Chương 55
Nụ hôn này càng lúc càng thô bạo, hơn tất cả những nụ hôn trước đây, Tân Mộc không thể chịu đựng nữa, Giang Hành Chu cũng không muốn kiềm chế bản thân, hai người nhanh chóng cời bỏ bộ đồ ngủ của nhau.
Hơi nóng thiêu đốt khiến cả hai người đều rùng mình.
Ánh sáng quá chói mắt, Tân Mộc cho dù nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được nguồn sáng ngay phía trên, như thể mọi thứ đều nóng rực, Tân Mộc không muốn buông tay.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở gấp gáp của cả hai, đối với loại chuyện này, Tân Mộc chưa có kinh nghiệm, cũng quá khẩn trương không biết phải làm sao.
Giang Hành Châu tựa hồ dừng lại, Tân Mộc hơi mở mắt ra: "Sao vậy?"
"Không có gì," Giang Hành Chu hôn khóe miệng cậu, "Anh xuống mua."
Lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, Tân Mộc liền ngồi dậy, nắm lấy cánh tay hắn: "Em mua rồi."
Tân Mộc một tay sờ lên gối, chậm rãi lấy ra một cái hộp nhỏ dẹt, mặt đỏ bừng.
Giang Hành Chu ôm lấy hắn, "Còn thiếu một thứ, chờ anh, ngoan."
"Sao vậy?" Tân Mộc ôm chặt lấy hắn, không muốn buông ra.
"Gel." Giang Hành Chu nói.
Tân Mộc nghe được lời này vừa xấu hổ vừa khó chịu, sao cậu lại quên chuyện này chứ.
"Anh có thể dùng cái khác thay thế được không," Tân Mộc xoa xoa mặt, "Em không muốn anh đi."
Giang Hành Chu tự hỏi liệu có thể có thứ gì khác thay thế không, anh cũng không muốn rời đi, nhưng ...
"Trong nhà này cái gì cũng không có." Giang Hành Chu nói.
"Có thể dùng sữa tắm và dầu gội không?" Tân Mộc hỏi.
"Không, chúng là hóa chất và không thể sử dụng ở nơi đó."
"Ồ 😞." Tân Mộc đành phải nhượng bộ, buông ra, "Vậy em đợi anh quay lại."
"Được rồi, anh sẽ đi nhanh." Giang Hành Chu đứng dậy, mặc áo khoác vào và rời đi.
Tân Mộc dựa vào trên giường, nhặt rau bian lên gặm một hồi, đột nhiên giữa hiệp tạm dừng, thật mất hứng!
Tất cả là do mình thiếu chu đáo và thiếu kinh nghiệm, không biết mua những thứ như vậy.
Trong quá trình chờ đợi, tâm hồn Tân Mộc dần dần bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ ập đến, anh ôm rau bina, tựa đầu vào chiếc gối của Giang Hành Chu.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm giác được môi mình không ngừng bị mút, Tân Mộc cũng theo đó phản ứng lại, theo bản năng bò lên.
Tân Mộc mở mắt ra, trong phòng ánh đèn mờ đi, Giang Hành Chu ở trước mặt cậu, cậu nhẹ giọng gọi: "giáo sư Giang."
"Mộc Mộc." Giang Hành Chu cởi bỏ bộ đồ ngủ, toàn bộ hơi thở của anh phả vào mặt Tân Mộc, khiến toàn thân Tân Mộc nóng bừng.
cậu ngẩng đầu lên, đầu tựa như đã chết lặng, vừa rồi Giang Hành Chu gọi cậu là gì?
Mộc Mộc...cậu thích biệt danh này.
"Hành Chu." Tân Mộc cũng đổi tên, gọi tên Giang Hành Chu.
Giang Hành Chu tay dừng lại, sau đó lại hôn Tân Mộc: "Gọi lại."
"Hành Chu." Tân Mộc lại gọi lớn.
"anh rất thích," Giang Hành Chu cọ môi vào môi cậu , "Anh thích cách gọi này hơn 'ca ca'."
Có lẽ không có ai gọi anh như vậy, Giang Hành Chu thích gọi anh bằng tên hơn, như thể cho anh sự khẳng định và độc đáo.
"Mộc Mộc..."
Tân Mộc quên mất Giang Hành Chu gọi tên cậu bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần anh gọi cậu, cậu tựa hồ như đang lơ lửng trên mây, nhẹ nhàng, linh hồn cũng sẽ theo đó bay đi mất.
Giây tiếp theo, cậu liền bị anh mạnh mẽ tiến vào.
Có đau đớn nhưng lại có nhiều khoái cảm hơn, khiến Tâm Mộc muốn đi muốn lại.
Khi dừng lại, Tân Mộc phát hiện mình không biết từ lúc nào đã chuyển từ nằm trên giường sang nằm trên người Giang Hành Chu, họ trần truồng, mồ hôi đầm đìa, nhưng ôm chặt lấy nhau.
Giang Hành Chu tay từ thắt lưng của hắn trượt xuống, sờ sờ lưng Tân Mộc : "Đau không?"
"Cũng hơi đau..." Tân Mộc mở miệng, thanh âm trở nên khàn khàn.
Giang Hành Chu ôm hắn ngồi dậy: "Anh đi lấy nước."
Tân Mộc lắc đầu: "Ở đâu có nước? Trong nhà này ngay cả ấm đun nước cũng không có."
"Anh mua." Giang Hành Chu đặt hắn lên giường, mông Tân Mộc chạm vào giường, cảm giác đau xót khiến cậu rên rỉ.
"Sao vậy?" Khương Hành Chu bật đèn lên, "Để anh nhìn xem."
"Đừng." Tân Mộc đưa tay che mặt, suy nghĩ một chút mình không mặc gì, sau đó lấy chăn che lại chỗ riêng tư: "Đừng nhìn, không đẹp. "
Giang Hành Chu mặc quần lót, xoay người đi ra ngoài, một lúc sau quay lại với ly nước trên tay.
"Anh lấy nước ở đâu ra?" Tân Mục sửng sốt.
"Vừa rồi ra ngoài mua thôi." Giang Hành Chu đưa cốc lên miệng, "Nước đã đun sôi giữ ấm, nhiệt độ vừa phải."
Tân mộc mím môi nhấp một ngụm, nhiệt độ quả thực vừa phải, xem ra Giang Hành Chu đã chuẩn bị xong hết thảy.
"Sao anh lại chu đáo thế?" Tân Mộc nói.
Giang Hành Chu rũ mi mắt xuống, đặt cốc xuống, đổi chủ đề: "Anh đưa em đi tắm."
"em tự mình đi, em rất nặng." Tân Mộc nắm lấy tay anh, muốn đứng dậy, nhưng cậu vừa mới nắm lấy lại đột nhiên buông ra.
Giang Hành Chu bế cậu lên.
Đây là lần đầu tiên Tân Mộc được ôm như thế này, cậu sợ muốn chết, hai tay ôm chặt lấy cổ Giang Hành Chu: "Sao anh có thể ôm em?"
"em không nặng đâu." Giang Hành Chu bế cậu vào phòng tắm.
Tân Mộc nhìn vào gương, nhìn thấy trên người mình có những dấu hôn đỏ lộn xộn, xấu hổ cười.
Ký ức vừa rồi chợt ùa về.
Giang Hành Chu đem cậy đặt dưới vòi hoa sen, hai chân l Tân Mộc chạm đất, hai chân mềm nhũn ra, Giang Hành Chu tựa hồ đã đoán trước được, dùng hai tay đỡ lấy cậu.
"Ôm chặt anh." Giang Hành Chu nói.
Tân Mộc ôm chặt lấy anh, Giang Hành Chu mở vòi hoa sen, tắm cho Tân Mộc trong tư thế này.
Giang Hành Chu cẩn thận ôn nhu, giúp cậu tắm rửa, lau sạch sẽ, bế cậu trở về phòng, để cậu ngồi ở trên sô pha nhỏ.
"Anh sẽ thay một tấm ga sạch sẽ." Giang Hành Chu nói.
Tân Mộc nắm lấy tay anh, "Em đi thay, anh đi tắm đi."
"anh sẽ sớm ổn thôi," Giang Hành Chu mỉm cười, "Em có đói không?"
"Dù sao em cũng không có gì để ăn, cũng muộn rồi, đói bụng thì đi," Tân Mộc nói, "Em sẽ thay ga, anh đi tắm đi."
Giang Hành Chu nhất quyết không cho cậu cử động, nhanh chóng trải khăn trải giường sạch sẽ, ôm chăn đi ra ngoài, trên tay cầm một túi bánh quay lại.
"Anh..."Tân Mộc không ngờ: "Anh cũng mua cái này à?"
"Ừ, anh muốn mua chút đồ ấm, nhưng không dễ cất giữ, không biết buổi tối em có đói không, nên anh mua một ít bánh mì." Giang Hành Chu lấy bánh mì ra đặt ở bên cạnh Tân Mộc đưa chân cho Tân Mộc thêm một cốc nước ấm, "Em muốn ăn gì thì ăn, anh đi tắm trước."
Tân Mộc bị phục vụ không nhúc nhích trong lòng cảm thấy khó chịu, cậu thích Giang Hành Chu đối xử tốt với cậu, dịu dàng với cậu, nhưng...
Tân Mộc không nói ra được vì sao mình khó chịu, cậu được phục vụ tốt như vậy, khiến cậu giống như một kẻ vô dụng không biết gì.
Hơn nữa, Giang Hành Chu chẳng phải sẽ chăm chỉ như vậy sao?
Nhưng cảm giác kỳ quái rất nhanh liền biến mất, đây là lần đầu tiên Tân Mộc đêm nay cùng người mình thích làm chuyện vui vẻ, loại cảm giác này đủ để hắn che đậy những cảm xúc khác.
Khi hai người nằm trên giường, Tân Mộc trực tiếp bám vào cánh tay Giang Hành Chu, gối lên cánh tay Giang Hành Chu.
Giang Hành Chu nghiêng người, trong bóng tối một tay sờ sờ mặt Tân Mộc: "Đau không?"
Tân Mộc tựa vào ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim của Giang Hành Chu: "Lúc đầu có chút, nhưng anh rất ôn nhu, rất thoải mái."
"Vậy thì tốt." Giang Hành Chu vỗ nhẹ vào lưng cậu, "Ngủ đi, ngủ ngon, Mộc Mộc."
"Chúc ngủ ngon..." Giọng Tân Mộc dần dần trầm xuống, không bao lâu đã nghe được tiếng thở đều đều của cậu.
Giang Hành Chu siết chặt tay, để anh và Tân Mộc dính chặt vào nhau hơn.
Trong phòng rất trống trải và yên tĩnh, Giang Hành Chu chỉ có thể nghe được nhịp tim của nhau, còn hơi thở của Tân Mộc thật gần gũi.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi, một dòng nước ấm lan tỏa khắp cơ thể anh, lúc này anh cảm thấy thoải mái.
An Tâm rất dễ mệt mỏi, nhưng Giang Hành Chu suốt đêm không ngủ được bao nhiêu, ôm lấy Tân Mộc, nghe thấy cậu ngủ trong ngực mình, anh liền không cách nào khống chế được nhịp tim.
Tân Mộc ngủ rất ngon và không cử động sau một tư thế.
Giang Hành Chu cũng không muốn cử động, hai tay từ trên gối tê dại, không muốn thay đổi tư thế.
Khi mặt trời chiếu một chút ánh sáng từ tấm rèm không che chắn nhiều, Giang Hành Chu khẽ thở dài, trời đã sáng rồi.
anh cúi đầu hôn lên mặt Tân Mộc, sau đó chậm rãi kéo cánh tay của anh lại đứng dậy, cánh tay phải tê nhức, nhưng vấn đề không nghiêm trọng, chỉ cần đi lại là được.
Giang Hành Chu rời khỏi phòng ngủ và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tân Mộc vươn tay sờ sờ bên cạnh, nhưng khi không phát hiện được gì, cậu ngơ ngác mở mắt ra, người trên giường đã biến mất.
"Giáo sư Giang?" Tân Mộc thấp giọng gọi.
Gọi xong, Tân Mộc quấn mình trong chăn cười cười, đừng gọi giáo sư nữa, nếu không thân mật thì nên gọi Hành Chu.
Đương nhiên không có người đáp lại, cậu sờ lên điện thoại di động trên bàn đầu giường, đôi mắt bối rối trong nháy mắt mở to.
Hai giờ hai mươi phút chiều!
Trước đây chưa bao giờ cậu ấy ngủ cho đến bây giờ.
Tân Mộc bước xuống giường, hai chân đã không còn yếu nữa, nhưng lại đói đến mức không còn sức lực.
Cậu mở cửa: "Giang... Hành Chu."
"Ở đây." Giọng nói của Giang Hành Chu truyền đến từ phòng khách.
Tân Mộc bước tới, sửng sốt.
Căn nhà này họ mới chuyển đến tối qua, sau đó cũng chưa kịp dọn dẹp, cũng không quá bẩn, nhưng có chút bụi, bây giờ sàn phòng khách sáng sủa, kính và cửa sổ cũng sáng bóng. và tấm ga trải giường được thay hôm qua được treo trên ban công.
Ngôi nhà sạch sẽ.
Tân Mộc thậm chí còn ngửi thấy mùi thức ăn.
Giang Hành Chu đang lau ghế sô pha da trong phòng khách, bỏ giẻ lau xuống rồi đi tới: "Ngủ ngon không?"
"Ừm," Tân Mộc trong cổ họng phun ra một câu, nhìn Giang Hành Chu: "Sáng sớm thức dậy dọn nhà sao"
"Ừ," Giang Hành Chu nói, "Tôi đã chuẩn bị xong bữa ăn, cậu tắm rửa rồi chúng ta sẽ ăn trưa."
"Anh ăn xong chưa?" Cậu sửng sốt, mở cửa bếp ra.
Trước khi dọn vào bếp chẳng có gì ngoài cái bếp, nhưng bây giờ trong đó có xoong chảo, trong nồi vẫn còn thứ gì đó đang sôi sùng sục.
Hương thơm thấm thẳng vào mũi Tân Mộc.
"Đi rửa mặt đi," Giang Hành Chu hôn lên chóp mũi anh, "Sườn sắp xong rồi."
Tân Mộc ngơ ngác quay người lại, sau khi tắm rửa xong đi ra, Giang Hành Chu đã bày đồ ăn lên bàn ăn.
Ba món, một món thịt, một món chay và một món canh.
Tân Mộc ngồi trên ghế, nói không động lòng là nói dối, đây là lần đầu tiên có người nấu ăn cho cậu như vậy, tỉnh lại sẽ ăn.
cậu có cảm xúc lẫn lộn.
Một miếng sườn đột nhiên được đưa đến miệng, Giang Hành Chu nói: "Thử xem."
Tân Mộc há miệng, sườn heo vừa mềm vừa giòn, vừa co giật là xương đã rơi ra.
"Ngon quá." Tân Mộc nói.
Từ ngon không còn đủ để miêu tả tài nấu nướng của Giang Hành Chu.
"Chỉ cần em thích là được." Giang Hành Chu thấy cậu hài lòng còn vui hơn là tự mình ăn.
"Anh cũng ăn đi." Tân Mộc gắp cho anh một ít rau, "Anh... sao sáng nay anh lại làm nhiều việc như vậy, mua xoong chảo, mua rau, thậm chí còn dọn dẹp?"
Giang Hành Chu không có để ý, "Khu dân cư bên ngoài có một siêu thị, không đến một tiếng liền có thể mua xong những thứ này."
Tân Mộc lắc đầu không nói, đối với bữa ăn này trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.
Ăn xong, Giang Hành Chu lấy đũa trong tay ra, Tân Mộc đỡ anh ngồi xuống: "Để em rửa."
"Anh rửa cho," Giang Hành Chu nói, "Em nghỉ ngơi đi."
"Em rửa được mà, em rửa bát rất sạch sẽ." Tân Mộc không buông ra.
"Những chuyện này anh có thể làm được." Giang Hành Chu cười nói: "Em không cần làm."
Tân Mộc dùng sức ấn mạnh tay anh: "Vậy sau này em không cần làm gì nữa hả?"
"Chỉ cần ở bên cạnh anh là được."
Tân Mộc rũ mí mắt xuống, cuối cùng cậu cũng tìm ra nguồn gốc sự khó của mình, đó là do tính cách quá trách nhiệm của Giang Hành Chu.
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro