tiểu Trương giải thích rằng công việc hàng ngày của bọn họ là ghé thăm và tuyên truyền ở nhiều khu vực khác nhau, nên văn phòng không có nhiều người cho lắm.

Châu Kha Vũ gật đầu, lật giở hồ sơ vụ án trên tay: "Hai năm qua đã tra được thôn Tiểu Phương là tổ chức tà giáo có quy mô lớn nhất đúng không?"

"Đúng vậy, do sự phát triển của ngành công nghiệp internet những năm gần đây, đa số thành viên của các tổ chức tà giáo đều chạy sang nước ngoài, điều khiển tổ chức thông qua internet, tuy nhiên gần đây giám sát an ninh mạng cũng phát triển khá mạnh, rất nhiều sự kiện truyền bá tà giáo không được hình thành, tỉnh chúng tôi cũng chỉ có mỗi vụ thôn Tiểu Phương là trọng án."

"Nhưng vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu vụ thôn Tiểu Phương đúng chứ."

"Đúng vậy, chúng tôi từng nghi ngờ kẻ chủ mưu có thể là một thế lực ngoại bang, nhưng mà. . . . . ." Tiểu Trương có chút ngại nói tiếp.

"Tôi hiểu, có một số việc bên phía các anh cũng không đủ sức cáng đáng, cứ giao cho bọn tôi là được, trước tiên tôi sẽ mang hồ sơ vụ án đi, làm phiền các anh khai báo giúp tôi."

Châu Kha Vũ lái xe đi được một đoạn, Riki mới phát hiện Châu Kha Vũ không định quay về đội.

Như là nhìn ra thắc mắc của Riki, Châu Kha Vũ bèn giải thích: "Chúng ta tới thôn Tiểu Phương một chuyến đã, nếu vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu, biết đâu ở đó vẫn còn tàn dư."

"Chỉ có hai người chúng ta, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì chứ?"

"Anh yên tâm, thôn Tiểu Phương truyền bá tà giáo, cho nên sẽ bị chi cục theo dõi gay gắt, có khi còn nhiều chốt an ninh hơn cả thành phố ấy chứ."

Ngoài việc có nhiều cảnh sát, trong thôn từ trên xuống dưới còn treo hàng mấy chục băng rôn khẩu hiệu năng lượng tích cực và phản đối tà giáo. Châu Kha Vũ với Riki chào hỏi cảnh sát canh gác rồi bước vào thôn, không biết có phải do bóng tối của lịch sử tà giáo hay không mà phần lớn cư dân đã chuyển đi hết, cái thôn này đích thực là một cái thôn rỗng.

Châu Kha Vũ đi hỏi chuyện một ông lão đang phơi nắng: "Chào ông, ông sống ở đây một mình ạ?"

"Vợ ta đi tụ tập rồi."

"Con cái không ở cùng ông sao."

"Sống ở đây sớm muộn cũng chết đói, bọn chúng vào thành phố mưu sinh rồi."

"Ồ, ông vẫn ở lại đây chứng tỏ ông rất có bản lĩnh, sao ông không đưa hai vợ chồng lên thành phố luôn?"

"Ta nào có bản lĩnh gì, chỉ biết vẽ lên người người ta thôi."

"Thợ xăm đúng không ạ, ai có tài mới làm được nghề đó mà."

"Chẳng kiếm được mấy đồng đâu, không như hai cậu đây, ta nhìn là biết người thành đạt."

"Ông có thể đoán bọn cháu làm nghề gì không?" Châu Kha Vũ với Riki liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Chắc hai cậu cũng tới mua căn nhà này của ta chứ gì, gọi là gì nhỉ?" Ông cụ gãi gãi đầu, "Đúng rồi! Phát triển bất động sản! !"

"Trước đây từng có đại lý bất động sản đến tìm ông hỏi mua nhà ạ?"

"Tìm không biết bao nhiêu lần rồi, trong thôn ta cũng không ít người bán."

"Vậy sao ông lại không bán?"

"Con ta bảo chờ chút đã, không chừng bọn họ có thể ra giá tốt, không cần gấp không cần gấp."

"Những người từng tới đây ra giá bao nhiêu thế ạ?"

Ánh mắt biếng nhác của ông cụ chợt sáng lên, hỏi Châu Kha Vũ: "Vậy cậu có thể trả bao nhiêu?"

Châu Kha Vũ đánh giá căn nhà tranh vách đất này một lượt, chậm rãi nói: "5 vạn?"

Theo lý mà nói bỏ ra 5 vạn mua một căn nhà lụp xụp ít ai ở được đã là giá trên trời rồi, nào ngờ ông cụ lại trợn trừng mắt liếc Châu Kha Vũ một cái: "Nhõn 5 vạn thì làm ăn được gì? Người trước trả 60 vạn ta còn chưa bán, đi đi đi đi, đừng có ở đây chướng mắt ta."

"Ơ kìa ông, căn nhà này không thuộc quyền sở hữu tài sản, đất cũng không phải của ông, làm gì có ai ra giá 60 vạn, ông hét vừa thôi!"

"Tin hay không thì tùy, nhà phía trước nhà ta phong thủy tốt bán được những 100 vạn, ta lừa cậu làm gì, ta không biết quyền tài sản là cái gì, nhưng để ta chuyển đi ít nhất cũng phải 80 vạn."

Châu Kha Vũ nhìn ông lão hùng hổ nói, chợt bừng tỉnh, tổ chức tà giáo kia ngoài mặt thì rời khỏi thôn Tiểu Phương, thực chất bọn họ chỉ thay đổi phương thức xâm nhập, không tiếc chi ra một số tiền lớn mua lại nhà của dân làng, xem ra bọn họ đang giấu thứ gì đó bẩn thỉu ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro