Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06 - Động đất

Quay về phòng họp quen thuộc, Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh Riki, hỏi: "Anh hiểu rõ chưa?"

"Tương đối rồi, cậu tổng kết đi."

Trong phòng họp tối tăm chỉ có ánh sáng mỏng manh phát ra từ màn hình máy chiếu. Châu Kha Vũ mở một file tư liệu, bên cạnh tư liệu còn có một bức "ảnh tội phạm" tiêu chuẩn.

"Hắn tên Trương Gia Nguyên, là nghi phạm lớn nhất trong vụ án giết người hàng loạt chúng ta phụ trách, tính tới thời điểm hiện tại đã xuất hiện 11 nạn nhân, bây giờ còn có thêm một người khác bị bắt cóc, sau khi tôi và bác sĩ Chikada đi thẩm tra, về cơ bản có thể xác định Trương Gia Nguyên tạm thời sẽ không ra tay với người đang mất tích, nhưng để đảm bảo an toàn cho nạn nhân, cấp trên ra lệnh yêu cầu chúng ta trong vòng 3 ngày phải cứu được nạn nhân, đồng thời bắt giữ hung thủ, bây giờ không riêng gì các lãnh đạo cấp trên, giới truyền thông cũng đang nhìn chằm chằm vụ án này, cho nên chúng ta phải xốc lại toàn bộ tinh thần, hiểu chưa!"

Ngoài hai cảnh sát Nhật Bản, các nhân viên cảnh sát khác đều trông có vẻ vô cùng áp lực, chỉ trừ một người —— Lưu Chương.

Riki chú ý tới điểm này, khi tất cả mọi người đang hừng hực khí thế đáp lại Châu Kha Vũ, Lưu Chương thì cúi gằm mặt.

"Lưu Chương, cậu có ý tưởng gì à?" Riki hỏi.

Nhưng người trả lời Riki không phải Lưu Chương, mà là Châu Kha Vũ đầy vẻ cáu kỉnh: "Anh ta có thể có ý tưởng gì chứ, đang sám hối thì có."

"Rốt cuộc là làm sao?"

"Riki sensei, tôi không có ý tưởng nào cả, chỉ là cảm giác hơi có lỗi với đội phó Châu." Giọng Lưu Chương nhỏ một cách thần kì, "Hai ngày trước tôi không cẩn thận để Mạt Mạt, chính là vợ tôi trông thấy hồ sơ vụ án , cô ấy không nhìn nhiều lắm, chỉ liếc mắt một cái thôi, nhưng cô ấy là phóng viên, không biết cô ấy đào được tin tức từ đâu, hôm sau vụ án này đã lên báo rồi . . . . . ."

Thật ra truyền thông đưa tin, dư luận theo dõi đều có lợi cho tầm hiểu biết của đại chúng đối với công việc của cảnh sát, tuy nhiên đôi khi có vài người cứ làm như không có sự giám sát của quần chúng thì cảnh sát sẽ thong thả như đi nghỉ dưỡng vậy, một số cư dân mạng còn dựa vào thông tin tự suy đoán cùng với những tin đồn lan truyền trên mạng bắt đầu làm thám tử online, thậm chí bùng lên hẳn nhân nhục võng (*), nhưng đây không phải là điều Riki lo lắng nhất, một khi chi tiết vụ án bị tiết lộ quá nhiều, trong trường hợp xấu nhất sẽ xuất hiện tội phạm mô phỏng (copycat crime).

Mà Riki lại chợt cảm thấy, chuyện này cũng không hẳn là một chuyện xấu, thậm chí có thể trở thành vũ khí của bọn họ khi cần thiết.

(*) Nhân nhục võng: tìm kiếm người, sau khi một sự việc nào đó xảy ra, những người có liên quan hoặc những người tò mò về sự thật của sự việc thường đăng bài lên các diễn đàn mạng, liệt kê thông tin của người mà họ có, đồng thời kêu gọi dân mạng giúp đỡ tìm hiểu. danh tính và thông tin cá nhân chi tiết của người đó. Những người hưởng ứng sẽ tìm thêm thông tin qua Internet hoặc các mối quan hệ xã hội, sau đó đăng lại chúng lên mạng dưới dạng một bản tóm tắt.

"Keyu, chuyện này không quan trọng, chúng ta tiếp tục nói về vụ án đi."

"Trương Gia Nguyên, nam, 26 tuổi, sinh ra ở thành phố Doanh Châu, 5 tuổi bố đột ngột qua đời, mẹ tái hôn, nhưng cha dượng đối xử với mẹ con Trương Gia Nguyên rất tệ bạc, hai mẹ con thường xuyên bị bạo hành, cuối cùng vào năm Trương Gia Nguyên 14 tuổi, cậu ta phản kháng, theo lời khai của Trương Gia Nguyên, cậu ta đập một cái gạt tàn vào gáy cha dượng trước, sau đó dùng sợi dây thừng siết cổ ông ta, cho đến khi xác nhận ông ta không còn dấu hiệu của sự sống mới buông tay. Trương Gia Nguyên bọc thi thể ông ta bằng một cái bao tải rồi vứt sau núi, hai ngày sau, dưới sự khuyên nhủ của mẹ, cậu ta đi đầu thú, tuy nhiên bởi vì Trương Gia Nguyên ném xác vào ban đêm, hơn nữa cây cối phía sau núi rất rậm rạp, khi nhận dạng hiện trường Trương Gia Nguyên thậm chí còn không tìm thấy đường vào núi, mà năm đó lực lượng cảnh sát Doanh Châu không đủ để tiến hành khám xét trên núi, cho nên thi thể của ông ta vẫn chưa được tìm thấy, vụ án kết thúc, Trương Gia Nguyên bị phán tù thời hạn 3 năm, 17 tuổi tái hoà nhập xã hội, sau khi Trương Gia Nguyên rời khỏi trung tâm quản lý trẻ vị thành niên thì tới một đấu trường quyền anh ngầm ở Doanh Châu đánh hắc quyền, cho đến năm 19 tuổi thì đột nhiên mất hết tung tích.

Căn cứ tình hình thực tế từ chuyến điều tra, có thể xác định người bạn thời thơ ấu của Trương Gia Nguyên có bệnh tim bẩm sinh, người bạn đó chính là người mất tích ngày hôm qua, Nhậm Dận Bồng. Trước mắt, ở mọi phương diện Trương Gia Nguyên đều phù hợp với bức họa chân dung tội phạm chúng ta đưa ra.

Santa với Lưu Chương cũng báo cáo cho mọi người manh mối các cậu phát hiện ra đi."

Santa bước tới trước máy chiếu, mở một bản đồ nhân vật, bên trên có Hoàng Sơn, Hoàng Hải, Khúc Quý Chí.

"Trong những ngày Liki về Nhật điều tra, tôi và Lưu Chương đã ghé thăm những người có quan hệ thân thiết với Hoàng Sơn, bao gồm cả Hoàng Hải, nhưng sau khi được xóa bỏ nghi ngờ tên Hoàng Hải này bắt đầu chơi xỏ tôi rồi mất hút, Lưu Chương tra được Hoàng Hải đang nợ bọn cho vay nặng lãi, vốn dĩ định dùng thẻ ngân hàng của Hoàng Sơn để trả, nhưng bây giờ số tiền đó chúng tôi đã giữ lại, nếu hắn có thể suy nghĩ cẩn thận, hiện tại trại tạm giam mới là nơi an toàn cho hắn."

Nghe được hai từ biến mất, Riki lần đầu tiên nhíu mày.

Santa cũng không để ý, hung thủ đã buông tha Hoàng Hải một lần, không lý nào lại đi truy sát hắn, huống chi Hoàng Hải cơ bản là không phát hiện ra hung thủ, không có khả năng diệt khẩu, đôi khi Santa lại thấy Liki có hơi nhạy cảm thái quá, thế nên cậu tiếp tục báo cáo.

"Người từng có tiếp xúc gần gũi với Hoàng Sơn là ông chủ quán bar gần nhà hắn, ông chủ kia đã bắt gặp rất nhiều lần Hoàng Sơn rời đi cùng những chàng trai khác nhau, ngày Hoàng Sơn bị sát hại, ông chủ cũng tình cờ trông thấy Hoàng Sơn đi cùng một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai, đặc điểm ngoại hình của hắn đều giống với hung thủ, chỉ tiếc là camera giám sát không ghi được khuôn mặt hắn. . . . . ."

Lạch cạch một tiếng.

Santa đột nhiên ôm đầu chui xuống gầm bàn, Riki cũng làm hành động tương tự, nhưng khác ở chỗ Riki bịt tai mình lại, sau đó kéo Châu Kha Vũ bên cạnh chui xuống theo, mọi người trong phòng đều có chút hoảng hốt.

Đang xảy ra chuyện gì. . . . . .

Hơn mười giây sau, cuối cùng mọi người cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển, động đất!

Tất cả học theo Riki và Santa, đồng loạt ôm đầu chui xuống gầm bàn.

Rung lắc mạnh kéo dài khoảng 5 giây, Riki chui ra khỏi bàn hét to, "Ngay lập tức chạy mau!", sau đó dắt Châu Kha Vũ cao hơn mình hai cái đầu lao xuống cầu thang.

Mãi đến khi Châu Kha Vũ kịp phản ứng lại, cậu đã ở trên một bãi cỏ mênh mông cùng với mọi người, một mặt vui vì mình sống sót sau tai nạn, một mặt lại thấy xấu hổ vì cái sự ngơ ngác ban nãy của mình.

Nhìn mặt Châu Kha Vũ lúc trắng lúc hồng, Riki vỗ vỗ vai cậu, "Keyu chưa từng gặp động đất bao giờ đúng không."

Như đang hỏi mà cũng như an ủi, "Ừ. . . . . ." Châu Kha Vũ thầm trả lời trong lòng.

Hai cảnh sát Nhật Bản có kinh nghiệm đề nghị bọn họ khoan hẵng quay về, thế nên bọn họ quây thành một vòng tròn, một vòng tròn rất nhỏ, bắt đầu thì thào họp kín.

Người báo cáo tiếp theo là Lưu Chương.

"Suốt đêm hôm qua tôi đã điều tra mối quan hệ giữa các nạn nhân với Trương Gia Nguyên, nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thành ra bị ăn mấy trận mắng, coi như tôi lập công chuộc tội đi, haha." Lưu Chương nịnh nọt nhìn Châu Kha Vũ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gượng cười cho qua.

"Dựa theo kết quả điều tra của tôi, những nạn nhân mới gần đây không liên quan gì tới Trương Gia Nguyên, thậm chí còn không có điểm giao nhau nào, nhưng người vừa mới mất tích, Nhậm Dận Bồng, có quan hệ cực kì mật thiết, đến nỗi có thể nói là có thù hằn!

Khúc Quý Chí, thời đi học hắn là dân anh chị nổi tiếng, ít nhất 50 học sinh đã từng bị hắn bắt nạt, trong đó có cả Hoàng Sơn và Nhậm Dận Bồng.

Đối tượng Khúc Quý Chí bắt nạt chủ yếu là những nam sinh có ngoại hình hoặc hành vi hơi ẻo lả, đương nhiên tôi nghĩ hắn ít nhiều cũng khinh yếu sợ mạnh đấy. Hồi cấp 2 Khúc Quý Chí thường xuyên cướp bóc, thậm chí là đánh đập Hoàng Sơn, nhưng khi lên trung học, Khúc Quý Chí lại đột nhiên chuyển mục tiêu sang Nhậm Dận Bồng, thứ nhất là bởi vì gia đình Nhậm Dận Bồng khá giả, có thể trấn được tương đối nhiều tiền, thứ hai là bởi vì một tin đồn, có người nói lúc đi vệ sinh phát hiện Nhậm Dận Bồng là người lưỡng tính, một vài ngày trong tháng sẽ biến thành kết cấu sinh lý nữ.

Sau khi tin đồn này xuất hiện, ngày nào Khúc Quý Chí cũng dẫn một đám người tới lột sạch quần áo của Nhậm Dận Bồng, ban đầu kiểu bắt nạt này đối với Khúc Quý Chí mà nói rất ư là thú vị, về sau làm nhục chuyển thành hành hung, tình trạng này tiếp diễn khoảng một năm, dựa theo ký ức của ba mẹ Khúc Quý Chí, Khúc Quý Chí từng bị người lạ đánh trọng thương, phải tạm nghỉ học hai tháng, trùng khớp với khoảng thời gian Trương Gia Nguyên mới ra tù.

Theo lý mà nói, khi đó Trương Gia Nguyên đánh Khúc Quý Chí rồi, coi như đã trả thù cho Nhậm Dận Bồng, nhưng sao còn muốn giết Khúc Quý Chí ở Nhật Bản? Hơn nữa Hoàng Sơn cũng giống Nhậm Dận Bồng, đều là nạn nhân của bạo lực học đường, vì sao lại giết cả Hoàng Sơn nữa?"

Nhìn thấy vẻ hoang mang trong đôi mắt nho nhỏ của Lưu Chương, Châu Kha Vũ hỏi lại: "Tin đồn lưỡng tính là do ai tung ra? Người lan truyền tin đồn đó sẽ được lợi ích gì?"

"Tôi biết! Tôi biết!" Santa giơ tay phải lên cao, "Người bịa đặt chính là Hoàng Sơn! Như vậy thì tầm ngắm của Khúc Quý Chí sẽ dời khỏi người hắn! Hơn nữa tôi xem bản báo cáo hai người đem về từ Nhật Bản, Khúc Quý Chí phải trải qua thời gian chờ chết rất dài, trong khoảng thời gian này hắn nói cho Trương Gia Nguyên biết chân tướng, cho nên Trương Gia Nguyên mới giết Hoàng Sơn!"

Santa nói xong, mặt mũi viết chi chít dòng chữ khen tôi đi.

Riki vỗ tay cổ vũ cho có lệ: "Thật ra những điều đó đều là suy luận hiện tại của bọn tôi, tôi muốn đi Doanh Châu một chuyến để chứng thực."

"Chờ chút." Điện thoại của Lưu Chương đã khôi phục tín hiệu, "Riki sensei, tâm điểm trận động đất lần này là Doanh Châu, 6.5 độ richter, bên đó hẳn là đã thành mớ hổ lốn rồi, còn có thể chứng thực cái gì?"

"Thành mớ hổ lốn càng tốt, trong cơn hoảng loạn mới có thể nhìn thấy phản ứng bản năng nhất của con người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro