Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10 - Hãm hại

Bàn tay cầm vô lăng của Châu Kha Vũ không kìm được run rẩy, vừa rồi lúc cậu đang xử lí chuyện bên giám đốc sản xuất thì có người gọi tới, Riki đã biến mất, cậu còn chưa kịp chạy qua bệnh viện đã nhận được tin nhắn từ điện thoại Riki, nội dung là địa chỉ nơi nào đó, kèm theo ảnh chụp Riki nằm dưới mặt đất, trên mặt đất còn có hai chữ đỏ như máu: "Tự đến."

Châu Kha Vũ tra địa chỉ, là một thôn làng vắng vẻ, nơi đó địa hình phức tạp, môi trường lại khắc nghiệt, nghĩ nghĩ một hồi, cậu quyết định báo cho Lưu Chương, sau đó lái xe tới thôn trước.

"Được chưa?" Riki đột ngột lên tiếng.

"Sắp!" Trương Gia Nguyên bấm vào nút gửi tin nhắn trên điện thoại Riki, "Được rồi, anh đứng lên đi." Nói xong còn vươn tay kéo Riki dậy.

Riki phủi phủi lưng với mông, tòa nhà nhỏ tuy lâu năm không được tu sửa nhưng cũng được coi là cao nhất trong thôn, đứng ở tầng trên cùng có thể thu hết toàn bộ vùng này vào mắt.

"Trương Gia Nguyên, mục tiêu của cậu chưa bao giờ là tôi đúng chứ."

"Dĩ nhiên!" Trương Gia Nguyên quệt sốt cà chua vừa mới dùng để viết đưa lên miệng, "Chua quá đi."

"Mục tiêu của cậu cũng không phải Keyu, không phải Santa, không phải Lưu Chương, lại càng không phải những người đã chết kia, mục tiêu của cậu luôn chỉ có Nhậm Dận Bồng."

"Này, anh nói năng kiểu gì thế, sao có thể gọi Bồng Bồng là mục tiêu được, Bồng Bồng là Bồng Bồng, còn anh, một viên cảnh sát mà lại đi giúp tội phạm xử lý thi thể, anh nghĩ gì vậy? Mục tiêu của anh rốt cuộc là gì?"

"Mục tiêu của tôi rất đơn giản, chính là quan sát thế giới này."

"Vậy anh quan sát xong chưa?"

"Vẫn chưa, thế giới quá rộng lớn, tôi luôn nghĩ thứ gì cũng thú vị, nhưng đến gần rồi lại thấy chẳng có gì thú vị cả."

"Thứ cho tôi nói thẳng, đừng nói anh Riki đây chưa có đối tượng đấy nhé!"

Bất tri bất giác hai người đã sóng vai ngồi cạnh nhau.

"Đối tượng ? ?" Riki chưa nghe thấy từ này bao giờ, không hiểu cho lắm.

"Đối tượng mà cũng không biết, tiếng Trung học chưa nên hồn đã dám đến đây hành xác tôi? Gan to phết nhỉ ~" Trương Gia Nguyên nhìn anh cảnh sát nhỏ thó, chợt thấy có chút thú vị, "Tóm lại, đối tượng là người anh thích, là người anh muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ, hiểu không?"

"Là người yêu chứ gì ~"

"Đúng ! ! ! Người yêu ! ! Bồng Bồng chính là người yêu của tôi!" Nhắc tới Nhậm Dận Bồng, ánh mắt Trương Gia Nguyên híp thành một sợi chỉ, hãnh diện nói, "Khi nào có người yêu rồi anh sẽ hiểu, thế giới này không lớn chút nào, chỉ vừa bằng người đó thôi, người đó lớn lên một chút, thế giới của anh sẽ lớn lên một chút, người đó rơi một sợi tóc, thế giới của anh lại nhỏ đi một chút, chỉ cần gặp người đó, nghĩ đến người đó thôi cũng cực kì hạnh phúc, dù người đó nằm ngủ anh cũng sẽ cảm thấy mỗi một hơi thở của người đó đều rất khác biệt, hiểu chưa? Đồ FA!"

Riki đang nghiêm túc lắng nghe tự dưng lại bị mỉa: "Tôi thích bản thân tôi không tính à?"

"Thế thì gọi là tự luyến!"

"Nhưng mà Keyu đã điều tra các cậu, các cậu không phải quan hệ tình cảm."

Trương Gia Nguyên đứng phắt dậy: "Phì! Cái tên họ Châu kia là đồ đần, tôi theo dõi hai người lâu rồi, nếu không có anh, tên họ Châu đó kiếp sau cũng đừng hòng có cửa tra được đến tôi."

Riki nghĩ mình được khen, anh cười tủm tỉm: "Cảm ơn ~"

"Quay lại vấn đề, rốt cuộc anh muốn bắt tôi hay là không muốn bắt tôi?"

"Đều được cả."

"? ? ? ? Dựa vào câu này của anh, bây giờ tôi đi mách lẻo ngay và luôn là anh phải lột áo cảnh sát ra đấy anh tin không hả."

"Bởi vì tôi chưa từng gặp đối thủ nào như cậu, tôi muốn xem xem cậu còn thủ đoạn gì hay ho."

Trương Gia Nguyên im lặng một thoáng, tuy cậu đã giết rất nhiều người, nhưng những người đó đa số là không biết cậu, cho dù có quen biết, cũng chưa bao giờ coi trọng cậu, đây là người đầu tiên ngoài Bồng Bồng đặt cậu ở vị trí ngang hàng, khi nhìn Riki lần nữa, trong mắt Trương Gia Nguyên thậm chí còn xuất hiện chút vui vẻ.

"Một trò cuối cùng, vốn dĩ tôi định gộp cả anh vào rồi, nhưng anh giúp mẹ tôi. . . . . .Tôi cũng không thể giở trò với anh, để tên họ Châu kia gánh đi, anh đừng can thiệp vào là được."

"Một trò cuối cùng? Cậu muốn làm gì?"

"Tôi nói tôi đi đầu thú anh tin không?"

. . . . . . . . .

Khóe mắt Trương Gia Nguyên bắt gặp Châu Kha Vũ đang ở phía xa, "Thôi, viện binh của anh tới rồi kìa, tôi rút lui đây."

Đi được hai bước, Trương Gia Nguyên lại quay đầu nói với Riki: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, chuyện mẹ tôi, cảm ơn anh nhá!" Nói xong vẫy vẫy tay chạy xuống lầu.

Không biết vì sao, Riki cảm giác toàn thân Trương Gia Nguyên đang tỏa ra một loại cảm giác. . .hủy diệt.

. . . . . . . . . . . .

Vào trong thôn thì điện thoại của Châu Kha Vũ mất sóng, địa chỉ Trương Gia Nguyên gửi rất chi tiết, nhưng một thôn làng gần như bỏ hoang thì kiếm đâu ra số 407, chỉ có thể đi tìm từng căn từng căn một, thậm chí Châu Kha Vũ còn ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí.

. . . . . . . . .

Sau khi xác nhận Trương Gia Nguyên với Châu Kha Vũ sẽ không đụng mặt nhau, Riki đứng trên sân thượng hét to: "Châu ~~~~ Kha ~~~~ Vũ ~~~~~"

Châu Kha Vũ đã cách Riki rất gần, cậu lập tức chạy ra khỏi căn nhà trệt, "Riki! Riki! Anh đang ở đâu!"

"Châu ~~~~ Kha ~~~~~ Vũ ~~~~~ tôi ~~~~~ đang ~~~~~ ở ~~~~~ một ~~~~~ nơi ~~~~~ rất ~~~~ cao ~~~~"

Châu Kha Vũ nhanh chóng nhìn thấy Riki trên nóc sân thượng, hai ba bước đã phóng vọt qua.

Riki nào có ngờ mình lại bị Châu Kha Vũ ôm chầm lấy, tự nhiên thấy ngượng lạ lùng, anh vỗ vỗ lưng cậu: "Keyu, tôi không sao."

Châu Kha Vũ nắm chặt bả vai Riki nhìn trái ngó phải, "Cậu ta không làm anh bị thương chứ ! ? Nhưng mà tôi thấy máu!"

"Đấy là sốt cà chua còn sót lại trong đồ ăn của cậu ta ấy mà."

"Sốt cà chua ? ? ? Vậy anh ? ? ? Vậy cậu ta ? ? ? ? Thôi bỏ đi, anh không sao là tốt rồi!" Nói xong đầu Riki còn bị áp lên ngực mạnh hơn nữa.

Riki chịu thua. . .Cũng không ngọ nguậy. . . Cùng lắm thì ngạt chết thôi. . . . . .Vả lại mùi hương trên người Châu Kha Vũ dễ chịu đấy chứ. . . . . .

Lúc Riki đang định hỏi cậu xài hãng sữa tắm gì thì chuông điện thoại hai người lần lượt vang lên.

"Liki! Anh đang ở đâu?"

"Santa à, tôi với Keyu đang ở một nơi rất xa lạ."

"Liki, anh tránh xa Châu Kha Vũ ra trước đã."

"Tránh xa rồi, cậu nói đi." Thật ra Riki chỉ dịch sang bên cạnh một bước nhỏ, mà Santa là người đầu óc đơn giản, cũng không nghĩ xem một giây thì cách ra được bao xa.

"Mấy ngày nay tôi tìm Hoàng Hải liên tục."

"Anh họ của cái người thích chưng diện?"

"Đúng, hắn chết rồi, hơn nữa còn bị phanh thây, giờ đã tìm được đầu, ngay trong nhà Châu Kha Vũ, công cụ phanh thây cũng ở bên cạnh, trên đó có dấu vân tay của Châu Kha Vũ."

"Cậu nói gì?" Riki ngẩng đầu liếc nhìn Châu Kha Vũ một cái, phát hiện cậu cũng cau mày.

"Tôi nói, hiện tại tất cả các chứng cứ đều chĩa về phía Châu Kha Vũ, cậu ta chính là nghi phạm giết người, giống như Trương Gia Nguyên, anh không muốn bị điều tra chung thì tránh xa cậu ta ra một chút."

"Ừ, tôi sẽ lo liệu." Riki nhớ tới một trò cuối cùng mà Trương Gia Nguyên nói.

Châu Kha Vũ cùng lúc nhận được điện thoại từ Lưu Chương.

"Đội phó Châu, cậu ráng nhớ lại xem rốt cuộc hôm thứ tư tuần trước có nhân chứng hay không, camera an ninh quay rõ cậu khiêng một cái thùng lớn về nhà, hôm sau lại khiêng cái thùng đi, hơn nữa tháng này lượng nước tiêu thụ nhà cậu tăng vọt, vật chứng đầy đủ hết cậu biết không hả!"

"Cái thùng đó là hàng chuyển phát nhanh của người khác, tôi lấy nhầm."

"Cậu Châu, cậu cũng là cảnh sát hình sự, cậu cũng biết lời khai so với vật chứng cái nào hữu hiệu hơn mà! Với cả tôi cũng điều tra rồi, không có ai gửi hàng cho cậu hết!"

Châu Kha Vũ nhắm mắt lại hồi tưởng chi tiết ngày hôm đó, buổi tối lúc về nhà cậu đi ngang qua bưu điện, ông chủ đột nhiên gọi cậu lại, nói là cậu có một kiện hàng chuyển phát nhanh, cậu về tới nhà rồi mới phát hiện đó là một hộp vải lớn, sau đó nhìn kỹ thì tên người nhận là "周珂宇", cậu gọi vào số người nhận, người nhận nói năng hơi cộc lốc, nhưng giọng điệu rất lịch sự, liên tục nói cảm ơn, còn nhờ Châu Kha Vũ ngày mai ghé nhà để xe đưa lại cho mình, có điều hôm sau người kia lề mề mãi không tới, còn gửi tin nhắn bảo cậu để ở góc là được, nhà để xe không có camera an ninh, nhưng trong thang máy thì có, cho nên toàn bộ quá trình bị bắt trọn không trượt phát nào.

"Alo? Châu Kha Vũ, cậu có nghe không đấy?"

"Tôi đang suy nghĩ."

"Cậu khoan nghĩ đã, lệnh điều tra đã được phê duyệt, cậu có nhân chứng thì về cục tự chứng minh mình trong sạch đi!" Lưu Chương hạ giọng, "Hoặc là bây giờ tự đi tìm chứng cứ, tôi sẽ coi như không biết cậu đang ở đâu."

"Trước tiên anh dẫn người ta tới những nơi tôi thường tới, giúp tôi câu giờ một lát."

"Ừ, cậu nhanh khẩn trương lên. Tôi giúp cậu được căng lắm là 5 tiếng thôi."

"Cảm ơn nhiều."

"Keyu, tôi nghĩ hẳn là tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi."

"Anh biết?"

"Ban nãy Trương Gia Nguyên nói, cậu ta còn một trò cuối cùng, là nhằm vào cậu."

". . . . .Thôi được, nếu là nhằm vào tôi, vậy Riki anh đi trước đi."

"Tôi đi đâu?"

"Về sở cũng được, tìm Santa cũng được, cái nào cũng được. . ." Thật ra trong lòng Châu Kha Vũ vẫn hy vọng Riki có thể tin tưởng mình, giúp đỡ mình.

"Keyu, tôi sẽ không đi đâu cả, hiện tại nhà cậu chỉ có đầu của nạn nhân, cơ thể và tứ chi nhất định đang ở chỗ nào đó ngay tại nơi này, nếu không Trương Gia Nguyên chẳng dắt cậu đến đây làm gì, tìm chứng cứ, không phải cậu cần tôi à."

"Đúng, tôi cần anh, tôi rất rất cần anh." Riki lại không ngờ hôm nay mình bị Châu Kha Vũ ôm đến lần thứ ba. . . . . .

"Keyu, chúng ta làm chuyện chính trước được không."

"Ngại quá, hôm nay tâm trạng tôi thay đổi hơi nhanh, có chút kích động." Châu Kha Vũ sờ sờ mũi.

"Địa chỉ Trương Gia Nguyên đưa cho cậu là số 407, tôi nghĩ thi thể chắc là ở đó."

"Vừa rồi lúc tới đây tôi ngửi được mùi thối, không biết có phải không. . . . . ."

"Trước tiên đi xem thử đã, nhét tay vào trong tay áo đi, đừng để lại dấu vân tay."

Nửa tiếng sau.

Châu Kha Vũ với Riki tìm thấy một thi thể nam không đầu đang phân hủy trong một bãi đậu xe bỏ hoang.

Cùng lúc đó, Châu Kha Vũ nhận được tin nhắn từ một số lạ: "Đội phó Châu, cái thằng điên Trương Gia Nguyên kia đã cài 27 quả bom trong thành phố. Cảnh sát cơ động, cảnh sát vũ trang và các đội xử lý bom đều bị điều động hết rồi, tạm thời không rảnh tìm cậu, muốn đi đâu tìm chứng cứ cũng được, nắm lấy cơ hội cho chặt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro