một
kang seulgi thích nắm lấy bàn tay của park jimin. nắm thật chặt.
mười ngón tay đan vào nhau.
vừa khít.
mềm mại.
hơi ấm từ tay em truyền sang tay hắn, khiến jimin cảm thấy ấm áp biết bao trong cái tiết trời giá lạnh này.
bàn tay nhỏ bé của em gọn trong bàn tay to lớn của hắn.
tương thích như vậy, định mệnh nhỉ ?
em giữ lấy tay hắn. rất chặt.
cứ như thể đó là sợi chỉ nắm giữ sinh mạng của em vậy.
jimin thích lắm. nhưng, chưa đủ.
ừ nhỉ, với park jimin, kang seulgi có bao giờ là đủ đâu.
rồi, hắn buông tay em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro