Chương 6: Một chùm ánh sáng giữa sân khấu
Khi đã đạt đến địa vị cao như vậy, tiền không còn là thứ quan trọng với đối phương. Sản nghiệp của nhà họ Kim rất lớn, tổ tiên truyền thừa đến nay, thậm chí còn liên quan đến quyền lực chính trị, quyên góp một khoản tiền, mặc dù đối với viện phúc lợi là một khoản tiền kếch sù, nhưng đối với Kim Tại Hưởng, thì đó chỉ như hạt vừng.
Kim Tại Hưởng đã hoàn toàn bị bao quanh bởi xã hội thượng lưu quý tộc, ở thành phố này đối phương luôn luôn đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống toàn bộ thành phố qua lớp kính trong suốt, đi máy bay tư nhân, bước chân sẽ chỉ xuất hiện ở câu lạc bộ thuộc về giới thượng lưu của phố Wall.
Viện trưởng Trần cho hắn ra nước ngoài du học, có thể thấy trước được kết quả này. Đối phương sẽ không phải là một người có thể được nuôi dưỡng và lớn lên trong nhà kính, sống như một người bình thường, giống như cái nhìn đầu tiên của Điền Chính Quốc khi nhìn thấy hắn, là một đứa trẻ bị thương nhưng sâu trong mắt ẩn chứa dã tâm của một con sói.
...
Thành phố S có một khu nhà ở ven biển, được thiết kế dành riêng cho người giàu, cảnh vật tuyệt đẹp, an ninh cũng rất tốt. Nhà họ Điền sống ở đây.
Điền Chính Quốc dừng bước chân trước hàng rào sắt nhà mình, một lát sau, bác quản gia tóc hoa râm bước ra, mở cửa rồi mời anh vào.
Bữa tối ở nhà họ Điền vẫn chưa kết thúc.
Điền Lương Bình buông đũa xuống, nhìn khuôn mặt này có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ anh tuấn khi còn trẻ, ông nhìn Điền Chính Quốc với vẻ mặt bất mãn: "Sao muộn như vậy mới về?"
Người vợ mà ông cưới tên là Lý Thiến, xuất thân từ một gia đình khá giả, tính tình ích kỷ và độc ác, mặt ngoài tuyệt đối nghe lời ông, giả bộ hiền lương thục đức.
Lý Thiến khuyên nhủ: "Ông đừng dữ dằn như thế, Chính Quốc bận rộn ở trường học nên về muộn. Cũng trách tôi, quên kêu tài xế đến đón."
Nhắc tới trường học, lại làm ông nhớ tới lúc trước Điền Chính Quốc nổi loạn như thế nào, không nghe theo sự sắp xếp của ông, cố tình đi học trường sư phạm, làm một giáo viên bình thường!
Ông cho rằng trở thành một giáo viên quá cổ hủ, không phải điều mà con trai Điền Lương Bình nên làm.
Điền Chính Quốc cười chế nhạo, anh ở nhà họ Điền nhiều năm như vậy, đã sớm nhìn rõ bộ mặt của mẹ kế Lý Thiến rồi. Giúp anh là giả, cố ý gợi lên mâu thuẫn cha con nhiều năm mới là thật.
Hai đứa con khác của nhà họ Điền là Điền Khiết và Điền Hoa Hạo đều nhíu mày nhìn sang, Điền Khiết nói: "Ba, để anh vào trước đã."
Ông tức giận nói: "Đứng ở cửa để người ta chế giễu sao? Còn không mau cút vào ngồi xuống!"
Quản gia đi tới dịch ghế cho anh, chuẩn bị bát đũa, Điền Chính Quốc nhịn xuống, trầm mặc lại, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Điền Lương Bình tức giận nhưng đụng phải tấm sắt, đối phương bày ra một bộ dạng không để ý, làm cho ông không có cách nào truy cứu tiếp, trong lòng lại càng buồn bực, cảm thấy đứa con lớn này của mình không phục sự dạy dỗ này.
Điền Chính Quốc nghiêm mặt ăn cơm, anh ăn không nhiều, Lý Thiến không ngừng gắp rau cho con mình, chỉ có một mình anh yên lặng trên bàn cơm, mắt thường cũng có thể thấy được là bị cô lập, bất cứ ai tinh mắt cũng nhìn ra được một nỗi chua xót.
Lý Thiến đột nhiên dùng giọng điệu hiền lành hỏi: "Chính Quốc, nghe nói năm nay con dạy lớp 12?"
Điền Chính Quốc: "Đúng thế."
Lý Thiến nở nụ cười: "Dạy ở trường trung học trọng điểm, vậy con có thể phụ đạo cho Hoa Hạo một chút không, năm nay nó cũng thi đại học."
Điền Hoa Hạo nghe vậy ngẩng đầu lên, dáng vẻ của cậu giống Điền Lương Bình, ngũ quan đoan chính, vẻ ngoài anh tuấn có phần giống với ông khi còn trẻ, nhưng có một chút ngây ngô, không thuần thục và ngông cuồng. Cậu nhíu mày nói: "Mẹ, người đừng làm rộn. Con không cần."
Lý Thiến nghiêm nghị nói: "Chính Quốc là anh con, con rảnh rỗi nên xin nó chỉ dạy nhiều hơn một chút."
Điền Lương Bình cũng gật đầu nói: "Thành tích của Chính Quốc luôn ưu tú, năm nay dạy lớp 12, cũng hiểu rõ về kỳ thi tuyển sinh đại học, có thể giúp đỡ một chút việc học của Hoa Hạo."
Từ nhỏ Điền Chính Quốc luôn có thành tích rất tốt, Điền Hoa Hạo được nuông chiều mà lớn lên, lại thường chơi cùng một đám bạn xấu nên đã sớm quên mất việc học. Ông cũng phải thừa nhận rằng con trai lớn của ông thi đậu đại học A, sau đó học lên cao học, đúng là rất ưu tú.
Điền Hoa Hạo buông đũa xuống thật mạnh, lớn tiếng nói: "Ba, con đã nói con không cần anh ta phụ đạo bài tập."
Điền Lương Bình khiển trách: "Cái thằng nhóc con như con thì biết cái gì, chỉ bằng chút thành tích kia của con. Nếu không để anh con phụ đạo một chút, con dứt khoát không cần tham gia thi đại học nữa, trực tiếp đến công trường chuyển gạch đi. Như thế nào, khinh nhờn vào cấp ba quá dễ dàng, có phải còn khinh nhờn luôn đại học?"
Điền Chính Quốc không có biểu cảm gì, bộ dạng không quan tâm hơn thua. Điền Hoa Hạo lập tức nhíu mày.
Từ nhỏ cậu đã được nuông chiều mà lớn lên, nhưng luôn bị người anh cùng cha khác mẹ này lấn lướt. Dù có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp người anh này, đối phương vừa chói mắt vừa tự tin, ba cậu nhiều lần so sánh cậu với anh, làm cậu cảm thấy vừa buồn vừa ghen tị.
Điền Hoa Hạo vừa đứng lên, đẩy ghế tựa, xoay người lên lầu.
Điền Lương Bình lần đầu tiên bị con trai ruột làm mất mặt mũi, cả giận nói: "Thằng nhãi ranh này, muốn trời lật rồi phải không."
Lý Thiến lại vội vàng nói: "Lương Bình, Hoa Hạo đang học lớp 12, áp lực lớn, ông thông cảm cho nó đi. Để tôi khuyên một chút, nó nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông."
Điền Chính Quốc hơi cúi đầu, ăn cũng không vô, khuôn mặt hờ hững, coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Lý Thiến cũng cho qua việc này, khuyên nhủ chồng mình, lại nảy ra ý khác, nói: "Đúng rồi, Khiết Khiết, hôm nay con có phải cũng có chuyện muốn nói với ba?"
Điền Khiết là con gái của Lý Thiến, vẻ ngoài không tệ, cười nói: "Vâng ạ, con được thông qua phỏng vấn thực tập, thứ hai tuần sau con có thể đến tập đoàn Kim thị để làm việc."
Ánh mắt Điền Chính Quốc khẽ nhúc nhích.
Điền Lương Bình cũng sững sốt, trên mặt có chút kinh ngạc xen lẫn tán thưởng: "Kim thị nào? Làm chức vụ gì?"
"Kế toán", Điền Khiết nói: "Chính là...Kim thị danh tiếng lừng lẫy đấy ạ."
Nhà họ Kim lập nghiệp từ bất động sản, tổ tiên làm việc trong quân đội, cũng lăn lộn trong giới chính trị, đứng đầu trong danh sách những người giàu có và có thế lực nhất, bắt kịp xu thế thời đại, phát triển mạnh mẽ thành một tập đoàn lớn thịnh vượng, trên nhiều lĩnh vực: tài chính, điện tử, truyền thông mới, giải trí, nhiều phương diện cho đến nay vẫn luôn đứng vững, thật xứng danh là một quý tộc thượng lưu.
Tập đoàn Kim thị cũng có chi nhánh ở thành phố S, Điền Lương Bình nghe nói, con trai độc nhất và cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Kim đã từ nước ngoài trở về.
Đây thật sự là một cơ hội hiếm có. Bất kể là ở trong tập đoàn lớn này có thể học được ít hay nhiều thứ, còn có thể tạo mối quan hệ và thậm chí là vị Kim tổng bí ẩn đằng sau đó, đều là những cơ hội tốt không thể bỏ lỡ.
Trong lòng Điền Lương Bình vui mừng khôn xiết, cười ha ha nói: "Khiết Khiết làm rất tốt, có tiền đồ, không hổ là con gái bảo bối của ba."
Ông từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đẩy về phía trước: "Cầm lấy đi mua một ít quần áo và mỹ phẩm, đừng làm nhà chúng ta mất mặt, mong đợi biểu hiện của con."
Hai mắt Điền Khiết sáng lên, cô biết trong thẻ kia tất nhiên có không ít tiền, lập tức mừng rỡ như điên mà nhận lấy, ngọt ngào nói cảm ơn.
Điền Chính Quốc nửa khom người, yên lặng ngồi ở một bên, sống lưng đơn bạc, hoàn toàn như người ngoài xa lạ.
Sau bữa tối, Lý Thiến cùng chồng mình lên lầu, Điền Chính Quốc trở về phòng, khi hai người tách ra, Điền Chính Quốc còn nghe được Lý Thiến nhỏ giọng nói: "Nhà họ Kim có phải là rất lợi hại đúng không?"
Điền Lương Bình nói: "Đương nhiên là rất lợi hại. Nếu có thể kết giao với nhà họ Kim, chúng ta có thể nhận được một chút che chở và ưu ái, đều rất có lợi, tôi còn cần phải tìm mọi cách lấy lòng để hợp tác với nhà họ Dư mới nổi kia sao?"
Điền Chính Quốc ở trong lòng chế nhạo.
Ở đây, nhà họ Dư cũng có thể coi là một trong những nhà giàu có, nhưng xuất thân là nhà giàu mới nổi, người giàu hoặc nhiều hoặc đều ít có chút xem thường. Sau khi có một số tiền nhất định, người ta lại bắt đầu so đo đến ngọn nguồn tổ tiên.
Xuất thân của nhà họ Điền cũng là nhà giàu mới nổi.
Điền Lương Bình xuất thân ở tầng đáy xã hội, cha mẹ đều là nông dân. Thời đại học nhờ vẻ ngoài anh tuấn, khôi ngô và khả năng ngụy trang tốt nên mới quen được Thường Mân, cũng chính là mẹ ruột của Điền Chính Quốc sau này.
Hai người bởi vì cảm mến nhau, Điền Lương Bình lừa đối phương kết hôn đến cùng, dựa vào mối quan hệ của nhà họ Thường để tích lũy một số vốn, sau đó dựa vào may mắn, trở nên giàu có, kiếm được không ít tiền. Sau lần đó, Điền Lương Bình bộc lộ tham vọng lang sói, bắt đầu gây dựng sự nghiệp kinh doanh của mình.
Thời điểm sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, Thường Mân mang thai, Điền Lương Bình ngoại tình.
Đây là nguyên nhân dẫn đến bệnh trầm cảm của mẹ Điền, Điền Lương Bình bỏ mặc, thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn khi nhà họ Thường không có thời gian chăm sóc con gái bảo bối của bọn họ, cuối cùng dẫn đến bi kịch.
Thủ đoạn của Lý Thiến thâm độc, cũng là một trong những nguyên nhân.
Sau khi tắm xong, Điền Chính Quốc nhìn khung ảnh trên đầu giường, bên trên là mẹ Điền đang ôm một đứa bé, nụ cười vừa ngọt ngào vừa ưu sầu.
Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega trong cuộc đời, nhưng một Omega chỉ có thể bị một Alpha đánh dấu hoàn toàn.
Trên đời này anh ghét nhất, một là Omega khuất phục bản năng trong kỳ phát tình, hai là Alpha, những người này đều không kiểm soát được cái móng heo bự ở nửa thân dưới.
...
Kim Tại Hưởng cầm lấy một tờ bản thảo, ngồi trên ghế, vẻ mặt lười biếng. Mãi đến lúc hiệu trưởng xuất hiện, hắn mới nghiêm túc đứng dậy.
Hiệu trưởng trường cấp ba trọng điểm của thành phố, kiêm Phó giám đốc Sở giáo dục bắt tay với hắn, cười nói: "Vất vả cho Kim tổng phải đi một chuyến, cố ý đến đây để đọc diễn văn của những người thành đạt, cỗ vũ cho học sinh trung học cuối cấp của chúng tôi phấn đấu tốt hơn cho tương lai! Ngưỡng mộ đại danh Kim tổng đã lâu, tôi thay mặt cho các học sinh cuối cấp của trường lấy làm vinh hạnh."
Kim Tại Hưởng mỉm cười lễ phép: "Được ngài cất nhắc, làm tôi thụ sủng nhược kinh*"
*Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Hai người tán gẫu một hồi, bên ngoài học sinh cuối cấp đã đến đông đủ, trường trung học trọng điểm của thành phố không hổ là có Phó giám đốc Sở giáo dục, hội trường được xây dựng với quy mô hoành tráng, rất thích hợp tổ chức một hoạt động lớn.
Điền Chính Quốc hướng dẫn học sinh có tên trong danh sách tham gia, sau đó mới từ cửa sau đi vào, còn chưa kịp tìm chỗ ngồi, thì đèn xung quanh đã tắt, chỉ còn một chùm sáng ở giữa sân khấu.
Kim Tại Hưởng mặc âu phục, không thấy rõ mặt mày, chỉ cảm thấy hai chân thẳng tắp thon dài, khí chất sang trọng, trầm ổn, tiếng nói xuyên thấu qua micro, trầm thấp vô cùng gợi cảm, lại kiêu ngạo và tự tin, lộ ra hương vị thành thục của người đàn ông.
Giọng nói kia phảng phất ở bên tai Điền Chính Quốc dường như muốn nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro