Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Chương 34

Ngoài cửa sổ thổi tới một cơn gió, sách vở trên bàn sột sạt lật qua hai trang, Giang Hành Chu không quan tâm, anh nhìn chằm chằm mặt bàn, bên tai là tiếng trang sách lật sang trang.

Mẹ Nghê Nhạc ngồi đối diện dường như áy náy trong lòng, bà ta cúi đầu sờ sờ hai tay mình, muốn nói cái gì đó lại ngại, dù sao đã từng là vấn đề thái độ của mình, khiến Giang Hành Chu chịu không ít uất ức, có điều nghĩ đến Nghê Nhạc mấy ngày nay đau khổ, bà ta lại không thể không nói.

"Trước kia là dì không tốt, trong lòng không tiếp nhận được hai người đàn ông ở bên nhau, ngay từ đầu Nhạc Nhạc chỉ cần nhắc tới con thì dì bảo nó dừng lại đừng nói nữa." Mẹ Nghê Nhạc xấu hổ cười, "Về sau Nhạc Nhạc cũng không nói, nhiều năm như vậy thiệt thòi cho con, dì xin lỗi con, dì biết con đối tốt với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc chịu không nỗi ấm ức, nếu con không tốt với nó, nó đã sớm rời khỏi con, sẽ không ở chung lâu như vậy với con, con là một đứa trẻ ngoan, là thành kiến trong lòng dì... con đừng trách Nhạc Nhạc, muốn trách thì trách dì đây."

Giang Hành Chu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói, "Con không trách cậu ta, cũng không trách dì, đã qua cả rồi."

Tất cả đã trôi qua, chẳng quan tâm đến nữa.

"Phải phải phải, đã qua cả rồi." Mẹ Nghê Nhạc nói, "Sau này dì tuyệt đối sẽ không phản đối các con nữa, không, chẳng những không phản đối, mà dì còn ủng hộ các con, tình cảm của các con bên nhau hơn mười năm nay cũng không dễ gì, con thật sự nỡ bỏ cuộc sao, Tiểu Giang, con ngoan, con hòa giải với Nhạc Nhạc nhé."

"Đã qua cả rồi." Giang Hành Chu lặp đi lặp lại, "Cũng như... tất cả mọi thứ đã trôi qua, bao gồm cả con và cảm xúc của mình, xin lỗi dì, đến giờ rồi, con phải lên lớp."

Giang Hành Chu cầm sách lên, đứng dậy, hướng về phía cửa làm một tư thế xin mời.

Mẹ Nghê Nhạc hậm hực đứng lên, "Con suy nghĩ lại đi con, Nhạc Nhạc thật sự rất nhớ con, công việc đã hoãn, suốt ngày ở nhà không làm gì, cơm cũng không ăn..."

Giang Hành Chu lập tức đi đến cạnh cửa, mở cửa, "Xin lỗi."

Mẹ Nghê Nhạc đi tới cửa, nhìn anh, không từ bỏ khuyên nhủ, "Nếu không con gọi điện thoại khuyên nhủ nó, nó nhất định sẽ nghe lời con."

Giang Hành Chu khóa cửa lại, nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút, anh cúi đầu đi vào thang máy, mẹ Nghê Nhạc cũng đi theo vào thang máy.

Gần đến lớp, trong thang máy còn có giáo viên khác ở đây, mẹ Nghê Nhạc muốn nói gì lại không tiện mở miệng, chỉ còn lại sốt ruột.

Thang máy tới lầu một, Giang Hành Chu sải bước ra ngoài, sợ mẹ Nghê Nhạc đuổi theo anh.

Anh bước ra khỏi tòa nhà văn phòng thì gặp được Tân Mộc.

"Giáo sư Giang." Tân Mộc vẫy tay với anh, "Đến lớp à?"

"Ừm." Giang Hành Chu không tiện nói chuyện nhiều với cậu, vội vàng lướt qua.

"Á..." Tân Mộc lấy làm lạ nhìn thoáng qua.

Trong tòa nhà tiếp tục có bà cô rất xinh đẹp bước ra, bà ta chạy xuống bậc thang, "Tiểu Giang..."

Giang Hành Chu đã sớm đi xa.

"Cô tìm giáo sư Giang hả?" Tân Mộc tiến tới.

Mẹ Nghê Nhạc quay đầu nhìn Tân Mộc, gật đầu, không nói gì rời khỏi trường, Tân Mộc nhìn chăm chú bóng lưng bà ta, chậc chậc một tiếng.

Người này, sao lại nhìn hơi quen mắt vậy chứ.

Tân Mộc đi vào văn phòng, bà ta rất đẹp, cậu thực sự đã từng gặp ở đâu rồi, ở đâu ta?

Là mẹ của Giang Hành Chu chăng?

Hình như không đúng, cậu căn bản chưa từng thấy mẹ Giang Hành Chu.

Tân Mộc ngồi xuống bàn làm việc của mình, rất xác định bà ta hẳn là mẹ của ai đó, cậu xoay bút, gần đây cậu gặp ai nhỉ.

Cậu lấy điện thoại ra, nhấn vào weibo của Nghê Nhạc lướt xuống, lướt đến ngày của mẹ tháng năm dừng lại.

[@Nghê Nhạc: Chúc ma ma vui vẻ, con yêu ma ma. | hình ảnh | hình ảnh |]

Lúc Giang Hành Chu đến lớp trễ khoảng hai phút, vừa vào lớp, đã có học sinh trêu ghẹo anh: "Giáo sư Giang, thầy đến trễ nha."

"Xin lỗi." Giang Hành Chu hơi cúi chào mọi người.

Vì tránh né mẹ Nghê Nhạc, anh hơi hoảng không chọn đường.

Giang Hành Chu ổn định tâm thần, anh mở sách ra, cố gắng tạm thời ném cảm xúc cá nhân ra ngoài, "Chúng ta học thôi."

Giang Hành Chu có một bản lĩnh rất cừ, một khi tiến vào chương trình học, anh sẽ hết sức chăm chú, trên lớp có ai nghe giảng, hoặc là nghe sai, nhỏ giọng nói chuyện, anh cũng sẽ không mấy quan tâm, chỉ cần không cản trở lớp học.

Ngồi ở hàng ghế sau có một nam sinh hai tay ôm ngực, xùy một tiếng, nói với nữ sinh bên cạnh, "Đây chính là giáo sư Giang mà nữ sinh các em ầm ĩ kêu muốn gặp?"

Nữ sinh tóc dài nhìn hắn một cái, đặt ngón trỏ lên miệng: "Anh nhỏ giọng thôi, đừng quấy rầy giáo sư Giang dạy học."

"Em cũng không phải khoa kiến trúc." Nam sinh rất khó chịu, "Đến nhìn người là được rồi, em thật sự muốn nghe giảng sao? Em nghe hiểu không?"

"Hiểu chứ." Nữ sinh một tay véo cằm, nhìn Giang Hành Chu trên bục giảng khóe miệng nhếch lên nụ cười, "Nhưng giáo sư Giang đẹp trai, âm thanh dễ nghe, giọng siêu trầm."

Nữ sinh cầm sách, giấu điện thoại ở phía sau sách để lộ camera, chụp lén Giang Hành Chu vài tấm ảnh, gửi đến nhóm bạn cùng phòng của mình.

- Chu choa thực sự đẹp trai quá đi!

- A a a a, tớ cũng muốn đến nghe, quá đẹp trai rồi.

- Tớ cũng muốn đi, đáng tiếc không có chỗ ngồi, mỗi lần lên lớp đều đầy kín người.

- Đình Đình, cậu chụp thêm vài tấm nữa đi!

- Quay video á, tớ muốn xem giáo sư Giang động đậy cơ.

Nữ sinh một lần nữa đặt điện thoại ở phía sau sách, nam sinh ngồi phía trước đột nhiên đứng thẳng lưng, chặn camera của cô hoàn toàn.

"Bạn học ơi." Cô gái nhẹ nhàng chọc vai cậu ta, "Có thể ngồi thấp xuống xíu không?"

Nam sinh không nhúc nhích, thậm chí còn thẳng lưng.

Nữ sinh bất đắc dĩ, nhích về phía bên cạnh một chút, có điều ngồi đầy một hàng, cô đành phải nói với bạn nam bên phải của mình, "Triệu Khuê Nghĩa, anh giúp em ghi lại một đoạn video của giáo sư Giang được không."

Nam sinh vẫn như trước hai tay ôm ngực, ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn Giang Hành Chu trên bục giảng, cũng không muốn giúp.

"Anh đừng nhỏ mọn như vậy mà." Nữ sinh lắc lắc cánh tay hắn, dỗ dành bên tai hắn, "Giáo sư Giang là soái ca của mọi người, ai cũng muốn ngắm, anh là bạn trai của em chuyện này lại không đổi được."

"Nếu anh là bạn trai của em, thì đừng chụp nữa." Nam sinh nói.

"Xía, chán anh ghê." Nữ sinh bĩu môi, "Anh giúp em đi, vất vả lắm mới dành được chỗ ngồi nghe giáo sư Giang giảng, Triệu Khuê Nghĩa, được không anh?"

Nam sinh vẫn không muốn, bạn gái mình nhìn đàn ông khác, không có thằng con trai nào đồng ý, hắn không tức giận đã là nể mặt rồi.

"Các cậu nhỏ giọng thôi." Nam sinh phía trước chặn camera quay đầu lại, không kiên nhẫn nói, "Không muốn nghe giảng thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy người khác nghe giảng chứ!"

Giọng điệu nam sinh nghe có vẻ rất khó chịu, cũng rất hùng hổ, tâm trạng Triệu Khuê Nghĩa vốn khó chịu lập tức đạt đến đỉnh điểm, hắn bất ngờ đưa tay đấm một quyền lên mũi đối phương, "Đi mẹ cậu!"

"Á!"

Một quyền này trực tiếp gây ra chấn động xung quanh, Giang Hành Chu dừng phấn, xoay người nhìn qua, mấy hàng sau đã loạn thành một cục.

Trong lớp học của anh xảy ra ẩu đả, Giang Hành Chu không thể mặc kệ, anh buông phấn xuống trực tiếp đi qua, "Đang làm gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của anh, mấy bạn học bên cạnh tự giác nhường chỗ, Giang Hành Chu thấy hai nam sinh đánh nhau.

Anh đi vào, đưa tay nắm lấy cổ áo nam sinh gần mình, "Dừng tay lại."

Nam sinh kia bị đánh nổi máu sung thiên, bị người ta mạnh mẽ túm lấy cậu ta theo bản năng phản kháng, xoay người đánh về phía Giang Hành Chu một đấm, "Tên nào đụng vào tôi!"

Giang Hành Chu nghiêng đầu, nắm đấm của đối phương xẹt qua gò má trái anh, đồng hồ đeo tay trên cổ tay xẹt qua gò má, anh cảm nhận được đau rát.

Sau khi nam sinh đánh nắm đấm ra thì phát hiện là ai đã không còn kịp nữa, nắm đấm mạnh mẽ vung lên, cậu ta chợt thu tay lại, lửa giận tạm lắng xuống, "Giáo sư Giang... em xin lỗi!"

Giang Hành Chu sờ sờ má, ngón tay dính chút máu, rách da rồi, anh nhìn hai người, nói, "Gọi giáo viên cố vấn các cậu đến đây."

Anh bước xuống bậc thang, nữ sinh ở hàng ghế đầu đưa cho anh một miếng khăn giấy ướt: "Giáo sư Giang, thầy lau mặt đi."

"Cảm ơn." Anh nhận lấy, đi đến bục giảng, nói, "Hai người vừa đánh nhau, lại đây."

Hai người đi tới bục giảng, Giang Hành Chu nói, "Bây giờ các cậu gọi điện thoại cho cố vấn của các cậu, để cho cố vấn giải quyết, ra bên ngoài đứng."

Hai người ngoan ngoãn đi ra ngoài cửa, Giang Hành Chu rút khăn giấy ướt tùy tiện lau má, hơi đau, nhưng chắc là không nghiêm trọng.

"Học tiếp thôi." Giang Hành Chu nói.

Nhưng mà học sinh phía dưới không chịu, có người nói, "Giáo sư Giang, thầy có muốn đến phòng y tế xem sao không, mặt thầy..."

"Đúng vậy giáo sư Giang, mặt thầy cũng không để lại sẹo nữa."

"Không muốn hoãn tiết học của mọi người, nào kết thúc rồi đi sau." Giang Hành Chu nói, "Tiếp tục thôi."

Anh tiếp tục đề vừa nãy, miễn là không có học sinh bị thương, chút ích như vậy đâu thể làm gián đoạn lớp học của mình.

Đại khái hơn mười phút, cửa phòng học bị người ta đẩy ra, Giang Hành Chu quay đầu nhìn qua, Tân Mộc vẻ mặt nôn nóng nhìn anh.

"Giáo sư Giang..." Cậu nhìn chằm chằm mặt Giang Hành Chu, trên mặt có một vết thương nhỏ đo đỏ, xước da, cậu nắm chặt cửa, nhịn không được tiến tới trước mặt mọi người, cậu nói, "Tiếu Long là học trò của tôi, anh không sao chứ."

"Không sao." Giang Hành Chu nhẹ nhàng an ủi cậu, "Cậu xử lý chuyện của cậu trước đi."

"Được." Tân Mộc đầy đau lòng, cậu rời khỏi phòng học đóng cửa lại.

Tiếu Long ở cửa bĩu môi, một nam sinh khác hai tay đút túi làm vẻ chẳng thèm quan tâm.

"Cậu đánh giáo sư Giang?" Tân Mộc nhìn Tiếu Long.

"Em không phải cố ý." Tiếu Long chỉ vào nam sinh, "Cậu ta ra tay đánh em trước."

Tân Mộc lại nhìn nam sinh, "Cậu học lớp nào?"

Nam sinh nhìn phía sau cậu, hắt hắt cằm, "Giáo viên cố vấn của tôi tới rồi."

"Triệu Khuê Nghĩa!" Một giọng nam vang lên từ phía sau Tân Mộc, Tân Mộc quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi chạy về phía này, tư thế kia trông cực kì dọa người.

Thầy ta đi lên đánh vào cánh tay Triệu Khuê Nghĩa, "Em chạy đến khoa kiến trúc nghe giảng làm gì! Còn gây cho tôi thêm rắc rối!"

Hóa ra là từ một bộ phận khác.

Tân Mộc cũng không rảnh lo chuyện bao đồng, cậu lo lắng chính là mặt Giang Hành Chu, cậu yên lặng nghe nam cố vấn quản giáo học sinh của mình, chờ đối phương tức giận xong, mới nhớ tới đây vẫn là bên ngoài lớp học.

"Đi vào xin lỗi giáo sư." Nam cố vấn nói.

Triệu Khuê Nghĩa không cam lòng không muốn nói xin lỗi, "Em xin lỗi thầy."

Giang Hành Chu gật đầu với hắn, cũng không nhiều lời, nam giáo viên cố vấn nửa mắng nửa đánh mang Triệu Khuê Nghĩa đi.

Tân Mộc đóng cửa phòng học lại, nói, "Cậu ta không phải là học trò của giáo sư Giang, xin lỗi xong thì hết việc, cậu là học trò của của tôi còn đánh anh ấy, phải làm thế nào biết chứ?"

Tiếu Long lắc đầu, "Em xin lỗi rồi còn chưa đủ sao?"

"Mặt anh ấy..." Tân Mộc nặng nề thở ra một hơi, không thể đem cảm xúc riêng áp cho học sinh, cậu nói: "Cậu đánh anh ấy bằng gì?"

"Đồng hồ." Tiếu Long đưa tay mình tay ra cho Tân Mộc xem.

Tân Mộc không muốn nhìn, mặt Giang Hành Chu chưa xử lý thì cậu sẽ không có tâm tình xử lý bất cứ chuyện gì, cậu ấn huyệt thái dương, "Chờ giáo sư Giang dạy xong, nghe anh ấy nói thế nào đã."

Hai tiết học cùng một lúc, tổng cộng 90 phút, và vẫn còn một nửa giờ học.

Tân Mộc đi tới đi lui, thời khắc nhẫn nhịn mình không nên xông vào bắt Giang Hành Chu đến phòng y tế xử lý mặt anh, lỡ như để lại sẹo thì làm sao đây.

Đương nhiên, để lại sẹo thì ở trong lòng cậu anh vẫn đẹp trai.

"Anh Tân." Tiếu Long nói, "Sao hôm nay anh lại thiếu kiên nhẫn như vậy..."

Tân Mộc trừng mắt nhìn cậu ta một cái, "Cậu đánh giáo sư, bảo tôi kiên nhẫn thế nào hả."

"Em không phải cố ý..."

"May là cậu không phải cố ý!" Tân Mộc cắn răng nói, nếu cố ý, cậu sợ là nhịn không được đã ra tay rồi.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Tân Mộc dừng chân đi tới đi lui, trực tiếp nhảy đến cửa, mở cửa, mấy học sinh vây quanh trên bục giảng, hình như đều quan tâm đến mặt Giang Hành Chu.

"Giáo sư Giang." Tân Mộc trực tiếp đi qua, đẩy đám người ra.

"Cậu còn chưa đi?" Giang Hành Chu hiển nhiên là không ngờ rằng cậu vẫn còn ở đây.

Tân Mộc kéo cổ tay anh, "Đến phòng y tế."

"Được." Giang Hành Chu cầm sách lên, ngoan ngoãn để cậu kéo đi, bỏ lại một đám học sinh hai mặt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#dammy