Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Trên xe ngựa, Đế Tử Nguyên nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, chỉ thấy người người đều tránh ra, một số lộ ra vẻ mặt khẩn trương hoảng sợ nhìn xe ngựa của phủ Tỉnh An Hầu, giống như trên xe đang chở người mang tội ác tày trời. Đế Tử Nguyên còn nghĩ rằng, thân thể này đến cùng đã làm bao nhiêu chuyện khiến người khác căm phẫn, mới có thể khiến cho kinh thành hoảng loạn thế này? Nhìn nàng chẳng khác gì hung thần ác sát.

Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, nguyên lai nàng nổi tiếng như vậy, người gặp người sợ, chính là bởi vì đã từng gây ra một số chuyện mà người bình thường không làm được, từ đó ở kinh thành nàng nổi danh là nữ ma đầu.

Ngày nàng vào cung, trời đổ tuyết lớn, toàn bộ hoàng cung đều ngập trong tuyết. Khi đó nàng mới bảy tám tuổi, nàng được bọc trong áo choàng nhỏ đỏ rực, nàng dám mắng phi tần trong hậu cung không đức hạnh,  bảo vệ An Ninh còn cao hơn nàng ở phía sau.

Lúc nàng tám tuổi, trên đường nàng thấy Thiều Hoa công chúa ỷ thế hiếp người, nàng vì giúp người yếu đuối nên mới động thủ. Sau đó, vị công chúa này cáo trạng lên Tiên hoàng, nhưng Tiên hoàng chỉ qua loa nói một câu: "Hài tử bọn chúng đùa giỡn, đánh nhau bị thương một chút cũng  chẳng có gì. Huống chi đường đường là công chúa một nước lại không đánh lại một tiểu nha đầu, thật là mất mặt."

Sau hôm đó, không có ai thèm để ý nguyên nhân nàng mắng chửi, đánh người.

Từ đó khiến cho mọi người sợ hãi, bọn họ còn đặt cho nàng biệt danh là tiểu ma nữ. Ở Đại Tĩnh, ai nhìn thấy nàng đều vạn phần sợ hãi, chán ghét, làm nàng không có nổi một bằng hữu.

Tiếng ồn ào bên ngoài quấy rầy Đế Tử Nguyên suy nghĩ, đằng sau thuộc hạ của Đế gia đang giải tán dòng người: "Tránh ra, tránh ra, không cho phép làm loạn, lại có người quấy rầy, lập tức bắt lại đưa đến công đường."

Mọi người nhanh chóng tản ra, người phủ Tỉnh An Hầu không dễ chọc, Đế Vĩnh Ninh có tám trăm vạn đại quân, từ thời Tiên hoàng đã được trọng dụng, nay ông lại lãnh binh đi dẹp loạn Tây Bắc khải hoàn về kinh, chỉ sợ Gia Ninh đế lại càng thêm coi trọng người phủ Tỉnh An Hầu.

Cho nên bọn họ không nên trêu chọc nữ ma đầu này, bốn phía đều im ặng tản ra.

Thị vệ đi trước mở đường, Đế Tử Nguyên ngồi trên xe ngựa đi thẳng về hướng phủ Tỉnh An Hầu.

Tới ngã tư đường, xe ngựa đằng sau tăng tốc đi lên, đi song song với nhau, Đế Vĩnh Ninh vén rèm nói vọng ra: "Tử nguyên."

Trong xe ngựa, Đế Tử Nguyên nghe thấy tiếng phụ thân liền lên tiếng: "Phụ thân, người có chuyện gì vậy?"

"Con về phủ trước, phụ thân tiến cung một chuyến." Đế Vĩnh Ninh muốn vào cung phục chỉ, cho nên không thể cùng về phủ Tỉnh An Hầu cùng với Đế Tử Nguyên.

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Vâng, phụ thân tiến cung trước đi, con tự mình về phủ."

Nàng muốn biết bên trong phủ Tỉnh An Hầu sẽ có bao nhiêu đầm rồng hang hổ đang chờ nàng, nàng nhìn phụ thân phân phó thủ hạ hộ tống nàng hồi phủ còn ông một người một ngựa đi về hướng hoàng cung.

Trong xe ngựa, Uyển Cầm cùng Uyển Thư bây giờ mới hoàn hồn, lúc mới tiến vào kinh thành, các nàng đã bị sự phồn hoa của kinh thành làm cho choáng váng, sau lại nghe được cái gì nữ ma đầu hồi kinh, cả hai đều kinh ngạc khiếp sợ, các nàng ở cùng tiểu thư ba năm biết nàng tâm địa lương thiện, hành y cứu người, những người này sao lại gọi tiểu thư là ma nữ, còn hoảng sợ, chuyện này là sao?

"Tiểu thư, tại sao những người đó đều sợ tiểu thư đến vậy chứ?"

Uyển Cầm vừa dứt lời, Uyển Thư cũng chần chừ mở miệng: "Ma nữ mà bọn họ nói đến, không phải là đang nói tiểu thư người chứ?"

Đế Tử Nguyên mỉm cười, nàng không để ý đến những chuyện như vậy, nàng sao quản được hết miệng người trong thiên hạ.

Bất quá thân thể nàng trước kia thật ngốc, bị người ta lợi dụng, lần này nàng hồi kinh, nàng sẽ không để người khác tùy tiện hắt nước bẩn, về sau nàng cũng sẽ rửa sạch thanh danh không tốt của mình.

Trước kia có Tiên hoàng yêu thương che chở nàng khắp nơi. Nhưng Gia Ninh đế kế vị có bảo hộ tỉnh An Hầu như trước hay không lại là chuyện khác, cho nên nếu để sự việc lặp lại, chỉ sợ Gia Ninh đế mượn cớ gây khó dễ, từ xưa đến nay công cao hơn chủ vốn là tối kỵ, phủ Tỉnh An Hầu  giờ lại càng thêm chói lọi, khiến không ít người e ngại. Nếu hoàng thượng là minh quân cũng còn tạm, sẽ không đến mức làm khó xử phủ Tỉnh An Hầu, nhưng nếu không phải thì sao đây?

Đế Tử Nguyên giương cao mắt nhìn hai tiểu nha hoàn trong xe, hai nàng là do nàng cứu từ trong tay bọn xấu, nếu không các nàng sớm đã bị bán vào thanh lâu, sau hai người vì báo ân tình nguyện đi theo nàng làm nha hoàn. Nàng giữ lại ban tên, dạy các nàng võ công, đối xử với các nàng như thân nhân, đến nay các nàng cũng không làm nàng thất vọng. Nhưng ở đây là kinh thành không phải ở An Lạc Trại, nơi đây quỷ dị khó lường, chỉ cần sơ sảy liền có khả năng rơi vào cạm bẫy của người khác.

Mắt Đế Tử Nguyên tối đi vài phần: "Các ngươi về sau khôn khéo lên một chút, nơi này không phải An Lạc Trại, nơi này khắp nơi đều là quan lớn, tùy tiện ra cửa cũng sẽ gặp quan thượng phẩm, còn có gia môn nữ quyến, cho nên mọi việc nhất định phải cẩn thận, trăm ngàn lần không được tùy tiện bắt chuyện với người khác biết chưa?"

Uyển Cầm cùng Uyển Thư hiểu ý tiểu thư nhà mình nói, không khỏi cảnh giác trầm ổn gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, tụi em sẽ cẩn thận khôn làm người mất mặt."

"Tốt." Đế Tử Nguyên nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa một đường thẳng tới phủ Tỉnh An Hầu.

Phủ Tỉnh An Hầu có từ thời Đại Tĩnh lập quốc đến nay đã có hơn trăm năm hiển hách đứng sừng sững không đổ, không những thế mỗi đời chủ đều có mối quan hệ thân thiết với đương kim hoàng thượng, đó cũng là nguyên nhân đến giờ phủ Tỉnh An Hầu vẫn bình an vô sự.

Hoàng đế ban cho phủ đệ, nằm ở phía Đông chiếm hơn một nửa con phố, hai mặt nhà đều nằm song song với ngã tư đường.

Ngoài cửa lớn lúc này đang đông nghịt người, tất cả mọi người đều vui sướng chờ vương gia thắng trận trở về.

Tiếng xe ngựa vang lên, phía trước là thuộc hạ của Đế Vĩnh Ninh, và binh tướng Đế gia quân, đằng sau có xe ngựa đi theo.

Mọi người đều kích động hoan hô: "Vương gia hồi phủ, vương gia đã trở lại."

Xe ngựa chạy đến ngoài cửa, mọi người đều quỳ xuống, dẫn đầu là một nữ tử ung dung cao quý, một thân cẩm áo màu vàng nhạt, trên đầu điểm cây trâm phỉ thúy, mang khuyên tai hình giọt nước, trang phục đẹp đẽ, người này hiện là Đế vương phi phủ Tỉnh An Hầu.

Bên cạnh hai Vương phi là hai vị tiểu thư kiều mị xinh đẹp. Một người có phong phạm như châu như ngọc, môi như ẩn nụ cười sáng lạn, còn một người thì lại gầy hơn một chút nhã nhặn, trầm tĩnh. Đó chính là hai nữ nhi của Đế Vương phi, người trầm ổn là Đế Tạ Hàm , người còn lại là Đế Tần Diêu.

Lúc này trên mặt ba người đều tươi cười, cùng nhau đến trước xe ngựa, giọng Đế vương phi ôn nhu vang lên: "Cung nghênh vương gia hồi phủ."

"Tạ Hàm, Tần Diêu bái kiến phụ thân."

Bức rèm che khẽ động, lộ ra người ngồi bên trong, hai người bên ngoài nhìn vào, nhất thời đều bất động, đây là chuyện gì? Tại sao lại là Đế Tử Nguyên?

"Ngươi... Là ngươi."

"Phải! Là ta, Đế Tạ Hàm, Đế Tần Diêu, ta đã trở về, hai người các ngươi nhất định là vui mừng đi?" Đế Tử Nguyên nở một nụ cười sáng lạn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro