Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

                                    

                                          

Hai người ầm ĩ một chút, Tiêu Chiến liền sai người múc nước rửa mặt, Vương Nhất Bác phựt phựt phựt chạy đến sương phòng hôm qua, ôm lấy một cái chăn, lại phựt phựt phựt chạy về phòng Tiêu Chiến.

                      

                

Tiêu Chiến rửa mặt xong, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác nhu thuận nằm ở trên giường, chăn ngoan ngoãn cuống lên, hai tay khép lại cũng ngoan ngoãn ở trước ngực.

                      

                

"Chiến ca ngươi yên tâm, ta sẽ không nói mớ cũng sẽ không mộng du, ta ngủ rất ngoan, hai chúng ta mỗi người một chăn, ta sẽ không quấy rầy ngươi ngủ. Ngươi nhìn xem, ta chiếm chỗ cũng không lớn, chỉ có ngần ấy." Nói xong dùng tay ra dấu một cái, chớp chớp mắt.

                      

                

Một loạt động tác ngốc nghếch chọc cười Tiêu Chiến, "Không sao, Nhất Bác, ngươi nhích vào bên trong ngủ đi..."

                      

                

"Được, Chiến ca." Nói đến đây sâu nhỏ ngoan ngoãn xê dịch vào bên trong.

                      

                

Nhìn hành động của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn được nhếch miệng lên, vén màn lên cũng lên giường.

                      

                

Nhấc chăn Vương Nhất Bác lên.

                      

                

"Oái? Chiến ca, đây là chăn mền của ta." Vừa nói tay vừa hơi dùng sức, muốn đem chăn cướp về.

                      

                

Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không cho người đạt được, "Ai, cũng không biết là ai nói muốn làm ấm chăn cho bổn vương đây, sao mà mới qua một ngày, liền có thể quên sạch sẽ như vậy..." Ngữ khí coi là đang tủi thân, khiến Vương Nhất Bác bắt đầu hoài nghi Tiêu Chiến, trên đầu hiện ra hàng vạn dấu chấm hỏi...

                      

                

"Ta thì đương nhiên là không để ý, nhưng mà Chiến..." Vương Nhất Bác định lấy tình động.

                      

                

"Bổn vương càng không để ý."

                      

                

"Cái kia... Được rồi." Dù sao cũng đang theo đuổi cải trắng nhà người ta, con lợn như mình chịu thiệt tý cũng không lỗ.

                      

                

Lâm Sanh: Con trai mau tỉnh táo một chút! Con mới là cải trắng! Bị heo ăn hiếp như thế là điều hiển nhiên!

                      

                

Hỏa Chước: Dì, dì lạc đề rồi ạ.

                      

                

Lâm Sanh: A ha ha, xấu hổ, Vương Nhất Bảo con mau tỉnh táo lại!

                      

                

Tiêu Chiến không cần nhìn cũng biết người khẳng định là đang bẹp miệng, vô ý thức sẽ bĩu môi, chỉ nghĩ như vậy, Tiêu Chiến liền cảm thấy chính mình có chút phản ứng khó chịu.

                      

                

Bình tĩnh một chút, Tiêu Chiến vừa muốn thổi tắt đèn, nghĩ tới việc tiểu công tử này sợ tối, liền nằm lại trên giường.

                      

                

"Không sao đâu Chiến ca, ngươi thổi đi, nếu không ngươi sẽ ngủ không được."

                      

                

"Bổn vương không sao, nhưng ngươi sợ tối."

                      

                

"Như vậy thì sẽ không sợ." Vương Nhất Bác nói, đem tay khoác lên cánh tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến sửng sốt một chút, cũng không ngăn cản, quay đầu qua thổi tắt đèn.

                      

                

Đại khái là ban ngày ầm ĩ mệt mỏi, Vương Nhất Bác ngủ rất nhanh. Ngược lại Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cảm thấy hành vi gần đây của mình có chút khác thường.

                                  

              

                    

                

Chính mình làm sao lại cùng người khác cùng giường chung gối, còn chủ động ngủ cùng một cái ổ chăn. Huống chi tiểu công tử trước mặt mình, bản thân hắn quen biết cún nhỏ này chẳng quá hai ngày, ở chung lại giống như là đã hiểu nhau, quen biết hai mươi năm.

                

Hai ngày này cười cũng nhiều, chuyện phiền lòng cảm giác cũng ít đi, ngay cả Lạc Phỉ Phỉ đều không còn thời gian suy nghĩ tới, tiểu công tử này ngược lại thật sự là có ma lực, khiến cho mình có thể vứt bỏ tất cả nguyên tắc, chỉ để cậu nở nụ cười.

                

Ai, nhan sắc chết người... Nhưng mình tại sao lại có chút vui vẻ chịu đựng như thế...

                

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên qua.

                

Tiêu Chiến từ trước đến nay không tham ngủ, vẫn luôn tỉnh dậy sớm. Liếc nhìn người bên cạnh, nhẹ nhàng mà lấy tay từ mà Vương Nhất Bác đang ôm rút ra, lại nhẹ nhàng xuống giường.

                

Mà người hiện đại như Vương Nhất Bác nằm ỳ, dĩ nhiên là ngủ đến khi nào đã mới tỉnh, cảm giác đói bụng mới bất đắc dĩ rời giường.

                

"Chiến ca..." Vương Nhất Bác dụi dụi mắt, nãi thanh nãi khí(*) gọi.

(*) Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô

                

"Tỉnh rồi?" Tiêu Chiến đang ngồi ở trước bàn đọc sách, nghe thấy người kêu hắn, liền để sách xuống, ghé mắt hỏi, "Đói bụng rồi sao?"

                

"Ừm, đói bụng..." Còn nặng nề gật gật đầu, đến khi tự làm đầu mình lay động đến choáng váng mới ngừng.

                

Động tác trẻ con khiến Tiêu Chiến nhìn vui vẻ, đi đến bên giường nhéo nhéo hai má bảo bảo thịt, "Vậy thì mau dậy, cơm trưa đã chuẩn bị xong."

                

"Được Chiến ca." Ngoan ngoãn gật đầu.

                

Bất tri bất giác(*), Vương Nhất Bác đã ở phủ Thần Vương một tháng, bị Tiêu Chiến cho ăn đến trắng trắng mập mập, má sữa đầy đủ. Bất cứ công việc nặng nhọc hay bẩn thỉu nào Tiêu Chiến đều không cho hắn làm, quả thực là cưng tiểu tổ tông này, cưng đến cam tâm tình nguyện.

(*) 不知不觉: Thấm thoát; thình lình; không thể nhận thấy; không thể cảm thấy

                

Đương nhiên, Vương Nhất Bác rất được yêu thích, tính cách lại đơn thuần, quý phủ Thần Vương trên dưới cũng đều thích tiểu công tử này, lại thêm việc Tiêu Chiến vô cùng quan tâm, đã sớm ngầm xem hắn là người thương của Thần Vương mà hầu hạ.

                

Mọi người cũng truyền tai nhau, phủ Thần Vương có vị tiểu công tử, là bảo bối của Thần Vương, Thần Vương sủng cực kì.

                

Người vui vẻ nhất hơn ai hết chính là Tiêu Dịch, như thế thì sẽ không có ai cướp Lạc Phỉ Phỉ của mình, tâm tình tốt đến nổi thỉnh thoảng trêu ghẹo vị tiểu hoàng thúc của hắn là đang nuôi bảo bối, người thương tương lai.

---

                

"Chiến ca, hôm nay có bận gì không?" Vương Nhất Bác đang dùng điểm tâm sau khi ăn cơm xong, nhỏ giọng hỏi.

                

Tiêu Chiến thích nhìn nhất là bộ dạng đang ăn của Vương Nhất Bác, hai bên má nhô lên, căng phồng, như sóc con, thực sự đáng yêu vô cùng.

            

              

                    

               

"Buổi chiều bổn vương cần vào cung một chuyến, túi tiền này ngươi cầm lấy, ngươi có thể ra ngoài đi dạo, muốn mua gì thì mua." Tiêu Chiến nói xong liền từ trên người lấy ra một túi tiền đặt lên trên bàn.

                

"Wow!" Vương Nhất Bác cầm lấy túi tiền trĩu nặng, "Chiến ca, những thứ này đều cho ta?"

                

"Ừ."

                

"Chiến ca thường xuyên cho ta nhiều tiền như vậy, sẽ phá sản mất."

                

"Vậy trả lại cho bổn vương?" Tiêu Chiến nói xong, làm ra vẻ muốn đem túi tiền cầm về.

                

"Không được không được." Vương Nhất Bác vội vàng đem tiền túi ôm chặt lấy, "Chiến ca không thể như thế, ta sẽ không xài tiền bậy bạ."

                

"Bổn vương chỉ là trêu chọc ngươi, yên tâm đi, chỉ có mỗi ngươi. . ." Tiêu Chiến điểm một cái lên mũi Vương Nhất Bác, "Bổn vương vẫn nuôi nổi."

                

"Chiến ca là tốt nhất." Vương Nhất Bác cười đến ngọt, hai dấu móc nhỏ cũng đầy đầy.

                

"Một chút đi ra ngoài, để Thượng Vũ đi cùng ngươi, bảo vệ ngươi cho thật tốt."

                

"Không cần đâu, Thượng Vũ phải bảo vệ Chiến ca mà, yên tâm đi Chiến ca. Có chuyện gì, ta chỉ cần thuấn di, bọn hắn sẽ không tìm được ta rồi."

                

"Không thể. . ."

                

Tiêu Chiến lời còn chưa nói hết, liền bị Vương Nhất Bác cắt ngang.

                

"Không thể dùng dị năng linh tinh, ta biết ta biết. Chiến ca cần gì dong dài. . ." Vương Nhất Bác nói, giống như là đang ghét bỏ liếc Tiêu Chiến một cái.

                

"Bổn vương đúng là chiều hư ngươi rồi, càng ngày càng không có quy củ." Tiêu Chiến cười dùng hai ngón tay búng trán Vương Nhất Bác.

                

"Ai nha, đau quá, đừng gõ nữa, ta sẽ bị ngốc mất."

                

"Vậy thì phải làm như thế nào đây? Hay là ta mời thái y tới kiểm tra một chút, không thì vết thương sẽ khép lại mất."

                

"Chiến ca. . ."

                

"Ha ha ha. Bổn vương chỉ trêu chọc ngươi thôi."

               

Tiêu Chiến cảm thấy từ khi Vương Nhất Bác xuất hiện, mình mỗi ngày đều rất vui vẻ.

                

Lần trước Lạc Phỉ Phỉ nói muốn chuyển đến hoàng cung, bản thân cũng không quá đau lòng, ngược lại có một lần Vương Nhất Bác không nói với mình nói mà chạy đi ngoài, khiến hắn vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa đem tất cả quân điều động đi tìm, kết quả tiểu công tử này chỉ là nhàm chán nên xuống phố đi dạo.

               

Còn đâu là đương triều Thần Vương uy chính đây… Cái gọi là động tâm này, quả nhiên là không cách nào từ bỏ, không cách nào khắc chế.

                

Trên đường phố

                

"Ai? Dây buộc tóc màu đỏ này không tệ, Chiến ca dùng nó để buộc tóc nhất định rất đẹp. Ta có thể mua cho mình một cái màu xanh, hắc hắc hắc. . ." Như thế chính là một đôi.

            

              

                    

               

"Ông chủ, chỗ này bán thế nào?"

                

"Ánh mắt của tiểu công tử thật tốt, đây là bảo vật trấn của ngôi miếu cổ, ngài nhìn hai loại chất liệu này này, lại nhìn màu sắc này, quả nhiên là. . ."

                

"Được rồi." Vương Nhất Bác thả xuống hai khối bạc óng ánh, "Không cần thối lại, ta muốn hai cái này."

                

Vương Nhất Bác cất đai buộc vào người, định tiến phía trước, chợt nghe đằng sau có âm thanh truyền đến, "Bắt trộm, bắt trộm, có trộm!"

                

Vương Nhất Bác nhìn lại, có một người vội vàng hấp tấp chạy qua bên này, trên tay tựa hồ còn cầm theo gì đó.

               

Cái gì! Ban ngày ban mặt, bầu trời trong xanh, lại có trộm! Tiểu gia ta với tư cách một công dân của chế độ chủ nghĩa xã hội tuyệt đối không thể cho phép có loại chuyện như vậy xảy ra!

                

Vương Nhất Bác nói xong liền định ngăn tên trộm lại, dạy dỗ một trận ra trò, mặc dù mình không võ công gì cả, nhưng mình cũng đi đánh lộn không ít.

                

"Này! Đứng lại! Đem túi tiền trả lại cho người ta." Vương Nhất Bác vén tay áo lên, muốn tiến về phía trước, mới vừa định ra quyền, lại phát hiện tên trộm kia bị một người đạp ngã trên mặt đất, người kia lưu loát đoạt lại túi tiền trong tay tên trộm, trả lại cho người mất.

              

Vương Nhất Bác sững sờ nhìn một loạt động tác của người kia, cảm thấy quá ngầu! Động tác nước chảy mây trôi, làm liền một mạch, quá ngầu!

                

Người kia thấy Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, muốn có lẽ là do mình lỡ đoạt công lao của người ta, liền tiến lên hành lễ.

                

"Vị công tử này, tại hạ. . ."

               

"Oa! Ngươi quá ngầu! Ngươi dạy cho ta một chút đi." Vương Nhất Bác vỗ vỗ vai của hắn.

               

"Hả?"

                

"Đi đi đi, chúng ta ngồi xuống tâm sự." Vương Nhất Bác kéo người hướng đến chỗ quán trà, một lòng suy nghĩ muốn bái sư, người kia có thể cũng do quá nhanh nên không có phản ứng lại kịp, cứ như vậy ngoan ngoãn bị lôi đi.

                

Tùy tùng bên người muốn ngăn cản cũng bị Vương Nhất Bác một tay đánh rớt, hai người đi vào quán trà, để lại một đám tùy tùng đang ngơ ngác tại chỗ.

                

Quán trà

                

"Thứ lỗi, hù dọa ngươi rồi, ta tên Vương Nhất Bác, kết giao bằng hữu đi." Vương Nhất Bác lúc này mới nhìn kỹ rõ ràng diện mạo của người kia, mày kiếm mắt sáng, mặt mày ôn hòa, là một vị công tử khiêm tốn.

                

"Không dám nhận, tại hạ là Cảnh Thanh Dư." Cảnh Thanh Dư cũng mới tỉnh táo lại, quan sát tỉ mỉ Vương Nhất Bác, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, hấp dẫn người nhất vẫn là cặp mắt kia, xán lạn như ngôi sao, chỉ nhìn như vậy, liền khiến người ta không thể rời mắt.

                

"Thanh Dư huynh, ta bái ngươi làm thầy, thế nào? Công phu của ngươi thật tốt!" Như thế thì ta cũng có thể tại thời điểm nguy hiểm bảo vệ cho Chiến ca. Ừ, đúng là suy nghĩ chu toàn, không hổ là ta.

                

"Tại hạ cũng không biết dạy người." Cảnh Thanh Dư nhìn người trước mặt đột ngột rũ xuống khóe miệng, lập tức bổ sung, "Nhưng có thể thử xem."

               

"Sư phụ, ngươi ở đâu vậy? Ta đến tìm ngươi. Ngươi sau này có cái gì cần giúp một tay, ta nhất định nỗ lực giúp ngươi!" Vương Nhất Bác nghiêm túc, hùng hồ nói.

                

"Tốc độ đổi cách xưng hô của ngươi ngược lại nhanh." Cảnh Thanh Dư cười lắc đầu, "Ta ở tại vân trang."

                

"Thì ra vân trang kia là của sư phụ! Ta đã sớm muốn đi vào đó ngắm một chút, thế nhưng tìm không thấy biện pháp gì, bọn họ đều nói bên trong rất đẹp." Vương Nhất Bác đột ngột hưng phấn lên, "Có điều nhìn thấy sư phụ, ta cảm thấy phong cảnh bên trong khẳng định so với bọn họ nói còn đẹp hơn, sư phụ nhìn cũng có vẻ không phải là người bình thường."

                

"Nhất Bác ngày mai có thể tới xem một chút."

                

"Được!"

                

Đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác sau khi rời đi, tùy tùng bên Cảnh Thanh Dư mở miệng, "Chủ nhân, người này không rõ lai lịch, có cần thuộc hạ. . ."

                

"Không cần." Cảnh Thanh Dư giơ tay lên một cái, "Vị công tử kia đoán chừng chính là tiểu công tử của phủ Thần Vương."

                

"Chủ nhân cứ như vậy để hắn đến vân trang sao?"

                

"Ừm, bởi vì thích."

                

Nhìn thấy ngươi, ta tin tưởng, nhất kiến chung tình(*).

(*) 一见钟情: Vừa gặp đã yêu

            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro