Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: BO tuyệt đối không có kết quả tốt

Nghe vậy, Điền Chính Quốc nhíu mày, mặt mày hơi ngưng trọng: "Nói cách khác, tôi sẽ sớm bước vào kỳ phát tình?"

Bác sĩ nói: "Ngắn thì ba tháng, lâu là trong vòng một năm."

Thời gian không dài không ngắn, nhưng vẫn là vấn đề đau đầu.

Bác sĩ nhìn thấy sự bối rối của anh, nói: "Tuy nhiên, không phải là không có cách, để Alpha đánh dấu tạm thời, hoặc là bệnh viện có thể cung cấp chiết xuất tin tức tố Alpha nhân tạo, có thể trì hoãn thời kỳ phát tình trong vòng một hai năm. Tuy nhiên, sau này sẽ có những tác dụng phụ nhất định, ảnh hưởng đến khả năng sinh sản. Khoang sinh sản tạo thành tổn thương nhất định, về sau nếu muốn có con, sẽ sinh ra nhiều nhân tố bất ổn."

Vẻ mặt Điền Chính Quốc dại ra: "Sinh...khoang sinh sản?"

Bác sĩ mở to hai mắt nhìn anh, tràn đầy nghi hoặc: "Anh thật sự là Omega à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, đương nhiên anh biết đó là cái gì. Nhưng mà đứa trẻ vốn không nằm trong kế hoạch của mình.

Điền Chính Quốc đã trình đơn lên chính phủ xin một bình phun sương che lấp tin tức tố và một đơn xin chiết xuất tin tức tố, cái trước được phê duyệt nhanh hơn, cái sau cần nhiều thủ tục và thời gian lâu hơn.

Thuốc ức chế vẫn còn có tác dụng trong một thời gian, trước mắt anh không cần quá lo lắng.

Điền Chính Quốc sẵn tiện lấy luôn hai liều thuốc cảm, sau đó bước ra khỏi nhà thuốc, vào thang máy đến chỗ Trần Kim.

Cửa thang máy mở ra, sau khi nhìn lên, Điền Chính Quốc dừng bước.

Trong tay Kim Tại Hưởng mang theo một tập tài liệu và một chiếc hộp giữ tươi, ánh mắt nhàn nhạt đối diện với anh.

Điền Chính Quốc: "..."

Hôm nay ra cửa hình như anh quên xem hoàng lịch, trong thang máy vẫn có người nên Điền Chính Quốc không thể làm gì khác, mặt không cảm xúc mà bước vào, lẳng lặng cúi đầu đứng một bên, coi như không quen biết.

Hai người cùng nhau bước khỏi thang máy, Kim Tại Hưởng bước nhanh một bước, Điền Chính Quốc vốn muốn chậm hơn vài bước, nhưng nghĩ lại thì tại sao anh phải sợ tên này! Liền ngoan cường mà đi theo sau chân người ta.

Trần Kim đang khám bệnh, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy hai vị xưa nay luôn bất hòa, gặp mặt sẽ lập tức nhe nanh múa vuốt, thế mà lần này lại một trước một sau bước vào.

Trần Kim: "..."

Điền Chính Quốc nở nụ cười: "Trên đường đến đây thì gặp được Kim tổng."

Kim Tại Hưởng mặt không chút thay đổi nói: "Thật là trùng hợp, không ngờ hôm nay thầy Điền cũng đến bệnh viện."

Trần Kim: "???"

Trần Kim gian nan đứng dậy nói: "Vậy các cậu vào trong nghỉ ngơi một lát, tôi khám xong cho bệnh nhân này sẽ qua."

Phòng nghỉ của bác sĩ không lớn, cũng chính là phòng thay quần áo, để hai người đàn ông to xác ở đây cùng nhau cũng có chút khó khăn.

Đôi chân dài của Kim tổng vừa đặt xuống, lập tức chiếm hơn một nửa không gian, Điền Chính Quốc nép vào một bên, không thể duỗi thẳng chân, ngây người nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng rất tự nhiên, thậm chí còn ưu nhã lấy một quả nho từ trong hộp giữ tươi ra ăn, còn ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc nói: "Khá ngọt, thầy Điền có muốn ăn một quả không?"

Điền Chính Quốc nói: "Tôi là giáo viên của bạn học Hướng, không phải thầy của Kim tổng. Tốt hơn hết là Kim tổng nên đổi xưng hô đi."

Kim Tại Hưởng: "Tốt xấu gì tôi cũng là anh họ Hướng Hưng Mẫn, gọi thầy Điền cũng không có vấn đề gì."

Điền Chính Quốc nhíu mày, cầm lấy một quả nho nhét vào trong miệng, có chút không hiểu thái độ của Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng nói: "Thầy Điền đứng như vậy không cảm thấy tê chân sao?"

Điền Chính Quốc rụt chân lại, nửa dựa vào trên bàn, nếu anh đứng thẳng thì chân sẽ kề sát với Kim Tại Hưởng, vừa nghĩ đến cảnh này liền cảm thấy rất lúng túng, anh nói: "Kim tổng chiếm diện tích quá, nếu anh không ngại, có thể ngồi xổm trên đất một chút."

Điền Chính Quốc nhướng mày khiêu khích, Kim Tại Hưởng yên lặng nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên cả người tiến về phía anh.

Sau lưng Điền Chính Quốc đụng vào tủ kính, không có cách nào lui nữa.

Phía trước không có mùi tin tức tố, nhưng có mùi nước hoa nam nhàn nhạt phả vào mặt, không thể tránh khỏi khuôn mặt góc cạnh rõ ràng trước mắt, khiến cho Điền Chính Quốc cảm thấy bị áp bách.

Anh ngoài mặt rất bình tĩnh: "Kim tổng đang ngại một đấm hồi phục quá nhanh, hay tôi lại cho thêm hai cú đấm nữa, Kim tổng thành mắt gấu trúc xem làm sao ra ngoài?"

Kim Tại Hưởng hơi chế giễu: " Điền tiên sinh cũng chỉ có thể đánh lén thôi, nghĩ kĩ thì vẻ ngoài như thế này cũng không đụng được đến tôi."

Điền Chính Quốc muốn đạp hắn, nhưng vì chân co quá lâu, tê dại một hồi không có sức lực, Kim Tại Hưởng tránh thoát, Điền Chính Quốc ôm bắp chân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trần Kim thu dọn đồ đạc xong xuôi: "Đúng lúc buổi trưa có thời gian, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi! Hiếm khi Tại Hưởng trở về, lần này tôi nhất định phải đãi cậu một bữa."

Kim Tại Hưởng nói: "Cậu mời tôi ăn cơm thì thôi đi, bác sĩ làm việc cực khổ, nhà tư bản như tôi nên mời mới đúng. Mọi người cùng nhau ăn cơm."

Trần Kim rất vô tư, thật ra trong lòng y cũng không nghĩ gì nhiều, y quay đầu nhìn Điền Chính Quốc: "Cũng được, Chính Quốc, đi thôi."

Nhà hàng không xa, gần bệnh viện, không xa hoa lắm, nhìn xung quanh rất sạch sẽ, bên trong đều là các món ăn phổ biến ở phía nam.

Kim Tại Hưởng nhìn thực đơn: "Có kiêng gì không?"

"Kim tổng dựa theo khẩu vị của mình chọn đi", Trần Kim chợt nhớ ra, hỏi: "Hôm nay Chính Quốc đến bệnh viện thế nào rồi?"

"Đến xin bình phun sương che lấp tin tức tố", Điền Chính Quốc nói: "Nhân tiện đến gặp anh."

Trần Kim vỗ đầu một cái: "Tôi quên mất cậu là Omega...lại nói cậu đã hơn 25 tuổi, cũng nên tìm bạn đời rồi."

Điền Chính Quốc nhìn y, khóe miệng hơi cong lên: "Bác sĩ Trần, tôi không phải là đang khổ sở chờ anh sao?"

"Chờ tôi làm gì? Chờ tôi tìm trước sao? Nói đến chuyện này, thật sự là...", Trần Kim dừng một chút, trông thấy cặp mắt lưu ly xinh đẹp kia nhưng không có ý cười, sửng sốt nói: "Không, A Quốc, cậu vẫn còn đang nghĩ tới tôi sao?"

Kim Tại Hưởng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ thẫm tinh xảo, ho nhẹ một tiếng, nói: "Thật ra, hôm nay tôi đến đây cũng là muốn hỏi bác sĩ Trần một chút, có nguyện ý hay không..."

"Tôi đang nói chuyện với anh ấy, Kim tổng xin ngậm miệng cho", Điền Chính Quốc lạnh lùng ngắt lời: "A Kim, anh nhìn tôi đi. Tôi với anh ở thành phố S hơn hai mươi năm, cùng nhau lớn lên ở viện phúc lợi. Cả đời tôi luôn muốn sống một cuộc sống bình dị, anh có nguyện ý sống cùng với tôi không?"

Kim Tại Hưởng khẽ nhướng mày, không hề xen vào, hắn dời mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Sau khi bị sốc, vẻ mặt Trần Kim lộ ra một tia tiếc nuối và bất đắc dĩ.

Điền Chính Quốc hào phóng nói: "Nếu bây giờ anh chưa thể chấp nhận được, hai ngày nữa có thể cho tôi câu trả lời. Hoặc là hai ngày nữa tôi chọn nhẫn, sau đó..."

Kim Tại Hưởng cười lạnh "nhất châm kiến huyết"*: "Tự luyến chắc chắn sẽ không có kết quả tốt".

*Nhất châm kiến huyết, một câu thành ngữ của Trung Quốc: "chỉ châm một mũi là thấy máu", ý nói một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Điền Chính Quốc trầm ngâm mỉm cười: "Nhà họ Kim sẽ không để cho người thừa kế duy nhất kết hôn với một người bình thường xuất thân là Beta."

Kim Tại Hưởng bình thản nói: "Với tôi không có gì là không thể."

Điền Chính Quốc cười khinh thường, Kim Tại Hưởng rạch ròi nói: "Cho nên hai chúng ta hoàn toàn có lý do để cạnh tranh công bằng."

Trần Kim: "..."

Y yên lặng nhìn người phục vụ bước tới bàn, đối phương động tác cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo sợ một chút va chạm nhỏ cũng sẽ kích thích hai người đàn ông đang đối địch này.

Trần Kim vội ngăn bọn họ lại: "Được rồi, đừng cãi nữa, đây là đang ở bên ngoài!"

Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng cuối cùng cũng dời ánh mắt dừng lại trên người đối phương, nhìn y với ánh mắt chăm chú.

Sau lưng toát mồ hôi lạnh, Trần Kim cúi đầu, đẩy hộp nhẫn của Kim Tại Hưởng trở lại, hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu như các cậu đã nói như vậy, tôi xin lỗi. Tôi đã có người mình thích."

Điền Chính Quốc cau mày: "Ai?"

Trần Kim nói: "Không phải Alpha, cũng không phải Omega."

Điền Chính Quốc nói: "Nếu như anh để ý điều này, tôi có thể bảo đảm sẽ không chịu ảnh hưởng của tin tức tố."

Trần Kim lắc đầu nói: "Là một cô gái xinh đẹp."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Tại Hưởng: "..."

Mặc dù Trần Kim bị ảnh hưởng bởi giới tính thứ hai, cũng không bài xích đàn ông và đàn ông, nhưng vẫn thích ở bên cạnh phụ nữ hơn.

Theo đuổi nửa ngày, mới phát hiện đối phương thẳng như sắt thép, Điền Chính Quốc lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh trúng. Không thích còn có thể bồi dưỡng tình cảm, bây giờ đối phương đã có người mình thích rồi, không thể ép buộc được.

Trần Kim nói tiếp: "Có thể cô ấy không đẹp và tinh tế như A Quốc, nhưng tôi thật sự rất thích. Cô ấy là Beta, ở cùng một khu với tôi, ngay đối diện. Hồi đại học cô ấy cũng học cùng một trường với tôi, có mấy lần hợp tác trong một số hoạt động ở câu lạc bộ. Tôi chỉ tình cờ gặp lại nhau một tháng trước, sau đó thì trò chuyện. Cô ấy rất tốt..."

Nhắc đến người con gái mình thích, Trần Kim không khỏi nở một nụ cười chân thành, bầu không khí nhất thời quỷ dị hơn.

Vẻ mặt Điền Chính Quốc hơi phức tạp.

Kim Tại Hưởng thì một lời khó nói hết.

Điền Chính Quốc hơi rũ mắt.

Trần Kim luôn rất bận rộn, anh cũng vậy, cả hai người đều đang chạy đua cho cuộc sống của riêng mình. Trần Kim tích góp tiền mua nhà mua xe, anh cũng cố gắng hết sức để dành dụm, nghĩ rằng sau khi hai người thành gia lập thất, cũng có thể dùng số tiền dành dụm được.

Nhưng Trần Kim là thẳng nam, vẫn luôn thích các cô gái. Trước đây không nhìn ra được, có thể là do tính cách Trần Kim chậm nhiệt, không thấy y tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào. Nhưng cái kết luôn nảy sinh từ chi tiết nhỏ trong cuộc sống, chuyện này từ lúc bắt đầu đã sai rồi.

Kim Tại Hưởng thấp giọng hỏi: "Tên gì?"

Trần Kim từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, nói: "À, tên là Ôn Nhã. Cũng là giáo viên. Tôi thích người ta nhưng bây giờ vẫn chưa nói ra. Tuy rằng chưa thành, nhưng mà A Quốc, Tại Hưởng, tôi có thể cảm nhận được tâm ý của các cậu, nhưng tôi lại không thể nhận nó, nó xứng đáng với người tốt hơn."

Vẻ mặt của y rất dịu dàng, khóe mắt ngập tràn hạnh phúc, khiến trái tim Điền Chính Quốc chùng xuống.

Anh khẽ mỉm cười: "Vậy thì phải nắm chặt lấy cơ hội. Dù thế nào, lần sau cũng phải mang tôi đến gặp cô Ôn kia."

Trần Kim khổ sở nói: "A Quốc, tôi xin lỗi."

Điền Chính Quốc nói: "Đừng nói như vậy, giữa chúng ta không cần. Có trách là trách tôi quá đường đột, làm cho anh khó xử."

Điền Chính Quốc vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi vang lên, anh lấy ra liếc nhìn màn hình, nét mặt hơi thay đổi, nụ cười trên miệng biến mất, ánh mắt trở nên lạnh như băng.

Trần Kim khó hiểu hỏi: "Ai gọi tới?"

Điền Chính Quốc đứng lên: "Xin lỗi, tôi phải ra ngoài."

Nhân viên phục vụ đưa anh đến một bên hành lang kín đáo, Điền Chính Quốc nghiêng người dựa vào tường, thấy xung quanh không có ai, mới ấn nút nghe: "Alo?"

Giọng một người đàn ông trung niên phát ra từ ống nghe, có chút nghiêm túc và cứng nhắc: "Chính Quốc, cuối tuần này về nhà cùng ăn một bữa cơm".

~Hết chương 4~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe