Chương 20
Chương 20
Tân Mộc xách đồ ăn sáng chạy như điên về ký túc xá, hối hả gõ cửa phòng Giang Hành Chu.
"Chào buổi sáng! Giáo sư Giang." Giọng nói Tân Mộc rất cao.
Giang Hành Chu bị âm thanh vang dội của cậu làm giật mình chốc lát, đối diện với khuôn mặt tươi cười của cậu, anh rất kỳ diệu gật đầu, "Chào buổi sáng."
Trạng thái Giang Hành Chu hôm nay trông khá ổn, tinh thần cũng tốt hơn mấy ngày nay rất nhiều, Tân Mộc đem bữa sáng đã mua xong cho anh, "Ăn no rồi mới đi dạy."
Giang Hành Chu cầm lấy bữa sáng, vừa định mở miệng nói cảm ơn, Tân Mộc chen ngang anh, "Không được nói cảm ơn, giữa bạn bè không có nhiều khách sáo như vậy, khách sáo như xa lạ ấy."
"Ừm." Giang Hành Chu thu lại tiếng cảm ơn bên miệng.
"Nhìn trạng thái hôm nay của anh rất tốt, tôi đã yên tâm, học kỳ mới diện mạo mới, anh cũng không thể để học sinh của anh lo lắng, vậy anh ăn đi nhé, tôi đến văn phòng trước." Tân Mộc nói.
"Được." Giang Hành Chu gật đầu, nhìn theo Tân Mộc rời đi.
Anh nhìn vào túi, cháo và sữa, một bữa ăn sáng rất lành mạnh.
Thật ra cảm giác của Tân Mộc không sai, trạng thái hôm nay của anh khá tốt, tuy rằng chưa rõ tốt cỡ nào, ít nhất so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Anh luôn có thể chịu đựng, anh cũng có thể giấu cảm xúc tiêu cực vào trong lòng, dù có đau đớn đến đâu cũng không muốn lấy mạng mình ra làm việc.
Lớp dạy của Giang Hành Chu trước mắt mà nói không tính là nhiều, chỉ có năm ba đang dạy, chờ sau khi huấn luyện quân đội xong mới có thêm lớp năm nhất.
Khi anh bước vào lớp học, thường xuyên đối diện với khán phòng đông đúc, trong nháy mắt tất cả đều là người.
Trí nhớ Giang Hành Chu kém, trừ phi thường trực tiếp hỏi anh vấn đề, mới có thể miễn cưỡng nhớ, nếu không sợ là không nhớ nổi học sinh nào.
"Giáo sư Giang gầy đi rồi." Có một học sinh nam thốt ra.
Giang Hành Chu đi tới bục giảng nhìn, không biết người nói chuyện là ai.
"Gầy đi thiệt." Có người tiếp lời, "Nhưng vẫn rất đẹp trai."
Đối với những lời này không liên quan đến chương trình học, anh vẫn luôn bỏ qua, anh nhẹ nhàng mở miệng bảo, "Học đi."
Lên lớp đối với Giang Hành Chu mà nói là một chuyện rất dễ dàng cũng rất khiến người ta nhập tâm, trong đầu không cần nghĩ ngợi gì, chuyên chú vào chương trình học, thường thường anh còn chưa tận hứng mà đã tan học.
Giang Hành Chu cầm sách và máy tính đi ra khỏi lớp học, trên đường trở về văn phòng sẽ đi qua sân thể dục, một đám học sinh mặc trang phục rằn ri đang đứng trong tư thế quân đội.
Có thể là mọi người đều mặc đồng phục rằn ri nên nhìn thoáng qua anh đã nhìn thấy người mặc quần thể thao màu xám, áo ngắn tay màu trắng ở giữa đồng phục rằn ri.
Đây là trang phục của Tân Mộc vào buổi sáng.
Tân Mộc đứng trước một đội ngũ lớp nào đấy, cùng huấn luyện viên nói cái gì đó, bên cạnh huấn luyện viên có hai nam sinh bị phạt một mình ra đứng quân tư, trên mặt huấn luyện viên trông rất nghiêm túc, ngược lại Tân Mộc rất hiền lành, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Anh phát hiện Tân Mộc hình như rất thích cười, từ khi anh gặp Tân Mộc cho tới bây giờ đều là cười rồi cười.
Hai người ở bên kia dường như đang tranh luận, Giang Hành Chu dừng chân quan sát, đáng tiếc quá xa anh không nghe được đang nói cái gì.
"Giáo sư Giang." Người đi tới ngắt ngang quan sát của Giang Hành Chu.
Anh quay đầu, là cô Quách của khoa quản lý kiến trúc.
"Cô Quách." Giang Hành Chu chào hỏi.
"Bây giờ anh rảnh không?" Cô Quách đi giày cao gót tới, "Tán gẫu chuyện học viện mới?"
"Được," Giang Hành Chu hỏi, "Nên đi đâu?"
"Văn phòng của anh đi." Cô Quách đi về phía văn phòng anh, "Văn phòng có mình anh thuận tiện hơn, bên kia của tôi nhiều người lắm."
Giang Hành Chu nhìn về phía Tân Mộc, tranh luận bên kia vẫn đang tiếp diễn.
"Huấn luyện viên Lý, nếu không hai ta đừng làm trễ nãi chuyện của mọi người nữa." Tân Mộc thật sự là đối với người có tư tưởng cổ hủ như vậy nói không thông, cậu đầu hàng, "Như vầy đi, anh tiếp tục huấn luyện cho mấy cậu nhóc, tôi mang hai đứa này đi, tôi bảo bọn họ, tuyệt đối cho anh một câu trả lời thỏa đáng."
Trên khuôn mặt đỏ bừng của huấn luyện viên Lý cũng không đẹp, cứ tiếp tục biện minh như vậy cũng vô dụng, anh ta khoát tay coi như đồng ý.
"Vâng vâng vâng, cảm ơn huấn luyện viên Lý, mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời nha." Tân Mộc cợt nhả với mọi người, xoay người nụ cười đã tắt, cố ý hướng về phía hai nam sinh bên cạnh huấn luyện viên Lý hung ác nói, "Hai cậu lại đây cho tôi!"
Cậu xoay người dẫn hai nam sinh rời khỏi sân thể dục, Tân Mộc nhìn thấy Giang Hành Chu xa xa và một phụ nữ mang giày cao gót, váy trắng sánh vai đi về phía văn phòng.
Người phụ nữ đó là ai?
Tân Mộc tò mò, nhưng trước mắt có việc phải giải quyết.
Cậu dẫn hai người vào cửa hàng nhỏ mua cho mỗi người bọn họ một chai nước giải khát, ngồi ở bồn hoa trước cửa hàng nhỏ, "Uống chút nước giải khát đi."
Chúc Tân và Dương Tử Lộ hai người nhìn nhau, cũng không trả lời.
"Tôi không phải huấn luyện viên Lý của các cậu, cầm lấy đi." Tân Mộc nhét đồ uống vào tay hai người, "Lúc này mới biết ăn ý?"
Tân Mộc mở đồ uống của mình uống hai ngụm, nói, "Hai đứa các cậu có biết sai chưa?"
Hai người đều không nói gì, biểu cảm thoạt nhìn cũng không cảm thấy mình sai.
"Các cậu sai là ở chỗ không nên hôn nhau ở trường hợp nghiêm túc như huấn luyện quân sự." Tân Mộc nói, "Hôn nhau cũng phải nhìn hoàn cảnh, cho dù là các cậu đang trong lúc nghỉ ngơi..."
"Không phải hôm qua trong giờ nghỉ hai bạn lớp bên đã hôn nhau đó sao?" Chúc Tân nhỏ giọng phản kháng, "Còn bị mọi người đồn đại, cũng không ai nói bọn họ không đúng, chẳng lẽ bởi vì hai người bọn em đều là nam... nam không thể yêu đương à..."
"Vừa rồi tôi còn ở trước mặt huấn luyện viên Lý cậu nói hai người yêu đương không sai, quay qua quay lại đã quên lời của tôi rồi đúng không?" Tân Mộc hai tay chống đùi, "Yêu đương hiển nhiên không sai, kết hôn đồng giới chúng ta cũng hợp pháp hơn tám năm, thoải mái nói chuyện tình yêu, tôi ủng hộ, tuy nhiên..."
Cậu vỗ vỗ bồn hoa bên cạnh, "Ngồi xuống, nghe tôi nói."
Hai người ngoan ngoãn ngồi xuống, Tân Mộc nói, "Cũng bởi vì mới hợp pháp hơn tám năm, kỳ thật rất nhiều người tư tưởng vẫn không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, huấn luyện viên Lý thuộc kiểu người này, nếu tư tưởng của anh ta không thể thay đổi, chúng ta nên chú ý lời nói cử chỉ của mình, đừng để cho người khác bàn tán."
Hai người cúi đầu suy nghĩ, sau đó cùng nhau gật đầu, "Biết rồi."
"Ừm, các cậu đều là những đứa nhóc ngoan." Tân Mộc cười cười, "Có thể tám chuyện chút không, mới khai giảng chưa được mấy ngày, hai người sao lại ở bên nhau nhanh như vậy."
"Chúng em là... bạn học thời cấp 2." Dương Tử Lộ nói, "Cấp 3 thì ở bên nhau."
"Ồ~" Tân Mộc gật gật đầu, vậy chính là nói hai người hẹn nhau thi vào cùng một trường đại học, rất lãng mạn, "Tuyệt lắm, cậu xem, hai cậu đây không phải ổn lắm sao, cùng nhau thi vào đại học, điều này rất rất tốt, bao nhiêu người không làm được, nếu ổn vậy rồi, cho nên có thể đi xin lỗi huấn luyện viên Lý không?"
Hai người cùng nhau ngẩng đầu, vẻ mặt không muốn.
"Hai cậu còn phải huấn luyện quân sự hơn mười ngày, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với huấn luyện viên Lý, để thuận lòng anh ta, không làm khó hai cậu, cũng chỉ mười ngày, về sau hai cậu sẽ không gặp lại anh ta nữa, có thể làm được không?"
"Vâng." Hai người gật gật đầu.
Tân Mộc đưa họ trở về sân thể dục, hai người nói xin lỗi với huấn luyện viên, huấn luyện viên Lý cũng không nói gì nữa, để cho họ trở về đội.
Cậu nhìn thoáng qua thời gian, mười một giờ hai mươi, qua mười phút nữa huấn luyện quân sự sẽ kết thúc.
Tân Mộc xoay người chạy tới văn phòng của Giang Hành Chu, cậu phải đi xem người phụ nữ kia là ai.
Văn phòng Giang Hành Chu cùng một tòa nhà với cậu, chẳng qua phân chia khác nhau, cậu là cố vấn, ở mấy tầng dưới, anh thuộc về giáo sư, ở trên cậu hai tầng, một phòng làm việc riêng biệt.
Đây không phải là lần đầu cậu đến văn phòng Giang Hành Chu, nhưng là lần đầu quang minh chính đại đến.
Tân Mộc gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Cậu nghe thấy Giang Hành Chu nói.
Tân Mộc mở cửa, "Giáo sư Giang, đến giờ cơm rồi."
Văn phòng không quá lớn, bàn đặt bên cửa sổ, Giang Hành Chu ngồi phía sau bàn, ngồi đối diện anh là...
"Cô Quách? Chào cô Quách." Tân Mộc thấy kỹ người, chào hỏi.
Quách Nam Trúc nhìn cậu một cái, ngờ ngợ, "Tân..."
"Tân Mộc." Tân Mộc nói.
"À, thầy Tân." Quách Nam Trúc hờ hợt nói.
"Muốn đi ăn cơm không?" Tân Mộc nhìn Giang Hành Chu, "Có phải tôi quấy rầy hai người không?"
Giang Hành Chu lắc đầu, "Không, đi ăn cơm thôi."
"Được được được." Tân Mộc đẩy cửa ra lui sang bên cạnh.
Quách Nam Trúc đứng lên, sờ sờ trên người, "Tôi quên mang theo thẻ."
"Dùng của tôi đi." Giang Hành Chu nói.
"Vậy phiền anh." Quách Nam Trúc cười nhẹ.
Tân Mộc đi theo bọn họ xuống lầu, thầm líu lưỡi, lấy số liệu lúc trước cậu quan sát Giang Hành Chu mà xem, Giang Hành Chu không thân thiết với đồng nghiệp, hay bất kì nam nữ nào.
Huống chi Quách Nam Trúc còn là giáo viên khoa khác, dù thế nào đi nữa, cũng không có qua lại gì với Giang Hành Chu trong công việc.
Rốt cuộc là tình huống gì đây, mấy ngày nay vẫn luôn gặp phải cô và Giang Hành Chu nói chuyện tán gẫu, không phải chạy đến ký túc xá thì là chạy tới văn phòng, cũng quá... thân thiết rồi. .
"Sang căn tin Văn Tâm đi." Quách Nam Trúc nói, "Bên kia nhỏ, còn không ồn ào nữa."
Giang Hành Chu lại quay đầu lại hỏi Tân Mộc, "Cậu thấy sao."
"Hả?" Tân Mộc ngơ ngác, "Ờ à, tôi sao cũng được."
Căn tin Văn Tâm là một căn tin nhỏ, mùi vị thức ăn bình thường nên rất ít người đến đó, nhưng khi họ tới, bên trong vẫn có kha khá người, phần lớn đều là sinh viên năm nhất mặc đồng phục rằn ri.
Cũng chính là nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng tất cả học sinh cũ, đều rất ít khi tới nơi này ăn cơm.
"Tôi và giáo sư Giang đi gọi cơm." Tân Mộc nói, "Cô Quách cô đi chọn chỗ ngồi đi, muốn ăn cái gì?"
Quách Nam Trúc cũng không khách khí, "Hai món chay, một món canh, hai ba phần cơm."
Quách Nam Trúc nhìn lướt qua căn tin, thấy vị trí trống bên trong đi sang, một đường đi qua cô có thể cảm giác được ánh mắt học sinh dừng trên người cô, cô đã sớm quen với những ánh mắt này, nhắc giày cao gót phát ra tiếng cộp cộp.
Cô ngồi vào vị trí, học sinh ở bàn bên cạnh mặc dù vẫn chưa biết cô, cũng có thể đoán được thân phận của cô, nháo nhào hô với cô: "Chào cô giáo."
"Chào các em." Quách Nam Trúc lộ ra nụ cười, ánh mắt tìm kiếm Giang Hành Chu.
Giang Hành Chu rất dễ tìm, anh cao ngất, là một sự hiện diện độc đáo và dễ thấy trong đám đông, hơn nữa anh có khí chất xuất chúng, vì vậy Quách Nam Trúc có thể nhận ra anh trong chớp mắt.
Anh đứng xếp hàng ở gần cửa sổ, các học sinh xếp hàng bên cạnh cũng thỉnh thoảng nhìn Giang Hành Chu.
Giang Hành Chu đối với những ánh mắt này đều làm như không thấy, ngoại trừ... Tân Mộc.
Tân Mục tới tới lui lui giữa hai cửa sổ, thỉnh thoảng quay đầu hỏi Giang Hành Chu, Giang Hành Chu chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Giang Hành Chu là một người đặc biệt ít nói, giao tiếp giữa bọn họ cũng chỉ giới hạn ở công việc, có đôi khi cô thật sự tò mò muốn hỏi cái khác, Giang Hành Chu tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ.
Nhưng tình cờ Giang Hành Chu nghiêm túc trong công việc, lại tản mát ra mị lực hấp dẫn người khác.
Giang Hành Chu và Tân Mộc bưng mâm đồ ăn đi tới.
"Cô Quách, cô nhìn xem được chưa." Tân Mộc đặt đồ ăn trước mặt cô.
Hai món chay, một phần canh, dựa theo yêu cầu của cô, Quách Nam Trúc gật đầu, "Ừm."
Cô nhìn nhìn Giang Hành Chu, là một phần mì sợi, còn có rau xanh trên mặt.
"Ăn thanh đạm như vậy?"
"Trời nóng." Giang Hành Chu nói.
"Quả thật, buổi trưa vẫn nóng như mùa hè." Quách Nam Trúc nói, "Cũng may buổi tối mát mẻ."
Giang Hành Chu cúi đầu ăn mì, cũng không trả lời.
Tân Mộc ở một bên cười cười, "Đúng vậy đúng vậy, sáng nay còn có sinh viên năm nhất bị say nắng đấy."
Quách Nam Trúc cũng cúi đầu ăn cơm, không để ý tới Tân Mộc.
Tân Mộc bĩu môi, nhét một miếng thịt vào miệng, không biết có phải cậu suy nghĩ nhiều hay là thế nào không, radar của cậu nói cho cậu biết, Quách Nam Trúc rất có thể là tình địch của cậu.
Cậu nhai thịt, đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Cậu vẫn chưa biết khuynh hướng tính dục của Giang Hành Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro