13. Chân tướng - END
Không biết Santa là vì công việc bên phía Nhật Bản mà phải mang theo hồ sơ vụ án rời đi trước, hay là Riki vì hỗ trợ Châu Kha Vũ mà chọn ở lại thêm một thời gian, tóm lại đối với tình hình hiện tại, Châu Kha Vũ cực kì hài lòng.
"Riki, tôi lấy được rồi!" Châu Kha Vũ từ xa giơ lên xấp tài liệu trong tay, "Cái này tôi mượn đồng nghiệp đấy, anh xem xem."
Riki luôn cảm giác chuyện Trương Gia Nguyên cài bom rất kì lạ, cho nên mới xúi Châu Kha Vũ đi mượn hồ sơ vụ án lúc đó.
"Anh biết gì không, để đảm bảo phẫu thuật thành công, Trương Gia Nguyên đã chế tạo ba cái cầu chì trên quả bom, còn là điều khiển từ xa, anh đoán xem cậu ta thiết lập nó như thế nào." Châu Kha Vũ hào hứng nói.
Riki lơ đãng đáp: "Ừm, không tồi."
Châu Kha Vũ giật lấy tập tài liệu trong tay Riki: "Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế?"
"Nghe mà nghe mà!" Cậu nhóc này càng ngày càng khó qua mặt, "Điều khiển từ xa hả, đơn giản là muốn đảm bảo kể cả khi mình không còn tri giác nữa, ca phẫu thuật cũng có thể thực hiện thuận lợi. Tôi đoán. . . . . .Máy thở của Nhậm Dận Bồng với Trương Gia Nguyên, hoặc là trên máy đo nhịp tim chắc chắn có thiết bị kiểm soát, hơn nữa nhất định phải ở thời điểm đặc biệt, thỏa mãn điều kiện một sống một chết mới không kích nổ quả bom, về phần thiết bị thứ ba. . . . . ." Riki nhướng mắt nhìn Châu Kha Vũ, khẽ lắc đầu tỏ vẻ không đoán được.
"Năn nỉ tôi đi ~" Người nào đó ngạo nghễ nói.
"Không phải tôi đang giúp Keyu điều tra vụ án à, mắc gì tôi phải năn nỉ cậu."
"Vậy. . . . . .Tôi năn nỉ anh nhé?" Châu Kha Vũ trông như thể rất bối rối, nhưng chưa đợi Riki đồng ý đã bất chợt ôm lấy eo anh, đầu cọ tới cọ lui trên ngực, "Năn nỉ anh đó Riki, giúp tôi phá án đi mà ~~~"
Riki bị sự con nít của Châu Kha Vũ chọc cười. Châu Kha Vũ nhân cơ hội siết chặt anh hơn, Riki lại càng cười ngặt nghẽo, cho đến khi một tiếng ho khan vang lên.
"Hay là lát nữa tôi quay lại ha." Lưu Chương thật sự hy vọng mình không nhìn thấy gì hết.
Bị phá hỏng bầu không khí, Châu Kha Vũ tuy bất mãn, nhưng dù sao cũng là mình tự gọi tới, tốt nhất là xử lí một lần cho xong, tránh lát nữa lại phá hỏng bầu không khí: "Anh tìm được nguồn gốc của điều khiển từ xa rồi hả?"
"Gần như thế, nhưng mà có chút kì lạ, hai người xem đi." Lưu Chương ném tài liệu lại rồi co chân bỏ chạy, ban nãy lúc Châu Kha Vũ nói chuyện, tay cứ đặt lên đùi Riki, ai muốn nhìn bọn họ vờn nhau chứ.
"Cậu bảo cậu ta điều tra thiết bị điều khiển từ xa thứ ba à?"
"Thiết bị kích nổ từ xa thứ ba rất kì lạ, không chỉ có thể kích nổ từ xa, còn có thể cắt đứt ngòi nổ sau khi kích hoạt đếm ngược."
"Thiết bị điều khiển đó không ở trong tay Trương Gia Nguyên?"
"Đúng, hôm trước chúng tôi đã điều tra toàn bộ thành phố, tìm được thiết bị điều khiển trên quảng trường, xem CCTV thì sau khi Trương Gia Nguyên chết một tên xã hội đen đã ném nó xuống. Tên xã hội đen kia chưa thẩm tra quá ba câu đã đầu hàng rồi, nhưng mà tên đó cũng không biết gì nhiều, chỉ nói là có người trả tiền, bảo hắn cầm điều khiển từ xa, một khi thiết bị kích nổ khởi động thì lập tức cắt đứt."
"Thế thì lạ thật, nếu dựa theo kế hoạch của Trương Gia Nguyên, dùng bom uy hiếp cảnh sát hoàn toàn có thể sử dụng thiết bị kích nổ định thời, như vậy chúng ta sẽ khoan bắt giữ cậu ta, nhưng cậu ta cố tình muốn kích nổ từ xa, hơn nữa còn không phải thiết bị kích nổ kiểu tức thời, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?"
"Tôi hỏi một người bạn trong quân đội, quả bom C-4 do Trương Gia Nguyên đặt tính ổn định rất mạnh, trúng đạn cũng sẽ không phát nổ, nếu cậu ta thực sự muốn gây khủng hoảng hoặc là gây thương tích, bom tự chế đơn giản cũng có hiệu quả." Châu Kha Vũ giải thích với Riki.
"Tôi nhớ cậu từng nói, bom quân dụng Trương Gia Nguyên cài tương đương với 20 tấn trinitrotoluene (*), cậu ta là một người nhập cư trái phép tới Nhật Bản vừa mới trở về Trung Quốc, làm sao cậu ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"
(*) Thuốc nổ TNT, công thức C₆H₂(NO₂)₃CH₃
"Tôi cũng nhớ, lúc anh vừa tới Trung Quốc họp từng nói, mười một vụ án trước đây của Trương Gia Nguyên đều phù hợp với đặc thù được thuê giết người, nếu chủ thuê của cậu ta là cùng một người, vậy một khách hàng có nhu cầu giết người nhiều như thế khẳng định không đơn giản, liệu có khi nào là chủ thuê cho bom quân dụng không?"
"Keyu biết rồi sao không tiếp tục điều tra?"
"Cần tra cũng đã tra, cần hỏi cũng đã hỏi, giờ tôi đi vào ngõ cụt rồi, để xem Riki có lý giải hay ho nào giúp tôi không đây ~" Mấy ngày nay Châu Kha Vũ chạy ngược chạy xuôi thực sự mệt chết đi, hôm nay chỉ muốn làm nũng thôi.
Có điều cậu vừa dứt lời, Riki lại trở nên cực kì nghiêm túc: "Cậu nói cậu đi vào đâu?"
"Tôi. . . . . .Tôi đi vào ngõ cụt. Một phép so sánh ấy mà, nói đúng hơn thì. . ."
"Có bản đồ thành phố Nam Tân không?" Riki ngắt lời Châu Kha Vũ.
Trên bản đồ thành phố Nam Tân, Riki lần lượt khoanh tròn những vị trí mà Trương Gia Nguyên đặt thuốc nổ, xem xét một lượt lực lượng cảnh sát được phân bố, sau đó tô đen lên những vị trí tập trung của cảnh viên. Trong chốc lát, toàn bộ bản đồ thành phố Nam Tân cũng chỉ còn lại một "tuyến đường" trống không bị đánh dấu.
"Tuyến đường" này dẫn thẳng từ bến tàu Nam Tân đến đường cao tốc ngoài tỉnh, đáp án rõ ràng, hôm ấy chắc chắn đã có người điệu hổ ly sơn, vận chuyển thứ gì đó vào hoặc xuất ra ngoài, bom không được nổ mạnh cũng là vì sự an toàn của thứ kia, cuối cùng sẽ đẩy Trương Gia Nguyên ra chặn súng, mọi thứ đều hợp tình hợp lý. Nếu không Châu Kha Vũ không nói từ ngõ cụt, e là Riki cũng không thể nghĩ tới điểm ấy.
Cuối cùng, dưới sự phối hợp của cảnh sát Trung Quốc và cảnh sát Nhật Bản, vụ án buôn bán ma túy xuyên quốc gia đã chính thức được phá, một tổ chức buôn lậu thuốc phiện giữa hai nước cũng bị xét xử, tất cả những người liên quan đến vụ án, ngoại trừ 6 người bị tiêu diệt ngay tại chỗ, còn lại toàn bộ tập nã quy án.
Một tên tội phạm còn khai nhận hắn đã tiếp tay thuê Trương Gia Nguyên giết người, cung cấp thuốc nổ cho Trương Gia Nguyên và khiến cậu tự sát.
Theo phán quyết cuối cùng của toàn án, 16 người liên quan trong vụ án đều có tình tiết nghiêm trọng, gây nguy hại cho xã hội, lập tức thi hành án tử hình.
29 người còn lại, người bị kết án tù chung thân, người chịu 20 năm tù.
Vụ án được xử lí rầm rộ, mỗi ngày Nhậm Dận Bồng đều theo dõi diễn biến vụ án, cuối cùng khi vụ án chấm dứt, anh đi tìm Châu Kha Vũ cùng Riki.
"Em ấy, có phải vì tôi nên mới giết nhiều người như vậy không?"
Châu Kha Vũ vốn định an ủi Nhậm Dận Bồng, dù sao chuyện này từ đầu tới cuối chẳng hề liên quan gì đến anh, nhưng Riki lại thẳng thắn trả lời: "Phải."
"Vậy tôi. . . . . ."
"Cậu không cần gánh vác trách nhiệm nào đâu."
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn gửi lời xin lỗi tới nạn nhân và gia đình nạn nhân, hoặc bồi thường cho bọn họ."
"Lại càng không cần, những người bị giết thực chất đều là thành viên của tổ chức buôn lậu, bọn họ lợi dụng chức vụ của mình để vận chuyển ma túy, suốt quá trình không biết đã hại bao nhiêu người, một câu chết chưa hết tội cũng không quá đáng."
"Thế còn. . . . . ." Nhậm Dận Bồng không biết phải mở lời như thế nào.
"Cậu nói đám người Hoàng Sơn?"
"Đúng, bọn họ là bởi vì tôi. . . . . ."
"Cũng không cần." Riki vẫn cắt ngang Nhậm Dận Bồng, "Mỗi người đều phải trả giá cho hành động của mình, bạo lực học đường chưa bao giờ là chuyện nhỏ, từ đầu đến cuối, không một ai ép bọn họ bắt nạt cậu cả, có lẽ cái giá bọn họ phải trả có hơi đắt, nhưng công lý cũng không phải là một thang đo chính xác đến từng miligam, quả cầu tuyết nghiền nát bọn họ chính là viên đá mà bọn họ ném lăn thành, chuyện này không liên quan đến anh."
"Vậy tôi phải làm gì bây giờ?"
Lúc này ngay cả Riki cũng im lặng, đúng, mang theo một trái tim khỏe mạnh, đồng thời là áy náy vĩnh viễn chiếm cứ trong lòng, con người với vành mắt đỏ hoe trước mặt về sau phải sống như thế nào đây?
"Thực ra, anh có thể buông bỏ tất cả quá khứ." Châu Kha Vũ dường như nghĩ tới gì đó.
"Buông bỏ?"
"Ừ, buông bỏ, không phải lãng quên, người đã chết, chính là đã chết, cho dù anh có âu sầu thế nào, họ cũng không thể quay trở lại, hơn nữa tôi tin trước khi bọn họ rời khỏi thế giới này, nhất định đã hy vọng người trong lòng của mình có thể sống thật tốt. Tuy những lời này có hơi đạo đức giả, nhưng phải sống thật tốt mới không làm bọn họ thất vọng." Những lời của Châu Kha Vũ có vẻ như là dành cho Nhậm Dận Bồng, lại như là nói với Riki.
Không biết là vì an ủi Nhậm Dận Bồng, hay Châu Kha Vũ vốn định như thế. Cậu giao tro cốt của Trương Gia Nguyên cho Nhậm Dận Bồng, về phần tiền của Trương Gia Nguyên, ngoại trừ bồi thường cho người nhà nạn nhân, còn dư hơn một triệu tệ, Châu Kha Vũ cũng giao cho Nhậm Dận Bồng quyết định.
Nghe nói, Nhậm Dận Bồng dùng số tiền này thành lập một lớp học nhạc cụ ở nông thôn, để mẹ Trương Gia Nguyên quản lý, mà bản thân anh cũng làm giáo viên ở đó. Có lẽ Nhậm Dận Bồng hy vọng có thể dùng cách này để chữa lành cho mình, cũng là chữa lành cho nhiều người.
Vụ án xuyên quốc gia gây chấn động cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, mặc dù trong lúc chỉnh lý tài liệu Châu Kha Vũ cứ cố tình phá đám, nhưng vụ án rồi cũng sẽ có ngày khép lại, Riki và Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng phải chào tạm biệt.
Châu Kha Vũ là một người cực kì coi trọng tình cảm, cho nên cậu đặc biệt luyến tiếc Riki, đương nhiên những lời này là cậu tự nói, hoàn toàn là kiếm cớ cho việc mình níu kéo Riki mãi không chịu buông ở sân bay.
"Anh sẽ nhớ tôi chứ?" Châu Kha Vũ hỏi lần thứ 10086.
"Sẽ mà, ngày nào tôi cũng sẽ nhớ đến Keyu." Riki nói đến khô cả miệng, "Keyu có thể buông tay được không? Tôi sắp trễ chuyến bay rồi."
Trễ càng tốt! Châu Kha Vũ nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng lại nói: "Sẽ không làm anh trễ chuyến đâu, tôi muốn xác nhận lại lần nữa xem anh có nhớ kĩ lời tôi nói hay không?"
"Nhớ kĩ rồi nhớ kĩ rồi, sau khi về đến nhà sẽ nhắn cho cậu đầu tiên, sau này sáng trưa chiều tối mỗi ngày sẽ nhắn cho cậu."
"Còn gì nữa?"
"Nếu có thời gian sẽ tới Trung Quốc thăm cậu."
"Còn gì nữa?"
"Gặp nguy hiểm phải liên lạc với cậu đầu tiên." Riki không chờ nổi nữa, "Keyu tôi thực sự nhớ kỹ hết rồi, mau để tôi qua cửa an ninh đi."
Cuối cùng Châu Kha Vũ vẫn miễn cưỡng buông tay, nhìn Riki vội vàng chạy vào, lại không nhịn được hét lên: "Lát nữa qua cửa an ninh nói cho tôi biết một chút!"
Riki không quay đầu, giơ tay làm kí hiệu ok.
"Giờ boarding cũng phải nói cho tôi biết!"
Vẫn là kí hiệu ok.
"Số ghế cũng phải nói cho tôi biết đấy nhé."
Lần này Riki dừng bước, đứng im khoảng 3 giây, sau đó xoay người chạy đến bên cạnh Châu Kha Vũ, mạnh mẽ ôm chặt lấy cái người đang lải nhải này.
Châu Kha Vũ nhìn cái đầu trước ngực, hỏi: "Sao thế? Luyến tiếc tôi à? Hay là đừng đi nữa, tôi báo cáo lên chi đội mời anh làm cố vấn cho chúng tôi cũng không phải không được, hơn nữa. . . . . ."
Những lời sau đó đều bị đôi môi mềm mại nuốt mất, Châu Kha Vũ nhất thời quên luôn cả việc thở, mãi cho đến khi cánh môi mềm mại kia bắt đầu mút nhẹ, Châu Kha Vũ mới phản ứng lại, hóa ra đây là "hôn" trong truyền thuyết, cảm giác thật tuyệt.
Nhưng không đợi Châu Kha Vũ kịp cảm nhận kĩ càng, Riki đã thả gót xuống đất, nghiêm nghị nói: "Keyu cũng phải nhắn tin cho tôi sáng trưa chiều tối hằng ngày, có thời gian cũng phải tới thăm tôi, gặp nguy hiểm cũng phải nói cho tôi biết." Nói xong bỏ chạy vào khu vực kiểm tra an ninh.
Không biết Châu Kha Vũ đã đứng tại chỗ bao lâu, một công nhân vệ sinh bảo cậu xích sang một bên cậu mới hoàn hồn, sau đó ngồi trên ghế sân bay, sắp xếp lại toàn bộ tình trạng gia đình, lịch sử tình trường, kế hoạch công tác của mình biên tập thành văn bản rồi gửi chuyển phát cho Riki, trong bưu kiện còn có một đống phụ lục, bao gồm bảng điểm đại học, bảng điểm CET (*), giấy tờ bất động sản, giấy phép lái xe, vân vân mây mây.
(*) College English Test: là một kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh quốc gia ở Trung, kiểm tra trình độ tiếng Anh của sinh viên đại học và sau đại học.
Trả lời tác phẩm vĩ đại đó chỉ có một dòng chữ.
【 Anh cũng thích Kha Vũ 】
Nếu nói thích, khẳng định là Châu Kha Vũ thích Riki trước, cậu thích lối tư duy nhạy bén của Riki, cũng thích sự va chạm trong suy nghĩ khi trao đổi với Riki. Châu Kha Vũ thậm chí còn cảm thấy, chỉ cần ở bên Riki, tâm trạng của cậu sẽ tốt lên rất nhiều ~
Đương nhiên Riki cũng thực sự thích Châu Kha Vũ, anh thích vẻ ngoài của Châu Kha Vũ, thích tính cách của Châu Kha Vũ, thích nhất là cảm giác an toàn dễ dàng bắt được khi đứng bên cạnh Châu Kha Vũ.
.
"Keyu, anh thiệt tình không thể tiếp tục nói chuyện với em được nữa, thực tập sinh sắp tới rồi."
"Anh không thể đuổi hết thực tập sinh đi được à. . . . . .Mắc gì ngày nào bọn họ cũng tìm anh thế." Đổ một bình giấm to đùng ~
"Keyu đừng trẻ con nữa, đây là công việc của anh."
"Nói đến công việc, em đã đệ đơn xin phép lên cấp trên rồi, anh sẽ sớm trở thành cố vấn pháp y cho đội tụi em!"
Nghe giọng điệu tự tin của Châu Kha Vũ, Riki lại muốn trêu ghẹo một phen: "Chưa chắc đã được phê duyệt mà, hơn nữa anh còn chưa gật đầu đâu đấy. Không nói chuyện với em nữa, thực tập sinh đến rồi."
Thực tập sinh lễ phép chào hỏi Riki: "Sensei có vẻ rất vui."
"Ừ, rất vui, nhưng mà sắp tới tôi sẽ không làm sensei của cậu nữa."
"Hả! Tại sao ạ?"
"Bởi vì có một tên nhóc con dính người đang cần tôi phải tự đi xử lí ~"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro