Chương 8
Làn khói trắng xanh lơ lửng giữa ngón tay, Châu Kha Vũ bình tĩnh gạt tàn thuốc. Khói tản dần trong không trung, vất vưởng quanh sườn mặt anh tuấn. Hắn đứng từ trên nhìn xuống Lưu Vũ, khoảng cách không quá xa, mà hai người cứ như ở cách nhau cả một thế giới.
"Nóng tính quá" một tiếng cười mỉa mai truyền vào tới, "Đúng là từ nhỏ lưu lạc bên ngoài nên rất khác biệt với mọi người, quá hoang dã."
Đây không phải là giọng của Châu Kha Vũ.
Nhưng Lưu Vũ khi nghe xong những lời này liền tưởng tượng ra được Châu Kha Vũ trong bóng tối kia chắc chắn sẽ hơi nhếch khóe miệng lên, mà ánh mắt vẫn sẽ nhàn nhạt thờ ơ như cũ.
Cậu không thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, cũng không muốn dốc tâm ra tìm kiếm nữa.
Điều Lưu Vũ không thể bỏ qua hiện tại là Cam Vọng Tinh đứng bên cạnh cậu, tay kiềm chặt lại mà im lặng không nói gì.
Cậu biết Cam Vọng Tinh đang chịu đựng. Chịu đựng một thân phận mơ hồ không thể giải thích, chịu đựng những người anh ta không thể đắc tội, chịu đựng rất nhiều điều mà những người chưa trải qua sẽ không thể nào hiểu được.
Anh ta rất đáng thương.
Cũng giống như cậu vậy.
Vì vậy, Lưu Vũ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Cam Vọng Tinh, khẽ lắc đầu với anh ta.
Ngón tay của cậu vốn đã hình thành một lớp kén mỏng do luyện tập vũ đạo trong thời gian dài, chạm vào sẽ không có cảm giác mềm mại. Nhưng chỉ một cái chạm nhẹ ấy, giống như giọt nước rơi vào khe nứt trên vách đá, lập tức hóa giải mọi lo lắng bất an của Cam Vọng Tinh.
Cam Vọng Tinh thu lại ánh mắt giận dữ ban nãy, quay đầu nhìn Lưu Vũ vẫn đang mỉm cười an ủi với anh ta.
Ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn rơi trên má cậu, nụ cười nhẹ như bọt nước mỏng manh thoáng nổi thoáng tan.
Bàn tay ghì chặt của Cam Vọng Tinh từ từ thả lỏng ra, như cố gắng làm điều gì đó để giữ lại thứ mà anh thậm chí không nghĩ tới.
Lửa trên thuốc lá sắp cháy tới đầu ngón tay. Lông mày Châu Kha Vũ ngày càng cau lại sau làn khói lững lờ. Hắn lãnh đạm nhìn hai con người đang an ủi lẫn nhau dưới ánh đèn kia, rồi lặng lẽ châm thuốc hút.
Tại sao Lưu Vũ mỗi khi đứng cùng một ai đó thì dường như hắn lại trở thành người ngoài, bị ép ra khỏi thế giới của cậu ấy?
Hắn thực sự ghét cảm giác này.
"Tiểu Vũ", giọng Châu Kha Vũ có chút cường ngạnh, "Lại đây."
Nhưng cũng hiếm khi hắn ôn hòa gọi cậu là "Tiểu Vũ" như thế.
Cam Vọng Tinh rõ ràng cảm thấy Lưu Vũ có chút kinh ngạc. Anh ta nhìn thấy ánh mắt Lưu Vũ lúc Châu Kha Vũ gọi một tiếng "Tiễu Vũ" bỗng tràn ngập ánh trăng, đồng thời cũng có vô số những vì sao tản lạc, giống như những kỳ vọng không thể kiềm chế từ nơi sâu nhất trong lòng cậu sắp sửa tan vỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua ngực cậu.
Nhưng giây tiếp theo sau đó, cậu rũ mắt xuống để át đi tất cả ánh sáng, kiềm chế tất cả cảm xúc không thể nói ra, rất ngoan ngoãn đáp lại, "Được thôi."
Cam Vọng Tinh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy Lưu Vũ đi về phía Châu Kha Vũ, cả hai cùng nhau bước vào sảnh chính của bữa tiệc, rồi lại qua ô cửa kính nhìn họ dần biến mất trong đám đông, anh không biết tại sao mình lại chán nản như vậy nữa.
---
Tiệc đã bắt đầu được một lúc, trong sảnh chính còn nhiều người hơn cả ban nãy.
Châu Kha Vũ đi lại giữa đám người, khí chất cao quý trời sinh khiến hắn như thể là nhân vật chính của bữa tiệc này vậy. Lần nào hắn cũng nổi bật như thế, nhưng lần này lại có điểm khác biệt, đó là cậu không bị hắn bỏ mặc sang một bên nữa.
Cứ như hắn đang cố chứng minh điều gì vậy. Mỗi khi có người đến bắt chuyện hay nâng ly với hắn, hắn đều sẽ ra hiệu cho đối phương, ý nói bên cạnh hắn vẫn còn một người nữa.
"Châu tiểu thiếu gia, vị này là?" Người tới lần này coi như khá tử tế, thậm chí còn tỏ ra khách sáo khi nhìn qua Lưu Vũ.
Châu Kha Vũ nhướng mày không nói lời nào, thản nhiên chạm ly của mình vào ly của anh ta, đối phương lập tức hiểu ra: "Nào nào tới đây, tôi kính hai người một ly nào!"
Một lát sau, khi màn xã giao kia kết thúc, Châu Kha Vũ bỗng dịu dàng ghé tai Lưu Vũ thì thầm, "Anh có thấy giống hôn lễ không?"
Lưu Vũ sửng sốt đến mức quên kiềm chế vẻ hoảng loạn trong mắt mình: "Hả, gì cơ?"
"Anh với em," Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, ôn nhu vô hạn mà cười, "Cảnh hôn lễ của chúng ta."
Đó một nụ cười dịu dàng đến chân thành, làm cậu không khỏi nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn. Chàng thiếu niên đứng bên cửa sổ đó, ánh mắt sáng ngời vừa quét qua đã khiến trái tim cậu rung động mãnh liệt rồi.
Tiếc là, Lưu Vũ mang trái tim cứ liên tục đập thình thịch ngày nào đã cách Lưu Vũ của hiện tại quá xa, thời gian qua lâu đến mức cậu gần như quên mất lý do tại sao mình lại thích một người không có kết quả một cách dai dẳng như vậy.
Mà giờ người ấy lại tặng cho cậu một thứ giống như một trò đùa ngọt ngào thế này.
Chỉ cần chút ngọt ngào này thôi, Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy, tựa hồ là... có lẽ là, hai người cũng không phải không có hi vọng...
Có lẽ, cậu nên thử đợi thêm chút nữa, cố chờ đợi hắn thêm chút nữa...
"Kha Vũ."
Giọng nói của Châu Tử Ngật tựa thủy triều đột ngột ập đến trong đầu cậu, rõ ràng chỉ có hai chữ rất nhẹ nhàng thôi mà lại đem đến cảm giác đau đớn như xé nát khoảng không.
"Anh!" Âm sắc của Châu Kha Vũ đột nhiên cao lên, trong giọng điệu không giấu được niềm vui, "Anh đến muộn rồi."
"Tôi..." Lưu Vũ không thể nghe thấy giọng nói của chính mình, cũng không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
Cậu muốn chạy trốn.
Cái cảm giác đang lâng lâng ở trên cao mà đột ngột rơi xuống đất thật không dễ chịu chút nào.
Hóa ra cậu cũng dễ yếu lòng đến thế.
"Tiểu Vũ, em sao vậy?" Những lời quan tâm của Châu Tử Ngật luôn đến đúng lúc, vẻ mặt lo lắng của anh ấy không hề gian dối. "Sắc mặt em không được tốt lắm thì phải?"
Nhưng Lưu Vũ cố ý tránh đi ánh mắt nhiệt tình của anh, lát sau cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt giữ nguyên nụ cười: "Anh Tử Ngật, để em kính anh một ly."
Nếu lời hứa của Châu Kha Vũ còn tính, nếu những lời nói đùa của Châu Kha Vũ đã chịu có một chút chân thành, vậy thì cậu sẽ hồ đồ theo, nguyện ý đem tất cả mọi thứ đó đều coi là thật.
Đại sảnh chật ních khách đến dự tiệc, còn Châu Tử Ngật đang đứng trước mặt hai người bây giờ chính là người chứng giám.
Một tiếng "anh trai" này của cậu, có thể coi như vạch rõ ranh giới với Châu Tử Ngật không? Có thể đem cậu đã trở thành người nắm tay Châu Kha Vũ, bầu bạn bên hắn nửa đời còn lại hay không?
"Anh?" Thấy Châu Tử Ngật không trả lời, Lưu Vũ lại nâng ly.
Nụ cười của Châu Tử Ngật trông giống như một tay diễn yếu kém đang cố gắng che giấu nỗi đau của mình, lại giống như một kẻ qua đường đột nhiên đánh mất phương hướng. Anh mơ hồ tìm kiếm xung quanh, "Ừ, được, được.."
"Anh à," Châu Kha Vũ nhẹ nhàng gọi, "Trên tay anh đã có một ly rượu rồi."
"À, ừ..." Châu Tử Ngật tê dại hạ ly rượu xuống, chạm nhẹ vào ly của Lưu Vũ. Chút rượu đỏ trong ly giống như u sầu đặc quánh lại không thể tan đi, khiến trái tim dù mạnh mẽ đến đâu cũng trở nên lạnh buốt.
"Anh, giờ thì anh yên tâm rồi chứ?" Châu Kha Vũ vỗ vỗ vai anh, "Anh và Tiểu Vũ đều hãy yên ổn ở lại trong nước, đừng đi đâu nữa. Còn về vũ đoàn hay vở kịch sân khấu nào đó, nếu mọi người thích, đợi em có thời gian rồi chúng ta cùng đi xem, có được không? "
Hắn rất ít khi nói nhiều như vậy, không bằng giọng điệu ra lệnh mà có chút dịu dàng dỗ ngọt, khiến người ta vô tình bước vào ván cờ mà hắn bày ra, bất cứ ai cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Vũ đi lướt qua Châu Tử Ngật. Hắn biết quá rõ rằng, Châu Tử Ngật cần thời gian để hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, mà Lưu Vũ, chỉ cần cậu còn đứng trước mặt anh thì anh vĩnh viễn sẽ không chịu từ bỏ.
Nhưng có lẽ hắn không biết, Châu Tử Ngật sớm đã thất hồn lạc phách rồi.
---
Đây là trò chơi của ba người, ngoài Châu Kha Vũ và Châu Tử Ngật, Lưu Vũ cũng là nhân vật chính.
Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng của Châu Kha Vũ, đi từng bước theo hắn, tiếng violin réo rắt trong sảnh tiệc lãng mạn như quảng trường Praha lúc hoàng hôn.
Trước đây là Châu Tử Ngật đứng nhìn theo bóng lưng cậu, bây giờ đổi lại thành cậu nhìn theo bóng lưng Châu Kha Vũ, giống như một trò đùa của số phận, không ai có thể thoát khỏi.
Mà tất cả những điều này rõ ràng là phù hợp với mong muốn của Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ cuối cùng có thể giữ anh trai hắn ở lại trong nước, cuối cùng cũng không phải lo lắng hắn và anh trai lại xảy ra xung đột nữa.
Lưu Vũ đang bước đi đột nhiên dừng lại, Châu Kha Vũ lo lắng quay đầu, "Anh sao vậy?"
"Là anh thua mất rồi." Lưu Vũ nhẹ giọng cười, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro