Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thần hộ mệnh

Moon Woochan nghĩ rằng mình là vị thần hộ mệnh của Kim Kiin.

 Woochan không biết từ khi nào cậu bắt đầu nghĩ mình là một vị thần hộ mệnh.

Mọi chuyện dường như quá tự nhiên, quá chân thực, như thể đó là số phận đã định sẵn từ trước. Mỗi khi nhìn Kim Kiin, cậu luôn cảm thấy có một sợi dây vô hình ràng buộc mình với người con trai ấy. Cậu ở bên Kiin mỗi ngày, không ai hay biết, không một ai nhìn thấy. Woochan lơ lửng quanh cậu ấy, như một luồng sáng mờ nhạt trong đêm tối, và mọi thứ Woochan làm, từng hành động của cậu, đều chỉ vì một mục đích duy nhất: bảo vệ Kiin khỏi mọi hiểm nguy.

Lần đầu tiên Woochan nhận ra khả năng của mình là vào một buổi chiều Kim Kiin đang đứng trên chiếc ghế gỗ cao, cố với tay lấy tập tài liệu trên kệ tủ. Chồng giấy ấy quá cao, và Woochan thấy cánh tay Kiin khẽ run rẩy. Rồi bất ngờ, tập tài liệu tuột khỏi tầm với và bắt đầu rơi xuống, Kiin theo phản xạ nhắm tịt mắt ôm lấy đầu. Trái tim Woochan nhảy lên trong lồng ngực. Không suy nghĩ nhiều, cậu lao về phía Kiin, dùng hết sức mình che cho cậu ấy, chồng tài liệu trượt qua Woochan mà rơi xuống đất, không hề đụng trúng Kiin chút nào.

Kiin nhíu mày, nhìn quanh phòng, nhưng không tìm thấy ai. Woochan mỉm cười tự hào, dù biết rằng nụ cười của mình sẽ chẳng bao giờ được thấy. Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình có thể thực sự làm được điều gì đó để bảo vệ người mình yêu. Từ đó, Woochan dần phát hiện ra nhiều điều kỳ diệu khác mà mình có thể làm.

Những đêm dài khi Kim Kiin đi về một mình trong khu phố vắng vẻ, Woochan luôn ở bên, lơ lửng theo từng bước chân cậu. Khi một con chó hoang hung dữ xuất hiện từ xa, gầm gừ và dọa dẫm, Woochan chỉ cần tập trung ánh mắt, và con vật lập tức lùi lại, tránh xa Kim Kiin như thể bị một sức mạnh vô hình đẩy lùi.

Có những đêm, khi Kim Kiin trở về nhà mệt mỏi sau những giờ làm việc đến khuya, trái tim Woochan thắt lại vì đau lòng. Cậu nhìn thấy sự yếu đuối ẩn sau vẻ ngoài kiên cường của Kiin, sự cô đơn mà cậu ấy giấu kín trong lòng. Woochan chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ôm lấy Kiin, cố gắng truyền đi năng lượng lúc cậu ấy ngủ.

Mỗi khi Kiin nấu ăn, Woochan luôn quan sát thật kỹ. Có lần Kiin vô tình cắt trúng tay, và Woochan chỉ cần chạm nhẹ vào vết thương ấy, máu lập tức ngừng chảy, vết thương dần lành lại như chưa từng có gì xảy ra. Woochan cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm mỗi khi giúp được Kiin, dù chỉ là những việc nhỏ nhặt như vậy.

Cậu chỉ có thể làm được những việc nhỏ bé ấy, như một bóng hình âm thầm lặng lẽ bên cạnh người mình yêu.

Thời gian trôi đi, Woochan càng tin chắc rằng mình là một vị thần hộ mệnh – một thiên sứ được phái xuống trần gian chỉ để bảo vệ Kim Kiin. Cậu không cần gì hơn thế. Cậu chẳng cần sự công nhận, chẳng cần ai biết đến sự tồn tại của mình. Miễn là Kiin được an toàn, miễn là cậu ấy sống hạnh phúc, Woochan nguyện sẽ mãi ở bên cạnh, âm thầm lặng lẽ như một cái bóng vô hình. Chỉ cần được ở bên cậu ấy, cậu vui thì cậu lại thấy mình như mạnh lên đôi chút vậy, thần kỳ thật.

Nhưng rồi, một đêm nọ, sự thật bắt đầu hé mở.

Đó là buổi tối khi Kim Kiin đi uống rượu với một người tên Kim Kwanghee, người này trông hơi quen, là ai vậy nhỉ?

Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện với nhau. Qua cuộc trò chuyện thì cậu biết được Kim Kiin đã có người mình thích rồi, đã thế còn là tình đơn phương thì phải. Nhìn cậu ấy đau lòng lắm, còn khóc nữa, khóc rất nhiều.

Moon Woochan thừa nhận cậu có hơi hụt hẫng khi biết được điều này. Có người nào lại nỡ lòng từ chối một người như Kiin thế, còn làm cậu ấy đau đến mức này nữa...

Woochan như thường lệ, vẫn lơ lửng quanh Kiin, dõi theo từng bước chân của cậu. Nhưng lần này có điều gì đó khác lạ. Woochan cảm thấy mình yếu đi, như thể từng mảnh linh hồn của cậu đang dần tan biến trong không trung. Cậu không hiểu điều gì đang xảy ra, chỉ biết rằng ánh sáng quanh mình dần mờ nhạt, và cậu thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Lần đầu tiên, Woochan cảm thấy sợ hãi. "Tại sao mình lại cảm thấy như thế này?" Cậu tự hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời. Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi vào tâm trí Woochan. 

Cậu nhìn Kim Kiin, vẫn đang đau lòng uống từng ly lớn rượu, và nhận ra rằng có lẽ mình không phải là vị thần hộ mệnh nào cả.Cậu có thể chỉ là một linh hồn, đang dần tan biến sau khi đã dành tất cả để bảo vệ người mình yêu.

Khi đã say mèm, Kiin được Kim Kwanghee đưa về nhà. Nhìn Kim Kiin với khoé mắt còn vương giọt nước mắt mà Woochan không khỏi xót xa.

Sau đêm ấy, Woochan không thể không nghĩ đến sự thật mà cậu vừa nhận ra. Những ngày tháng trôi qua trong sự mệt mỏi dần xâm chiếm lấy cậu. Ánh sáng quanh Woochan ngày một yếu đi, và hình bóng của cậu cũng dần trở nên mờ nhạt. Cậu biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa. Linh hồn của cậu đang dần cạn kiệt.

----------------

Một buổi sáng, khi Kim Kiin tỉnh dậy, Woochan nhận thấy sự thay đổi trong không khí. Kiin đứng dậy, nhìn vào cuốn lịch trên tường. Một ngày đặc biệt đã được đánh dấu trên đó, với hình ảnh một vầng trăng khuyết mờ nhạt. Woochan không hiểu vì sao ngày ấy lại quan trọng, nhưng cậu không thể rời mắt khỏi Kim Kiin, hôm nay cậu ấy có chút gì đó khác lạ. Cậu theo dõi từng hành động của Kiin, từ lúc cậu bước ra khỏi nhà, đến khi cậu mua một bó hoa trắng. 

Hôm nay cậu ấy có chút đờ đẫn.

Kiin đi đến một khu nghĩa trang hẻo lánh và Woochan bàng hoàng khi nhìn thấy điều đó. 

"Tại sao cậu ấy lại ở đây?" Cậu tự hỏi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Khi Kiin bước tới trước một ngôi mộ và cúi xuống đặt bó hoa, Woochan cảm thấy sự bất an trong lòng bùng nổ. Cậu bước lại gần, nhìn vào tấm bia mộ trước mắt.

Đó là tên của cậu. Moon Woochan.

Thời gian như dừng lại. Woochan không thể tin vào mắt mình. Cậu đứng lặng, nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ với tên của mình khắc trên đó. Từng ký ức bị lãng quên bất chợt ùa về trong tâm trí Woochan như những mảnh ghép của một bức tranh bị xé nát. Cậu nhớ lại tất cả.

Cậu và Kim Kiin từng yêu nhau.

Từng có những ngày tháng hạnh phúc mà cả hai đã cùng trải qua.

Hôm nay, chính là ngày tròn 1 năm cậu ra đi.

Woochan nhớ lại những nụ cười, những ánh mắt, những lời thì thầm trong đêm tối. Và rồi, cậu nhớ về ngày mà cậu qua đời. Một tai nạn bất ngờ đã cướp đi mạng sống của Woochan, để lại Kim Kiin cô đơn giữa cuộc đời.

Cậu đã quên hết mọi thứ, quên cả cái chết của mình, quên cả tình yêu mà cậu và Kiin từng chia sẻ. Nhưng giờ đây, tất cả ký ức đã quay trở lại. Woochan đau đớn nhìn Kiin quỳ gối trước ngôi mộ của mình, nước mắt lăn dài trên má. Cậu cố gắng chạm vào Kiin, muốn an ủi cậu ấy, muốn lau đi những giọt nước mắt ấy, nhưng bàn tay của cậu chỉ lướt qua không khí.

Woochan cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. "Mình đã quên mất... Mình đã quên rằng chúng ta từng yêu nhau..." Cậu thì thầm trong đau khổ, nước mắt vô hình rơi xuống. Người chết thì trái tim sẽ không còn đập mà sao cậu lại cảm thấy như trái im mình đang quặn thắt. 

Kiin rời khỏi nghĩa trang, mắt vẫn đỏ hoe sau những giọt nước mắt đau đớn. Woochan theo sau cậu, như một cái bóng im lặng, lòng nặng trĩu. Cậu muốn nói với Kiin rằng cậu vẫn ở đây, vẫn luôn dõi theo cậu ấy, nhưng Woochan biết rằng cậu không còn nhiều thời gian nữa. Linh hồn của cậu đang yếu dần, ánh sáng quanh cậu chỉ còn là một tia le lói mong manh.

Trong cơn mệt mỏi, Woochan không nhận ra điều gì đang xảy ra cho đến khi mọi thứ trở nên quá muộn. Kim Kiin, vẫn còn đang thất thần, băng qua đường mà không để ý đến chiếc xe đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Một nỗi hoảng loạn dâng tràn, cậu lao đến với tất cả sức lực còn lại của mình, nhưng Woochan biết, cậu không thể dừng chiếc xe đó. Cậu không thể chạm vào thế giới thực nữa. Mọi nỗ lực của cậu đều vô ích.

Tiếng phanh xe rít lên, nhưng đã quá muộn. Woochan chỉ kịp ôm lấy Kiin trong cái ôm vô hình trước khi cú va chạm xảy ra. Cả thế giới dường như đóng băng trong khoảnh khắc ấy. Woochan cảm nhận được cảm giác đau đớn xuyên thấu qua cơ thể Kiin, cảm nhận tiếng thở yếu ớt và hơi ấm của cậu dần biến mất trong vòng tay vô hình của mình.

"Không... không được!" Woochan hét lên trong vô vọng, nhưng không một ai nghe thấy. Cậu nhìn thấy cơ thể Kim Kiin bất động trên mặt đường, còn chiếc xe phóng vụt đi, bỏ lại cậu với nỗi đau không thể tả.

Kiin vẫn còn thở, nhưng rất yếu ớt. Woochan có thể cảm nhận được sự sống của cậu ấy đang dần trôi qua, từng chút, từng chút một. Mọi thứ dường như bị cuốn trôi khỏi tầm tay. Woochan tuyệt vọng cố giữ lấy linh hồn của Kiin, cố níu kéo từng mảnh sự sống mong manh đang tàn lụi.

Cậu nhớ lại tất cả những khoảnh khắc hạnh phúc, tình yêu mà họ từng chia sẻ, những nụ cười và ánh mắt đầy yêu thương. Woochan đã chết, đã ra đi từ lâu, nhưng tình yêu của cậu chưa bao giờ tắt. Nó luôn cháy rực, luôn ở đó, chỉ để bảo vệ Kiin.

Trong khoảnh khắc đó, Woochan nhận ra rằng cậu đã lãng phí linh hồn mình không phải để làm một vị thần hộ mệnh, mà là để ở bên người mà cậu yêu thương nhất. Woochan biết rằng chỉ có một cách duy nhất để cứu lấy Kiin, để cậu ấy có thể tiếp tục sống.

"Nếu linh hồn của mình có thể thay thế, nếu mình có thể... trao nó cho Kiin..." Woochan thì thầm trong đau khổ. Cậu hiểu rõ mình sẽ biến mất hoàn toàn nếu làm điều này. Nhưng với cậu, không có sự lựa chọn nào khác. Nếu Kiin có thể sống tiếp, điều đó xứng đáng hơn bất cứ điều gì trên thế gian.

Woochan cảm nhận được sức mạnh cuối cùng của mình dần trỗi dậy. Cậu nắm chặt tay, dù biết rằng mình không thể thực sự chạm vào Kiin. Với tất cả ý chí và sức mạnh của mình, Woochan quyết định hiến dâng toàn bộ linh hồn còn sót lại của cậu. Cậu hướng toàn bộ năng lượng, cảm xúc và tình yêu vào Kiin, hy vọng phép màu cuối cùng sẽ xảy ra.

"Mình không phải là vị thần hộ mệnh nào cả, Kiin. Mình chỉ là một người yêu cậu đến mức sẵn sàng trao cả cuộc đời và linh hồn để bảo vệ cậu."

Một ánh sáng mờ nhạt bừng lên quanh cơ thể Woochan, rồi tỏa sáng rực rỡ như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Hai trán chạm nhau, cậu cảm thấy từng mảnh linh hồn của mình tan biến, như những mảnh vỡ của thiên đường rơi xuống mặt đất. Ánh sáng ấy lan tỏa quanh cơ thể Kim Kiin, bao bọc lấy cậu ấy trong vòng tay vô hình của Woochan.

Kiin khẽ động đậy, đôi mắt hé mở. Cậu thấy được Woochan đang ôm lấy mình, rất chặt. Xung quanh là người qua đường đang lo lắng nháo nhào gọi cứu thương.

Kim Kiin đưa lên bàn tay yếu ớt muốn chạm vào Woochan nhưng không thể, cậu yếu ớt ngất đi.

Sự sống quay trở lại với cậu, từng nhịp đập của trái tim yếu ớt trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng Woochan thì không còn nữa.

Ánh sáng dần mờ đi, và Woochan biết rằng đây là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Kim Kiin. Trái tim cậu thắt lại khi nhìn thấy máu đang chảy.

"Xin lỗi... Kiin," Woochan thì thầm, dù biết rằng Kiin sẽ không bao giờ nghe thấy giọng cậu nữa. "Mình đã không thể ở bên cậu lâu hơn, nhưng điều đó không sao cả. Cậu sẽ sống, và cậu sẽ hạnh phúc. Đó là tất cả những gì mình cần."

Khi những mảnh ánh sáng cuối cùng tan biến vào không trung, Woochan để lại một nụ cười cuối cùng, nhẹ nhàng và đầy yêu thương, như cái ôm cuối cùng mà cậu dành cho người cậu yêu.

------------

Kim Kiin chậm rãi ngồi dậy, đầu óc cậu quay cuồng, không hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Cơn đau nhói ở đầu và vai báo hiệu vết thương sau tai nạn, nhưng không có gì quá nghiêm trọng. Cậu nhìn quanh, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên bầu trời xám đục.

Kiin đưa tay lên trán, cảm thấy mệt mỏi và lơ mơ. Cậu tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống, khi mà vừa mới đây cậu đã chắc chắn rằng mọi thứ đã kết thúc. Cậu đã thấy chiếc xe lao tới quá nhanh, và cậu không có thời gian để né tránh. "Chuyện gì đã xảy ra?" Cậu tự hỏi, nhưng không thể tìm được câu trả lời.

Kiin xuống giường, cố gắng lấy lại thăng bằng. Nhìn xuống cơ thể mình, cậu nhận ra ngoài vài vết trầy xước nhỏ và vài vết thương đã được băng bó thì cậu hoàn toàn ổn. Đó là điều cậu không thể nào hiểu được. Lẽ ra cậu đã chết ngay tại chỗ, nhưng thay vào đó, cậu vẫn còn đứng đây, trong căn phòng nồng mùi thuốc sát trùng, như thể được ai đó bảo vệ.

Kiin cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ mà cậu không giải thích được. Dù đã cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không biết được có chuyện không ổn.

Cậu chỉ nhớ rằng cậu đã đi viếng mộ Woochan, hôm qua là tròn 1 năm ngày Woochan qua đời.

Cậu đã gặp tai nạn trên đường.

Cậu đã thấy Woochan.

Đúng vậy, Woochan đã ở đó, ôm lấy cậu, nói rằng cậu ấy sẵn sàng trao cả linh hồn và cuộc đời để bảo vệ cậu.

Hình ảnh của Woochan hiện rõ trong tâm trí cậu như một thứ không thể xóa nhòa.

"Woochan..." Cậu thì thầm, đôi mắt trở nên mờ đi vì những giọt nước mắt.

Moon Woochan sẵn sàng chết đi một lần nữa vì Kim Kiin.

Woochan, người mà cậu từng yêu hơn bất cứ ai. Người đã từng khiến cuộc sống của cậu trở nên rực rỡ, như ánh sáng soi đường trong đêm tối. Cái chết của Woochan đã để lại một vết thương sâu trong lòng Kim Kiin, và dù thời gian đã trôi qua, cậu vẫn không thể nào quên được. Mỗi lần nhớ đến Woochan, trái tim Kiin lại nhói lên đau đớn, như thể cậu đang sống trong một vũ trụ mà một nửa đã mất đi mãi mãi.

Vũ trụ ấy bây giờ đã hoàn toàn ta biến.

Ánh trăng ấy đã lụi tàn.

Kim Kiin đưa tay ôm lấy mặt, gục xuống tuyệt vọng.

---------------

Khi bước vào nhà, Kiin thả mình xuống giường, trái tim nặng trĩu. Cậu nhớ lại những ký ức với Woochan, những tháng ngày hạnh phúc mà họ đã từng có. Woochan luôn ở đó, cười đùa, mang lại cho cậu niềm vui và sự ấm áp mà không ai khác có thể mang đến. Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc định mệnh, Woochan đã rời bỏ cậu mãi mãi.

Kiin biết rằng cậu phải tiếp tục sống, nhưng giờ đây, cậu không còn chắc chắn nữa. Cậu không biết làm sao để vượt qua nỗi đau này, để tiếp tục cuộc sống khi người duy nhất cậu từng yêu đã biến mất.

"Thì ra cậu ấy vốn vẫn ở đó, vẫn ở bên và bảo vệ mình."

Một làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa, và trong giây phút ngắn ngủi đó, Kiin cảm nhận được sự hiện diện của Woochan. Đó không phải là ảo giác, cũng không phải chỉ là kỷ niệm. Đó là cảm giác như thể Woochan đang ở đây, ngay cạnh cậu, ôm cậu vào lòng như ngày nào.

Kiin ngừng lại, đôi mắt mở to, tim đập loạn nhịp. Cậu quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai. Tuy nhiên, sự hiện diện ấy quá rõ ràng, quá chân thực. Cậu biết Woochan đã ở đây, đã bảo vệ cậu, đã cứu cậu khỏi cái chết.

"Tớ biết là cậu vẫn ở đây, đúng không?" Kiin thì thầm, đôi mắt ngấn lệ. "Cậu đã luôn bảo vệ tớ, từ trước đến giờ, đúng không vầng trăng nhỏ của tớ."

Câu nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng, nhưng không có tiếng trả lời. Dù vậy, Kiin vẫn cảm nhận được sự ấm áp ấy, cảm giác như trái tim đang được bảo bọc bởi một cái ôm ấm áp, đập liên hồi trong lồng ngực.

Kiin không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cậu rơi xuống, từng giọt thấm đẫm đôi tay run rẩy. Cậu biết rằng Woochan đã ra đi mãi mãi, và sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng ít nhất, cậu cũng biết rằng tình yêu của Woochan vẫn còn đây, vẫn tồn tại trong trái tim cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, Kim Kiin biết rằng cậu phải sống. Cậu phải tiếp tục cuộc sống mà Woochan đã dành tặng, không chỉ vì bản thân, mà còn vì người đã yêu cậu đến mức sẵn sàng hy sinh cả linh hồn để bảo vệ cậu.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, rực rỡ và ấm áp, giống như cái ôm cuối cùng mà Woochan đã dành cho cậu trước khi ra đi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro