Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Chương 11

Giang Hành Chu đứng ở lối ra sân bay, nhìn cơn mưa to, đầu hơi choáng váng, nếu như không phải sợ bất ổn, anh rất muốn vọt vào trong mưa, cảm nhận một chút hương vị mưa thấm ướt.

Chân đạp ra ngoài nửa bước, lại rụt trở về, rất ấu trĩ không phải sao.

Một chiếc taxi dừng trước mặt Giang Hành Chu, cửa sổ phụ xe hạ xuống, tài xế hỏi, "Đi không?"

Giang Hành Chu nhìn anh ta, bỗng nhiên không biết ý của anh ta là gì, tài xế thấy anh không nói lời nào, đóng cửa sổ xe lại định đi.

Ann bất tri bất giác, "Đi, đi chứ."

Đương nhiên phải đi, kỳ thật đã đi rồi, từ thành phố quay phim về thành phố W, anh mất một đêm, lại hao phí hết dũng khí.

Khi anh đề xuất hai chữ ly hôn, anh thậm chí còn sợ Nghê Nhạc nói ra những lời không muốn ly hôn linh tinh, anh biết mình mềm lòng, không có cách với Nghê Nhạc, chỉ cần Nghê Nhạc cần, anh có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Nghê Nhạc.

Lặp lại cuộc hôn nhân vô biên chẳng có cảm giác hạnh phúc này.

Nghê Nhạc không nói, nghe thấy những lời này Nghê Nhạc trên giường kinh hãi, chân trần nhảy đến trước mặt anh, "Ly hôn? Giang Hành Chu, anh vừa nói ly hôn à?"

"Ừ." Trong cổ họng Giang Hành Chu phát ra một từ.

"Được thôi," Nghê Nhạc đáp ứng vô cùng sảng khoái, "Ly hôn! Anh rời khỏi đây tôi lập tức đến với Tiết Tấn!"

Giang Hành Chu cầm lấy vali hành lý, hai môi mím chặt, giờ phút này đã không phân biệt được lời của Nghê Nhạc là tức giận hay là thật.

Nhưng bất kể là cái gì, cũng không quan trọng, thời khắc anh quyết định ly hôn, cũng không quan tâm nữa.

Giang Hành Chu gật gật đầu, xoay người rời khỏi phòng, vừa đi ra ngoài, nghe thấy cửa phòng phía sau dường như bị sập mạnh lại.

Anh dừng bước, nhớ tới đây hình như là lần đầu tiên, sau khi hai người cãi nhau, ạnh là người rời đi trước. Mười một năm qua, Nghê Nhạc luôn là người đi trước, mà anh lại là người theo sau, anh sẽ không đóng cửa lại với Nghê Nhạc, chỉ có anh ở bên cửa xin Nghê Nhạc mở cửa.

Bây giờ cánh cửa này, anh sẽ không đi xin xỏ nó mở ra nữa.

Nước mưa văng lên chân Giang Hành Chu, làm ướt giày và ống quần của anh. Giang Hành Chu đưa tay vẫy xe, một chiếc xe volkswagen màu đen dừng lại bên cạnh anh, Giang Hành Chu không nhìn, mà nhìn về phía chiếc taxi đằng sau.

"Giáo sư Giang?!"

Một giọng nói ngạc nhiên khiến Giang Hành Chu nhìn lại, tìm kiếm nguồn âm thanh, cửa xe màu đen dừng trước mắt mở ra, một chiếc ô màu lam bung ra, Giang Hành Chu nhìn thấy một nam sinh mặc áo phông trắng quần đùi màu đen mang dép lào chạy đến trước mặt anh.

"Anh về rồi?" Vẻ mặt nam sinh mang ý cười, cả khuôn mặt ngũ quan nhô cao, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt, "Tôi cho anh đi nhờ."

Giang Hành Chu nhìn cậu, nam sinh cười rộ lên có hai cái răng khểnh rất rõ ràng, làm cho cậu có vẻ ngây ngô.

"Tôi nè." Nam sinh nói, "Tôi là Tân Mộc, vẫn nhớ ra chứ hả, Tân khí tật tân, Mộc trong cây."

Giang Hành Chu nhớ ra, anh nhớ cái tên này, chẳng qua vẫn không nhớ rõ diện mạo của Tân Mộc.

"Bíp bíp bíp!" Tiếng còi thúc giục vang lên, Tân Mộc xoay người hướng về xe phía sau xin lỗi, "Xin lỗi, đi ngay đây!"

Lại quay đầu nói với Giang Hành Chu, "Lên xe đi, giáo sư Giang, mau lên!"

Tân Mộc cầm hành lý của Giang Hành Chu, Giang Hành Chu nắm chặt, cậu không lấy được, Tân Mộc đành phải giơ tay nâng ô lên cao, "Kỹ năng lái xe của tôi tốt lắm, anh yên tâm."

Giang Hành Chu không từ chối, vào ngày mưa này, trong lúc tâm tình anh đang bên bờ vực thẳm, anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Anh đi theo ô của Tân Mộc, ra cốp xe đặt hành lý xuống, ngồi vào ghế sau xe.

Hàng ghế sau để gối đầu, áo khoác, còn có một cái chăn nhỏ màu vàng, Giang Hành Chu đặt đồ đạc ở một vị trí.

Tân Mộc ngồi vào ghế lái, giơ tay điều chỉnh gương chiếu hậu, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy Giang Hành Chu.

Cậu khởi động xe, Tân Mộc kiêm việc lái xe kiếm khách, đặt biệt là khách tới tới lui lui sân bay, mục đích chính là vì có thể gặp được Giang Hành Chu.

Không ngờ hôm nay vận khí tốt như vậy, thật sự là để cho cậu gặp Giang Hành Chu, xem ra trời mưa thật đúng là ngày may mắn của cậu.

"Đến trường lấy xe hay đưa anh về nhà?" Ngón tay Tân Mộc gõ gõ vô lăng, rất vui sướng.

"Đường Cốc Vân, chung cư Kim Huy." Giang Hành Chu nói.

"Ồ ồ, đã xác nhận." Tân Mộc nhập điểm đến vào định vị, mẹ ôi, vị trí này cũng không tính là gần trường học nha.

"Tại sao anh sống xa như vậy?" Tân Mộc nói, "Đi làm tan ca cũng rất bất tiện, không phải trường có căn hộ cho giáo viên sao?"

Giang Hành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa quá lớn, nước mưa làm kính mờ đi che khuất tầm mắt, anh nhắm mắt lại, không muốn trao đổi với Tân Mộc.

Nhà mua xa như vậy, là bởi vì Nghê Nhạc thích, vị trí nơi đó yên tĩnh, tiểu khu xanh mát đẹp đẽ.

Tân Mộc cũng không thèm để ý việc anh không phản ứng với mình, Giang Hành Chu vốn ít nói, ở trường ngoại trừ cần thiết, Tân Mộc rất ít khi nhìn thấy anh nói chuyện.

"Anh ra ngoài du lịch hả?" Tân Mộc tự mình nói, "Đi chuyến này cũng không ngắn nhỉ, một tháng rồi mà."

"Chơi vui không?"

"Anh đi một người à? Hay là đi cùng bạn."

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Tân Mộc nhìn Giang Hành Chu trong gương chiếu hậu, anh nhắm mắt lại, không biết đã ngủ hay chưa, thân thể thẳng tắp.

Tân Mộc đành phải im lặng, mở nhạc lên, chọn một bài hát nhẹ nhàng.

Ngày mưa đường không dễ đi, Tân Mộc lái rất chậm, hơn nữa tư tâm quấy phá, cậu ước gì có thể ngồi chung với Giang Hành Chu thêm một lát.

Lần đầu ở một mình với Giang Hành Chu, Tân Mộc hận không thể dừng xe, ngồi xuống bên cạnh Giang Hành Chu nhìn ngắm anh.

Giang Hành Chu thật sự rất đẹp, chỉ riêng nhìn trong gương chiếu hậu thôi, Tân Mộc cũng không dời mắt được.

Chẳng qua Giang Hành Chu thoạt nhìn so với tháng trước gầy đi một chút, khuôn mặt cũng rất tiều tụy, cảm giác tinh thần cũng chênh lệch rất nhiều so với tháng trước.

Đại khái là hành trình có chút vất vả đi, Giang Hành Chu vẫn nhắm mắt lại, Tân Mộc vặn nhỏ âm lượng, rất muốn khoảnh khắc này kéo dài.

Đáng tiếc khoảng cách càng ngày càng gần, cậu thậm chí không thể cùng Giang Hành Chu nghiêm túc nói một câu.

"Rừ ~"

Đột nhiên tiếng động dọa Tân Mộc giật nảy mình, cậu lập tức dời dời mắt nhìn thẳng về phía trước, nghe thấy Giang Hành Chu nhận điện thoại.

"San San." Giọng Giang Hành Chu khàn khàn.

"Được, anh sẽ đi xem," Giọng điệu Giang Hành Chu trở nên khẩn trương, "Em đừng lo lắng, có anh ở đây."

Anh cúp máy, nói, "Phiền cậu chạy đến tiểu khu Thải Đình đường Hoa Hưng một chuyến."

"Ok!" Tân Mộc thay đổi vị trí trên điện thoại, rất xa, cậu nói, "Có phải đã xảy ra chuyện quan trọng gì không?"

"Nhanh lên." Giang Hành Chu nói.

"Ồ, tôi sẽ cố gắng chạy nhanh!" Tân Mộc thu hồi tâm tư lộn xộn của mình, nghiêm túc lái xe, nói là nghiêm túc lái xe, chờ đèn đỏ vẫn sẽ suy nghĩ lung tung.

San San là ai? Nghe có vẻ là nữ. Giọng Giang Hành Chu đặc biệt nghiêm túc lại căng thẳng, điều này không giống với Giang Hành Chu mà Tân Mộc nhìn thấy ở trường.

Là, bạn gái sao?

Tân Mộc rất muốn hỏi một câu, mà từ trước đến nay cậu không nhịn được, nhưng phân biệt rõ trường hợp, cuộc gọi này của Giang Hành Chu nghe rất sốt ruột, tình huống như vậy cậu hỏi vấn đề này không thích hợp.

Khi đến tiểu khu Thải Đình thì ngừng mưa, đi theo sự chỉ dẫn của Giang Hành Chu, xe chạy vào tiểu khu dừng ở dưới lầu một tòa nhà nào đó.

Xe vừa dừng lại, Giang Hành Chu liền mở cửa xe.

"Giáo sư Giang," Tân Mộc cũng mở cửa xe ra, nói, "Muốn tôi giúp hay không? Có thêm một người thì thêm một sức lực."

Giang Hành Chu suy nghĩ hai giây, dì út chưa xác định có chuyện gì hay không, nếu có việc, hai người đàn ông quả thật sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

"Ừm." Giang Hành Chu gật gật đầu, xoay người lên lầu.

Tân Mộc rút chìa khóa, khóa xe đuổi theo Giang Hành Chu, tiểu khu là một tòa nhà cũ không có thang máy, Giang Hành Chu chân dài một bước hai bậc thang.

Anh dừng ở tầng bốn, bấm chuông cửa nhà dì út, "Dì út?"

Bên trong không có động tĩnh gì, Tề San nói điện thoại không liên lạc được, như vậy ấn chuông cửa cũng vô dụng, Giang Hành Chu khom lưng mở tủ giày bên cạnh cửa, lấy chìa khóa dự phòng trong hộp giày ở tầng cuối cùng ra.

Mở cửa, Giang Hành Chu vào nhà, "Dì út."

Phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, phòng ngủ cũng không có người, nhà không lớn, mấy gian phòng đã tìm qua, Giang Hành Chu đứng ở cửa phòng ngủ, gọi điện thoại cho dì út.

"Một con hồng nhạn bay trên không

Giục ngựa chạy về phía trước vĩnh viễn không hối hận"

Tiếng chuông từ di động...

Giang Hành Chu quay đầu, là ở ban công!

Tốc độ Tân Mộc còn nhanh hơn Giang Hành Chu, cậu bay qua phòng ngủ, mở cửa ban công ra, "Ở đây nè!"

Giang Hành Chu chạy tới, thấy Tôn Vi nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền, cái ghế tròn đè lên đùi, trong tay còn nắm chặt một miếng giẻ lau.

"Alo, 120 hả?" Tân Mộc phản ứng nhanh, gọi điện thoại, "Có người ngất xỉu, tiểu khu Thải Đình..."

Cậu nhìn thoáng qua Giang Hành Chu, Giang Hành Chu nói, "Tòa nhà 11 số 402, sơ bộ xem ra hẳn là té từ trên ghế xuống, sau gáy đập xuống đất."

Tân Mộc cúp điện thoại, mở cửa sổ ban công cho không khí luồng vào, "Giáo sư Giang, anh thu xếp đồ đạc của dì đi, chứng minh thư, thẻ bảo hiểm y tế, đồ dùng tùy thân nằm viện các thứ."

Giang Hành Chu ngồi xổm trước mặt Tôn Vi, đầu óc trước kia sử dụng rất tốt hôm nay thế nào cũng không nghĩ được, anh nghe theo lời Tân Mộc, thu xếp đồ đạc cho dì út.

"Tim dì ổn định," Tân Mộc đi theo anh, nói, "Anh đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì đâu."

"Ừm." Giang Hành Chu tùy ý lên tiếng.

Xe cứu thương đến rất nhanh, Tôn Vi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, lại bị đẩy đi chụp CT não, Giang Hành Chu đờ đẫn chờ ở bên ngoài, đợi đến khi bác sĩ nói cho anh biết, anh phát hiện mình không nghe rõ bác sĩ đang nói cái gì.

Miệng bác sĩ khép lại, đầu Giang Hành Chu ong ong, bên tai cũng phát ra tiếng ù ù, căn bản không nghe thấy.

Tôn Vi được đẩy vào phòng bệnh bình thường, Giang Hành Chu đi theo, đứng bên giường bệnh.

"Giáo sư Giang, giáo sư Giang?" Có người ở bên tai nhẹ nhàng gọi anh, Giang Hành Chu theo âm thanh nhìn qua.

Tân Mộc đứng ở bên cạnh, có chút không đành lòng nhìn anh, "Anh không sao chứ?"

"Không sao," Giang Hành Chu nói, "Dì ấy thế nào."

"Não chấn động nhẹ," Tân Mộc nói, "Bác sĩ bảo tĩnh dưỡng vài ngày là được."

Ồ, vậy là tốt quá rồi.

Giang Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, trong dạ dày đột nhiên không thoải mái, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh, bước chân dồn dập, Tân Mộc đã sớm phát giác sắc mặt anh không đúng, cậu kéo rèm bên giường bệnh lên, đi theo ra ngoài.

Giang Hành Chu đi vào nhà vệ sinh, Tân Mộc không đi vào, đứng ở chỗ bồn rửa tay bên ngoài, nghe thấy tiếng Giang Hành Chu nôn mửa đè nén.

Thời gian nôn rất dài, Tân Mộc nghe mà đau lòng, khúc sau cậu thậm chí có thể nghe ra Giang Hành Chu đã nôn không ra cái gì, hoàn toàn là nôn khan.

Là thân thể không thoải mái, từ lúc nhìn thấy Giang Hành Chu ở sân bay cậu đã cảm thấy không ổn rồi.

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#dammy