ONESHOT
Vào buổi tối trước đêm Giáng sinh, có tiếng gõ cửa nhà Kim Geonwoo.
Hwang Seonghoon, người anh hàng xóm mà cậu đã quen từ lâu, đang ở ngoài cửa: "Chào buổi tối, Geonwoo! Rất xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi em... ừm..."
Có chuyện gì mà không thể nhắn tin bằng điện thoại nhỉ?
Nhất định phải như thế này, trịnh trọng gõ cửa, mặt đối mặt.
Anh trai có vẻ thực sự là người cổ điển. Kim Geonwoo nhìn chằm chằm vào Hwang Seonghoon và nhận thấy đối phương mặc dù nhiệt tình nhưng mặt mũi đỏ bừng, ấp úng, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng.
Kim Geonwoo: "Em đồng ý."
"Thật tốt!", Hwang Seonghoon lập tức nở một nụ cười rất tươi, "Em muốn ăn gì? Ngày mai anh sẽ đi mua."
"Chúng ta có ăn mừng cùng nhau không?"
"Đó không phải là điều đương nhiên sao?"
"Vậy em nên đi cùng anh."
"Mua đồ ăn thì không cần đâu. Thực ra ngày mai anh còn phải làm thêm một lát, có thể tiện đường ghé mua."
"Hẹn gặp lại vào ngày mai!"
Vì Kim Geonwoo đã nói "sẽ mang theo rượu ngon nhất", nên khi Hwang Seonghoon nói lời tạm biệt còn vui hơn lúc đến, vẫy tay, mặt vẫn đỏ bừng.
Kim Geonwoo, biệt danh là 'Tráng Tráng', là một con cún cao trên 1m80, cách ăn mừng sau khi đóng cửa là tự mình nhảy vào một cái mềm dày.
Kết quả không có gì bất ngờ đó là uống quá chén. Hwang Seonghoon là người thích uống rượu và cũng thích mời rượu, nhưng mỗi lần trước khi cụng ly, luôn có một ly rỗng đã được nâng lên chờ đợi. Ban đầu hai người còn khá dè dặt thăm dò nhau, sau đó hóa thành cuộc chiến xem ai sẽ gục trước.
Lần cuối cùng họ uống rượu cùng nhau là khi tình cờ gặp nhau ở một quán ăn gần khu chung cư, ngồi chung bàn. Hwang Seonghoon phát hiện ra cậu trước, anh cũng nhiệt tình chào hỏi và mời cậu ăn tối, lý do là anh đã đi làm và Geonwoo vẫn đang học đại học. Vì hai người có độ tuổi gần nhau, Kim Geonwoo cảm thấy nhanh chóng thân thiết với người anh hàng xóm này. Có những lúc nhận được sự quan tâm đặc biệt từ anh Seonghoon, cậu từng nghĩ, không biết anh ấy có đối xử với người khác tốt như vậy không? Bây giờ cậu cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời, hóa ra anh đã thích mình từ lâu rồi.
Kim Geonwoo chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào Hwang Seonghoon ở đối diện, dù có che giấu bằng cặp kính nhưng khuôn mặt vẫn đỏ bừng, mắt thì sắp nhắm lại, rồi lại như bừng tỉnh mà ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, không tự chủ được mà cười, nụ cười ngốc nghếch đặc trưng của người say.
Nó được lây lan đến mức Kim Geonwoo cũng không khỏi cong môi lên: "Anh ơi, anh có muốn đến nhà em xem phim không?"
"Được đấy", Hwang Seonghoon mở miệng, trước tiên thì ợ một cái, rồi lại cười, "Ở đây còn bia và đồ ăn nhẹ, mang theo luôn nhé."
Anh Seonghoon, hiện là bạn trai của cậu, thật sự rất dễ thương. Rượu đã uống vào, trong lòng Kim Geonwoo sôi sục như đang sủi bọt, cậu rất bốc đồng, muốn ôm bạn trai mình vào lòng, giống như Hwang Seonghoon bây giờ đang ôm chai bia, chân co lại trước ngực. Trong mắt Kim Geonwoo, cơ thể của anh nhìn có vẻ gầy nhưng thực ra rất săn chắc, nép mình trên sofa, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu, lúc sáng lúc tối, làm đôi mắt đang say của anh lấp lánh.
Tại sao một người nhìn qua đã thấy khỏe mạnh, yêu thể thao lại có làn da trắng như vậy? Chẳng lẽ vì các phòng gym đều ở trong nhà?
Kim Geonwoo tiến lại gần hơn, không chạm phải những chai rỗng nằm trên mặt đất. Vai cậu sát bên Hwang Seonghoon, hạ tay xuống, đặt bàn tay lên mu bàn tay của anh. Nhiệt độ giữa họ như bị khóa lại, không còn cách nào khác là phải len lỏi vào da thịt, vào mạch máu, gặp rượu lập tức bùng cháy.
Kim Geonwoo nghiêng người, chạm vào trán anh, thấy hàng mi của Hwang Seonghoon khẽ run lên, rõ ràng là một sự đồng ý, cậu nâng mặt Hwang Seonghoon lên và hôn lên môi anh.
Dù là chuyện đương nhiên, nhưng sự hồi hộp là không thể tránh khỏi, sau khi tách ra, giữa nhịp tim đập nhanh như sấm, Kim Geonwoo nghe thấy giọng nói của Hwang Seonghoon:
"Geonwoo à......"
"Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa......"
Kim Geonwoo ôm lấy Hwang Seonghoon và vùi đầu vào cổ anh:
"Chỉ có vậy thôi sao... Anh cũng đánh giá thấp em quá rồi."
Dù có hơi ngột ngạt, hơi ẩm ướt và chậm rãi, nhưng đúng là, cơn say vừa rồi đã biến thành dũng khí, nhưng giờ đây đã tiêu hao hết, khiến cậu tỉnh táo hơn phân nửa.
Hwang Seonghoon không nói gì, để mặc sự im lặng bao quanh. Cốt truyện của bộ phim đã không còn ai quan tâm, chỉ còn lại nhạc nền vui tươi vang lên, mang theo nhịp tim nhẹ nhàng và hài lòng của Kim Geonwoo, mỗi nhịp đều hòa vào nhịp điệu bài hát.
Cậu hồi tưởng lại cảm giác mát lạnh của nụ hôn đầu tiên. Thời gian ngây người có lẽ không lâu hơn một bài hát, cho đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, Hwang Seonghoon đã nhắm mắt lại, hơi thở trở nên đều đều.
Kim Geonwoo bất đắc dĩ: "Rốt cuộc ai mới là người say vậy...?"
----------
Zeka:
Anh.
Sao anh không gửi tin nhắn cho em?
Kingen:
Có chuyện gì xảy ra à?
Zeka:
Không.
Không có chuyện thì không thể nhắn tin sao?
Em còn cố tình chọn giờ nghỉ trưa của anh nữa, anh thật quá đáng.
Kingen:
Ý anh không phải vậy.
Zeka:
Tối nay chúng ta ăn tối cùng nhau được không?
Kingen:
Được rồi, em muốn ăn gì?
Zeka:
Anh quyết định đi kk, trước đó anh nói sẽ khám phá hết những chỗ gần chỗ làm rồi mà.
Thật kỳ diệu, khi lướt lại tin nhắn, cuộc trò chuyện cuối cùng của họ là vào một ngày nào đó trước Giáng sinh, lúc đó Hwang Seonghoon hỏi cậu có muốn đi tập gym không. Cuộc sống của anh dường như chỉ có vậy, làm việc, khám phá quán ăn, và tập thể dục. Rất lâu trước đây... khi họ còn chưa thân thiết lắm... tại phòng gym trong khu chung cư của họ, tần suất Kim Geonwoo đến đó khoảng mười ngày trong một tháng, và trong mười ngày đó, khả năng gặp Hwang Seonghoon là một trăm phần trăm.
Thực ra, Hwang Seonghoon cũng không ít lời, anh thuộc kiểu người nếu ở bên bạn bè thì không để không khí trở nên ngượng ngùng. Nhưng trên mạng thì tính cách của anh lại không sôi nổi như vậy, không thường xuyên sử dụng mạng xã hội, trông giống như một người cổ hủ.
Tại sao không thổ lộ sớm hơn nhỉ? Đêm hôm đó, Kim Geonwoo lăn qua lăn lại tự vấn. Cậu thích ở bên cạnh Hwang Seonghoon, đã quen với sự kỷ luật, thoải mái và yên tĩnh như vậy, dễ dàng trôi theo quỹ đạo của anh, như một vùng biển không gợn sóng, thật khó để có thể cảm thấy bất an. May mắn thay, Hwang Seonghoon đã lên tiếng trước, như mọi lần trước, đã giữ chặt cậu lại. Ngày mai hãy chọn một món quà cho anh Seonghoon, rồi thổ lộ một lần nữa. Nghĩ đến đây, cậu lật người, cái mềm từ trên chiếc sofa nhỏ trượt xuống.
Cậu biết rằng Hwang Seonghoon có phần cổ hủ trong một số chuyện, vì vậy cậu sẽ không đưa ra bất kỳ quyết định nào trước khi được sự cho phép của tâm trí tỉnh táo của mình, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Cậu đã nhường giường cho Hwang Seonghoon, dùng một đêm ngủ trên sofa để nhận được sự quan tâm và lời xin lỗi từ anh Seonghoon. "Thật ngại quá khi lại để Geonwoo chăm sóc anh như thế."
Và có cả mật khẩu nhà của anh Seonghoon. "Phòng trường hợp lần sau lại xảy ra tình huống như vậy."
Nhưng cái hại là nằm trên sofa khiến cậu đau lưng, dẫn đến việc đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra nên tặng món quà gì cho anh Seonghoon.
Ít nhất thì cậu cũng đã có hành động.
----------
"Geonwoo dạo này có vẻ hay đến ăn tối với anh lắm."
"Sao vậy? Anh cảm thấy nó quá thường xuyên à?"
"Không, anh rất thích nó."
Kim Geonwoo lại một lần nữa ngẩn ngơ vì sự thẳng thắn của anh. Hwang Seonghoon mỉm cười với anh: "Nói chuyện với Geonwoo, anh không hề cảm thấy cô đơn chút nào."
"Anh ơi, ý anh là, trước khi ở bên em anh đã cô đơn phải không?"
Hwang Seonghoon cúi đầu, ánh mắt ẩn sau hơi nóng bốc lên từ bát canh: "Nói như vậy có chút ngại... nhưng, dù thời gian này không dài, anh hình như đột nhiên quên mất cuộc sống trước đây của mình khi không quen Geonwoo như thế nào."
Kim Geonwoo gắp một miếng thức ăn, trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã vui sướng đến mức không thể kìm nén. Cậu chỉ có thể tiếp tục nói chuyện để che giấu nụ cười không thể kiềm chế của mình: "Anh, em đến công ty của anh thực tập thì sao?"
"Đó có phải là bất ngờ mà em đã nói trước đó không? Nhắc mới nhớ, Geonwoo cũng đến lúc bắt đầu thực tập rồi."
"...... Không phải vậy", Không phải là anh hơi quá dễ thỏa mãn rồi không? Một lời nói đơn giản như thế có thể coi là một điều bất ngờ sao? Và dù là anh trai nhưng, "Rõ ràng anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu đâu, nên đừng giả vờ thở dài như người lớn nhé".
"Anh biết, Geonwoo luôn là người đáng tin cậy", Hwang Seonghoon luôn dùng giọng điệu dỗ dành khi nói chuyện với cậu, "Đồ ăn ở căn tin của công ty tụi anh rất ngon và phòng gym rất rộng rãi."
...Đây là tất cả những gì anh quan tâm à?
Kim Geonwoo, người mà trước đây ra ngoài chưa đi được ba bước đã gọi taxi, lần đầu tiên thật sự yêu thích cảm giác tản bộ về nhà, gió chiều nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh, mang theo một chút hương nắng từ Hwang Seonghoon, người đi trước cậu một bước.
Kim Geonwoo rất khó để diễn tả cảm giác đó. Theo như cậu biết, anh không dùng nước hoa, có lẽ là mùi nước xả vải. Bề ngoài, anh vẫn thở đều, hai tay nhét trong túi, đi lùi lại nửa bước, lắc lư không quan tâm, chỉ khi vào cửa hàng tiện lợi anh mới chọn những loại nước uống mình thích.
Họ trò chuyện, nhưng không nói về chuyện tình cảm, đây là một trong những điều khiến Kim Geonwoo cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ vì Hwang Seonghoon quá thẳng thắn và không ngại thể hiện sự ưu ái. Kim Geonwoo thường tự hỏi liệu Hwang Seonghoon, người không có kinh nghiệm yêu đương, có nghĩ rằng cách hai người ở bên nhau như vậy là bình thường không. Hai dòng chảy giao nhau, tiếp tục đi về hướng mà chúng vốn nên đi.
Một điểm khác là, cậu không biết cách phải xử lý những khao khát đang nảy nở trong lòng như thế nào. Chúng đã mọc lên dày đặc trong trái tim cậu, bị gió thổi làm cho run rẩy, rậm rạp, gần như giống như dị ứng phấn hoa, khiến lòng cậu ngứa ngáy. Rõ ràng, Hwang Seonghoon, giống như mặt trời, là nguồn sống cho chúng, và thứ ánh sáng cậu cần để nuôi dưỡng chúng được cụ thể hóa thành một nụ hôn.
"Geonwoo hôm nay không nói nhiều, ở chỗ làm xảy ra chuyện gì à?"
Tất nhiên là không có gì. Không phải hôm nay, cũng không phải công việc.
Ho, nghèo khó và tình yêu.
Nhưng Hwang Seonghoon đã chủ động ôm cậu khi họ sắp phải chia tay ở hành lang.
"Nếu cảm thấy không vui... hoặc có điều gì lo lắng, cứ tìm anh bất cứ lúc nào." - Hwang Seonghoon nói.
Kim Geonwoo đáp lại cái ôm ấm áp, tay cậu đặt lên lưng Hwang Seonghoon, cảm thấy cơn ho dần dần lắng xuống.
----------
"Có gợi ý về món quà nào ý nghĩa để tặng người khác không?" - Cậu hỏi trong cuộc trò chuyện thoải mái ở văn phòng.
"Có chuyện gì vậy, định tặng quà cho anh Seonghoon à?"
"Sao chị biết? Em và anh Seonghoon, anh ấy rõ ràng ở bộ phận khác mà."
"Yên tâm đi, bọn chị sẽ không nói cho anh ấy đâu. Geonwoo thật sự là một đứa trẻ tốt bụng, không ngạc nhiên khi là em trai hàng xóm mà Seonghoon thương nhất."
"Em trai?", Kim Geonwoo lặp lại từ đó, "Anh ấy giới thiệu em như vậy sao?"
"Nói chính xác là 'em trai tài năng xuất sắc khiến anh ấy rất tự hào'. Nhưng mà không có gì quá phóng đại cả, Geonwoo thật sự rất giỏi, làm việc rất tốt."
Kim Geonwoo im lặng một lát: "Chỉ nói vậy thôi, không còn gì khác à?"
"Đúng vậy", các đồng nghiệp đều cười, "Đã khen như vậy mà vẫn chưa đủ, cứ về hỏi trực tiếp anh Seonghoon của em đi."
Có lẽ anh Seonghoon không thích chuyện tình cảm nơi công sở. Kim Geonwoo âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Vậy quà tặng thì...
"Nói về Seonghoon, quà anh ấy thích nhất chắc là dụng cụ tập thể hình nhỉ?"
Đúng thật. Kim Geonwoo đồng tình. Nhưng mà tặng dụng cụ tập thể hình cho người yêu có hơi kỳ lạ không nhỉ?
"Có lẽ còn món nào 'bất ngờ' hơn không?"
"Chị biết rồi!", một đồng nghiệp nữ nói, "Mấy ngày trước chị đi ngang qua một cửa hàng trang sức, chúng ta có thể tự mình lựa chọn chất liệu và thiết kế cho món trang sức của mình. Cảm giác rất có ý nghĩa".
Một người khác nói: "Nhưng Seonghoon có thường xuyên đeo trang sức không? Nếu anh ấy đeo nó sẽ bất tiện khi tập thể dục."
"Đừng có nói theo kiểu định kiến quá phóng đại như vậy. Sau này kết hôn có phải bỏ nhẫn vì lý do tập luyện không?"
"Kết hôn là chuyện khác, là có mối quan hệ tình cảm. Geonwoo tặng quà cho anh trai thì tặng đồ điện tử hay thứ gì đó sẽ phù hợp hơn nhỉ?"
Kim Geonwoo rất muốn nói, thực ra không phải là em trai, mà chính là, người yêu. Nhưng anh Seonghoon lại không thích chuyện tình cảm nơi công sở. Cậu chỉ có thể nói vâng vâng, tốt tốt, cậu cũng nghĩ rằng các sản phẩm điện tử như đồng hồ, tai nghe, bàn phím rất phù hợp với một người anh làm công việc thiết kế game, gợi ý này rất hay.
Cuối tuần, cậu một mình tìm đến cửa hàng đồ trang sức đó.
"Cậu định tặng cho ai vậy?" - Cô chủ tiệm hỏi cậu.
Lần này Kim Geonwoo không cần phải giấu giếm, ngẩng đầu tự hào: "Tặng cho người mình thích."
"Chắc là đã có tiến triển gì rồi nhỉ? Chuẩn bị tỏ tình? Hay là quà kỷ niệm ngày yêu nhau?"
"Chúng tôi đã ở bên nhau rồi."
"Vậy thì, sau khi chọn kiểu dáng, có thể cùng người yêu đến làm cũng được", cô chủ tiệm nhiệt tình mang mẫu ra, "Tự tay mình khắc tên nhau lên nhẫn cũng rất có ý nghĩa đấy."
"Nhẫn?" - Cậu nghĩ rằng tối đa chỉ là vòng tay hay dây chuyền thôi.
"Đúng rồi, còn có thể chọn chất liệu, bạc nguyên chất rất được ưa chuộng và rất đẹp."
Kim Geonwoo mặt mày kiêu ngạo và bình tĩnh: "Lấy cái này."
Tặng quà cần có dịp, không khí rất quan trọng. Cậu hình dung ra một cảnh tượng yên tĩnh, lãng mạn, tái hiện một đêm Giáng sinh, chỉ có cậu và anh Seonghoon......
Vậy có nên nắm tay không? Một lần trên đường về nhà, cậu thử đưa tay ra.
Oh. Hwang Seonghoon bị giật mình.
Kim Geonwoo đột nhiên cảm thấy hơi tức giận. Chỉ một chút thôi, không phải với anh Seonghoon. Nhưng bàn tay cậu đang nắm lại vô thức siết chặt hơn, như sợ bị tuột ra.
Thật ra, Hwang Seonghoon cũng không có ý định bỏ tay cậu ra, họ đi bên nhau. Có một chút khác biệt về thời gian giữa công ty trò chơi của họ và các ngành khác. Đi làm muộn nên tan ca cũng sẽ muộn. Điều này rất tốt, tránh được sự đông đúc, Kim Geonwoo giải thích cho sự hoảng hốt của Hwang Seonghoon là vì lo lắng đồng nghiệp nhìn thấy.
Cậu có nên hỏi một chút, tại sao anh Seonghoon không muốn công khai chuyện tình cảm ở văn phòng, yêu một người em trai xuất sắc như cậu thì không đáng tự hào sao?
Đáng lẽ cậu nên hỏi, nhưng Hwang Seonghoon lại nói: "Nói đến chuyện này, cuối tuần sau công ty có một buổi teambuilding, chắc ngày mai sẽ có thông báo chính thức, chúng ta đi cùng nhau nhé?"
Tin tốt, đi chơi với anh Seonghoon. Tin xấu, anh Seonghoon không thích tình yêu nơi công sở.
Tấm biển lớn trước cổng khu vui chơi nơi công ty đến có dòng chữ: "Các cặp đôi đến khu vui chơi sẽ nhận được thêm nhiều điều bất ngờ".
Một đồng nghiệp nói đùa: "Tiếc thật, ở đây có cặp đôi nào không nhỉ?"
Mọi người bật cười, Kim Geonwoo nhìn chằm chằm vào Hwang Seonghoon, người cũng đang cười.
Vì muốn chơi các trò chơi khác nhau, vào công viên một lúc sau, nhóm người dần dần tách ra, khi nhận ra chỉ còn lại hai người họ đi cùng nhau.
"Chúng ta là có phải là một đôi không?" - Kim Geonwoo vẫn băn khoăn, ghé sát tai Hwang Seonghoon hỏi lại lần nữa.
"Phải không?", Hwang Seonghoon như vô tình lặp lại câu hỏi của cậu, đột nhiên ánh mắt quét liếc nhìn cậu, hỏi: "Có muốn ăn kem không?"
"Ăn."
Trong khi xếp hàng chờ mua kem, anh chợt lẩm bẩm: "Không phải."
Anh Seonghoon mời ăn kem, anh Seonghoon rất nghiêm khắc, ngay cả khi diễn trò không phải là cặp đôi trước mặt mọi người cũng phải diễn cho trọn vẹn...
Thật ra, anh Seonghoon không nên mời cậu ăn kem. Như vậy anh sẽ không bị cái lạnh từ nụ hôn của Kim Geonwoo làm cho đông cứng. Cũng phải quay trở lại với chuyện kem, cậu cảm thấy ấm ức trong lòng, vì đang ăn nên không thể nói ra, không thể giải tỏa, mỗi lần nuốt xuống, cảm xúc nổ tung trong lòng gần như là điều không thể tránh khỏi.
Cậu dừng lại, một tay đặt lên vai Hwang Seonghoon, nghiêng đầu, hai bờ môi chạm vào nhau, lạnh lẽo và ngọt ngào. Cậu mô phỏng lại việc ăn kem vừa rồi, quấn lấy lưỡi để thưởng thức. Hwang Seonghoon vì không đề phòng, dễ dàng bị cậu áp đảo.
Hwang Seonghoon ngơ ngác, ngại ngùng, sau khi tách ra vô thức đưa tay xoa môi. Không dám nhìn người khác, cũng không dám nhìn Kim Geonwoo, ánh mắt thì điên cuồng lẩn trốn xuống đất: "Tại sao...?"
Kim Geonwoo thấy phần tóc xoáy của anh, rồi nắm lấy cổ tay của anh. Cậu vốn cũng không phải người phô trương, nhưng lúc này trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn bí mật, muốn thông báo với cả thế giới biết quan hệ của họ. Cậu nói một cách bâng quơ: "Nhập gia tùy tục"
"Cái gì?"
Kim Geonwoo ra hiệu cho anh nhìn xung quanh, họ ở giữa những cặp đôi đang say đắm trong nụ hôn mà không gây chú ý gì đặc biệt. Giống như hai cái cây giữa rừng. Xét về việc họ được mô tả như hai loại sinh vật biển, cũng có thể nói họ như hai con cá dưới đáy biển.
"Nhập gia tùy tục", Kim Geonwoo chỉ vào cái biển bên cạnh, trên đó viết: 'Cặp đôi để lại dấu ấn tình yêu tại đây sẽ nhận được điểm gấp đôi.'
"À...", Hwang Seonghoon dường như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. Anh không nhận ra rằng Kim Geonwoo đã tự nhiên nắm tay anh, nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không đúng, "Nhưng mà..."
Dưới đáy biển. Phía trước không xa là công viên giải trí theo chủ đề đại dương. Người ta đóng thuyền, vượt biển cũng có thể đến Roma. Kim Geonwoo nhận được phiếu thưởng điểm gấp đôi, hỏi: "Anh có muốn xem hải mã không? Mặc dù rất có thể chỉ là tượng điêu khắc."
"Hải mã", Hwang Seonghoon bị cậu chọc cười, vô tình nắm chặt tay cậu, "Bên cạnh anh đây, chẳng phải có một con sao? Người vừa làm chuyện kỳ quặc..."
----------
Tiệc tối thì không thể thiếu phần uống rượu.
Kim Geonwoo hỏi đồng nghiệp: "Anh Seonghoon trước đây cũng uống không biết dừng như vậy à?"
Lúc này đã là bốn giờ sáng, Kim Geonwoo đang đi bộ về nhà cùng anh trai, người này cứ khăng khăng là mình không say.
"Làm sao có thể?", một đồng nghiệp cũng có vẻ ngạc nhiên, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy say. Seonghoon là người uống rượu giỏi nhất ở đây."
Còn có người trong tình trạng say sưa nói thẳng: "Chắc là vì có em ở đây nên tâm trạng thoải mái mà uống chứ gì. Em lúc nãy cũng không ít lần rót rượu cho anh ấy đâu."
"Thật vậy sao", Kim Geonwoo vẫn tỉnh táo, vẻ mặt vô tội, "Tụi em thường uống như vậy mà."
Vốn dĩ cậu muốn cõng anh, như một việc nên làm khi chăm sóc bạn trai đang say rượu. Nhưng Hwang Seonghoon muốn tự mình đi nên cậu chỉ có thể vòng tay qua cổ anh trai mình, tay còn lại thì đỡ lấy hông của anh.
Hwang Seonghoon không say đến mức hoàn toàn không biết gì, nhưng cũng dựa vào Kim Geonwoo. Trên đường đi có những đoạn dốc thường thấy trong các bộ phim truyền hình, độ dốc khá nhẹ, nhưng khi đến một đoạn cầu thang cao dốc xuống, Kim Geonwoo không nhịn được nữa, bèn bế Hwang Seonghoon lên.
Hwang Seonghoon đột nhiên bị nhấc bổng lên, nhỏ giọng kêu lên, nhưng lại ôm chặt lấy vai của Kim Geonwoo. Kim Geonwoo nhìn thấy những cơ bắp và đường gân trên cánh tay đang ôm vai cậu rất gợi cảm, nhưng buộc phải chuyển sự chú ý về phía cầu thang để ngăn hai người cùng lăn xuống như trong phim hoạt hình.
Họ gần như xem mọi loại chương trình truyền hình, phim điện ảnh, phim truyền hình, show giải trí, hoạt hình, có lẽ chỉ để dành thời gian bên nhau. Điều tương tự cũng xảy ra với KTV mà Hwang Seonghoon thích đến. Trước đêm Giáng sinh, Kim Geonwoo ngoài phòng gym ra không được mời đi đâu khác, một đêm trôi qua, Kim Geonwoo đã dùng sự kiên trì gửi tin nhắn trên phần mềm trò chuyện để mở ra chìa khóa bước vào cuộc sống của Hwang Seonghoon.
Giống như bây giờ, cậu có thể dễ dàng mở cửa nhà của Hwang Seonghoon bằng mật khẩu, như thể trở về nhà mình.
Nếu có thể, Kim Geonwoo thật sự muốn coi đây là nhà của mình, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy.
Hơn nữa, chính Hwang Seonghoon là người chủ động, anh ôm chặt cậu không chịu buông, hai người cùng ngã xuống giường.
Thiên đường. Trong khoảnh khắc đó, Kim Geonwoo cảm thấy rượu cậu uống tối nay ập đến như một cơn sóng, đồng thời lấn át cậu, không phải đùa đâu, thực sự suýt bị siêu độ. Trước đó, cậu chỉ nhìn thấy qua lớp quần áo, giờ đầu cậu đang vùi vào lồng ngực của Hwang Seonghoon, hay nói đúng hơn là cơ ngực. Sau đó, hơi thở của cậu dần dần mang vị sắt, là máu của bản thân, và cảm giác trong lòng như một cánh đồng hoang bỗng chốc dài ra cả ngàn dặm.
Có vẻ như việc lăn từ cầu thang xuống thành một quả bóng ngọt ngào cũng không tệ. Cậu không biết sau đó mọi thứ hỗn loạn như thế nào, giống như bị đẩy vào đấu trường La Mã, chỉ nhớ rằng vòng eo của Hwang Seonghoon rất nhỏ, cánh tay cậu vòng qua vẫn còn dư rất nhiều, như đang ôm một vầng trăng gầy gò.
Tất nhiên, ngoài điều đó, cậu chẳng làm gì cả.
Ngoại trừ nụ hôn buổi sáng, như việc mở mắt ra khi thức dậy vậy, thật là hiển nhiên. Ánh mắt của Hwang Seonghoon có vẻ trống rỗng, anh lắc đầu, rất đáng yêu, như một chú chó con vừa tắm mưa... rồi bò ra khỏi vòng tay của Kim Geonwoo. Sau khi cả hai cùng vệ sinh cá nhân xong, cuối cùng anh mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Geonwoo à... anh có một câu muốn hỏi."
"Chuyện gì?"
"Chỉ là... hôn chỉ có thể làm với người mình thích đúng không?"
"Ừ? Anh đang hỏi em à? Làm anh không nên hiểu rõ hơn sao?"
"Nhưng nếu Geonwoo đi công viên giải trí với người khác, cũng sẽ hôn để lấy điểm sao...", vẻ mặt của Hwang Seonghoon khi gãi đầu có chút ngại ngùng, đối diện với ánh mắt của Kim Geonwoo, anh nói, "Em cũng sẽ hôn à?"
Kim Geonwoo không hiểu: "Tại sao em lại làm chuyện đó với người khác?"
"Tại sao?" - Hwang Seonghoon hỏi. Phần lớn thời gian, anh dịu dàng, dễ gần, có thói quen quan tâm chăm sóc người khác. Vì vậy, Kim Geonwoo sẽ hưởng thụ sự quan tâm của Hwang Seonghoon dường như chỉ dành cho mình, ánh mắt và sự tiếp xúc cơ thể, lúc đó sự quen thuộc và thân mật đặc biệt của họ đã trở nên rõ ràng với mọi người.
Và bây giờ Hwang Seonghoon lại hỏi cậu: "Nếu anh không phải là người khác, thì anh là ai?"
"Chúng ta không phải đang hẹn hò sao?"
"Chúng ta?", phần lớn thời gian, Hwang Seonghoon đều dịu dàng dễ gần, nhưng trong một số trường hợp hiếm hoi, anh không thể tin nổi và cảm thấy kỳ quặc, "Là khi nào... từ lúc nào?"
Trước khi não bộ của anh kịp nhớ lại, Kim Geonwoo đã tiến lại gần hai bước, nắm lấy cánh tay của Hwang Seonghoon — nếu thực sự tồn tại một lời nguyền nào đó khiến người ta quên đi sau khi đồng hồ điểm mười hai giờ, điều quan trọng nhất là không để anh chạy đi như một con nai, mặc dù đây là nhà của anh.
Ông già Noel cưỡi trên hai chú tuần lộc, với những chiếc chuông vàng đeo trên cổ và những sợi dây, tiếng chuông leng keng vang vọng bên tai từ đêm Giáng sinh ấy cho đến tận bây giờ.
"Đêm trước Giáng sinh, anh đến tìm em..."
"Chúng ta không phải đã ăn tối cùng nhau sao?"
"Không, sớm hơn một chút. Anh đến hỏi em có muốn...", nói đến giữa chừng thì cậu bỗng dưng ngừng lại, "À, có muốn... ăn tối cùng nhau không?"
"Ừ? Rồi sao nữa?"
"Không có gì", Kim Geonwoo mím môi, "Vậy tại sao anh không đẩy em ra khi ở công viên giải trí chứ?"
"Vì điểm thưởng gấp đôi...?"
Kim Geonwoo hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào Hwang Seonghoon với đôi mắt sâu thẳm, như thể cậu muốn dùng ánh mắt giữ anh lại tại chỗ trước khi buông tay. Sau đó cậu nhanh chóng quay lại và bắt đầu lục lọi bộ quần áo anh đã thay từ hôm qua.
"Anh", giữa sự ngơ ngác không hiểu của Hwang Seonghoon, cậu quay lại đứng trước mặt Hwang Seonghoon, "Em thích anh, hãy hẹn hò với em nhé."
"Ah?" Hwang Seonghoon thực sự bị sự chuyển đổi quyết đoán của cậu làm cho sợ hãi.
"Đáng ra em nên thổ lộ với anh sớm hơn..." - Trong giọng nói của Kim Geonwoo thoáng qua một chút khó chịu.
"Nhưng mà cũng không sao cả."
"Em không muốn xa anh. Trong khoảng thời gian anh suy nghĩ về lời thổ lộ của em, có thể tiếp tục giả vờ như chúng ta vẫn còn bên nhau không?"
"Cái gì vậy, em..." - Sau khi ngạc nhiên, Hwang Seonghoon dần hiểu ra ý nghĩa của câu này. Anh trước mặt Kim Geonwoo chưa bao giờ phòng bị, lúc lâu sau lại hiện ra nụ cười dịu dàng mà Kim Geonwoo rất quen thuộc, "Điều này không phải đã xác định rằng anh không thể từ chối sao?"
Kim Geonwoo tự tin đáp: "Trước đây anh đã nói rồi, anh đã quen với cuộc sống có em rồi."
Suy nghĩ một chút, cậu bổ sung: "Em cũng vậy."
"Được rồi, đã như vậy thì cũng không cần phải có thời gian suy nghĩ gì nữa nhỉ? Anh đồng ý rồi."
Kim Geonwoo lại tỏ vẻ như đang bị oan ức, nắm chặt tay của Hwang Seonghoon không buông: "Anh ơi, tại sao anh lại làm ra vẻ như em đã làm gì đó với anh và anh chỉ đang chấp nhận hoàn cảnh, từ bỏ chính mình vậy?"
"Có sao?" Hwang Seonghoon chớp mắt vô tội, không hề hay biết.
Kim Geonwoo nâng tay anh lên, đưa đến trước mặt, nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay, nói: "Em muốn nghe anh nói, nghiêm túc đấy."
"Nói gì?"
"Nói rằng, anh thích em."
Hwang Seonghoon cảm thấy ngại ngùng, lảng tránh ánh mắt của Kim Geonwoo.
Anh cúi đầu cười một cái. Trong lòng Kim Geonwoo không còn thấy ngứa ngáy nữa, mọi thứ như được buộc lại thành một cái cây to, và nhờ vào sự tự tin của cậu, đã kết trái không sợ hãi. Cậu đang chuẩn bị dùng thêm một chút chiêu trò để nũng nịu, thì Hwang Seonghoon nhanh chóng ngẩng đầu, mím môi, như lấy hết can đảm nói:
"Geonwoo, anh cũng, anh cũng thích em."
Kim Geonwoo chắc chắn rằng, cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu. Tay cậu giấu phía sau lưng, chịu đựng ánh mắt từ sự mềm mại chuyển sang nghi hoặc thậm chí là hoảng sợ của Hwang Seonghoon, rồi đưa ra một chiếc hộp vuông bằng lòng bàn tay.
Trước khi Hwang Seonghoon kịp nói gì, cậu nói: "Vì thời gian bên nhau đã lâu rồi, nên đã đến lúc... anh hãy xem xét lời cầu hôn của em nhé."
Khi mở hộp ra, cậu nghiêm túc bổ sung: "Hy vọng anh đừng chê chiếc nhẫn này, đến lúc đính hôn sẽ đổi thành nhẫn kim cương mà!"
Hwang Seonghoon đóng băng tại chỗ.
Sau một hồi, cuối cùng anh cũng tìm lại được giọng nói của mình, so với việc chú ý đến chiếc nhẫn, anh lại muốn nói: "Cái tiến độ này cũng nhanh quá rồi đấy!"
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro