Chương 26
Chương 26
Giang Hành Chu đi tới địa chỉ Giang Khiết đưa cho, là một khu biệt thự, đứng ở cửa tiểu khu nhìn qua, tầng tiểu khu không cao, ba bốn tầng, nhưng cây xanh tươi tốt, khoảng cách giữa biệt thự và biệt thự cũng rất lớn.
"Nhà nào?" Bảo vệ ngăn anh lại.
"Tòa số 9 Giang gia." Giang Hành Chu nói.
Bảo vệ nâng cằm lên, "Đăng ký đi, sau đó gọi điện thoại cho Giang gia."
Giang Hành Chu cầm bút lên, viết tên lên sổ đăng ký.
"Kìa kìa." Ngón tay bảo vệ chỉ chỉ, "Trừng hợp ghê, xe của Giang gia."
Giang Hành Chu quay đầu, một chiếc xe màu trắng dừng ở cửa tiểu khu.
Cửa cảm ứng quét tới biển số xe tự động mở ra, bảo vệ cười tủm tỉm chào đón, "Giang tiểu thư, có khách tìm Giang gia, cô dẫn vào nhé?"
Cửa sổ xe hạ xuống, một người vươn ra một nửa đầu, ngón trỏ tháo kính râm, "Giáo sư Giang?"
Là Giang Vãn.
Giang Hành Chu trước khi tới đã chuẩn bị tốt sẽ gặp Giang Vãn, có điều chuẩn bị thì chuẩn bị, lúc thật sự gặp anh cũng không thể thản nhiên.
"Đến nhà em hả?" Giang Vãn nói, "Nào, lên xe đi."
Giang Hành Chu buông bút xuống, đi qua ngồi vào trong xe.
Giang Vãn tháo kính râm ném vào trong vali, cười nói: "Lần trước anh đến bệnh viện thăm ba em thì em đã tò mò, anh và ba em quen biết nhau như nào vậy?"
Giang Hành Chu nói không nên lời, không hé răng.
"Không ngờ ba em còn có thể quen biết anh." Giang Vãn càng nghĩ càng cảm thấy thần kỳ, "Trở về em sẽ hỏi ông ấy chuyện thế nào."
Xe đậu ở gara trong sân biệt thự, Giang Hành Chu xuống xe, sân khá rộng, trồng hoa và cây ngay ngắn, trong sân có một vườn nhỏ, anh nhìn thấy Giang Khiết đang ngồi trong vườn pha trà.
"Ba!" Giang Vãn hô một tiếng, nhảy nhót mà chạy qua.
Giang Khiết ngẩng đầu, thấy Giang Vãn chạy tới, và Giang Hành Chu đi theo phía sau cô.
Không đợi ông hỏi bọn họ quen nhau thế nào, Giang Vãn chủ động hỏi: "Ba, làm sao ba quen biết giáo sư Giang vậy?"
Giang Vãn bưng một chén trà uống một ngụm, chớp chớp mắt nhìn ông.
Giang Khiết ngược lại không ngờ Giang Hành Chu dạy Giang Vãn, ông vỗ vỗ đầu Giang Vãn, nói, "Sau này sẽ nói với con, con vào phòng đi."
"Ồ." Giang Vãn nhún vai, gọi Giang Hành Chu, "Giáo sư Giang, anh tới đây ngồi, em đi nhé."
Giang Hành Chu đi tới, đứng ở một bên, hai người ăn ý không nói gì, chờ Giang Vãn đi vào, Giang Khiết mới cười với anh, "Ngồi đi."
Giang Hành Chu kéo ghế ngồi đối diện ông.
Giang Khiết trông gầy đi rất nhiều, có điều tinh thần cũng được, so với mấy tháng trước nằm trên giường bệnh tốt hơn hẳn, tóc hai bên bạc không ít.
"Ngân châm rất non, con nếm thử đi." Giang Khiết pha một tách trà đặt trước mặt anh.
Giang Hành Chu bưng lên nếm thử một ngụm, hương vị rất tươi mát.
"Con gầy đi rồi." Giang Khiết nói, "Có phải công việc quá bận hay không."
"Vẫn ổn." Giang Hành Chu nói.
"Đừng quá vất vả, thân thể quan trọng nhất, đừng ỷ vào tuổi trẻ tùy hứng." Giang Khiết uống một ngụm trà, "Già rồi sẽ hối hận."
Giang Khiết thở dài, nói, "Lúc còn trẻ ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, làm việc chẳng nhìn trước ngó sau, nghĩ nếu Tiểu Bình biết sự tồn tại của con thì làm sao đây, cũng không suy nghĩ từ góc độ của con... già rồi, trải qua một trận sinh tử cái gì cũng đều nhìn thấu, Tiểu Chu, là ba có lỗi với con."
Giang Hành Chu không quen với Giang Khiết này, giữa họ cũng hầu như không có chuyện phiếm tâm bình khí hòa như thế, đa số thời gian, là Giang Khiết đột nhiên xuất hiện, cho dì út một khoản tiền, lại vội vã rời đi.
Giao tiếp giữa anh và Giang Khiết chỉ đếm trên đầu ngón tay, cuộc nói chuyện đột ngột này khiến Giang Hành Chu không biết phải trả lời thế nào.
Nói là không sao chăng?
Kỳ thật cũng không thể làm được, chuyện không có ba trong thời thơ ấu của anh sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, bị người khác phân biệt đối xử, bị người ta chửi rủa đều là chuyện nhỏ.
Lúc mẹ qua đời dì út mới hai mươi tuổi, cô gái độc thân hai mươi tuổi mang theo một đứa bé ba tuổi khó khăn cỡ nào là ký ức sâu sắc nhất trong thời thơ ấu của Giang Hành Chu, dì út che giấu cái gì trong lòng Giang Hành Chu rõ nhất, tiếng xin lỗi này, Giang Hành Chu không thể thay bà tha thứ.
"Tính cách của con không giống ba, cũng không giống mẹ con, ngược lại giống ông nội con." Giang Khiết nhìn anh, ánh mắt nhu hòa, "Cho dù trong lòng có nhiều bất mãn, đau khổ, trên mặt cũng chẳng biểu hiện ra. Tiểu Chu, con nói thật với ba, con hận ba không?"
Một làn gió nhẹ thổi qua, Giang Hành Chu cảm thấy một chút lành lạnh, lại làm cho Giang Hành Chu hơi không thoải mái.
Giang Khiết rót thêm trà vào ly anh, Giang Hành Chu bưng lên uống, lắc lắc ly trà nho nhỏ trong tay.
"Tôi chưa nghĩ về vấn đề này." Giang Hành Chu nói, "Khi còn nhỏ đối với ông là sợ hãi, lớn hơn một chút là xa lạ, cuộc sống trưởng thành của tôi rất bận rộn, đi học, công việc, cũng không có thời gian đâu để suy nghĩ."
Giang Khiết cười khổ một tiếng, "Ba cũng mong con hận ba..."
Giang Hành Chu buông ly xuống, anh không hận Giang Khiết, thật ra nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là anh không ôm bất kỳ hi vọng nào đối với người cha này, không có hi vọng sẽ không có thất vọng, cũng sẽ không có cảm giác khác.
"Không nói cái này nữa." Giang Khiết đột nhiên đề cao ngữ điệu, "Con là giáo sư của Vãn Vãn?"
"Phải."
"Nó là con gái út của ba, lại không biết thế giới nhỏ như vậy, nó khăng khăng muốn hỏi quan hệ của chúng ta." Giang Khiết cười, "Con có phiền không nếu ba nói thật?"
Để ý không.
Giang Hành Chu tự hỏi mình có chút để ý, thân phận của anh cũng không vinh quang, huống chi anh còn là giáo sư của Giang Vãn.
Nhưng...
"Em ấy có quyền được biết." Giang Hành Chu nói.
"Được." Giang Khiết híp mắt bật cười, "Mà đúng rồi, ba còn có một đứa con trai, tên là Giang Nguyên Ngạn, nhỏ hơn con một tuổi... à không, thực ra là nhỏ hơn con nửa tuổi, con tháng mười, nó tháng tư năm sau."
"Ừm." Giang Hành Chu rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong lòng mình.
"Tiểu minh tinh kia của con, tên..." Giang Khiết nghĩ nghĩ, không nghĩ ra, "Người già rồi, đến tên cũng không nhớ nổi, hai người các con có khỏe không?"
Giang Hành Chu nhìn hoa uyển tím¹ trong bình hoa trên bàn, cánh hoa màu tím dài hẹp, nhị đỏ bao lấy nhị vàng, màu sắc sặc sỡ nhưng không tầm thường.
[1]
Nghê Nhạc rất thích hoa, mặc kệ là hoa gì, nhận được hoa sẽ rất vui vẻ, có điều trước mắt, anh lại đột nhiên nhớ tới Tân Mộc.
Anh quên mất mình đã đọc cuốn sách nào, có một loại cây sen cạn tên là Tân Mộc, là một loại cây bụi nhỏ sống ở rừng cây trong thung lũng, không bất mắt cũng chẳng đặc biệt, hơn nữa còn đáng nhớ hơn cả hoa.
"Ly hôn rồi." Giang Hành Chu nói.
Anh vốn không muốn nói về cuộc sống riêng tư của mình, muốn dùng im lặng thay câu trả lời, nhưng ở trước mặt Giang Khiết, trước mặt người thân là cha mình, Giang Hành Chu vẫn lựa chọn nói ra.
Giang Khiết có chút sững sờ, một lát sau ông nâng ly lên nhấp một ngụm trà, "Vốn định hôm nay nếu con không chịu đến, ba sẽ đi tìm nó, may thật."
Ông buông ly xuống, cầm lấy một cái túi văn kiện trong tay đưa cho Giang Hành Chu, "Ngày mai sinh nhật con, đây là quà."
Túi giấy tờ màu nâu rất bình thường, Giang Hành Chu không biết bên trong là cái gì, anh cũng không mở ra xem, từ chối, "Có lòng tôi xin nhận."
"Nếu thật sự nhận tấm lòng, thì nhận lấy đi." Giang Khiết chỉ vào túi văn kiện, "Con là con trai ba, tài sản của ba con có tư cách chia quyền lợi, không nhiều lắm, nhận lấy đi."
Giang Hành Chu không dao động, "Tôi không thiếu tiền."
Giang Khiết nhìn anh, "Cho dù thật sự thiếu tiền, con cũng sẽ không nói thật với ba, ba không có ý gì khác, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho con, con cho rằng ba bù đắp cho con cũng được, hay là để lương tâm của mình không bị cắn rứt cũng được, con xem ba bệnh nặng mới khỏi, nhận lấy nó đi."
Cổ họng Giang Hành Chu lăn lộn, muốn nói trước đó có hận Giang Khiết hay không, anh còn có thể nói một câu không hận, nhưng những thứ tiền tài đặt trước mắt này, khiến anh không có cách nào bình tĩnh nữa.
Nếu đưa số tiền này sớm hơn, thì dì út đã không phải bỏ học đại học để lo cho anh, nếu đưa số tiền sớm này hơn một chút, thì mẹ đã không chết.
Tài sản này để làm gì khi anh có thể để cho mình và người thân sống một cuộc sống sung túc.
Giang Hành Chu không nói chuyện, đứng lên.
Giang Khiết hoảng hốt, lập tức cầm túi văn kiện lên, "Được được được, con không muốn nhận ba không miễn cưỡng con, ba sai người nấu cơm, hai ba con ta cùng nhau ăn một bữa cơm sinh nhật, được không?"
Giang Hành Chu ổn định tâm thần, chỉ cần không đề cập đến tiền, anh đều có thể đối mặt.
Vị trí ăn cơm ở nhà ăn nhỏ tầng một biệt thự, không có người thứ ba, chỉ có Giang Hành Chu và Giang Khiết, món ăn tinh xảo lại phong phú.
"Con nói tối nay muốn đi thành phố Y, đi chơi hả?" Giang Khiết hỏi.
"Ừm."
"Một mình?"
"Với bạn." Giang Hành Chu nói.
Giang Khiết cảm giác có chút thần kỳ, "Với tính cách con ba cho rằng rất khó kết giao bạn bè, tốt quá, nên kết giao nhiều bạn, ra ngoài nhiều lên."
Giang Hành Chu vùi đầu ăn cơm, anh thật sự không quen biết với Giang Khiết, hôm nay nói chuyện như vậy đã là cực hạn của anh.
Tốc độ ăn cơm của anh tăng nhanh, thầm nghĩ ăn xong rời khỏi nơi này, đợi ăn xong cơm trong bát, Giang Hành Chu buông đũa xuống, nói, "Tôi sắp trễ chuyến bay rồi."
"Được." Giang Khiết cũng buông đũa xuống, "Ba bảo tài xế đưa con ra sân bay nhé."
"Không cần, tôi tự đi được."
Giang Khiết dừng một chút, nhìn anh, "Sau này, nếu con không bận, ba vẫn có thể tìm con ăn cơm nói chuyện được chứ."
Giang Hành Chu có hơi bối rối, anh đứng lên, muốn từ chối nói không nên lời. Anh quen với Giang Khiết nói anh đừng hòng bước vào Giang gia một bước, quen với Giang Khiết nghiêm túc lại lạnh lùng đối với anh, không cách nào quen với một Giang Khiết thấp giọng mềm mỏng như vậy.
"Tôi đi trước." Giang Hành Chu xoay người rời đi.
"Sinh nhật vui vẻ con trai." Giang Khiết nói ở phía sau anh.
Giang Hành Chu bước nhanh ra khỏi khu biệt thự, nặng nề trong lòng thế nào cũng không tản ra được, anh dọc theo đường cái đi ra ngoài, trong đầu rất loạn, vì mình vừa rồi thiếu chút nữa mềm lòng.
Nên mềm lòng không, Giang Hành Chu tìm không ra đáp án, anh sợ mình sẽ phụ lòng mẹ.
Anh móc ra điện thoại đang rung trong túi, bấm nghe.
"Giáo sư Giang." Giọng nói vui mừng của Tân Mộc từ trong điện thoại truyền ra, "Tôi đến sân bay rồi, khi nào anh mới đến?"
"Sắp..." Cổ họng Giang Hành Chu căng cứng, hắng giọng nói, "Sắp đến."
"Được, vậy tôi chờ anh tới đây rồi xuất vé." Tân Mộc cười hì hì, "Tôi muốn ngồi cạnh anh."
Tân Mộc hẳn là thật sự rất hứng khởi, Giang Hành Chu thế mà sinh ra tâm tình gấp gáp, muốn nhanh nhanh nhìn thấy Tân Mộc.
Nghe cậu nói chuyện, Giang Hành Chu sẽ cảm thấy kiên định.
Giang Hành Chu gọi taxi đến sân bay, máy bay sẽ bay trước bốn mươi phút.
"Nhanh lên." Tân Mộc đẩy hai cái vali đón chạy đến, "Đưa chứng minh thư cho tôi, tôi đi xuất vé thuận tiện ký gửi."
Giang Hành Chu từ trong túi lấy ra một bóp thẻ, còn chưa kịp mở ra, đã bị Tân Mộc cướp đi, "Thời gian sắp tới rồi, sẽ trễ chuyến bay đấy!"
Tân Mộc hấp tấp mà lại đẩy hai cái vali chạy, Giang Hành Chu muốn nói đi chung cũng không nói ra miệng, giống như một cơn gió, chạy rất nhanh.
Tân Mộc đưa hai chứng minh thư cho nhân viên làm thủ tục chuyến bay, "Hai vị trí vé chọn cạnh nhau là được."
Nhân viên làm thủ tục rất nhanh thao tác xong, xuất vé, Tân Mộc nhận lấy vé và chứng minh thư, chứng minh thư trên cùng là của Giang Hành Chu.
Ảnh chụp chứng minh đẹp trai như vậy, ý cười gợn lên khóe mắt, ước gì có thể lén hôn một cái.
Nhìn xuống, phát hiện sinh nhật Giang Hành Chu.
Ngày 01 tháng 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro