Chương 88: Phiên ngoại 10: Con muốn em trai
Tiểu Bảo Bảo còn ba tháng nữa là tròn 3 tuổi, Trần Khả Tâm một tuổi, đã học bò, có thể cùng Tiểu Bảo Bảo chơi khắp nơi trong phòng đồ chơi.
Lúc Trần Khả Tâm mới sinh ra sức khỏe không tốt lắm, hay bị ốm vào viện, Trần Kim và Ôn Nhã căng thẳng bận tâm, lo ba Trần mẹ Trần lớn tuổi trông cháu không chu toàn, nhưng mình thì bận rộn công việc, hai người không có thời gian tự mình chăm sóc.
Tiểu Bảo Bảo khỏe mạnh hơn Trần Khả Tâm nhiều, lúc sinh ra đã là nhóc con cường tráng, khóc lớn tiếng nhất, sau đó trái lại làm Kim Tại Hưởng và Điền Chính Quốc không bận tâm quá.
Quãng thời gian mùa thu Trần Khả Tâm bị sốt, Ôn Nhã thậm chí hoài nghi lúc mình mang thai không chăm sóc thật tốt cho nhóc con, sầu đến sắc mặt cũng không tốt. Điền Chính Quốc biết chuyện này, cũng rất lo lắng.
Kim Tại Hưởng vì vậy gọi điện thoại cho Diệp An, Diệp An nghe ngọn nguồn, nói: "Trẻ sơ sinh luôn như vậy, thể chất không tốt, dễ bị ốm, đặc biệt là con của đôi vợ chồng Beta."
"Vừa vặn có bạn tôi ở nước, cậu ta là chuyên gia, tôi mời cậu ta tới khám xem."
Kim Tại Hưởng nói cảm ơn, Diệp An nói: "So với cảm ơn tôi, không bằng đưa Tiểu Bảo Bảo đến đây chơi đi. Sếp Kim, cậu tính xem, cậu đã bao lâu không tới nước M tụ tập rồi?"
Gia đình Kim Tại Hưởng ở Trung Quốc, trọng tâm sự nghiệp cũng đặt ở Trung Quốc, sau khi ông Hạ qua đời, đúng là đã lâu không ở nước ngoài.
Kim Tại Hưởng luôn tìm được lý do: "Đừng hòng nghĩ, trong nhà quản nghiêm, đi cũng không chơi với các cậu."
Diệp An roẹt một phát cúp máy.
Điền Chính Quốc bắt đầu học tiến sĩ năm thứ hai, muốn nuôi chó mèo. Kim Tại Hưởng có chút ở sạch, từ chối: "Rụng lông, vi khuẩn còn nhiều, trong nhà có trẻ con."
Điền Chính Quốc kéo Tiểu Bảo Bảo qua: "Tiểu Bảo Bảo nói cho cha, con có muốn nuôi chó mèo không?"
Tiểu Bảo Bảo biết là cái gì, nó suy tư một hồi: "Chúng nó có thể chơi với con không ạ?"
Điền Chính Quốc: "Sẽ chơi bóng cao su với con."
Tiểu Bảo Bảo vỗ tay: "Được ạ được ạ, con rất muốn nuôi bạn chơi với con, chơi bóng cao su cũng được. Nó có thể chơi xếp gỗ như em gái Khả Tâm không ạ?"
Điền Chính Quốc trầm mặc một hồi. Xếp gỗ thì không, phá nhà chắc số một.
Tiểu Bảo Bảo lại hỏi tiếp: "Đúng rồi ba ơi, em Khả Tâm đã lâu không tới tìm con, sao em lại không tới ạ?"
"Em con ở chỗ chú Trần, giống Tiểu Bảo Bảo đến chỗ cụ." Điền Chính Quốc nói, "Vậy chúng ta rảnh rỗi đến thăm họ được không?"
Điền Chính Quốc dẫn nó đến nhà Trần Kim làm khách, trên đường về nhà còn đến cửa hàng thú cưng, Tiểu Bảo Bảo nhìn động vật nhỏ trong chuồng, chu mỏ nói: "Ba ơi, con không thích chúng nó đâu, chúng nó nhìn thật là ngốc nghếch."
Có một quãng thời gian, Chân Lâm đưa theo hai đứa bé và bạn đời Alpha từ nước ngoài về du lịch, tìm nhà ở lại khu biệt thự của Điền Chính Quốc. Chân Lâm mỗi ngày đưa hai đứa bé đến chơi, náo nhiệt cực kì, Tiểu Bảo Bảo khi đó mỗi ngày đều rất vui vẻ, như quả khinh khí cầu có sức lực xì mãi không hết.
Cả nhà Chân Lâm đi rồi, Tiểu Bảo Bảo tự kỉ chừng mấy ngày, rốt cục vào một ngày nào đó, nó cầm sách cổ tích chạy tới ôm lấy đùi Điền Chính Quốc, "Ba ơi! Con muốn em trai, con không muốn chó mèo, con muốn em trai!"
Điền Chính Quốc bị nó lắc đến mức sửng sốt thật lâu, Tiểu Bảo Bảo nói tiếp: "Trong sách ai cũng có em trai em gái, con đã có em gái Khả Tâm, tuy rằng em không nói nhiều, mà rất đáng yêu. Cho nên con muốn em trai, nhưng nếu ba cho con em gái thì cũng được."
Điền Chính Quốc hỏi nó: "Đúng vậy, nhưng con đã có em gái Khả Tâm rồi, có thêm em nữa, em gái Khả Tâm làm sao đây?"
Câu hỏi này vượt ra khỏi phạm vi Tiểu Bảo Bảo lý giải được, nó ngẩn ra một hồi lâu: "Nhưng mà trong sách viết có rất nhiều em trai em gái mà..."
"Nếu em giận, con sẽ giải thích cho em." Tiểu Bảo Bảo cúi đầu ủy khuất nói, "Nhưng con muốn có em lắm ba ơi."
Điền Chính Quốc sờ đầu nó, "Ba biết rồi."
Điền Chính Quốc đã tiếp nhận chuyện sinh con này, Kim Gia Bảo là con ruột của cậu, mà nếu sinh thêm một đứa cậu cũng không phải là không muốn, chỉ là tương tự như mọi người luôn trốn tránh cực khổ, không muốn làm chuyện khổ cực mà thôi.
Nhưng tuổi tác của cậu và Kim Tại Hưởng đều không nhỏ, Kim Tại Hưởng đã ba mươi tuổi, cậu nhỏ hơn Kim Tại Hưởng hai tuổi, không thích hợp kéo dài. Chuyện này vốn cũng không có thời cơ tốt nhất, đến là kinh hỉ.
Trẻ con không nhớ lâu, hai ngày nhiệt tình trôi qua đã quên mất chuyện này. Tiểu Bảo Bảo mỗi ngày tốn không ít sức vào thế giới mới lạ.
-
Tư Diệu Âm kết hôn.
Lễ cưới được tổ chức sau khi Tiểu Bảo Bảo đầy 3 tuổi không lâu, Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Quốc đưa Tiểu Bảo Bảo có mặt.
Tiểu Bảo Bảo mặc âu phục nhỏ màu trắng đứng trước gương, Kim Tại Hưởng ngồi xổm chỉnh cổ áo cho nó, Tiểu Bảo Bảo hỏi: "Cha ơi, con đẹp trai không?"
Kim Tại Hưởng nhìn nhóc con trong gương, cười nói: "Rất đẹp trai, đẹp trai hơn cha."
Điền Chính Quốc thay quần áo, cũng là âu phục màu trắng, là đồ đôi với Tiểu Bảo Bảo, cậu đi tới trước mặt bọn họ. Vóc người cậu giống như trước đây, thon dài kiên cường, mặt mày thanh tú, so với người khác cũng cẩn thận hơn nhiều, môi hồng răng trắng, giống như lúc còn trẻ, sáng ngời.
Ánh mắt Kim Tại Hưởng chuyển qua người cậu, không dời nổi, bình tĩnh nhìn một hồi lâu.
Điền Chính Quốc cầm tay Tiểu Bảo Bảo, cười nói với Kim Tại Hưởng: "Phải đi rồi, cha nó."
Đối tượng của Tư Diệu Âm là một cô gái Beta, gầy gò cao cao, trông rất dịu dàng, có chút quen mắt, Điền Chính Quốc hỏi mới biết là người trong giới giải trí.
Họ không có ý định gạt công chúng chuyện yêu đương, huống chi hai vị này yêu lén lút hai năm, cả hai đều có thực lực và tiền tài nhất định, cũng không cần cân nhắc dư luận hoặc là gì khác.
Lễ cưới rất long trọng, tiệc tối tổ chức ở club sang trọng nhất trong thành phố S, còn có vũ hội.
Từ Nghi Niên cũng tham gia, Tư Diệu Âm là thần tượng của anh, anh hưng phấn xin chữ ký, Tư Diệu Âm chụp ảnh chung.
Điền Chính Quốc nhảy với Kim Tại Hưởng, còn uống chút rượu.
Từ Nghi Niên không uống rượu, trông Tiểu Bảo Bảo cho họ, trước chín giờ tối đưa Tiểu Bảo Bảo về nhà ngủ.
Mười một giờ tối, mọi người lục tục rời đi.
Tửu lượng của Điền Chính Quốc quá thấp, mới có ba chén đã ngà ngà say.
Hai má cậu ửng đỏ, khuôn mặt thanh tú, tướng mạo không nữ khí, lúc liếc mắt trái lại khiến người cảm thấy phong tình vạn chủng, diễm sắc đập vào trong mắt.
Cậu cầm chén rượu, tựa vào một bên, hơi cúi đầu.
Cách đó không xa một người mặc âu phục đi qua, hơi ngừng bước chân lại, lúc nhìn thấy ngón tay cậu đeo nhẫn, lộ ra thần sắc tiếc hận. Tiếc hận chưa được bao lâu, mặt hắn lộ vẻ trầm tư, hỏi người bên cạnh: "Dung mạo vị tiên sinh bên kia rất giống bạn đời của Chủ tịch Kim."
Người bạn kia nhìn: "Đúng là bạn đời của Chủ tịch Kim. Cậu ta họ Điền, con trưởng Điền gia, mẹ ruột là con gái Thường gia."
Người đàn ông kia khẽ thở dài: "Có phong thái như vậy, người này sao trước kia không xuất hiện trong giới nhỉ."
Kim Tại Hưởng ở cách đó không xa để ý tình huống ở bên này, xã giao đã kết thúc, hắn lập tức cất bước đi tới.
Điền Chính Quốc chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, sau khi cậu uống say phản ứng hơi chậm, nhìn hắn chăm chú, khẽ cười, "Kim Tại Hưởng?"
Kim Tại Hưởng xoa vành tai cậu, thấy hơi nóng lên, "Uống say rồi à? Đi được không?"
Điền Chính Quốc đứng thẳng người, lắc lư một cái, được hắn đỡ lấy: "Em đi được, chúng ta về nhà à? Tiểu Bảo Bảo đâu?"
Kim Tại Hưởng: "Từ Nghi Niên đưa nó về ngủ rồi, em quên mất à?"
Điền Chính Quốc tựa vào trong khuỷu tay hắn, cực kì ngoan ngoãn: "Chắc là em quên mất, có lẽ em say rồi."
Kim Tại Hưởng không uống rượu, hắn nửa ôm người đi tới bãi đỗ xe, đặt đối phương trên ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn cho cậu. Điền Chính Quốc uống say không quậy, yên tĩnh ngoan ngoãn quá phận.
Khi đến nhà, Điền Chính Quốc đã tỉnh rồi, tự mình mở cửa xuống xe.
Kim Tại Hưởng khóa xe đi ra, thấy cậu ngoan ngoãn đứng ở cửa gara, chờ hắn đi ra mới sóng vai cùng hắn đi về.
Kim Tại Hưởng nghi hoặc: " Điền Chính Quốc, giờ em tỉnh hay say?"
Điền Chính Quốc: "Tỉnh."
Kim Tại Hưởng càng ngờ vực, đến nhà là vào bếp định pha trà tỉnh rượu cho cậu, lại bị Điền Chính Quốc ôm lấy từ phía sau lưng, suýt nữa bị đè ngã. Hắn đứng vững, hỏi: "Làm sao thế em?"
Điền Chính Quốc rầu rĩ nói: "Uống say, váng đầu."
Thế mà vừa nãy bước vẫn vững vàng như thế.
Điền Chính Quốc ôm hắn không chịu buông tay, hơi thở ấm áp phả vào sau lưng Kim Tại Hưởng, tin tức tố trên người bị cậu chủ động phóng thích ra ngoài, làm Kim Tại Hưởng miệng khô lưỡi khô.
Kim Tại Hưởng xoay người, cúi đầu hôn môi cậu.
Omega uống say vừa ngoan vừa mềm lại nghe lời, trong thuần khiết lộ ra lớn mật, làm Kim Tại Hưởng thích không chịu được.
Điền Chính Quốc còn không hài lòng, ôm hắn đi thẳng đến ghế sofa phòng khách.
Kim Tại Hưởng đè tay cậu lại: "Tỉnh hay là say rồi?"
"Em tỉnh." Điền Chính Quốc nói, "Kim Tại Hưởng này, em muốn có thêm đứa nữa."
Kim Tại Hưởng xuyên ngón tay qua sợi tóc của cậu, nhìn gương mặt Điền Chính Quốc dưới ánh trăng, yên tĩnh nhìn hắn. Hắn dùng giọng điệu nguy hiểm nói: "Đây chính là em nói."
Nói, thì phải chịu trách nhiệm.
Nói chung chạng vạng ngày hôm sau Tiểu Bảo Bảo mới nhìn thấy ba nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro