Chương 8: Sau này con tên là Tại Hưởng đi
Trần Kim sững sờ: "Chính Quốc, Tại Hưởng, tại sao các cậu lại ở cùng nhau?"
Y bị cô gái bên cạnh nhéo vào lòng bàn tay mới phản ứng lại, giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi, Ôn Nhã. Chính Quốc, Ôn Nhã cũng đang dạy tại trường cấp ba của cậu. Tiểu Nhã, đây là bạn anh, thầy Điền và Kim tổng."
Ôn Nhã nở nụ cười: "Nghe tên đã lâu, tôi nhìn thầy Điền cảm thấy rất quen, nhất định là đã nhìn thấy trong sân trường. Kim tổng lần đầu gặp, tôi đi nghe diễn văn, lời anh nói rất cảm động."
Khuôn mặt của cô ấy có vẻ rất dịu dàng, đẹp nhưng không quá diễm lệ, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn sẽ không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy đây là một con người hiền lành và tốt bụng.
Kim Tại Hưởng gật đầu: "Rất vui được gặp cô."
Điền Chính Quốc mặt không đổi sắc, anh mỉm cười, lông mày cong lên, đưa tay ra chào.
Kim Tại Hưởng vốn không nói nhiều, Điền Chính Quốc tâm trạng không tốt, Trần Kim bối rối một lúc, quên mất chuyện quan trọng muốn hỏi, xấu hổ cười nói: "Tôi muốn đưa Ôn Nhã về nhà trước, hai người các cậu cứ tiếp tục, đi dạo...lần sau mời các cậu ăn cơm rồi nói chuyện sau!"
...
Sau khi trở về, y giải thích sự tình với Điền Chính Quốc.
Sau lần chia tay ở nhà hàng, Trần Kim rút kinh nghiệm, năm ngày trước y lấy hết can đảm để tỏ tình với cô gái mà mình mơ hồ có chút tình cảm, cô ấy vui vẻ đồng ý và hai người đã trở thành người yêu của nhau.
Trần Kim nói: "Tôi quen Ôn Nhã khi còn học đại học, nhưng lúc đó cả hai đều không có kế hoạch yêu đương, không ngờ có thể gặp lại nhau. Chúng tôi nói chuyện hợp nhau, cho nên muốn ở bên nhau. Nhà cô ấy đang thúc giục, nên có thể chúng tôi sẽ đính hôn trong thời gian sớm nhất."
Mục đích của bọn họ là chạy hôn ư.
Điền Chính Quốc cầm điện thoại di động, tay kia bất giác xoa xoa góc áo, nghĩ đến cái nắm tay của đôi nam nữ trong sân trường, hai má ửng đỏ vì ngượng ngùng, khóe miệng nở một nụ cười e thẹn nhưng ngọt ngào.
Điền Chính Quốc khó khăn nói: "Tốt lắm, chúc mừng hai người."
Trần Kim: " A Quốc, xin lỗi."
Điền Chính Quốc: "Anh không cần phải nói như vậy."
Trần Kim nói: "Tôi không thích hợp. Cậu xứng đáng với người tốt hơn."
Điền Chính Quốc không nghe thấy, anh có chút thất thần, chỉ nói: "Tôi biết rồi."
Trần Kim cũng không để ý câu trả lời cho có lệ của anh, chậm rãi giải thích: " A Quốc, cảm ơn cậu đã ở bên tôi nhiều năm như vậy, nhưng tôi thật sự không thích hợp với cậu. Cậu quá mềm lòng, người cậu cần tìm...người thật sự có thể bảo vệ cậu cả đời, dù là ở nhà họ Điền hay là ở bên ngoài. Nhưng người đó không phải là tôi."
Điền Chính Quốc nhẹ giọng đáp lại vài tiếng.
Trần Kim trầm mặc, y nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, dù thế nào đi chăng nữa thì y cũng đã làm tổn thương trái tim mềm yếu và chân thành nhất của Điền Chính Quốc.
Nghĩ đến về sau, khi hai người bọn họ ở chung có thể sẽ rất bối rối và ngượng ngùng, Điền Chính Quốc vì y mà đau lòng, Trần Kim lại càng cảm thấy khó chịu. Y so với Điền Chính Quốc càng không muốn tình bạn này kết thúc, nhưng y thật sự không có chút cảm giác nào đối với Điền Chính Quốc.
Bao năm qua, y vẫn luôn xem người kia như em trai cần được yêu thương, che chở, cũng mong rằng Điền Chính Quốc có thể hạnh phúc hơn so với người khác.
Một cảm xúc phức tạp kéo đến, Trần Kim bỗng dưng quên hỏi, hôm đó trong sân trường làm sao mà Điền Chính Quốc lại đi cùng với Kim Tại Hưởng.
...
Ngày ấy ở sân trường, ngay khi Trần Kim vừa đi, Điền Kim hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó mỗi người quay đi với tâm trạng phức tạp.
Hai người đường ai nấy đi, quay lưng lại với nhau như kẻ thù, xem như chưa từng tồn tại cái gọi là sóng vai cùng nhau ban nãy.
Sau khi Điền Chính Quốc tan sở về nhà, nhìn căn hộ trống trải, anh cảm thấy rất thất vọng, nói không khổ sở, đều là giả.
Anh quyết tâm rời khỏi nhà họ Điền, chọn một ngành học bình thường, trở thành giáo viên, dựa vào bản thân để kiếm tiền, độc lập tài chính, luôn âm thầm bảo vệ Trần Kim, nhưng mà đến bây giờ anh vẫn cô đơn lẻ bóng.
Anh không thiếu người theo đuổi, nhưng anh không thể chấp nhận Alpha, Omega và Beta nữ khi biết anh cũng là Omega thì nhanh chóng tránh mặt, Beta nam là lựa chọn tốt nhất.
Cả đời này Điền Chính Quốc không muốn khuất phục trước bản tính của Omega, anh có thể thừa nhận, nhưng chắc chắn không thuận theo.
Sau khi Trần Kim và Ôn Nhã ở bên nhau, Điền Chính Quốc không còn đến bệnh viện để đón y tan làm. Trong quá khứ, mỗi ngày anh đều đến bệnh viện vì những lý do vô cớ như tiện đường lấy thuốc hay tiện đường mua thức ăn, Trần Kim không phát hiện, thậm chí còn không để ý đến người bạn tốt này của mình vẫn luôn dùng nước ấm nấu ếch.
Con người Điền Chính Quốc quá hướng nội, bản thân cũng không nhiệt tình, thậm chí có chút lạnh lùng và rụt rè. Bề ngoài anh tỏ ra nghiêm túc và dễ dàng thân cận, nhưng trên thực tế lúc ở chung, anh rất là lười tiếp xúc, thờ ơ và không thích gần gũi với tất cả mọi người.
Điền Chính Quốc tranh thủ thời gian đến bệnh viện xin chiết xuất tin tức tố Alpha nhân tạo, mấy ngày nay là giai đoạn căng thẳng khi lớp 12 phải làm bài thi thử*, anh vừa bận rộn vừa đau đầu vì cảm mạo, không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác. Trần Kim gửi tin nhắn muốn mời anh ăn cơm, nhưng anh vẫn chưa có thời gian để đến đó.
*Dạng bài thi tương tự như bài thi Đại học.
Hai tuần sau, Điền Lương Bình lại thúc giục anh về nhà một chuyến.
Ông là một người rất coi trọng danh dự gia đình, điều ông thích nhất là được cùng gia đình ngồi ăn trên một bàn cơm, nhìn con cháu hoà thuận, vợ ngoan hiền, cảnh tượng này có thể thỏa mãn lòng hư vinh* và mong muốn kiểm soát của ông.
*Vinh dự hão huyền.
Bởi vậy nếu như Điền Chính Quốc liên tục một tuần không về, ông sẽ rất tức giận, cho rằng đứa con bất hiếu này lớn rồi, vây cánh cứng rồi, không màng đến thể diện của ba mình, muốn làm gì thì làm.
Trong sảnh lớn của nhà họ Điền, Điền Lương Bình vẫn đang dùng cơm, Điền Chính Quốc không dám rời đi, mặt mày hơi rủ xuống, ngẩn người.
Điền Hoa Hạo để bát xuống, đứng lên nói: "Con ăn no rồi, con đi lên làm bài tập trước."
Lý Thiến sững sờ: "Hoa Hạo sao mà ăn có vài miếng như thế."
Bà ta nói với chồng mình: "Đứa nhỏ này, có lẽ là áp lực quá lớn nên tâm trạng không được tốt. Tôi lên xem nó một chút."
Điền Chính Quốc và Điền Hoa Hạo nhanh chóng tạo ra một cuộc cãi vã, mối quan hệ giữa hai anh em họ căng thẳng như đối thủ một mất một còn, có Điền Chính Quốc ở đây, Điền Hoa Hạo ăn không vô, ngồi không bao lâu liền muốn đi, trông có vẻ vô cùng chán ghét anh trai mình.
Điền Lương Bình nói: "Vậy bà lên đi."
Điền Khiết thấy thế cũng rời đi, Điền Chính Quốc cũng định rời đi, nhưng Điền Lương Bình lại bảo anh ngồi xuống, nói: "Hiếm khi con có thể về nhà, khoan hãy về phòng. Ba hỏi con, con có vừa ý Alpha nhà quyền thế nào chưa?"
Điền Chính Quốc sững sờ nói: "Nhà quyền thế?"
Điền Lương Bình nói: "Chú Trương, mang tư liệu đặt lên bàn đi. Đây là tất cả con cái của những nhà quyền thế ở thành phố S và xung quanh đây, đều có xuất thân tốt, con cầm lấy chọn đi."
Chân mày xinh đẹp của Điền Chính Quốc cau lại, anh lập tức hiểu ra ý của ông, anh nói: "Không cần nhìn, con không thích bất kì ai trong số họ, con thậm chí còn không biết họ là ai."
Điền Lương Bình hơi tức giận nói: "Anh không biết, cũng bởi vì anh lúc nào không muốn cùng tôi đi dự tiệc."
Điền Chính Quốc chán ghét những người giàu có, chưa bao giờ tham dự mấy bữa tiệc của gia đình giàu có, cũng ít người biết đến cậu cả nhà họ Điền. Tương tự, Điền Chính Quốc cũng không quen biết bất kì quý tộc giàu có nào.
Điền Chính Quốc tùy ý lật xem các tư liệu trên bàn, tất cả đều là Alpha.
Điều thú vị là, dường như không có Kim Tại Hưởng. Anh nở một nụ cười trào phúng.
Nét mặt Điền Lương Bình lộ vẻ nghiêm nghị: "Nếu con không muốn ba sắp xếp, vậy thì khi nào kết hôn? Kỳ phát tình làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt Điền Chính Quốc hờ hững, đặt tư liệu trên bàn: "Nếu không thích, thì không kết. Con đã xin tin tức tố Alpha nhân tạo, con sẽ tự tìm cách vượt qua kỳ phát tình."
Điền Lương Bình sửng sốt: "Tin tức tố Alpha nhân tạo? Đó là cái gì?"
Điền Chính Quốc lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Ức chế kỳ phát tình."
Điền Lương Bình nói: "Không phải nói 26 tuổi thuốc ức chế sẽ không còn tác dụng sao? Làm sao còn có phương pháp ức chế kỳ phát tình? Rốt cuộc tin tức tố nhân tạo là cái gì?"
Ông là một Alpha, thật sự chưa bao giờ nghe nói về cái này. Điền Chính Quốc mặt không cảm xúc nói: "Không có hứng thú, không kết hôn."
Điền Lương Bình nổi giận nói: "Đứa con bất hiếu này thật sự là muốn chọc giận người ba này đúng không! Cánh cứng rồi nên không chịu nghe lời ba nữa, thật sự là mắt mù nên mới nuôi đứa con bất hiếu này. Điền Chính Quốc, anh đi cho khuất mắt tôi!"
Điền Chính Quốc cũng đã đi lên lầu.
Điền Chính Quốc không mang theo sách giáo khoa để chuẩn bị bài, trong lúc rảnh rỗi không thể làm gì khác hơn là dọn dẹp lại phòng.
Khi anh còn nhỏ, mẹ ruột Thường Mân của anh đã chuẩn bị một căn phòng khi anh lớn lên, bà sống ở đây trước khi tự sát.
Căn phòng sạch sẽ, dì giúp việc sẽ không để bừa bộn đồ đạc, mà thường xuyên quét tước, trên bàn không có một chút bụi. Điền Chính Quốc không thường xuyên đến ở, đồ đạc cũng ít, trông rất quạnh quẽ.
Khi đang thu dọn quần áo cũ, anh phát hiện một chiếc hộp dưới đáy tủ đồ nên lấy ra xem.
Đều là những đồ vật khi anh còn sống trong viện phúc lợi, năm đó anh không nỡ bỏ, lúc dọn đi thì mang về nhà.
Mấy quyển nhật ký, một vài món đồ chơi nhỏ, những bằng khen và huy chương khi còn đi học, bên trong vẫn còn vài con hạc giấy đã phai màu, có thể là cô bé nào đó đã tặng nó cho anh.
Điền Chính Quốc lấy ra, một nghìn con hạc giấy bị xé thành hai nửa, Điền Chính Quốc nhìn thấy bên trong tờ giấy có hai chữ viết tay vụng về.
Điền Xuyên.
Kim Tại Hưởng lúc mới đến vẫn còn nhỏ, không nhớ được tên, khoa tay nửa ngày cũng không ai hiểu, viện trưởng nói: "Từ nay gọi cháu là Điền Xuyên đi." Cứ như vậy mà gọi là Điền Xuyên. Khi đó Kim Tại Hưởng làm chứng minh thư, cũng là cái tên này.
Điền Chính Quốc liên tiếp lấy ra vài con hạc giấy khác đã bị xé đi, nhưng cũng chỉ có một con hạc giấy này là được viết.
Điền Chính Quốc nhớ tới khi Điền Hoa Hạo được sinh ra, toàn bộ tình yêu thương và sự quan tâm của ba mình đều đặt vào cậu, thậm chí ông còn quên mất sinh nhật tám tuổi của bé Chính Quốc, điều này khiến anh rất buồn trong một thời gian.
Trần Kim đã dùng cái này để an ủi anh. Khi đó việc xếp một nghìn con hạc giấy rất phổ biến trong trường học, nữ sinh nói rằng vật này tượng trưng cho sự chúc phúc và tình yêu, tất nhiên là anh cho rằng Trần Kim đã đặc biệt làm chúng vì mình. Kĩ thuật tuy vụng về, nhưng vẫn có thể thấy được tâm ý nghiêm túc.
Điền Chính Quốc gọi điện thoại cho Trần Kim, một lúc sau Trần Kim mới trả lời: "Chính Quốc, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi? Tôi đang ăn tối với mọi người."
Điền Chính Quốc không quan tâm tới cái khác, hỏi: "Này, anh biết gấp một nghìn con hạc giấy sao?"
Trần Kim ngẩn người: "Không. Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Không có chuyện gì", Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Anh biết tôi sợ sấm sét sao?"
Trần Kim nói: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi. Sao lại hỏi những vấn đề kỳ cục thế này, cậu bây giờ đang ở nhà họ Điền hả?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, cúp điện thoại, sắc mặt bỗng nhiên có chút tái nhợt.
Anh sợ sấm sét, đặc biệt là khi còn nhỏ. Những đứa trẻ trong viện phúc lợi sống trong một căn phòng lớn, với những dãy giường, Trần Kim cũng ở đây để thuận tiện cho việc đi học. Điền Chính Quốc từng lén lút đến giường của Trần Kim ngủ cùng với y.
Anh có bệnh quáng gà, viện trưởng Trần nói nếu có sấm sét thì sẽ thắp nến, mà ánh sáng quá mờ, anh không thấy rõ, chỉ dựa vào cảm giác.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Điền: Leo nhầm giường QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro