mười hai
jimin đã làm seulgi khóc, không biết bao nhiêu lần
"em không muốn như vậy", seulgi nấc lên từng tiếng,"em không muốn anh ghét em"
jimin hít sâu, cố gắng bình tình lại, nói một câu
"tùy em"
và, anh đi rồi. cuối cùng cũng chỉ còn mình seulgi đơn côi trong căn hộ rộng lớn này
seulgi nhìn vô định ra cửa sổ
nếu em và hắn, cùng nhau rời khỏi thế gian này,
thì họ sẽ ở bên nhau mãi mãi nhỉ?
seulgi cười tự giễu, bất lực với suy nghĩ của chính mình
đêm nay, seoul không một vì sao
------
hmm, đề ra đoàn thuyền đánh cá, khổ sao mờ.... ế
và tớ nghĩ, mình chết trôi trên biển cmnr
thêm nam xương, combo trật
bỏ móe cuộc đời
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro