Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[敷秀 | 12:25]

03.

Bức tranh hiện ra một khung cảnh kỳ diệu, mở ra một cánh rừng sâu đầy màu sắc và sức sống. Những tia sáng lấp lánh như những viên ngọc quý, len lỏi qua những tán cây, tạo nên một bầu không khí huyền bí như thể nơi này là một cánh cửa dẫn vào một thế giới khác. Heo Su đứng đó, lòng tràn đầy phấn khích, như một đứa trẻ đứng trước cánh cửa của một thế giới thần tiên. "Chúng ta có thể đi vào đó không?" cậu hỏi, đôi mắt lấp lánh sự háo hức.

Kim Geonbu, với vẻ ngoài lạnh lùng và kiệm lời, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. "Chắc chắn rồi. Hãy thử xem." Ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm, nhưng vẫn giữ nguyên nét bí ẩn, như thể anh đã biết trước những điều đang chờ đợi họ.

Họ nắm tay nhau, cảm nhận sự kết nối chặt chẽ, và bước vào thế giới của bức tranh, nơi mà sự hồi hộp của một cuộc phiêu lưu mới bao trùm lấy cả hai. Nhưng ngay khi vừa đặt chân vào, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, cuốn họ vào một khu rừng sâu, nơi mọi thứ trở nên tối tăm và bí ẩn. Cảm giác như có một chiếc bóng lượn lờ theo sau, tạo ra những cơn rùng mình dọc sống lưng.

Khi họ bước vào rừng sâu, không khí trở nên lạnh lẽo và nặng nề. Những cây cối rậm rạp, với những tán lá xanh mướt che khuất ánh sáng, tạo nên một không gian huyền bí và đáng sợ. "Cậu có cảm thấy không khí ở đây thật kỳ lạ không?" Heo Su hỏi, ánh mắt lo lắng tìm kiếm sự trấn an từ Kim Geonbu. Anh gật đầu, sự nghiêm túc trên khuôn mặt anh càng làm cho Heo Su cảm thấy bất an hơn.

"Hãy cẩn thận, có thể có những sinh vật kỳ lạ sống trong này," Kim Geonbu nói, giọng nói bình tĩnh như muốn trấn an Heo Su. Nhưng Heo Su lại cảm thấy tâm hồn mình đang bị cuốn vào những sợi dây lo lắng. "Chúng ta nên tìm một lối thoát trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn." Họ bắt đầu đi sâu vào khu rừng, nhưng mỗi bước đi như kéo dài mãi mãi, và Heo Su cảm thấy không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn.

Đột nhiên, tiếng động lạ vang lên từ phía sau, một bóng đen lớn hiện lên giữa những tán cây, khiến Heo Su cảm thấy lạnh sống lưng. "Kim Geonbu, cậu nghe thấy không?" cậu thì thầm, sự lo lắng trong giọng nói không thể che giấu. Kim Geonbu gật đầu, đôi mắt anh trở nên căng thẳng. "Chúng ta phải cẩn thận," anh nói, sự chú ý của anh dồn hết vào bóng đen đang tiến lại gần.

"Cái gì vậy?" Heo Su hỏi, giọng nói đã lạc đi trong nỗi sợ hãi. Nhưng khi bóng đen lại gần hơn, cả hai nhận ra đó là một sinh vật to lớn, với đôi mắt sáng quắc và bộ lông xù xì như một con sói khổng lồ. Mũi nó ngửi ngửi không khí, và Heo Su cảm thấy tim mình đập thình thịch. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?" cậu thì thầm, sự sợ hãi khiến cậu run rẩy.

"Chạy!" Kim Geonbu quát, và họ lao về phía trước, bỏ lại bóng đen đang gầm gừ. Những bước chân vội vàng, không dám nhìn lại. Mỗi bước đi như thể đất dưới chân họ đang sụp đổ. Heo Su cảm thấy một cảm giác như bị giam cầm trong chính những cảm xúc của mình. "Mình không thể để nó bắt được chúng ta!" cậu thầm nghĩ, nhưng rồi cậu lại cảm thấy bất lực. Họ đang lạc trong rừng sâu, và sinh vật đó như một cơn ác mộng đang đuổi theo họ.

"Đi theo tôi!" Kim Geonbu hét lên, dẫn đường qua những lối đi hẹp giữa các gốc cây. Mọi thứ xung quanh trở nên hỗn loạn, và Heo Su cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn bão. Sinh vật đó bắt đầu đuổi theo, những tiếng gầm gừ vang lên khiến cậu cảm thấy như trái tim mình đang lạc nhịp. "Mình không thể chạy mãi như thế này!" Heo Su nghĩ, và cậu biết rằng nếu không tìm cách đối phó, họ sẽ không sống sót qua đêm nay.

Khi họ dừng lại, tim đập dồn dập, Kim Geonbu nhìn Heo Su với ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta không thể để nó bắt được mình. Hãy sử dụng phép thuật!" anh gợi ý. "Incendio!" anh gọi lớn, và ngọn lửa bùng lên từ cây đũa phép, tạo thành một bức tường lửa ngăn cách họ với sinh vật đang tiến lại gần.

Ánh sáng từ ngọn lửa làm sáng rực cả khu rừng tối tăm, và sinh vật đó dừng lại, nhưng nó không từ bỏ. "Chúng ta cần một phép thuật mạnh hơn!" Heo Su nói, lòng dũng cảm trỗi dậy. "Mình sẽ cố gắng!" Cậu hít sâu, tập trung và gọi: "Expecto Patronum!" Một hình ảnh sáng lóa xuất hiện trước mắt họ, hình dáng của một con hươu lớn, như một biểu tượng của hy vọng.

"Đi đi!" Kim Geonbu hét, và cả hai cùng chạy theo con Patronus, cảm nhận sức mạnh của nó dẫn dắt họ ra khỏi tình thế ngặt nghèo. Tuy nhiên, giữa lòng khu rừng dày đặc, Heo Su không thể ngăn được những suy nghĩ đau lòng về tình cảm của mình dành cho Kim Geonbu. "Liệu cậu ấy có hiểu được những gì mình đang cảm thấy không?" cậu tự hỏi trong lúc chạy trốn.

Cuối cùng, họ dừng lại ở một khu vực rộng rãi hơn trong rừng. Hơi thở của cả hai đều hổn hển, và Kim Geonbu dựa lưng vào một gốc cây lớn, ánh mắt đầy căng thẳng. "Chúng ta tạm an toàn ở đây," anh nói, nhưng giọng nói vẫn còn chút run rẩy. Heo Su cảm thấy một cảm giác nặng nề bao trùm, lòng cậu như một khối đá đè nén.

"Mình... mình xin lỗi," Heo Su nói, giọng thấp hơn một chút. "Mình không nên để cậu dẫn mình vào tình huống này." Cảm giác tự trách khiến cậu không thể nhìn thẳng vào mắt Kim Geonbu. "Nếu không phải vì mình, cậu đã không phải chịu đựng những rắc rối này."

Kim Geonbu quay sang nhìn cậu, ánh mắt anh không thể hiện sự tức giận, chỉ là sự thấu hiểu sâu sắc. "Đừng tự trách mình, Heo Su. Chúng ta đều đã quyết định cùng nhau." Nhưng sự im lặng sau đó vẫn khiến không khí trở nên nặng nề, như thể cả hai đều đang suy tư về những điều chưa nói.

"Cậu nghĩ chúng ta sẽ ra khỏi đây được không?" Heo Su hỏi, lòng dâng lên sự lo lắng. Kim Geonbu không trả lời ngay, ánh mắt anh trở nên xa xăm. "Chúng ta sẽ tìm ra cách," cuối cùng, anh nói với sự kiên định. Nhưng Heo Su biết, sự tự tin đó chỉ là bề ngoài.

"Hãy nghĩ về phép thuật," Kim Geonbu tiếp tục, cố gắng lấp đầy sự im lặng. "Chúng ta có thể tìm thấy lối thoát nếu kết hợp sức mạnh của mình." Heo Su gật đầu, nhưng trong lòng cậu, một sự hoài nghi dâng trào. "Liệu chúng ta có đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách này?"

Mặc dù vậy, Heo Su cũng biết rằng cậu không thể để nỗi sợ hãi làm chủ. "Được rồi, chúng ta có thể thử một lần nữa," cậu nói, lòng tự tin trỗi dậy. "Cùng nhau, chúng ta sẽ thành công!" Kim Geonbu gật đầu, ánh mắt anh trở nên sắc sảo.

Khi cả hai bắt đầu tập trung, Kim Geonbu bất ngờ nhắm mắt lại và lẩm bẩm những câu thần chú, trong khi Heo Su cũng cố gắng tập trung vào phép thuật của mình. "Lumos!" Kim Geonbu gọi, và một ánh sáng sáng rực xuất hiện, chiếu sáng xung quanh họ.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, họ nghe thấy tiếng động lạ từ xa. Tiếng gầm gừ của sinh vật đã quay lại, và Heo Su cảm thấy tim mình như thắt lại. "Nó quay lại rồi!" cậu thét lên, sự sợ hãi làm cậu cứng lại.

"Chúng ta phải hành động ngay bây giờ!" Kim Geonbu kêu lên, nhưng trong mắt Heo Su, sự sợ hãi đã bao trùm. Họ đang ở giữa rừng sâu, bị mắc kẹt giữa những điều không thể hiểu nổi. Kim Geonbu giữ chặt cây đũa phép trong tay, quyết tâm không để sự bất lực chiếm lấy họ.

"Chúng ta không thể từ bỏ!" Kim Geonbu khẳng định, và Heo Su cảm thấy sức mạnh từ sự quyết tâm của anh. Họ cùng nhau tìm kiếm một giải pháp, nhưng cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng bắt đầu bao trùm tâm trí cậu. "Mình không thể để Kim Geonbu phải chịu đựng vì mình," cậu thầm nghĩ, và quyết định phải làm gì đó.

Họ lại quay lại tìm kiếm lối ra, nhưng khu rừng dường như vô tận, như một mê cung không có lối thoát. Mỗi bước đi đều dẫn họ vào những điều bí ẩn và đáng sợ, như thể chính khu rừng đang trêu đùa họ.

"Chúng ta cần phải tìm ra cách giao tiếp với thế giới bên ngoài," Kim Geonbu nói, giọng điệu đầy nghiêm túc. "Có lẽ có một cách nào đó để mở ra cánh cửa trở lại." Heo Su gật đầu, nhưng trong lòng cậu lại chồng chất những suy nghĩ đau lòng. "Liệu Kim Geonbu có thể sống sót nếu mình không ở bên cậu?"

Khi cả hai tiếp tục tìm kiếm, nỗi sợ hãi và áp lực bắt đầu dồn nén trong lòng Heo Su. Cậu không thể chấp nhận được ý nghĩ phải sống trong một thế giới không có Kim Geonbu. "Mình không thể để cậu ấy một mình," cậu thầm quyết tâm. "Mình phải chiến đấu vì cậu ấy."

Giữa những âm thanh lạ lùng của khu rừng, Heo Su cảm thấy như chính cuộc sống của mình đang treo lơ lửng. Những ký ức về những giây phút bên Kim Geonbu, sự ấm áp trong những cái nắm tay, tất cả đều dâng trào trong lòng cậu. Nhưng nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực dần chiếm lấy cậu. "Mình không biết phải làm gì bây giờ," cậu tự nhủ, và trong tâm trí, nỗi tuyệt vọng đang lớn lên như một cơn bão.

"Mình đã để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát," cậu lặng lẽ suy nghĩ, và cảm giác tội lỗi dâng lên. Khi họ đứng trước những thử thách đang chờ đón, một niềm hy vọng mỏng manh cũng bị cuốn đi theo những cơn gió lạnh lẽo của rừng sâu. Thực tại ảm đạm bao trùm, như những tán cây che khuất ánh sáng, và Heo Su không thể không cảm thấy sự bất lực của chính mình.

"Liệu chúng ta có thể sống sót qua đêm nay?" cậu tự hỏi, nỗi lo âu xâm chiếm tâm trí, và trong sâu thẳm, cậu cảm thấy rằng cuộc phiêu lưu này có thể sẽ là một sự kết thúc bi thảm cho cả hai.

Bức tranh như một mảnh ghép của một câu chuyện cổ tích, nơi mà những điều kỳ diệu và bí ẩn đan xen nhau, không chỉ với sự đối đầu của thiên nhiên mà còn là cuộc chiến giữa lòng người. Sự tĩnh lặng của khu rừng hòa quyện với những tiếng động mơ hồ, tạo nên một bản giao hưởng của sự sợ hãi và hy vọng.

Giữa lòng khu rừng dày đặc, Heo Su không thể quên được cảm giác hồi hộp mà cuộc phiêu lưu này mang lại. Cậu nhớ lại những ngày ở Hogwarts, nơi mà từng ngóc ngách đều chứa đựng những câu chuyện kỳ thú và những phép thuật bí ẩn. Những giờ phút cùng bạn bè học tập về các loại thần chú, từ "Accio" đến "Aguamenti", và cả những cuộc phiêu lưu trên những chiếc chổi bay, tất cả đều trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

"Thực sự là một nơi kỳ diệu," cậu lẩm bẩm, đôi mắt nhìn về phía những tán cây cao vút. Kim Geonbu nghe thấy, quay sang nhìn cậu với vẻ nghiêm túc. "Hogwarts có thể mang lại nhiều điều thú vị, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm." Anh nói, sự lạnh lùng trong giọng điệu không hề giảm đi.

"Hãy nhớ, Heo Su, nơi này không giống như những gì cậu thấy từ xa. Mỗi cây cối, mỗi góc khuất đều có câu chuyện của riêng nó." Kim Geonbu tiếp tục, dường như đã chứng kiến quá nhiều điều xảy ra ở đây. "Chúng ta cần phải giữ cảnh giác."

"Cậu không sợ à?" Heo Su hỏi, lòng cậu dấy lên một sự nghi ngờ. Kim Geonbu lắc đầu, ánh mắt anh sắc bén như dao. "Sợ hãi chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn. Chúng ta cần phải kiên định."

Đi qua những lối đi hẹp, họ đã nhìn thấy những tán cây lớn với những rễ cây như những bàn tay khô cằn vươn ra, như thể chúng đang muốn giữ lại bất kỳ ai dám xâm phạm lãnh địa của chúng. Không khí trở nên ngột ngạt hơn, và Heo Su cảm thấy mình như bị mắc kẹt giữa những ranh giới của thực tại và những giấc mơ.

Khi họ tiến sâu hơn vào khu rừng, Heo Su nhớ đến những câu thần chú mà cậu đã học. "Rictusempra!" cậu thử nghiệm, nhưng không có gì xảy ra. Kim Geonbu chỉ nhìn cậu một cách kiên nhẫn, nhưng trong ánh mắt ấy, cậu có thể thấy một chút khinh bỉ. "Đó không phải là cách đúng đắn," anh nói.

"Thế thì, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?" Heo Su hỏi, cảm giác bất an lại dâng lên. Kim Geonbu không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe tiếng động xung quanh. "Có thể tìm cách sử dụng phép thuật hỗ trợ," cuối cùng, anh nói. "Chúng ta cần phối hợp."

"Cùng nhau," Heo Su lặp lại, lòng cậu tràn đầy sức mạnh. "Chúng ta sẽ thành công." Cậu cảm thấy một sức mạnh từ sự quyết tâm của Kim Geonbu, nhưng trong lòng vẫn chất chứa nỗi lo lắng. "Mình không thể để cậu ấy phải chịu đựng vì mình," cậu tự nhủ, quyết tâm phải làm gì đó.

Dần dần, những cây cối bắt đầu mờ dần, và không gian xung quanh trở nên ảm đạm. "Chúng ta cần phải tìm ra lối thoát," Kim Geonbu nói, giọng điệu đầy nghiêm túc. "Nếu không, chúng ta sẽ bị mắc kẹt mãi mãi." Heo Su gật đầu, nhưng tâm trí cậu không thể ngừng suy nghĩ về điều gì sẽ xảy ra nếu họ không tìm ra lối thoát.

Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau, làm cả hai giật mình. Kim Geonbu nhanh chóng quay lại, ánh mắt lạnh lùng của anh dán chặt vào nơi phát ra âm thanh. "Có gì đó ở gần đây," anh thì thầm, giọng nói trở nên nghiêm trọng.

"Hãy cẩn thận," Heo Su nói, lòng cậu như bị thắt lại trong nỗi sợ hãi. Kim Geonbu gật đầu, một sự bình tĩnh lạ thường hiện rõ trên khuôn mặt anh. Họ lại tiếp tục di chuyển, nhưng cảm giác như khu rừng này đang theo dõi họ từng bước đi.

Cuối cùng, khi họ đến một khu vực sáng hơn, ánh sáng dường như xuyên qua những tán cây, Heo Su cảm thấy một chút hy vọng. "Chúng ta có thể ra khỏi đây được không?" cậu hỏi, trong lòng dâng lên sự lo lắng. Kim Geonbu nhìn cậu với ánh mắt kiên định, nhưng không nói gì.

"Chúng ta sẽ tìm ra cách," anh khẳng định, nhưng Heo Su biết, lời nói đó không thể xóa bỏ nỗi lo lắng trong lòng cậu. Cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng. "Mình không thể để Kim Geonbu phải chịu đựng vì mình," cậu thầm nghĩ, quyết tâm phải làm gì đó.

Họ tiếp tục tìm kiếm, đi qua những lối đi hẹp hơn, và sự mệt mỏi dần dần chiếm lấy cậu. Cậu cảm thấy mình như đang sống trong một cơn ác mộng, không thể tìm thấy lối ra. "Liệu có điều gì chờ đợi chúng ta ở phía trước không?" cậu tự hỏi, trong lòng dâng lên sự hồi hộp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro