[敷秀 | 12:25]
04.
Khu rừng kỳ bí bao quanh họ như một bức tranh hoang sơ, nơi những tán cây rậm rạp chồng chất lên nhau, tạo nên một bức tường vững chắc ngăn chặn mọi ánh sáng. Mỗi bước đi của Heo Su và Kim Geonbu nặng trĩu, như thể không chỉ đơn thuần là những bước chân mà còn là những gánh nặng của những lo âu vô hình đang đè nén trong lòng. Họ đang mắc kẹt trong một tình huống mà chính họ cũng khó lòng lý giải, và rừng cây, với sự tĩnh lặng chết chóc cùng những âm thanh quái lạ, tựa như đang giam cầm họ trong một thế giới u ám, nơi mỗi tiếng động như một lời cảnh báo về những hiểm nguy rình rập.
"Chúng ta cần phải tìm cách thoát ra," Kim Geonbu lên tiếng, giọng anh không hề mất bình tĩnh, mặc dù bên trong có chút gì đó khẩn trương. Mái tóc đen rối bời của anh bị những nhành cây cào vào, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định, không hề mang chút sợ hãi nào. "Tôi không thể để điều này kết thúc ở đây." Những lời nói ấy, với sự quyết tâm mạnh mẽ, như một nguồn ấm áp len lỏi vào trái tim Heo Su, giúp cậu cảm thấy bớt đi phần nào sự lạnh lẽo bao trùm.
"Có lẽ chúng ta nên thử gọi ra một phép thuật mạnh mẽ hơn," Heo Su đề xuất, mỗi từ đều mang theo sức nặng của những suy nghĩ rối bời trong cậu. "Tôi nghĩ nếu kết hợp sức mạnh của chúng ta, chúng ta có thể tạo ra một lối đi." Đúng lúc này, cậu cảm nhận rõ ràng rằng sự gắn kết giữa họ đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như thể ánh mắt của họ đang truyền tải một thông điệp vô hình. Kim Geonbu gật đầu, một nụ cười tự tin nở rộ trên khuôn mặt anh. "Hãy làm điều đó," anh khẳng định, giọng nói chắc nịch.
"Hãy bắt đầu với một lá chắn," Kim Geonbu tiếp tục, "điều này có thể giúp chúng ta chống lại những sinh vật xung quanh." Họ đứng sát lại bên nhau, hai cây đũa phép đồng loạt hướng về phía trước. Kim Geonbu hô to: "Protego Maxima!" Ngay lập tức, một bức tường ánh sáng hiện ra, tạo thành một vòng tròn bảo vệ quanh họ. Heo Su cảm nhận luồng năng lượng mạnh mẽ dâng trào khi phép thuật được khởi động. Mặc dù nỗi lo vẫn âm thầm vây bọc lấy cậu, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh từ Kim Geonbu, cậu hiểu rằng họ đang đi đúng hướng.
"Bây giờ, hãy tìm một lối thoát!" Heo Su nói, lòng trào dâng sự phấn khích. Họ đã từng học rằng phép thuật mạnh mẽ nhất không chỉ đến từ sức mạnh cá nhân, mà còn từ sự gắn kết giữa những người bạn. Họ bắt đầu bước đi, mỗi bước chân như một thách thức, và mặc dù sự mệt mỏi đang dần chiếm lĩnh cơ thể, nhưng quyết tâm của cả hai vẫn kiên cố như tảng đá.
Khi họ tiến sâu vào khu rừng, bỗng dưng những bóng hình mờ ảo từ những cây cối xung quanh bắt đầu xuất hiện. Những bóng ma, những sinh vật kỳ quái từ thế giới phép thuật đã bị lãng quên, đang đứng chắn lối đi của họ. "Cẩn thận!" Kim Geonbu kêu lên khi một con quái vật với đôi mắt đỏ rực lao về phía họ. Hình thù to lớn, lông lá bù xù của nó khiến không khí quanh họ trở nên nặng nề, và những tiếng gầm gừ vang lên như tiếng chuông báo động cho sự khủng khiếp.
"Expelliarmus!" Heo Su vung đũa phép, nhưng phép thuật chỉ khiến con quái vật lùi lại một bước, không đủ để ngăn cản nó. Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm tâm trí cậu. "Chúng ta phải tìm cách để vượt qua!" Kim Geonbu hô hào, và sự căng thẳng giữa họ càng gia tăng. Họ bắt đầu chạy, nhưng mỗi bước đi lại gặp phải những chướng ngại vật lớn hơn. Những cành cây như những bàn tay ma quái, muốn níu giữ họ lại.
"Chúng ta không thể chạy mãi như thế này!" Heo Su thở hổn hển, "Phải có một cách nào đó!" Những tiếng cười khinh bỉ từ những sinh vật kỳ quái lại vang lên, khiến cả hai không thể giữ được bình tĩnh. "Hãy sử dụng những phép thuật mà chúng ta đã học!" Kim Geonbu nói, và Heo Su gật đầu, dồn hết sức lực vào từng câu thần chú.
"Hãy cùng nhau!" Kim Geonbu kêu lên, và Heo Su cảm thấy một dòng năng lượng mạnh mẽ từ Kim Geonbu truyền sang mình. "Aguamenti!" Kim Geonbu hô to, và dòng nước từ đũa phép của anh bùng lên, tạo ra một ánh sáng làm sáng lối đi hẹp. Họ đang tạo ra một chút không gian trong cuộc chiến sinh tồn này, và Heo Su cảm nhận hơi thở của cuộc sống lại tràn về.
"Rictusempra!" Heo Su kêu lên, và một làn sóng phép thuật phóng ra, khiến những sinh vật xung quanh họ phải lùi lại. Nhưng đối thủ thực sự mà họ đang chiến đấu không chỉ là những sinh vật hung ác; cái mà họ thực sự đang đấu tranh là nỗi sợ hãi trong chính lòng mình. Heo Su cảm thấy nỗi sợ ấy đang thách thức cậu, như thể nó đang hỏi rằng liệu cậu có đủ can đảm để tiếp tục.
"Chúng ta không thể để nỗi sợ này đánh bại mình!" Kim Geonbu gào lên, đôi mắt anh sáng rực như ngọn lửa. "Tôi không thể làm điều này một mình, Heo Su. Cậu ở đây với tôi, phải không?" Những lời nói của Kim Geonbu như một chiếc chăn ấm áp vây quanh trái tim Heo Su, làm cậu nhận ra rằng họ không đơn độc trong cuộc chiến này. Họ đang cùng nhau, và đó chính là sức mạnh lớn nhất.
Họ tiếp tục chạy, tìm kiếm lối ra trong mê cung của những cây cối. Cảm giác hồi hộp dâng lên, mỗi âm thanh như một lời cảnh báo rằng họ không được chủ quan. Cả hai đều cảm nhận hơi thở của rừng, như thể nó đang theo dõi từng bước chân của họ. "Đừng dừng lại!" Heo Su hét lên, nhưng lòng cậu cũng dâng trào nỗi lo lắng. Kim Geonbu nhìn về phía trước, nơi ánh sáng le lói từ một khoảng trống giữa những tán cây. "Chúng ta phải đến đó!" anh hô to.
Khi họ tiến về phía ánh sáng, bất ngờ, một cơn gió mạnh ập đến, cuốn họ vào không gian huyền ảo. Rừng cây như biến mất, và họ thấy mình đứng giữa một bãi đất trống, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, như một phép màu giữa những cơn ác mộng. Họ đã thoát khỏi khu rừng bí ẩn, nhưng cảm giác nhẹ nhõm không kéo dài lâu.
Tại bãi đất trống, không gian trước mắt họ tràn ngập những màu sắc sáng rực, những tia nắng xuyên qua những đám mây. Nhưng không khí trong lành này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một tiếng gầm từ phía sau. Cả hai quay lại và nhận ra một con quái vật khác đang tiến về phía họ, đôi mắt đỏ rực vẫn sáng như lửa.
"Chúng ta không thể để nó chặn đường!" Heo Su hét lên, tim đập thình thịch. Kim Geonbu hít sâu, rồi nắm chặt đũa phép. "Làm theo tôi!" anh nói, sự tự tin đã quay trở lại trong giọng nói của anh. Họ cùng nhau đứng thẳng, chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng.
"Expecto Patronum!" Kim Geonbu hét lên, và từ đầu đũa phép của anh, một hình ảnh sống động bay ra, một con hạc lớn ánh bạc, bay vút lên không trung như một biểu tượng của hy vọng. Hạc ánh sáng lao về phía con quái vật, và trong khoảnh khắc, ánh sáng khiến con quái vật chao đảo, tạo cơ hội cho họ.
"Chúng ta phải chạy!" Heo Su hô hào, không chờ đợi thêm. Họ lao về phía trước, hướng về ánh sáng chói lòa phía xa, nơi có vẻ như là lối thoát. Bên tai, tiếng gầm rú của con quái vật vang lên, nhưng sự kiên định trong lòng họ vẫn không thay đổi. Họ cùng nhau chạy, để lại sau lưng những cơn ác mộng và sự sợ hãi, hướng về một tương lai tươi sáng.
Tại bãi đất trống, không gian trước mắt họ tràn ngập những màu sắc sáng rực, những tia nắng xuyên qua những đám mây, như đang gọi mời họ bước vào một thế giới huyền diệu. Những khung cảnh sống động của Hogwarts hiện lên, từ những tòa tháp cao chót vót đến những ngọn đồi xanh tươi, tất cả tạo nên một bức tranh sinh động đầy sức sống. Tuy nhiên, không khí trong lành này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một tiếng gầm từ phía sau. Cả hai quay lại và nhận ra một con quái vật khác đang tiến về phía họ, đôi mắt đỏ rực vẫn sáng như lửa.
"Chúng ta không thể để nó chặn đường!" Heo Su hét lên, tim đập thình thịch. Kim Geonbu hít sâu, rồi nắm chặt đũa phép. "Làm theo tôi!" anh nói, sự tự tin đã quay trở lại trong giọng nói của anh. Họ cùng nhau đứng thẳng, chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng.
"Expecto Patronum!" Kim Geonbu hét lên, và từ đầu đũa phép của anh, một hình ảnh sống động bay ra, một con hạc lớn ánh bạc, bay vút lên không trung như một biểu tượng của hy vọng. Hạc ánh sáng lao về phía con quái vật, và trong khoảnh khắc, ánh sáng khiến con quái vật chao đảo, tạo cơ hội cho họ.
"Chúng ta phải chạy!" Heo Su hô hào, không chờ đợi thêm. Họ lao về phía trước, hướng về ánh sáng chói lòa phía xa, nơi có vẻ như là lối thoát. Bên tai, tiếng gầm gừ của quái vật càng lúc càng gần, nhưng họ không dám ngoái đầu lại. Từng bước chân trở nên gấp gáp hơn, nhưng sức mạnh từ phép thuật vẫn như một động lực lớn.
Cuối cùng, họ đến gần ánh sáng. Đó là một cánh cửa lớn, được làm từ những khối đá cổ xưa, ánh sáng rực rỡ từ phía trong chiếu ra, như gọi mời họ bước vào. Nhưng giữa lúc họ sắp chạm tay vào cánh cửa, một lực mạnh ập đến từ phía sau, kéo họ lại. Con quái vật đã đuổi kịp, đôi mắt đỏ rực như đang muốn nuốt chửng họ.
"Không!" Heo Su hét lên, nhưng Kim Geonbu đã nhanh chóng phản ứng. "Stupefy!" anh hô lớn, và một làn sóng phép thuật tỏa ra từ đũa phép, đánh thẳng vào con quái vật. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để làm nó ngã gục. Quái vật gầm lên giận dữ, và dường như nó càng trở nên điên cuồng hơn.
"Phải làm gì đó khác!" Heo Su thở hổn hển. "Nếu không chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây!" Kim Geonbu nhìn xung quanh, trong tâm trí anh đã lướt qua những phép thuật mà họ đã học. "Có lẽ tôi có một ý tưởng!" anh nói, đôi mắt sáng lên.
"Cậu có thể giúp tôi," anh nói với Heo Su, "để chúng ta kết hợp sức mạnh một lần nữa." Heo Su cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng đầy hy vọng. "Được rồi, làm theo tôi." Cả hai đứng lại, đối diện với con quái vật đang lao tới.
"Mình sẽ tạo ra một vòng tròn bảo vệ, rồi cậu phóng một phép thuật mạnh nhất của mình!" Kim Geonbu ra lệnh, và Heo Su gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác quyết tâm.
"Protego!" Kim Geonbu hô lớn, một bức tường bảo vệ hiện ra, và khi con quái vật lao vào, nó va chạm mạnh với bức tường, tạo ra những rung động dữ dội. Ngay lập tức, Heo Su hét lên:
"Avada Kedavra!"
Một luồng ánh sáng xanh lục từ đầu đũa phép của cậu phóng ra, hòa vào bức tường bảo vệ. Ánh sáng xanh lục chói lòa hiện ra, khiến cả khu rừng như bừng sáng. Con quái vật gầm lên trong đau đớn trước khi tan biến thành làn khói đen, để lại chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh. Cả hai người đứng đó, thở hổn hển, nhưng một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập không gian.
"Chúng ta... đã làm được!" Heo Su thốt lên, không tin vào những gì vừa xảy ra. Kim Geonbu mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất khi họ quay lại nhìn cánh cửa ánh sáng trước mặt. Cánh cửa dường như đã mở ra, nhưng sự thật rằng họ vẫn còn ở trong một không gian huyền bí khiến họ không thể hoàn toàn thư giãn.
Khi họ dấn bước vào hành trình tìm kiếm lối thoát, bỗng dưng một con cú lớn vút qua đầu họ, đôi cánh rộng lớn vươn ra như những tấm vải mượt mà, tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng như tiếng gọi mời của thiên nhiên. "Hãy theo nó!" Kim Geonbu chỉ tay về phía con cú, và Heo Su, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cảm nhận một sức mạnh bí ẩn như đang kéo họ lại gần nhau. Đó là một niềm tin mơ hồ nhưng mạnh mẽ, như thể giữa họ tồn tại một sợi dây kết nối không thể nhìn thấy. Họ chạy theo con cú, lòng tràn ngập hy vọng, và sau những bước chân dài dằng dặc, cuối cùng họ đứng trước một cánh cổng lớn, nơi ánh sáng chói chang phát ra từ bên trong, như một viên ngọc quý giữa những bóng tối u ám, chiếu rọi mọi ngả đường mà họ đã trải qua.
"Đó chính là lối về Hogwarts!" Heo Su không thể giấu nổi niềm vui sướng, giọng nói của cậu vang lên rạng rỡ như ánh sáng chói chang từ cánh cổng. Tuy nhiên, ngay khi họ định tiến vào, một điều kỳ lạ xảy ra. Cánh cổng bỗng nhiên đóng lại một cách đột ngột, như một cơn gió lạnh lẽo cắt ngang không gian. Từ sâu trong bóng tối, một giọng nói lạnh lẽo, nghiêm khắc vang lên, khiến Heo Su chợt rùng mình.
"Để vào được đây, các ngươi phải trả lời câu hỏi."
Heo Su cảm thấy hơi thở của mình như ngưng lại. "Câu hỏi gì nữa đây?" Cậu hỏi, lòng tràn ngập lo lắng. Nỗi sợ hãi như một cơn sóng cuộn trào trong lồng ngực, từng ký ức đau thương ùa về. Họ đã không biết bao lần phải đối mặt với thử thách, và lần này, cảm giác bất an lại dâng trào trong cậu. Nhịp tim cậu đập mạnh, vang vọng giữa không gian tĩnh lặng. Kim Geonbu nắm chặt tay cậu, ánh mắt anh kiên định như một ngọn hải đăng giữa đêm tối.
"Tôi sẽ không để cậu một mình," anh thì thầm, giọng nói ấm áp như một liều thuốc an thần, xoa dịu nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong Heo Su. Những lời đó không chỉ là một lời hứa, mà còn là nguồn sức mạnh cho cả hai.
Câu hỏi từ bóng tối lại vang lên, lần này, rõ ràng và sắc lạnh hơn, như thể khắc vào tâm trí họ. "Tình yêu là gì?"
Heo Su cảm thấy mọi thứ xung quanh như ngưng đọng. Tình yêu... là gì nhỉ? Câu hỏi đột ngột này như một cú sốc, khiến cậu ngẩn người, đầu óc bỗng chốc trống rỗng. Những hình ảnh thân thuộc từ những khoảnh khắc vui vẻ bên Kim Geonbu, cùng những nỗi đau khi hiểu lầm ập đến, như những thước phim quay chậm trong tâm trí cậu.
Kim Geonbu nhìn cậu, ánh mắt sáng rực như ngọn lửa, chờ đợi một câu trả lời chân thành. "Tình yêu..." Heo Su lẩm bẩm, nhưng câu trả lời vẫn không thể tuôn ra. Anh kiên nhẫn chờ đợi, như thể sự im lặng này chính là một phần của câu trả lời.
"Tình yêu là sự kết nối giữa những tâm hồn," Kim Geonbu bắt đầu, giọng anh vang vọng, như một khúc nhạc êm dịu hòa quyện cùng những giai điệu của cuộc sống. "Tình yêu là sức mạnh và niềm tin lẫn nhau, là khi chúng ta chấp nhận nhau với tất cả những điều tốt đẹp và xấu xí." Anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng giữa màn đêm, khiến Heo Su cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
"Đúng vậy!" giọng nói từ bóng tối vang lên, nhưng không dừng lại ở đó. "Đó là một câu trả lời chưa đủ. Các ngươi, mỗi người, phải thật sự thừa nhận cảm xúc của mình trước khi cánh cổng này mở ra."
Heo Su bối rối, nhìn Kim Geonbu với ánh mắt cầu khẩn. Tâm trí cậu đang cuồng loạn, nỗi sợ hãi một lần nữa dâng lên. "Tôi... tôi không biết phải nói gì," Heo Su lắp bắp, cảm thấy những từ ngữ kẹt lại trong cổ họng.
"Cậu cần phải nói ra," Kim Geonbu khuyến khích, giọng anh kiên định. "Cảm xúc của cậu quan trọng hơn tất cả. Đừng trốn tránh nữa."
Giữa không gian tĩnh lặng, Heo Su nhận ra rằng đây không chỉ là một thử thách bên ngoài, mà còn là một hành trình vào chính tâm hồn mình. Cậu hít một hơi thật sâu, tâm tư dâng trào như những đợt sóng. Những hình ảnh ấm áp, ngọt ngào về tình yêu giữa họ lại hiện lên, và cậu biết mình không thể chần chừ thêm nữa.
"Tình yêu..." Heo Su bắt đầu, âm thanh từ môi cậu nhẹ nhàng như gió xuân. "Là khi mình không chỉ sống cho bản thân mình, mà còn cho người khác. Là khi mỗi giây phút bên nhau đều trở nên quý giá."
Cậu nhìn Kim Geonbu, sự chân thành hiện lên trong ánh mắt. "Tôi yêu cậu. Không phải chỉ là bạn bè, mà là yêu thương thật sự. Tôi không muốn phải che giấu nữa."
Khi những từ ngữ ấy thoát ra khỏi môi, cánh cổng từ từ mở ra, như để chào đón một khởi đầu mới. Ánh sáng rực rỡ từ Hogwarts tỏa ra, như một thiên đường hiện ra trước mắt họ, nơi mọi lo âu và nghi ngờ tan biến, để lại chỉ những điều kỳ diệu và ấm áp.
"Chúng ta đã làm được!" Heo Su thốt lên, lòng ngập tràn hạnh phúc. Họ nắm chặt tay nhau, cảm giác gắn kết không thể tách rời, và tiến vào bên trong.
Giữa Hogwarts tráng lệ, không gian huyền ảo như ngừng lại, mọi thứ quanh họ trở nên mờ ảo như những giấc mơ đẹp đẽ. Kim Geonbu nhìn vào mắt Heo Su, trái tim anh rộn ràng, "Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu."
"Heo Su," Kim Geonbu bắt đầu, tâm tư của anh như chảy ra theo từng lời nói. "Tôi không chỉ xem cậu là bạn. Tôi yêu cậu." Câu nói như một phép màu, và Heo Su cảm thấy mọi điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống đang tràn ngập trong trái tim mình.
"Mình cũng yêu cậu," cậu đáp lại, lòng dâng trào một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Họ đứng đó, giữa ánh sáng và những bông hoa nở rộ quanh, như thể thời gian ngừng trôi. Ánh nắng chiếu rọi lên họ, và sự chân thành trong trái tim như một dấu hiệu của tình yêu đang trỗi dậy.
"Không chỉ là một cuộc phiêu lưu, mà là một hành trình thực sự," Kim Geonbu nói, và Heo Su gật đầu, lòng hạnh phúc dâng trào. "Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá mọi điều kỳ diệu mà thế giới này mang lại."
Họ bước ra khỏi Hogwarts, giữa những cánh hoa và ánh nắng, tay trong tay, như thể đã tìm thấy con đường dẫn đến trái tim của nhau. Cảm giác tình yêu ngập tràn trong lòng, và họ biết rằng không còn gì có thể chia cắt được.
Từ giờ trở đi, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, khám phá thế giới, và xây dựng những kỷ niệm đẹp đẽ nhất. Khi mặt trời lặn và ánh sáng tỏa ra từ Hogwarts, hai trái tim đã thực sự thuộc về nhau, hòa quyện trong một lời hứa ngọt ngào về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro