Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Giờ chỉ còn lại có hai người, Châu Kha Vũ lại mang vẻ lạnh lùng thường ngày, giống hệt thiếu niên đứng trước ô cửa sổ kiểu Pháp lần đầu tiên cậu gặp đó. Chỉ khi cơn gió lướt qua má hắn thì mới có dấu vết dao động trong đôi mắt.

Lưu Vũ biết rõ Châu Kha Vũ không cố ý như vậy, hắn đối xử với tất cả mọi người đều như nhau. Chỉ có khi ở trước mặt Châu Tử Ngật, hắn mới giống như một người khác, dịu dàng và trẻ con, như chưa thành niên vậy.

Cậu cũng rất rõ rằng, thứ cậu thích không phải là một Châu Kha Vũ như thế.

Đôi khi, cậu nghĩ cuộc sống thực sự thú vị, cũng như cậu biết tại sao Châu Tử Ngật rời đi, cũng như Châu Kha Vũ biết rõ rằng hai người ở bên nhau bởi vì Lưu Vũ thích vẻ mặt hắn khi nhìn Châu Tử Ngật.

Họ như thể bị ném vào một vòng tròn truy đuổi và chạy trốn quẩn quanh, đều đang tuyệt vọng đuổi theo những thứ không phải của mình.

"Sân khấu của Viamors, anh có thể sẽ không theo đuổi." Lưu Vũ cười, vẻ mặt thấu hiểu, "Sau này cũng sẽ không tiếp xúc với anh trai em quá nhiều đâu."

Cậu nghiêng đầu nhìn Châu Kha Vũ đầy dịu dàng: "Châu tiểu thiếu gia có thể yên tâm rồi chứ?"

Châu Kha Vũ đưa một tay luôn để trong túi quần ra, đường nét khuôn mặt bị sự giao hòa ánh sáng và bóng tối làm mờ đi, hắn nâng cằm Lưu Vũ lên nhìn: "Ý tôi không phải vậy."

"Họ vẫn đang đợi em." Lưu Vũ đảo mắt.

Châu Kha Vũ vẫn nhìn Lưu Vũ với ánh mắt sâu thẳm thật lâu. Lưu Vũ, người này vĩnh viễn đứng thẳng, giống như bức tường ngăn cách giữa họ vậy. Hắn có thể nhận thức rằng không ai trong số hai người sẵn sàng tiến thêm một bước.

Có thể, cậu ấy không muốn, cũng có thể cậu ấy nghĩ điều đó là không cần thiết.

Mà bức tường này sau khi Châu Tử Ngật về nước dường như lại càng vững chắc hơn rồi.

"Tiểu Vũ, tối nay ăn gì..." Tiết Bát Nhất vừa bước vào phòng, nhìn thấy Châu Kha Vũ thì nụ cười chợt ngưng tụ trên khuôn măt xấu hổ. Anh quay người và lùi bước, "Tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện muốn làm, hai người cứ nói chuyện đi."

"Đi thôi." Châu Kha Vũ đưa tay về phía Lưu Vũ, "Anh phải ăn cơm đúng giờ."

Ánh mắt Lưu Vũ rơi vào bàn tay hắn đưa ra giữa hai tay của mình, ánh mắt giống như một cánh bướm, nhẹ nhàng mà mỏng manh khẽ động.

Cuối cùng, cậu cũng không ra đưa tay đón lấy, thản nhiên đi ngang qua Châu Kha Vũ, như thể bọn họ là những người xa lạ không có giao điểm.

---

"Dưa hấu của em này." Trên bàn ăn, ánh mắt Châu Tử Ngật hiện lên vẻ dịu dàng, anh đưa dưa hấu đã chấm tương ớt cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ tự nhiên đón lấy: "Vẫn còn nhớ sao?"

"Tất nhiên," anh cười đáp: "Rất ngon mà, anh thích lắm".

Rõ ràng cả hai đã không gặp nhau trong suốt một năm rồi, nhưng cảm giác không khí giữa họ còn quen thuộc hơn cả người cùng chung chăn gối ngày đêm.

Vẻ mặt của Châu Kha Vũ rất không tốt. Hắn chưa từng nghe qua cách ăn dưa hấu chấm tương kỳ lạ này, mà khi bọn họ nhắc tới thì giống như bí mật ngầm hiểu giữa hai người vậy.

Không thể chịu được mà. Hắn tự ai oán trong lòng.

Hắn vốn đặt một nhà hàng Pháp gần đó. Nghe nói đầu bếp vốn là đầu bếp hoàng gia tại một nhà hàng nổi tiếng ở Pháp, vì yêu một người Trung Quốc nên anh ta theo người yêu đến thành phố H này định cư.

Châu Kha Vũ vẫn luôn chịu ảnh hưởng bởi môi trường giáo dục của gia đình, và là một người lãng mạn từ trong xương. Hắn thích những thứ tinh tế và đẹp đẽ.

Khi biết được Châu Tử Ngật đến trường của Lưu Vũ, hắn đã phải lựa chọn cẩn thận. Trong vòng. phạm vi hạn chế xung quanh đây, thì nhà hàng đó là tốt nhất dành cho Châu Tử Ngật.

Trong số những sự lựa chọn ít ỏi, không có gì phù hợp với anh trai hắn hơn một nhà hàng Pháp trang nhã và ấm áp.

Vậy mà, sau khi nhìn thấy Lưu Vũ cũng đi ra ngoài cùng hắn, Hồ Diệp Thao liền vui vẻ lái xe đưa cả nhóm người đến quán lẩu gần đó.

Châu Kha Vũ cau mày nhìn anh trai mình không ngừng gắp rau cho Lưu Vũ. Thậm chí anh ấy còn xắn tay áo lên, để làn khói từ nồi lẩu phả vào má mình, chỉ để làm chín con tôm đầu tiên cho Lưu Vũ.

Khác với vẻ hiền lành, thùy mị trong ấn tượng, Châu Tử Ngật của thời điểm này tràn đầy phong cách đời thường.

Hắn ngồi cạnh họ, lạc lõng như một người ngoài cuộc.

"Tiểu Vũ, em ăn nhiều hơn vào."

"Ừ!" Hồ Diệp Thao chỉ chỉ vào Lưu Vũ, "Chân của cậu bị thương, phải mau chóng hồi phục."

Vẻ mặt của Châu Tử Ngật tắt mất nụ cười, không chút giấu giếm lo lắng, buột miệng: "Bị thương?"

"Đừng nhắc tới! Nghĩ đến là tôi tức giận! Khi chúng tôi biểu diễn nửa tháng trước, thiết kế sân khấu có vấn đề, chỗ sân khấu chính nối với rìa có một khoảng trống năm centimet." Hồ Diệp Thao lấy một miếng thịt cừu từ trong nồi lẩu, nhai nhai và trả lời," Ánh sáng sân khấu lúc đó quá mờ, Tiểu Vũ lúc múa đã nhảy lên không trung rồi giẫm phải cái khe đó."

Rồi anh ta tức giận đập bàn: "Sau đó bị thương rất nghiêm trọng!"

Lông mày của Châu Kha Vũ đột nhiên giật giật.

Bị thương rất nghiêm trọng sao?

Thảo nào trong khoảng thời gian đó Lưu Vũ luôn bước đi thật chậm rãi.

Trong biệt thự có một con chó tên là "Mocha", Lưu Vũ đã mang nó về từ ngày họ bắt đầu sống chung với nhau. Cậu ấy rất quý Mocha. Dù đi tập nhảy vào mỗi buổi sáng sớm đến tận tối muộn mới về, thì khi về đến nhà cậu ấy luôn dành thời gian chơi với nó một lúc. Khi không bận cũng sẽ đưa Mocha ra ngoài đi dạo.

Châu Kha Vũ khá là dị ứng cái này. Đối với Châu tiểu thiếu gia quần áo đưa tới thì duỗi tay, cơm đưa tới thì mở miệng thì việc dắt chó đi dạo hay dọn dẹp vệ sinh cho nó đều không phải vui vẻ gì.

Nhưng khi Lưu Vũ chuẩn bị đi ra ngoài vào ngày hôm đó, Châu Kha Vũ tình cờ bước xuống cầu thang, Mocha bỗng nhiệt tình sủa với hắn hai lần, và hăng hái vẫy đuôi. Lưu Vũ đứng trước cửa nhìn vào mỉm cười bất lực với hắn.

"Muốn đi dạo cùng nhau không?"

Trong những ngày phong khinh vân đạm, khi nghe thấy từ "cùng nhau" từ trong miệng Lưu Vũ, không biết sao lại chạm đến dây đàn trong lòng Châu Kha Vũ, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm hắn gật đầu.

Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của hắn nhanh chóng biến mất trong vòng 20 phút sau khi ra ngoài. Lưu Vũ bình thường vẫn theo sát bước chân của hắn, không hiểu sao hôm nay lại bước đi rất chậm, chậm đến mức ngay cả Mocha cũng có chút nóng lòng muốn vượt lên. Cậu ấy vẫn nhẹ nhàng dỗ chó con, ngoan, đừng chạy.

Giống như là một trận giằng co giữa hai người, cậu ấy càng bước càng chậm, Châu Kha Vũ lại càng bước càng nhanh, chẳng mấy chốc mà hắn và Lưu Vũ đã kéo một khoảng cách đáng kể.

"Châu Kha Vũ."

Hắn nghe thấy trong giọng nói của Lưu Vũ có chút run rẩy, nhưng hắn không quan tâm, cũng không quay đầu nhìn lại.

"Nếu em có chuyện, thật ra không cần đi tiếp cùng anh."

Cuối cùng, hắn nghe được Lưu Vũ nói những lời này rất nhẹ như thế.

Nước lẩu bốc khói xông vào mắt làm Châu Kha Vũ phải tháo kính ra, ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ đang cười rất vui vẻ. Hình như có người đang kể chuyện cười, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung mà Châu Kha Vũ chưa từng thấy. Một hạt dưa to còn dính trên khuôn mặt xinh đẹp, nét mặt vừa ngây thơ vừa say đắm lòng người. Trong phút chốc, cả nhà hàng lẩu ồn ào cũng có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Trái tim của Châu Kha Vũ đột nhiên đình trệ.

Nếu lúc đó cậu ấy nói "Châu Kha Vũ, đi chậm thôi", liệu hắn có giảm tốc độ không?

"Không sao đâu." Chủ đề trên bàn ăn không ngừng thay đổi, không biết đang trò chuyện đến chỗ nào, Lưu Vũ đột nhiên cười an ủi, "Người luyện vũ đạo chắc chắn sẽ bị thương một chút mà."

"Có loại đối tác vô trách nhiệm với bản thân như cậu, sau này chắc tôi sẽ phải đi đường vòng!" Hồ Diệp Thao phẫn nộ giơ nắm đấm, sau đó lại nheo mắt, như vừa nghĩ ra điều gì, "Vẫn là Viamors tốt hơn, nếu tôi có thể gia nhập thì..."

Châu Tử Ngật cười trả lời: "Mặc dù Viamors tốt, nhưng sẽ phải cùng đoàn đi lưu diễn khắp thế giới. Anh không thể về nhà trong một năm rưỡi. Anh thực sự muốn sao?"

"Đi nước ngoài?" Châu Kha Vũ bất giác siết chặt tay, "Rất lâu sẽ không trở lại?"

Sắc mặt hắn xấu đến mức Hồ Diệp Thao đang ngồi bên cạnh khó chịu ho một tiếng: "Có chuyện gì sao, tôi muốn đi ra ngoài khám phá thế giới khi còn trẻ chứ."

"Chậc chậc," Lưu Vũ cúi đầu cười, "Tôi cũng có ý giống như Diệp Thao."

"Anh biết em sẽ nghĩ vậy mà," Châu Tử Ngật cực kì phấn khích, "Anh đã đến nhiều quốc gia trong vòng một năm qua, cũng đã xem rất nhiều buổi biểu diễn của các vũ công khác."

"Tiểu Vũ, em rất tài giỏi!" Anh chân thành nhìn Lưu Vũ, "Thành phố H quá nhỏ để giam cầm em."

---

Sau khi ăn lẩu xong đã hơn chín giờ tối, lúc thanh toán, Hồ Diệp Thao tò mò về số tiền trong hóa đơn nên vui vẻ đi theo Châu Kha Vũ đến quầy thanh toán.

Nhân viên thanh toán đang kiểm tra hóa đơn, Châu Kha Vũ lại lạnh lùng im lặng, Hồ Diệp Thao ôm đầu chán nản, cố gắng tìm chủ đề nói chuyện.

"Anh trai cậu thích Lưu Vũ sao?" Anh ta thản nhiên hỏi.

Tay Châu Kha Vũ đang đưa ra đột nhiên dừng lại giữa không trung.

----------------------------

Editor: Kha Tử, mài đợi đấy cho chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro