Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Chìm xuống vắng lặng như vực sâu

Giọng nói của Kim Tại Hưởng không còn vẻ lạnh lùng và kêu ngạo thường ngày, mà nghiêm nghị và trầm ấm hơn, toát lên hương vị gợi cảm của người đàn ông trưởng thành, càng làm say lòng người.

Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng thét kinh ngạc lẫn khen ngợi của không ít nữ sinh xung quanh.

"A a a a sao lại có thể đẹp trai và trẻ như vậy, mau nói cho tôi biết đây là thần tiên ở đâu!!!"

"Giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Kim thị, xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, là một quý tộc chính hiệu, Oh My God! Còn là một Alpha độc thân!!!"

"Yêu yêu!! Mary Sue tổng tài ngoài đời thật, thật sự có thật sao? Còn đẹp trai hơn cả thầy Điền!!!"

Điền Chính Quốc phát hiện, đây đều là những nữ sinh của lớp mình và lớp bên cạnh, ngày thường đeo kính nghiêm túc và chăm chỉ, bây giờ lại lén lút tám chuyện.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu ra hiệu cho bọn họ yên lặng, cô gái nhỏ xuân tâm đang nảy mầm vội vàng che miệng lại không nói nữa.

Điền Chính Quốc tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, xung quanh tối đen như mực, chỉ còn lại một chùm sáng trên sân khấu.

Bài phát biểu của Kim Tại Hưởng rất hoàn hảo và thú vị, làm người khác nhiệt huyết sôi trào, hắn gạt bỏ những mâu thuẫn gia đình sang một bên, kể về hành trình khó khăn của một công ty từ khi thành lập đến lúc vững mạnh, nếu không phải Điền Chính Quốc đã sớm biết Kim thị trăm năm trước đã có tên trong danh sách những người giàu có và quyền thế, tổ tiên xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, anh sẽ thật sự nghĩ rằng đó là bát canh gà nóng hổi*.

*Đại khái là tưởng câu chuyện mà anh Kim kể là sự thật.

Giọng nói của Kim Tại Hưởng xuyên qua loa, phảng phất vang vọng ở bên tai.

Trên sân khấu Kim Tại Hưởng nghiễm nhiên trở thành một người trí thức thành đạt, tự tin, chói mắt, hoàn mỹ, với sự ngông cuồng tự đại của nhà tư bản. Sự hắc ám thuộc về hắn đều bị giấu kín.

Điền Chính Quốc bất tri bất giác đã nghe xong toàn bộ bài phát biểu, lúc kết thúc, hội trường vang lên những tràng vỗ tay nồng nhiệt, Kim Tại Hưởng cúi người nói cảm ơn.

Điền Chính Quốc dẫn học sinh ra ngoài.

Đèn được bật lên, tiếng người nói trở nên ồn ào, Kim Tại Hưởng tắt micro, nhìn xuống khán giả trong hội trường, thấy một bóng lưng hơi gầy rõ ràng.

Từ sau khi Trần Kim thẳng thắn nói rằng mình thích một cô gái, Kim Tại Hưởng vẫn luôn bận rộn công việc ở công ty, chưa gặp lại Điền Chính Quốc.

Giống như một con mèo xinh đẹp trốn ở bên người, thỉnh thoảng xuất hiện trong lòng hắn nhẹ nhàng gãi một chút, rồi sau đó bỏ chạy. Đây chỉ là tưởng tượng của hắn, trên thực tế, Điền Chính Quốc luôn có thái độ thù địch và sự đề phòng rất lớn với hắn.

Hiệu trưởng đi tới: "Kim tổng vất vả rồi, để tôi đưa ngài đi xem khu dạy học một chút?"

Kim Tại Hưởng nói: "Hiệu trưởng Lưu bận rộn như vậy, tôi tự mình đi dạo trong sân trường một chút là được rồi, không cần đi cùng."

Người trẻ tuổi này khí tràng* quá mạnh mẽ, nhìn có vẻ lễ phép nhưng lại lãnh đạm và kiêu ngạo, hiệu trưởng Lưu cũng cảm thấy không được thoải mái khi đi cùng nên đồng ý ngay.

*Khí tràng () là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Kim Tại Hưởng không thấy nơi nào tốt để đi, hắn chỉ định đi một vòng rồi về, kết quả đi qua một tòa nhà dạy học, lại nhìn thấy một người rất giống với Trần Kim đi ngang qua mắt mình, vừa lên lầu đã không nhìn thấy.

Kim Tại Hưởng bảo trợ lý chờ ở gara, rồi đi theo lên lầu. Ba dãy nhà dạy học của trường cấp ba trọng điểm thành phố được nối liền với nhau, giữa chúng được liên kết bởi kiểu mái như sân thượng, hai bên là dãy nhà thí nghiệm và nhà ăn. Tất cả các phòng học đều giống hệt nhau trừ bảng tên lớp, Kim Tại Hưởng đi được một lúc, quả nhiên là bị lạc.

Hắn bước vào tầng ba, trong phòng, học sinh đang được giáo viên lên lớp giảng bài nên không được ồn ào, hắn nhất thời không tìm được ai để hỏi đường.

Hắn dừng lại trước một lớp 12.

Điền Chính Quốc đứng ở bên ngoài hành lang, có hai học sinh đứng trước mặt. Trong tay anh ôm một chồng sách bài tập và giấy kiểm tra, tay còn lại cầm một cây bút, anh đang viết viết vẽ vẽ gì đó lên sách bài tập, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng tốc độ nói cực kỳ nhanh và rõ ràng, là đang giảng bài cho học sinh.

Anh đứng hơi lệch so với hắn, có lẽ do giảng giải quá mức say mê, thậm chí anh còn không nhận ra sự xuất hiện của Kim Tại Hưởng. Đường cong bên mặt của anh rất đẹp, làn da trắng nõn, lông mi cực dài, trong mắt như phản chiếu ánh mặt trời bên ngoài.

Hai học sinh mặc đồng phục nghiêng người lắng nghe, ba người kề sát vào nhau, chờ khi nói xong, Điền Chính Quốc nở một nụ cười rất nhạt, ôm sách giáo khoa trở lại văn phòng.

Đây là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng nhìn thấy Điền Chính Quốc nghiêm túc, tỉ mỉ, lại mềm mại và tinh tế như vậy, lúc ngước mắt lên con ngươi phảng phất tràn ngập ánh sáng, kiên nhẫn và cẩn thận, đối với thế giới luôn mang theo lòng tốt và sự ấm áp.

Không như khi còn bé luôn lý lẽ sắc bén, cay nghiệt, thậm chí là đùa cợt hắn, cao ngạo không có ý tốt.

...

Nhiều năm trước đây, trợ cấp của chính phủ rất ít, bọn nhỏ ở viện phúc lợi ba bữa đều bị chính phủ kiểm soát nghiêm ngặt, thậm chí có lúc còn bị cắt xén. Ngày thứ hai khi Kim Tại Hưởng đến, danh tính của hắn vẫn chưa được chính phủ xét duyệt, không có bất kỳ trợ cấp nào cho hắn.

Hắn không phải là đứa trẻ khi đói bụng sẽ đòi ăn như những đứa trẻ khác, lúc đó nhà họ Trần không giàu có gì, viện trưởng Trần cũng nhất thời bỏ bê hắn một thời gian. Kim Tại Hưởng đã một ngày không ăn, đói bụng sắp ngất đi rồi.

Hắn bò dậy từ trên giường, đi đến sảnh lớn, đúng lúc thấy một cậu bé dáng dấp thanh tú đang gặm bánh bao.

Hình như là bánh bao nhân đậu đỏ, không thơm lắm, nhưng hương vị bột mì đối với hắn mà nói là vô cùng hấp dẫn.

Kim Tại Hưởng đi tới. Cậu bé này lớn lên thật xinh đẹp, có một đôi sáng ngời mắt, nhìn hắn một hồi lâu rồi hỏi: "Mới đến đây? Muốn ăn bánh bao sao?"

Kim Tại Hưởng nhẫn nhịn nuốt nước bọt, nghĩ nghĩ liền gật đầu.

Điền Chính Quốc trầm ngâm suy nghĩ một chút, trong đầu nảy ra một ý xấu, cậu bé nhảy khỏi ghế, lấy từ trong tủ ra một cái váy nhỏ màu hồng đi đến: "Mặc nó vào, tôi sẽ cho cậu hai cái bánh bao còn lại."

Kim Tại Hưởng sửng sốt, rõ ràng đó là quần áo con gái, hắn dùng giọng nói khàn khàn để giải thích: "Tôi là con trai."

"Tôi biết cậu là con trai. Buổi tối hôm cậu tới tôi cũng ở đấy", cậu bé xinh đẹp giống như thiên sứ nói: "Những đứa trẻ trong viện phúc lợi đều rất nghe lời, cậu không phải. Nếu cậu không nghe lời, thì sẽ không được ăn."

Trẻ con có lòng tự trọng rất lớn, đặc biệt là những đứa trẻ như Kim Tại Hưởng, đứa trẻ đã từng trải qua những tháng ngày bị đối xử bất công nên vô cùng nhạy cảm, ác ý từ Điền Chính Quốc đã gợi lại quãng thời gian hắn bị ngược đãi khi còn lang thang ở bên ngoài.

Đùa cợt hắn, ức hiếp hắn, sai sử hắn làm những việc nặng nhọc, tra tấn thể xác là một hình phạt nhẹ, chế nhạo, khinh thường và ác ý có thể tạo thành vết thương không thể chữa lành.

Không thể phản kháng, nếu không sẽ chịu càng nhiều sự tra tấn tàn bạo hơn. Dường như có cái gì đó ép cong sống lưng hắn, chỉ còn hai con đường là nhẫn nhịn hoặc cầu xin sự thương hại.

Một tia sáng cuối cùng biến mất trong mắt hắn, lạnh lẽo như vực thẳm.

"Tôi mặc."

Ngẫm lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong mắt Điền Chính Quốc đã mang theo ác ý, lâu như vậy cho tới nay, mặc dù Kim Tại Hưởng không có ý định trả thù, nhưng ân oán đã chôn chặt ở trong lòng, chôn sâu hơn so với hắn nghĩ, hơn nữa theo thời gian khó có thể mà thoải mái.

Nếu như ngay từ đầu cậu nhóc vẫn luôn tốt bụng như thế này, mọi chuyện có lẽ đã không như vậy, hắn cũng sẽ không kiên quyết cao chạy xa bay, ở nước ngoài xa xôi mất mấy năm.

Điền Chính Quốc đối với những người khác ở viện phúc lợi đều lịch sự và tôn trọng, tại sao với hắn lại như vậy?

Tại sao! Tại sao lại là hắn?

Lúc bị bắt cóc, suýt nữa hắn đã bị ngược đãi đến chết, liều mạng một hơi chạy ra, nghèo đói, đau khổ, như con đường đầy chông gai không thể đi đến cuối.

Kim Tại Hưởng châm một điếu thuốc, dựa vào hành lang rít một hơi thật sâu, cả người chìm trong bóng tối.

...

Điền Chính Quốc là người đầu tiên nhận được báo cáo của học sinh, hoài nghi liếc mắt nhìn, phát hiện ra Kim Tại Hưởng, người này mới vừa rồi còn ở trên sân khấu hào quang tỏa bốn phía, giờ đây lại một mình trốn ở hành lang...hút thuốc.

Điền Chính Quốc lập tức tiến đến giật lấy điếu thuốc của hắn, dập tắt rồi ném vào thùng rác, nghiêm giọng nói: "Kim tổng, trong trường học cấm hút thuốc..."

Kim Tại Hưởng ngước mắt lên, trong mắt hắn mang theo một chút tơ máu.

Điền Chính Quốc sợ hết hồn: "Anh ở đây phát điên cái gì vậy? Trợ lý đâu?"

Anh dừng một chút, sau đó nghi ngờ nói: "Anh lạc đường à?"

Kim Tại Hưởng đứng thẳng người, một chút phong độ cũng không có, lạnh lùng nói: "Mắc mớ gì tới cậu."

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc nhẫn nhịn xoay người định đi báo cáo có người đang hút thuốc, nhưng anh rất tốt tính nói thêm: "Ở trường học, đặc biệt khu dạy học cấm hút thuốc, hơn nữa nơi này là lớp 12, nếu anh không có việc gì, thì nhanh đi đi, nếu không đi tôi sẽ gọi chủ nhiệm lớp tới bắt anh."

May mà nhiều năm nay dạy không ít học sinh cá biệt, tính tình của anh được mài dũa ngày càng tốt, nếu là trước kia, ai rảnh mà quan tâm tới cái gì là người trí thức thành đạt? Trực tiếp đi báo cáo chủ nhiệm lớp đến xử lý, phê bình cho không còn hình tượng.

Kim Tại Hưởng vô duyên vô cớ bị ném điếu thuốc, vẻ mặt có chút không vui, dường như hôm nay hắn có hơi kỳ lạ.

Điền Chính Quốc nói: "Thôi được rồi. Từ đây đi xuống tầng, phía trước có một cái bồn hoa, dọc theo bồn hoa đi về hướng đông, sẽ có một tòa nhà thí nghiệm, đi vòng qua...thôi, tôi dẫn anh đi, đi theo tôi."

Kim Tại Hưởng ngẩn người, do dự giữa việc đợi trợ lý của hắn đến hay là đi theo anh, vẫn là chọn cái sau.

Điền Chính Quốc hừ hừ nói: "Làm khó một giám đốc lớn như anh rồi, trước đây luôn có người vây quanh, bây giờ đến trợ lý cũng không có, thể diện để đi đâu rồi, Kim thị không phải được xưng là rất giàu có sao?"

Kim Tại Hưởng lạnh nhạt nói: "Cậu Điền làm giáo viên ở trường trung học trọng điểm, dạy dỗ người khác, cũng rất có thể diện."

Điền Chính Quốc buồn bực nói: "Anh là giám đốc một công ty lớn, không ai đuổi kịp, vô cùng lợi hại."

Kim Tại Hưởng nói: "Cậu cũng không đuổi kịp sao? Đuổi bảy, tám năm cũng không đuổi kịp, nói ra còn đâu mặt mũi của thầy Điền?"

Điền Chính Quốc: "...Tôi không nên xuống dưới để bị khinh thường. Không đúng, tôi không nên gây thù với anh", chỉ vì một cái liếc mắt trong hành lang, làm anh nhớ tới con sói con cả người chằng chịt vết thương.

Kim Tại Hưởng nhíu mày, bọn họ vòng qua tòa nhà thí nghiệm, quẹo qua bồn hoa, tình cờ va phải hai người đối diện đang đi đến.

Vẻ mặt Điền Chính Quốc u ám nhìn Trần Kim... Y đang nắm tay với một cô gái.

Trần Kim đờ người ra nhìn Điền Chính Quốc... đi theo sau anh là Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng chưa kịp dừng lại, cả người kề sát với Điền Chính Quốc, tựa như duỗi tay ra là có thể đem người ta ôm vào ngực, tư thế vô cùng thân mật.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Trần: Ôi trời mẹ ơi

Điền: QAQ!

Hạ:...

Cô gái: ???

Nổ: ✿◕


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe