Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Em muốn lấy mạng anh đúng không

Phòng bệnh trắng như tuyết.

Kim Tại Hưởng đeo đôi dép lê, mặc áo ngủ cotton, tóc đã rối bù xù, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tất cả đều là bị doạ ra.

Bác sĩ khoa cấp cứu cằn nhằn: "Người bệnh thích ăn đồ ngọt không?"

Điền Chính Quốc đã bình tĩnh, tuy rằng vẫn hơi đau, mà không đau đến độ lăn qua lăn lại như trước.

Kim Tại Hưởng: "Thích ăn. Mấy ngày trước tổ chức sinh nhật, ăn bánh ngọt."

"Vậy là được rồi." Bác sĩ sắc mặt nghiêm túc, "Lần sau nhất định phải ăn ít đồ ngọt thậm chí là không ăn, ví dụ như kẹo gì đó, ăn ít thôi. Bất kể là hàm răng hay là thể chất cũng phải cẩn thận hơn nhiều. Bây giờ cảm thấy đau bụng không?"

Điền Chính Quốc cảm thấy ánh mắt Kim Tại Hưởng dừng lại trên mặt mình, vừa chột dạ vừa lúng túng, cậu lắc đầu: "Không có, nãy giờ không có."

Bác sĩ: "Nếu như có cảm giác không thoải mái thì nhanh chóng báo cho tôi, chúng tôi phải đến tầng chuyên chẩn cho Omega mời bác sĩ cho cậu."

Một Omega mang thai bởi vì đau răng mà nửa đêm vào khám cấp cứu, là đối tượng bệnh viện cần để ý trọng điểm.

"Quan sát nửa tiếng, không có dị thường là về được." Bác sĩ trước khi đi cường điệu, "Alpha cũng phải chú ý nhiều vào, sao có thể bỏ mặc Omega của anh làm bừa như thế?"

Kim Tại Hưởng chỉ có thể gật đầu thụ giáo, đứng dậy đóng cửa lại.

Điền Chính Quốc nhìn thấy lưng hắn bởi vì chảy mồ hôi mà thấm ướt áo ngủ, hơi thở đàn ông thành thục, kỳ diệu hòa quyện uể oải và mạnh mẽ cùng nhau, thoạt nhìn rất mê người và khiến người động lòng.

Kim Tại Hưởng ngồi xuống bên cạnh cậu: "Lần sau còn dám không?"

Thầy Điền ngoan ngoãn: "Không dám không dám."

Kim Tại Hưởng: "Miệng nói không dám, lần sau vẫn tái phạm?"

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, rất là vô tội.

Kim Tại Hưởng xoa đầu cậu: "Lần trước chơi game, lần này ăn vụng kẹo. Thầy Điền, sao em như trẻ con thế, thích ăn kẹo vậy à?"

Điền Chính Quốc: "... Em sai rồi."

Kim Tại Hưởng thở dài, sắc mặt hòa hoãn chút, rũ mắt nắm tay cậu, lòng bàn tay hắn còn có mồ hôi, mà nhìn qua không tức giận.

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại nghe hắn nói: "Thầy Điền, em muốn lấy mạng anh đúng không?"

Nếu như muốn, vậy lấy luôn đi.

Bất kể là ban đầu Điền Chính Quốc đau đến mặt trắng bệch, hay là sau đó một đường chạy siêu tốc, tim Kim Tại Hưởng đập thình thịch, tên lên cung là lý trí vỡ toang, bị toàn thế giới trong ngực chống đỡ mới chịu đựng được một đường.

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, trong phòng bệnh yên tĩnh đơn độc, cậu nghe rõ tiếng tim đập của mình.

Kim Tại Hưởng lại không nói thêm nữa, như thể người lo lắng hốt hoảng ngoài phòng cấp cứu không phải mình, hắn trấn định đi giải quyết thủ tục.

Trải qua một đêm mạo hiểm, Kim Tại Hưởng lục hết kẹo và đồ ngọt trong nhà, ném toàn bộ vào thùng rác, đồng thời khống chế nghiêm ngặt lượng đường trong cơm nước. Hắn còn hỏi ba bữa ẩm thực khỏe mạnh nhất trong lúc Omega mang thai, bảo dì Chúc ngày nào cũng nấu.

Điền Chính Quốc nhìn mà dựng tóc gáy lên: "Kim Tại Hưởng! Em tuyệt đối không ăn cà rốt và cà chua!"

Kim Tại Hưởng: "Vậy thì lấy rau khác thay thế."

Một ngày hai ngày còn được, ba ngày bốn ngày qua, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy trong miệng vừa nhạt vừa đắng, vì vậy cậu ném sách tham khảo, đi tìm Kim Tại Hưởng đang xem email.

Kim Tại Hưởng đang xem tình trạng tài chính gần đây và hoạt động thương nghiệp nửa cuối năm mà công ty tổng bộ ở nước M gửi tới. Điền Chính Quốc dời ghế tựa, ngồi xuống cạnh hắn.

Kim Tại Hưởng quay đầu: "Làm sao thế? Mệt à?"



Điền Chính Quốc nói về một chuyện khác trước: "Em đã trình đơn xin từ chức điện tử. Hiệu trưởng gọi điện thoại hỏi nguyên nhân, em không nói thật, chỉ nói muốn chuẩn bị thi, nhưng chú ấy cũng không ép buộc, đồng ý luôn."

Kim Tại Hưởng buông con chuột xuống: "Hiệu trưởng không tệ, nhìn ra được rất muốn bồi dưỡng em."

Điền Chính Quốc cười híp mắt, "Em thật sự là vì con mà bỏ qua cơ hội ra nước ngoài."

Kim Tại Hưởng: "Em thi chứng chỉ, có thể đến công ty của anh làm quản lý chi nhánh. Hoặc là đi học nghiên cứu sinh, em còn trẻ, tiền đồ vô lượng."

Ánh mắt Điền Chính Quốc khẽ nhúc nhích, rơi vào một cái ngăn kéo cạnh tay Kim Tại Hưởng, bên trong là kẹo sữa thỏ trắng cậu lén mua lại bị hắn tìm ra.

Kim Tại Hưởng hiểu ánh mắt cậu.

Điền Chính Quốc liếc mắt nói chuyện khác: "Anh Trần và Ôn Nhã gần đây đang quyết định chuyện kết hôn, qua một tháng nữa trời lạnh xuống, lúc đó kết hôn khí trời rất mát mẻ."

Kim Tại Hưởng: "Sắp xếp như vậy rất tốt."

Điền Chính Quốc: "Đúng đó, thời gian trôi qua nhanh thật, anh Trần cũng sắp kết hôn rồi. Lúc đó chúng ta phải có mặt. Lần sau em gọi điện thoại hỏi xem có gì cần giúp đỡ không."

Kim Tại Hưởng rũ mắt thu biểu tình: "Không tệ, làm quen trước, sau đó kết hôn, chúng ta cũng không đến nỗi luống cuống tay chân, cái gì cũng không hiểu."

Điền Chính Quốc nghe không hiểu ám hiệu của hắn, đầy đầu là kẹo sữa thỏ trắng, cười híp mắt nói: "Chủ tịch Kim, hay là hôm nay anh đi tắm trước đi. Nhiều lần đều là em tắm trước, hôm nay nhường anh đấy."

Kim Tại Hưởng ngừng ngón tay lại, hắn giương mắt nhìn cậu, "Thầy Điền, em cố ý đuổi anh ra, có phải là muốn ăn kẹo không?"

Điền Chính Quốc nghiêm túc: "Ai bảo thế, em không ăn. Em đã bảo đảm không ăn nữa, đừng nói lung tung, em không có đâu."

Ánh mắt Kim Tại Hưởng không nhúc nhích, nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Điền Chính Quốc không chịu nổi, như là quả bóng xì hơi, tựa vào ghế: "Em muốn ăn ngọt quá, em khó chịu, em chỉ muốn ăn chút thôi."

Kim Tại Hưởng: "Bác sĩ nói không thể."

Điền Chính Quốc duỗi một ngón tay ra: "Hai cái có được không, em chỉ liếm hai lần, liếm xong em nhổ ra."

Kim Tại Hưởng quay người mở ngăn kéo lấy một cái kẹo ra, xé giấy gói kẹo ra, sau đó nhét vào trong miệng, cắn nát.

Điền Chính Quốc giận dữ: "Anh hơi quá đáng đấy họ Kim, anh không chỉ không an ủi em, lại còn ép em nhìn anh ăn kẹo? Anh muốn làm em thèm chết, hay là muốn em đắng chết? Người khác ai cũng nói phải đồng cam cộng khổ, anh đây là muốn vứt bỏ em ăn một mình..."

Sau một khắc Kim Tại Hưởng đứng lên kề sát cậu, Điền Chính Quốc mở to mắt, bị hắn đè gáy, đôi môi cậu bị hôn lên, miệng đầy vị ngọt.

Kim Tại Hưởng: "Anh rất đắng."

Tin tức tố của hắn là vị linh sam, lúc nồng là một loại vị chát nồng nặc, lúc nhạt cũng đăng đắng, nói chung là không ngọt. Giống cả người hắn, trở thành bạn đời của hắn, không có lời ngon tiếng ngọt, không có lãng mạn, có lẽ quá buồn khổ.

Điền Chính Quốc bật cười: "Không, rất ngọt."

Thật sự rất ngọt, ngọt như mật đường.

Tình cảm là tình cảm, sự nghiệp là sự nghiệp. Mỗi ngày Điền Chính Quốc vẫn đọc sách học tập ghi chép, cậu còn trẻ, thông minh, học không chậm.

Lần trước cậu đi ra ngoài tản bộ làm quen người ba Omega trong gia đình AO, sau đó trao đổi phương thức liên hệ với anh, hai người thỉnh thoảng trò chuyện.

Người ba Omega tên là Chân Lâm, là người cực kì hiền lành, nghe nói Điền Chính Quốc cũng có thai, anh rất nhiệt tình chia sẻ sổ ghi chép việc cần chú ý lúc mang thai của mình.

Hai quyển lít nha lít nhít dày đặc. Điền Chính Quốc sợ ngây người tại chỗ.

Chân Lâm ngượng ngùng: "Lúc ấy căng thẳng quá, không hiểu gì, cái này sợ cái kia cũng sợ, cậu cầm đọc, kinh nghiệm rất tốt."

Chân Lâm tiện tay mở ra: "Cậu nhất định phải nhớ duy trì tâm tình vui vẻ, tuyệt đối không được giấu chuyện trong lòng. Lần trước anh thấy Alpha của cậu rồi, đẹp trai đấy, thế nhưng là kiểu người lạnh nhạt ít lời, cho nên lỡ các cậu có mâu thuẫn thì cậu phải chủ động nói ra đó."



Điền Chính Quốc: "Anh với tiên sinh nhà anh... có cãi nhau không?"

Chân Lâm cười nói: "Không... Mà lúc anh không vui sẽ dùng tiếng mẹ đẻ mắng anh ấy, anh ấy không hiểu. Lúc khác anh ấy vẫn rất tốt với anh, cũng chứng minh năm đó mắt anh không sai."

Điền Chính Quốc: "Vậy các anh... có con sau khi đánh dấu vĩnh viễn à?"

Chân Lâm sững sờ: "Đương nhiên rồi..."

Anh nghẹn lời, kinh ngạc nhìn cậu, cẩn thận phân biệt tin tức tố trong không khí, hoài nghi hỏi: "Các cậu chưa đánh dấu vĩnh viễn?"

Điền Chính Quốc lắc đầu.

"Kết hôn chưa?"

Điền Chính Quốc vẫn lắc đầu.

Chân Lâm chậc lưỡi: "Vậy nhất định cậu rất yêu cậu ta."

Điền Chính Quốc lộ vẻ nghi hoặc.

Chân Lâm: "Cậu sắp sinh con cho cậu ta rồi, cậu ta vẫn chưa cầu hôn với cậu hả? Không kết hôn, thế sinh con làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn sinh con làm ba đơn thân chắc?"

Điền Chính Quốc: "..." Không thể phản bác.

Nhưng họ đã nói rồi, thử yêu đương. Nếu như hợp, quan hệ tiến thêm một bước nữa. Mà đến bây giờ sờ ôm một cái cũng mới dừng lại ở hôn môi, thân mật nhất vẫn chỉ là phát nhiệt cắn tuyến thể.

Hơn nữa kết hôn, phải chuẩn bị đồ.

Điền Chính Quốc đối mặt với hai tay trống trơn của mình, rơi vào trầm tư.

Môn thứ hai thi vào buổi chiều, Điền Chính Quốc thu dọn đồ đạc muốn ra ngoài, Tôn Vi Giai lại lái xe đến, " Điền tiên sinh, Chủ tịch Kim bảo tôi tới đón ngài."

Điền Chính Quốc không từ chối, lên xe: "Sao hôm nay anh ấy lại cho cô tới đón tôi? Anh ấy đâu?" Nếu Kim Tại Hưởng rảnh rỗi, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội đón cậu.

Tôn Vi Giai mỉm cười, mặt không đổi sắc: "Hôm nay có một hội nghị quan trọng."

Chủ tịch Kim "có hội nghị quan trọng", ngồi trong phòng làm việc, nhìn đôi nhẫn và hợp đồng, rơi vào trầm tư.

Hắn không chắc Điền Chính Quốc tin hắn bao nhiêu, mình có đáng được đối phương giao phó một đời hay không. Mà kết hôn rồi, hai người họ là chồng chồng hợp pháp, ở chung hợp pháp nuôi con hợp pháp.

Yêu là yêu, kết hôn lại khác. Lúc đối mặt với vấn đề kết hôn này, hắn ngây ngô như thể thanh niên chưa trải đời.

Điền Chính Quốc không thể nghi ngờ là bạn đời hoàn mỹ, tuyệt đối toàn tâm toàn ý, biết nói lời trêu ngươi, chỉ là trêu xong bỏ chạy không chịu trách nhiệm, tình cờ làm nũng hồ đồ, có sự yếu đuối của Omega, mà phần lớn thời gian cậu thành thục thận trọng, là người trưởng thành lý trí.

Không sai, lý trí. Ngoại trừ phát tình, hắn chưa từng thấy Điền Chính Quốc động tình.

Bởi vì từng trải nhiều, rất nhiều chuyện cũng không như lúc còn trẻ mà phải tùy tâm sở dục, không hỏi kết quả và được mất.

Hiện tại hắn suy tính nhiều, do dự cũng nhiều hơn. Kim Tại Hưởng không phải lo cầu hôn thất bại, hắn sợ thiên tính của Omega ảnh hưởng đến phán đoán của Điền Chính Quốc. Omega thời gian mang thai sẽ ỷ lại và phục tùng Alpha.

Bốn giờ chiều, Kim Tại Hưởng nhận được điện thoại của Tôn Vi Giai.

Tôn trợ lý liều mạng đè thấp giọng: "Chủ tịch Kim! Thi rất thuận lợi! Thế nhưng..."

Điền Chính Quốc có một loại bình thản nào đó, vô luận đối mặt cái gì cũng không hoang mang, hôm nay cậu đi thi Tôn Vi Giai cũng thấy sắc mặt cậu bình tĩnh, cậu còn nộp bài thi sớm.

Mà đây không phải là trọng điểm.

Trợ lý Tôn hít một hơi, tình báo: "Mà bây giờ chúng tôi đang ở trong cửa hàng nhẫn... Điền tiên sinh đang chọn nhẫn! Nhẫn kết hôn ấy... Điền tiên sinh gọi tôi rồi, tôi cúp trước đây Chủ tịch Kim."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe