Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Trở thành người ưu tú nhất trong mắt anh

Tổng bộ tập đoàn Kim thị ở nước M to lớn vô cùng hơn nữa còn khí thế, mặc dù sau khi Kim Tại Hưởng về nước căn cứ vào mục đích định cư ở quê nhà cũng đã tu sửa chi nhánh ở quê hương rất tốt, nhưng so với bên này vẫn thua kém quá nhiều.

Hắn đưa Điền Chính Quốc đi thẳng vào cửa.

Điền Chính Quốc ở bên cạnh hắn, cười nói: "Rất giống lúc em đi học đại học, giáo viên hướng dẫn đưa đi thăm quan."

Kim Tại Hưởng ấn thang máy: "Thăm quan chẳng lẽ còn đưa em vào văn phòng sếp tổng?"

Cửa thang máy mở, thang máy này tương tự với thủy tinh ngắm cảnh, chẳng qua là một phía, bên ngoài không thể thấy bên trong. Bên trong lại có thể quan sát toàn bộ thành thị, bốn phương toàn là đường lớn, cầu to vượt sông, phòng gym lớn và rạp hát, lại hướng xa xa là biển rộng mênh mông vô bờ.

Kim Tại Hưởng vì phòng ngừa Điền Chính Quốc sợ độ cao, cố ý ôm lấy cậu ở sau.

Trong giọng Điền Chính Quốc lộ ra hưng phấn: "Cái này kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn vòng đu quay nhiều."

Toàn bộ thế giới dường như chỉ có hai người họ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời dường như có thể sờ vào mây. Điền Chính Quốc ngừng thở, chỉ lo sẽ bị rơi xuống, cậu chỉ có thể lùi ra sau Kim Tại Hưởng mới tìm về một chút cảm giác an toàn.

Cậu bất đắc dĩ nói: "Nếu anh đưa em tới đây sớm chút, chắc chắn em sẽ không nói hai lời, cái gì cũng đồng ý với anh."

"Sợ thế à?" Kim Tại Hưởng giơ tay ấn nút, toàn bộ không gian bị bóng tối bao trùm như là một bức tường, không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có ánh đèn sáng lên.

Điền Chính Quốc dựa vào trong ngực của hắn hít sâu, cảm thấy hai chân mình đúng là mềm đi.

Kim Tại Hưởng kéo cậu đến trước người, nhìn vào mắt cậu, "Em biết không, anh vẫn đứng ở chỗ cao này, vẫn luôn rất cô đơn, em đi theo anh được không?"

Thân thế, bối cảnh, tuổi thơ, hai người có chênh lệch quá lớn, Kim Tại Hưởng nỗ lực kéo cậu đến bên cạnh mình, mang vào trong thế giới của hắn.

Đầu ngón tay đeo nhẫn của Điền Chính Quốc siết chặt, cảm xúc pha trộn vào nhau, rốt cục cậu muốn thừa nhận một số chuyện.

"Có lúc nào em không theo anh không, em luôn luôn theo anh." Vượt qua đại dương mênh mông, dùng tuổi xuân bình thường nhất lại sinh động nói hết, trở thành một vệt sáng trong đời.

Thầy Điền được dỗ ngọt tim mềm mại đến rối tinh rối mù cứ như vậy cam tâm tình nguyện đi vào tòa nhà, đối mặt với các tinh anh của tập đoàn Kim thị, thừa nhận mình là Omega của Alpha này.

Mà nhóm hạt nhân nòng cốt của Kim Tại Hưởng, cấp tốc truyền tin sếp có bạn đời ra ngoài.

Một lát sau, vòng bạn bè luôn luôn không có thứ gì của Kim Tại Hưởng bỗng nhiên nhiều hơn tấm ảnh.

Hai bàn tay nắm chặt, hai chiếc nhẫn đơn giản.

Vòng thượng lưu của Kim Tại Hưởng cũng nổ tung, không chỉ bạn học ngày xưa, còn có người hợp tác thương mại dồn dập nhắn tin cho hắn.

"Đậu má sếp Kim, anh về nước tìm chị dâu à?! Quả thực vận tốc ánh sáng đó! Theo đuổi người cũng không nhanh đến thế đâu."

"Không chừng đồn đại con dâu nuôi từ bé là thật!!! Xem ngón tay này chắc là một Omega hả?!"

"Lúc nào làm lễ cưới!!"

Buổi chiều Kim Tại Hưởng mở buổi họp nhanh, lại đưa Điền Chính Quốc đi ăn vặt, hai người quyết định buổi tối đến xem liên hoan phim toàn cầu. Một sân khấu tập hợp minh tinh hàng đầu toàn cầu, người có thể ngồi ở ghế khán giả không giàu cũng sang.

Dưới màn đêm ánh đèn lấp loé, người người nhốn nháo, vô số tuấn nam mỹ nữ.

Nam nữ minh tinh đi qua thảm đỏ dưới ánh đèn, Điền Chính Quốc cùng Kim Tại Hưởng đi đường màu xanh vào sân. Cậu biết rất ít giới giải trí, Kim Tại Hưởng nguyện ý đến đây hoàn toàn là bởi vì sau khi mở công ty giải trí ở Trung Quốc, trường hợp này hắn tất yếu có mặt. Mà vừa vặn loại tiệc sang trọng này thường cần đưa bạn theo.

Hắn chưa bao giờ là người đặt ánh mắt ở một chỗ, người từng trải qua thế giới rộng lớn hơn sẽ đi tới nơi cao hơn.



Muốn làm thì phải làm tốt nhất.

Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng ngồi xuống, chỗ ngồi của họ khá cao, tầm nhìn rất tốt.

Kim Tại Hưởng chào hỏi mấy người bạn, quay về cầm đóa hoa tường vi cho Điền Chính Quốc, cài lên ngực cậu, "Đẹp lắm."

Điền Chính Quốc: "... Đồng bóng."

Sau một chốc, chỗ ngồi bên cạnh có một nữ minh tinh, cậu lễ phép gật đầu, thấy rõ người tới mới sửng sốt.

Tư Diệu Âm mỉm cười chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Điền tiên sinh."

Điền Chính Quốc kinh ngạc nói: "Tư tiểu thư, không nghĩ tới gặp được chị ở đây."

Cô mặc rất hoa lệ, trang điểm xinh đẹp, tri thức tao nhã, Tư Diệu Âm nói: "Chủ tịch Kim nhà cậu tâm tư quá sâu, thư mời là tôi mang về cho cậu ta, thế mà không nói cho cậu."

Điền Chính Quốc cười cười, "Không phải, tôi chỉ là thụ sủng nhược kinh thôi. Tư tiểu thư ngồi cạnh tôi, ống kính nhiều như vậy, tôi hơi lo. Sớm biết thế trước khi ra cửa tôi đã ăn vận thật đẹp."

Tư Diệu Âm cười nói: " Điền tiên sinh trời sinh quyến rũ, mặt cũng làm người kinh diễm."

Sau nghi thức khai mạc, bầu không khí toàn bộ hội trường dần nóng lên, Điền Chính Quốc nói: "Chói mắt thật. Vậy phải làm sao bây giờ, bên người Kim tiên sinh có nhiều người ưu tú còn nổi bật như vậy, em bỗng thấy lo lắng."

Kim Tại Hưởng bật cười, "Em muốn trở thành người chói mắt như vậy sao?"

Tư Diệu Âm xen vào: "Cậu nói một câu, nhất định Chủ tịch Kim sẽ lập tức sắp xếp một ekip, cho cậu debut, cứ thế mà nổi tiếng thôi."

Điền Chính Quốc cười khẽ, lắc đầu nói với Kim Tại Hưởng: "Không cần, em chỉ muốn trở thành người ưu tú nhất trong mắt anh là được rồi."

Tư Diệu Âm chậc một tiếng, cũng không để ý bát cơm chó này lắm, mà chỉ có chút ngạc nhiên.

Loại giọng điệu và lời nói này, rất nhiều lúc thật ra là đến từ người bề trên trong mối quan hệ. Tư Diệu Âm ý thức được Điền Chính Quốc khác những Omega khác, đại khái đến từ suy nghĩ chưa từng muốn đu bám Alpha mà tồn tại.

Sau khi kết thúc Liên hoan phim, chính là ngày thứ ba, hai người họ đi ngắm thác nước lớn, bãi biển, còn đi dạo di tích cung điện và viện bảo tàng nổi danh, còn cố ý đến phòng tranh trong cung điện, ngày đó vừa vặn có một triển lãm lớn vô cùng.

Cậu nhớ mẹ cậu từng viết trong nhật ký, một ngày nào đó trong tương lai muốn để cho tác phẩm hội họa của mình xuất hiện ở trong phòng tranh này. Chỉ tiếc, Thường Mân có thiên phú và năng lực hội họa, lại không có thời gian để hoàn thành nguyện vọng này.

Chỉ một ngày trước khi đi, Kim Tại Hưởng đi gặp người Kim gia.

Năm đó nội đấu, Kim gia không chết hết, chỉ là không có con cháu để kế thừa gia nghiệp. Lúc Kim Tại Hưởng trở lại Kim gia, con trưởng và con thứ hai Kim gia đã đột tử, con thứ ba Kim gia Kim An Khang thì mất năng lực sinh dục.

Ba ruột của Kim Tại Hưởng, ở Kim gia đứng hàng thứ hai, năm đó hắn bị bắt cóc là vợ của con trưởng Kim gia Lục Lâm liên hợp với Kim An Khang làm. Ân oán phức tạp của người thế hệ đó đã khó nói rõ.

Đến bây giờ, Kim gia chỉ còn dư lại Lục Lâm góa phụ của con trưởng là sống sót, cùng với Kim An Khang hai chân tàn tật đồng thời điên.

Một người bị giam cầm trong biệt thự ngoại thành, một người thì ở trong viện điều dưỡng tịch mịch.

Trạng thái của Lục Lâm không tệ, còn như người bình thường, lúc nhìn thấy bọn họ còn có thể lý trí đáp lại.

Điền Chính Quốc lại chấn kinh, "Các anh muốn nhốt bà ta cả đời à?"

"Ông anh quyết định." Kim Tại Hưởng mặt không hề cảm xúc, ngữ khí lạnh nhạt, "Căn cứ theo chân tướng tra được lúc trước, Lục Lâm hại chết ba mẹ anh, sau đó lại gián tiếp làm cho con trưởng Kim gia chết, ông anh hận bà ta nhất."

Mà Kim An Khang ở viện điều dưỡng có bệnh điên hay nói linh tinh, trên căn bản đã không thể đáp lại, mà ông ta vừa thấy Kim Tại Hưởng đã nhào tới kính, phát ra âm thanh gầm gào.



Ánh mắt của ông ta băng lãnh oán độc, làm Kim Tại Hưởng nhớ tới khi người này cầmsúng muốn bắn chết mình. Khi đó hắn vẫn chưa đủ mạnh, Kim An Khang còn tự do. Nếukhông phải may mắn, hắn khả năng đã chết thật rồi.

Hộ lý nói: "Mấy ngày nay trạng thái của người bệnh Kim An Khang không tốt,thậm chí có khuynh hướng bạo lực, liên tục hai lần tập kích nhân viên, chúngtôi không thể không tiêm thuốc an thần làm cho ông ấy yên tĩnh."

Kim Tại Hưởng không nhiều lời, chỉ gật đầu, "Trông cho kỹ, đừng để cho ngườichạy."

Điền Chính Quốc nhắm mắt, cậu không muốnnhìn thêm. Kim Tại Hưởng đưa cậu đến vườn hoa, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, hắnnói: "Sớm biết ngột ngạt như thế thì không nên đưa em tới."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không, giữaanh và em không cần che giấu gì."

Rất nhiều chuyện cậu không cần hỏi rõ ràng ân oán thật giả, nhà giàu suy chocùng nói tới nói lui cũng chỉ là một ít chuyện xấu xa nhìn mãi cũng thành quen.Chỉ cần liếc mắt nhìn đã thấy khắp nơi lạnh lẽo chua xót khổ sở.

Điền Chính Quốc nói: "Kim Tại Hưởng,từ đây về sau anh đã thoát khỏi bọn họ."

Ánh mắt Kim Tại Hưởng nhu hòa xuống, "Đúng, thoát khỏi hoàn toàn."

Điền Chính Quốc: "Sau này ở quêhương lâu dài đi, đừng tới nữa, dù đến tổng bộ bên này cũng đừng nhìn những thứ này."

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, không phải bởi vì mình không muốn theo Kim Tại Hưởng định cư nước ngoài, mà là nơi này mang đến cho đối phương quá nhiều ký ức không vui. Tình cờ đến đây ở là đủ rồi.

Điền Chính Quốc nhớ ra: "Giải trí Tinh Huy là bắt đầu của anh ở trong nước, hóa ra anh đã chuẩn bị xong kế hoạch phát triển ở quê nhà rồi."

Kim Tại Hưởng: "Ừ. Coi như thế đi, chuẩn bị rất lâu rồi, chủ yếu là bởi vì em ở đó."

Tâm tình Điền Chính Quốc tốt lên: "Kim tiên sinh, biết ăn nói rồi đấy. Đi dạo một chút đi, chúng ta về nói sau."

...

Trong bảy ngày, hai người họ từ nước M bay về nước, rồi từ sân bay về đến nhà.Điền Chính Quốc buồn ngủ, còn chưa kịp ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi một chút,lại nhận được điện thoại của viện trưởng Trần.

Trần Kim và Ôn Nhã gần đây đang chuẩn bị chuyện kết hôn, có đến vài lần bất đồng ý kiến, dù sao giữa vợ chồng chung quy cũng phải rèn luyện nhiều, kết quả vẫnlà vì một chuyện mà cãi vã.

Bởi vì cha mẹ hai nhà giúp đỡ, hai người khấu trừ dự toán lễ cưới vẫn còn có chút tiền dư, Trần Kim định tích thêm chút rồi mua xe, Ôn Nhã lại định tiết kiệm. Ai cũng có lý, ai cũng không chịu nhượng bộ, thế là cãi nhau.

Viện trưởng Trần cũng không thiên vị con mình, chỉ lo lắng.

Điền Chính Quốc xoa huyệt thái dương mệt rã rời, Kim Tại Hưởng muốn thay cậu nhận điện thoại, cậu lắc đầu, nói:"Chú Trần, chú đừng vội. Như này đi, chúng con sẽ gọi điện thoại cho anh Trần hỏi xem, cãi vã chuyện vặt cũng là bình thường."

Viện trưởng Trần thở dài: "Các con cùng nhau lớn lên, con khuyên được."

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc ném điện thoại di động, nhào lên salon.

Kim Tại Hưởng xoay người lại ôm cậu: "Dậy, lên giường ngủ, ngủ ghế em không thoải mái."

Điền Chính Quốc bị hắn quấy nhiễu phiền lòng, tự mình cởϊ áσ khoác, đá giày rơi xuống, ôm cánh tay Kim Tại Hưởng bất động, mềm mại nói: "Rồi, anh có thể ôm em lên rồi."

Kim Tại Hưởng: "..."

Được rồi, còn làm gì được nữa.

Kim Tại Hưởng ôm người lên tầng, cầm điện thoại di động lên hẹn thời gian khám thai, cũng cởi giày, chui vào trong chăn.

Buổi chiều nắng ấm, trên mặt đất rải đầy ánh chiều tà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe